Chương 8

Editor: Preiya

Triệu Tiêu đi theo vị giáo viên chủ nhiệm mới vào văn phòng, vừa mới bước vào cửa đã thấy người nam sinh cùng lớp đi gọi cô, cậu ta đang nhàn nhã dựa vào bàn làm việc, nhìn thấy cô tiến vào liền chủ động phất tay chào hỏi: “Hi!”

Triêu Tiêu có chút xấu hổ, cũng “Hi!” lại một tiếng.

“Chính là như thế này, sau khi khai giảng trường sẽ tổ chức tiệc đón học sinh mới, giáo viên trong trường có ý kiến là học sinh mới cũng nên biểu diễn vài tiết mục, ban chúng ta được chọn một tiết mục, tôi biết trình độ piano của Nhất Minh đã rất giỏi rồi, Triệu Tiệu à, em là người có năng khiếu duy nhất của ban chúng ta, cho nên tôi muốn hai em hợp lại thành một tổ để biểu diễn một tiết mục.”

Triệu Tiêu đứng lỳ trước mặt của giáo viên chủ nhiệm, não trong đầu đã bắt đầu phình to ra, thầy giáo liền vỗ vỗ vào vai cô: “Có được không nào?”

Qủa nhiên là thiên hạ không thích uống nước có ga, cô dùng thân phận học sinh có tài nghệ để vào trường, kết quả là mông còn chưa ngồi nóng đã bị bắt phô diễn tài nghệ ra rồi.

“Không thành vấn đề ạ, thưa thầy.” Cố Nhất Minh cười không ngừng nhìn Triệu Tiêu đang nháy mắt không ngừng: “Em sẽ phối hợp với bạn học Triệu thật tốt.”

Triệu Tiêu ngẩng đầu lên, có thể đừng lôi cô vào được không.

Lúc ra khỏi văn phòng, Triệu Tiêu và Cố Nhất Minh đi thẳng đến phòng nhạc, Cố Nhất Minh đi rất nhanh, Triệu Tiêu cũng phải đi thật nhanh sau lưng cậu.

Nhưng mới đi được nửa đường thì Cố Nhất Minh đột nhiên ngừng lại làm Triệu Tiêu cũng dừng lại theo, ngước mắt nhìn cậu ta: “Sao lại không đi tiếp?”

Cố Nhất Minh nghiêng đầu nhìn cô: “Cậu có đúng là học sinh năng khiếu hay là dựa vào quan hệ thế?”

Triệu Tiêu liền hắng giọng: “Cậu nói cái gì thế?”

Cậu ta hỏi tiếp: “Chẳng lẽ không phải à?”

“Thật xin lõi, tôi thất lễ rồi.” Cố Nhất Minh nhún vai rồi đi tới phòng nhạc, dùng chìa khóa mà thầy giáo đưa cho để mở cửa. sau đó với tay bật đèn lên.

Bởi vì trong phòng chỉ có hai người bọn họ nên cực kỳ vắng vẻ.

Cố Nhất Minh đi đến chỗ cây piano rồi ngồi xuống, hai bàn tay bao phủ lên tất cả các phím đàn trắng đen, bắt đầu dạo một lượt, một giai điệu trong trẻo đã vang lên trong phòng học.

Đánh một khúc nhạc xong, Cố Nhất Minh quay đầu lại hỏi: “Cậu muốn hát bài gì?”

Triệu Tiêu im lặng, trong lòng có chút lo lắng: “Bài “Mua bán tình yêu được” được không?”

“ ư?” Khóe môi của Cố Nhất Minh liền cong lên, “Cậu đúng là hài hước thật đấy.”

Triệu Tiêu không phải người ngu ngốc, cô nhìn thấy vẻ mặt của Cố Nhất Minh là đã hiểu rằng mình không thể hát bài này được, liền chỉa chỉa cằm: “Đúng là tôi chỉ nói chơi thôi.”

Cố Nhất Minh liền cười một tràng dài, tiếng cười này làm cho Triệu Tiêu thấy có phần không thoải mái, cô ngồi xuống chiếc ghế ở vị trí thứ hai, ngẩng đầu lên vừa vặn có thể nhìn thấy được ánh trăng.

Ánh trăng chính là cố hương, Triệu Tiêu vẫn luôn cho rằng ánh trăng ở Đại Kỳ còn sáng hơn ánh trăng ở nơi này nhiều.

Cố Nhất Minh cầm lấy cuốn nhạc phổ piano, lật đi lật lại một lúc rồi ném cho Triệu Tiêu: “Lật đến trang thứ ba.”

Triệu Tiêu lật đến trang thứ ba của cuốn nhạc phổ, kết quả là thấy một bài hát tiếng Anh.

Cô liền làm ra vẻ như không có chuyện gì: “Tôi cảm thấy hát tiếng Trung sẽ hay hơn.”

“Là sao?” Cố Nhất Minh xoay đầu qua: “ nữa à?”

Triệu Tiêu lật từng tờ nhạc phổ, rốt cuộc đã lật được một ca khúc quen thuộc, Triệu Tiêu học bộ dáng của Cố Nhất Minh đem ném trả quyển nhạc phổ cho cậu ta: “Tôi muốn hát bài nằm ở trang 12 này.”

Cố Nhất Minh lật trang 12 của quyển nhạc phổ, hơi do do dự một chút nhưng cũng gật gật đầu: “Vạy thì chọn bài này đi.”

Bài Triệu Tiêu muốn hát là bài “Người Theo Đuổi Giấc Mơ” của Phụng Phi Phi, thật ra là vì trong phòng của cô có CD của bài hát này, sau khi Triệu Tiêu biết sử dụng đĩa CD, buổi tối không có việc gì làm thì cắm tai nghe vào, trừ ca khúc “Mua bán tình yêu” quen thuộc ra thì đây là bài hát cô thích nhất ở nơi này.

Chọn ca khúc xong, Cố Nhất Minh tiện tay đánh vài nốt, Triệu Tiêu hỏi cậu ta: “Cậu cũng là học sinh năng khiếu à.”

“Không phải.” Vẻ mặt của Cố Nhất Minh có chút lạnh lùng, bày ra dáng vẻ không để ý tới cô.

Triệu Tiêu cũng không hỏi nhiều, sau đó cậu ta quay đầu lại: “Sao cậu không hát đi?”

“Cậu muốn tôi hát ngay bây giờ sao?” Triệu Tiêu hỏi Cố Nhất Minh.

“Nếu không phải thế thì là gì?” Khóe miệng Cố Nhất Minh liền co rút lại: “Chẳng lẽ cậu cho là tôi dẫn cậu tới đây để nói chuyện phiếm chắc?”

Triệu Tiêu có chút không muốn hát, nhưng vẫn hắng giọng một cái, cất giọng hát: “Hãy để tuổi thanh xuân thổi bay mái tóc dài, dẫn theo những giấc mơ của người..”

Cố Nhất Minh nghe giọng hát của Triệu Tiêu, bắt đầu đệm theo, nhưng chưa đàn được vài nốt thì Triệu Tiêu dừng lại,cậu thất vọng quay đầu lại: “Làm sao thế?”

Triệu Tiêu chỉ tay ra bên ngoài: “Tiếng chuông tan học vang lên rồi.”

Cố Nhật Minh gật gật đầu: “Cho nên?”

Triệu Tiêu: “Ngày mai luyện tiếp được không?”

“Tùy cậu thôi.”

Triệu Tiêu liền nói “Cảm ơn” rồi chạy ra khỏi phòng.

Từ phòng nhạc tới phòng học của lớp mười phải đi qua một cầu thang thật cao, Tống Cẩn học ở ban 9, cô học ở ban 12, phòng học của anh vừa đúng nằm dưới phòng học của cô.

Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, trên hành lang chật ních những học sinh nhốn nháo tấp nập đi ra, Triệu Tiêu cố gắng vượt qua dòng người, đi ngược chiều để lên phía trên, khó khăn lắm mới đến được phòng học nằm ở cuối dãy của ban 9, cô hướng mặt vào trong nhìn nhìn, nhưng người trong đó đã đi hết rồi.

Triệu Tiêu ôm theo một chút hy vọng mà bò xuống lầu 6, dưới ánh đèn tù mù của hành lang có một bóng người thon dài cao ngất đang đứng, Tống Cẩn đưa lưng về phía cô, dựa trên lan can ngửa đầu ngắm trăng, ánh trăng trong sáng mà lạnh lùng cùng với ánh đèn thay phiên nhau chiếu lên mặt anh, khiến gương mặt sáng lên rạng rỡ.

Triệu Tiêu liền dừng bước, nén cảm giác kích động như thủy triều xuống, gọi tên anh: “Tống Cẩn…”

Tống Cẩn quay sang đúng lúc Triệu Tiêu đang nhìn anh, ngay tại lúc mày anh hơi nhíu lại thì Triệu Tiêu đã nhanh chóng chạy đến bên cạnh anh, cả người nhào vào lòng anh, nhẹ nhàng mở miệng: “Hoàng Thượng, em bị người khác bắt nạt.”

Tống Cẩn buông đôi tay cứng đờ xuống, sau đó giơ tay đặt lên đầu cô: “Sao lại bị người ta bắt nạt rồi hả?”

Triệu Tiêu liền ngẩng đầu, đôi mắt sáng lên: “Có một người tên là Cố Nhất Minh, cậu ta châm chọc em là người dựa vào quan hệ.”

“Là sao?” Tống Cẩn không để ý lắm, anh nắm lấy tay cô: “Trở về ký túc xá thôi, nghe nói buổi tối sẽ có giờ tắt đèn đấy.”

Nhắc tới chuyện ký túc xá, Triệu Tiêu lại hỏi Tống Cẩn: “Hoàng Thượng, anh cũng ở ký túc xá à?”

Tống Cẩn gật đầu.

Triệu Tiêu cúi đầu, từ long sàng cho đến một phòng tám người, Tống Cẩn có thể cùng người ta ở chung, cô cũng không có gì để oán trách cả.

Triệu Tiêu ngước đầu nhìn Tống Cẩn: “Thật ra thì tất cả mọi chuyện mà Trương Nam nói đều rất có lý.”

Tống Cẩn nở nụ cười: “Chỉ mong là vậy.”

Buổi tối trở về ký túc xa, Triệu Tiêu đã bị bao vây bởi nhóm người bạn ở cùng phòng: “Cố Nhất Minh gọi cậu ra ngoài có chuyện không?”

“Thầy chủ nhiệm cũng tìm cậu, phải không?”

“Bọn tìm tìm cậu có chuyện gì thế?”

Triệu Tiêu nhìn từng đôi mắt đang lóe sáng, sau đó nói rõ chuyện này cho nhóm bạn cùng phòng biết, sau khi nghe xong thì vẻ hưng phấn trên mặt mọi người đều giảm đi không ót.

“Thì ra là chuyện này à?”

“Nhưng mà chuyện này cũng tốt, có thể biểu diễn cùng với Cố Nhất Minh trên một sân khấu, mình không hề nghĩ là ngoại trừ việc học tập tốt ra thì cậu ấy còn có thể chơi đàn piano nữa.”

“…..”

Từ cuộc thảo luận bát quái của mọi người, rốt cuộc Triệu Tiêu đã hiểu thì ra người có số điểm cao hơn Tống Cẩn hai điểm chính là Cố Nhất Minh.

Buổi tối, người nằm dưới giường của Triệu Tiêu lật người trên tấm phản gỗ làm tiếng ngáy rất nhỏ bay vào tai cô, Triệu Tiêu bất đắc dĩ liền thay đổi tư thế ngủ.

Không biết Tống Cẩn ngủ như thế nào nhỉ, Trương Nam đã từng nói, rất nhiều nam sinh có đôi bàn chân vô cùng thối, đột nhiên cô nghĩ rằng, nếu như Tống Cản phải ngủ cùng người có đôi chân thối như vậy thì sao nhỉ, Triệu Tiêu vùi mặt vào chăn, không nhịn được mà nở nụ cười.

Ngày hôm sau, trước khi đến phòng tự học buổi sáng, Triệu Tiêu liền chạy đến chỗ ký túc xá dành cho nam sinh của Tống Cẩn, lúc thấy vẻ mệt mỏi của anh khi xuống lầu, vừa nhìn đã biết là do không ngủ đủ giấc rồi.

“Nếu còn chưa có hy vọng trở lại Đại Kỳ thì chúng ta vẫn phải học thêm ba năm nữa, phải không?” Triệu Tiêu hỏi Tống Cẩn.

Tống Cẩn ngáp dài hai cái, nhìn những chàng trai và cô gái đang bước đi vội vã trong sân trường: “Nếu như em có thể thi đậu vào đại học thì phải học thêm bốn năm nữa, nếu có thể thi đậu thạc sĩ thì cần thêm vài năm nữa, chỉ là nếu thi được mà thôi…” Nói đến đây, Tống Cẩn liếc nhìn Triệu Tiêu một cái: “Nhưng đối với em mà nói thì thi được đại học đã rồi tính sau.”

Triệu Tiêu: “….”

Cô cúi đầu, mở miệng hỏi: “Nếu không thi đậu thì sao?”

“Không thi vào đại học thì em định làm cái gì hả?”

Triệu Tiêu nghĩ một hồi, sau đó thành thật nói ra suy nghĩ của mình: “Lúc Hoàng…Anh đi học đại học thì em sẽ ở nhà giúp chồng chăm con.”

Tống Cẩn ho nhẹ một cái, sau đó bình tĩnh mở miệng nói: “Đến lúc đó rồi nói sau.”

Đến lúc đó rồi nói, trên thế gian này có quá nhiều chuyện không thể lường trước được, đến lúc đó mới nói, bởi vì cô không hề có mặt trong kế hoạch của anh.

Mộ Thanh và Trương Nam cũng thi đậu vào trường Cao trung thành phố S, nhưng họ cũng không học cùng lớp, có điều lớp của Trương Nam nằm kế bên lớp của Triệu Tiêu, lúc Triệu Tiêu đi vào lớp học, Trương Nam đang ngồi trong lớp bên cạnh liền gào lớn gọi cô: “Cái đuôi, bây giờ không còn đi theo Tống Cẩn của cậu nữa rồi sao?”

Triệu Tiêu trừng mắt nhìn cậu ta, sau đó đi vào lớp học, nhưng cô không tìm thấy bàn của mình đâu cả, rõ ràng ngày hôm qua ngồi ở chỗ này mà, sao hôm nay lại có người ngồi vào chỗ của cô rồi, người này đang cầm quyển sách, miệng đọc ABC…, bộ dáng này đang nói rằng đừng làm phiền đến tôi.

Triệu Tiêu đi dọc theo lối nhỏ của lớp học, mãi một lúc sau mới có người kéo áo của cô lại: “Bạn chính là Triệu Tiêu phải không, ngày hôm qua lúc bạn và Cố Nhất Minh không có ở đây thì giáo viên đã thay đổi vị trí trong lớp rồi, bạn ngồi chung bàn với Cố Nhất Minh đấy.”

Triệu Tiêu nhìn khắp phòng học thì thấy Cố Nhất Minh đang ngồi ở cái bàn thứ ba bên phải của lớp.

Cô đi đến chỗ Cố Nhất Minh rồi ngồi xuống, sau đó lấy sách ra bắt đầu viết tên mình vào.

Sau buổi học, Cố Nhất Minh lại gọi Triệu Tiêu đến phòng nhạc để tập luyện, cậu ta so với Tống Cẩn còn nghiêm khắc hơn nhiều, rốt cuộc sau khi cô đã hát hơn mười lần thì cậu ta mới lộ ra nụ cười tươi tắn: “Cũng tạm được thôi, nhưng có thể lên sân khấu được rồi.”

Nói xong, cậu ta lại lấy tay kéo cái đuôi ngựa đen nhánh của cô: “Thay đổi kiểu tóc cho đẹp chút đi.”