Ninh Tĩnh ngượng ngùng, xấu hổ chết đi được, cũng nhiều lần làm nũng với Tiêu Chấn nhưng mà hắn dường như không để lời nàng vào tai, hắn cứ ngồi yên ở đấy, vật kia thì ngày càng trướng to trong bụng nàng, nhưng lại nằm yên như thế làm lòng nàng có chút mất mát, hụt hẫng. Ninh Tĩnh cắn cắn môi, ánh mắt ngập nước nhìn Tiêu Chấn, nức nở thêm một lần nữa.
"Chấn, giúp thϊếp."
Nhưng Tiêu Chấn lại không để tâm đến, bàn tay hắn cứ du ngoạn trên thân thể nàng, đôi môi lại hôn mặt nàng như chuồn chuồn đạp nước, hắn đã thành công dấy lên lửa dục của Ninh Tĩnh, nơi nào hắn cũng động, duy chỉ nơi đó, vật của hắn như ngủ đông vậy, không thèm nhúc nhích.
Ninh Tĩnh không còn kiên nhẫn nữa, thân dưới của nàmg bị hắn làm cho kí©h thí©ɧ không ngừng co rút, mím môi, Ninh Tĩnh đành phải tự thoả mãn bản thân, nhưng mà giận dỗi trong lòng không sao tả hết, tên nam nhân chết tiệt này lại dám đối xử với nàng như vậy, loại chuyện này đều làm cả hai thoải mái, tại sao lại bắt nàng một mình hành động cơ chứ? Phải trả thù, phải trả thù. Nghĩ vậy, Ninh Tĩnh nhe răng cắn vào cổ Tiêu Chấn một cái, nhìn thấy ấn ký trên cổ hắn bầm tím vì nàng, trong lòng không khỏi vui vẻ hứng khỏi, cái eo cũng vì vậy mà chầm chậm duy chuyển.
Ninh Tĩnh sợ đau, hơn nữa ở tư thế này đỉnh vật của hắn vào rất sâu làm nàng phải cẩn thận, cho nên mỗi một cái thúc eo đưa đẩy đều chậm chạp nhẹ nhàng, Ninh Tĩnh thì thoải mái rên nhẹ một tiếng trong cổ họng nhưng Tiêu Chấn thì không, việc luận động của nàng như chỉ gãi ngứa cho hắn, không, là càng giúp càng thêm phá hoại làm hắn khó chịu vô cùng. Không nhịn nữa, hắn đưa đẩy eo, vật kia vì hành động của hắn tiến sâu hơn nữa, chạm vào nơi sâu nhất của nàng, Ninh Tĩnh khẽ hoảng, la lên một tiếng, bàn tay vô thức đặt xuống nơi hai người họ đang giao nhau, như là muốn tìm thế nhấc cơ thể dậy vậy.
Tiêu Chấn biết Ninh Tĩnh định trốn, hắn đâu thể để nàng đạt thành tâm nguyện, một tay hắn ôm lấy eo nàng, giữ nàng luôn thẳng người tránh ngã ra sau, tay còn lại cầm bàn tay vừa không an phận kia lên nhìn nhìn, khoé môi nhếch lên, hắn thúc mạnh eo một cái, làm mặt mày Ninh Tĩnh méo mó, bao nhiêu tính toán trước đó đều bị đánh bay đi hết.
"Không cho nàng trốn."
Khi Tiêu Chấn định để tay nàng lên vài hắn thì đột nhiên mấy dấu chấm đỏ trên đầu ngón tay Ninh Tĩnh thu hút hắn, vừa nhỏ vừa khô đỏ như mới vừa lành lại, giống như bị kim đâm vào tay vậy. Tiêu Chấn chợt nhớ đến chiếc áo choàng lông chồn tỉ mỉ đẹp đẽ ấy mà nàng tặng cho hắn, là do chính tay nàng may tặng hắn, những vết này có phải là do trong lúc may vá bị kim đâm vào hay không?
"Là bị kim đâm sao?", hắn thấp giọng hỏi.
Ninh Tĩnh động eo, ma sát dưới thân nhẹ nhàng vừa đủ khiến nàng thoải mái, đâu để ý đến bàn tay mình bị hắn bắt lấy, khi nghe hắn hỏi như thế, chỉ gật nhẹ đầu một cái, là câu trả lời nhưng giọng điệu lại như rêи ɾỉ dụ hoặc hắn.
"Ừm..."
Tiêu Chấn nhìn bàn tay nhỏ nhắn của Ninh Tĩnh, hắn biết trước đó nàng là một nha hoàn chịu nhiều cực khổ, lần trước nắm tay nàng sờ thấy vết chai tay, bây giờ thì bị đầu kim đâm, đau lòng không thôi. Tiêu Chấn há miệng, đưa những đầu ngón tay kia đến bên môi, trước là hôn sau đó là ngậm lấy, dùng đầu lưỡi của mình khẽ liếʍ, nhẹ nhàng lại ôn nhu, như muốn làm dịu đi vết thương nơi đó của nàng vậy. Xúc cảm tê dại từ đầu ngón tay truyền đến, Ninh Tĩnh mơ hồ cảm nhận được sự yêu thương của Tiêu Chấn, cơ thể không tự chủ được lắc lư vài cái, nơi giao nhau kia càng thêm chặt chẽ kết hợp, làm cả nàng và Tiêu Chấn như rơi vào chốn tiên cảnh.
Tiêu Chấn thấy Ninh Tĩnh chủ động như thế, không khỏi bật cười bên tai nàng, liếʍ nhẹ lên vành tai mẫn cảm kia, bên trên nhấm nháp phần trái tai nhỏ nhắn đáng yêu, bên dưới mãnh liệt tấn công đẩy đưa ra vào, thân thể Ninh Tĩnh lắc lư theo từng chuyển động, bộ ngực sữa đẫy đà cũng theo đó mà di chuyển lên xuống, đè ép lên l*иg ngực hắn, nụ hoa đã dựng đứng kia vì bị chèn ép trở nên sưng tấy, mẫn cảm cùng tê dại vô cùng.
"Chấn, ưʍ..."
Ninh Tĩnh đang mê loạn trong cuộc rong ruổi vui chơi này, mãi đến một lúc sau khi nàng đã đi đến đỉnh cao của du͙© vọиɠ, bên dưới lập tức toé ra làm ướt cả tấm thảm dưới sàn, còn Tiêu Chấn thấy nàng như thế không nhịn được kí©h thí©ɧ, ra vào thêm mấy lần nữa, cuối cùng mới thoả mãn bắn thứ chất lỏng sền sệt nóng rực kia vào trong cơ thể nàng. Ninh Tĩnh nhận lấy thứ ấm áp đó, không khỏi rên nhẹ vui sướиɠ, song vì nãy giờ bị hắn rút không ít sức lực, nàng mệt mỏi tựa cả người lên l*иg ngực hắn, vô lực thở gấp bên tai hắn.
Ninh Tĩnh cứ nghĩ đã xong, nhưng không ngờ Tiêu Chấn lại rút vật kia ra khỏi thân nàng, hắn trở người nằm xuống giường, nhẹ nhàng kéo nàng đến bên cạnh, hướng dẫn nàng cái tư thế nàng cho là cưỡi ngựa trên thảo nguyên kia.
"Tĩnh nhi, mau, ngồi lên."
Ninh Tĩnh bất chấp lắc đầu, khi nãy ngồi lên đã cảm nhận rất chân thật rằng vật kia đã vào rất sâu rồi, bây giờ hắn còn muốn nàng ngồi tiếp, thật là ép chết nàng. .
TruyenHD"Không..."
Nhưng Tiêu Chấn đâu dễ dàng bỏ qua cho nàng, hắn dịu dàng kéo nàng đến nằm sấp lên người mình, "tiểu huynh đệ" vừa rồi đã mềm đi chút ít sau khi được phóng thích ngay bây giờ vì va chạm thân thể với Ninh Tĩnh lại cứng rắn trở lại. Tiêu Chấn nâng vật đó lên khẽ đặt bên hạ thân nàng, Ninh Tĩnh rầu rĩ nhận lấy, từ từ đưa vào thân mình, cuối cùng hắn nâng người nàng lên, nàng vừa thẳng lưng dậy vật kia một lần nữa kiên cường tấn công vào tận nơi sâu nhất của nàng, đỉnh vật cựa quậy làm thân thể Ninh Tĩnh run rẩy theo.
"Tĩnh nhi, mau động...", Tiêu Chấn được hạ thân nàng chặt chẽ bao bọc lấy, sự ấm nóng bên trong làm hắn cảm thấy sung sướиɠ vô cùng, đưa tay vỗ nhẹ vào cái mông đầy đặn của Ninh Tĩnh, hắn trầm giọng ra lệnh.
Ninh Tĩnh khóc không ra nước mắt, ai bảo hôm nay là sinh thần hắn, nàng sẽ du di mà chiều hắn một lần vậy. Ninh Tĩnh đẩy đưa cái eo thon của mình, vật kia của Tiêu Chấn theo đó mà chuyển động bên trong cơ thể nàng, cái mông mềm mịn đầy đặn kia trượt lên xuống ở hạ thân Tiêu Chấn, sự ma sát này khıêυ khí©h này làm nàng và hắn càng dâng lên sự kɧoáı ©ảʍ trong lòng, không nhịn được, nàng chống hai tay lên người hắn, khẽ rêи ɾỉ, còn hắn lại thầm than trong cổ họng.
"Ưʍ..."
"A...", tay hắn nắm chặt lấy eo Ninh Tĩnh, vui vẻ nắn bóp cái eo nhỏ như không xương này, mê hồn vô cùng.
Ninh Tĩnh càng động càng thoải mái, nàng hất mái tóc dài óng ả ra phía sau lưng, từng nhịp đều đặn di chuyển trên người Tiêu Chấn như đang cưỡi ngựa đi dạo vậy, còn Tiêu Chấn dù đang nằm dưới thân nàng, tuy nhiên khi nhận được sự đãi ngộ đến thoả mãn này, dù cho là vì nàng mà chết trên giường, hắn cũng sẵn sàng chấp nhận.
"Tĩnh nhi, nhanh nữa lên..."
Tiêu Chấn trầm giọng khó khăn thúc Ninh Tĩnh, tuy là có cải thiện so với khi nãy nhưng mà vẫn là chậm quá đi, là chọc tức hắn chứ không phải giúp hắn rồi. Ninh Tĩnh nghe thấy liền đỏ mặt, bình thường chỉ mỗi hắn động thôi, nàng chỉ cần nằm yên nhận lấy, hôm nay hắn lại bắt nàng chủ động, nàng đâu biết phải làm thế nào, cứ làm theo những gì bản thân thấy tốt là được, nhưng đâu ngờ nàng thì dần dà đắm chìm, còn mặt Tiêu Chấn thì như đang chịu thống khổ vậy, trông tội nghiệp cùng buồn cười vô cùng.
"Thϊếp... ưʍ... chỉ biết làm như vậy thôi..."
Tiêu Chấn nhìn Ninh Tĩnh như vậy, chỉ hận rèn sắt không thành thép, ban đầu muốn trêu chọc nàng một chút, ai ngờ thành ra lại tự mình hại bản thân chịu khổ. Nâng người giơ tay ôm lấy nữ nhân phía trên, Tiêu Chấn xoay người, nhất thời vị trí thay đổi, Ninh Tĩnh trở về thế bị động, ngoan ngoãn nằm dưới thân Tiêu Chấn, còn hắn thì đang chiếm thế thượng phong, mạnh mẽ cuồng quét bên trong nàng. Tiêu Chấn nâng hai chân Ninh Tĩnh gác lên vai mình, hông hắn theo nhịp điệu đều đặn mà rút ra rồi lại cắm vào, mỗi lần rút ra thì rút đến hơn một nửa, khi cắm vào lại dùng hết sức dấn hết hạ thân vào trong, đỉnh vật chạm vào nơi sâu nhất trong cơ thể nàng, tha hồ vùng vẫy.
Ninh Tĩnh bị Tiêu Chấn kịch liệt va chạm, cơ thể nàng theo từng nhịp di chuyển của hắn mà di chuyển lên xuống tại chỗ, bộ ngực đẫy đà kia như hai chú thỏ con nhảy nhót rong chơi trên đồng cỏ, đáng yêu nảy lên nảy xuống thu hút ánh mắt đầy lửa dục của Tiêu Chấn. Hắn cúi người hôn lên đôi môi của Ninh Tĩnh, cuồng nhiệt day dưa không dứt, tay hắn cũng không rảnh rỗi, một tay chống xuống giường nâng đỡ thân mình, tay còn lại tiến đến chụp bắt chú thỏ trắng nõn mềm mịn kia, xấu xa đùa bỡn trêu đùa, hết nào nhặn rồi lại xoa theo nhiều hướng làm chú thủ con ấy tưởng chừng như sắp biến dạng đến nơi. Ninh Tĩnh bị Tiêu Chấn cuồng dã tấn công, mọi nơi trên cơ thể nàng đều bị hắm mạnh mẽ chiếm lấy, mạnh mẽ càn quét, môi lưỡi nàng sưng đỏ lên vì nụ hôn của hắn, ngực nàng tê dại chuyển màu đỏ sẫm như sắp chảy máu đến nơi vì bàn tay xấu xa kia của hắn, còn phía dưới thì không ngừng bị hắn hung hăng rút ra cắm vào, vừa đau đớn lại vừa sung sướиɠ, kɧoáı ©ảʍ ngày một tăng lên, Ninh Tĩnh theo bản năng ưỡn cong người, cặp mông tròn trịa cũng nâng cao lên như nghênh đón sự xâm nhập của hắn, hai tay nàng báu chặt lên vai hắn như tìm điểm tựa, chỉ sợ một phút sơ sẩy nàng sẽ bị sự mãnh liệt đến cuồng dã của hắn làm cho bay mất.
Tiêu Chấn thong thả rong ruổi trên cơ thể Ninh Tĩnh, hắn nhìn gương mặt nhiễm đầy sắc đỏ du͙© vọиɠ của nàng, lại thêm nước da trắng nõn mịn màng giờ đây chi chít những ấn ký của hắn, Tiêu Chấn vô cùng thoả mãn, trái tim lại càng sít chặt lưu giữ dáng vẻ kiều mị của nàng, nàng càng ngày càng làm cho hắn say đắm vì nàng, điên dại vì nàng, kể cả tình yêu đối với nàng ngày càng lớn lên, nhìn nàng, vật dưới thân hắn càng không thể kiềm chế, hết lần này đến lần khác đều muốn nàng, muốn nàng yêu thương hắn, chặt chẽ bao bọc lấy hắn, giữ hắn thật kĩ bên trong cơ thể nàng.
"Chấn... thϊếp sắp không chịu nổi nữa rồi..."
Ninh Tĩnh nức nở rêи ɾỉ, nàng ngửa đầu, cái cổ trắng mịn ngẩng lên, thoả mãn khó nói thành câu hoàn chỉnh. Nàng cảm nhận thân dưới của mình không ngừng co rút, thân thể căng cứng đến khó chịu, có lẽ nàng sắp một lần nữa cùng hắn leo đến đỉnh cao của du͙© vọиɠ rồi. Tiêu Chấn biết nàng sắp ra, không đợi thêm nữa, hắn ra vào thêm mấy chục cái nữa, cuối cùng hắn gầm lên, vật kia giật giật vài cái rồi phóng thích ra chất lỏng màu trắng đυ.c kia, rót đầy vào trong cơ thể nàng. Những lần trước, Tiêu Chấn đều cố tình ra ngoài, nhưng lần này thì khác, hắn ra bên trong, hơn nữa còn cố tình chôn vật của mình ở hạ thân nàng, giữ cho thứ chất lỏng kia không chảy ra ngoài.
Thoả mãn nằm sấp lên người Ninh Tĩnh, Tiêu Chấn nhìn thấy nàng kiệt sức đến độ ngất đi, hắn yêu thương hôn lên môi nàng một cái, đưa tay vuốt lọn tóc vì hành động cuồng dã của hắn mà rối bời vương trên mặt nàng sang một bên, sau cùng hắn nghiêng đầu kề sát bên tai Ninh Tĩnh, giọng nói tuy còn chứa đựng dục niệm nhưng lại sủng nịch và yêu chiều vô cùng, hắn thủ thỉ vào vành tai tinh tế của nàng.
"Tĩnh nhi, sinh cho ta một hài tử trắng trẻo bụ bẫm như Tiểu Thuỵ nhé."