Chương 14: Hồng Lâu Mộng 13

Sau sự kiện phi tử về thăm nhà mẹ đẻ, kinh thành liền chậm rãi bình ổn, nhiều nhất chỉ là chuyện mấy thiên kim công tử của vương hầu đoạt con hát, tranh đồ cổ, hoặc chuyện phong lưu số mệnh.

Xuân đến thu qua mấy hồi, bọn nhỏ đều lớn dần.

Bảo Ngọc tuổi sắp cập kê, nhưng nghe nói tính tình vẫn không đổi, ngày ngày chơi đùa với nha hoàn trong vườn. Vương thị nhìn trúng Bảo Thoa, Giả mẫu lại coi trọng Tương Vân, hai người đem cháu gái đến ở một thời gian, mẹ chồng nàng dâu giằng co không ngừng.

Không chờ hai người tranh ra kết quả, Tương Vân đã bị thúc thúc định ra hôn sự, không cho nàng tùy ý chạy đi nữa. Nếu còn tiếp tục qua lại, thanh danh của cô nương Sử gia đều hỏng hết!

Vương thị không đánh mà thắng, liền định hôn sự cho Bảo Ngọc với Bảo Thoa.

Đại Ngọc đã sắp cập kê rồi, Nhan Hoa ngày càng phát sầu.

Việc này cũng từ lúc thái tử đưa đồ cho Đại Ngọc làm nàng lo lắng! Sau khi Lâm Như Hải giải thích, nàng liền yên tâm rồi. Nhưng hôm nay, thái tử cũng đã mười sáu mà vẫn chưa định Thái tử phi a! Mấy năm nay, hoàng hậu còn ý tứ với nàng, Nhan Hoa quả thực quá sợ hãi rồi.

Cánh tay Lâm Như Hải sắp bị Nhan Hoa lay đến không còn thịt, chính hắn cũng cau mày: “Triều đại trước nay chưa từng có thiên kim của Nội Các làm thái tử phi đâu!”

Nhan Hoa tức giận đập xuống bàn: “Trước kia còn nói không câu nệ phá vỡ quy củ, thật không thể tin tưởng mà phẩm tính này mà!”

Lâm Như Hải lo nàng tức giận làm thương thân mình, bắt lấy tay nàng xoa xoa: “Nhưng cũng không chắc là Đại Ngọc mà!”

Nhan Hoa liền trừng hắn: “Còn kém chưa nói thẳng sao? Mấy năm nay lui tới bao nhiêu lần? Ta vừa đề cập đến hôn sự của Đại Ngọc, hoàng hậu liền nói để hoàng đế làm chủ. Đây không phải ngăn cản ta định thân cho nữ nhi? Hoàng đế ngoại trừ định hôn cho nhi tử của mình, còn có thể đính hôn thay nhà nào?”

Lâm Như Hải dừng tay, rốt cuộc không thể tiếp tục lừa mình dối người, mặt ủ mày chau thở dài. Bỗng lại nghĩ đến Lâm Dục: “Tên tiểu tử Lâm Dục đâu! Hắn ngày ngày đi bên thái tử, một chút tâm tư của thái tử hắn cũng không biết sao?”

Nhan Hoa nghĩ nghĩ, đúng vậy, xưa không biết tâm tư thái tử, nhưng nay tiến cung, lời Hoàng hậu đã rõ ràng ra đấy, nếu Thái tử sớm có tâm tư, Lâm Dục sớm chiều ở chung chẳng lẽ lại không biết? Nếu biết mà không nói, chẳng phải là kẻ ăn cây táo, rào cây sung! Thật sự là nhi tử ngốc!

Chờ sau khi dặn dò nô tài đợi nhi tử trở về gọi hắn đến phòng, một thanh âm nhu hòa liền từ cửa truyền đến: “Phụ mẫu, không cần kêu Dục ca nhi, nữ nhi có chuyện muốn nói.”

Nhan Hoa cùng Lâm Như Hải kinh ngạc nhìn nhau, đồng thanh cho Đại Ngọc tiến vào.

Đối với nữ nhi này, hai người thương còn không kịp. Tài mạo đều có, lại hiểu chuyện lanh lợi, tài hoa còn hơn nam tử, mấy năm nay tiếp nhận sản nghiệp trong tay Nhan Hoa, xử lý đều gọn gàng, ngăn nắp. Nữ nhi khiến người bớt lo như vậy, sao hai người không thương được.

Nhưng nữ nhi hoàn hảo trong mắt bọn họ, lại đột nhiên nói ra câu khiến họ trợn mắt há mồm.

“Cái gì? Con đã sớm cùng thái tử liên hệ thư từ? Sao hai đứa lại qua lại được?” Lâm Như Hải cả kinh, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Đại Ngọc đỏ mặt nhẹ gật đầu, lại không có ý lùi bước: “Là bọn con nhờ Dục nhi...”

Ngược lại Nhan Hoa người vừa bất mãn lo lắng, lại đột nhiên bình tĩnh khác thường: “Ngọc nhi, các con lén lút trao đổi thư từ như thế, không cần thanh danh sao?”

Sắc mặt Nhan Hoa bình tĩnh làm Đại Ngọc lo lắng, nhưng Nhan Hoa nhìn ra được, nàng chỉ thấp thỏm nhưng không hối hận, Nhan Hoa thấy vậy, vừa đau đầu vừa thở dài.

“Nữ nhi biết.” Đại Ngọc vừa ôn nhu vừa kiên định trả lời, “Nhưng mẫu thân cũng nói, chỉ cần tuân thủ quy tắc, không bị người lên án là được. Nữ nhi cảm thấy con cùng thái tử thư từ qua lại không thẹn với lòng, chúng con bàn luận sự tình, khâm phục lẫn nhau, giống như phụ thân thư từ với hắn, con là nữ nhi, liền biến thành hổ thẹn sao?”

Lâm Như Hải trầm mặc.

Nhan Hoa xác nhận: “Các con chỉ bàn luận sự tình sách vở? Vậy Ngọc Nhi cảm thấy Thái tử thế nào? Hiện tại ta cũng nói thẳng, thái tử có ý tuyển con làm thái tử phi, việc này con biết không?”

Đại Ngọc gật đầu: “Con biết. Là thái tử hỏi qua con mới nói với hoàng hậu và hoàng thượng.”

Nhan Hoa không nghĩ đến, sự phiền não này, thế mà lại do nữ nhi sau lưng nàng thúc đẩy!

“Con thích thái tử? Con có biết, thái tử là trữ quân tương lại, hậu cung của hắn tương lai không chỉ có một người, thái tử sẽ không thuộc về một mình con! Ngọc Nhi, con thông thấu sự đời như vậy, vì sao chuyện này lại hồ đồ như vậy?”

Đại Ngọc lại như không để ý: “Nữ nhi đều biết. Nhưng phụ mẫu, gả cho ai mà không như thế? Nữ nhi khi còn bé mơ được hôn phu như phụ thân, lớn lên mới thấy chuyện này thật khó khăn, mấy nhà mà không có tiểu thϊếp như nhà ta? Vì vậy con nghĩ, không bằng trong trăm sông không bằng chọn nước sạch, thiên hạ cực khổ quá nhiều, con đã đủ may mắn, sao có thể từ bỏ mạng mình, làm cha mẹ thương tâm? Hiện tại con đã nhìn rõ, việc nhỏ cũng cần cẩn trọng, tránh sau này áy náy. Nương xem, như đại bá mẫu không phải rất tốt sao?”

Trong lòng Lâm Như Hải và Nhan Hoa đều khó chịu không nói ra lời.

Đại Ngọc lại rất bình tính, từ từ nói ra suy nghĩ của bản thân: “Nữ nhi không phải người tiêu cực, hiện tại đã mười lăm rồi, cha mẹ yêu thương, đem con như nam tử giáo dưỡng, con cũng không muốn tài hoa của mình mai một ở hậu trạch, ở nội viện tranh chấp thê thϊếp.”

“Phụ thân thường nói, bản lĩnh của con không kém quan viên trong triều, khả năng như vậy, chỉ có gả cho thái tử mới có thể thi triển. Thái tử phi, thậm chí về sau... khi sở hữu phong thái nữ nhân thiên hạ, là nữ nhân có quyền lực và tự do lớn nhất. Hôm nay moi người làm được nhiều chuyện được vậy, con về sau càng có thể làm được nhiều chuyện hơn.”

Nói đến đây, mắt Đại Ngọc như phát sáng.

Nhan Hoa đột nhiên phát hiện, nàng cùng Lâm Như Hải hình như đã đem nữ nhi dưỡng đến to gan rồi, không còn là nữ tử khuê các nữa. Tầm mắt và chí hướng của Đại Ngọc, nàng theo không kịp, có lẽ Lâm Như Hải cũng nghĩ như nàng.

Nhan Hoa không thể ngăn cản, đối với Đại Ngọc, nếu ép nàng sống ở hậu trạch, nếu phu quân không chung thủy, lại không thể triển lộ tài hoa, chỉ sợ cả đời đều thống khổ, thất bại.

“Ngọc nhi, con đường này rất khó, một khi lựa chọn thì không thể quay lại nữa.”

Đại Ngọc trịnh trọng gật đầu: “Mẫu thân, con biết! Con sẽ không xung đột với thái tử ca ca, chỉ như ngài ở sau giúp đỡ phụ thân, làm vì dân vì nước, không cầu danh lợi. Hơn nữa....”

Không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt kiên định của Đại Ngọc hơi đỏ lên, cắn môi nửa ngày mới nói, “Thái tử ca ca cũng hứa hẹn với con, chỉ có một người, không nạp thê thϊếp....”

Nhan Hoa nhìn bộ dáng nàng thiếu nữ hoài xuân, bắt đầu lo lắng tương lai, thái tử cũng đã hứa hẹn rồi... Ha ha.

Đại Ngọc luôn mẫn cảm, thấy vẻ mặt nàng vội giải thích: “Hắn làm được một ngày, con tin hắn một ngày, hắn đem tâm cho con, con cũng đáp lại hắn, nếu hắn không trân trọng, con sẽ thu hồi tình cảm. Nữ nhi vẫn nhớ lời mẫu thân, chuyện gì cũng phải đem mình làm trọng.”

Nhan Hoa liên tục gật đầu, đột nhiên cảm thấy hài tử thật sự trưởng thành, cũng không cần mình giáo dục nữa, nàng yêu thương ôm lấy nữ nhi: “Vậy con phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần phải bảo hộ tâm mình, nữ nhân sợ nhất giây phút hồ đồ. Con yên tâm, chỉ cần con sống tốt, Lâm gia luôn làm hậu thuẫn cho con.”

Lâm Như Hải bên cạnh không ngừng gật đầu, vuốt tóc nữ nhi, trộm quay đầu gạt lệ. Lúc trước hắn còn ôm nữ nhi bé nhỏ trong lòng, hiện giờ nàng đã dáng người yêu kiều, sắp gả cho người ta.”

Trong nhà là một mảnh ấm áp, Lâm gia không phản đối Đại Ngọc nhập Đông cung nữa.

Buổi tối, Lâm Dục từ cung trở lại, hắn liền thấy Lâm Như Hải cầm thước chờ sẵn ở cửa, dám gạt cha mẹ truyền thư thay tỷ tỷ và thái tử, lá gan tiểu tử này lớn quá rồi, không thu thập hắn, sao có thể sửa được?

Sau khi hoàng đế và Lâm gia đạt được chung nhận thức, hôn sự của Đại Ngọc liền âm thầm định xuống.

Sau khi định hôn, hoàng đế liền xử lý những quan lại lung tung một phen. Trong đó, người bị khai đao đầu tiên là Ninh Quốc Công phủ.

Một kiếp này, nhiều sự tình đã thay đổi, hoàng đế cũng thuận lợi hơn kiếp trước. Vì vậy Ninh Quốc Công phủ xui xẻo, là do hoàng đế đã thiết lập từ lâu, một phen tra xét từ trên xuống dưới, các loại tội danh công bố làm quan viên cả triều trợn mắt há hốc mồm.

Ninh Quốc Công phủ bị xét nhà, Vinh Quốc Công phủ chịu liên lụy. Nhưng nhờ Liễu thị quản gia cẩn thận, dù sự tình của Vương thị không ít, nhưng xét phân lượng là mẫu thân quý phi, tội không đến mức chết, liền xử nhẹ đi. Hoàng hậu chỉ trách cứ một phen, đoạt đi cáo mệnh. Sau đó không lâu, mũ quan của Giả Chính vì tội ‘trị gia không nghiêm’ cũng bị tước đi.

Biển của hai phủ quốc công bị gỡ xuống, Giả Xá là người đứng đầu phủ, vườn tược vượt quy chế cũng bị thu vào quốc khố.

Nguyên Xuân ở trong cung vốn đã gian nan, nghe được việc nhà mẹ đẻ càng thêm kinh sợ. Đại bá không có việc gì, cha mẹ lại bị liên lụy, nàng vừa lo vừa sợ, ban đêm không cẩn thận nhiễm lạnh, liền bị bệnh. Tâm tư suy nghĩ nhiều, lâu dần không tốt lên được.

Hoàng hậu nhìn ở vị trí của Nhan Hoa, cũng chiếu cố nàng. Nhưng Nguyên Xuân là người thông tuệ, quá khôn khéo lại nghĩ quá nhiều, dần dần đến độ tuyệt vọng, mất ý chí sống, hương tiêu ngọc vẫn.

Nhị phòng mất trưởng tử trưởng nữ, chỉ còn lại Bảo Ngọc, văn không hay võ không được, đến đây hoàn toàn suy tàn.

Cùng hoàn cảnh với Ninh Quốc Công phủ còn có Vương gia, sau khi Vương Tử Đằng qua đời, những chuyện xưa bị kéo ra, Vương phủ chịu liên lụy, bị quân xét phủ.

Trong vòng nửa năm, kinh thành đều ở tình trạng thần hồn nát thần tính, cứ cách một đoạn thời gian lại nhìn thấy một đội ngũ đi xét nhà.

Tứ đệ của hoàng thượng, một lòng nghe theo hoàng huynh đi xét nhà Vương gia, trong quá trình hắn đều hưng phấn, kết quả khi xong việc, đồ vật hắn muốn trộm đi đều bị hoàng huynh cướp đoạt. Thật là khóc không ra nước mắt.