16
Ta biết đó là một âm mưu, cho nên thời điểm đi sau Thanh Niệm, ta vẫn cảnh giác nhìn xung quanh rồi khẽ nắm chặt lấy con dao găm trong người.
Đi được một lúc, nàng ta đưa ta đến lầu Chu Tước.
“Sư tỷ, sư phụ sẽ tự mình tới lầu Chu Tước gặp ta sao?”
“Người đã đích thân đến tận Vạn Yêu Động đón ngươi thì hiện tại tới đây gặp ngươi có gì kỳ quái?”
“Ta chỉ hỏi vậy thôi”
Ta khẽ thở dài, Thanh Niệm, ít ra khi lừa người cũng nên dùng chút thủ đoạn chứ! Nếu không phải là ta thì làm gì có ai đi theo ngươi như vậy.
Đi theo nàng ta lên cầu thang, vừa vào cửa đã thấy một nam nhân mặc y phục trắng đang quỳ trên mặt đất, quay lưng về phía chúng ta, có vẻ hắn đang rất đau đớn....
Mặc dù đã mất đi linh lực, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua ta vẫn biết hắn đang bị mị chú khống chế.
“Tỷ, kia là sư phụ sao?”
“Ngươi đi xem một chút sẽ biết”
“Được”
Ta đi tới, người nằm trên mặt đất vẫn đang khép hờ đôi mắt, khuôn mặt đỏ bừng. Là một gương mặt vô cùng quen thuộc, nếu ta nhớ không nhầm thì hai trăm năm trước đây là hắn một trong những nam nhân vô cùng ái mộ Thanh Niệm.
Xem ra nàng ta muốn lợi dụng tên này để huỷ hoại trong sạch của ta, trái tim nàng ta quá độc ác, lòng báo thù cũng nặng.
Thanh Niệm gọi một tiếng, bóng lưng phía sau cũng khẽ động:
“Sư muội?”
Ta biết nàng ta sẽ tấn công, chỉ cần nhìn vào mắt nàng ta, chắc chắc ta sẽ bị mê hoặc.
Thanh Niệm, ta đã dạy ngươi mị chú này, vậy ngày hôm nay ta sẽ dạy ngươi cách phá giải nó.
Ta quay lại, ngay khi nàng ta thi phép, ta biến chiếc dao găm trong tay áo thành gương đồng che lên mặt.
“Ah!”
Thanh Niệm hét lên, nhanh chóng đưa tay ra chặn nó nhưng đáng tiếc mị chú đã bị phản chiếu thông qua gương đồng vào người nàng ta.
“Huyền Diên! Là ngươi”
Ta cúi người xuống, quay lại hình dạng ban đầu, cười ngọt ngào “Sư muội, nhìn xem ta là ai?”
“Huyền Diên! Là ngươi! Đồ đê tiện!”
Ngay trước khi mất đi ý thức, nàng ta vung kiếm về phía ta một cách hung ác và nhanh chóng đến mức ta khó lòng tránh được.
Một cơn gió đột ngột từ phía sau vụt tới, bàn tay vô hình vòng qua eo tôi kéo sang một bên, tránh nhát kiếm một cách hoàn hảo.
Ta giật mình, khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc mới nhận ra đó chính là Vưu Tồn đang ẩn thân, trái tim ta thoáng buông lỏng.
Tuy rằng ngày nào ta cũng nói muốn chạy trốn khỏi hắn, nhưng khi ở bên cạnh hắn cũng là lúc ta thấy yên bình nhất.
Sau đó ta nhanh chóng thay đổi sắc mặt, ngây thơ hỏi “Sư tỷ, Huyền Diên là ai?”
“Huyền Diên, ta sẽ không buông tha cho ngươi!!!”
Nhưng không quá lâu, nàng ta ngã xuống đất, khuôn mặt ửng đỏ, nhanh chóng trầm mê, chưa kịp đợi ta chăm sóc, tên nam nhân dưới đất đã ngửi thấy mùi vội vã bò về phía nàng ta với vẻ mặt đói khát.
“A Niệm, A Niệm, giúp ta!”
“Đi đi! Đi đi!”
“A Niệm! Ta muốn nàng....”
Ta nhìn Thanh Niệm dần trầm mê, liền đi ra ngoài, sau khi suy nghĩ một lúc liền mở toang hết tất cả cửa sổ.
Không bao lâu nữa sẽ có người phát hiện ra sự bất thường ở đây, và chuyện bẩn thỉu trong lầu Chu Tước sẽ thành câu chuyện ở khắp Thiên giới.
Cho đến khi đi tới một nơi vắng vẻ, Vưu Tồn xuất hiện, nhìn đôi nam nữ không một mảnh vải bên trong khẽ cười nhẹ “Bọn họ trông thật vui vẻ”
“Đương nhiên, dù sao đã nhiều năm như vậy trên Thiên giới cũng không có chuyện vui, hôm nay hãy để họ vui vẻ đi”
Hắn nhìn ta và hỏi “Huyền Diên là ai?”
“Đừng hỏi, chỉ là một người không quan trọng”
“Được, nếu như ngươi không muốn nói vậy ta sẽ không hỏi”
Hiệu lực của mị chú rất dài, ta hi vọng Thanh Niệm có thể chịu được.
Mà ta không có hứng thú xem người khác lăn lộn, nên chỉ có thể kéo Vưu Tồn rời đi.
Cơ thể hắn nóng một cách khó hiểu, dù thấy lạ nhưng ta cũng không hỏi vì sao.
“Ngươi đi theo ta suốt đấy à?”
Tâm chí của Vưu Tồn có chút mơ màng, cho đến khi ta hỏi lại, hắn mới đáp “Ừ”
Khi ánh mắt hắn dừng lại trên mặt của ta, rồi trong nháy mắt lại rời đi nơi khác, có chút bối rối xuất hiện trên mặt hắn.
Khi nhìn vào vành tai ửng đỏ của hắn, ta nghĩ thầm xem ra có điều gì đó không ổn rồi.
“Vừa rồi ngươi nhìn vào mắt Thanh Niệm không?”
“Nhìn”
Thôi xong!
Hắn liếc ta một cái, đè nén lại hơi thở dồn dập “Yên tâm, ta không...không làm gì ngươi đâu”
Người đang nóng lên là ngươi, ngươi nghĩ làm gì ta?
Lần này tính sai một bước rồi.
Ta vội kéo Vưu Tồn về phòng, dùng nước lạnh lau tay và mặt cho hắn, hi vọng giảm bớt được phần nào.
“Tru Ngọc”
Hắn chợt nhìn ta, mày cau chặt như đang kìm nén điều gì đó.
“Cái gì? Có chuyện gì sao?”
“Ngươi, ngươi ra ngoài trước đi”
“Được, ta đi ra ngoài”
Khi định quay người rời đi, ngay lập tức ta bị hắn ôm đột ngột từ phía sau, sức lực lớn đến mức, suýt chút nữa đã bóp nát ta.
“Không phải ngươi bảo ta ra ngoài sao?”
Hắn cong ngón tay khẽ móc quần áo ta “Ta không biết, Tru Ngọc, ta không khống chế được, ta muốn cùng nàng....”
“Đừng!”
“Tru Ngọc, sao nàng thơm vậy?”
Hắn dụi đầu vào cổ, khẽ hôn dọc từ cổ xuống vai ta một cách vụng về.
“Đừng, đừng.. Vưu Tồn, ngươi không phải đại thụ sao? Có thể đi ra ngoài tìm một cái cây nào đó...”
“Không thích”
Hắn lật người ta lại rồi đè xuống giường, nhìn ta sững sờ nói “ Ta chỉ muốn nàng thôi”
Vừa nói, hắn khẽ cúi người xuống ngậm lấy cánh môi ta, vừa mυ"ŧ vừa cắn.
Đây là lần đầu tiên ta bị hôn như vậy, toàn thân cứng ngắc, muốn đẩy ra nhưng có chút khó khăn.
“Vưu Tồn, điều này không ổn”
“Ừm...nhưng ta khó chịu quá. Ta có thể nhẹ nhàng, sẽ không làm đau nàng, có được không?”
“Không được...”
Ta cảm thấy mình điên rồi, vì sao lại cảm thấy thoải mái khi đôi môi hắn lướt trên thân thể mình như vậy.
Không lẽ ta cũng dính mị chú?
“Nàng không sao chứ?”
“Được rồi, ngươi nhẹ nhàng thôi!”
Ta đang nói gì vậy? Sao ta có thể đồng ý!
Dù trong lòng đang điên cuồng, nhưng thân thể lại mềm nhũn, để cho hắn từ từ cởi y phục của ta, thậm chí còn phối hợp với động tác của hắn.
“Ta...ta chưa từng có...”
“Kỳ thật ta cũng chưa từng làm qua, nhưng nàng đừng sợ, ta sẽ cẩn thận”
Hắn thật sự cẩn thận, cho dù sắp mất đi lý trí, hắn vẫn cố gắng khống chế sức lực, lo rằng ta sẽ cảm thấy khó chịu. Điều này hoàn toàn khác với hình ảnh như lang như sói của người trúng mị chú.
“Tru Ngọc, nàng đau sao?”
“Không..không đau”
Hắn dịu dàng hôn ta, hết lần này đến lần khác khiến ta thoải mái đến mức đầu óc trống rỗng. Nhưng như vậy không được, ta không thể đắm chìm vào nó như vậy.