Thợ Dao nhỏ

Chúc Khanh Ngô không rõ, chính mình rõ ràng đã dựa theo ý Đường Khê Giản thay đổi xưng hô, anh vì cái gì vẫn là không vui?

Thậm chí tức giận, xoay người liền phất tay áo rời đi.

Theo Đường Khê Giản rời đi, cung Ly Cối lại lần nữa khôi phục vẻ quạnh quẽ ngày xưa.

Ngọc châu lo lắng mà chạy vào xem cậu.

Chúc Khanh Ngô hướng nàng cười trừ một cái, an ủi nàng mình không có việc gì, để nàng mau trở về ngủ.

Ngọc Châu từ trước đến nay ăn nói vụng về, không biết nên như thế nào an ủi cậu.

Đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng từ trong tay áo lấy ra một khối bánh hoa sen được bọc giấy dầu bao đặt vào trong tay cậu, lúc này mới lui ra ngoài.

Chúc Khanh Ngô nhìn bánh hoa sen trong tay cười một chút.

Nhiều năm như vậy, Ngọc Châu vẫn chỉ có một phương pháp an ủi người này.

Chúc Khanh Ngô không muốn phụ ý tốt của nàng, liền uống chén trà đã lạnh trên bàn sau đó ăn bánh hoa sen.

Sau đó lại nằm ở ghế dựa bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Ngoài cửa sổ một mảnh đen nhánh, ngay cả ánh trăng cũng ẩn vào mây.

Chúc Khanh Ngô cũng không biết mình ngủ khi nào, lần nữa tỉnh thì đèn trong phòng đã cạn dầu.

Trong phòng một mảnh đen nhánh, bởi vậy Chúc Khanh Ngô cũng phân không rõ hiện tại là giờ nào?

Không biết là do bị bệnh hay là Noãn Các đốt nhiều than, Chúc Khanh Ngô chỉ cảm thấy trên người không lạnh lẽo như lúc trước, ngược lại nóng hơn.

Cổ họng ngứa, yết hầu cũng đau lên, vì thế cậu ngồi dậy muốn uống một chén nước.

Nhưng mà mới vừa một động, liền thấy rèm cửa bị người đẩy ra, tiếp theo một bóng dáng cung nữ xa lạ cung kính đi vào, “Chúc công công, ngài là muốn uống nước sao?”

Chúc Khanh Ngô ngước mắt nhìn nàng một cái.

Nữ tử nhìn ra nghi hoặc trong mắt cậu, trả lời: “Nô tỳ là cung nữ bệ hạ mới phái tới, bệ hạ nói người cung Ly Cối quá ít, đặc biệt phái chúng nô tỳ lại đây hầu hạ.”

Chúc Khanh Ngô nghe vậy nhìn hướng ra phía ngoài, chỗ cửa có bóng ảnh lắc lư, rõ ràng đến đây không chỉ có một người.

Chúc Khanh Ngô nháy mắt hiểu ý Đường Khê Giản.

Đại khái là hôm nay cậu gặp Tiểu Đậu Tử chọc giận Đường Khê Giản, cho nên cố ý phái những người này lại đây trông chừng cậu.

Sau này Tiểu Đậu Tử muốn gặp cậu, chắc là khó khăn.

Nhưng Chúc Khanh Ngô vẫn là không rõ, vì cái gì không thể gặp Tiểu Đậu Tử chứ?

Một bên cung nữ thấy cậu thật lâu không có lên tiếng, rất có ánh mắt mà đến bên bàn rót một ly trà đưa tới trước mặt cậu.

Chúc Khanh Ngô nhận lấy uống một ngụm, là trà nóng.

Nỗi lòng quay cuồng nhờ một ly trà mà trở nên bình lặng.

Nhưng mà còn chưa bình tĩnh được bao lâu, ngẫu nhiên Chúc Khanh Ngô nhìn thoáng ra ngoài, lại đột nhiên thấy trên bàn không biết khi nào nhiều thêm một bầu rượu.

Tập trung nhìn vào, đúng là bầu ban ngày cậu đem tế Lý công công.

Cậu rõ ràng để lại bên cạnh người Lý công công, sao lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?

Vừa định cầm lên, trước mắt đột nhiên hiện ra hình ảnh hôm nay, gió lạnh xốc lên vải bố trắng và cậu ngẫu nhiên thoáng nhìn qua.

Trong lòng vốn không xác định, rốt cuộc cũng có đáp án.

Vì thế Chúc Khanh Ngô đột nhiên đứng dậy, “Ngọc Châu đâu?”

Cung nữ bị cậu làm hoảng sợ, nhưng vẫn lập tức lấy lại bình tĩnh trả lời: “Bệ hạ phân phó Ngọc Châu cô nương vẫn ở cung Ly Cối hầu hạ, chúng nô tỳ trực ban, tối nay nàng ấy không cần trực, đã đi ngủ.”

Cung nữ trả lời cũng không làm cậu an tâm, thần sắc trên mặt Chúc Khanh Ngô vẫn không có thả lỏng, ngay sau đó hỏi: “Vậy Tiểu Đậu Tử đâu?”

“Nô tỳ không biết cái gì là Tiểu Đậu Tử.” Cung nữ có chút mờ mịt mà trả lời.

“Vậy…… Bệ hạ hiện giờ ở đâu? Ta muốn gặp người ấy.”

“Canh giờ này bệ hạ hẳn là đang lâm triều, sợ là không thể gặp người.”

Chúc Khanh Ngô tuy rằng sốt ruột, nhưng cũng hiểu cung nữ nói chính là tình hình thực tế, bởi vậy chỉ có thể đáp: “Được, vậy chờ bệ hạ hạ triều, phiền toái ngươi đi nói với Hải công công một tiếng.”

“Nói cái gì ạ?”

“Ta muốn gặp bệ hạ, muốn gặp ngay lập tức.”

Từ khi xác định nguyên nhân Lý công công ch·ết, Chúc Khanh Ngô đã không còn buồn ngủ nữa.

Để cung nữ mở cửa sổ ra một khe hở, sau đó ngồi ở phòng trong, nhìn không trung cao và xanh trong bên ngoài cửa sổ.

Cung nữ mới tới làm việc thực nhanh nhẹn, Đường Khê Giản mới vừa hạ triều không lâu liền từ bên ngoài trở về.

“Bệ hạ tới sao?”

Cung nữ lắc lắc đầu, “Bệ hạ nói người còn có chính vụ muốn xử lý, muốn ngài nghỉ ngơi cho tốt.”

Chúc Khanh Ngô nghe đến đây liền hiểu thái độ của Đường Khê Giản.

Tuy rằng cậu vẫn cảm thấy Đường Khê Giản sẽ không gϊếŧ Tiểu Đậu Tử, nhưng từng việc từng việc gần đây lại làm cậu bất an đến cực điểm.

Cậu cần đến gặp Tiểu Đậu Tử một lần, xác định hắn còn sống mới có thể an tâm.

Vì thế cậu đứng dậy đi ra phía ngoài.

Mới vừa ra khỏi cửa, liền thấy bên ngoài có cung nữ, thái giám đứng thành hàng dài hai bên.

Thấy cậu phải đi, lập tức đi theo phía sau.

“Chúc công công ngài muốn đi đâu vậy?” Một cái cung nữ tiến lên một bước hỏi.

“Đừng đi theo ta.”

Chúc Khanh Ngô vừa nói vừa bước nhanh hướng ra phía ngoài m.

Nhưng mà mới vừa đi tới cửa, thái giám canh cổng lại đột nhiên đóng chặt cổng lớn.

“Chúc công công, bệ hạ phân phó, đã nhiều ngày truy sát loạn đảng, còn có dư nghiệt, sợ ngài gặp phải nguy hiểm, cho nên gần đây không nên ra ngoài.”

“Loạn đảng? Ai là loạn đảng? Ai lại là dư nghiệt?”

Chúc Khanh Ngô dừng lại bước chân, nhìn bọn họ, “Ta chỉ là muốn gặp Tiểu Đậu Tử một lần, chỉ cần xác định hắn mạnh khỏe, ta liền trở về.”

Nói liền muốn tiến lên mở ra cổng lớn.

Nhưng mà vừa dứt lời, cung nữ và thái giám trước mặt liền quỳ hết xuống, đồng thời dập đầu đối với cậu.

“Các ngươi làm gì vậy?Mau đứng lên!”

Nhưng mà cũng không có người nghe mệnh lệnh của cậu, vẫn dập đầu không ngừng.

Trên mặt đất, gạch xanh lâu năm đã sinh ra cái khe đá lởm chởm, rất nhanh đã đỏ một mảnh.

Chúc Khanh Ngô nhìn trán bọn họ đầm đìa máu tươi, đột nhiên cảm thấy Đường Khê Giản không hổ là người đã ở cùng cậu, sớm chiều ở chung tám năm.

Biết làm như thế nào để cậu khó xử.

“Đừng dập, lên, mau đứng lên!” Chúc Khanh Ngô muốn để bọn họ dừng lại.

Rốt cuộc, có một tiểu thái giám ngẩng đầu lên, “Chúc công công, bệ hạ có lệnh, cầu ngài đừng làm chúng tôi khó xử.”

_

“Chúc ca ca.”

Chúc Khanh Ngô đang ngồi ở trên ghế nhìn cây Kết Hương ngoài cửa sổ, đột nhiên nghe thấy tiếng Ngọc Châu.

Cậu quay đầu, sau đó liền thấy Ngọc Châu không biết đã đứng bên cạnh cậu khi nào, trong tay còn cầm một gói điểm tâm.

“Hôm nay rốt cuộc cũng thấy ngươi……” Chúc Khanh Ngô có tinh thần hơn chút hỏi.

Từ ngày ấy, cậu không ra ngoài, cũng không có gặp qua Ngọc Châu.

Mỗi lần dò hỏi, cung nữ mới tới cũng chỉ nói không đến nàng trực ban.

Cậu không rõ Đường Khê Giản đến tột cùng là có ý gì?

Chẳng lẽ muốn đem cậu vây chết ở trong

cung Ly Cối này không thể gặp ai?

Cậu cùng Ngọc Châu ở cung Ly Cối chăm sóc Đường Khê Giản tám năm, bởi vậy cậu cũng không tin Đường Khê Giản sẽ làm gì Ngọc Châu.

Nhưng đã trải qua những chuyện trước đó, cậu cũng không còn tin tưởng như trước rằng Đường Khê Giản sẽ thả Tiểu Đậu Tử.

Cho nên cậu cần gặp Tiểu Đậu Tử một lần.

Nhưng Đường Khê Giản đối với cung Ly Cối thật sự quá mức quen thuộc, nơi có thể đi ra ngoài đều phái người phòng thủ.

Một bước cũng không ra được, canh phòng nghiêm ngặt, vây cậu trong cung Ly Cối lạnh lẽo này.

“Chúc ca ca, huynh ăn một chút gì đi, huynh đã ba ngày chưa uống một giọt nước.” Ngọc Châu vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh cậu, giống như trước kia, ôm lấy cánh tay cậu.

Ngọc Châu là cung nữ nhỏ tuổi nhất cung Ly Cối, bởi vì nhà nghèo bị bán vào cung.

Bởi vì không có tiền ‘bồi dưỡng’ cũng không thông minh, cho nên năm đó bị phân tới cung Ly Cối.

Mấy năm nay nàng vẫn luôn coi Chúc Khanh Ngô là huynh trưởng, mỗi lần sợ hãi đều như vậy, ngồi ở bên người cậu kéo cánh tay cầu cậu.

“Ta ăn không vô.” Chúc Khanh Ngô nói ngồi ngay ngắn, nỗ lực muốn nặn ra một nụ cười để trấn an nàng, bảo nàng đừng sợ.

Nhưng cậu đang sinh bệnh, lại nhiều ngày chưa từng ăn cơm, bởi vậy khẽ động khóe miệng cũng không có sức lực.

Ngọc Châu cũng không ép buộc câụ, chỉ là ngồi ở bên cạnh trầm mặc.

Không biết qua bao lâu, trong lúc Chúc Khanh Ngô mơ mơ màng màng sắp ngủ, đột nhiên ẩn ẩn nghe thấy Ngọc Châu nói một câu nói.

“Nếu có thể trở lại trước kia thì tốt rồi.”

Không biết vì sao, rõ ràng chỉ là một câu lại bình thường như vậy bất quá nói ra Chúc Khanh Ngô lại giống như bị đẩy thật mạnh từ trên vách núi xuống, trong nháy mắt linh hồn giống như tách rời ra.

Từ trước? Từ trước là như nào?

Cơn gió lạnh lùa qua khe hở cửa sổ, len lỏi vào phổi Chúc Khanh Ngô khiến cậu ho khan.

Ngọc Châu vội vàng đứng dậy định đóng cửa sổ lại nhưng bị Chúc Khanh Ngô ngăn cản. Cậu ngước nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cành cây khẳng khiu trơ trụi, chỉ còn lại chiếc đèn l*иg đỏ đã phai màu treo lủng lẳng. Chúc Khanh Ngô nhìn chăm chú vào chiếc đèn l*иg, phảng phất nhớ về đêm 6 năm trước。

Sáu năm trước, vào đêm Giao thừa, bầu trời còn chưa tối hẳn, nhưng bên ngoài cung đã vang lên tiếng pháo hoa rộn rã.

Trong cung được trang hoàng lộng lẫy, rực rỡ không khí đón năm mới. Gia yến trong cung không mời Đường Khê Giản.

Chúc Khanh Ngô muốn Đường Khê Giản không cảm thấy mất mát, nên cố gắng làm cho cung Ly Cối trở nên náo nhiệt.

Cậu bảo Đường Khê Giản viết câu đối Tết bằng giấy đỏ, sau đó cùng Ngọc Châu đi dán. Chúc Khanh Ngô tự tay nấu món canh cổ truyền.

Lý công công sai người mang rượu và trái cây đến. Tiểu đậu tử cũng lén lút chạy đến, mang theo điểm tâm và quà Tết do ngũ hoàng tử ban thưởng.

Căn phòng tuy vẫn còn lạnh vì thiếu than củi, nhưng nồi canh nóng hổi đã xua tan đi phần nào cái giá rét.

Họ ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn pháo hoa rực rỡ bên ngoài, cùng nhau thưởng thức rượu và trò chuyện.

Mọi thứ tưởng chừng như mới diễn ra ngày hôm qua, nhưng thời gian trôi nhanh, cảnh còn người mất, không thể quay lại như xưa.

Có lẽ vì cảm động, Chúc Khanh Ngô đột nhiên cảm thấy ngực mình co thắt dữ dội.

Cậu mím môi, nhưng vẫn nếm thấy vị tanh nồng của máu.

"Chúc ca ca, người làm sao vậy?" Ngọc Châu nhận ra điều gì đó, vội vàng hỏi.

Chúc Khanh Ngô lắc đầu, cố gắng kiềm chế bản thân.

Nhưng vô ích.

Họng cậu đau và ngứa, vừa mở miệng đã ho ra một ngụm máu tươi.

"Chúc ca ca!" Ngọc Châu hoảng hốt đứng dậy.

"Không sao đâu." Chúc Khanh Ngô muốn an ủi nàng, nhưng trước mắt lại tối sầm, mọi thứ trở nên mơ hồ.

Cậu chỉ nghe thấy tiếng Ngọc Châu gọi tên mình nôn nóng, tiếp theo là tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài.

Cậu muốn đứng dậy, nhưng cả người không còn chút sức lực, ngã gục xuống sàn nhà.

Mọi thứ chìm vào bóng tối.

_

Chúc Khanh Ngô chìm vào một giấc mơ dài.

Cậu mơ thấy mình trở lại năm tuổi, cũng vào một mùa đông.

Cha của cậu đột ngột qua đời, mẹ kế tái giá và sinh hạ một đứa em gái vào mùa đông năm đó.

Chúc Khanh Ngô rất yêu quý người em gái này, tuy không cùng cha nhưng nhìn thấy hình ảnh bé nhỏ nằm trên giường mỉm cười với mình, cậu cảm nhận được sự gắn kết của máu mủ.

Nhưng cha dượng không thích cậu.

Chúc Khanh Ngô cố gắng lấy lòng mọi người trong nhà, nhưng họ vẫn không muốn giữ cậu lại.

Mẹ cậu sau khi sinh con không lâu, một ngày đột nhiên muốn đưa cậu ra ngoài đi dạo.

Bà mặc cho cậu một chiếc áo khoác lông vũ dày cộp và đưa đến một cây ngô đồng già cách nhà rất xa.

Cây ngô đồng đã rụng hết lá, chỉ còn lại một tầng tuyết dày, dưới gốc cây đầy lá khô, tạo ra tiếng "rắc rắc" khi bước lên.

Chúc Khanh Ngô cúi đầu bước trên lá khô, cảm nhận được sự thất thần của mẹ bên cạnh.

Mẹ nắm tay cậu, do dự một hồi.

Cuối cùng, bà khom người xuống, vỗ vai phủ đầy tuyết của cậu.

"Quá lạnh rồi, mẹ đi mua khoai nướng cho con." Mẹ nói với cậu.

Chúc Khanh Ngô gật đầu, không nói gì.

"Đừng đi đâu, ở đây chờ mẹ."

Mẹ nói xong liền vội vã quay người đi về.

Chúc Khanh Ngô đứng yên tại chỗ, nhìn bóng dáng bà dần biến mất khỏi tầm mắt.

Cậu biết mẹ không đi mua khoai nướng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng đó chờ bà.

Cậu đợi từ sáng đến tối, rồi từ tối đến sáng, chân tê dại.

Nhưng mẹ không bao giờ quay lại.

Thực ra, từ khi mẹ rời đi, Chúc Khanh Ngô đã biết bà sẽ không quay lại.

Cậu đợi dưới gốc cây ba ngày, sau đó lặng lẽ quay người, đi về hướng ngược lại với nhà.

Cậu không biết mình muốn đi đâu, nhưng nếu mẹ không muốn cậu, cậu sẽ tránh xa bà.

Đi mãi, đi mãi, lâu đến mức tưởng chừng như sẽ đi đến tận cùng thế giới, cuối cùng kiệt sức ngã quỵ bên đường.

Lần nữa tỉnh lại, cậu đã ở đồn cảnh sát.

Một người tốt bụng đã báo cảnh sát, họ đưa cậu đến đây.

Họ muốn đưa cậu về nhà, nhưng Chúc Khanh Ngô không chịu nói gì.

Điều này khiến họ cho rằng cậu là người câm.

Vào thời điểm đó, thông tin không phát triển như bây giờ, cảnh sát không tìm thấy cha mẹ cậu, đành đưa cậu đến cô nhi viện, nơi cậu lớn lên.

Cuộc sống ở đây không tốt cũng không xấu, cậu quen với việc làm việc nhà và chăm sóc các em nhỏ, vì vậy viện trưởng rất thích cậu.

Cậu có nhiều anh chị em không cùng huyết thống ở đây.

Chúc Khanh Ngô rất yêu thương họ, nhưng vì thường xuyên có người đến nhận nuôi, họ dần dần rời xa cậu.

Chỉ có cậu và một đứa em trai bị bệnh tim bẩm sinh ở lại đây lâu nhất.

Em trai bị bỏ rơi từ khi mới sinh, không có tên đàng hoàng.

Vì thích ăn đậu phộng rang, Chúc Khanh Ngô thường gọi em là Tiểu Đậu Tử.

Chúc Khanh Ngô rất yêu thương đứa em trai không cùng huyết thống này.

Lúc đó, nguyện vọng lớn nhất của cậu là kiếm thật nhiều tiền để chữa bệnh cho Tiểu Đậu Tử, sau đó tự mở một cô nhi viện để những đứa trẻ không cha mẹ có thể sống vui vẻ ở đây.

Vì mục tiêu này, cậu luôn nỗ lực học tập và kiếm tiền.

Nhưng vào năm thứ hai đại học, vì bị khách hàng ép uống quá nhiều rượu, cậu gặp tai nạn xe cộ trên đường về nhà.

Lần nữa tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang nằm trên một chiếc chiếu rách nát.

Thân dưới vô cùng đau đớn, xung quanh vang lên tiếng rêи ɾỉ kêu khóc.

Chúc Khanh Ngô mất một lúc lâu mới định thần lại được chuyện gì đã xảy ra, cậu tưởng mình đã xuống địa ngục.

Nhưng lúc này, cậu nghe thấy một giọng nói yếu ớt bên cạnh: "Cậu tỉnh rồi."

Chúc Khanh Ngô cố gắng quay đầu, nhìn thấy bên cạnh mình nằm một đứa bé trai chỉ khoảng bảy tám tuổi.

Cậu bé có khuôn mặt tái nhợt, không một tia máu, trán đầy mồ hôi, môi nứt nẻ, da nứt nẻ do thiếu nước lâu ngày.

"Cậu đã ngất xỉu từ lâu, vừa rồi ta nghe thợ rèn nói, nếu cậu không tỉnh lại, họ sẽ đưa cậu ra ngoài."

Chúc Khanh Ngô nhìn bộ quần áo rách rưới và những vết thương trên người đứa bé, cuối cùng cũng hiểu ra điều gì đó.

Vì vậy, cố nén đau đớn hỏi: "Đây là đâu?”

"Tiệm thợ rèn."

"Thợ rèn…… Đây là triều đại nào?"

"Đại Lương."

"Đại Lương?" Chúc Khanh Ngô lục tung trí nhớ cũng không tìm ra triều đại này, đang ngẩn người thì nghe đứa bé bên cạnh tiếp tục nói.

"Chỉ còn ba ngày nữa là chúng ta có thể ăn được rồi, ta sắp chết khát rồi, nhưng may là đã qua được, sư phụ nói chỉ cần chịu đựng ba ngày đầu là không sao, đến khi vào cung, ta nhất định phải ăn uống no say."

Chúc Khanh Ngô quay đầu nhìn hắn, "Vào cung?"

Đứa bé nhếch môi, cố nở một nụ cười, "Thái giám không vào cung thì đi đâu, nói vậy mà ngươi là người đầu tiên ta quen ở đây? Cũng không biết sau này chúng ta có được phân đến cùng một chỗ hay không, đúng rồi, ta tên là Tiểu Đậu Tử, cậu tên là gì?"

"Tiểu Đậu Tử?" Chúc Khanh Ngô nghe tên này kinh hãi đến mức suýt bật dậy, động tác làm miệng vết thương rách ra, đau đến mức cậu ngã trở lại.

"Sao vậy?" Tiểu Đậu Tử vội vàng hỏi.

"Không có gì." Chúc Khanh Ngô nhịn đau trả lời, trán lấm tấm mồ hôi, nhưng lòng lại bình tĩnh hơn nhiều so với lúc nãy.

"Chỉ là đột nhiên nhớ tới trong nhà có một đứa em trai cũng tên là Tiểu Đậu Tử."

"Thật sao?"

"Ừ." Chúc Khanh Ngô nhìn cậu cười, "Thật trùng hợp."

"Cậu còn chưa nói cho ta biết tên cậu là gì đâu?" Tiểu Đậu Tử hỏi.

"Ta tên…… Chúc Khanh Ngô."

***

Cả người nóng bừng, như đang mặc quần áo mùa đông vào ngày hè và dựa vào hàng trăm lò sưởi.

Miệng cũng đắng ngắt, như bị người nhét đầy hoàng liên và khổ mộc vào miệng.

Cậu như bị người ôm vào lòng, giam cầm chặt chẽ, Chúc Khanh Ngô khó chịu muốn thoát ra, nhưng không hiểu sao lại không thể cử động.

Chỉ có thể bị ép nuốt thứ gì đó vào miệng.

Không biết qua bao lâu, cơn sốt cao rốt cuộc cũng lui đi một chút.

Cảnh tượng trong mơ như thủy triều rút đi, Chúc Khanh Ngô từ từ mở mắt.

Đập vào mắt chính là một tay nắm thìa, đây là một đôi rất đẹp tay, ngón tay trắng nõn thon dài, lại không tinh tế, mà là mang theo một tầng kén hơi mỏng, vừa thấy liền biết là người hàng năm cầm đao cầm kiếm.

Thìa Bạch ngọc gác lên chén duyên, đế thìa gạt nước thuốc dư thừa để ráo, đang chuẩn bị đưa đến bên môi cậu.

Nhưng lúc này lại đột nhiên dừng lại giữa không trung như bị đóng băng.

“Tỉnh rồi.” Thiếu niên mặc long bào màu minh hoàng cúi mắt nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm, không nhìn ra cảm xúc, nhưng không hiểu sao, giọng nói lại hơi run.

Chúc Khanh Ngô theo giọng nói ngước mắt nhìn lại, là Đường Khê Giản.