Chương 29: Xuân tháng ba

Khanh Ngô mãi ốm yếu đến năm sau mới hoàn toàn bình phục.

Mới qua Tết, trong cung náo nhiệt đã lâu, sau khi náo nhiệt qua đi là sự mệt mỏi, bởi vậy gần đây toàn bộ hoàng cung đều có vẻ uể oải ủ dột.

Nhưng sự mệt mỏi này cũng không kéo dài bao lâu, liền nghe tin đồn trong cung truyền đến, chờ đến đầu xuân Quang Đế sẽ dẫn các vị tông thân cùng hoàng tử đi Minh Sơn săn xuân.

Đại Lương là ngồi trên lưng ngựa đánh thiên hạ, bởi vậy đây gần như là quy củ tổ truyền, mỗi mùa xuân sẽ đi Minh Sơn cưỡi ngựa vây săn.

Minh Sơn là núi non ngự dụng của hoàng gia trăm năm qua, trên núi chim bay cá nhảy không thiếu thứ gì, lại không nguy hiểm, bởi vậy rất thích hợp để khảo giáo năng lực cưỡi ngựa bắn cung của các hoàng tử.

Hoàng gia đi ra ngoài, không nơi nào mà không phải là uy nghiêm lẫm liệt, bởi vậy mỗi năm đều phải chuẩn bị trước mấy tháng.

Vì vậy khi tin tức Quang Đế muốn đi săn xuân được tung ra, toàn bộ hoàng cung nháy mắt bận rộn lên.

Chỉ có nhà ấm trồng hoa là ngoại lệ, dù sao bọn họ không cần hầu hạ chủ tử, ngược lại nhàn rỗi hơn.

Vì sắp sửa săn xuân, gần đây các hoàng tử đều ở Thượng Tứ viện khổ luyện cưỡi ngựa bắn cung, muốn ở săn xuân thể hiện tài năng.

Đặc biệt là thích xuất đầu Tam hoàng tử, gần như ngâm mình ở Thượng Tứ viện, bởi vậy Chúc Khanh Ngô gần đây ra cửa đều không cần lo lắng đề phòng.

Ngọc Châu cùng tiểu đậu tử cũng nhàn rỗi hơn, thường thường đến Ngự Hoa Viên cùng cậu cho cá ăn, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Chúc Khanh Ngô vừa đến không lâu, liền thấy Ngọc Châu chạy tới.

"Chúc ca ca." Ngọc Châu người chưa đến tiếng đã đến trước, xa xa liền bắt đầu gọi cậu.

Ngọc Châu gần đây mê mẩn việc cho cá ăn, mỗi lần tới đều cướp giúp cậu.

Vì vậy nàng mới vừa ngồi xuống, Chúc Khanh Ngô liền chủ động đưa thức ăn của cá cho nàng.

Ngọc Châu thì từ trong tay áo lấy ra một bao điểm tâm gói bằng giấy dầu đưa cho cậu, lúc này mới duỗi tay nhận lấy thức ăn cho cá.

"Hôm nay mang theo cái gì ngon?" Chúc Khanh Ngô vừa nói, vừa mở ra, trên giấy dầu là mấy khối điểm tâm màu đỏ sẫm, nghe có mùi thuốc nhàn nhạt, nhưng Chúc Khanh Ngô không nhận ra đây là gì.

Cắn một ngụm, hương vị cũng không tệ lắm.

"Không biết." Ngọc Châu hết sức chuyên chú cho cá ăn, "Lục điện hạ thưởng, thoạt nhìn còn khá ngon, ta liền mang lại đây."

Chúc Khanh Ngô nghe vậy, quay đầu nhìn Ngọc Châu trắng trẻo mập mạp, trên người nàng mặc chính là cung phục màu hồng nhạt mới may năm ngoái, lúc này mới mấy tháng thời gian cũng đã chật.

"Lục điện hạ đãi ngươi thực không tồi."

Chúc Khanh Ngô nói cắn một ngụm điểm tâm trong tay, trước mắt không khỏi hiện ra bộ dáng nhỏ gầy gò của Ngọc Châu kiếp trước.

Đột nhiên cảm thấy Ngọc Châu hiện tại mới xứng với tên này.

"Lục điện hạ thực không tồi." Ngọc Châu đáp.

"Vậy..." Chúc Khanh Ngô nhìn bộ dáng nhàn nhã thoải mái hiện giờ của nàng, ngữ khí không khỏi chần chờ lên.

"Làm sao vậy? Chúc ca ca." Ngọc Châu cũng nghe ra điều gì, dừng động tác trong tay.

"Nếu có một ngày, ta muốn ngươi lựa chọn giữa ta cùng lục điện hạ, ngươi sẽ chọn ta sao?"

Ngọc Châu hiếm khi thấy cậu nghiêm túc như vậy, nụ cười trên mặt cũng hạ xuống, không khỏi nghiêm túc lên.

"Chúc ca ca, ngươi đây là có ý gì?"

Chúc Khanh Ngô thấy mình doạ đến nàng rồi, vội vàng thay đổi sắc mặt, "À, không có gì..."

Ngay cả bản thân hắn cũng không chắc có thể thoát khỏi hoàng cung. Hoàng cung, hiện tại muốn cùng Ngọc Châu bảo đảm điều gì. Chúc Khanh Ngô nghe vậy sững sốt, không khỏi nhớ đến cảnh tượng kiếp trước Ngọc Châu liều mình đưa cậu ra khỏi hoàng cung.

Hốc mắt cậu nóng lên, sợ Ngọc Châu nhìn ra điều gì, vội vàng cúi đầu cười cười, đáp: "Ta tin."

Vừa dứt lời, Chúc Khanh Ngô đã nghe thấy giọng nói của Tiểu Đậu Tử: "Các ngươi đang nói gì vậy?"

"Không có gì." Chúc Khanh Ngô đưa thức ăn trong tay cho Tiểu Đậu Tử, "Ngọc châu cầm lấy, ăn đi."

Tiểu Đậu Tử không cần đoán cũng biết là Đường Khê Giản thưởng, bèn cầm một miếng trêu chọc: "Ngọc Châu, sao Lục Điện Hạ ngày nào cũng thưởng đồ cho ngươi, không phải là coi trọng ngươi chứ?"

Chúc Khanh Ngô nghe vậy, trực tiếp búng trán Tiểu Đậu Tử: "Nói bậy bạ gì đó? Ngọc Châu mới bao nhiêu tuổi."

Tiểu Đậu Tử cười rụt rụt cổ: "Ta chỉ nói đùa thôi, chỉ là cảm thấy Lục Điện Hạ đối với Ngọc Châu có tốt quá hay không."

"Ngũ Điện Hạ chẳng lẽ đối với các ngươi không tốt sao?" Chúc Khanh Ngô hỏi ngược lại.

Tiểu Đậu Tử vừa nghe đến Ngũ Điện Hạ, lập tức nói nhiều lên: "Ngũ Điện Hạ đối với chúng ta cũng tốt, nhưng so với Lục Điện Hạ thì có chút khác biệt."

"Khác biệt ở chỗ nào?"

"Ngũ Điện Hạ là người tốt, luôn luôn hòa đồng, dù là đối với hạ nhân cũng chưa bao giờ nổi giận."

Nói đến đây, Tiểu Đậu Tử đột nhiên hoảng hốt: "Cảm giác tương lai bất kể ai gả cho Ngũ Điện Hạ... đều sẽ rất hạnh phúc."

Chúc Khanh Ngô nghe vậy quay đầu nhìn Tiểu Đậu Tử, đột nhiên nhớ đến kết cục của Ngũ Hoàng Tử kiếp trước.

Chưa kịp rước dâu đã chết thảm trong ngục, chỉ có Tiểu Đậu Tử đi theo.

Lại nhìn vẻ mặt Tiểu Đậu Tử khi nhắc đến Ngũ Hoàng Tử, Chúc Khanh Ngô chỉ cảm thấy viên ngọc bích trắng luôn đặt trong tay áo bỗng chốc nặng trĩu.

Ban đầu cậu muốn đưa cho Tiểu Đậu Tử, nhưng giờ nghĩ lại tốt nhất nên để Tiểu Đậu Tử không dính líu quá nhiều đến Ngũ Hoàng Tử.

"Ngươi đối với Ngũ Điện Hạ?" Chúc Khanh Ngô dò hỏi.

Tiểu Đậu Tử tỉnh táo lại: "Ta đối với Ngũ Điện Hạ sao?"

"Không có gì." Chúc Khanh Ngô lắc đầu, cậu không biết nên nhắc nhở thế nào, nên im lặng hồi lâu, chỉ lặp lại lời mình đã nói với Tiểu Đậu Tử kiếp trước: "Tiểu Đậu Tử, chúng ta chung quy là nô."

Tiểu Đậu Tử cười không rõ lý do: "Ta biết."

Chúc Khanh Ngô còn định nói thêm gì nữa thì nghe Ngọc Châu bên cạnh nói: "Vậy Lục Điện Hạ thì sao?"

"Lục Điện Hạ tính tình lạnh nhạt, chỉ tốt với người mình thích, người chỉ tốt với ngươi, cho nên ta đoán người ấy thích ngươi không sai."

Nhưng Ngọc Châu lại lắc đầu: "Lục Điện Hạ chỉ thích thưởng đồ cho ta, cảm giác người ấy không thích ai cả."

Chúc Khanh Ngô nghe vậy, mỉm cười chua xót: "Người đúng là không thích ai cả."

"Cái gì?" Ngọc Châu hỏi.

"Không có gì." Chúc Khanh Ngô nhanh chóng thu liễm cảm xúc.

Ngay lúc này, Tiểu Đậu Tử chuyển hướng, đổi chủ đề: "Đúng rồi, các ngươi đi săn xuân không?"

Chúc Khanh Ngô là người làm vườn trong nhà ấm trồng hoa, vốn dĩ không hay đi đâu, nên câu hỏi này thực ra là đang hỏi Ngọc Châu.

Ngọc Châu lắc đầu: "Lục điện hạ đã cho ta ở lại Ly Cối Cung."

"Mọi người đều không đi, ta đây một tháng không được gặp các ngươi."

"Tiểu đậu tử, ta sẽ nhớ ngươi." Ngọc Châu lập tức nói.

"Ta cũng sẽ nhớ các ngươi."

-

Săn Xuân diễn ra trong hai tháng.

Lúc này, vạn vật sinh sôi nảy nở,

Cỏ cây xanh tươi, không khí se lạnh của mùa đông đã tan đi, nhưng cũng không quá nóng bức, đúng là thời tiết thích hợp để đi chơi.

Hoàng đế đi chơi một lần không dễ dàng, vì vậy sẽ ở Minh Sơn lâu một chút.

Các vị hoàng tử và phi tần được sủng ái đều phải đi theo, xe ngựa nối đuôi nhau, chờ đến khi họ đi hết, hoàng cung rộng lớn bỗng trở nên thanh vắng.

Tiểu đậu tử đi theo ngũ hoàng tử đến Minh Sơn, nhưng may là Ngọc Châu còn ở, nên cũng không quá vắng vẻ.

Hơn nữa tam hoàng tử không ở đây, Chúc Khanh Ngô cuối cùng cũng không cần phải lo lắng nhiều, quả thực là tháng ngày thoải mái nhất từ khi trọng sinh đến nay.

Nhưng mà, những ngày tháng tốt đẹp luôn ngắn ngủi, thời gian một tháng trôi qua nhanh chóng.

Tựa như hôm qua, hoa cỏ trong Ngự Hoa Viên mới nhú mầm, hôm nay đã nở rộ rực rỡ.

Chớp mắt đã đến cuối mùa xuân.

Vào ngày Quang Đế loan giá hồi cung, hoàng cung yên tĩnh trong một tháng lại trở nên náo nhiệt, bận rộn suốt ngày đêm.

Tiểu đậu tử hầu hạ suốt một tháng tất nhiên là mệt mỏi, Ngọc Châu lại muốn ở lại Ly Cối Cung để chuẩn bị đón Đường Khê Giản.

Vì vậy, Chúc Khanh Ngô không đi tìm họ, ai ngờ vào lúc chạng vạng, Ngọc Châu đột nhiên đến nhà kính hoa tìm mình.

Chúc Khanh Ngô nhìn thấy nàng có chút kinh ngạc, hỏi: "Hôm nay ngươi còn có rảnh rỗi đến đây à?"

"Lục điện hạ không trở về, ta không có việc gì nên đến đây." Ngọc Châu nói, trên mặt hiện lên một tia lo lắng.

Chúc Khanh Ngô nghe vậy cũng có chút tò mò: "Không trở về?"

"Ừ." Ngọc Châu gật đầu: "Thái giám truyền chỉ không nói nhiều, chỉ nói Lục điện hạ muốn ở Minh Sơn thêm một thời gian, bảo chúng ta bảo vệ tốt Ly Cối Cung, rồi đi luôn."

"Bệ hạ đã trở lại, hắn ta ở lại Minh Sơn làm gì?" Chúc Khanh Ngô nghe vậy càng thêm tò mò.

Ngọc Châu lắc đầu: "Không biết."

Chúc Khanh Ngô nhìn bộ dạng ủ rũ của nàng, an ủi nói: "Minh Sơn có nhiều người như vậy, hắn sẽ không có việc gì, huống chi hắn ta không trở về, ngươi còn có thể nhàn nhã hơn mấy ngày."

"Cũng đúng, nhưng..." Ngọc Châu ậm ừ một lúc, nhưng vẫn không nói hết câu.

Chúc Khanh Ngô đang muốn đi đưa hoa, sợ nàng một người miên man suy nghĩ, vì thế cho nàng cũng ôm một chậu, “Đừng nghĩ nhiều như vậy, cùng ta đi đưa hoa đi.”

“Được.” Ngọc Châu lúc này mới có điểm tinh thần, gật đầu đáp.

Nhưng mà bọn họ mới vừa đi tới cửa, liền thấy tiểu đậu tử đã đi tới nhà ấm trồng hoa.

Chúc Khanh Ngô thấy thế, vội vàng đi qua, “Sao ngươi cũng tới? Ngươi cùng Ngũ hoàng tử đi một tháng, lúc này mới vừa trở về, sao không ở trong cung nghỉ ngơi?”

“Đương nhiên là có đại sự muốn nói cho các ngươi!” Tiểu đậu tử nhìn nhìn khắp nơi, lúc này mới thần bí hề hề mà nói.

“Chuyện gì?” Chúc Khanh Ngô hỏi.

Tiểu đậu tử cùng bọn họ đi qua một bên, một bên đè thấp thanh âm, “Là về Lục hoàng tử, ta vốn là nghĩ đi ly Cối Cung nói cho Ngọc Châu trước, nghe nói nàng tới nhà ấm trồng hoa, ta liền chạy nhanh lại đây.”

“Lục hoàng tử làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì hay không?” Ngọc Châu vừa nghe vội vàng hỏi.

“Ra đại sự, ngày ấy bệ hạ cùng chúng hoàng tử săn thú, đột nhiên gặp được một con Bạch Hổ, Lục hoàng tử vì cứu giá b·ị th·ương rất nặng, cho nên lần này mới không thể cùng nhau trở về, còn ở Minh Sơn dưỡng thương đó.”

“Cái gì?”

Ngọc châu kinh hãi.

Chúc Khanh Ngô thật không có phản ứng lớn như Ngọc Châu, nhưng tay ôm chậu hoa vẫn là run lên, hoa trong lòng ngực thiếu chút nữa rơi xuống.

Không phải bởi vì lo lắng Đường Khê Giản, mà là chuyện này lại xảy ra trước 2 năm so với đời trước.

Đời trước Đường Khê Giản 16 tuổi cứu giá, bị thương một cánh tay, đổi được Quang Đế áy náy cùng tín nhiệm.

Này một đời mới mười hai tuổi, trách không được sẽ không thể hồi cung, nói vậy bị thương so với đời trước muốn nghiêm trọng hơn nhiều.

Chúc Khanh Ngô vẫn luôn biết rất nhiều chuyện sẽ dựa theo quỹ đạo đời trước mà phát triển, Đường Khê Giản cuối cùng sẽ trở thành hoàng đế.

Nhưng vì cái gì tuyến thời gian sẽ trước nhiều như vậy?

Bởi vậy trong lúc nhất thời Chúc Khanh Ngô chỉ cảm thấy suy nghĩ hỗn loạn không thôi, tiểu đậu tử gọi cậu cũng không nghe thấy.

“A Ngô.” Cho đến khi tiểu đậu tử đánh cậu một chút, Chúc Khanh Ngô lúc này mới phục hồi tinh thần lại.

“Ngươi làm sao vậy?” Tiểu đậu tử hỏi.

“Không có gì.” Chúc Khanh Ngô vội vàng lắc lắc đầu, nói sang chuyện khác nói, “Sau đó thì sao?”

“Không biết, ở Minh Sơn thì Ngũ hoàng tử không đi thăm, ta cũng không thể chính mình đơn độc đi xem Lục hoàng tử, chỉ biết lục điện hạ bị thương nghiêm trọng, bệ hạ cũng thực quan tâm, dù về trước, vẫn là phân phó người mỗi ngày đưa đồ bổ giống như nước chảy đến Minh Sơn.”

“Như vậy a.” Chúc Khanh Ngô nhàn nhạt đáp.

“Chỉ là từ trước cũng hoàn toàn không cảm thấy Lục điện hạ cùng bệ hạ có bao nhiêu thân hậu, lần này thế mà có thể động thân cứu, nói vậy Lục điện hạ vẫn là rất nhớ tình cảm phụ tử.”

Chúc Khanh Ngô nghe vậy đột nhiên nhớ tới đời trước Đường Khê Giản đăng cơ, Quang Đế ch·ết ở Càn Minh Điện, không khỏi lắc lắc đầu.

Nào có cái gì tình cảm phụ tử, bất quá là trù tính cùng tính kế thôi.

Tuy rằng đối với chuyện này Chúc Khanh Ngô cũng không cảm thấy có bao nhiêu ngoài ý muốn, nhưng tuyến thời gian thay đổi chung quy vẫn là cho cậu ảnh hưởng không nhỏ, rất nhiều ngày sau cậu đều có chút thất thần.

Có khi cậu sẽ hy vọng Đường Khê Giản có thể sớm ngày trở về, trong lòng tích cóp quá nhiều nghi vấn, nhưng có đôi khi lại phủ định cái ý niệm này, liền tính thật gặp được Đường Khê Giản, lại nên hỏi từ đâu?

Bọn họ đời này thân phận còn xa cách hơn so đời trước.

Chính mình dựa vào cái gì đi ép hỏi một hoàng tử, anh lại dựa vào cái gì trả lời chính mình?

Vết thương của Đường Khê Giản có vẻ nghiêm trọng hơn tưởng tượng. Chúc Khanh Ngô chờ mãi đến mùa hạ cũng không nhận được tin tức anh hồi cung.

Ngược lại, nghe đồn có người trên triều muốn lật lại bản án cho mẫu tộc của Đường Khê Giản.

Chuyện mẫu tộc của Đường Khê Giản trong cung luôn là một bí mật không ai dám nhắc đến.

Vì vậy, dù sống hai đời, Chúc Khanh Ngô cũng không hiểu rõ.

Chỉ nghe nói chuyện này sau đó không được giải quyết, nhưng không hiểu vì sao Quang Đế lại cử người đến Minh Sơn dạy Đường Khê Giản cưỡi ngựa bắn cung.

Chúc Khanh Ngô vẫn không hiểu rõ mối liên hệ giữa hai chuyện này, chỉ nghĩ rằng có thể học cưỡi ngựa bắn cung thì vết thương trước đây của Đường Khê Giản hẳn đã hồi phục khá tốt.

Nhưng không hiểu vì sao, Đường Khê Giản vẫn không hồi cung, tin tức về anh cũng ngày càng ít ỏi.

Mãi cho đến mùa đông năm Kiến Xương thứ 18.

Tuyết rơi dày đặc ở Tây Bắc, các bộ tộc du mục ở biên quan gặp tai họa nghiêm trọng, không thể qua mùa đông, đành liên kết lại tấn công cướp bóc người dân biên quan, đốt phá, gϊếŧ chóc, không làm gì không được.

Lương thảo ở biên quan không đủ, việc tiếp viện chậm chạp, liên tiếp thất thủ, chỉ trong nửa tháng, đã mất hai thành trì.

Tin tức truyền về kinh đô, Quang Đế tức giận, triệu tập quần thần vào ban đêm.

Quần thần chia làm hai phe, một phe chủ chiến, một phe chủ hòa.

Phe chủ hòa cho rằng, những năm gần đây thiên tai liên tiếp xảy ra, quốc khố trống rỗng, không nên vội vã động binh. Du mục ở biên quan đều là do Phu Lạc bộ quản lý, chi bằng bệ hạ hạ ý chỉ, chủ động liên hôn để hàn gắn mối quan hệ.

Phe chủ chiến lại nói, du mục hiện giờ kiêu ngạo như vậy, sau lưng chắc chắn có Phu Lạc bày mưu tính kế. Hơn nữa, từ trước đến nay đều là bọn họ cầu hôn, nào có công chúa chủ động hạ giá, hành động như vậy không chỉ không đổi được thái bình, còn sẽ mất hết mặt mũi, ngược lại rơi vào tình cảnh khó khăn hơn.

Hai phe đại thần tranh cãi hồi lâu, Quang Đế vẫn không tỏ thái độ.

Một mặt, ông cũng đồng ý với lời nói của phe chủ hòa, Đại Lương liên tiếp gặp tai họa trong mấy năm nay, quốc khố trống rỗng, nếu động binh, lương thảo sẽ là một khoản chi phí khổng lồ.

Còn một nguyên nhân nữa là hiện giờ triều đình thiếu tướng lĩnh tài ba.

Hiện tại, người có thể phái đi chỉ có anh họ Dĩnh phi - Trần Chử.

Nhưng Dĩnh phi được sủng ái trong cung, lại sinh hạ hoàng tử, Trần gia trong triều đình cũng là cánh tay đắc lực, hơn nữa Trần Chử kiêu dũng thiện chiến, Trần gia có sủng phi và hoàng tử bên trong, quan văn võ tướng bên ngoài. Lần trước tấn công dân tộc Lê, Trần Chử lập công lớn, được ban thưởng hậu hĩnh.

Lần này nếu lại đánh thắng trận, Quang Đế cũng không biết phong thưởng gì thêm.

Huống chi gần đây Quang Đế cố ý gõ Trần gia, cho phép dư đảng Thủy gia lật lại bản án, chỉ là vì sĩ diện đế vương nên không thể nhận sai, nhưng thái độ của Quang Đế đã thể hiện sự bất mãn với Trần gia.

Lúc này lại phái Trần Chử đi, chẳng phải là tự vả vào mặt mình.

Nhưng ngoài Trần Chử ra, trong lúc nhất thời cũng không thể nghĩ ra người nào thích hợp.

Nhưng đúng lúc này, Dư Đào lại đột nhiên cầu kiến, đề cử một người với Quang Đế.

Dư Đào tuy từng kết thân với Trần gia, nhưng sau mười năm hôn nhân, không hề liên kết với Trần gia, cũng không có chức vụ gì, sau khi hòa ly với tiểu thư Trần gia cũng không tái hôn.

Tại triều đình không có phe cánh, do vậy trong lòng Quang Đế xem hắn như một kẻ cô đơn, đối với hắn cũng phá lệ yên tâm hơn.

Mỗi lần hắn đề xuất việc gì cũng đều sẽ nghiêm túc suy xét một phen.

"Viên Nhất?" Quang Đế hỏi.

"Đúng vậy."

Người này tuy là võ quan, nhưng cũng chỉ là tứ phẩm phó tham tướng, nhưng không biết vì sao Dư 🍑 lại phá lệ coi trọng hắn, lần trước còn tiến cử làm thày dạy Lục hoàng tử cưỡi ngựa bắn cung.

Nhắc đến đây, Quang Đế lại nghĩ đến Lục hoàng tử đang ở Minh Sơn.

Ngày ấy hắn anh dũng cứu giá, nhưng rốt cuộc tuổi tác còn nhỏ, bị thương nặng nề, đặc biệt là một chân, suýt chút nữa bị con súc vật kia cắn đứt.

Sau lại thái y đến chẩn bệnh, nói sau này đi đường e rằng sẽ gặp khó khăn.

Quang Đế tưởng tượng đến đây không khỏi thở dài nặng nề.

Từ trước bởi vì lời sấm truyền của Đại Vu và sự việc Thủy Y Ánh, hắn vẫn luôn không dám gặp đứa nhỏ này, lãnh đạm với hắn nhiều năm.

Nhưng mà anh không những không oán hận, dù sao cũng là thủ túc ruột thịt, liều mình cứu giá.

Mà chính mình vì sĩ diện lại không thể cho anh và Thủy gia một công đạo, liên tiếp những việc xảy ra sau đó, khiến trong lòng Quang Đế càng thêm áy náy khó an.

Chỉ là nhớ đến anh liền cảm thấy thương tiếc không thôi.

"Lục hoàng tử thế nào?" Quang Đế đột nhiên hỏi.

Dư Đào tựa hồ cũng không bất ngờ khi Quang Đế đột nhiên hỏi về Đường Khê Giản, tâu trả lời một cách quy củ: "Thần nghe tin từ Minh Sơn truyền đến, Lục điện hạ đã khỏi hẳn, hiện giờ đã có thể cưỡi ngựa bắn cung trở lại, chỉ là chân trái bị thương tổn gân cốt, sau này đi đường e rằng sẽ không được như lúc ban đầu."

Vừa nghe vậy, trên mặt Quang Đế thoáng hiện ra một tia đau xót, "Sao không ai tâu trình trẫm?"

"Hẳn là sợ Bệ hạ thương tâm."

"Ài." Quang Đế thở dài, "Làm sao có thể không thương tâm, thôi, vậy Dư 🍑 hắn còn ở Minh Sơn sao?"

"Đúng vậy."

"Trước tiên bí mật truyền hắn trở về, để trẫm gặp mặt."



Vào một ngày tuyết đầu mùa năm ấy, Chúc Khanh Ngô nghe nói nguyên tứ phẩm phó tham tướng đột nhiên được Quang Đế phong làm chính nhị phẩm Định Viễn tướng quân, ít ngày nữa sẽ dẫn quân xuất quan.

Mà Lục hoàng tử được cử làm phó tướng cùng nhau lãnh binh tiến quân.

Mọi chuyện đều diễn ra theo đúng trình tự kiếp trước, chỉ có thời gian được đẩy lên sớm hai năm.

Từ tháng hai Đường Khê Giản cùng Quang Đế đi Minh Sơn, mãi cho đến đầu mùa đông đều không trở về.

Mãi đến hôm nay mới nghe được tin tức của anh, thế nhưng lại là muốn cùng quân xuất quan.

Mọi chuyện trước mắt rõ ràng là đang từng bước tiến triển, nhưng lại khiến Chúc Khanh Ngô sinh ra một chút hoang mang.

Cậu càng ngày càng không hiểu được tình hình hiện tại.

Rõ ràng kiếp trước khi bị thương ở Minh Sơn cũng chưa về, sao đến năm nay, lại muốn khoác giáp cầm kiếm, lãnh binh xuất quan?

Chúc Khanh Ngô vốn đã tích tụ một bụng nghi hoặc, hiện giờ nghi hoặc càng thêm chồng chất, nhưng lại không có chỗ để hỏi, chỉ có thể nuốt hết vào lòng, chờ đến một ngày gặp lại anh để hỏi.

Ngày đại quân xuất phát, Ngọc Châu lôi kéo cậu đi tiễn tại cửa thành.

Hôm nay Quang Đế đích thân tiễn quân, bọn họ tự nhiên không thể đến gần, chỉ có thể đứng xa xa trên cửa thành nhìn xuống.

Quân lính dàn trận sẵn sàng đón quân địch, khoác giáp rút kiếm. Màu bạc của giáp trụ sáng loáng dưới bầu trời tuyết trắng, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Đội ngũ phía trước tạo thành hai hàng người. Chúc Khanh Ngô liếc mắt một cái liền nhận ra người dẫn đầu bên phải là Đường Khê Giản.

Anh không lùn, chỉ là tuổi tác còn trẻ, nhìn chung vẫn còn non nớt. Anh miễn cưỡng khoác lên mình bộ giáp bạc.

Chẳng biết có phải do cảm nhận được gì hay không, anh vốn đang nói chuyện với Viên Nhất bên cạnh, lại đột nhiên quay người sang.

Có lẽ để che giấu tuổi tác còn quá nhỏ, anh đeo nửa mặt nạ màu bạc trên mặt.

Vì vậy Chúc Khanh Ngô không thể nhìn rõ biểu cảm của anh.

Nhưng khi anh quay người, dù cách xa như vậy, Chúc Khanh Ngô vẫn nhìn vào mắt anh.

Chúc Khanh Ngô lập tức dời mắt đi, Ngọc Châu thấy vậy vội vàng vẫy tay chào, hy vọng anh có thể nhìn thấy.

Cửa thành mở rộng, đại quân tiến xa dần, Ngọc Châu lúc này mới cùng cậu trở về. Đi được một lúc, không biết vì sao nàng lại than vãn.

"Thở dài làm gì?" Chúc Khanh Ngô hỏi.

Ngọc Châu trầm ngâm một lát, rồi nói: "Chỉ cảm thấy làm hoàng tử cũng không tốt đẹp gì."

"Sao vậy?"

"Mới vào cung thì thấy họ mỗi ngày ăn mặc lộng lẫy, ăn uống ngon lành, còn nhà ta vì có quá nhiều con nên không có đủ cơm ăn, ta nghĩ họ hẳn là rất hạnh phúc. Nhưng sau khi ở Ly Cối Cung lâu rồi, lại thấy Lục điện hạ cũng rất đáng thương."

Chúc Khanh Ngô không nói gì, chỉ nghe nàng tiếp tục nói: "Lục điện hạ cũng không lớn hơn ta mấy tuổi, lại phải ra trận gϊếŧ địch. Chiến trường nguy hiểm như vậy, lỡ bị thương thì phải làm sao?"

"Có quân y sẽ băng bó cho hắn." Chúc Khanh Ngô nhàn nhạt nói.

"Nhưng..." Ngọc Châu còn muốn nói gì đó, nhưng khi lời nói chưa kịp thốt ra thì nàng đã ý thức được điều gì đó, nhìn xung quanh, cuối cùng vẫn không nói thêm gì nữa.

Nhưng Chúc Khanh Ngô sao lại không biết nàng muốn nói gì, vì vậy cậu dừng bước, quay đầu nói với nàng: "Hắn sẽ không chết."

Ngọc Châu nghe vậy sửng sốt một chút, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cậu.

"Hắn sẽ không chết..." Chúc Khanh Ngô lại nói một lần.

Ngay sau đó, cậu chậm rãi ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, thầm nói phần còn lại: "Hắn sẽ bình an trở về, bước lên ngai vàng cao quý nhất, cưới thê tử môn đăng hộ đối, hưởng vinh hoa phú quý vô biên. Hắn sẽ có một tương lai tốt đẹp."

Một tương lai không liên quan gì đến mình.

Vì đã biết trước chuyện đời trước, nên Chúc Khanh Ngô sớm biết kết quả của trận chiến này.

Đường Khê Giản sẽ lập chiến công, Viên Nhất cũng sẽ từng bước thăng tiến.

Nhưng điều cậu không ngờ là một tháng sau, kinh đô cuối cùng cũng nhận được tin chiến báo đầu tiên từ biên quan.

"Lục điện hạ dẫn 800 kỵ binh tập kích doanh trại của bộ lạc, mất liên lạc với quân đội, vẫn chưa trở về."