Nhà kính trồng hoa là nơi thanh tịnh, công việc mỗi ngày chỉ là chăm sóc hoa cỏ, nuôi hạc và một hồ cá chép.
Vì thanh nhàn nên người ở đây cũng không nhiều, chỉ có một tổng quản và năm tiểu thái giám, Chúc Khanh Ngô là người thứ sáu.
Tổng quản nhà kính trồng hoa đã lớn tuổi, tóc hoa râm, khuôn mặt hiền hậu, nhìn qua rất dễ gần. Vừa gặp mặt, ông đã tự giới thiệu: "Ta họ Ngô, sau này gọi ta là Ngô công công."
"Dạ, Ngô công công." Chúc Khanh Ngô vội vàng đáp.
Ngô công công giới thiệu tiếp năm tiểu thái giám khác, nhưng vì tuổi già nên ông không nhớ tên họ, chỉ gọi theo thứ tự. Chúc Khanh Ngô là người thứ sáu nên được gọi là Tiểu Lục.
Chúc Khanh Ngô không có ý kiến gì, vui vẻ nhận lời.
"Tiểu Lục, ngươi mới đến, sau này Tiểu Ngũ sẽ dẫn dắt ngươi. Mọi thứ ở đây ngươi chưa quen, nên bắt đầu từ việc đơn giản nhất. Hàng ngày ngươi phụ trách cung cấp hoa cỏ cho các cung điện và cho cá trong hồ Ngự Hoa Viên ăn."
Chúc Khanh Ngô gật đầu: "Vâng, Ngô công công, ta hiểu."
Cuộc sống ở nhà kính trồng hoa bình đạm và thanh nhàn. Mọi người đều có nhiệm vụ riêng, công việc của Chúc Khanh Ngô không hề khó khăn, nên rất nhanh đã quen tay.
Hàng ngày, Chúc Khanh Ngô chỉ việc mang hoa đi cung cấp, cho cá ăn, cuộc sống trôi qua yên bình. Nơi đây như chốn đào nguyên, chỉ sau vài ngày, mọi thứ đã trở nên quen thuộc.
Một ngày nọ, Chúc Khanh Ngô phụng mệnh mang hoa đến cung Khôn Ninh. Trên đường trở về, cậu đi ngang qua cung Ly Cối.
Ban đầu, cậu định đi thẳng, nhưng Chúc Khanh Ngô tính toán thời gian, lúc này Ngọc Châu hẳn đã đến nơi, cậu có thể nhân cơ hội này để gặp lại nàng.
Kiếp trước, Ngọc Châu vì cậu mà quyết tuyệt rời khỏi cung cấm. Mỗi lần nhớ đến việc Ngọc Châu ra đi, Chúc Khanh Ngô lại cảm thấy vô cùng đau khổ.
Không ngờ trời cao lại cho cậu cơ hội này để đền bù lại tiếc nuối.
Nghĩ vậy, Chúc Khanh Ngô không khỏi bước nhanh hơn.
Rất nhanh, đã đến cổng cung Ly Cối. Vừa chưa đến gần, cậu đã nhìn thấy một bóng hình nhỏ bé ngồi trên ngạch cửa, chính là Ngọc Châu.
Chúc Khanh Ngô cố nén kích động trong lòng, không trực tiếp gọi tên nàng, mà bước nhanh đến gần.
Ai ngờ khi đến gần, cậu mới phát hiện ra rằng Ngọc Châu đang cầm một quả táo đỏ trên tay, nhưng lại đang khóc.
"Làm sao vậy?" Chúc Khanh Ngô vội vàng khom người xuống hỏi.
Lúc này, Ngọc Châu chưa quen biết cậu, nên Chúc Khanh Ngô cố ý không gọi tên nàng.
Nghe thấy tiếng cậu, Ngọc Châu ngẩng đầu lên, thấy trước mặt là một tiểu thái giám xa lạ, nên có chút hoảng loạn, vội vàng dùng tay áo lau nước mắt.
Nhưng năm nay nàng mới tám tuổi, làm sao có thể kiềm chế được. Càng cố kiềm chế, nước mắt càng chảy nhiều hơn, quả táo trong tay suýt chút nữa rơi xuống.
Chúc Khanh Ngô thấy vậy không khỏi nóng lòng, đưa tay sờ đầu nàng, sau đó nhìn xung quanh, rồi nghiêm túc hỏi: "Ngươi là cung nữ của Lục Hoàng tử, hắn có hay bắt nạt ngươi không?"
"Không... có." Ngọc Châu khóc nức nở, "Thái giám ca ca, ta chỉ sợ hãi."
"Sợ cái gì? Sợ Lục Hoàng tử sao? Hắn phạt ngươi?" Chúc Khanh Ngô nhớ đến kiếp trước, khi mới được phân đến cung Ly Cối, Đường Khê Giản với vẻ ngoài lạnh lùng, khó gần, Ngọc Châu sợ hãi hắn cũng là điều dễ hiểu.
“Không phải.” Ngọc châu lại lắc lắc đầu, “Chính là……”
Ngọc châu nói,
Lại khổ sở lên,
Vì thế cúi đầu cắn một ngụm trong tay đỏ thẫm quả táo.
Nàng vốn không quen biết người trước mặt, không nên nói nhiều, nhưng không hiểu sao, tiểu thái giám trước mặt này lại khiến nàng cảm thấy thân thiết một cách kỳ lạ, vì vậy vẫn lên tiếng.
"Ta đến đây mấy ngày nay, cũng không gặp Lục hoàng tử động đậy gì, người giống như sắp chết."
Ngọc Châu nói, nước mắt lại trào ra mãnh liệt, "Ta rất sợ hãi, người mà chết ta có phải cũng sẽ chết hay không? Thượng cung Cư cô cô khẳng định sẽ nói ta không có chăm sóc tốt Lục hoàng tử."
"Cái gì?" Chúc Khanh Ngô nghe vậy cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, cậu còn nhớ rõ đời trước vết thương trên người Đường Khê Giản tuy nhìn lợi hại, nhưng chung quy là bị thương ngoài da, không ảnh hưởng đến tính mạng.
Như thế nào lại đột nhiên nghiêm trọng như vậy?
Chẳng lẽ là bởi vì đời trước có mình chăm sóc mới không có chuyện gì, mà đời này chính mình điều đến nhà ấm trồng hoa không ai chăm sóc anh, cho nên nguy hiểm đến tính mạng?
Chúc Khanh Ngô đang nghĩ ngợi, tay áo đột nhiên bị giật giật.
Cậu cúi đầu, sau đó liền thấy Ngọc Châu đáng thương hề hề mà lôi kéo tay áo cậu, đang mong mỏi nhìn cậu, "Thái giám ca ca, ta nên làm cái gì bây giờ? Ta đi Ngự Dược Phòng tìm đại phu, nhưng bọn họ căn bản không để ý tới ta, ta cũng không có cách nào, Lục hoàng tử nếu xảy ra chuyện ta khẳng định cũng sẽ chết."
Chúc Khanh Ngô nghe vậy, vội vàng trấn an vỗ vỗ vai nàng, nghiêm túc bảo đảm nói: "Đừng sợ, ca ca sẽ không để ngươi có chuyện gì."
Chúc Khanh Ngô nói, nắm tay Ngọc Châu đứng dậy đi đến.
Ly Cối Cung cùng ngày xưa quạnh quẽ giống nhau, Chúc Khanh Ngô điều đến nhà ấm trồng hoa, Kính Sự Phòng lại không có phân cho nơi này một thái giám mới, mà chỉ phái Ngọc Châu lại đây, bởi vậy có thể thấy được trong cung đối với Đường Khê Giản là thật sự không để bụng.
Chỉ là Đường Khê Giản dù sao cũng là con hoàng đế, sao lại rơi vào hoàn cảnh như thế?
Chúc Khanh Ngô lại nghĩ tới ngày ấy Chu Chu nói, xem ra hoàng đế là thật sự không thích Đường Khê Giản.
Nhưng này rốt cuộc là vì cái gì?
Chúc Khanh Ngô còn không có kịp nghĩ lại, cũng đã theo Ngọc Châu đi tới cửa thiên điện.
Nhìn cửa lớn trước mắt, Chúc Khanh Ngô không khỏi thở dài.
Rõ ràng đời này không muốn lại cùng anh có bất luận liên quan gì, nhưng vì Ngọc Châu vẫn chỉ có thể lại giúp anh một lần.
"Thái giám ca ca, Lục điện hạ ở bên trong." Ngọc Châu nói, đem quả táo trong tay ném tới cửa, trong tay cầm thức ăn dù sao cũng là bất kính đối với hoàng tử.
"Ừm." Chúc Khanh Ngô gật gật đầu, thiên điện trước mặt là nơi trước đây cậu ở tám năm, nhưng mà hiện giờ lại chỉ có thể làm bộ lần đầu tiên tới, trong lòng là nói không nên.
Nhưng Chúc Khanh Ngô cũng không có biểu hiện ra ngoài, mà là đi vào.
Bên trong ánh sáng tối tăm giống lần trước, muốn một hồi lâu đôi mắt mới có thể thích ứng.
Bởi vì bị thương, Đường Khê Giản như cũ nằm nghiêng ở nơi đó, sắc mặt tái nhợt, môi không hề có huyết sắc, tựa hồ so mấy ngày trước đây lại nghiêm trọng chút, không có một tia sức sống.
Chúc Khanh Ngô đến gần chút, lúc này mới phát hiện chính mình lần trước lúc gần đi đổ nước cho anh vẫn như cũ lẳng lặng mà đặt ở đó, một chút cũng không nhúc nhích.
Cho nên mấy ngày nay anh đều không có tỉnh lại?
Chúc Khanh Ngô khựng lại, tiến lên một bước, vén chăn lên. Máu tanh nồng nặc xộc vào mũi, bên trong áo ngủ trắng tinh là những vết máu loang lổ, đã khô lại.
Ngọc Châu nhìn cảnh tượng trước mắt, có chút hoảng sợ, khẽ kéo tay áo cậu.
Chúc Khanh Ngô biết nàng sợ hãi, bèn móc ra vài đồng bạc từ trong tay áo, đưa cho nàng: "Đi Ngự Dược Phòng đổi một lọ kim sang dược."
"Vâng, ta đi ngay." Ngọc Châu gật đầu, vội vàng chạy ra ngoài.
Chúc Khanh Ngô nhìn những vết thương trên người anh, do máu dính lại mà dính vào da thịt, cần phải xử lý nhanh chóng. Nếu không kịp thời bôi thuốc, sẽ rất khó lành. Vì vậy, cậu muốn đi tìm một cây kéo.
Nhưng vừa mới quay người lại, bàn tay buông thõng bên người đột nhiên bị ai đó nhẹ nhàng nắm lấy.