Chương 21: Trọng sinh

Chúc Khanh Ngô tỉnh dậy sau cơn đau nhức dữ dội.

Mở mắt ra, trước mắt tối đen như mực, không nhìn rõ gì cả.

Hình ảnh cuối cùng trong đầu cậu là cảnh chính mình nhảy xuống từ Quan Tinh Đài.

Chẳng lẽ mình đã chết? Đây là địa ngục sao?

Chúc Khanh Ngô còn chưa kịp định thần, đã nghe bên cạnh vang lên giọng nói trẻ con có chút vui mừng: "Ngươi rốt cuộc cũng tỉnh rồi, ta còn tưởng rằng ngươi không qua khỏi. Nói một câu xem, trong lòng ngươi còn vướng bận gì không? Vào cung cũng không tệ, nghe nói thái giám trong cung mỗi tháng được phát hai lượng bạc tiêu vặt..."

Chúc Khanh Ngô ngơ ngác quay đầu nhìn đứa trẻ con đang cầm khăn lông, lải nhải bên cạnh mình, tưởng chừng như đang nằm mơ.

"Ngươi có thể tỉnh lại là may mắn lớn, đừng làm chuyện ngốc nữa. Chúng ta ít nhất phải nằm trên giường nghỉ ngơi một tháng, đừng chạy lung tung, bằng không lại bị phạt. Lúc ký giấy sinh tử, tiền thuốc thang, ăn uống, tắm rửa... tổng cộng hết một trăm hai mươi lượng bạc, ngươi chết rồi, tiền này cha mẹ ngươi phải trả."

Chúc Khanh Ngô vẫn ngơ ngác nhìn đứa trẻ, hồi lâu sau mới lờ mờ gọi một câu: "Tiểu đậu tử?"

"Sao vậy? Khó chịu à?" Tiểu đậu tử hỏi, cầm khăn lông xoa xoa cho hắn. "Hay là khát? Nhưng mà đại sư phó nói trong tháng đầu tiên cố gắng đừng uống nước, có thể nhịn thì nhịn..."

Tiểu đậu tử chưa nói hết lời, đã thấy thiếu niên vẫn luôn nằm im bỗng dưng giật mình ngồi dậy ôm lấy hắn.

"Ngươi... ngươi làm sao vậy?"

Chúc Khanh Ngô không trả lời, chỉ lắc đầu. Cảm nhận hơi ấm của người trong lòng, cậu mới dám tin rằng mình đã thực sự trọng sinh.

Chỉ tiếc là thời điểm trọng sinh không tốt lắm, đúng lúc cậu vừa mới bị thiến xong và đang tìm cách trốn chạy.

Nếu sớm hơn một chút, có lẽ cậu có thể suy nghĩ lại việc vào cung.

Nhưng có thể gặp lại tiểu đậu tử cũng không tệ.

Hơn nữa, nếu tiểu đậu tử còn ở đây, vậy chứng tỏ Ngọc Châu cũng còn sống.

Bọn họ đều còn sống.

Tin tức này khiến Chúc Khanh Ngô cảm thấy vết thương trên người cũng không còn đau đớn như vậy.

"Ngươi không sao chứ?" Khi Chúc Khanh Ngô buông ra, tiểu đậu tử nhìn cậu với vẻ kỳ quái.

Chúc Khanh Ngô nhớ lại kiếp trước, lúc này cậu cũng vừa mới xuyên qua, không thể chấp nhận việc mình từ một người hiện đại biến thành thái giám, cảm xúc vô cùng tiêu cực, đối với tiểu đậu tử cũng không thân thiện, nên cậu không ngạc nhiên trước biểu hiện của tiểu đậu tử.

"Ngươi không muốn chết chứ?" Tiểu đậu tử bỗng dưng nghĩ ra điều gì, vội vàng hạ giọng hỏi.

Chúc Khanh Ngô lắc đầu: "Không phải, chỉ là..."

Dù cố gắng kiềm chế, nhưng hốc mắt Chúc Khanh Ngô vẫn đỏ hoe: "Ta rất vui được gặp lại ngươi."

Tiểu đậu tử năm nay chỉ mới tám tuổi, tuy rằng ra vẻ già dặn, nhưng được khen như vậy vẫn có chút ngượng ngùng.

Vì vậy, nó cười gãi đầu, sau đó giống như kiếp trước, hướng cậu bảo đảm: "Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi."

-

Chúc Khanh Ngô nhìn chằm chằm vào cánh cổng Cung Ly Cối trước mắt.

Trước mắt cậu hiện lên những ngọn đèn l*иg rực rỡ giống nhau như kiếp trước, những ký ức đó thực sự không tốt đẹp gì, khiến cậu hơi nhắm mắt lại vì khó chịu.

Vài ngày nay, cậu ở "Phường Dao nhỏ" vừa dưỡng thân vừa ép buộc bản thân tiếp nhận thực tế, cũng tính toán cho tương lai.

Nếu được sống lại một lần, cậu tuyệt đối không muốn lại đi vào vết xe đổ.

Vì vậy cậu không thể lại bị phân đến Cung Ly Cối, chỉ cần đời này tránh được Đường Khê Giản, có lẽ mọi chuyện sẽ không xảy ra.

Cho nên mấy ngày nay cậu vẫn luôn suy nghĩ, làm thế nào để tránh khỏi quỹ đạo của kiếp trước?

Đầu tiên nghĩ đến việc kiếp trước mình bị phân đến Cung Ly Cối là do đắc tội với Đại sư phó ở đây, sau khi vào cung mới bị phân đến đó.

Nếu có thể trong thời gian dưỡng bệnh này cố gắng lấy lòng, xóa bỏ ấn tượng không tốt của Đại sư phó đối với mình, có lẽ có thể thay đổi vận mệnh bị phân đến Cung Ly Cối.

Nhưng trước đây vì trốn chạy, đã lưu lại ấn tượng không tốt, cho dù cậu hạ mình lấy lòng, Đại sư phó cũng không coi trọng cậu, sau khi vào cung cậu vẫn bị phân đến đó.

Vì vậy Chúc Khanh Ngô chỉ có thể nghĩ ra cách khác.

"Ngươi còn ngẩn ra đó làm gì? Mau vào đi."

Thái giám đưa cậu đến đây nói, "Sau này ngươi ở Cung Ly Cối, đây là nơi ở của Lục điện hạ, ngươi cũng đừng không muốn, ngẫm lại cũng là chuyện tốt, theo lý thuyết một cung ít nhất có hai thủ lĩnh, mười thái giám, nhưng nơi này cùng biệt cung đều khác biệt, chỉ có một mình ngươi, ngươi còn không phải là quản sự sao, đây chính là chuyện tuyệt vời."

Nếu không phải trải qua kiếp trước, có lẽ cậu sẽ tin.

Nhưng giờ đây cậu không còn là Chúc Khanh Ngô mới vào cung kiếp trước.

Cậu không muốn trải qua lại một lần những chuyện kiếp trước.

Chúc Khanh Ngô ngẩng đầu nhìn cung điện quen thuộc trước mắt, đột nhiên nghĩ đến nếu việc vào cung trước đây không thể thay đổi, vậy sau khi vào cung thì sao?

"Công công." Chúc Khanh Ngô nghĩ vậy, từ trong tay áo móc ra một nén bạc vụn lặng lẽ đưa qua, đây là cậu mới nhận khi lập chứng từ ở "phường Dao nhỏ".

"Ngươi làm gì vậy?" Thái giám nhỏ tuy nói vậy, nhưng vẫn nhìn xung quanh một lượt rồi lập tức thu bạc vào tay áo.

Chúc Khanh Ngô thấy hắn thu bạc, lúc này mới tiếp tục nói: "Ngài cũng biết chúng ta vào cung đều là để tìm một nơi tốt, kiếm tiền trợ cấp cho gia đình, Cung Ly Cối này tuy tốt, nhưng đúng là hơi hẻo lánh, nói vậy…"

Thái giám nhận tiền, giọng điệu cũng hòa hoãn chút, "Cái này ta cũng không làm chủ được, ngươi cũng biết, chuyện của chúng ta đều do Kính Sự Phòng an bài."

Thái giám nói, còn giơ tay chỉ cho cậu một hướng.

Chúc Khanh Ngô kiếp trước dù sao cũng sống trong cung tám năm, những chuyện cơ bản này cậu vẫn biết.

Nhưng lúc trước khi mới xuyên qua đây, cậu hoàn toàn không biết gì về nơi này, lại ngày ngày ở Cung Ly Cối, lại càng không biết nhiều chuyện tỉ mỉ.

Vì vậy cậu tiếp tục hỏi: "Không biết hiện giờ tổng quản Kính Sự Phòng là ai?"

Tiểu thái giám nhìn cậu, trong mắt hiện lên vẻ mặt không biết lượng sức, "Ngươi hiện tại chỉ là thị đồng, nơi nào có thể gặp tổng quản công công, có thể cầu đến Chu thiếu giam cũng là tạo hóa."

"Chu thiếu giam? Chu chu?"

"Ngươi thế nhưng biết?" Tiểu thái giám hơi kinh ngạc, "Chu thiếu giam là nghĩa tử của phó tổng quản, nếu phó tổng quản đồng ý, điều động một tiểu thị đồng như ngươi còn không phải là chuyện dễ dàng."

Nhận được ít bạc nói được ít lời, tiểu thái giám nói đến đây cũng không cần nói nhiều nữa, chỉ bảo hắn mau vào rồi đi trước rời đi.

Chúc Khanh Ngô đứng cách cửa Cung Ly Cối, bắt đầu hồi tưởng về người Chu chu này.

Chúc Khanh Ngô biết hắn là bởi vì người này yêu thích hương thơm như mạng sống, mỗi ngày nhàn rỗi lại thích nghiên cứu các loại hương liệu, mỗi lần ra cửa trên người đều thoang hương vô cùng.

Có một lần, Tam hoàng tử thấy hắn cảm thấy hiếm lạ,

Còn bắt hắn ở Ngự Hoa Viên đứng một ngày, nhìn xem có thể hấp dẫn tới ong bướm hay không, cuối cùng con bướm không hấp dẫn tới, ngược lại đưa tới một đám ong mật, tam hoàng tử không hạ lệnh hắn cũng không dám trốn, cuối cùng thiếu chút nữa bị ong mật châm thành bánh bao.

Nhưng cứ việc như thế, việc hắn yêu thích hương thơm cũng không giảm, bị người gọi là “Hương si”.

Chúc Khanh Ngô biết chính mình hiện giờ thân phận thấp, cũng không có tiền gì, nếu muốn đối phương hỗ trợ, tự nhiên càng đến gãi đúng chỗ ngứa, vì thế trong lòng thực nhanh có chủ ý.

Vì thế đồ cũng chưa kịp buông liền mượn giấy bút viết một bí hương, sau đó lại sử chút bạc để tiểu thái giám Kính Sự Phòng đi vào tặng.

Thực mau tiểu thái giám kia liền ra tới truyền, chu thiếu giam gọi cậu đi vào.

Chu chu là thiếu giam, lại là nghĩa tử phó tổng quản, bởi vậy một người làm chủ.

Đi vào, Chúc Khanh Ngô liền ngửi thấy mùi hương xông vào mũi.

“Ngồi, ngươi chính là Chúc Khanh Ngô?”

“Đúng vậy.” Chúc Khanh Ngô nói, theo ý tứ hắn ngồi xuống, lúc này mới nâng mắt lên.

Đời trước chỉ nghe qua chuyện của hắn, nhưng chưa từng gặp vị công công này.

Cậu vốn tưởng rằng người thích hương thơm như vậy sẽ là một nam tử ẻo lả, nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược. Hắn có thân hình cao lớn, phong thần tuấn lãng, mặc trên mình bộ trang phục thái giám màu xám đậm.

Chu thiếu giám cầm hương phương(* cách để tạo ra hương thơm) trong tay đọc lên, có chút khen ngợi: "Hương thơm lạnh lẽo, tuy là mùa xuân, nhưng vẫn cảm nhận được mùi hương tuyết mai. Đây là hương phương do ngươi tự sáng chế ra sao?"

Chúc Khanh Ngô khẽ giật mình, suy nghĩ một lát rồi gật đầu.

Ngày tháng trong cung Cối Cung trước đây quá nhàm chán, nơi đây không có thiết bị điện tử, vì vậy thời gian trôi qua vô cùng chậm rãi và nhàn nhã.

Cho nên lúc rảnh rỗi cậu cũng học được không ít thứ, xem "Thực đơn" để nấu ăn, xem "Trà kinh" để học pha trà, xem "Hương thừa" để thử chế hương.

Hương phương này chính là do cậu một ngày nọ đột nhiên có linh cảm, sửa đổi lại một số vị trong "Hương thừa" mà ra.

"Hương phương này tên gọi là gì? Ngươi còn chưa nói cho ta."

Chúc Khanh Ngô nghe vậy sững sốt, rõ ràng chỉ có mấy chữ, nhưng lại đột nhiên không nói ra được.

"Có lẽ liên quan đến tuyết?" Chu thiếu giám tiếp tục hỏi.

Chúc Khanh Ngô gật đầu, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này đã là đầu mùa hè, ngoài cửa sổ cành lá xanh tươi, cây cối rợp bóng mát, không hề có chút dấu hiệu nào của mùa đông lạnh giá.

Nhưng cậu lại ngửi thấy mùi hương mai nhàn nhạt cùng hơi thở tuyết lạnh trong không khí.

"Đúng vậy." Chúc Khanh Ngô lắc đầu, muốn xua tan những hình ảnh hỗn loạn trong đầu, nhưng lại càng ngày càng rõ ràng hơn.

"Hương phương này gọi là "Tuyết Trung Xuân Tin"."

“Tuyết trung xuân tin?”

“Ừm.”

Chúc Khanh Ngô gật đầu, trước mắt như hiện ra cảnh tượng hoa mai nở rộ trong tuyết trắng vào một mùa đông đời trước.

Cậu cầm ô đi đón Đường Khê Giản, lại thấy anh ôm một bó hoa mai trắng đi ra.

Hôm ấy tuyết rơi dày đặc, cả người và hoa mai trong lòng Đường Khê Giản đều phủ đầy tuyết.

Anh lại cười vui vẻ.

"Đây là hoa mai sao?"

"Không, đây là Tuyết Trung Xuân Tín."

"Tuyết Trung Xuân Tín?"

"Khi tuyết rơi, nhìn thấy hoa mai chớm nở trong tuyết, coi như là tin báo mùa xuân đã đến." Chúc Khanh Ngô chậm rãi mở miệng, trong khoảnh khắc, giọng nói của cậu như hòa quyện với giọng nói trong ký ức.

Vì vậy, cậu đột nhiên tỉnh lại, vội vàng lắc đầu, xua tan giọng nói kia ra khỏi đầu.

Chu Chu cũng không phát hiện ra sự khác thường của cậu, tiếp tục nói: "Tên này và hương thơm này thực sự rất hợp nhau, chờ đến mùa đông ta nhất định phải thử một lần. Đúng rồi, ngươi hôm nay đến tìm ta..."

Chúc Khanh Ngô rốt cuộc nhớ tới mục đích hôm nay đến đây, vì vậy vội vàng đứng dậy hành lễ.

"Chu công công, nô tài trước đây ở "Phường Dao Nhỏ không hiểu chuyện, hiện giờ đã biết sai. Nô tài gia bần, cha mẹ huynh đệ đều trông cậy vào nô tài ở trong cung kiếm chút tiền bạc mang về, nhưng hôm nay bị phân đến Ly Cối Cung, thật sự là..."

Chu Chu nghe vậy cười một chút, chậm rãi bẻ nhánh hương trong tay, "Ta biết ngươi, nhiều năm như vậy ở "phường Dao Nhỏ còn nghĩ chạy trốn chỉ có một mình ngươi, các ngươi đều là ký khế ước bán thân cùng chứng từ, trên người mỗi người chính là trăm lượng, cũng chẳng trách người khác tức giận. Bất quá, hôm nay xem hương phương này cho ngươi một cơ hội, ngươi có muốn đi địa phương nào?"

"Nô tài từ nhỏ thích chăm sóc hoa cỏ..."

Chu Chu lập tức hiểu rõ, "Được, dù sao nhà ấm trồng hoa ít người, ngươi liền đi thôi, ngày mai..."

"Chu thiếu giám." Chúc Khanh Ngô đột nhiên hỏi, "Ta có thể đi luôn hôm nay không?"

Chu Chu nhíu mày, "Ngươi không muốn đi Ly Cối Cung như vậy, có phải nghe nói cái gì hay không?"

"Không có, chỉ là nô tài đồ vật ít, không cần thu dọn."

Chu Chu rõ ràng không tin, ý vị thâm trường mà cười cười, "Thật không rõ ngươi rốt cuộc là ngốc hay là thông minh. Nói ngươi thông minh, ngươi thế nhưng đều thiến xong rồi còn nghĩ chạy trốn. Nói ngươi ngốc, ngươi lúc này mới vừa tiến cung liền nghe được tin tức của Ly Cối Cung. Kỳ thật ngươi không cần sợ hãi, dù bệ hạ đánh mấy cái bản tử, thân phận Lục hoàng tử vẫn còn, ai còn dám dễ cung Ly Cối."

Chúc Khanh Ngô nghe được hắn nói bản tử, lúc này mới nhớ tới chính mình đời trước khi mới vừa tiến cung chính là thấy Đường Khê Giản cả người chồng chất vết thương mà nằm ở trên giường.

Thì ra là bị hoàng đế đánh, nhưng vì cái gì đâu?

"Ngươi an tâm trở về ở một đêm, tuy rằng chỉ là đổi cái địa phương, nhưng cũng phải trải qua tầng tầng thủ tục, ta cũng không có uy thế lớn như vậy, lập tức là có thể đem ngươi điều đến nhà ấm trồng hoa."

Tuy rằng Chúc Khanh Ngô hận không thể hiện tại liền đi, nhưng cũng biết Chu Chu nói chính là sự thật, bởi vậy chỉ có thể trả lời: "Ta hiểu được, đa tạ Chu thiếu giám."

Chúc Khanh Ngô về tới Ly Cối Cung, lại không có đi vào, chỉ là ôm túi nho nhỏ trong lòng ngực, ngồi ở ghế đá trong viện.

Nếu giống quỹ đạo đời trước, như vậy hiện tại Đường Khê Giản hẳn là nằm ở đông sườn trong chính điện kia trên sáu cái giá đỡ giường.

Anh mới vừa bị đánh, hẳn cả người đều là vết thương.

Nếu là bản thân ban đầu, có lẽ sẽ lập tức đi vào chăm sóc anh.

Nhưng ngày ấy trên Quan Tinh Đài, Chúc Khanh Ngô ôm ấp ý định phải chết.

Từ đây, bích lạc hoàng tuyền*, hai nơi mênh mông đều không thể gặp lại.

*Lên trời xanh, xuống địa phủ

Nhưng không ngờ tạo hóa lại trêu ngươi, cậu lại sống lại một lần nữa.

Nhưng cậu sẽ không cho phép bản thân trải qua lại những chuyện đời trước.

Cho nên Chúc Khanh Ngô vẫn không đi vào, chỉ ôm ấp túi ngồi ở bên ngoài một đêm.

Cũng may đã là đầu hạ, cũng không tính là lạnh.

Một đêm trôi qua nhanh chóng, sáng sớm hôm sau Chúc Khanh Ngô liền tỉnh lại.

Cậu đứng lên hoạt động một chút thân thể cứng đờ vì ngồi, sau đó nhìn ra phía ngoài.

Người Kính Sự Phòng vẫn chưa đến đón cậu.

Chúc Khanh Ngô đành phải tiếp tục chờ đợi.

Ngọc Châu còn chưa đến, bởi vậy cung điện rộng lớn như vậy có vẻ trống không, chỉ có cây Kết Hương trong viện tản ra một tia sức sống.

Chúc Khanh Ngô nhìn cây Kết Hương thụ quen thuộc mà xa lạ cách đó không xa, trong lòng không khỏi cảm khái.

Cậu còn nhớ rõ đời trước cây này bị thiêu rụi một nửa, mà nay lại không thấy dấu vết gì, cành lá mềm mại, xòe ra.

Trên mặt không có dấu vết bị lửa thiêu, cũng không có vết bị đánh gãy, tất cả đều mới mẻ, giống như mọi chuyện trước đây chỉ là một hồi ảo ảnh, mà nay đại mộng đã tỉnh.

Chúc Khanh Ngô đang xem nhập thần, đột nhiên nghe thấy tiếng rêи ɾỉ rất nhỏ từ trước điện.

Cậu có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, cung Ly Cối Cung sâu ba gian, Đường Khê Giản vì là hoàng tử, tự nhiên ở tại chính điện sườn đông, còn cậu ở tại thiên điện sườn tây.

Kỳ thật cậu vốn dĩ không có tư cách ở đây, nhưng cung Ly Cối ít người, chỉ có ba người bọn họ, cho nên tương đối tự do.

Nhưng dù tự do thế nào, Đường Khê Giản cũng không có khả năng ở tại thiên điện.

Vậy tại sao phòng của hắn lại có tiếng rêи ɾỉ? Chẳng lẽ cung Ly Cối còn có người khác?

Cửa sổ tuy mở hé, nhưng trong phòng rất tối, không thể nhìn rõ gì cả.

Chúc Khanh Ngô đứng tại chỗ do dự một lát, cuối cùng vẫn đi vào.

Trong phòng rất tối, bởi vậy Chúc Khanh Ngô phải mất một lúc lâu mới thích ứng.

Cảnh trước mắt y chang như kiếp trước, không hề có gì khác biệt.

Điều này khiến Chúc Khanh Ngô không khỏi hoảng hốt, có chút phân vân không rõ ràng đây là hiện thực hay ảo mộng.

Cậu đứng ngẩn người một lát, sau đó lại tiến lên vài bước, lúc này mới nhìn thấy chăn màn trên giường phô bày phẳng phiu.

Chăn hơi phập phồng, rõ ràng là có người nằm bên trong.

Nhưng ai đang nằm ở đó?

Chúc Khanh Ngô tò mò tiến lên vài bước, liền nhìn thấy một thân hình nhỏ bé đang nằm nghiêng ở đó.

Chúc Khanh Ngô sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng nhận ra đây là Đường Khê Giản mười hai tuổi.

Cậu quả thực đang trong bộ dạng vừa trải qua một trận ốm nặng, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cánh tay lộ ra ngoài chăn đầy máu.

Nhìn thấy cảnh này, Chúc Khanh Ngô lại nhớ đến kiếp trước khi cậu vén chăn lên, nhìn thấy những vết thương rỉ máu trên người Đường Khê Giản.

Vì vậy, theo bản năng, xoay người muốn đi lấy thuốc cho anh, nhưng mới bước ra một bước, cậu lại dừng lại.

Tuy rằng không rõ vì sao Đường Khê Giản lại ngủ ở đây, nhưng dựa theo quỹ đạo kiếp trước, anh cuối cùng sẽ trở thành hoàng đế.

Những vết thương này tuy nhìn có vẻ khủng khϊếp nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, chính anh có thể tự mình xử lý.

Hơn nữa, cậu sắp phải đến nhà ấm trồng hoa, cậu không còn là tiểu thái giám của Cối Cung nữa, nơi đây không liên quan gì đến cậu.

Chúc Khanh Ngô liên tục suy nghĩ, không ngừng thuyết phục bản thân.

Đúng lúc này, tiếng gọi tên cậu vang lên từ cổng lớn, hẳn là người của Kính Sự Phòng.

Chúc Khanh Ngô bước chân định rời đi.

Nhưng lúc này, cậu lại nghe thấy người trên giường đột nhiên nói một câu: "Nước."

Chúc Khanh Ngô đã bước ra ngoài nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.

Quay đầu, dù tương lai thế nào, hiện tại Đường Khê Giản chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi.

Vì vậy, Chúc Khanh Ngô vẫn không nỡ lòng bỏ đi như vậy, mà là xoay người rót một chén nước từ trên bàn.

Chúc Khanh Ngô đi đến mép giường, nhìn thiếu niên đang đầy mặt thống khổ trên giường, há miệng thở dốc muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì cả.

Cậu thậm chí không đánh thức Đường Khê Giản, chỉ đặt cốc nước bên cạnh anh rồi xoay người đi ra ngoài.

Người bên ngoài lại gọi, Chúc Khanh Ngô vội vàng lên tiếng, bước nhanh hơn.

Vì vậy, cậu không hề nhìn thấy, khi cậu đẩy cửa bước ra ngoài, Đường Khê Giản vốn đang nằm trên giường đã mở mắt từ lúc nào không hay.

Ánh mắt anh đong đầy sự lưu luyến, dõi theo bóng dáng rời đi của Chúc Khanh Ngô.