Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoạn Quan Mà Thôi

Bánh sữa bò

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chúc Khanh Ngô bị đông lạnh tỉnh.

Cậu cố gắng mở mắt nặng trĩu, lúc này mới phát hiện mình không biết khi nào đã ngủ gật trên ghế cạnh đèn trong phòng.

Trong phòng đốt than hồng, nhưng không hiểu sao, cậu lại không cảm thấy ấm áp chút nào. Cơ thể cậu vì ngồi lâu mà trở nên tê mỏi, máu huyết lưu thông chậm chạp, như thể bị đông cứng lại.

Cách đó không xa, cửa sổ mở một khe nhỏ, bên ngoài một mảnh đen nhánh, chỉ có thể ẩn ẩn thấy cành uốn lượn ở trên vách tường.

Đầu óc cậu hơi trì trệ, phải suy nghĩ rất lâu mới nhớ ra ngoài cửa sổ là hoa Kết Hương.

Kết Hương có cành mềm dẻo, có thể thắt lại. Chúc Khanh Ngô đã quên là nghe ai nói, thắt cành Kết Hương thì có thể ngủ ngon giấc. Đường Khê Giản trước đây thường hay gặp ác mộng, vì vậy ngoài Cung Ly Càn, mỗi cây Kết Hương cậu đều thắt lại.

Đầu óc cậu hỗn độn, trên người cũng run lên từng trận.

Chúc Khanh Ngô đã từng mắc bệnh rất nhiều lần, nên dù không có thái y chẩn bệnh, cậu cũng có thể đoán được, có lẽ hôm nay ra ngoài đã bị nhiễm phong hàn.

Nếu Ngọc Châu biết, chắc chắn sẽ muốn đi mời thái y đến xem. Nhưng lúc này trong cung chắc chắn đã đóng cửa, cậu cũng không muốn làm ầm ĩ, nên chỉ uống một ngụm trà sa hồ đã nguội, rồi kéo thân thể mệt mỏi lên giường nằm.

Quả nhiên cậu bị bệnh.

Than trong Noãn Các đốt rất nhiều, nhưng dù đắp chăn cậu vẫn thấy lạnh. Cổ họng cũng bắt đầu ngứa ngáy, đây là dấu hiệu của phong hàn, nhưng cậu vẫn cố gắng kìm nén cơn ho khan và ép mình ngủ.

Nhưng vừa mới nhắm mắt lại, cậu lại nghe thấy một tiếng bước chân rất nhẹ. Bên cạnh giường không biết khi nào đã có thêm một cái bóng, một lúc sau, một thân thể ấm áp từ phía sau ôm lấy cậu.

Thân thể thiếu niên nóng bỏng như lửa, dù cách áo bông dày cộm vẫn truyền đến hơi ấm lưu luyến.

Chúc Khanh Ngô định giả vờ ngủ, nhưng cậu biết mình căn bản không thể qua mặt Đường Khê Giản, nên vẫn mở mắt.

Chỉ là không quay người lại, để Đường Khê Giản trong bóng tối lặng lẽ ôm lấy mình.

Trong Noãn Các vừa đốt than, phía sau là hơi ấm truyền đến không ngừng.

Nhưng không hiểu sao, Chúc Khanh Ngô vẫn cảm thấy lạnh, lạnh đến mức cả người gần như muốn run lên.

Có lúc, cậu còn tưởng mình trở về cái đêm đông xa xưa ấy.

Đó là một mùa đông rét buốt như năm nay, trời đổ một trận tuyết lớn trăm năm khó gặp.

Đường Khê Giản sáng sớm đã đi phòng sách, nhưng đến giờ Hợi vẫn chưa trở về.

Chúc Khanh Ngô ở cung Ly Càn chờ đến lo lắng, cuối cùng vẫn không nhịn được thắp đèn đi tìm anh.

Nhưng vừa ra khỏi cửa cung, anh đã nhìn thấy một thân hình nhỏ gầy đang khó khăn đi về phía cung Ly Càn.

Lúc đó đúng là mùa đông khắc nghiệt, ban ngày đường đi mới được quét qua một lần, không biết từ khi nào lại tích một tầng tuyết thật dày.

Mà thiếu niên lại cả người ướt đẫm, trong tay nắm một xấp giấy Tuyên Thành đã sớm nhàu nát.

Chúc Khanh Ngô thấy tình cảnh như vậy chỉ cảm thấy ngực cứng lại, vì thế vội vàng chạy qua đi hỏi: “Đây là làm sao vậy? Xảy ta chuyện gì?”

Đường Khê Giản ngẩng đầu lên, trên mặt thiếu niên một mảnh xanh trắng, không có nửa phần sắc máu, môi bị đông lạnh đến phát tím.

Cánh môi run ra hồi lâu, lại chỉ hộc ra bốn chữ, “Không có việc gì.”

Tình hình như vậy nơi nào giống không có việc gì, nhưng Chúc Khanh Ngô cũng không rảnh lo hỏi nhiều, vội vàng trở về cung Ly Càn, thay đổi quần áo cho anh, nấu nước nóng, lại nấu canh gừng cho anh uống, nhưng chung quy vẫn là vô dụng.

Không đến nửa đêm Đường Khê Giản liền sốt cao, cả người nóng đến dọa người.

Chúc Khanh Ngô nghĩ mọi cách cũng không thể làm hạ sốt, chỉ có thể trộm chuồn ra khỏi cung, tìm được cung ngự y trong màn đêm đen, muốn cầu bọn họ chữa bệnh cho Đường Khê Giản.

Nhưng bọn họ vừa nghe là người cung Ly Càn tới, nhìn nhau, ngữ khí chậm rãi mà khinh thường.

“Ngươi không có chiếu thư chúng ta đi như thế nào?”

“Hậu cung nhiều nương nương hoàng tử như vậy, vạn nhất chúng ta tự tiện rời đi, bọn họ có cái cái gì ngoài ý muốn tới mời chúng ta không ở đây, bị thương ngọc thể, chúng ta chính là có mười cái đầu cũng không đủ chém.”

“Nhưng mà lục điện hạ cũng là hoàng tử a……”

Ngự y nghe vậy nhẹ sách một tiếng, ai cũng không có đáp lời cậu.

Nhưng Chúc Khanh Ngô cũng hiểu bọn họ đang vui mừng.

Quan hệ giữa hoàng tử cùng hoàng tử, cũng không khác cùng thiên tử.

Chúc Khanh Ngô thấy thế cũng biết gọi bọn hắn đi chữa bệnh cho Đường Khê Giản là chuyện không có khả năng.

Bởi vậy chỉ có thể cầu bọn họ cho mấy thang thuốc.

Ngự y vẫn có chút không tình nguyện, nhưng Đường Khê Giản dù sao vẫn là hoàng tử, nếu thật xảy ra chuyện gì bọn họ tất nhiên cũng có khả năng chịu liên lụy.

Bởi vậy cuối cùng vẫn là tiện tay bắt mấy bao thuốc đưa cho Chúc Khanh Ngô.

Chúc Khanh Ngô như cầm được bảo vật hướng về phía bọn họ nói lời cảm tạ, sau đó vội vàng chạy trở về sắc thuốc, đút đến bên miệng Đường Khê Giản.

Nhưng anh đã nóng đến hồ đồ, nuốt cũng đã quên, thuốc không thể nào uống vào.

Chúc Khanh Ngô thật sự không biết nên làm sao bây giờ? Cuối cùng nhìn tuyết trắng mênh mông ngoài cửa sổ, chạy đi ra ngoài, đem chính mình đông lạnh đến lạnh lẽo, lại về phòng ôm lấy Đường Khê Giản, hy vọng như vậy có thể đẩy lùi sốt cao trên người anh.

Chúc Khanh Ngô kỳ thật cũng không biết này có thể hữu dụng hay không, nhưng đây là biện pháp duy nhất ngay lúc đó dưới tình huống cấp bách cậu có thể nghĩ ra được.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại, Đường Khê Giản giống như giảm sốt.

Lúc đó Đường Khê Giản chỉ mới mười mấy tuổi, vóc người chưa nẩy nở, nho nhỏ một đoàn nằm ở trong lòng ngực cậu, trong tay nắm chặt một đồ vật ướt dầm dề, giống bị cái gì yểm trụ, rất thống khổ.

Chúc Khanh Ngô không biết nên làm cái gì bây giờ?

Chỉ là đột nhiên nhớ tới vài cây Kết Hương trong cung.

Cậu nhớ khi còn nhỏ mỗi lần gặp ác mộng, mẫu thân sẽ lấy cành Kết Hương đánh một cái.

Sau đó dỗ cậu một lần nữa đi vào giấc ngủ.

Hình như bởi vì cái đánh kia, thật sự có thể xua đuổi ác mộng.

Thật ra Chúc Khanh Ngô được giáo dục mười mấy năm chủ nghĩa duy vật, cũng không tin tưởng cái đó, nhưng làm một người cùng đường, cũng chỉ có thể tin loại mê tín này.

Vì thế cậu vẫn chạy đi ra ngoài, giống khi còn nhỏ, mỗi một gốc cây Kết Hương trong cung Ly Càn đều cột một nút thắt.

Đường Khê Giản phúc lớn mạng lớn, chung quy vẫn chịu đựng được đêm lạnh lẽo đó.

Nhưng Chúc Khanh Ngô lại ngay sau đó ngã xuống.

Trong hoàng cung không có nơi chữa bệnh cho cung nữ, thái giám, bởi vậy một ngụm thuốc cậu đều không uống được, chỉ có thể dựa vào chính mình cố gắng sống sót.

Tuy rằng cố gắng qua được lúc đó, nhưng từ đó về sau lại bệnh không dứt, sợ lạnh sợ tuyết.

Vào đông cũng thành mùa khó nhất với cậu.

Chúc Khanh Ngô cũng là rất nhiều năm sau mới ngẫu nhiên biết vì sao ngày đó cả người Đường Khê Giản lại ướt đẫm.

Quang Đế lúc đó chính vì khắc phục tuyết lớn mà đau đầu, liên tiếp mấy ngày đều chưa từng giãn cơ mặt ra.

Đường Khê Giản vì thế nghiên cứu nhiều ngày, viết sớ cứu tế dâng lên, muốn phụ hoàng đỡ lo.

Nhưng mà sớ còn chưa trình đến trước mặt Quang Đế, liền bị vài vị hoàng tử khác phát hiện.

Bọn họ đem sớ kia vo thành một cục, ném tới ném đi, dẫn tới Đường Khê Giản đi tranh đoạt.

Cuối cùng không biết cố ý hay là vô tình, sớ kia trực tiếp bị ném vào trong hồ.

Ai cũng không nghĩ tới Đường Khê Giản thế mà sẽ vì một phần sớ nhảy vào hồ nước lạnh băng.

Đám hoàng tử kia vừa rồi còn ở đây tìm niềm vui nháy mắt rời đi, chỉ còn một mình Đường Khê Giản nắm lấy tờ sớ đã thấy không rõ chữ viết sách sơ từ lạnh băng hồ nước bò ra tới.

Có lẽ từ khi đó, mọi chuyện cũng đã bắt đầu hướng tới phương hướng phát triển không giống nhau.

Chúc Khanh Ngô nghĩ đến nhập thần, thiếu chút nữa đã quên phía sau còn có một người.

Cậu cũng không biết mình tại sao lại ở tối nay đột nhiên nhớ tới những chuyện đó?

Rõ ràng là chuyện thật lâu trước kia, cậu đều đã quên.

“A Ngô.” m thanh quen thuộc từ phía sau truyền đến, gọi suy nghĩ của cậu trở về.

Chúc Khanh Ngô phục hồi tinh thần.

Sau đó liền cảm giác được một đôi tay xuyên qua bên hông cậu, dùng sức ôm cậu vào trong lòng ngực.

Tiếp theo, một giọng nói khàn khàn từ bên tai truyền đến, “Hải n nói hôm nay ngươi tới Ngự Thư Phòng.”

“Ừm.”

“Mang theo bánh sữa bò ta thích ăn nhất.”

“Đúng vậy.”

Đường Khê Giản nghe vậy trầm mặc một lát, đột nhiên vùi đầu vào cổ cậu, hít một hơi thật sâu, ngay sau đó cả người như là có lực, thả lỏng lại.

Sau đó như là trẻ con đòi kẹo tiếp tục nói: “Bánh sữa bò của ta đâu? A Ngô.”
« Chương TrướcChương Tiếp »