Hôm qua.
Liên đại nhân cùng bằng hữu của mình ở trong viện đánh cờ. Uống qua hai bình rượu nhạt, hắn ngà ngà say, nói mình thường xuyên nằm mơ thấy cùng một giấc mộng, có quan hệ với bầu trời.
“Ồ? Là dạng bầu trời gì? Bầu trời ngụ ý sự nghiệp thành công, cũng có thể đại biểu cho gia đình mỹ mãn. Không, không quan trọng, để bần đạo tính cho ngươi một quẻ.”
Bằng hữu của Liên Đình là một cư sĩ, đạo hào Bất Khổ. Hắn vốn định đặt cho mình cái tên “Ăn không hết khổ”, nề hà cái tên này quá dài, quá không được chú ý, thêm vào đó sư phụ truyền độ cho hắn thà chết chứ không chịu khuất phục ép buộc, lúc này hắn mới chọn ra hai chữ “Bất Khổ”.
Không đợi Liên Đình đáp lại, thanh niên mặc đạo bào tính cách cũng không đáng tin cậy như cái tên của hắn, đã nhanh chóng từ trong đạo bào móc ra một cái mai rùa, vừa thấy chính là đồ vật có niên đại, bên trên được sờ đến bóng loáng.
Đại sư tóc tai bù xù một bên hướng mai rùa đảo đồng tiền, một bên dào dạt đắc ý khoe khoang: “Ta nói cho ngươi biết, cái mai rùa gieo quẻ này dùng chủng loại rùa nào, niên đại nào… tất cả đều phải chú trọng. Tiểu đệ bất tài, mới vừa nhận được nó từ trong tay Tọa Vong Cung lão tiên sư. Ta dùng nó để tính cho người đầu tiên là ngươi, đủ ý tứ chưa?”
“Ngược lại cũng không cần.” Liên Đình nghiêng mặt qua, trên mặt viết in hoa hai chữ ‘CỰ TUYỆT”. Hắn căn bản không tin mấy trò bói toán này, cũng không muốn tính.
“Không! Ngươi muốn!” Bất Khổ đại sư phản bác lời cự tuyệt của Liên đại nhân.
Bất Khổ đại sư ngang tàng bảy thước, khuôn mặt ngắn, trời sinh từ trong xương cốt mang theo một cổ chết không khuất phục không kềm chế được. Gần đây hắn mới tiếp xúc với gieo quẻ, đang rất cao hứng, thấy ai cũng muốn tính cho đối phương một quẻ, tính không chuẩn không cần tiền, tính chuẩn cũng không cần tiền. Hắn nhắm chặt hai mắt, vì bằng hữu của mình thành kính đưa đồng tiền lên lắc, trên ba, dưới ba, trái ba, phải ba, rất là chú trọng.
Nhưng nếu sư phụ mệnh khổ của hắn có mặt ở đây lúc này, đại khái chỉ biết đưa ra một câu lời bình: Không một bước nào đúng.
Đồng tiền lắc ba lần, biểu tình Bất Khổ đại sư liền đi theo cổ quái ba lần. Một hồi lâu sau hắn mới nháy mắt ra hiệu, thao thao bất tuyệt: “Ngũ hành của ngươi thuộc mộc, nạp chi ngọ hỏa, đây là tử tôn hào, phong thuỷ hoán a.”
“Nói tiếng người.”
“Ngươi mang thai đó, huynh đệ.”
Liên đại nhân nhấc vạt áo, đứng dậy rời đi.
Bất Khổ đại sư vội vàng đuổi theo, lại không phải để xin lỗi mà là rất có kiên trì với chức nghiệp của mình: “Ta nghiêm túc đó, Khê Đình. Chẳng sợ không phải ngươi mang thai thì cũng có đứa nhỏ. Ta có thể dùng danh nghĩa con trai Công Chúa để thề, quẻ tượng này chấn quẻ nhiều hơn khôn quẻ, thuyết minh tỷ lệ nam hài lớn hơn nữ hài. Không tới dăm ba bữa nữa, khẳng định ngươi sẽ gặp mặt con trai ngươi.”
Chân Liên đại nhân đi như bay, càng đi càng nhanh, quay lại cho đối phương một ánh mắt ‘ngươi thua rồi’. Hắn là người không có đồ vật kia, lấy đâu ra con trai chứ? Hắn lại không có đam mê làm cha nuôi kẻ khác.
Liên Xưởng Công, họ Liên tên Đình, tự Khê Đình, nhũ danh…… Cẩu Thặng Tử.
Hắn xuất thân từ một tòa thành nhỏ nơi biên thuỳ Tây Nam Đại Khải, là một vùng khỉ ho cò gáy, rừng thiêng nước độc. “Đặc sản” nổi danh nhất quê hương Trấn Nam của hắn chính là hoạn quan, nơi này một đời lại một đời cung cấp thiến đồng cho hoàng cung.
Nhị thúc của Liên Đình từ nhỏ đã vào cung, đáng tiếc sau khi đắc thế hắn còn chưa kịp quan tâm tới người trong nhà đã đột nhiên phát bệnh hiểm nghèo qua đời. Liên Đình đồng dạng ở trong nhóm các huynh đệ cũng đứng hàng lão Nhị, liền lại lần nữa bị an bài vận mệnh tương đồng. Sau khi tiến cung, nhờ ân tình Nhị thúc lưu lại, hắn có được cơ hội đọc sách, sau bởi vì biết chữ mà may mắn được hầu hạ bên người Dương Hoàng Hậu, không bao lâu sau liền thăng nhiệm thành thái giám tổng quản Trường Xuân Cung.
Hiện giờ Hoàng Hậu biến thành Thái Hậu, “lão nhân” bên cạnh đều có cơ hội lần thứ hai gà chó lên trời. Liên Đình nắm chặt thời cơ, vì Thái Hậu trẻ tuổi lần đầu xử lý chuyện triều chính lập mưu hiến ngôn, sau khi tái thiết Đông Xưởng liền ngồi lên vị trí tối cao.
Năm ấy hắn mới hai mươi liền đã quyền cao chức trọng, xuân phong đắc ý. Nhưng đại khái ông trời chính là không thể nhìn hắn sống quá tốt, luôn muốn làm chút chuyện gì đó.
“Tuy mệnh cách ngươi trước năm 20 tuổi chú định lục thân ẩn tàng, ăn đủ khổ đau thân tình, nhưng mười năm một đại vận, năm năm một tiểu vận, hiện giờ đúng là đại vận đổi kỳ của ngươi, vật cực tất phản, ngươi nhất định phải có một gia đình chân chính!” Đạo trưởng làn da màu lúa mạch, tay cầm phất trần, một đường đuổi theo bằng hữu đến ngoài cổng lớn. Để khiến đối phương coi trọng, hắn nhất thời mau miệng hô một câu: “Ta không nói giỡn với ngươi đâu, Liên Cẩu Thặng!”
Một tiếng này quả nhiên hữu dụng. Liên đại nhân lập tức dừng chân, quay đầu nhìn lại, đôi mắt thon dài lóe hung quang, ngoài cười nhưng trong không cười: “Ngươi kêu ai?”
Bất Khổ: “!!!” Mau khóa cửa!
Cổng lớn màu đỏ của đạo quán bằng tốc độ xưa nay hiếm thấy hung hăng đóng lại, loảng xoảng một tiếng khóa cửa, lưu lại vài cái lá rụng, gió xoáy nhỏ xẹt qua trước cổng.
Bất Khổ đại sư cái khác không được, nửa đường bỏ cuộc lại là một môn tuyệt học.
“Chậc.” Liên Đình cười nhạo ra tiếng.
***
Hôm sau, Liên Xưởng Công được người tiền hô hậu ủng ngồi trên ngựa, trơ mắt nhìn một bóng người nho nhỏ từ quán nhỏ bên đường đột ngột vọt lên, thiếu chút nữa làm ngựa kinh sợ.
Chung quanh đưa tới một trận xôn xao.
May mắn tay Liên Đình ổn định, nắm chặt dây cương, lúc này mới kịp thời khống chế không để ngựa nhảy chồm lên.
Không cần Liên đại nhân mở miệng, đã có người nịnh nọt trái hô phải hô, cao giọng trách cứ: “Là ai mắt mù vậy? Dám can đảm va chạm vào ngựa Đốc Chủ? Còn không mau đem đạo chích kia bắt lấy!”
Nhứ Quả cũng bị dọa cho sợ hãi, căn bản không nghe rõ người khác nói cái gì, trong mắt bé chỉ nhìn thấy Hồng Tông mã trở nên vô cùng cao lớn. Cả người bé cứng đờ, thiếu chút nữa đã quên hô hấp, nhưng bản năng nhận cha vẫn còn, ở một khắc kia vội thay bé trả lời: “A Cha, con là Nhứ Quả.” Nhứ Quả phi thường tự tin, bởi vì A Nương bé nói, A Cha nhất định có thể nhận ra bé.
Dưới mắt nhìn của quần chúng vây xem, một màn này chính là Nhứ Quả mặt không đổi sắc, uy vũ bất khuất, ở trước mắt bao người, thanh thúy hô to một tiếng ‘A Cha’.
Trước công chúng, một tiếng này của Nhứ Quả không cao không thấp lại có hiệu quả nổi bật, trong đầu mọi người ầm ầm nổ tung. Bọn họ nỗ lực khống chế biểu tình trên mặt mình, không biểu hiện quá mức khϊếp sợ, nhưng lại thật sự không tìm thấy một từ thích hợp tới thuyết minh nội tâm mình, chỉ có thể nín thở, tùy ý đầu óc du tẩu giống như đã chết rồi.
Mặc kệ đứa nhỏ này nhận sai người, hay là lừa thân, hay là có người nào đó cố ý an bài tới trào phúng Liên thái giám, chuyện này đều không khác gì ông lão lớn tuổi chán sống muốn thắt cổ, nói không chừng ngay sau đó liền phải máu bắn tứ phía.
Liên Đình ngược lại có chút muốn bật cười. Từ khi Đông Xưởng mở lại, tay hắn cầm quyền bính, mỗi người trong triều đều cảm thấy bất an, nhìn hắn nếu không phải run lên bần bật, chính là lạnh lùng nhìn hắn, khó có cơ hội gặp được người dám lừa hắn. Đúng vậy, lừa, Liên đại nhân thực chắc chắn, bởi vì Nhứ Quả xuất hiện quá mức trùng hợp. Ngày hôm qua Bất Khổ mới nói trong số mệnh hắn phải có một đứa con, hôm nay đứa nhỏ này liền chủ động đưa tới cửa, chuyện này nếu không phải Bất Khổ ngốc bức kia an bài, Liên Đình hắn liền sửa lại nguyên danh Liên! Cẩu! Thặng!
Liên đại nhân dù bận vẫn ung dung, hơi hơi cúi người về phía trước, híp mắt nhìn đứa nhỏ ngăn trước ngựa, cười như không cười nói: “Thú vị, ngươi nói, ngươi là con của Tạp Gia sao?”
Kỳ thật nếu là người hơi có chút quen thuộc với Liên Đình đều có thể nghe ra được, hắn cố ý cường điệu một câu “Tạp Gia”, từ tự xưng của thái giám, cũng là cấp bậc thang cho Nhứ Quả. Chỉ cần Nhứ Quả thuận thế nói một câu nhận sai, hắn liền thả cho bé một con ngựa.
Không có lý do gì cụ thể, có khả năng đơn thuần là ngày hôm đó tâm tình Liên Đình tốt, cũng có khả năng là dáng dấp đứa bé nhìn hợp mắt hắn. Tóm lại, hắn thật không cần thiết đi theo Bất Khổ lưu manh kia cùng nhau hồ nháo.
Cố tình Nhứ Quả còn quá nhỏ, không có khái niệm gì đối với thái giám, cũng không hiểu Tạp Gia là có ý nghĩa gì, chỉ một lòng một dạ muốn nhận cha. Kỳ thật trong lòng bé vẫn có một chút sợ hãi, Liên đại nhân trước mắt đẹp thì có đẹp, lại không giận tự uy, khí thế kinh người, lại nhìn biểu tình của mọi người chung quanh làm Nhứ Quả không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.
Trước khi khϊếp sợ lùi bước, bé lại một lần nữa nhớ tới lời A Nương dặn dò vẫn còn bên tai, một lần lại một lần, bẻ ra vò nát, hận không thể dung nhập vào trong cốt nhục bé.
Nàng nói:
“A Cha con là người thực tốt, chỉ là chúng ta không thích hợp, cho nên mới tách ra.”
“Nhưng hắn thực yêu con, mỗi năm đều gửi bạc cùng thư cho chúng ta. Bất quá, không yêu cũng không quan hệ, Nhứ Ca Nhi nhà chúng ta thông minh như vậy, có thể tự yêu chính mình, đúng không?”
“Thân phận cha mẹ đều có chút đặc thù, lần này con đi tới kinh thành tất sẽ có khúc chiết, nếu xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, nhất định phải ở nơi có đông người nhận thân……” Nếu Nhứ Quả một mình tìm tới cửa, có khả năng không gặp được cha bé.
A Nương nói rất nhiều lời, kỳ thật Nhứ Quả nghe đều không hiểu, nhưng bé là đứa nhỏ tốt, A Nương nói cái gì, bé liền làm cái đó.
Vì thế, Nhứ Quả ngây thơ mờ mịt hướng Liên Đình lại lần nữa gật gật đầu, lỗ mãng ở bên đường nhận thân. Động tác tuy rằng thong thả nhưng lại rất kiên định.
Quần chúng vây xem có không ít người hít ngược một hơi khí lạnh, nhìn Nhứ Quả tựa như đang nhìn một khối thi thể.
Nhứ Quả ngược lại tiếp tục tiến tới phía trước, móc tín vật nhận thân trong túi tiền ra: “Đây là tín vật.”
Túi tiền là một bộ, tín vật đồng dạng cũng được đặt trong một túi tiền nhỏ, bất quá túi tiền này là màu xanh nhạt, còn thêu hình một con chó nhỏ. Nhứ Quả chưa từng nhìn qua đồ vật bên trong, chỉ nhớ rõ A Nương nói: “Đem cái này đưa cho A Cha con, hắn liền minh bạch.”
Sau đó, sau đó liền… không có sau đó.
Ký ức của Nhứ Quả dừng lại ở đây, bé cũng không rõ ràng lắm lúc sau cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ rõ hình như là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có người gào to câu “Cẩu tặc, để mạng lại!”. Sau đó chính là leng keng, tiếng kim loại va chạm vào nhau. Hiện trường tức khắc rối loạn, tiếng thét to chói tai, tiếng dẫm đạp lên nhau. Bé hoảng loạn, không biết tránh né, cũng không biết phải phản ứng như thế nào, chỉ nhìn đám người như thủy triều chen chúc tới phía trước, ngây ngốc nhìn về phía A Cha bé, giống như đang nhìn vị thần duy nhất có thể cứu bé.
Liên Đình nghĩ thầm, dựa vào cái gì ta phải cứu một kẻ lừa đảo?
Nhưng tay hắn so với đầu óc thì nhanh hơn. Chờ khi hắn có ý thức lại, Nhứ Quả đã bị hắn một tay ôm lấy, trực tiếp từ mặt đất cứu lên. Nhứ Quả cũng rất phối hợp, giống như một con bạch tuộc nhỏ ôm chặt lấy cánh tay cha mình, làm thế nào cũng ném không được. Còn giống như thực quen thuộc, hướng ngựa của cha tỏ vẻ: “Giá!”
Tình huống lúc đó vô cùng hỗn loạn. Liên đại nhân lại chỉ có một ý tưởng, đứa nhỏ này làm sao nuôi đây? Nhìn qua nhỏ gầy, kỳ thật rất có trọng lượng, nặng trĩu, thịt múp míp, tựa như một cái lò sưởi nhỏ.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Con ngươi Liên đại nhân chấn động: Ta là trúng cổ sao?
Nhứ Quả tự tin chống nạnh: Ta liền biết mà, cha ta không có khả năng mặc kệ ta!
Bất Khổ đại sư: Ngươi vậy mà hoài nghi ta vì để quẻ tượng thành sự thật, sắp xếp người tới diễn kịch sao? Ngươi đây là vũ nhục nghề nghiệp của ta!