Chương 1+2

Chương 1.

Đại Khải.

Mùa thu năm Vĩnh Ninh thứ bảy.

Một năm này xảy ra không ít chuyện lớn. Tỷ như Tiên Đế cả đời keo kiệt đột ngột băng hà, lâm chung mà ngay cả con cái nối dõi cũng keo kiệt lưu lại; tỷ như Thủ Phụ Dương Tẫn Trung kết bè kết cánh, nắm giữ triều chính, đẩy Tân Đế còn nhỏ tuổi đăng cơ; tỷ như Dương Thái Hậu buông rèm chấp chính, phục thiết Đông Xưởng, thái giám tổng quản Liên Đình bên cạnh nàng trở thành Xưởng Công trẻ tuổi nhất……

Trong một năm này cũng xảy ra một chuyện nhỏ. Năm ấy Nhứ Quả 6 tuổi, để hoàn thành di chúc của A Nương, bé một mình vào kinh thành tìm cha.

Đương nhiên, đối với bản thân Nhứ Quả mà nói, có lẽ chuyện sau mới là đại sự ghê gớm.

----------------

Chương 2.

Kinh thành, Ung Kỳ.

Tảng sáng, thái dương còn đang mông lung mờ mịt, giãy giụa đột phá khỏi tầng mây, dùng từng sợi kim quang chiếu sáng bầu trời kinh thành, cũng chiếu sáng khắp hai bờ sông Kính Hà náo nhiệt cùng phồn hoa.

Hai bên đường phố Đông Hoa là Thiên Bộ Lang. Nơi này là nơi cơ yếu của triều đình, cũng là con đường mà các đại thần lúc thượng triều nhất định phải đi qua. Nhưng dưới thời Tiên Đế, tiểu thương nhận được thánh ân, có thể ở hẻm nhỏ đầu đường mở tiệm rao hàng. Cho dù là nơi yếu địa như Thiên Bộ Lang cũng không tránh khỏi khói lửa nhân gian.

Trên đường thượng triều ăn một ngụm bánh, trên đường phá án uống một chén canh, đối với tập thể quan viên đã chán ăn cơm nha môn mà nói, đây đều là mỹ vị hiếm có.

Món ăn được nhóm quan lại yêu thích nhất chính là bánh vừng, một con đường có tới sáu, bảy nhà đều bán món này nhưng nổi tiếng nhất, ăn ngon nhất còn phải kể tới “Bánh vừng Phụ Hưng Phường”. Chủ quán là một nhà ba người, buôn bán nhỏ, người vợ chưng bánh, người chồng cắt thịt, hai vợ chồng phối hợp ăn ý, vừa mở cửa liền vội đến chân không chạm đất.

Bánh vừng nóng hổi liên tiếp ra nồi, thịt dê được cắt thành miếng nhỏ, trộn đều cùng gia vị, cho vào làm nhân bánh, hương khí mê người tản mát từng trận.

Con gái của cặp vợ chồng tầm khoảng mười tuổi, để giúp đỡ cha mẹ bớt vất vả, cô bé đang ở trước quầy hàng ra sức thét to, ca ngợi món ăn nhà mình: “Nước sốt vào miệng, ngon không thể tả. Mau tới nếm thử Cổ Lâu Tử nhà chúng ta.”

Cổ Lâu Tử chính là bánh vừng, nhưng chỉ có thả thịt dê vào bên trong bánh mới có thể kêu là Cổ Lâu Tử.

Trương Tiểu Nương vốn đã quen làm công việc như vậy, hôm nay lại kêu đến phá lệ gian nan, bởi vì mỗi lần cô bé vừa rao một tiếng, đứa bé ngồi xổm trước quán, hai tay chống cằm liền sẽ đi theo “Oa” một tiếng, rất giống vai diễn phụ. Nhìn ra được, bé trai này rất muốn ăn, nhưng cũng nhìn ra được, bé trai này không có tiền.

Trên người bé trai mặc áo vá, bên hông còn bị rách một đoạn, cùng so sánh với mấy đứa nhỏ cùng tuổi thì suy nhược hơn nhiều, cũng quẫn bách hơn nhiều. Trương Tiểu Nương còn chú ý thấy, trừ bỏ túi tiền màu lam vừa được bé móc trong ngực ra thì không còn gì nữa cả.

Bất quá đứa bé này có một khuôn mặt thật đẹp, một đôi mắt to tròn xoe tựa như điểm sơn, môi hồng răng trắng, phấn điêu ngọc trác, rất giống tiên đồng hầu hạ Thái Sơn nương nương, là người đẹp nhất Trương Tiểu Nương từng nhìn thấy trong cuộc sống mười năm ngắn ngủi của mình.

“Ngươi tên là gì?” Trương Tiểu Nương không thể chống lại “sắc đẹp”, chủ động hỏi một câu.

“Ta kêu Nhứ Quả.” Nhứ Quả hỏi gì đáp nấy, thập phần ngoan ngoãn. Giọng nói của bé mang theo chút khẩu âm phương Nam, không giống với khẩu âm Ung Kỳ, cực kỳ giống bánh chưng chấm đường. Nghe ra được, bé đã tận lực bắt chước tiếng phổ thông nhưng vừa mở miệng nói chuyện vẫn bại lộ quê quán của mình.

Nhứ Quả một bên trả lời, một bên cúi đầu tiếp tục đào túi tiền của mình. Bàn tay nhỏ trắng nõn không tính nhanh nhẹn, nhưng cuối cùng bé vẫn tìm được đồ vật mình muốn —— một nhánh hồ điệp có cành lá, nhìn phá lệ đáng yêu.

Cũng không biết bé làm như thế nào, hoa cùng lá lấy ra khỏi túi vẫn trong veo như nước, phảng phất còn mang theo sương sớm.

Nhứ Quả đem nhánh hồ điệp đưa cho Trương Tiểu Nương, trên mặt hiện lên má lúm đồng tiền, nói: “Cái này đẹp, đưa cho A Tỷ.”

Gần đây nhóm tiểu nương tử phương Nam lưu hành mang trâm hoa lá, trào lưu này cũng thổi vào kinh thành. Trương Tiểu Nương cũng lén tự thử qua nhưng không bắt được trọng điểm. Hiện giờ mới minh bạch, không phải thủ pháp cài trâm của cô bé có vấn đề mà là tìm không đúng hoa. Nhánh hoa trên tay Nhứ Quả, phiến lá tản ra gãi đúng chỗ ngứa, đóa hoa kiều diễm ướŧ áŧ, năm ba lá có một hoa, chỉ cần cài lên tóc thôi đã thập phần xinh đẹp.

Trương Tiểu Nương thấy cái mình thích là thèm, lại chậm chạp không dám đưa tay ra, bởi vì vô công bất thụ lộc. Cô bé cho là Nhứ Quả muốn dùng hoa này để đổi lấy bánh. Cổ Lâu Tử nhà cô bé dùng nguyên liệu đầy đặn, bên trong bỏ rất nhiều thịt, chi phí làm ra một cái là tám văn tiền, cha mẹ bán bánh vất vả, bé không thể lại gia tăng gánh nặng cho bọn họ.

Nhưng nhánh hoa trên tay Nhứ Quả thật sự quá xinh đẹp……

Trương Tiểu Nương nhịn rồi lại nhịn, vẫn không cự tuyệt được dụ hoặc, bắt đầu ở trong lòng tính toán xem tiền tiêu vặt mình tích cóp còn lại bao nhiêu, có đủ cho đệ đệ đổi cái bánh ăn không. Hay là chỉ ăn bánh chay? Bánh hoàng kim do A Nương làm cũng rất thơm ngon nha, bên ngoài xốp giòn, bên trong mềm mại, mặn ngọt vừa phải, thật đúng với danh Phụ Hưng, không giống như mấy nhà khác trên đường này gọi loạn tên.

Trong lòng hạ quyết tâm, Trương Tiểu Nương lại lần nữa mở miệng: “Ta không muốn lấy không hoa của ngươi, liền lấy đồ vật để trao đổi với ngươi.”

Cô bé muốn chiếu cố mặt mũi đệ đệ xinh đẹp, chủ động cường điệu đây là muốn lấy vật đổi vật.

Không nghĩ tới Nhứ Quả lại vui vui vẻ vẻ nói: “Thật vậy sao? Vậy thật tốt quá, còn thỉnh A Tỷ nói cho ta biết, hiện tại là giờ nào.”

Trương Tiểu Nương sửng sốt: “Ngươi chỉ muốn hỏi cái này?”

“Đúng vậy.” Nhứ Quả trả lời không chút chần chừ, còn bổ sung một vấn đề: “Các đại nhân trong cung rốt cuộc khi nào mới hạ triều?” Bé ngồi xổm ở chỗ này, tay chân đã tê rần hết rồi.

“Hiện tại không sai biệt lắm là giờ Thìn canh ba, nói như vậy, nhóm quan lão gia phải năm khắc nữa mới có thể hạ triều. Bất quá, cũng có thể về sớm hơn hoặc muộn hơn một chút, phải xem hôm nay Hoàng Đế lão gia có vội hay không.”

Trương gia mỗi ngày đều buôn bán ở đây, Trương Tiểu Nương đối với chuyện này có thể vỗ ngực khẳng định mình hiểu rõ. Chẳng sợ không có người gõ mõ cầm canh cô bé cũng có thể nhanh chóng tính ra thời gian đại khái. Bất quá cô vẫn hỏi lại: “Ngươi hỏi cái này làm gì? Tìm người sao?”

“Đúng vậy!” Nhứ Quả dùng sức gật gật đầu. Bé cũng xem như quen thuộc, không nói được hai câu liền đem chuyện mình trải qua nói lại một lần.

Nhứ Quả vốn đi theo xe của Trụ Tử ca ca cùng tiến vào kinh thành, chuẩn bị tới Ung Kỳ tìm cha. Không nghĩ tới trên đường đi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không chỉ không thể chờ gặp người tiếp ứng, ngay cả Thúy Hoa tỷ tỷ một đường hộ tống bé tới đây cũng bị thất lạc.

“…… Lộ phí, gia sản, tất cả đều bị đoạt.” Nhứ Quả gục đầu xuống, cực kỳ khổ sở. Bé hồi tưởng lại ở ngôi miếu nát ngoài thành gặp phải một đám khất cái, nghĩ mà có chút sợ, đối phương thế tới như chẻ trẻ, miệng đầy dơ bẩn, bé vì để bảo vệ túi tiền nhỏ của mình chỉ có thể đem hành lý ném về phía Tây, người thì chạy sang phía Đông.

Vì cứu túi tiền mà ném mất hành lý? Trương Tiểu Nương tỏ vẻ không thể lý giải, chấn động không thôi: “Vậy sao ngươi vào thành được?”

Lưu dân không có giấy đi đường là không được vào Ung Kỳ, cho dù là tiểu hài tử cũng không được.

Nhứ Quả vỗ vỗ túi tiền của mình: “Ta có giấy đi đường a.” Đều là A Nương đã sớm chuẩn bị cho bé.

Lúc này Trương Tiểu Nương mới bừng tỉnh, giữ lại túi tiền là vì cái này. Chỉ là, trong lòng cô bé nhiều ít có chút nghi hoặc, túi tiền thêu hình mèo nhỏ nhìn qua cũng không lớn, sao có thể chứa nhiều đồ vật như vậy? Vừa có hoa, lại có cả giấy đi đường: “Túi tiền của ngươi……”

Không đợi Trương Tiểu Nương nói tiếp, Nhứ Quả đã ưỡn ngực kiêu ngạo, tự tin chống nạnh: “Có phải rất lợi hại không? Đây chính là A Nương ta làm cho ta đó.”

Ở trong lòng tiểu bằng hữu, cha mẹ chính là người lợi hại nhất trên thế giới này, đồ vật của bọn họ tất nhiên cũng là đồ vật lợi hại nhất trên thế giới này.

Trương Tiểu Nương lập tức gật đầu đồng ý. Cô bé cũng cảm thấy bánh bột ngô do cha mẹ mình làm ra là bánh bột ngô lợi hại nhất trên thế giới.

“A Nương ngươi đâu? Sao không đi cùng ngươi?” Trương Nương Tử đã nhìn nữ nhi mình đứng trước cửa trò chuyện cùng người bạn nhỏ kia hồi lâu. Hai đứa tựa như hai tiểu đại nhân, nói chuyện đến ra dáng ra hình, nàng đứng trong nhà vẫn luôn nén cười, không chen vào.

Nhứ Quả ngẩng đầu nhìn lại, A Nương vẫn luôn dạy bé, nói chuyện với ai phải nhìn vào mắt đối phương, như vậy mới có vẻ chân thành tha thiết, có lễ phép: “A Nương con đi tới một thế giới khác rồi. Ở thế giới kia có chim sắt có thể bay trên trời, có xe ngựa chạy nhanh hơn cả cự thú, có thể truyền âm cách xa ngàn dặm nữa. Tóm lại, thật lợi hại, thật lợi hại, thật lợi hại!”

Nhứ Quả liên nói liên tiếp vài lần ‘thật lợi hại’, thật sự vui vẻ vì A Nương của mình nhưng Trương Nương Tử lại kinh ngạc mở to hai mắt, lúc này nàng mới ý thức được, A Nương của đứa nhỏ này sợ là không còn nữa.

Trượng phu của Trương Nương Tử là người ít nói. Hắn lấy bánh bã đậu đang nướng trên bếp, không chút phân vân chia làm đôi, lấy dao nhẹ nhàng cắt ra, bỏ thêm một nửa cái trứng gà kho, sau khi chan nước thịt vào mới cứng rắn nhét vào trong tay Nhứ Quả. Hắn không phải là người biết cách nói chuyện, chỉ hàm hậu nói: “Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút.” Đi một đường như vậy khẳng định đã đói lả.

Bánh bã đậu tuy không làm từ bột mì trắng giống như làm bánh bán cho khách nhưng tay nghề của Trương Nương Tử thực tốt, bánh nào trải qua đôi bàn tay khéo léo của nàng đều trở nên thơm phức, mềm mại ngon miệng, ở giữa còn kẹp trứng gà kho cùng canh thịt lại càng có một phen tư vị.

“Cảm ơn a thẩm, a thúc.” Nhứ Quả vẻ mặt kinh hỉ, nói lời cảm tạ xong liền vùi đầu cùng Trương Tiểu Nương cùng nhau ăn. Trước giờ bé ăn cái gì cũng luôn cẩn thận, cái miệng nhỏ cắn từng ngụm nhỏ nhưng tốc độ lần này so với ngày thường rõ ràng muốn nhanh hơn không ít.

Bé xác thật đói lả, buổi sáng vì để lúc nhìn thấy A Cha trông bản thân mình có vẻ sạch sẽ một chút, bé đã dùng hết mấy văn tiền cuối cùng.

Bánh của Trương Nương Tử ăn thật ngon. Nhứ Quả vừa nếm liền không dừng lại được, nếu không có Trương Tiểu Nương kịp thời đưa tới chén nước, đại khái bé liền không có tiền đồ, ăn nhanh quá mà bị nghẹn.

Chờ hai đứa nhỏ chia xong một chiếc bánh, Trương Nương Tử mới quan tâm hỏi: “Vậy Nhứ Quả, con tìm được cha chưa?”

“Hiện tại con đang ngồi xổm ở đây chờ A Cha.” Nhứ Quả lau vụn bánh còn dính trên miệng, mắt trông mong nhìn về phía con đường mà nhóm quan viên lúc hạ triều sẽ đi qua.

Một nhà Trương Nương Tử: “???”

Ngồi xổm?

Cái từ này dùng thật sự rất linh tính. Không đợi Trương Nương Tử hỏi lại, Nhứ Quả đã kích động đứng lên. Bởi vì bé đang thật sự ngồi xổm!

Nhóm quan viên hạ triều!

Trên đường phố tập kết tất cả triều thần huân quý của cả nước, giống như lời A Nương Nhứ Quả nói, một tấm biển nện xuống, năm người có thể nện trúng ba vị quan, hai người trong đó còn có chức quan lớn nữa. Nhứ Quả tới nơi này nếu đυ.ng phải vận khí tốt, xác suất tìm thấy cha bé là rất lớn.

Một nhóm các đại nhân mặc triều phục khác nhau, tốp năm tốp ba từ trong cung đi ra. Có người thẳng bước trên đường, cũng có người đứng xếp hàng mua điểm tâm, cũng có người ngồi kiệu cưỡi ngựa, dưới mắt nhìn chăm chú của bá tánh đi ngang qua.

Nhứ Quả nhón mũi chân, nỗ lực ở trên quan bào phân biệt người.

Trương Tiểu Nương nhìn thấy vậy đều thế bé sốt ruột: “Nhiều người như vậy, ngươi có thể tìm được A Cha ngươi sao? Có muốn đứng lên ghế nhìn cho rõ hơn không?”

Nhứ Quả lại giống như định liệu trước gật gật đầu, miễn bàn có bao nhiêu tự tin. Bởi vì A Nương bé ở trên giường bệnh từng chỉ cho bé một kỹ xảo đặc thù để nhận biết cha —— người lớn lên đẹp nhất chính là A Cha bé!

“Năm đó A Cha con chính vì lớn lên quá đẹp mắt, mới từ Trạng Nguyên biến Thám Hoa. Đầu óc Tiên Đế có bệnh, cảm thấy ‘lão Trạng Nguyên, tiếu Thám Hoa’ càng phù hợp với chờ mong của bá tánh. Bất quá, A Cha con thật đúng là đẹp mắt a, cơ ngực kia, eo kia…… Khụ, A Nương là nói A Cha con nhật giác châu đình, hà tư nguyệt vận. Ngày đó hắn cưỡi ngựa dạo phố, đi dự Quỳnh Lâm Yến, oanh động toàn bộ Ung Kỳ, người ném hoa, ném khăn như mưa.”

A Nương Nhứ Quả cả đời không có yêu thích gì, chỉ thích nhìn người lớn lên xinh đẹp. Nàng yêu thương sờ sờ khuôn mặt nhỏ mềm mụp của con trai, tiếp tục hướng con trai dặn dò: “Nhứ Ca Nhi nhà chúng ta kết hợp gien ưu tú nhất của A Nương và A Cha con cho nên lớn lên mới đẹp mắt như vậy. Chờ tới nhà A Cha con rồi, con liền tìm người lớn lên xuất sắc nhất, cao nhất mà ôm đùi, nhất định là hắn!”

Loại đẹp mắt giống như hạc trong bầy gà, liếc mắt một cái liền khiến người không thể quên được, ở trong nhóm các quần thần thật đúng có một vị như vậy.

Đối phương cưỡi một con tuấn mã màu mận chín, mặt tựa như ngọc, đang híp mắt cười như không cười, bên trong thực chất ẩn chứa tính công kích rất lớn. Trên người hắn mặc trang phục phi ngư, bên hông còn đeo một thanh đao bạc làm khí thế hắn càng tăng lên, làm người sợ hãi. Cho dù là đứa nhỏ không phân biệt được chức quan cao thấp cũng đều có thể nhìn ra được người này không phải nhân vật tầm thường.

Nhưng lúc này trong đầu Nhứ Quả chỉ còn lại duy nhất một đẳng thức —— hắn đẹp nhất, vậy hắn chính là A Cha bé!

Trương Nương Tử bị Nhứ Quả nóng lòng muốn thử làm cho hoảng sợ, vội vàng ngăn đối phương lại. Nàng hạ thấp giọng, vội nói bên tai Nhứ Quả: “Người kia chính là Đốc Chủ Đông Xưởng - Liên đại nhân, con không muốn sống nữa sao?”

Kỳ thật nàng định nói kia là Diêm Vương, chưởng quản Đông Xưởng, thủ đoạn thô bạo, quyền khuynh triều dã, đủ loại quan lại nhìn thấy hắn đều tránh xa còn không kịp, nói chi tới bá tánh bình thường? Nhưng đây đều không phải trọng điểm, trọng điểm là hắn ta là thái giám, làm sao có con được? Trương Nương Tử cảm thấy Nhứ Quả khẳng định nhận sai người rồi, không muốn bé lao ra chịu chết.

Đúng lúc này, Liên Xưởng Công ghìm ngựa nghiêng đầu nhìn qua, dưới ánh mặt trời khuôn mặt hắn càng tuyệt mỹ.

Hai mắt Nhứ Quả càng phát sáng, bé nắm chặt hai tay, không sai, đây chính là A Cha bé, A Cha bé mang họ lian!

---

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Liêm Đại Nhân: Con trai không biết chữ, thật muốn mạng!

A Nương Nhứ Quả: Ngươi còn chưa hạ triều sao?

Liêm Đại Nhân: QAQ ta bị Hoàng Thượng giữ lại mở tiểu hội.

Liên Đại Nhân: "Đã nhường." Người tan tầm sớm nhặt được con trai ~

---

PS: Mẹ của nhân vật chính là người xuyên việt, nhân vật chính xem như xuyên việt đời thứ hai.