Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 84: Phong ba (Thượng)

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Vương phi cẩn thận!”

“Mẫu phi!”

Tiếng kêu sợ hãi của Đức Vương phi vang lên hòa lẫn với tiếng hô hoảng hốt của đám người xung quanh.

Tĩnh Vũ tiến lên đầu tiên, cầm khăn gấm vội vàng giúp Vương phi lau áo

choàng gấm tơ vàng viền bằng lông cáo trắng, nhưng phần lớn nước nóng đã hất lên váy mã diện màu xanh lam thêu mâu đơn kim hồng của bà ta.

“Mẫu phi, người thế nào rồi?” Tư Lưu Phong căng thẳng đứng lên, lo lắng hét

với người ở ngoài: “Đi gọi đại phu, mau đi mời đại phu!”

“Thiếu Vương phi, đây là thế nào, ngài vào cửa ngày đầu tiên đã làm Vương phi

bị phỏng, thế này làm sao được!” Tĩnh Vũ rất bực bội quay mặt nhìn về

phía Tây Lương Mạt vẫn đang quỳ trên mặt đất.

Dáng vẻ cao cao tại thượng của nàng ta nhìn còn giống chủ tử hơn.

Tây Lương Mạt nhìn nàng ta, mặt mang vẻ ấm ức cùng hoảng hồn: “Sao lại là

ta làm mẫu phi bị phỏng? Lúc trước nhận trà chén trà đã nóng như thế,

trong phủ Quốc công chưa từng có nô tỳ nào chuẩn bị trà nóng như thế cho chủ tử, khi nhận trà ta tưởng quy củ hai phủ khác nhau, nên mới… mới

đưa trà cho mẫu phi, ta cũng đã nhắc mẫu phi cẩn thận trà nóng rồi cơ

mà.”

Nói dứt lời nàng giơ mười đầu ngón tay ra, ngón tay nhỏ nhắn bị nóng cực hồng, nhìn qua có vẻ rất nghiêm trọng.

Tư Lưu Phong vốn có ba phần bất mãn vì Tây Lương Mạt đưa trà nóng cho Đức

Vương phi, nay thấy ngón tay nhỏ bé của nàng bị phỏng liền hơi nhíu mày, oán trách nói: “Nha đầu ngốc này, trà nóng như thế sao còn cầm trong

tay.”

Tây Lương Mạt hơi đỏ mắt, nhẹ giọng nói: “Khi xuất giá, ma ma trong cung

nhắc nhở lúc kính trà nếu đánh nghiêng trà là bất kính với nhà chồng,

cũng là không thuận lợi, cho nên thϊếp thân mới…”

“Nàng thật là, sao lại thành thật như thế, trà vậy mà cũng nâng lên!” Nhìn

gương mặt dịu dàng thon gầy, điềm đạm đáng yêu của Tây Lương Mạt khiến

Tư Lưu Phong cảm thấy thương tiếc dị thường, càng đau lòng hơn, đây là

thê tử hắn cẩn thận trù tính mới cưới về được, sao có thể chịu uất ức?

Đức Vương phi tính cách cẩn thận, yêu cầu với hạ nhân cũng nghiêm khắc, quý phủ uống trà chưa từng có thời điểm sơ ý như thế, huống hồ trường hợp

thế này, rõ ràng có người tính mượn cơ hội khó xử dâu mới.

Mọi người có mặt đều hiểu trong lòng lại không nói một lời.

May mắn Tây Lương Mạt thân là Quận chúa mà vẫn có thể chịu đựng bị phỏng,

nếu lúc nãy nàng đánh rơi chén trà sẽ thành có miệng cũng nói không nổi.

Nay trà vốn nên làm nàng phỏng lại hất lên người Đức Vương phi, tuy trà này do Tây Lương Mạt bưng qua nhưng đã chứng minh có người ý định làm khó,

trên thực tế không liên quan gì đến Tây Lương Mạt nữa.

Tĩnh Vũ thấy Tư Lưu Phong nâng tay Tây Lương Mạt trước mặt mọi người, dáng

vẻ thương tiếc liền cảm thấy cực kỳ nhói lòng, buông lời lạnh nhạt nói:

“Thật không? Thiếu Vương phi đúng là có sức chịu đựng, tay mình nóng đến thế kia còn muốn đưa trà cho Vương phi.”

Tây Lương Mạt nhìn Tĩnh Vũ, sau đó không biện giải mà chỉ cúi đầu kính cẩn

nói với Đức Vương phi: “Mẫu phi, là con dâu không đủ cẩn thận, đều là

lỗi của con.”

Tư Lưu Phong nhìn vẻ rưng rưng của Tây Lương Mạt liền đau lòng một trận,

trách cứ liếc nhìn Tĩnh Vũ, sau đó lạnh giọng nói với quản gia: “Tần Đại quản gia, ngươi quản lý nha đầu thế nào vậy? Rõ ràng nha đầu làm việc

không cẩn thận, làm phiền hà chủ tử, còn không kéo xuống xử lý!”

Nha hoàn bưng trà vốn là nha hoàn nhị đẳng Tĩnh Ngôn bên cạnh Vương phi,

ngay từ khi Vương phi bị nóng đã không dám lên tiếng, chỉ ở bên nhìn, ra vẻ không liên quan đến mình, nghe Tư Lưu Phong giận dữ nói vậy liền dọa đến choáng đầu, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía sau Vương phi.

Phía sau Vương phi có một người bước ra, Tần Đại quản gia là một người đàn

ông trung niên thân hình cao gầy, để ria mép hai bên, dáng vẻ nhìn giống một thư sinh trung niên hào hoa phong nhã, có chút ý vị phong lưu phóng khoáng, không có cảm giác hèn mọn của kẻ làm nô tài, cũng không có hơi

thở con buôn như Đại quản gia của những phủ đệ quý tộc bình thường khác.

Hắn đi lên cười nói: “Tiểu Vương gia, hôm nay là ngày đại hỉ của ngài, đánh đánh phạt phạt chỉ sợ là điềm xấu, có lẽ đám nha hoàn hôm qua quá bận

rộn mệt mỏi nên hôm nay làm việc có chút sai sót, không bằng phạt một

tháng tiền lương được không?”

Nói xong hắn liền nhìn về phía Đức Vương phi, đùi bà ta bị phỏng có chút

đau, nhưng hành vi của Tây Lương Mạt ngoại trừ có chút ngu ngốc lại

không thật sự tìm ra sai lầm, bà ta hơi bực bội liếc nhìn Tĩnh Vũ một

cái.

Sau đó thấy ánh mắt của Tần Đại quản gia, động tác của bà ta hơi ngừng, rồi quay sang từ ái cười với Tư Lưu Phong: “Tần Đại quản gia nói đúng, hôm

nay là ngày lành của con ta, cũng là ngày đầu liên Trinh Mẫn vào cửa,

thôi, thôi.”

Tư Lưu Phong liếc nhìn Tần quản gia một cái, nói có chút phức tạp: “Nếu mẫu phi không truy cứu thì tha cho nha hoàn đó vậy.”

Tây Lương Mạt ở bên lại mẫn cảm phát hiện cơ bắp trên người Tư Lưu Phong

căng cứng, nàng cũng nhìn Tần Đại quản gia một cái, phát hiện đối với sự thỏa hiệp của vị thiếu chủ này dường như ông ta không có gì ngạc nhiên, vẫn cười cười cung kính như không hề để ý.

Lúc này, Đức Vương phi nhìn về phía Tây Lương Mạt: “Trinh Mẫn, con thấy sao?”

Tây Lương Mạt cười như có chút áy náy, rộng lượng nói: “Nếu mẫu phi không

truy cứu, Mạt nhi đương nhiên hết thảy nghe lời mẫu phi.”

Giờ Đức Vương phi mới hài lòng gật đầu, mà lúc này đại phu cũng đã đến, vì

chuyện ngoài ý muốn này mà lễ kính trà bị dời về sau, chuyển sang ngày

mai, Đức Vương phi cùng Tây Lương Mạt mỗi người đều để đại phu chẩn trị.

Đức Vương phi được Tĩnh Vũ nâng vào trong Mẫu Đơn Các của mình, để nữ y

kiểm tra qua, vì quần áo mùa đông dày nên dù nước trà rất nóng nhưng

không coi như nghiêm trọng, sau khi bôi thuốc mỡ đại phu đặc biệt phối

cho Vương phi cũng đỡ hơn nhiều.

Sau khi Đức Vương phi bôi thuốc, Tư Lưu Phong tới ngồi với bà ta một lúc

lâu, cho đến khi Đức Vương phi cười nói thẳng: “Được rồi, biết con ta

hiếu thuận, nhưng hôm nay nàng dâu của con cũng bị thương, nàng là Quận

chúa được ghi tên trong tôn thất ngọc điệp, con cũng là cốt nhục hoàng

thất, lát nữa sau giờ cơm trưa các con còn phải tiến cung tạ ơn, đi thăm nàng đi, đừng vì mẹ mà bỏ mặc mỹ quyến như hoa, rảnh rỗi tới thăm bà

già này là được.”

Tư Lưu Phong cười nói: “Mẫu phi, người chớ giễu cợt nhi tử.”

“Mẫu phi không cười con, có điều chính con cũng phải biết đúng mực, dù sao

cũng đã thành thân, hơn nữa thân phận của Trinh Mẫn không tầm thường,

phụ vương con khi còn trên đời nặng nhất thanh danh, nay vương phủ cũng

nhờ vào thanh danh tốt mà trước nay chiếm một vị trí nhỏ nhoi trong

triều, chuyện đêm qua mẫu phi không hy vọng xảy ra lần nữa.” Đức Vương

phi nhìn hắn, bỗng hơi nhíu mày dặn dò.

Trên gương mặt tuấn mỹ nhã nhặn của Tư Lưu Phong hiện lên chút xấu hổ: “Mẫu

phi, đêm qua nhi tử cũng không hiểu vì sao lại thế. Sau khi uống rượu rõ ràng đã đi về phía tân phòng, cuối cùng lại tới chỗ Cẩm Nương.”

Sắc mặt Đức Vương phi không phải quá dễ nhìn, bà lạnh nhạt nói: “Sau này ít tới chỗ Cẩm Nương thôi, dù sao xuất thân ti tiện, nay Trinh Mẫn vừa mới vảo cửa, nếu con muốn người mới cũng phải chờ một năm theo quy củ mới

nạp thϊếp, hoặc Trinh Mẫn có thai mới nạp, đương nhiên mẫu phi sẽ tìm

người tốt hơn cho con.”

Dừng một chút, bà lại nói: “Ta thấy ba Đại nha hoàn bên cạnh Trinh Mẫn tư

sắc quả thật không tệ, nếu con vừa ý nha hoàn bên cạnh Trinh Mẫn, ta

thấy nàng cũng là người thông minh hiểu lễ, tự nhiên sẽ suy nghĩ cho

con.”

Tư Lưu Phong nhíu mày: “Mẫu phi, người biết nhi tử không phải người sa vào nữ sắc, nhi tử còn có việc phải làm.”

Nhiều nữ nhân nhiều thị phi, hắn không muốn nội bộ mâu thuẫn.

“Mẫu phi đương nhiên biết con ta chí xa, có điều hậu tự cũng quan trọng, mẫu phi còn chờ ôm cháu nữa.” Đức Vương phi cười nói.

Tư Lưu Phong cũng cảm thấy nhớ giai nhân mới cưới, dù sao chưa trải qua

đêm động phòng hoa chúc chân chính, lại vội xem vết thương của nàng,

giải thích chuyện đêm qua.

Hắn lại hàn huyên với Đức Vương phi một hồi rồi đứng dậy định rời khỏi Mẫu Đơn Các.

Tĩnh Vũ luôn lẳng lặng đứng trong phòng, lúc này tự động đi tới săn sóc phủ

thêm áo choàng lông cừu cho Tư Lưu Phong, khoảng cách giữa hai người rất gần, Tĩnh Vũ ngửi mùi đàn hương lẫn với hơi thở nam tính trên người Tư

Lưu Phong gần trong gang tấc, khiến nàng bất giác đỏ mặt, động tác giống như cố ý chậm hơn.

Đức Vương phi ở bên nhìn vậy, hơi nhíu mày lại không nói gì.

Tĩnh Vũ tiễn Tư Lưu Phong ra khỏi Mẫu Đơn Các: “Tiểu Vương gia, trời đông

giá rét, đường trơn, cẩn thận chút, chớ để Vương phi cùng… nô tỳ lo

lắng…”

Tư Lưu Phong còn nhớ vừa rồi nàng ta khó xử Tây Lương Mạt, chỉ lãnh đạm

nhìn nàng ta nói: “Chuyện của bản vương sẽ có người quan tâm, khi nào

đến lượt một nô tỳ như ngươi lo lắng?”

Dứt lời, hắn không thèm nhìn tới gương mặt tái nhợt của Tĩnh Vũ, xoay người liền đi, gã sai vặt bên cạnh nhìn Tĩnh Vũ một cái thương hại rồi cũng

đi theo.

Tĩnh Vũ cắn môi, nhìn bóng lưng Tư Lưu Phong biến mất phía hành lang xa xa

rồi mới cố nén đau lòng xoay người trở lại trong các hầu hạ Đức Vương

phi.

Trên giường la hán khắc hoa cúc mẫu đơn, Đức Vương phi đang lẳng lặng lật

sách, thấy Tĩnh Vũ vào liền buông xuống, bảo các nha hoàn khác ra ngoài

rồi nói với Tĩnh Vũ: “Ngươi lại đây.”

Tĩnh Vũ luôn được sủng ái, ở trong quý phủ với thân phận nửa tiểu thư, nha

hoàn khác chỉ nghĩ Đức Vương phi có lời thân mật muốn nói với Tĩnh Vũ,

hâm mộ nhìn bóng lưng Tĩnh Vũ rồi lui xuống.

Nhưng khi Tĩnh Vũ đi tới trước giường của Đức Vương phi, dịu dàng hỏi: “Vương phi, có chuyện gì sai bảo Tĩnh Vũ sao?”

Thì Đức Vương phi bỗng lạnh mặt quát: “Quỳ xuống!”

Tĩnh Vũ sửng sốt, có chút ngỡ ngàng: “Vương phi…?”

“Quỳ xuống!” Giọng nói của Đức Vương phi lại lạnh đi ba phần, khiến Tĩnh Vũ giật mình quỳ xuống “phịch” một tiếng.

Nhìn Đại nha hoàn quỳ gối trước mặt mình, Đức Vương phi lạnh lùng thốt: “Ngươi đã biết hôm nay ngươi làm sai chuyện gì chưa?”

Tĩnh Vũ như lập tức nhớ tới sự lỗ mãng của mình hôm nay, nhưng nghĩ tới Tư

Lưu Phong trìu mến với Tây Lương Mạt lại lạnh nhạt với mình, liền cắn

môi cứng giọng: “Tĩnh Vũ không biết mình làm sai chuyện gì, xin Vương

phi chỉ dạy.”

Đức Vương phi hừ lạnh: “Hôm nay ngươi lấy thân phận gì quở trách Thiếu

Vương phi? Ngươi muốn người ta chê cười Đức Vương phủ chúng ta không

biết phân biệt tôn ti hay sao?”

Tĩnh Vũ vẫn không cúi đầu, cứng đầu nói: “Nô tỳ chỉ giận quá, Thiếu Vương

phi biết rõ nước trà nóng còn cố tình đưa cho Vương phi, rõ ràng nàng ta cố ý!”

Đức Vương phi nhìn dáng vẻ không biết hối cải của Tĩnh Vũ, không khỏi lại

giận: “Cố ý hay không không đến lượt một nha hoàn như ngươi định đoạt,

huống hồ ngươi thật sự cho rằng ta không biết chén trà đó là chủ ý của

ai sao?”

Tĩnh Vũ luôn thông minh trầm ổn, rất ít khi được chiều mà kiêu, sao hôm nay lại làm ra chuyện như vậy?

Nghe được Đức Vương phi thét hỏi mình như vậy, Tĩnh Vũ ngẩng đầu lên, không

thể tin nhìn về phía Đức Vương phi: “Lẽ nào Vương phi nghĩ chén trà đó

do Tĩnh Vũ sắp xếp sao?”

Đức Vương phi không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn nàng.

Tĩnh Vũ nhất thời cảm thấy tim như đao cắt, nước mắt bừng lên, suy sụp ngồi

dưới đất: “Vương phi, tuy Tĩnh Vũ có chút ghen tị Thiếu Vương phi, nhưng tính tình Tĩnh Vũ ngài không phải không biết, sao có thể làm những

chuyện như vậy? Không ngờ trong mắt Vương phi Tĩnh Vũ lại là người lỗ

mãng như vậy!”

Nàng hầu hạ Vương phi lâu như vậy, tuy hôm nay có chút mất đúng mực nhưng sao có thể làm chuyện ngu xuẩn này?

Đức Vương phi thấy nàng như vậy không khỏi mềm lòng, dù sao bà nhìn Tĩnh Vũ từ bé, còn là… Bà ngừng suy nghĩ, mềm giọng than một tiếng: “Ngươi đứng lên đi, ta cũng muốn tin chuyện này không phải ngươi làm. Vũ nhi của

bản vương phi luôn trầm ổn hào phóng lại biết lễ, hôm nay ta chỉ coi như ngươi nhất thời hồ đồ, cho qua đi. Ta đã nói với Phong nhi, theo quy củ cũ, chờ Thiếu Vương phi có thai hoặc sau một năm không có thai sẽ mở mặt* cho ngươi, có bản vương phi ở đây, cất nhắc ngươi làm quý thϊếp vẫn có thể.”

*Lễ mở mặt: cạo hết lông mặt và lông cổ, là tục truyền thống khi các cô gái sắp về nhà chồng, hoặc nha hoàn sắp trở thành thông phòng cho chủ.

“Chính ngươi phải nhớ kỹ, Tây Lương Mạt là chính trưởng nữ của Tĩnh Quốc Công, còn là Quận chúa, lúc trước thiếu chút nữa đã vào mắt Hoàng hậu nương

nương trở thành Thái tử Lương Đệ, nàng cũng không phải tiểu nữ nhi trong nhà bình thường mặc người bài bố, thân phận quý trọng, nếu ngươi quá

mức mạo phạm nàng, ngay cả bản vương phi cũng không giúp được ngươi.”

Tĩnh Vũ nghe vậy nửa vui nửa buồn, vui vì cuối cùng Vương phi cũng cho nàng

một danh phận xác định, lại buồn vì không phải chính Tư Lưu Phong tự yêu cầu chuyện này với Vương phi, hơn nữa thân phận nàng thấp kém. Bình

thường Vương phi sủng ái nàng là nửa tiểu thư, chủ tử. Nay nữ chủ nhân

chân chính vào cửa, còn có thân phận quý trọng như vậy, so với nàng như

một trời một vực, đó là khoảng cách cả đời nàng không thể vượt qua.

Tình cảm của nàng với Tư Lưu Phong vĩnh viễn bị tôn ti lễ giáo kiềm chế.

Nhưng nàng vẫn lau nước mắt, cung kính nói: “Vâng, Vũ nhi thụ giáo.”

Thấy Tĩnh Vũ hiểu được, Đức Vương phi mới hơi thả lỏng, rồi lại nhíu mày

phân phó: “Chỗ Cẩm Nương ngươi phải để tâm chút, đừng để ả tiện nhân kia lại làm ra chuyện gì, chuyện đêm qua bản vương phi không muốn thấy nữa, Đức Vương phủ chúng ta không dám mất mặt như thế!”

Tĩnh Vũ lập tức cũng nhớ tới đêm qua, sắc mặt nghiêm túc: “Vâng, Tĩnh Vũ chắc chắn sẽ khiến nàng ta biết cái gì là bổn phận.”

Tây Lương Mạt thân phận quý trọng nàng không so được, nhưng Cẩm Nương chỉ

là một tiện tỳ sớm bò lên giường chủ tử mà thôi, lại dám làm càn dụ dỗ

tiểu Vương gia, đúng là mất mặt vương phủ!

— Ông đây là đường phân cách Tiểu Bạch béo hai chương không xuất hiện, nhớ bộ ngực lớn —

Tây Lương Mạt dẫn đám nha hoàn về Thỉnh Nguyệt Các của mình, chờ đại phu xử lý vết bỏng trên ngón tay xong mới bảo Bạch Ngọc đuổi hết nha hoàn Đức

Vương phủ ra ngoài.

Cửa vừa đóng lại Bạch Trân liền thở phì phì nói: “Quản gia họ Tần đó có ý

gì, quấy rầy nghi thức kính trà của Quận chúa mà chỉ nhẹ nhàng tha cho

mấy nha đầu xấu xa đó!”

“Đúng thế, đêm qua tiểu Vương gia mới chỉ không vào tân phòng của Quận chúa

mà bọn chúng đã dám đối xử với Quận chúa như thế, nếu còn ở trong phủ

Quốc Công, nha đầu ý xấu thế này đã bị kéo xuống đánh bằng roi, Đức

Vương phi không khỏi bao che khuyết điểm quá đi!” Bạch Ngọc cười dài

tiễn người đi, quay đầu lại sắc mặt cũng sa sầm xuống.

Tây Lương Mạt vừa dùng khăn tay chấm nước lau thuốc mỡ trên tay mình vừa

thản nhiên nói: “Ta còn chưa tức giận, các ngươi tức cái gì? Chúng ta

mới vào vương phủ, trước hết cứ nhịn đã, xem có ngưu quỷ xà thần nào

không nhịn được nhảy ra trước không.”

Đức Vương phủ này không đơn giản như những môn đình khác các nàng nghe

thường ngày, tuy tiểu Vương gia đã thừa kế vương vị, trong nhà chỉ có

hai thứ tử, một thứ nữ, không làm nổi chuyện gì, nhưng thế cục trong hệ

chính lại có chút kỳ lạ, phức tạp.

“Quận chúa, người làm gì vậy? Sao lại lau dược của đại phu đi? Thuốc này tuy

thối chút nhưng không thể lau đi, nhỡ để lại sẹo thì sao!” Bạch Ngọc

phát hiện động tác của Tây Lương Mạt không khỏi hoảng hốt, lập tức tiến

lên định ngăn cản Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt cười, giơ mười ngón tay tới trước mặt Bạch Ngọc, nói: “Nhìn xem, tay bản Thiếu Vương phi có đỏ hay không?”

Bạch Trân cũng sấn tới nhìn nhìn đầu ngón tay căng mịn của Tây Lương Mạt,

trắng nõn như ngọc, chỉ có chút phớt hồng, không khỏi giật mình nói:

“Trước đó không phải nổi bọc nước đến nơi sao? Sao lại…”

Tây Lương Mạt giảo hoạt nói: “Chỉ nhìn có vẻ đỏ thôi, ta dồn công lực lên

đầu ngón tay, ngưng tụ chút hàn khí cho nên ngăn cách nhiệt độ của chén

trà đó, nếu không Vương phi nương nương tôn kính của chúng ta sao có thể cầm cốc trà đó?”

Lúc ấy nàng phát hiện có chuyện không đúng lập tức tương kế tựu kế, đổ tai

họa này lên người Đức Vương phi, ngoại trừ tẩy sạch chính mình còn thử

xem thái độ của Đức Vương phi với mình thế nào.

Không ngờ phát hiện trong đó có chút ảo diệu.

“Quận chúa, người thật giảo hoạt!” Bạch Trân cùng Bạch Ngọc đồng thời lắc đầu nói.

Xem ra học võ công là rất cần thiết, chẳng những có thể bảo vệ chủ tử còn

có thể bảo vệ chính mình, hai tỳ nữ đồng thời hạ quyết tâm, muốn chăm

chỉ theo Bạch ma ma học võ công.

Tây Lương Mạt rửa tay, vẫn dùng khăn trắng quấn hai tay lại, nàng luôn cẩn thận, diễn trò phải làm nguyên bộ.

“Vị Tần Đại quản gia kia sau này chúng ta phải chú ý nhiều chút, bình

thường nếu có gì không ổn không cần xung đột ngay mặt hắn, chỉ cần báo

lại cho ta là được.”

“Vâng.” Hai tỳ đồng thanh đáp.

Bạch Nhụy lại phản ứng chậm, rất lâu sau mới như bừng tỉnh ngẩng đầu đáp lời.

Tây Lương Mạt phát hiện Bạch Nhụy có chỗ không ổn, không khỏi quan tâm hỏi: “Bạch Nhụy, ngươi sao vậy? Gặp phải chuyện gì hay có chỗ nào không

thoải mái à?”

Sáng sớm nàng đã phát hiện cảm xúc của Bạch Nhụy không ổn định, nhưng sáng nay vội vàng nên không hỏi han cẩn thận.

Bạch Nhụy nhìn Tây Lương Mạt, trong mắt nhất thời dâng lên nước mắt ấm ức,

do dự một chút, đang định nói thì ngoài cửa truyền vào tiếng cung kính

của Bạch ma ma: “Tiểu Vương gia.”

Bạch Nhụy liền thông minh chạy tới một góc không bắt mắt.

Tây Lương Mạt nhìn nhìn nàng, quyết định chờ từ trong cung trở về rồi lại hỏi.

Một người lãnh đạo ưu tú phải thời khắc nắm trong tay hành động, suy nghĩ

của thuộc hạ mới có thể giữ vững sự ổn định của vị trí lãnh đạo, điểm

này nàng đã rất rõ ràng từ đời trước.

Chỉ chốc lát Tư Lưu Phong đã bước qua cửa, thấy khăn lụa quấn trên tay Tây

Lương Mạt ánh mắt hiện lên một tia áy náy, liền nói với mấy nha hoàn:

“Được rồi, các ngươi lui xuống trước đi, bản vương có việc cần nói với

Thiếu Vương phi.”

Vài nha hoàn đều ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ đồng loạt nhìn về phía Tây Lương

Mạt, chờ nàng gật đầu mới cung kính lui ra theo thứ tự.

Tuy trong lòng Tư Lưu Phong có chút bực bội nhưng vẫn cười ngồi xuống bên

bàn tròn gỗ lê trong phòng khách: “Nha đầu của nàng đúng là trung

thành.”

Tây Lương Mạt cười có chút buồn bã nói: “Chẳng lẽ thϊếp thân phải tìm mấy

nha hoàn hai mặt giữ bên cạnh hay sao? Tiểu Vương gia không phải không

biết vị Nhị nương cùng tỷ muội trong quý phủ nhà thϊếp thân cũng không

dễ đối phó.”

Điểm này Tư Lưu Phong đương nhiên biết, hắn cầm tay Tây Lương Mạt, nhìn dung nhan yêu kiều dịu dàng của nàng nhẹ giọng nói: “Mạt nhi, đã gả tới đây

nàng cứ việc yên tâm, tuy vi phu bất tài nhưng nhất định sẽ che chở

nương tử của mình cả đời.”

Tây Lương Mạt chỉ rũ mắt xuống, che lại vẻ trào phúng, nếu ngươi thật sự có thể che chở ta thì trò diễn buổi sáng đã không kết thúc như vậy.

Đàn ông luôn hy vọng người phụ nữ của mình nghe được những lời ngon tiếng

ngọt này sẽ tôn sùng nó là chân lý, đáng tiếc nàng không phải thiếu nữ

ôm ấp mối tình đầu.

Nhưng nàng vẫn uyển chuyển nói: “Mạt nhi biết.”

Tư Lưu Phong chỉ nghĩ đã trấn an được nàng, im lặng một lát rồi bỗng ho

nhẹ: “Khụ, đêm qua vi phu bị đám đệ tử hoàng thất kia chuốc quá say, cho nên không thể về tân phòng. Mạt nhi, nàng đừng để trong lòng.”

Tây Lương Mạt thì ngượng ngùng săn sóc nói: “Phu quân yên tâm, Mạt nhi hiểu.”

Không về phòng là tốt nhất, nếu trở về nàng còn không chưa biết phải làm thế nào đây.

Chẳng lẽ ngày ngày cho hắn uống mông hãn dược?

Tây Lương Mạt rất chi đau đầu, tên Bách Lý Thanh kia không biết rốt cuộc

tính làm sao, đêm qua chỉ lo tận hưởng mà không nói cho rõ ràng.

Vừa nghĩ đến đêm qua, Tây Lương Mạt không nhịn được lại đỏ mặt.

Tư Lưu Phong nhìn giai nhân xấu hổ trước mặt, như hoa kiều chiếu nước, mặt hàm xuân sắc, làm cho hắn bất giác tâm viên ý mãn.

Lại không ngờ giai nhân hắn vất vả cầu được đang không yên lòng vì tử địch của hắn.

“Mạt nhi, nàng thật đẹp.”

Mỗi người đều nói Tây Lương Đan mới là tiểu mỹ nhân kiều diễm vô song của

Tây Lương thế gia, nhưng giờ phút này hắn chỉ cảm thấy Tây Lương Mạt

càng có vẻ tư sắc điềm đạm đáng yêu, vẻ đẹp của nàng như ánh trăng lạnh

giá, sáng rỡ như tia sét, rung động lòng người mà không quá mức diễm lệ

khí thế bức người.

Tư Lưu Phong không nhịn được kéo Tây Lương Mạt vào lòng, cúi đầu muốn âu yếm.

Thân mình Tây Lương Mạt cứng đờ, giơ tay chắn giữa thân thể mình và l*иg

ngực rộng lớn của Tư Lưu Phong theo bản năng: “Tiểu Vương gia!”

Nàng nghĩ mình đã chuẩn bị sẵn sàng, không ngờ vẫn hoảng sợ vì hơi thở nam tính xa lạ đột nhiên ép tới.

Rất ít mỹ nhân có thể từ chối Tư Lưu Phong, cho nên lúc này hắn chỉ nghĩ

Tây Lương Mạt thẹn thùng, vì thế cũng có chút xấu hổ cầm bàn tay mềm mại của Tây Lương Mạt, thấp giọng nói: “Là vi phu càn rỡ, đêm nay chúng ta

lại…”

Lời hắn còn chưa dứt cửa lại bị gõ vang lần nữa.

Ngoài cửa truyền đén giọng nói của Tĩnh Vũ: “Tiểu Vương gia, Vương phi sai nô tỳ tới tặng người cho Thiếu Vương phi.”

Tư Lưu Phong lập tức cảm thấy bàn tay mềm mại non mịn của Tây Lương Mạt

biến mất khỏi bàn tay mình, nhất thời có chút mất mát lại không biết làm thế nào.

“Vào đi!”

Khi cửa mở, Tĩnh Vũ bước vào phòng khách, cảm thấy một bầu không khí kỳ dị

lưu chuyển giữa Tư Lưu Phong và Tây Lương Mạt, nhìn Tây Lương Mạt hai má đỏ hồng cùng dáng vẻ mất tư nhiên của Tư Lưu Phong, trong lòng nàng ta

không khỏi chua xót.

Nhưng Tĩnh Vũ bình tĩnh lại rất nhanh, vén áo thi lễ với Tây Lương Mạt:

“Thiếu Vương phi, dựa theo lệ của phủ đệ, trong phòng Thiếu Vương phi

phải có bốn Đại nha hoàn, bốn nha hoàn nhị đẳng, bốn nha hoàn tam đẳng

cùng bốn vị ma ma, tiền tiêu hàng tháng là một trăm lượng, có điều nay

Đức Vương phi một lòng hướng Phật nên chi phí của chủ tử trong phủ chúng ta đều giảm một nửa. Cho nên nơi này của Thiếu Vương phi sắp xếp hai

Đại nha hoàn, hai nha hoàn nhị đẳng, hai nha hoàn tam đẳng cùng hai ma

ma, tiền tiêu hàng tháng còn sáu mươi lượng, ngài xem có gì không ổn

không?”

Theo lý mà nói không có gì quá mức không ổn, hơn nữa hai mươi lượng bạc là

chi phí nhà bình thường đủ ăn mặc một năm, sáu mươi lượng một tháng

không tính là ít, nhưng Tây Lương Mạt cảm thấy phương diện này có chút

vấn đề. Đức Vương phi không giống người tiết kiệm, bản thân mặc áo lông

chồn trắng giá trị vạn kim, nàng nhớ rõ câu nói Đức Vương phi nói khi

thấy một thân quý giá của nàng, trong mắt còn có vẻ tán thưởng cùng

phiền muộn.

“Nhìn có điểm giống ta lúc còn trẻ.”

Có thể khiến một tiểu thư nhà phú quý từ nhỏ chi tiêu xa xỉ sống những

ngày tiết kiệm, còn than thở như vậy chỉ có một khả năng, thu chi của

vương phủ có vấn đề.

Tây Lương Mạt trầm tư một lát, chỉ mỉm cười nói: “Mẫu thân quả là từ tâm,

một khi đã vậy Đại nha hoàn của ta liền miễn, trong phòng chỉ cần dùng

ba người hồi môn là được, những người khác giao cho Tĩnh Vũ cô nương sắp xếp.”

Ít người càng tốt, nàng không hy vọng có một đống thám tử tới tới lui lui

bên cạnh mình, ngay cả ngủ còn có một đôi mắt giám thị nhìn chằm chằm,

đối phó Bách Lý Thanh đột nhiên tập kích đã đủ mệt rồi.

Quả thật Tĩnh Vũ vốn muốn xếp người vào trong phòng nàng, nhưng không viện

được cớ gì tốt, không ngờ ba nha hoàn Tây Lương Mạt mang đến đều là Đại

nha hoàn, lại không thể hạ cấp bậc của người ta.

Nhớ tới mấy người Bạch Nhụy đều cực kỳ có tư sắc, nàng ta liền bực bội

trong lòng, nghe vẻ đây là thông phòng Thiếu Vương phi chuẩn bị cho tiểu Vương gia.

Nhưng trên mặt nàng ta vẫn cười: “Vâng.”

Sau đó, nàng ta lại nói: “Lát nữa sau cơm trưa ngài cùng tiểu Vương gia

phải tiến cung tạ ơn Hoàng hậu cùng Bệ hạ ban thưởng, Vương phi vốn muốn đưa lễ vật lúc kính trà, nay mệnh nô tỳ tới đưa cho ngài.”

Nói xong Tĩnh Vũ lấy ra một chiếc hộp long phượng, bên trong lẳng lặng nằm hai chiếc trâm cài tóc dây kết kim ngọc rất dài.

Chất ngọc là phỉ thúy lâu năm, điêu khắc thành hình hoa ngọc lan nở rộ, dây ngọc dài tinh tế, rất tinh xảo đẹp mắt.

Tư Lưu Phong liền lấy ra cài lên búi tóc nàng, đồng thời nhẹ giọng nói:

“Đây là trâm cài tóc phụ vương đặc biệt mời người tới chế tạo cho mẫu

thân thân sinh của ta, nay mẫu phi cực thích nhưng chưa từng dùng, nói

để lại cho nàng dâu.”

Tây Lương Mạt như có chút ngượng ngùng, xoay người nhẹ giọng nói với Tĩnh Vũ: “Giúp ta cảm ơn Vương phi.”

Lúc này Tĩnh Vũ thật sự không còn gì để nói nữa, sắp xếp mọi việc xong liền lẳng lặng lui xuống.

Tây Lương Mạt nhìn bóng dáng nàng ta, hơi nheo mắt lại, nha đầu kia chỉ là

con gái bà vυ" của Vương phi thôi sao? Khí phái toàn thân ngược lại giống một tiểu thư.

Nàng thản nhiên thu mấy thứ này lại rồi gọi người vào bày đồ ăn.

Không ngoài dự đoán của Tây Lương Mạt, cơm canh của Đức Vương phủ cũng chỉ

như nhà giàu có bình thường, nửa con vịt bát bảo, một đĩa thịt sào củ

cải khô, một đĩa chân giò hun khói, hai bát canh táo đỏ, rất quy củ.

Những thứ như tổ yến, vây cá nhà phú quý thích ăn đều không có.

Tây Lương Mạt thấy vậy trong lòng có tính toán nhưng không hiện ra mặt,

khiến Tư Lưu Phong vốn có chút xấu hổ cũng yên lòng, chỉ nghĩ rằng chi

phí ăn mặc trong phủ Quốc Công của nàng cũng tương đương thế này, dù sao Tây Lương Mạt không được Hàn Nhị phu nhân vừa mắt là chuyện ai cũng

biết.

Chỉ chốc lát sau, nàng cùng Tư Lưu Phong đã lần lượt dùng cơm xong, rửa mặt chải đầu đơn giản một lần rồi chuẩn bị tiến cung.

Tư Lưu Phong phải đi chuyển ngọc điệp của nàng từ tôn thất tới chi nhà hắn rồi mới tới bái kiến Hoàng Đế, còn Tây Lương Mạt là nữ quyến, ngoại trừ cần bái tạ Hoàng Đế còn phải bái tạ Hoàng Hậu.

Tây Lương Mạt ở trước Tuyên Đức Điện chờ hồi lâu, tuyết rơi dày và nặng,

mới một lát mà trên áo lông của nàng đã đắp một lớp tuyết trắng, lạnh

đến mức dù đang cầm lò sưởi nàng vẫn không nhịn được hắt xì vài cái, lúc đó mới có một tiểu cung nữ cầm ô tới cười nói với nàng: “Nhiều ngày nay Hoàng Hậu nương nương có chút đau đầu, nay vừa mới khá hơn chút nên

phiền Thiếu Vương phi chờ một lát.”

Tây Lương Mạt mới đầu còn cảm thấy kỳ quái, nhưng giờ còn không rõ có người cố ý làm khó nàng thì sống uổng phí hai đời, ba mươi năm kiếp trước

cộng năm, sáu năm kiếp này.

Triệu kiến nữ quyến ngoài cung, trong cung điện có một phòng chuyên để nữ

quyến chờ, trừ phi phạm lỗi, cố ý cảnh cáo, nếu không sao có chuyện để

mệnh phụ quý nữ chờ ngoài tuyết lạnh lâu thế này?

Hơn nữa trời biết khi nào Hoàng Hậu mới hết đau đầu, cảm thấy thoải mái,

nàng còn khá chút, chứ Bạch Nhụy cùng Bạch Ngọc không có áo choàng ngân

hồ Bách Lý Thanh đưa.

Vì thế Tây Lương Mạt dịu dàng cười: “Nếu nương nương không khỏe mà nô tỳ

còn quấy rầy không phải đại bất kính? Tiểu Vương gia sắp từ tông miếu

tới, chi bằng nô tỳ đi bái tạ Bệ hạ trước rồi trở về hỏi thăm xem nương

nương có tinh thần để tiếp kiến nô tỳ hay không, làm phiền cô cô vào

trong hồi bẩm một tiếng.”

Dứt lời, nàng xoay người định đi.

Tiểu cung nữ kia không ngờ Tây Lương Mạt dám lớn mật đến thế, nhưng lý do

này nghe cũng hợp tình hợp lý, có vẻ rất lo nghĩ cho Hoàng Hậu nương

nương, nàng ta lại không biết ngăn Tây Lương Mạt thế nào, đành cười cười nói: “Thiếu Vương phi xin đợi chút, đợi nô tỳ bẩm báo Nam Cung cô cô

được không?”

Dứt lời, nàng ta lập tức xoay người bước vào trong Tuyên Đức Điện như sợ Tây Lương Mạt từ chối.

Trong Tuyên Đức Điện, Lục Hoàng Hậu đang cầm bút viết chữ, Hoàng Đế từng khen chữ nhỏ trâm hoa của Tây Lương Tiên vài lần, khen nàng ta đa tài đa

nghệ, có ý định để Tây Lương Tiên vào cung bạn giá, cho nên Lục Hoàng

Hậu bắt đầu khổ luyện chữ nhỏ.

Nghe tiểu cung nữ tiến vào bẩm báo lời Tây Lương Mạt vừa nói, gương mặt xưa

nay ung dung ôn hòa của Lục Hoàng Hậu nháy mắt sa sầm xuống, hừ lạnh một tiếng: “Nha đầu đầu cơ trục lợi được lắm, còn giả dối hơn cả mẹ ả.”

Nam Cung cô cô nhìn Lục Hoàng Hậu thầm than một tiếng, tiến lên phủ thêm

cho bà ta một chiếc áo khoác lông chồn đỏ, khuyên giải nói: “Hoàng Hậu

nương nương, chuyện đã qua mười mấy năm, nay chỉ là một con nhóc không

dậy nổi sóng gió mà thôi, đã gả đi rồi người cần gì để trong lòng, nếu

Đức Vương phủ nghĩ nương nương cố ý khó xử sẽ không tốt với Thái tử

gia.”

Sao bà không biết như vậy không tốt?

Chỉ là hôm nay Tây Lương Mạt sẽ yết kiến Hoàng Đế lần đầu tiên, điều này khiến tâm tình bà ta không cách nào bình tĩnh được.

Nhưng, điều nên đến làm thế nào có thể ngăn cản?

Từ khi Bách Lý Thanh nhắc đến, Hoàng Đế đã có ý niệm triệu Tây Lương Mạt vào cung yết kiến.

Lục Hoàng Hậu trầm mặc một lúc rồi khôi phục vẻ ung dung bình tĩnh quen thuộc: “Tuyên nàng vào đi.”

Cho nên lần này không lâu sau Tây Lương Mạt đã thấy Nam Cung cô cô tự mình ra đón, cười dẫn Tây Lương Mạt vào.

Vào trong điện, chỉ cần dập đầu tạ ơn theo lệ thường, sau đó Hoàng Hậu

không mặn không nhạt răn dạy vài câu nữ giới, nữ tắc có liên quan đến

chuyện giúp chồng dạy con, ban thưởng hai chiếc gối ngọc như ý rồi để

nàng tạ ơn cáo lui.

Không hề làm khó dễ như Tây Lương Mạt tưởng tượng.

Tây Lương Mạt tuy cảm thấy thái độ của Hoàng Hậu đối với nàng trở nên rất

lạnh nhạt sau yến tuyển Thái Tử Lương Đệ, ngay cả son phấn của nàng cũng không dùng. Nhưng không biết nguyên nhân, mà nàng cũng lười tìm hiểu,

dù sao nàng cũng không làm con dâu của Hoàng Hậu.

Có điều hôm nay rõ ràng hơn, Hoàng Hậu không chỉ lạnh nhạt, phải gọi là chán ghét nàng mới đúng.

Tây Lương Mạt suy tư một lúc cũng không có kết luận, hôm nay nàng không bị

tội gì nên chỉ đành tạm rời đi, tới Tu Hành Điện bái tạ Hoàng Đế.

Đạp đại tuyết tới Tu Hành Điện, Tư Lưu Phong đã chờ ở đây, thấy gương mặt

nhỏ nhắn của Tây Lương Mạt lạnh tới hồng hồng, hắn có chút săn sóc lặng

lẽ đưa lò sưởi tay nóng bỏng của mình cho nàng.

Tây Lương Mạt sửng sốt nhận lấy, thản nhiên nở nụ cười với Tư Lưu Phong.

Đây là lần đầu tiên nàng thật lòng mỉm cười với Tư Lưu Phong, hắn chưa từng thấy, bình thường chỉ thấy nàng mềm mại, dịu dàng hoặc quý khí xinh

đẹp, như hoa lan trong nhà ấm.

Nụ cười này lại thể hiện hết sự ung dung mỹ lệ thanh thoát của gương mặt

nàng, như hàn mai đỏ tươi trong tuyết, cảm giác xinh đẹp thanh đạm lạnh

thấu xương.

Khiến Tư Lưu Phong nhìn ngẩn ngơ.

Nhưng ngay sau đó, thái giám thúc giục khiến hắn không thể không vội vàng vào Tu Hành Điện, không có thời gian tìm hiểu sự khác biệt trước sau của

nàng.

Cũng như trình tự bái kiến bình thường, ở trước điện chờ ngự giá của Hoàng

Đế, lần này Hoàng Đế không để bọn họ chờ lâu, rất nhanh đã từ sau điện

đi ra, ngồi trên ngự tọa nhận ba quỳ chín lạy của bọn họ rồi thản nhiên

bảo bọn họ bình thân,

“Không ngờ con trai của vương huynh đã lớn như vậy, cưới nàng dâu thế nào?

Ngẩng đầu lên cho trẫm nhìn xem.” Hoàng Đế khẽ thở dài một hơi, trong

giọng nói mang theo phiền muộn.

Nàng ngoan ngoãn bái lạy Hoàng Đế rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt lại cúi xuống, quy củ không nhìn thẳng thiên nhan.

Nhưng qua hàng lông mi nàng vẫn thấy rõ dáng vẻ của Hoàng Đế, một thân thường phục màu vàng, đầu đội cửu long hàm châu quan, nam tử trung niên quắc

thước, vẫn nhìn ra được phong độ của người trí thức, nhã nhặn tuấn tú,

có điều quầng thâm dưới mắt quá đậm, hiện ra vẻ mỏi mệt, ánh mắt ngược

lại vẫn tinh thần.

Chính trong nháy mắt nàng ngẩng đầu, một tiếng “choang” vang lên, chén trà

song long hí châu mạ vàng Hoàng Đế cầm trên tay không biết làm sao đυ.ng

tới cạnh bàn khắc hoa, nứt ra một vệt.

Không khác gì động tác của Hoàng Hậu khi thấy nàng lúc trước.

Nàng hơi giật mình, nâng tầm mắt lên đối diện với ánh mắt của Hoàng Đế. Đôi

mắt của Hoàng Đế mang theo sự mệt mỏi u trầm của đàn ông trung niên, vừa dài nhỏ vừa thâm thúy, như một con sông không thấy đáy, gắt gao nhìn

nàng chằm chằm kèm với sự nóng cháy kỳ lạ, như ngọn lửa bùng lên giữa

đống tro tàn, chăm chú đến mức Tây Lương Mạt nổi da gà.

Loại ánh mắt này… thật sự…

Rất quỷ dị!

Làm cho Tây Lương Mạt đã nhìn quen bộ dạng tà mị lạnh lẽo khốc liệt của Bách Lý Thanh cũng phải rùng mình.

Ngay cả Tư Lưu Phong cũng phát hiện ánh mắt quái dị của Hoàng Đế, hắn hơi

nhíu mày, ánh mắt qua lại giữa Hoàng Đế và Tây Lương Mạt.

Lại không nói một lời.

Không khí thay đổi kỳ lạ giảm bớt đôi chút sau khi một người xuất hiện.

“A, đây là Đức tiểu Vương gia dẫn nàng dâu nhỏ của mình tới diện thánh tạ

ơn đấy à.” Theo đó là âm thanh dễ nghe có chút trào phúng bỗng vang lên

phía sau Hoàng Đế.

Hai người đồng thời nhìn về phía sau Hoàng Đế, Bách Lý Thanh không biết từ

khi nào đã từ nội điện đi ra, một thân hoa y lỏng lẻo khoác trên người,

không đội thủ quan, ngay cả đai lưng cũng chưa thắt, tóc đen chỉ dùng

một cây trâm bạch ngọc tùy ý cài lêи đỉиɦ đầu, lộ ra cần cổ thon dài

trắng nõn, vẫn là một bộ trang điểm nơi nơi cực diễm, dẫn theo hơi thở

khiến bầu không khí phải vặn vẹo.

Cũng chỉ có hắn mới dám ăn mặc không chỉnh tề trước mặt Hoàng Đế.

Tư Lưu Phong siết chặt nắm tay trong tay áo, sau đó vẫn thản nhiên hô một tiếng: “Thiên Tuế gia.”

Tây Lương Mạt lại cúi người, cung kính nói: “Thiên Tuế gia vạn phúc kim an.” Diễn đủ bộ dáng cô dâu trẻ ngượng ngùng.

Bách Lý Thanh nhìn Tây Lương Mạt, đáy mắt hiện lên một tia sáng nóng cháy

quỷ dị lại xa xôi, rồi hắn cười nói: “Tiểu Quận chúa nhà Tĩnh Quốc Công

này nhìn vậy mà béo tốt hơn bộ dạng gầy trơ xương nửa năm trước, ngược

lại có chút quyến rũ của gái có chồng, xem ra đêm động phòng hoa chúc

được nếm hết thú vui hoan tình nhân gian đây, quả nhiên có khác.”

Lời này khiến tảng đá trong lòng Tư Lưu Phong rơi xuống đất, gã yêu nhân (gay or ái :v) này nửa năm chưa gặp Mạt nhi, nói vậy Mạt nhi nói nàng chỉ chế tác phấn son cho yêu nhân này là thật.

Có điều kiểu đùa giỡn trắng trợn này của Bách Lý Thanh khiến hắn rất phẫn

nộ, nhưng đối phương lại là một hoạn quan, nói như vậy không tính quá

mức trơ trẽn.

Huống hồ hiện giờ hắn chưa có năng lực đối phó Bách Lý Thanh, đợi đến lúc hắn có được… Đến lúc đó, hắn nhất định phải khiến gã hoạn quan dám vũ nhục

tôn nghiêm của hắn nhận thiên đao vạn quả.

Chỉ có Tây Lương Mạt hiểu được ý tại ngôn ngoại của Bách Lý Thanh, nhất

thời trên mặt nổi lên rặng mây đỏ, chửi thầm một tiếng được hời còn khoe mẽ, không biết xấu hổ!

Tư Lưu Phong thấy Tây Lương Mạt cúi thấp đầu tưởng rằng nàng không chịu

nổi lời nói như vậy, sắp khóc, liền che trước mặt Tây Lương Mạt, lạnh

lùng trừng mắt nhìn Bách Lý Thanh: “Đa tạ Thiên Tuế gia thừa nhận, nội

tử dịu dàng thẹn thùng, chỉ sợ không chịu nổi ngài giễu cợt như vậy.”

Dịu dàng thẹn thùng?

Tây Lương Mạt?

Bách Lý Thanh thầm hừ một tiếng, một tiểu tử chưa mọc đủ lông, xấu xí, nông

cạn, căn bản chưa từng thấy nàng gϊếŧ người, cũng chưa từng thấy nàng

không mặc gì dám vùng lên chạy trốn mới nói như vậy.

Ý nghĩ này khiến cảm giác bực bội khi thấy Tây Lương Mạt cùng Tư Lưu

Phong đứng chung với nhau rất xứng đôi của Bách Lý Thanh phai nhạt đi

một chút.

Lúc này Hoàng Đế cũng lên tiếng: “Ái khanh quen độc miệng, nha đầu còn nhỏ, không chịu nổi ngươi đùa giỡn như vậy.”

Trong giọng nói của Hoàng Đế không che lấp được sự thương tiếc khiến Tây Lương Mạt cùng Tư Lưu Phong đều sửng sốt.

Chỉ mình Bách Lý Thanh ánh lên một tia hiểu ra trong đáy mắt, vô tâm cười nói: “Là lỗi của vi thần.”

Hoàng Đế nhìn Tây Lương Mạt một lát, ánh mắt có chút ướŧ áŧ, sau đó không

biết nhớ tới cái gì, tầm mắt lướt qua dáng người mảnh khảnh của Tây

Lương Mạt vài lần, rồi mỏi mệt nói với Bách Lý Thanh: “Trẫm mệt mỏi.”

Bách Lý Thanh cười như có như không liếc nhìn Tây Lương Mạt một cái, hắn quỷ quái nhìn chằm chằm đến khi Tây Lương Mạt ngẩng đầu hung hăng trừng lại hắn mới sung sướиɠ cười, đồng thời đưa tay đỡ Hoàng Đế từ trên long ỷ

xuống: “Hoàng Thượng, Trương chân nhân vừa phái người tới báo đan dược

mới luyện chế đã được đưa đến, nếu nguội chỉ sợ dược hiệu không tốt.”

Đôi mắt dài nhỏ của Hoàng Đế sáng ngời, cười nói với Bách Lý Thanh: “Vẫn là ái khanh chu đáo, khởi giá đi.”

Dứt lời, dường như hắn quên còn có người quỳ gối trước mặt mình, bỏ đi

thẳng, Bách Lý Thanh đỡ Hoàng Đế bỗng nghiêng người nói thầm gì đó vào

tai hắn, Hoàng Đế liền cúi đầu cười rộ lên, cực kỳ thân thiết.

Tư Lưu Phong thấy vậy khinh thường mắng khẽ: “Gian nịnh đáng chết!”

Tây Lương Mạt nhìn hắn một cái, tuy Tư Lưu Phong rất khinh thường hành vi

của Bách Lý Thanh nhưng nàng vẫn nhận ra chút ghen tị trong đó, hoàn

toàn khác với cảm giác cao quý phong nhã của Tư Lưu Phong.

Quả nhiên, đã là con người sẽ không khỏi có ước ao với vinh hoa phú quý, quyền thế ngập trời.

Nhưng không hiểu vì sao, thật ra nàng luôn cảm thấy chưa chắc Bách Lý Thanh đã sống thật sự vui vẻ.

Trong hậu điện Tu Hành Điện, Hoàng Đế lẳng lặng ngồi trên bồ đoàn thái cực

trước đài bát quái, hắn nhìn tượng Thái Thượng Lão Quân xuất thần, hồi

lâu sau mới mở miệng như tự nhủ: “Ngươi nói xem, có phải nàng sẽ cả đời

không tha thứ cho trẫm không?”

Bách Lý Thanh ngồi bên cạnh liếc nhìn Hoàng Đế một cái, từ từ nhắm mắt lại,

thản nhiên nói: “Bệ hạ không cần nghĩ nhiều, tất cả yêu hận chỉ là ảo

ảnh trong mơ, tất cả đều đã qua.”

Hoàng Đế nhìn bông tuyết đang bay ngoài cửa sổ, bỗng ôm đầu khóc hu hu.

Đó là tiếng khóc cực kỳ kỳ lạ, thậm chí mang theo hơi thở tăm tối, như quỷ tru.

Dáng vẻ kỳ quái này khiến tất cả mọi người bất ngờ. Năm đó Hoàng Đế đăng cơ

cũng từng nam chinh bắc chiến, xem như sát phạt quyết đoán, một thế hệ

minh quân mở mang bờ cõi, cho dù sau đó trường kỳ trầm mê đan dược tu

tiên, nhiều năm không để ý triều chính nhưng khí thế vẫn còn, chưa từng

lúc nào quái dị khủng bố như vậy.

Bách Lý Thanh lại chỉ thản nhiên từ từ nhắm mắt luyện công, không nói một lời.

***

Khi thái giám dẫn bọn họ xuất cung, ngồi xe ngựa về thẳng Đức Vương phủ,

Tây Lương Mạt đã nhận được không ít lễ vật từ các cung, dù sao nàng cũng là chính nữ của Tĩnh Quốc Công, dùng tôn sư Quận chúa gả cho tiểu Vương gia Đức Vương phủ, đám hỏi hai nhà đương nhiên khiến người ta chú ý,

đại diện cho sự thay đổi thế cục trong triều.

“Mạt nhi, trước kia nàng thường cùng Đoan Dương Huyện chúa tiến cung, hơn

nữa rất được Bệ hạ coi trọng à?” Rốt cuộc Tư Lưu Phong không nhịn được

hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Tây Lương Mạt cũng không hiểu biểu hiện của Hoàng Đế: “Nào có, thϊếp thân mới chỉ yết kiến Bệ hạ hai lần thôi.”

Tư Lưu Phong thấy Tây Lương Mạt như vậy cũng cảm thấy nàng không giống giả bộ, liền bỏ lại nghi vấn trong lòng, có điều trực giác của hắn cho thấy mặc kệ nguyên nhân gì, được Hoàng Đế coi trọng đối với Đức Vương phủ

chỉ có lợi mà không có hại.

Còn Tây Lương Mạt trầm mặc không nói gì.

Về tới Thỉnh Nguyệt Các trong Đức Vương phủ đã gần chạng vạng, Bạch ma ma

cùng Hà ma ma đã sớm sắp xếp chuẩn bị đồ ăn, còn Tư Lưu Phong thì tới

khố phòng trước, giao những thứ hôm nay Tây Lương Mạt được thưởng cho

Tần Đại quản gia để đăng ký nhập khố.

Bạch ma ma vừa sai người sắp bàn ăn, bên ngoài truyền tới tiếng động ầm ĩ,

một nha đầu vội vàng tiến vào cúi người nói với Tây Lương Mạt: “Thiếu

Vương phi, Cẩm cô nương tới bái kiến ngài, nàng đã ở bên ngoài đợi một

lúc lâu.”

Đây chính là nha hoàn nhị đẳng Tĩnh Vân mới được phái tới đây.

Hà ma ma lập tức lạnh lùng nói: “Đợi đã lâu? Vì sao trước đó không thấy người tới thông báo?’

Tĩnh Vân kia đúng tình hợp lý nói: “Cẩm cô nương nói Thiếu Vương phi chưa trở về thì nàng ở bên ngoài chờ, không cần thông báo.”

Hà ma ma cười lạnh một tiếng, tiến lên rút từ trong tay áo ra một thanh

trúc quất lên mặt Tĩnh Vân hai cái thật mạnh, Tĩnh Vân kia không ngờ Hà

ma ma xử lý mình như vậy, phiến trúc kia lúc trước chuyên xử phạt cung

nữ lắm chuyện, lúc ấy Tây Lương Vũ ăn mệt từ chính nó, Tĩnh Vân liền che mặt khóc: “Ngươi… Vì sao ngươi đánh ta!”

Hà ma ma mắt lạnh nhìn nàng ta, không chút khách khí lại quất hai cái nữa: “Nhớ cho kỹ, trước mặt chủ tử phải xưng nô tỳ, đừng ngươi ngươi ta ta

mất quy củ, nhận cho rõ chủ tử của ngươi là Thiếu Vương phi mà không

phải Cẩm cô nương nào đó không rõ lai lịch trong miệng ngươi! Nếu còn

chưa nhớ lần sau sẽ quất nát miệng ngươi!”

Tĩnh Vân thấy vậy mới vội vàng không dám tùy tiện lên tiếng, nàng ta vốn

thấy đêm qua tiểu Vương gia không đến phòng Thiếu Vương phi mà ngủ ở chỗ Cẩm Nương, liền tự cho rằng Thiếu Vương phi này không được sủng ái,

huồng hồ hôm nay nàng kính trà làm Vương phi bị bỏng, nghe nói Vương phi cảm thấy hành vi của nàng lỗ mãng, quá kiêu căng, không có khí chất

tiểu thư khuê các, phẩy tay áo bỏ đi, ngay cả trà nàng dâu cũng không

chịu uống, không nhận nàng dâu này.

Tiểu Vương gia trong cơn giận dữ nhưng vẫn cố kỵ thân phận của nàng mới miễn cưỡng xin Vương phi ngày mai bổ sung trà nàng dâu.

Cho nên các nàng đều lén bàn tán Thiếu Vương phi này còn chưa qua cửa đã

phải tội mẹ chồng, còn không được mắt tướng công, chỉ sợ sau này không

có ngày lành, ai theo nàng là không hay ho!

Ai nấy đều nảy sinh ý khinh thường Tây Lương Mạt.

Nay gặp mặt càng khiến Tĩnh Vân xác định những đồn đãi mình nghe được là thật.

Nhưng Hà ma ma mặt lạnh tâm lạnh, thủ đoạn tan nhẫn, nàng không dám phản

kháng, chỉ có thể căm hận lại ấm ức lắp bắp: “Chuyện này… Chuyện này…

Nhưng Cẩm cô nương nói nếu Thiếu Vương phi không gặp nàng, nàng sẽ không chịu đi, Cẩm cô nương là người hầu hạ tiểu Vương gia đã lâu, nàng luôn

được sủng ái, chỉ muốn tới trước mặt Thiếu Vương phi hành thϊếp lễ, bái

kiến Thiếu Vương phi, vì sao lại không gặp?”

Hà ma ma quả thật giận dữ, thứ nô đại khi chủ, kiêu căng ngạo mạn chính là thứ bà muốn ra tay dạy dỗ: “Chỉ là thứ tiện thϊếp như đồ chơi cũng dám

áp chế Thiếu Vương phi…”

Tây Lương Mạt lại mở miệng, dịu dàng cười: “Ma ma đừng tức giận, đã là

thϊếp thị của tiểu Vương gia đương nhiên sớm hay muộn cũng phải làm

thϊếp lễ, bản thiếu vương phi gặp một lần cũng là tất nhiên.”

Tĩnh Vân nhìn một thân hoa mỹ tú nhã của Tây Lương Mạt, lòng đầy ghen tị,

chỉ do mệnh tốt một chút, xuất thân tốt một chút liền làm giá, tương lai còn chưa biết ai làm chủ nhà này đâu!

Ngày sau còn náo nhiệt, lát nữa để xem ngươi xuống đài thế nào!

Nàng ta quay người lại không hành lễ, ngay cả đầu cũng chưa ngoảnh lại liền ra ngoài.

Khiến Hà ma ma giận đến mức lông mày dựng thẳng lên, thở hổn hển.
« Chương TrướcChương Tiếp »