Kiệu nhỏ dừng lại, có người giúp Tây Lương Mạt vén mành lên, chầm chậm đi ra, trước mặt là một người phụ nữ búi kiểu tóc của phụ nữ có chồng, mặc bộ trang phục thêu cúc vàng, cười tủm tỉm dẫn một đám nha hoàn, bà tử tới nghênh đón Hàn thị.
Nàng ta có một khuôn mặt thon dài, làn da hơi tái nhợt vì vậy môi có vẻ đỏ thẫm dị thường, một đôi mắt phượng, mày như núi xa, tóc vấn cao, chính giữa là hình thúy phượng bằng vàng ròng miệng ngậm một chuỗi nam châu buông xuống đến giữa trán, bên cạnh là sáu chiếc trâm vàng ròng điểm hồng bảo, trên cổ cũng đeo một chuỗi nam châu lớn.
Nữ tử này toàn thân phú quý dị thường lại mất phần nhã khí, thoạt nhìn không giống khuê tú xuất thân thế gia, ngược lại giống nữ tử nhà giàu.
Tây Lương Mạt không khỏi có chút kinh ngạc, thế gia trăm năm nặng nhất quy củ cùng xuất thân, sao lại có một người phụ nữ thế này ở đây?
Tây Lương Nguyệt dựa vào gần, thấp giọng nói mang vẻ rất khinh thường: “Đó là Phượng Tỷ, con dâu thứ hai của Triệu phu nhân, vốn là chính nữ của đệ nhất phú hào Lạc Dương, Phượng gia tuy có tiền nhưng đời trước phất nhanh từ buôn bán, không biết người ở tổ gia nghĩ thế nào mà lại cưới một nữ tử thế này cho cháu ruột của mình, nay Triệu phu nhân đã mất Yên tỷ nhi, tâm trạng luôn không vui, Phượng Tỷ đang giúp quản lý phủ đệ.”
Nghĩ thế nào? Còn không phải nghĩ đến gia tài bạc triệu của người ta, thì ra nhà tổ Tây Lương tộc đã xuống dốc đến mức phải dùng cháu ruột dòng chính đến kết thân gia với thương hộ mà xưa nay bọn họ coi là đê tiện, tình hình chi tiêu của nhà tổ nhất định không quá lạc quan, Tây Lương Mạt thầm nghĩ.
Dường như Triệu thị cũng không quá thích người con dâu này, mặc kệ Phượng Tỷ chu đáo ân cần thế nào, sắc mặt bà ta đều cực kỳ lạnh nhạt, nhưng dường như Phượng Tỷ cũng lơ đễnh, cười bước lên đón Tây Lương Mạt, lại khụy gối nói: “Phượng thị thỉnh an Quận chúa.”
Tây Lương Mạt mỉm cười, vươn tay đỡ một phen: “Thế này sao được, người một nhà, tẩu tẩu không cần đa lễ như vậy.”
Nhưng vẫn nhận lễ, nàng thân là Quận chúa, nếu ấn lễ thường Triệu thị cũng phải chào nàng.
Nhưng người khác có lẽ đều không nghĩ như vậy, những người tụ tập một góc khuất gần đó lặng lẽ thấp giọng: “Ngươi xem dáng vẻ kiêu ngạo của nàng ta kìa, thật sự để nhị tẩu hành lễ chào.”
“Đúng vậy, không nhìn xem mình là thứ gì, thật sự cho rằng mình là Quận chúa thì không ai bằng.”
“Quận chúa cái gì, chỉ là thứ sa cơ thất thế ngay cả chữ cũng không viết xong.”
“Ha ha…”
Nhưng bên này, trên mặt Phượng Tỷ vẫn mang nụ cười, không hề xấu hổ, ngược lại quan sát Tây Lương Mạt một phen rồi cười nói: “Quận chúa quả nhiên có nhan sắc, như thiên tiên thế này chẳng trách Quốc công gia gần đây không nỡ dẫn đến cho những người thô tục chúng ta ngắm nhìn, mau mời đi bên này, các trưởng bối đang chờ ngài tới.”
Phượng Tỷ này khéo miệng, gặp người luôn mang ba phần cười, là nhân vật lợi hại khôn khéo, không hổ xuất thân thương hộ lớn, Tây Lương Mạt cười cười không tiếp lời, để nàng ta dẫn mình vào.
Chính viện là một gian phòng bốn phía rộng mở, cây cột đen bóng gần như cần hai người ôm, phía trên là bức hoành phi “Trăm năm lưu danh” do chính Thái Tông Hoàng Đế tự tay viết, ngồi trên ghế trên là một lão thái thái mặc áo bối tử màu xanh lam đậm thêu tùng hạc duyên niên, vạt áo thêu chữ vạn bằng tơ vàng, đầu đội trang sức phỉ thúy mừng thọ, chính là đại tẩu của lão thái thái nhà nàng, vợ kết tóc của ông chú – Dư lão thái quân. So với lão thái thái lúc nào cũng mỉm cười nhà nàng, Dư lão thái quân nhìn có vẻ già nua, nghiêm túc hơn nhiều, khiến người ta nhìn mà không muốn thân cận.
Bên cạnh là lão thái công mặc áo choàng ngắn thêu chữ vạn, đầu đội quan mạo màu đen, cũng vẻ mặt nghiêm túc, chính là gia chủ của tổ gia Tây Lương tộc, nguyên Thủ tọa viện Hàn Lâm, Đại Học sĩ Tây Lương Kiện.
Hai bên trái phải là hơn mười người lạ mặt, ngoại trừ Triệu thị, Tây Lương Mạt không nhận ra ai.
Nàng cung kính quỳ xuống hành lễ với lão thái công và Dư lão thái quân, thần sắc khôn khéo trên mặt Dư lão thái quân thoáng thả lỏng, nghiêm túc khoát tay ý bảo nàng đứng lên, ma ma bên cạnh lập tức tiến lên cho Tây Lương Mạt một chiếc hà bao xem như quà gặp mặt, lão thái công cũng sai đầy tớ thưởng nàng một miếng ngọc như ý.
Tây Lương Nguyệt cùng Tây Lương Đan đều được ban thưởng, không quá quý trọng, Tây Lương Đan bĩu môi xem thường.
Tây Lương Mạt thầm than, tổ gia này quả nhiên ngày càng cạn kiệt, trước kia dù là Tây Lương Sương tới đây cũng có không ít phần thưởng tinh xảo.
Tây Lương Mạt sai Bạch Nhụy nhận lấy rồi mới đứng lên, Tây Lương Đan cùng Tây Lương Nguyệt thì đứng tới phía sau Hàn thị.
Phượng Tỷ liền cười dài muốn dắt tay nàng giới thiệu cho nàng những người khác, chỉ là Tây Lương Mạt không chịu để nàng ta dắt tay mình đi, chỉ đứng tại chỗ cười không nói, tay Phượng Tỷ cứng đờ, rồi lại lập tức giới thiệu những người khác, nào là Tam thúc thúc, Tứ thẩm thẩm, Ngũ cô cô, một đám lớn.
Giới thiệu xong, Tây Lương Mạt mỉm cười khụy gối với hai bên, xem như chào hỏi: “Các vị trưởng bối Tây Lương Mạt có lễ.”
Những người này vốn chờ Tây Lương Mạt chào, cũng tiện ra oai phủ đầu, tiện thể thỏa mãn hư vinh được Quận chúa bái kiến của mình.
Nay thấy Tây Lương Mạt hoàn toàn không thèm để ý, sắc mặt không khỏi đều không vui.
Có một thẩm thẩm liền kỳ quái cười nói: “Ai nha, không dám, ngài không chỉ là Quận chúa ngự phong, còn là Hách Hách Vương phi tương lai, những người không phẩm cấp, không phong hào chúng ta nào dám nhận đại lễ của ngài.”
“Nào có, Tam thẩm tử khách khí rồi, Mạt tỷ nhi xưa nay dịu dàng, coi trọng đạo hiếu, ở nhà đương nhiên theo bối phận mà hành lễ, nào dám kênh kiệu không quy củ như ở ngoài.” Hàn thị lập tức cười cười, nhìn về phía Tây Lương Mạt.
Lời này là đang ép Tây Lương Mạt hành lễ với những người này, nếu chấp nhân hành lễ, thân phận nàng dù có cao quý đến đâu cũng sẽ chứng thực địa vị thấp hơn những người này, đối phương sẽ lấy lễ tiết trưởng bối chèn ép hành vi của nàng, nàng cũng không thể phản bác.
Nhưng nếu nàng không chịu hành lễ chính là bất hiếu, kênh kiệu, không hiểu quy củ.
Tây Lương Mạt dịu dàng cười, giọng nói không kiêu không nịnh: “Tây Lương thế gia chúng ta xưa nay cuộc sống xa hoa, lễ nhạc thi thư truyền đời, Mạt nhi đương nhiên không phải không hiểu quy củ, chỉ là nay Mạt nhi có hoàng gia phong hào trong người, chờ các vị thúc thúc, thẩm thẩm hành lễ theo quy củ xong đương nhiên Mạt nhi sẽ đáp lễ từng ngườ một, tránh cho nhà chúng ta ra tiếng bất kính hoàng gia.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt những người ở nhà tổ Tây Lương đều cứng đờ, nếu dựa theo quy củ đương triều, quả thực nên hành lễ trước tỏ vẻ kính trọng hoàng gia, tôn ti rõ ràng, sau đó mới dùng thân phận trưởng bối nhận lễ của vãn bối, nhưng bọn họ luôn tự phụ về địa vị nhà tổ cao hơn chi bên, tâm cao khí ngạo, nào chịu hành lễ với một nha đầu?
Dư lão thái quân không khỏi nhíu mày, bực bội nhìn về phía Tây Lương Mạt.
Phượng Tỷ thấy bầu không khí không ổn, vội vàng cười nói: “Được rồi, là người trong nhà, cháu dâu chào Quận chúa trước tiên, các cô nương trong nội viện ngóng trông Quận chúa đã lâu.”
Lão thái công thoáng nâng mi mắt, lạnh nhạt gật đầu.
Dưới sự dẫn dắt của Phượng Tỷ, Tây Lương Mạt hành lễ lui ra ngoài.
“Ngươi dạy nữ nhi thật tốt, kiêu căng ngạo mạn.” Dư lão thái quân gõ mạnh ba-toong, lạnh lùng nói với Hàn thị, những người khác ở Tây Lương gia cũng có chút căm giận nhìn qua.
Hàn thị nhìn Tĩnh Quốc công vẫn luôn im lặng ngồi một bên không lên tiếng, bà ta cười khổ như có lời khó nói: “Lão thái quân, tính tình Mạt nhi xưa nay ngạo mạn, lại có chủ ý riêng, chất tức (*cháu dâu) cũng có lúc không làm chủ được.”
“Không làm chủ được? Nó còn dám ngỗ nghịch trưởng bối hay sao, mai này gả đến Hách Hách còn không mất hết mặt mũi Tây Lương gia chúng ta.” Sắc mặt Dư lão thái quân càng thêm không tốt, trong Tây Lương gia, trước giờ trưởng bối nói một không hai, thậm chí còn quyết định sống chết một người.
“Lão thái quân, Mạt tỷ nhi chưa chắc đã bằng lòng đâu.” Hàn thị có chút khó xử mà nói.
“Không bằng lòng? Hôn sự của con cháu trước giờ là lệnh cha mẹ, lời bà mối, bảo nó gả thì phải gả, cho nó mặt mũi nó còn dám kháng hôn hay sao, Vô Ngôn, sao ngươi lại dạy dỗ ra loại con gái thô bỉ không biết lễ nghĩa như vậy?” Dư lão thái quân lạnh mặt mang theo ẩn ẩn tức giận.
Hàn thị thầm đắc ý, sắc mặt lại như áy náy nhìn về phía Tĩnh Quốc công.
Tĩnh Quốc công vô cảm nói: “Thẩm thẩm, người chọn đi hòa thân với Hách Hách chẳng phải còn đang bàn bạc hay sao?”
“Bàn bạc cái gì, quyết định là nha đầu kia, gả tới đó cũng tốt mài đi tính tình lông bông của nó, một nha đầu ngỗ nghịch bất hiếu ở lại trước mặt cũng chướng mắt, không bằng gả đi làm chút cống hiến cho gia tộc, quyết định vậy đi, nếu nó dám kháng mệnh đừng trách ta dùng tộc quy xử trí.” Dư lão thái quân cả giận nói, trước nay bà ta là sự tồn tại không thể trái trong Tây Lương tộc, ngay cả lão thái công cũng không dám đối nghịch với bà ta, tính tình cố chấp cứng nhắc lại nóng nảy, không vừa mắt nhất là tiểu bối có tiền đồ.
***
Tới trong viện có rừng mai, chờ Phượng Tỷ đi dẫn các cô nương trong nhà tổ tới đây, Tây Lương Mạt bỗng hỏi Tây Lương Nguyệt tới theo phía sau từ khi nào: “Nguyệt nhi, Hách Hách Vương phi rốt cuộc là thế nào?”
Nàng từng hỏi Hà ma ma, Hà ma ma cũng chỉ biết mỗi một lần quân chủ Hách Hách đổi Vương phi đều xin cưới quý nữ Thiên triều, mà bắt đầu từ Thái tổ Hoàng Đế, luôn là con gái của Tây Lương gia xuất giá hòa thân, cho đến khi cô gái xuất giá đã chết mới xin cưới quý nữ Tây Lương gia tiếp theo làm Vương phi.
Lúc này, Tứ tiểu thư thứ nữ Ngọc nhi của nhà tổ tám năm trước gả đi đã chết, vì hậy Hách Hách vương mới lần thứ hai xin cưới.
Tây Lương Nguyệt do dự một lát mới thấp giọng nói: “Nguyệt nhi cũng chỉ nghe tin đồn, Hách Hách vốn là nơi hoang dã lạnh lẽo nhất bên cạnh nước ta, dân tộc du mục nơi đó còn hung hãn hơn Khuyển Nhung rát nhiều, nữ tử lại ít, vì miễn cho bọn họ luôn quấy rầy, ngoại trừ hàng năm tặng đối phương chút đồ dùng tiền bạc, Thiên triều còn đưa nữ tử qua, Hách Hách Vương phi nghe thì êm tai, thật ra sau khi gả cho Hách Hách vương sẽ bị tất cả nam tử vương tộc chiếm dụng, bất luận phụ huynh thúc bá hay con cháu đều có thể hưởng dụng, chỉ vì để lại con nối dõi, nữ nhi Tây Lương gia gả đi vì để cha mẹ không bị liên lụy, dù nhận hết nhục nhã cũng không dám tự sát, cho đến khi kiệt sức mà chết, thông thường đều sống không quá hai mươi.”
“Sống không quá hai mươi? Vậy Vương phi trước mấy tuổi đã gả đi?” Tây Lương Mạt sửng sốt.
“Mười tuổi, nghe nói là nữ nhi do cơ thϊếp không được gia chủ sủng ái nhất sinh ra.” Tây Lương Nguyệt lắc đầu như cực kỳ sợ hãi.
Mười tuổi?!
Tây Lương Mạt khϊếp sợ cắn môi, đáy mắt hiện lên sự phẫn nộ khó có thể kiềm nén: “Đám người ở Tây Lương gia đều là súc sinh sao?!”