Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 121: Uy hϊếp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không lâu sau, tin tức lều trại của phó tỳ nữ quyến bốc cháy truyền ra.

“Tư Hàm Hương đã chết?” Bách Lý Thanh dừng bút son trên tấu chương đang phê duyệt.

“Thưa Thiên Tuế gia, phát hiện một thi thể nữ bị đốt trụi, tương tự với hình

thể của Nhị tiểu thư Đức Vương phủ, trên người còn nửa khối ngọc bị cháy hỏng, là vật tùy thân của vị tiểu thư kia. Hơn nữa cũng có nhiều cung

nữ trông thấy khi lều trại đột nhiên bốc cháy, vị tiểu thư kia còn nằm

bất tỉnh trong lều.” Liên công công cung kính nói.

Ánh mắt Bách Lý Thanh lóe lên không ngừng, như một hồ nước loang loáng,

khiến người ta nhìn không rõ sâu cạn, khóe môi cong cong hơi nhếch lên

thành độ cong tinh xảo: “Đúng là… khéo quá, bệ hạ có ý gì không?”

“Ý của bệ hạ là người đã chết thì thôi, dù sao người chết trong yến ngày

xuân lần này đều là nữ nhi Đức Vương phủ, cũng phải trấn an Đức Vương

phi một chút, không thể luôn khiến thê tử của vong huynh quá đau buồn.”

Tiểu Liên Tử nói.

Bách Lý Thanh hừ nhẹ trào phúng: “Vị bệ hạ này của chúng ta tuổi càng lớn

càng hay quên chuyện. Lúc trước, tay chân huyết mạch chết trong tay hắn

là bao nhiêu? Khi chúng ta ra tay với vị Đức Vương gia theo hắn nam

chinh bắc chiến này, chẳng phải hắn cũng ngầm đồng ý, thích nhìn sự

thành hay sao? Giờ lại làm ra vẻ tích đức cơ nhỉ, càng ngày càng sợ

chết.”

Đối với lời nói và thái độ cực kỳ vô lễ của Bách Lý Thanh với Hoàng Đế,

Liên công công đã sớm nhìn quen, hắn chỉ hỏi: “Thiên Tuế gia, nay bệ hạ

đã mời ngài quyết định cuối cùng, ngài xem xem có cần xin bệ hạ thay đổi quyết định, để Tư Lễ Giám tiếp tục điều tra không?”

Bách Lý Thanh tiện tay lấy một quyển tấu chương nữa, vừa phê duyệt vừa vô ý

nói: “Điều tra cái gì, không phải chết rồi à, cứ làm theo bệ hạ dặn dò

đi.”

Liên công công sửng sốt, sau đó chắp tay cung kính nói: “Vâng.”

Hắn vẫn không đoán ra rốt cuộc Thiên Tuế gia nghĩ gì, có điều nếu Thiên Tuế gia sai bảo vậy thì cứ làm là được.

Chẳng bao lâu, thánh chỉ của Hoàng Đế ban xuống.



“Tiểu Vương gia.” Hai tỳ nữ đang thu dọn đồ đặc trông thấy bóng người cao lớn phiêu dật của Tư Lưu Phong đến gần liền đỏ mặt hành lễ, ý đồ lộ ra

những điểm xinh đẹp nhất của mình trước vị giai công tử đệ nhất kinh

thành này.

Dù sao hiện giờ Thiếu Vương phi đã tự mời hạ đường, vị Vũ di nương đanh đá kia thì bị thương nặng nằm trên giường, bên cạnh tiểu Vương gia không

có ai hầu hạ, đúng là lúc mọi người trổ hết sở trường xem ai có thể bắt

lấy thời cơ tốt này, trở thành tân sủng bên cạnh tiểu Vương gia.

Tư Lưu Phong hơi gật đầu rồi lên xe ngựa, mấy thị vệ cao lớn lập tức đuổi nhóm tỳ nữ ra xa.

“Thế nào, thánh chỉ hạ xuống rồi?” Đức Vương phi đang nhắm mắt dưỡng thần,

nghe tiếng Tư Lưu Phong lên xe liền hé mở mí mắt, vừa vặn nhìn thấy một

quyển sổ cuộn màu vàng hoàng kim trên tay Tư Lưu Phong.

“Vâng, mẫu phi. Bệ hạ đã hạ chỉ, chưa từng nhắc lại chuyện của Hàm Hương, chỉ

nói quý phủ chúng ta nén bi thương, ban cho không ít tài vật.” Tư Lưu

Phong giao cuốn thánh chỉ màu vàng cho Đức Vương phi.

Đức Vương phi cầm lấy thánh chỉ nhìn nhìn rồi buông xuống, chống tay lên

trán than nhẹ một tiếng: “Ừ, những thứ ban thưởng này cứ làm theo lệ cũ

đi, để lại những thứ không thể bán, còn lại giao cho phòng kho, có thể

đúc lại thì đúc lại, lần trước xảy ra chuyện ở Lạc Dương Thiên Lý giáo

bị trọng thương, chỗ cần dùng đến bạc nhất định không ít.”

Tư Lưu Phong ngập ngừng không lập tức đáp lời, mà bỗng như thuận miệng

nói: “Mẫu phi, xưa nay chẳng phải người không tán thành chuyện chúng ta

ném hết bạc trong phủ vào Thiên Lý giáo, thậm chí không quá đồng ý để

nhi tử đoạt lại ngôi vị Hoàng Đế của phụ vương sao?”

Bàn tay nâng chén trà của Đức Vương phi hơi dừng, ánh nến mờ nhạt phủ lên

gương mặt vốn dịu dàng xinh đẹp của bà một tầng ánh sáng chỗ sáng chỗ

tối. Một lát sau, khóe môi tinh tế của bà nhếch lên một độ cong chua

xót: “Con muốn làm gì mẫu phi chưa từng thật sự ngăn được con. Hơn nữa,

ta đã mất hai người thân cận nhất trong tay người có liên quan đến đương kim bệ hạ, mẫu phi đã già rồi, còn được mấy hôm nay, ngày mai để người

đầu bạc tiễn người đầu xanh nữa đâu. Nếu đã không còn gì để mất, thì

việc gì phải ngăn cản chuyện con ta muốn làm?”

Tư Lưu Phong nhìn Đức Vương phi một lát mới nói nhỏ: “Mẫu phi nén bi thương, nhi tử sẽ không khiến người thất vọng.”

Đức Vương phi gật đầu, mệt mỏi nhắm mắt lại: “Con ra ngoài trước đi, mẫu phi nghỉ ngơi một lát.”

Tư Lưu Phong gật đầu rồi lưu loát xuống xe, nhìn mành xe ngựa phất phơ

trong gió chạng vạng mùa xuân, Tư Lưu Phong hơi nheo mắt lại, khóe môi

mím thành một đường thẳng tắp lạnh như băng.

Mẫu phi, không, dì, thay vì nói ngươi thật sự ủng hộ ta, báo thù cho phụ

vương, chi bằng nói ngươi muốn báo thù cho Hàm Ngọc, thậm chí cho cả Tần Đại quản gia của ngươi mới đúng.

Có điều báo thù cho ai đều không quan trọng, nay ngươi đã phải dựa vào ta, hoàn toàn tin tưởng ta, không còn Tần Đại quản gia thứ hai để ngươi dựa vào, không còn ai có thể cưỡi lên đầu ta làm càn trong Đức Vương phủ,

ngay cả ngươi cũng không!

Nếu lúc trước biết hiệu quả thế này thì có lẽ hắn nên sớm gϊếŧ Tần Đại quản gia mới đúng, như vậy hắn có thể sớm hoàn toàn khống chế Đức Vương phủ

trong tay, không khiến Tần Đại quản gia tu hú chiếm tổ chim khách.

Đáy mắt Tư Lưu Phong thoáng qua một tia lạnh giá cực kỳ tàn khốc.

Ánh mắt kia đúng lúc bị một người lặng lẽ nhìn thấy.

“Thế nào? Hao hết tâm tư muốn bảo vệ tính mạng của nha đầu kia, nhất định có lý do quan trọng phải không?”

Giọng nói bất thình lình vang lên khiến cơ bắp toàn thân Tư Lưu Phong kéo

căng, cảnh giác quay đầu nhìn về phía người vừa tới, sau khi thấy rõ

ràng người kia, Tư Lưu Phong hơi kinh ngạc nhướng mày: “Mạt Nhi?”

Tây Lương Mạt nhìn hắn mỉm cười: “Tiểu Vương gia nên gọi ta là Trinh Mẫn

thì tốt hơn, dù sao chúng ta không còn là phu thê, xưng hô thân mật như

vậy thật sự khiến người ta không quen.”

Tư Lưu Phong hơi ngẩn ra, ánh mắt âm u nhìn nàng: “Mạt Nhi, ngươi nhất

định phải nói chuyện với ta như thế à, trước kia ngươi không như thế.”

Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Ta nghĩ đó là vì tiểu Vương gia không hiểu

ta cho nên mới ngạc nhiên về ta bây giờ đến vậy, nhưng ta tin ngươi sẽ

quen ta thế này rất nhanh thôi.”

“Đúng, bản vương phải thừa nhận, nếu so về diễn trò, chỉ sợ thế gian này không có mấy người hơn được Mạt Nhi ngươi.” Tư Lưu Phong không thay đổi xưng

hô, vẫn cố chấp gọi nàng như thế, có điều trong giọng nói tràn đầy trào

phúng và phẫn nộ.

Dù sao không người đàn ông nào thích bị vợ của mình lừa gạt ngay từ đầu.

Tây Lương Mạt hơi nhếch khóe môi, không ngại hắn không chịu đổi xưng hô,

chỉ tiếp tục nói: “Tiểu Vương gia quá khen rồi, đối với sự khích lệ của

ngươi ta chỉ có thể nói, như nhau thôi. Rõ ràng chính ngươi lòng muông

dạ thú, chẳng phải ngươi cũng giả bộ thanh cao không nhiễm bụi trần,

trung quân ái quốc đấy thôi?”

Thứ gọi là “chính nhân quân tử”, “thanh lưu trong triều”, có mấy kẻ không phải ra vẻ đạo mạo, nam đạo nữ xướng* đây?

*Nam đạo nữ xướng: nam thì trộm cắp, nữ thì lẳиɠ ɭơ

Những kẻ này kêu đánh kêu gϊếŧ Tư Lễ Giám và Cửu Thiên Tuế, làm bộ “thanh

quân sườn”, trừ gian nịnh, cũng chỉ vì tranh sủng không bằng người ta

nên mới già mồm thôi.

Ngược lại chẳng bằng chân tiểu nhân như Bách Lý Thanh, hắn tâm cơ thâm trầm,

lắm mưu nhiều kế, lại lạnh lùng tàn nhẫn, tính cách thất thường cộng

thêm ti bỉ ngoan độc, nhưng ít ra còn khinh thường che giấu sự ti tiện

của mình.

Lời Tây Lương Mạt nói khiến sắc mặt Tư Lưu Phong biến đổi, ánh mắt vốn còn

đảo quanh của hắn nháy mắt trầm xuống: “Mạt Nhi, ta cho rằng chúng ta đã đạt được hiệp nghị.”

Tây Lương Mạt khoanh tay đứng, lạnh nhạt nhìn hắn nói: “Đúng vậy, chúng ta

đã đạt được hiệp nghị, nhưng trong hiệp nghị này, điều kiện ta muốn mạng của Tư Hàm Hương ngươi còn chưa cho ta.”

Tư Lưu Phong ngẩn ra, sau đó hắn nhìn vẻ mặt Tây Lương Mạt, cười lạnh một

tiếng: “Ngươi đúng là buồn cười, Hàm Ngọc và Hàm Hương là muội muội của

ta, Hàm Ngọc qua đời, Đức Vương phủ chúng ta mới là khổ chủ, liên quan

gì đến ngươi?”

Tây Lương Mạt nhìn hắn thản nhiên nói: “Chẳng lẽ không liên quan gì thì ta

không được ra tay với Tư Hàm Hương à, chỉ bằng lý do nó nhiều lần ý đồ

dồn ta vào chỗ chết khi còn ở trong phủ đã đủ để ta lấy mạng nó rồi,

huống hồ…”

Tây Lương Mạt thoáng dừng lại, xoay mặt nhìn về phía Tư Lưu Phong, bỗng

cười như có như không nói: “Nó đang truy tìm tung tích lệnh bài Lam gia, hoặc phải nói nó đang thay Đức Vương phủ các ngươi tìm miếng lệnh bài

đó, mục đích của ta và nó giống nhau, đương nhiên không thể để nó đắc

thủ trước, cho nên Tư Hàm Hương nhất định phải chết!”

Tư Lưu Phong vừa nghe vậy thân hình chấn động, ánh mắt tối xuống lạnh

tanh, sắc như kiếm nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt hồi lâu mới mở miệng:

“Ai nói cho ngươi chúng ta đang truy tìm lệnh bài?”

Tây Lương Mạt nhìn Tư Lưu Phong, không ngờ hắn thẳng thắn thừa nhận, cho

nên nàng cũng cười cười nói: “Đương nhiên là người nên nói cho ta biết

nói cho ta, hôm nay đến đây ta cũng chỉ muốn nói với tiểu Vương gia một

câu.”

“À, nói cái gì?” Tư Lưu Phong khoanh tay liếc nhìn nàng.

Tây Lương Mạt tùy ý giơ tay hái một đóa hoa tịch nhan bò trên thân cây,

chậm rì rì giật cánh của nó, chậm rãi nói: “Lệnh bài, mặc kệ rơi vào tay ai ta đều phải lấy được; mạng của Tư Hàm Hương, ta cũng nhất định phải

lấy, tiểu Vương gia trước nay là người thức thời, nếu ngài không tranh

của ta thì miệng bản Quận Chúa lúc nào cũng khép kín hơn trai. Hơn nữa

Thiên Lý giáo là sản nghiệp lão Vương gia và Tần Đại quản gia kinh doanh nhiều năm, tích lũy từng tí một mới có được, nếu vì con cháu bất hiếu

mà hủy hoại, chính là tội lớn đấy.”

“Hừ, giọng điệu thật ngạo mạn. Mạt Nhi, nhìn ngươi dùng gương mặt dịu dàng

xinh đẹp như vậy nói nhưng lời này, thật sự khiến người ta không quen.”

Tư Lưu Phong nguy hiểm nheo mắt lại, bỗng vươn hai tay giam Tây Lương

Mạt giữa thân thể hắn và thân cây, từ trên cao nhìn xuống nàng.

Hắn giơ tay nâng cằm Tây Lương Mạt, lạnh lùng nhìn nàng: “Bản vương thật sự tò mò, ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì để kiêu ngạo và ngông cuồng đến

vậy? Chẳng lẽ ngươi thật sự không quan tâm chúng ta từng là phu thê,

từng có lúc cùng giường mộng đẹp sao?”

Tây Lương Mạt không sợ hãi, chỉ cười nhẹ: “Tiểu Vương gia, xin tự trọng.”

“Tự trọng?” Tư Lưu Phong giống như nghe thấy một chuyện rất buồn cười, càng tới gần sát mặt nàng, một bàn tay đặt lên cổ nàng, cười lạnh: “Ngươi

xin một người muốn gϊếŧ nha đầu ti bỉ như ngươi tự trọng?”
« Chương TrướcChương Tiếp »