Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 113: Tiếu ngạo giang hồ

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Hừ, lão tử mặc kệ Nhật Nguyệt thần giáo với tổng quản gì nhà

ngươi, vừa rồi kết quả khôi thủ đã có, hắc bạch lưỡng đạo đều do chúng

ta thắng, Lệnh Hồ Xung, các ngươi còn muốn thế nào!” Đường chủ Hình

Đường Thiên Lý giáo Lưu Nghị nhổ một bãi nước bọt xuống đất, tàn bạo

trừng mắt nhìn người của Nhật Nguyệt thần giáo.

Lệnh Hồ Xung nở nụ cười

nói với Lưu Nghị: “Trước nay minh chủ võ lâm và khôi thủ hắc đạo đều

dùng võ nghệ và danh vọng để đạt được, nay giáo chủ quý giáo cùng giáo

chủ chúng ta luận danh vọng không hơn Đan đường tổng lục lâm ba mươi sáu đạo và Trần trưởng lão, vì vậy chúng ta đành phải luận võ, nếu chúng ta phái người đánh bại khôi thủ hắc bạch lưỡng đạo cũng không được sao?”

“Không được, chuyện này không được!” Đường chủ Hình Đường Lưu Nghị của Thiên Lý giáo lập tức lớn tiếng nói.

“Hả, vì sao không được?” Lệnh Hồ Xung như khó hiểu

nhìn về phía hắn, sau đó chợt hiểu ra nói: “Lẽ nào các ngươi sợ đánh

không lại cao thủ Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta, sợ mất mặt à? Yên tâm, bản tổng quản sẽ nhờ người của chúng ta dịu dàng một chút.”

Dịu dàng một chút?

Dân chúng xem náo nhiệt bên dưới đều không nhịn được ôm bụng cười toáng lên.

Điệu cười của dân chúng bên dưới khiến Lưu Nghị thẹn quá thành giận, hắn dù võ nghệ cao nhưng không giỏi lý luận, thoáng

chốc không tìm được lý do phản đối Lệnh Hồ Xung vì sao không được.

“Ngươi… Ai sợ ai!” Lưu Nghị kích động gật đầu đồng

ý, đang định phủi tay áo lên dài thì bị đường chủ Điện Đường Giang Ngũ

kéo lại, hắn âm thầm dùng sức kéo Lưu Nghị không cam lòng ra sau, nhìn

về phía Lệnh Hồ Xung, đánh giá trên dưới thiếu niên che mặt xong mới âm

trầm nói:

“Vị Lệnh Hồ tổng quản này, người trong võ lâm chúng

ta chưa từng nghe danh Nhật Nguyệt thần giáo các ngươi, nhìn trang phục

quý giáo không giống nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên, có vẻ giống võ giả Phù Tang hơn. Chưa nói đến vạn sự phải có thứ tự trước sau, chỉ nói vừa rồi tỷ thí đã phân thắng bại, hắc bạch lưỡng đạo đều do chúng ta đoạt khôi

thủ; cho dù đấu võ theo ý các ngươi, quý giáo đạt khôi thủ, nhưng võ lâm Trung Nguyên sao có thể để người ngoài tới làm khôi thủ hắc bạch lưỡng

đạo?”

Lời này nói ra quả nhiên khiến mọi người nghị luận.

“Đúng vậy, chưa từng nghe tên Nhật Nguyệt thần giáo…”

“Nhìn giống người Phù Tang nhỉ!”

“Võ lâm Trung Nguyên sao có thể để người Phù Tang tới chen chân?”

“…”

Lệnh Hồ Xung, hoặc nói Tây Lương Mạt, nhìn vị đường

chủ Điện Đường Thiên Lý giáo Giang Ngũ này mà âm thầm gật đầu, không tệ, không tệ, nhìn có vẻ còn có não, nói ba hoa vài câu đã gây xích mích,

tạo hoài nghi và địch ý giữa võ lâm Trung Nguyên với “Nhật Nguyệt thần

giáo” bọn họ.

Cũng trách nàng quá sơ suất, chỉ biết thích dáng dấp vị gia nào đó mặc bộ quần áo xinh đẹp này, lại vô duyên vô cớ khiến

người ta thêm hoài nghi.

Có điều…

Tây Lương Mạt nhướng mày cười cười, bỗng giương

giọng nói: “Các huynh đệ, chúng ta là Hán tử thân cao bảy thước, Hán

lang định thiên lập địa, nay có người hoài nghi chúng ta không phải

người Hán, làm sao bây giờ?”

Sau đó ba mươi sáu “hộ vệ Nhật Nguyệt thần giáo” áo đen bắt đều từ người thứ nhất há miệng…

“Lăng bức!”

“Nhĩ cầu trạc trạc đích!”

“Viết nhĩ mụ bản tử!”

“Tặc nhĩ mụ!”

“Hàm ma thí!”

“Sỏa tắc tử!”

“Tà nhẫm nương!”

“Mụ mãi ma thí!”

“Ba ôn cẩu, điêu nê mã!”

” . . . .”

(Cho phép bạn Sâu không dịch đoạn này, bởi dịch không nổi, nói chung là mấy câu chửi thề của nhiều địa phương khác nhau :v)

Ba mươi sáu câu liên tiếp, đủ loại tiếng địa

phương mang theo nội lực hùng hậu truyền khắp hội trường, giống tiếng

nhạc trời văng vẳng bên tai mọi người, trong chốc lát, sắc mặt bọn họ

lần lượt đổi từ xanh, đỏ, trắng; không ít người dân đã không nhịn được

tiếng đáp lại mất hồn kia, ôm bụng cười ngã lăn ra đất.

Tây Lương Mạt cười tủm tỉm nhìn Giang Ngũ mặt đen như đít nồi, nói: “Thế nào? Giang đường chủ còn gì nghi vấn không?”

Giang Ngũ vô duyên vô cớ bị người ta chửi mẹ nó ba

mươi sáu lần, đã sớm giận đến trán bật gân xanh, tàn bạo trừng mắt với

Tây Lương Mạt: “Xem ra quý giáo nhất định phải đánh, các ngươi thử hỏi

xem đồng đạo võ lâm Trung Nguyên có tán thành hành động phá hoại quy củ

của Nhật Nguyệt thần giáo các ngươi hay không? Nếu ai ai cũng vậy, thì

võ lâm minh chủ và khôi thủ hắc đạo lẽ nào cả ngày không làm gì, chỉ cần ứng phó những khiêu chiến chán ngắt này là được!”

Tây Lương Mạt nhìn về phía Trần trưởng lão ở bên,

Trần trưởng lão ho nhẹ một tiếng: “Cái gì gọi là đoạt khôi? Đoạt khôi

đương nhiên phải so bằng bản lĩnh và võ nghệ, huống hồ hôm nay còn chưa

qua mười lăm, đồng đạo võ lâm chúng ta đều ở đây, chăm chú nhìn, đương

nhiên có thể.”

Ai nói hòa thượng xuất gia là phải lòng dạ từ bi,

không mang thù? Vừa rồi giáo hoàng Thiên Lý Giáo hạ độc thủ với Liễu

Trần, Liễu Trần nhìn rõ ràng bằng mắt, nhớ trong lòng. Huống hồ loại

người đê tiện ra tay âm tàn như thế có tài đức gì lên làm minh chủ võ

lâm bạch đạo!

Tuy Nhật Nguyệt thần giáo này nhìn có vẻ rất tà khí, nhưng dù sao bọn họ đã cứu ông một mạng. Vị Lệnh Hồ tiểu ca tuy che mặt nhưng nhìn mi thanh mục tú, ánh mắt trong vắt có hồn, nói năng khách

khí, nhìn không giống loại người gian nịnh, hơn nữa chưa hẳn bọn họ có

thể thắng, chỉ muốn một cơ hội tỷ thí mà thôi.

Liễu Trần đức cao vọng trọng ở cả hắc bạch lưỡng đạo của võ lâm Trung Nguyên, từ vài năm trước minh chủ võ lâm, chưởng môn

phái Võ Đang ly kỳ bỏ mình, Liễu Trần đã tạm ra mặt chủ trì phân tranh

trong bạch đạo.

Ông vừa gật đầu, bạch đạo đương nhiên đều tán thành.

Đường chủ Hình Đường Giang Ngũ của Thiên Lý Giáo tàn nhẫn trừng mắt nhìn Liễu Trần, thầm mắng “con lừa già trọc đầu”, có cơ

hội ông đây nhất định phải lấy đầu ngươi!

Mà Tây Lương Mạt không cần nhìn Đan Vĩnh Tín, vị

đường tổng của lục lâm ba mươi sáu đạo này không chút khách khí hét lớn: “Sư bố nó, sao không được? Ông đây thấy được, tỷ thí phải dựa vào bản

lĩnh, tỷ thí lại chưa kết thúc, kẻ nào dám nói không được, ông đây dẫn

ba mươi sáu đạo lục lâm người đầu tiên không phục!”

Đan Vĩnh Tín vốn bị thua nên phiền muộn, huống hồ

mấy cao thủ của Thiên Lý Giáo căn bản không để bọn họ vào mắt, ngược lại vị Lệnh Hồ tiểu ca này nói năng xuôi tai, thừa nhận uy vọng của bọn họ

không bằng Đan Vĩnh Tín hắn và Liễu Trần, là người thành thật, nên Đan

Vĩnh Tín phải giúp Nhật Nguyệt thần giáo.

Dứt lời, hắn trợn to đôi mắt như chuông đồng, cầm

đao trong tay cắm cái “xoẹt” lên mặt đất, tàn bạo đảo mắt nhìn đám người hắc đạo, các môn phái hắc đạo mặc kệ có làm nhiều việc ác hay không đều có một điểm tương đồng, chính là bọn họ thờ phụng một từ – kẻ mạnh.

Chỉ có kẻ mạnh mới làm vua.

Hơn nữa bọn họ đều là những kẻ kích động không an

phận, tất cả người hắc đạo đều không khách khí kêu gào: “Đúng thế, vì

sao không được!”

“Thiên Lý Giáo các ngươi không phải rất mạnh sao, giờ làm rùa đen rụt đầu rồi?”

“Sợ rồi thì nhận đi!”

“Ha ha!”

Giang Ngũ sa sầm mặt nhìn về phía giáo hoàng áo trắng luôn không nói không rằng, ý đồ hỏi đối sách.

Thân thủ của ba mươi sáu hộ vệ Nhật Nguyệt thần giáo vừa rồi hắn đã thấy, khinh công mỗi người đã đạt tới đẳng cấp như đi

trên đất bằng, cộng thêm tiếng hô hùng hậu này chứng tỏ bọn họ đều là

cao thủ nhất lưu; hắn chống lại một người trong số đó còn chưa nắm chắc, chưa nói đến giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo ngồi trên ghế nhìn có vẻ

thần bí khó lường, cực kỳ quỷ dị – Đông Phương Bất Bại kia.

Chưa đợi hắn trao đổi ý kiến với giáo hoàng áo

trắng, một tia sáng màu đỏ đột nhiên bắn về phía Giang Ngũ. Giang Ngũ

kinh hãi, có ám khí!

Hắn nhanh chóng nghiêng mình tránh ánh sáng nhọn

kia, thế nhưng mũi nhọn lại như tự có ý thức bám riết, ép Giang Ngũ

không thể không vận dụng vũ khí trên người – hai thanh đoản kiếm bằng

hàn thiết.

Nhưng bất luận hắn né tránh, chống đỡ thế nào, màu

đỏ kia luôn như hình với bóng, chỉ trong thoáng chốc ánh sáng màu đỏ đã

đâm mạnh vào mặt Giang Ngũ.

Giang Ngũ chỉ cảm thấy mặt đau nhói, quá sợ hãi, hắn giơ một bàn tay lên sờ mặt mình.

Cảm giác đau đớn lập tức tỏa ra trên từng một tấc da thịt.

Hắn muốn kêu lại phát hiện miệng mình gần như không cách nào mở được.

Mọi người chăm chú nhìn lại mới kinh ngạc phát hiện

bóng đỏ kia thì ra là một sợi chỉ đỏ xỏ qua một cây kim, mới chốc lát đã khâu miệng Giang Ngũ lại, sợi chỉ đỏ sẫm như máu cùng cái miệng bị may

của Giang Ngũ nhìn có vẻ vừa dữ tợn vừa tức cười. Giang Ngũ đang “A….a…” phát ra âm thanh kỳ quái.

Hắn cố gắng cắt đứt sợi chỉ còn đang chui vào trong

thịt mình, thế nhưng sợi chỉ kia không biết làm từ gì mà không cắt đứt

được, hơn nữa chui vào trong thịt liền xé rách, khiến hắn thống khổ.

“Xung đệ, cần gì nói lời vô ích với loại này, nếu

không biết nói chuyện thì không cần nói nữa.” Một giọng nói lạnh giá

mang theo sự quyến rũ kỳ lạ vang lên trong gió, dẫn mọi người đồng loạt

nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.

Giờ bọn họ mới phát hiện thì ra chủ nhân của giọng

nói kia chính là giáo chủ Đông Phương Bất Bại của Nhật Nguyệt thần giáo

đang ngồi trên ghế tử đàn khảm hoàng kim, ngón tay trắng nõn thon dài

của hắn nắm một sợi chỉ đỏ chậm rãi chuyển động như đang thêu hoa, một

đầu khác của sợi chỉ chính là đường chủ Điện Đường Giang Ngũ của Thiên

Lý Giáo đang thống khổ giãy dụa vì bị khâu miệng.

Khoảng cách có phần xa xôi mà Đông Phương Bất Bại có thể điều khiến sợi tơ hồng như đang tự tay may da thịt người, khiến ai

nấy vừa bội phục vừa rợn tóc gáy.

Dùng “Trích Diệp Phi Hoa” làm ám khí đả thương người đã là công phu cao nhất đẳng, mà công lực của Đông Phương Bất Bại này

đã hoàn toàn siêu việt cảnh giới dùng Trích Diệp Phi Hoa đả thương, gần

như có thể cách không cầm vật.

Trong nháy mắt đã đả thương Giang Ngũ công lực không kém chỉ bằng một cây kim thêu, thật đáng sợ!

Ánh mắt của người võ lâm hắc bạch lưỡng đạo nhìn về

phía Đông Phương Bất Bại lập tức thay đổi, không ít người vô thức lùi về sau một bước, sợ hãi mà tò mò, đề phòng và nghi kỵ.

Giáo hoàng áo trắng của Thiên Lý Giáo không nói một

lời liếc nhìn tình hình trên lôi đài, hắn nheo mắt nhìn về phía Đông

Phương Bất Bại, trong lòng khϊếp sợ sau đó là ngờ vực. Nhật Nguyệt thần

giáo này rốt cuộc muốn làm gì, một đám cao thủ thình lình xuât hiện mà

hắn lại không hề nhận được một chút tin tức.

Và cả giáo chủ Đông Phương Bất Bại cuồng vọng này nữa, vì sao nhìn hắn có điểm quen mắt nhỉ?

Ánh mắt hắn cũng hướng về phía “Lệnh Hồ Xung”, bóng dáng Đại tổng quản này cũng quen mắt lạ thường.

Thế nhưng lúc này hắn không có cách nào nghĩ tới hai người này là ai!

Mặc kệ thế nào, kẻ ngốc đều có thể thấy thực lực của Nhật Nguyệt thần giáo đã vượt qua Thiên Lý giáo bọn họ.

Giáo hoàng áo trắng nhăn mày, trong mắt hiện lên một tia tức giận và do dự, lẽ nào chuyện bọn họ tỉ mỉ sắp xếp suốt ba năm

sẽ phải thất bại?

Thật là xúi, rõ ràng tất cả đều đã được lên kế hoạch tốt, giữa đường thò ra một tên Trình Giảo Kim!

Ba năm lại ba năm, hắn chờ không nổi, cũng không muốn chờ!

Trong lúc giáo hoàng Thiên Lý giáo còn đang do dự

không biết nên tiếp tục chống lại Nhật Nguyệt thần giáo hay bảo toàn cao thủ toàn giáo thì thủ hạ của hắn, đường chủ Hình Đường Lưu Nghị đã

không nhịn được ra tay, hắn giận quát một tiếng: “Thứ bất nam bất nữ như ngươi cũng dám bày trò trước mặt lão tử hay sao!”

Dứt lời, hắn giơ đại đao lên, mũi chân điểm một cái liền nhằm về phía Đông Phương Bất Bại.

“Khoan đã…!” Giáo hoàng vươn tay muốn ngăn Lưu Nghị thì đã chậm một bước.

Đông Phương Bất Bại lạnh lùng liếc hắn, ánh mắt thoáng qua một tia tàn nhẫn, thân hình khẽ động phi thân lên.

“Người của Nhật Nguyệt thần giáo, không có lệnh của bản giáo chủ không được phép ra tay!”

Một tiếng quát lạnh khiến Mị Nhất cũng những người

khác đang định ra tay phải thu hồi thân mình, yên lặng đứng tại vị trí

ban đầu.

Tây Lương Mạt nhìn Lưu Nghị phi thân ra ngoài không khỏi lắc đầu thở dài, xong đời, người Thiên Lý giáo chọc giận gia rồi!

Thiên Tuế gia ghét nhất bị người ta nói hắn bất nam

bất nữ đấy, giống kiểu hắn có thể rất kiêu ngạo về dung mạo xinh đẹp

cùng phong thái hoa lệ còn hơn cả phụ nữ của mình, nhưng không thể tha

thứ kẻ khác ca ngợi hắn đẹp hơn phụ nữ; điển hình là bá đạo lọt khe*,

ngay cả Sophie** có rãnh chống tràn cũng che không nổi; lồ lộ chỉ cho

châu quan phóng hỏa gϊếŧ người, không cho bách tính đốt đèn đuổi muỗi!

*Nguyên văn là phách khí trắc lậu, bắt nguồn của từ phách khí trắc lậu này là “phách khí ngoại lộ” trong Đông Du Ký. Hẳn là bị bóp méo đi một chút để trào phúng bá đạo đến mức lộ cả ra 2 bên

sườn, mang nghĩa châm biếm nhiều hơn.

** Băng vệ sinh, loại tăng chiều dài và có rãnh chống tràn, vậy mà vẫn tràn mới bá cmn đạo =))

Quả nhiên, sau đó Đông Phương Bất Bại đột nhiên bắn ra hơn mười loại sợi tơ kim châm, đâm về phía Lưu Nghị. Lưu Nghị

vận dụng nội lực lên đại đao trên tay, cố gắng chặt đứt toàn bộ tuyến

tơ.

Đao của hắn chế tạo từ hàn thiết nghìn năm, chém sắt như chém bùm, hắn không tin loại sợi chỉ làm từ thiên tàm ti này có thể chịu đựng được!

Nhưng giây tiếp theo Lưu Nghị giật mình, giống như

Giang Ngũ từng dùng sức giãy dụa, những sợi to này căn bản không cách

nào chặt đứt, ngược lại nhanh chóng quấn lấy đại đao của hắn, một số sợi khác quấn quanh cổ và tứ chi của hắn.

Lưu Nghị kéo sợi tơ đang trói chặt cổ mình cười

nhạt: “Hừ, chỉ bằng mấy sợi chỉ mủn để nữ nhân thêu hoa này đã muốn siết chết bản đường chủ sao!”

Đông Phương Bất Bại nhướng mày, ưu nhã đứng trên ghế dài, tay kéo nhẹ sợi tơ cười khẽ: “Ai nói bản giáo chủ muốn siết chết

ngươi, bản giáo chủ luyến tiếc đây này!”

“Hừ, luyến tiếc? Giả thần giả quỷ ngay cả gương mặt

cũng không dám cho người ta nhìn, lẽ nào là thỏ con từ lầu tiểu quan nào đó đi ra?” Lưu Nghị lưu manh cười ha hả, đánh không lại đối phương, hai ba chiêu đã bị bắt, đương nhiên hắn cảm thấy tràn đầy phẫn nộ, cố gắng

há mồm ra vẻ ta đây.

Thế nhưng hắn vừa dứt lời đột nhiên hai mắt lồi ra, miệng phát ra tiếng kêu cực kỳ thảm thiết.

Mọi người thấy vậy cũng bị sợ hết hồn, cánh tay phải của Lưu Nghị bị sợi dây nhỏ xé khỏi thân thể trong chớp mắt, máu me

văng khắp nơi.

Lưu Nghị vừa đau vừa giận, hắn thiện dùng đao nhất,

nếu võ giả không còn cánh tay phải, hắn làm thế nào cầm đao, vì thế hắn

điên cuồng hô lên: “Đông Phương Bất Bại, thứ yêu nhân (gay) nhà ngươi, cũng dám khiến ông…”

Lần này hắn chưa nói xong cánh tay trái đã bị kéo căng, sau đó cũng như cánh tay phải rời hắn mà đi.

Nhưng lúc này, Đông Pương Bất Bại không thoải mái

giật phăng cánh tay trái của hắn, mà chậm rãi nhã nhặn khẽ động sợi tơ

trong tay, từng chút một, kéo cả máu cả thịt trên cánh tay hắn ra khỏi

người hắn.

“Nhanh hơn cả lời nói, cảm giác này hẳn sẽ khiến

ngươi càng sảng khoái đúng không?” Trên chiếc mặt nạ quỷ của Đông Phương Bất Bại là đôi mắt kẻ phấn vàng, vừa yêu dị vừa ác độc.

Lưu Nghị thật không ngờ hắn nói ra tay là ra tay,

cảm giác xé rách đau đớn này gần như khiến hắn nói không ra lời, chỉ có

thể thống khổ đến mức mồ hôi lạnh đầm đìa, không ngừng quay cuồng trên

mặt đất.

Cố tình Đông Phương Bất Bại còn cười nhẹ, nói như

cực kỳ tự nhiên: “Tiếp theo là chân, nếu chia ngươi thành hai mảnh, lòng ruột tung ra sẽ không có thẩm mỹ, vẫn là làm thành nhân côn tốt hơn.”

Dứt lời, một ngón của hắn cong lên, nương theo đó là tiếng Lưu Nghị gào thảm thiết không giống tiếng người, hai cái chân

hoàn toàn rời khỏi cơ thể hắn, chỉ còn lại một thân thể trụi lủi không

có tứ chi máu me đầm đìa như một cục thịt còn đang quay cuồng nhúc

nhích.

Hắn còn chưa đau đến ngất xỉu vì Đông Phương Bất Bại dùng thủ pháp kỳ dị, đâm châm tuyến vào đại huyệt của hắn, ép hắn giữ

tỉnh táo.

Tây Lương Mạt lắc đầu, âm thầm thở dài cộng thêm oán thầm, Đông Phương giáo chủ, đại gia à, lẽ nào thế này thì thẩm mỹ chắc?

Người chốn võ lâm chưa từng thấy loại phương pháp

hành hạ tàn nhẫn như vậy, gần như đều bị dọa đứng hình, dù có người phản ứng lại cũng không ai tiến lên ngăn cản Đông Phương Bất Bại hung ác.

Đơn giản vì đường chủ Hình Đường của Thiên Lý Giáo

vốn không được ưa thích, không ai tự nhiên vì một người không liên quan

đến mình mà chống lại giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo võ công bí hiểm lại thủ đoạn dã man kia!

Ngược lại là Liễu Trần không đành lòng, hai tay chắp lại niệm phật hiệu: “A di đà phật, chuyện này…”

Lời khuyên can của ông còn chưa nói xong, Đan Vĩnh

Tín đã cười hắc hắc liếʍ môi nói: “Đông Phương huynh đệ quả là người có

cá tính, gϊếŧ người phải gϊếŧ thế này mới đã nghiền!”

Hắn vốn là đầu lĩnh hắc đạo lục lâm gϊếŧ người không chớp mắt, từ lâu đã hận Lưu Nghị, chuyện đan điền trống rỗng vừa rồi

Đan Vĩnh Tín hoài nghi là Lưu Nghị dở trò, tuy hắn thấy cách gϊếŧ người

này quá tàn nhẫn nhưng lại không nhịn được khen một tiếng hay!

Đông Phương Bất Bại liếc nhìn Đan Vĩnh Tín, sau đó

ánh mắt thoáng qua một tia kỳ dị khiến Đan Vĩnh Tín gần như cảm thấy ánh mắt này có một cảm giác quen thuộc đã lâu mà nhận không ra.

Hắn chỉ có thể coi đó là ảo giác của mình.

Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói: “Vẫn là thế này

tốt hơn chút, ngươi cứ yên tâm, bản giáo chủ nói không nỡ để ngươi chết

thì chính là không nỡ, có điều tứ chi của ngươi nhìn bề ngoại không

thuận mắt, để lát nữa bản giáo chủ may tứ chi của ngươi lại, ngươi xem

nguyên liệu làm người rối tốt như vậy tìm ở đâu ra?”

Nói xong hắn giũ kim chỉ ra lần thứ hai, mười ngón

cong lên, xỏ qua xương quai xanh của Lưu Nghị treo Lưu Nghị đang đau

muốn chết lên, sau đó thật sự điều khiển những sợi chỉ may tứ chi của

hắn lại, có điều vị trí đảo lộn, chân trái chân phải cũng ngược nhau.

Chỉ chốc lát sau, Lưu Nghị lại biến thành một thân

thể hoàn chỉnh, hay nên nói càng giống người rối mà Đông Phương Bất Bại

nói, máu và thịt vụn rơi đầy đất.

“Xem, thế này dễ nhìn hơn chút.” Đông Phương Bất Bại thu phần lớn kim chỉ về, chỉ để lại mấy sợi xuyên qua xương quai xanh

và tứ chi của Lưu Nghị, hắn thưởng thức kiệt tác của mình treo trên

không trung, đáy mắt lộ ra một nét cười có thể coi là hài lòng.

Không ít dân chúng đã bị dọa choáng váng, hơn phân

nửa không chịu nổi cảnh tượng máu me này, không nôn mửa thì cũng hôn mê

bất tỉnh.

Đông đảo nhân sĩ võ lâm thì hoảng sợ thể nghiệm cái gì mà Đông Phương Bất Bại gọi là “luyến tiếc”.

Bọn họ nhìn cao thủ nhất đẳng vốn sắp trở thành khôi thủ hắc đạo biến thành một con rối người vừa đáng sợ vừa buồn nôn, lại

không chết được, mà toàn thân không khỏi lạnh toát.

“Gϊếŧ người cùng lắm là đầu rơi xuống đất, yêu nhân

ngươi lại tàn nhẫn đến vậy!” Một giọng nói già nua bỗng phẫn nộ vang lên trong bầu không khí lặng ngắt như tờ.

Tây Lương Mạt nhìn theo tiếng, thấy là Tần Đại quản

gia không biết đứng dậy khỏi bàn quan chiến từ lúc nào, nàng nhướng mày. Ai ui, đây không phải người quen cũ của bọn họ, Tần Đại quản gia, đấy

sao?

Hay hiện tại nên gọi là Tần Đại tôn chủ nhỉ? Có điều hai tay hắn đã tàn phế, vết thương trên người cũng chưa khỏi hắn, mà

dám có can đảm xen mồm, coi như có bản lĩnh!

Tây Lương Mạt cười cười: “Vị đại hiệp này, thế nào,

ngài không phục cũng có thể lên lôi đài, có điều người lên võ đài xưa

này đều đã ký giấy sinh tử, hẳn là ngài cũng không để sống chết vào mắt

rồi nhỉ!”

Tần Đại tôn chủ nhất thời cứng lưỡi, sau đó thẹn quá thành giận bỗng hét một tiếng: “Đệ tử Thiên Lý giáo nghe lệnh, Nhật

Nguyệt thần giáo này là tà giáo, thủ đoạn tàn nhẫn, vì giữ gìn chính

nghĩa võ lâm, lập tức tiêu diệt đám tà ma ngoại đạo này tại đây!”

Hắn ra lệnh một tiếng, người Thiên Lý giáo nhìn

nhau, trong thoáng chốc không ai dám động, thật sự bởi thủ đoạn của giáo chủ Đông Phương Bất Bại của Nhật Nguyệt thần giáo quá mức máu tanh, đã

hoàn toàn dọa sợ bọn họ.

Nhưng Tần Đại tôn chủ lại cảm thấy úy tín của mình

trong lòng giáo chúng bị ảnh hưởng, hắn phẫn nộ hét lớn: “Các ngươi ngay cả lệnh của bản tôn cũng không nghe sao? Gϊếŧ đám tà ma ngoại đạo này

cho ta!”

Dù sao Tần Đại tôn chủ đã làm mưa làm gió trong

Thiên Lý giáo nhiều năm, mệnh lệnh của hắn vô cùng hữu hiệu, nhóm giáo

đồ vô thức cầm đao đánh gϊếŧ về phía Nhật Nguyệt thần giáo.

Đối với hành vi tự sát này, người của Nhật Nguyệt

thần giáo đương nhiên thích thú, mà người của hắc bạch lưỡng đạo lại

càng thích, chỉ còn chờ hai bên sống mái với nhau bọn họ ngư ông đắc

lợi.

Trong nháy mắt tiếng rên vang trời, nhóm hộ vệ Nhật

Nguyệt thần giáo như dùng đao cắt rau hẹ, thu từng bó tính mệnh của nhóm giáo đồ Thiên Lý giáo.

Máu vảy ra, tiếng gϊếŧ rung trời.

Giáo hoàng Thiên Lý giáo ngăn không được, ánh mắt

phẫn nộ hướng về phía Tần Đại tôn chủ, phi thân về phía đài quan chiến,

gần như hận không thể dùng một chưởng đánh chết đối phương.

Giáo hoàng nhéo áo Tần Đại tôn chủ, tàn bạo nhìn hắn nói: “Ai cho ngươi lá gan, cho ngươi quyền hạ mệnh lệnh thế này!”

Không có mệnh lệnh của thân là giáo chủ là hắn, họ Tần sao dám làm thế!

“Giáo chủ, thế nào, ngươi sợ à?” Tần Đại tôn chủ

không chút sợ hãi trừng mắt với giáo hoàng, cười nhạt: “Mấy năm nay ta

dạy ngươi thế nào, đón khó mà lên, vĩnh viễn không khuất phục, lẽ nào

ngươi quên hết rồi!”

“Câm miệng, đừng cậy già lên mặt, ngươi đã quấy

nhiễu kế hoạch của ta!” Giáo hoàng áo trắng tức giận đến mức tay nhéo áo hắn cũng run run.

Tần Đại tôn chủ nào bị vãn bối chống đối thế, huống

hồ người trước mặt trên danh nghĩa là giáo chủ Thiên Lý giáo, thế nhưng

nhiều năm qua hắn luôn nắm trong tay quyền lực thật của toàn giáo, nhất

thời hắn cũng phát hỏa, dưới cơn tức giận liều lĩnh gào to hơn: “Ta thấy ngươi sợ rồi, chúng ta đã sớm thả nhuyễn cân tán trong hoa mai, hiện

giờ sẽ phát tác, thu phục đám mọi rợ hắc bạch lưỡng đạo này dễ như trở

bàn tay, đến lúc đó chúng ta muốn gϊếŧ thì gϊếŧ, muốn mắng thì mắng, có

gì phải sợ, uổng công ta dạy dỗ ngươi nhiều năm!”

Sau khi hắn gào ra câu này, cả quảng trường lặng ngắt trong chớp mắt.

Vô số ánh mắt quỷ dị cùng không thể tin hướng về phía hắn và giáo hoàng.

“À, thì ra Thiên Lý giáo có ý đồ này, xem ra người

Đường Môn mất tích cũng liên quan tới bọn chúng.” Tây Lương Mạt gần như

muốn phì cười.

Quả nhiên không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng bọn như heo; khi đó sư phụ thả Tần Đại quản gia ra đúng là quyết định anh

minh không gì sánh được!

Lời này vừa ra, hắc bạch lưỡng đạo võ lâm đều phẫn nộ rồi, người người bẻ tay.

Bọn họ vốn định sống chết mặc bay, chỉ chờ hai giáo

phái tà ma ngoại đạo này sống chết với nhau, không ngờ bản thân đã sớm

bị tính kế.

Giáo hoàng áo trắng kia thẹn quá thành giận quay đầu tàn bạo trừng Tây Lương Mạt: “Lệnh Hồ Xung, ngươi chớ có vọng ngôn!”

“Là Lệnh Hồ Xung ta vọng ngôn hay Thiên Lý giáo các

ngươi bụng dạ khó lường mọi người đều biết.” Tây Lương Mạt cười khẩy,

không chút sợ hại đón nhận ánh mắt hắn.

Ngay khi bốn mắt gặp nhau, bọn họ đều như nhận được bóng dáng quen thuộc quỷ dị trong mắt đối phương.

“Ngươi…” Giáo hoàng kia đang nhăn mày định nói gì.

Một giây sau, câu nói của hắn đã bị một giọng nam

thê lương phẫn nộ cắt đứt: “Thiên Lý giáo, đám đê tiện vô sỉ các ngươi,

trộm thánh vật “Bạo vũ lê hoa châm” của Đường Môn chúng ta, còn sát hại

đệ tử Đường Môn ta, định gϊếŧ người diệt khẩu đệ tử Đường Môn còn lại,

thiên lý ở đâu, lòng muông dạ thú thế kia người người tru sát!”

Nói xong, một bóng người xanh lam sắc bén phi thân về phía đài quan chiến, theo sau hắn là hai bóng người cũng gϊếŧ tới.

“Là Đường Thiên, đệ tử Đường Môn!”

“Thiên Lý giáo quả nhiên ngay cả Đường Môn cũng dám động!”

“Ngang ngược như vậy quả đáng tru sát!”

Một đám hắc bạch lưỡng đạo võ lâm lập tức phẫn nộ

kêu lên, một chút nghi vấn còn sót lại sau khi thấy đám Đường Thiên xuất hiện đều mất tung mất tích, tất cả cầm vũ khí lên căm tức đánh về phía

chúng giáo đồ Thiên Lý giáo.

Tình cảnh càng nghiêng về một bên.

“Khoan đã!” Tần Đại tôn chủ đỏ mặt tía tai, trong nháy mắt hiểu ra cái gì, hắn cố gắng giải thích vãn hồi nhưng nào kịp.

Đám đệ tử Đường Môn đã chém gϊếŧ tới, trên tay Đường Thiên là một thanh loan đao tạo hình kỳ dị loang loáng ánh sáng xanh,

vừa nhìn đã biết có dính kịch độc, đánh về phía giáo hoàng và Tần Đại

quản gia, trên gương mặt nhã nhặn tiều tụy của hắn nay đầy sát ý bạo

ngược: “Đệ tử Đường Môn ở đây lập lời thề, Đường Môn và Thiên Lý giáo

không đội trời chung, có Đường Môn một ngày sẽ diệt Thiên Lý giáo một

ngày, không phải ngươi chết chính là ta mất mạng!”

Người Đường Môn đều cực kỳ bao che khuyết điểm, rảnh rỗi nói xấu bọn họ mà để nghe được còn bị dùng một vài loại độc dạy dỗ, chứ đừng nói lần này người bị gϊếŧ là sư muội nhỏ tuổi nhất được chiều

chuộng nhất của bọn họ.

Giáo hoàng áo trắng thấy tình hình không xong cũng

không giơ kiếm ngăn cản, mà bỗng quay người đẩy Tần Đại tôn chủ tới dưới đao của Đường Thiên.

Tần Đại tôn chủ vốn bị trọng thương chưa khỏi, huống hồ hắn không thể ngờ rằng giáo hoàng sẽ lấy hắn để ngăn đao, làm sao có thể tránh khỏi lưỡi đao sắc bén đến thế.

Trơ mắt nhìn thanh đao nhanh chóng đâm vào ngực, hắn nhìn giáo hoàng không dám tin, phun ra một búng máu, hai mắt trợn tròn: “Vì sao? Đây là vì sao? Ta luôn coi ngươi như con đẻ…”

“Một hạ nhân đê tiện như ngươi cũng xứng làm nghĩa

phụ của bản giáo chủ, đừng cho rằng ta không biết ngươi và tiện nhân kia đã làm gì!” Đáy mắt giáo hoàng đầy lạnh lẽo và khinh bỉ.

Nói xong câu đó, hắn đá vào bụng Tần Đại tôn chủ, hung hăng đạp Tần Đại tôn chủ ra ngoài.

Đường Thiên cũng không ngờ kẻ địch lại tàn nhẫn như

thế, dùng người một nhà làm lá chăn, hắn bị ép lui vài bước mới ném thi

thể Tần Đại tôn chủ chết không nhắm mắt ra khỏi đao.

Thế nhưng khinh công của giáo hoàng vô cùng tốt,

thoáng cái đã mượn lực đá vào thi thể Tần Đại tôn chủ để lùi vài bước,

chạy về phía thuyền nhỏ xa xa trên mặt sông Lạc.

Tuy hắn không trúng độc đao của Đường Môn nhưng máu

vẩy ra từ người Tần Đại tôn chủ vẫn bắn lên vạt áo hắn, ăn mòn ra vài lỗ thủng, hắn không còn tham chiến cũng không để ý giáo đồ Thiên Lý giáo

còn lại, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi.

Đường Thiên bốc hỏa, lập tức dẫn người huy đao đuổi theo.

Tây Lương Mạt không đuổi theo, chỉ nhìn bóng lưng bị truy đuổi đi xa một cái như có điều suy nghĩ rồi nở nụ cười.

Không có người tâm phúc, nòng cốt trong giáo không

chết thì bị thương, giáo đồ còn lại lập tức biến thành đám ô hợp, không

lâu sau đã chia năm xẻ bảy bị truy sát chạy tứ tán.

Ngay cả đám kỹ nữ xinh đẹp của Hương Vân Phường cũng bị đám khách giang hồ trong cơn phẫn nộ không biết thương hương tiếc

ngọc, một đám chém chết chẳng còn mấy người.

Trong một chốc, đại hội đoạt khôi trâm hoa đã biến

thành chiến trường tanh máu, không chỉ dân chúng xem náo nhiệt đã sớm

dẫn trẻ con chạy về nhà, ngay cả Thái Thú Lạc Dương cũng cụp đuôi kinh

hoàng dẫn người của mình thoát khỏi hội trường.

Lúc này đây, kế hoạch thống nhất võ lâm của Thiên Lý giáo hoàn toàn sụp đổ, đồng thời đại thương nguyên khí.

Tây Lương Mạt nhìn trên đài đã không còn ai liền

nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, đang định nói gì với hắn lại phát hiện hắn đang gϊếŧ người cực kỳ vui vẻ, hoặc phải nói là chơi cực kỳ vui vẻ – dùng kim chỉ xuyên qua các đốt ngón tay cả một nhóm giáo đồ Thiên Lý

giáo, hắn như một nghệ sĩ điều khiển rối thao túng đám giáo đồ này đi

công kích đồng bọn.

Đông Phương Bất Bại hoàn toàn không để ý tới cơn rối trong tay bị đứt gãy, cái này đầu rơi thì tứ chi vẫn còn, có thể tiếp

tục đánh; cái kia tay chân đứt hết thì có thể làm cây gậy đập người,

rách bụng lòi ruột thì không phải số ít.

Giống như trên tay hắn không phải mạng người mà thật sự là một con rối, khiến người ta không rét mà run.

Tây Lương Mạt nhìn lướt qua sắc mặt tái mét của nhân sĩ võ lâm khi nhìn thấy cảnh tượng buồn nôn này, không khỏi vỗ trán

than thầm, vị gia này quả nhiên vẫn có niềm vui biếи ŧɦái như trước.

“Đông Phương giáo chủ, chúng ta có thể thu binh

chưa?” Tây Lương Mạt không thể không đề khí phi thân lên màn lụa đỏ

tươi, chắp tay bất đắc dĩ nói.

Lúc này Đông Phương Bất Bại mới “hừ” một tiếng, có

chút không tình nguyện thu hồi sợi tơ trong tay, ngạo nghễ nói: “Nếu

Xung đệ cảm thấy tình cảnh này không thú vị thì thôi.”‘

Tây Lương Mạt nhướng mày, đáy mắt có một tia cười:

“Đa tạ giáo chủ rủ lòng thương, ngài xem nay không còn sớm, chúng ta còn chưa dùng cơm đâu.”

Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu nhìn trời, chậm rãi

xoa tay nói: “Cũng đúng, nếu không cá chép tươi và gà nướng hoa quả hôm

qua Xung đệ muốn ăn sẽ bán hết.”

Hắn khoát khoát tay: “Đi thôi.” Dứt lời, phong độ bay xuống ghế vàng, giơ tay lên.

Tây Lương Mạt lập tức lớn tiếng nói: “Đông Phương giáo chủ khởi giá!”

Bốn thiếu niên xinh đẹp nâng bảo tọa hoàng kim lên phóng về phía không trung.

Ba mươi sáu hộ vệ áo đen đã thu đao quỳ một gối

xuống, mỗi người cầm lấy mảnh lụa đỏ bị ghim trên mặt đất ném về phía

không trung, tụ thành một đóa mây đỏ tươi, bọn họ cao giọng đồng thanh:

“Nhật xuất đông phương, duy ngã bất bại, văn thành vũ đức, nhất thống

giang hồ!”

“Nhật Nguyệt thần giáo, giáo chủ Đông Phương Bất Bại thiên thu vạn tái!”

Sau đó ba mươi sáu hộ vệ điểm mũi chân, cầm theo mấy dải lụa đỏ kia phi thân theo bảo tọa hoàng kim.

Giống một bông sen máu cánh kép cực lớn che trời,

phiêu nhiên bay xa trong ánh mắt của mọi người và dưới trời đông giá

lạnh tuyết rơi lả tả.

Chỉ để lại hắc bạch lưỡng đạo võ lâm Trung Nguyên

sững sờ chưa phản ứng lại, đặt biệt là đám Liễu Trần. Sau khi truy sát

đám người Thiên Lý giáo, bọn họ đang bắt đầu lo lắng sói đi thì hổ tới,

Nhật Nguyệt thần giáo thần bí thực lực lớn mạnh, giáo chủ Đông Phương

Bất Bại thâm sâu khó lường, thủ đoạn độc ác, máu tanh tàn bạo, nếu để

người như vậy thống trị hắc bạch lưỡng đạo võ lâm chỉ sợ cũng không phải việc may mắn.

Không ngờ Nhật Nguyệt thần giáo này hành xử lại hoang đường, không theo lẽ thường đến vậy, nói đi là đi!

Vậy ai tới làm minh chủ võ lâm chính đạo, ai tới làm khôi thủ hắc đạo?

Ánh mắt mọi người bắt đều dồn về phía Liễu Trần trưởng lão và Đan Vĩnh Tín.

“Lệnh Hồ tiểu thí chủ, các ngươi đây là… cứ thế đi?” Rốt cuộc Liễu Trần da mặt mỏng, lại là người xuất gia, luôn cảm thấy

việc này không ổn, dù sao chính mình thua giáo đồ Thiên Lý giáo, giáo đồ Thiên Lý giáo lại thua Đông Phương Bất Bại.

Xa xa vẳng tới giọng nói sang sảng của Lệnh Hồ Xung: “Các vị, nay giáo chủ chúng ta vốn là người thế ngoại, có điều chướng

mắt đám tiểu nhân quấy phá chứ không thật sự muốn tham gia cuộc tranh

đấu này. Liễu Trần trưởng lão ngài cùng đường tổng Đan Vĩnh Tín đức cao

vọng trọng, lúc trước chỉ do trúng gian kế của Thiên Lý giáo nên mới

thua, để hai người đảm nhiệm khôi thủ hắc bạch lưỡng đạo là thích hợp

nhất!”

Cái gì gọi là có đạo đức, thế này chứ; cái gì gọi là làm việc thiện không cần người biết, thế này chứ!

Còn Đan Vĩnh Tín thì thẳng thắn hét lớn một tiếng:

“Được, nếu Đông Phương giáo chủ cùng Lệnh Hồ tiểu huynh đệ đã nhắc nhở,

lão Đan ta cũng không từ chối, chỉ cần lão Đan ta còn là khôi thủ hắc

đạo, nếu Đông Phương giáo chủ và Lệnh Hộ tiểu huynh lên tiếng, hắc đạo

chúng ta nhất định nghe lệnh!”

Không trung bay tới tiếng nói “cảm động” của Lệnh Hồ Xung: “Đan khôi chủ quả là hán tử tính tình tốt, được, phần tâm ý này

chúng ta nhận.”

Liễu Trần thấy thế cũng không chịu chậm chân, dùng

sư rống công của phật môn nói: “Nếu Đông Phương Bất Bại giáo chủ và Lệnh Hồ Xung tiểu thí chủ có gì dặn dò, chỉ cần không vi phạm đạo nghĩa,

Thiếu Lâm chúng ta nhất định cũng trợ giúp!”

Đan Vĩnh Tín mất kiên nhẫn liếc Liễu Trần một cái: “Hứa một câu cũng phải loằng ngoằng lắt léo, bạch đạo thật là phiền!”

Liễu Trần: ” . . . A di đà phật!”

Nhân sĩ võ lâm khác cũng không nhịn được chép miệng tán dương một phen, sau đó lại âm thầm nghị luận.

“Các ngươi có thấy Đông Phương Bất Bại giáo chủ và Lệnh Hộ tổng quản kia có gì không thích hợp không?”

“Hả? Có gì không thích hợp?”

“Ta thấy Đông Phương Bất Bại nhéo vào mông Lệnh Hồ Xung một cái!”

“Ai ui, thật không?”

“Ừ, ta cảm thấy Đông Phương giáo chủ kia nhất định rất xinh đẹp, yêu kiều thế kia…”

“Nói không chừng hắn là nữ nhân?”

“Hừ, nữ nhân, ngươi nói thẳng là thái giám cho xong!”

“Thái giám không phải ở trong cung mới có à, trừ khi hắn tự cung!”

“Chỉ có kẻ điên mới tự cung, trừ khi muốn luyện thần công trước tiên nhất định phải tự cung?”

“Ừm, ừm… Có lý!”

“Vậy nhất định là võ công rất tàn khốc, rất lợi hại rồi.”

Từ ngày đó trở đi, uy danh của Nhật Nguyệt thần giáo thần bí trên Hắc Mộc Nhai truyền khắp giang hồ, vô số người giang hồ

trẻ tuổi cố gắng tìm được Hắc Mộc Nhai bái sư học nghệ, nhưng không ai

tìm thấy.

Câu chuyện về Đông Phương Bất Bại và Lệnh Hồ Xung

dần trở thành đề tài nói say sưa của người võ lâm, sau đó bị người kể

chuyện biên tập lại thành vô số câu chuyện. Đông Phương Bất Bại xinh đẹp tàn nhẫn, võ công tuyệt thế; Lệnh Hồ Xung không màng danh lợi, vô cùng

hào hiệp, khiến người ta nói không hết chuyện.

Từ ban đầu là tình nhân đến sau đó bị kẻ gian ly

gián, trở mặt thành thù, biến thành kẻ địch một sống hai chết, chuyện về Hắc Mộc Nhai càng truyền càng xa.

Cho đến một nghìn năm sau, một người tên Kim Dung

trong lúc vô tình nhìn thấy câu chuyện này trong dã sử, vì vậy biên soạn ra một quyển tiểu thuyết lưu danh muôn đời – “Tiếu ngạo giang hồ”.

— Ông đây là đường ranh giới tác giả là đồ dở người —

“Ta nói này sư phụ, tay của ngươi có thể dời

khỏi vị trí cái mông của đồ nhi được không?” Tây Lương Mạt nhịn đã lâu,

cuối cùng không nhịn được phải nói.

Đông Phương Bất Bại, hoặc nên gọi là Bách Lý Thanh chậm rãi cười cười: “Trò cưng keo kiệt quá đi.”

Tây Lương Mạt cắn răng: “Ngươi không nghe thấy những người kia nghị luận chúng ta thế nào à?”

Ngươi không biết xấu hổ nhưng ta còn biết mất mặt, tuy là đã che mặt!

Bách Lý Thanh lúc này mới thu tay, phe phẩy quạt

lông: “Hôm nay nể mặt trò cưng ngươi biên soạn một vở tuồng có thể coi

là hoàn mỹ cho vi sư, quên di.”

Tây Lương Mạt nghe thế lập tức tiêu cơn tức, nàng mỉm cười: “Sư phụ thích là được rồi.”

Ừm, hôm nay lớn chuyện thế này sớm muộn gì cũng

thành truyền thuyết giang hồ, không bằng nàng cải thiện câu chuyện này

thêm chút nữa cho hoàn thiện, đảm bảo lão cáo già nghìn năm dâʍ đãиɠ này sẽ càng “thích”.

Bách Lý Thanh nheo mắt lại, bỗng nhìn Tây Lương Mạt

chằm chằm nói: “Có phải ngươi lại làm chuyện gì khiến vi sư sẽ muốn dày

vò ngươi không?”

Tây Lương Mạt giật mình, trên mặt lại hoàn toàn không lộ ra, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Sư phụ, ngươi đang nói gì thế?”

Bách Lý Thanh khó lường liếc nàng chốc lát: “Được

rồi, chuyện này bỏ qua, ngươi còn kích hai gã mãng phu kia làm gì, lẽ

nào ngươi thật sự muốn văn thành võ đức, nhất thống giang hồ?”

Nha đầu kia tự biến mình thành vai thâm hiểu đại

nghĩa, không màng danh lợi, kích cho Liễu Trần hòa thượng và Đan Vĩnh

Tín đều cảm kích, hứa hẹn, nhưng không giống là chỉ làm rồi để đấy.

Tây Lương Mạt dùng tay áo che miệng, trong mắt ẩn

hiện tia sáng: “Lo trước khỏi họa, nếu sau này có lúc cần dùng đến bọn

họ lúc đó chẳng phải là một chuyện tốt sao?”

Đám người rốt cục chạm đất, dùng khinh công đỡ một

màn phô trương hoa lệ đến vậy cũng không phải chuyện dễ dàng, vừa rồi Mị Thập Lục không cẩn thận rơi xuống sông, cũng may hắn còn nắm lụa đỏ nên được Mị Nhất kéo lên.

Lúc này đang lạnh đến hắt xì liên tục.

Tây Lương Mạt suy nghĩ một chút rồi bỗng nhiên nói: “Sư phụ, ta muốn sớm quay về Đức Vương phủ.”

Bách Lý Thanh nhướng mày cười nhạt: “Thế nào, nhớ phu quân nhà ngươi rồi à?”
« Chương TrướcChương Tiếp »