Khi ta đang nghĩ linh tinh, tình hình phía trước đã thay đổi.
Lục Minh Nguyệt tát vào mặt Lục Thanh Linh, mặt nàng ta lập tức sưng to, còn phun ra một ngụm máu.
Lục Thanh Linh không tin được che mặt:
- Ngươi dám đánh ta?
- Sao ta lại không dám?
Nói xong, Lục Minh Nguyệt lại muốn đánh tiếp, con cáo vội kéo Lục Thanh Linh vào lòng, dùng lưng chặn lấy Lục Minh Nguyệt.
- Ly Nô, chàng thích nàng ta đến vậy sao?
Lục Thanh Linh chui ra từ ngực của con cáo, hai tay ôm lấy cổ hắn ta.
Khóe miệng mặc dù còn vết máu tươi nhưng trên mặt lại tràn đầy sự trào phúng:
- Em gái à, đến giờ e còn không nhìn rõ được hoàn cảnh của mình nhỉ? Ở trong gia tộc hiện giờ, một chút địa vị em cũng không có, chàng đi theo em thì có ích lợi gì chứ?
- Nhưng ta đã ký khế ước với chàng, chàng là của ta!
Lục Thanh Linh lại cười lên:
- Đúng vậy, vì em đã ký khế ước với chàng nên em mới mất đi tất cả. Em từ bỏ sức mạnh của mình, gia tộc đã chuyển gửi gắm hy vọng chiến thắng lần đấu võ này cho anh họ rồi.
- Em nói xem, nếu anh họ thắng, cha mẹ còn bao che cho em được bao lâu nữa?
- Đến lúc đó, cho dù chị đề xuất với cha việc cắt đứt khế ước của em thì cũng không phải không thể đưa Ly Nô về lại bên chị.
Lục Minh Nguyệt liên tục lắc đầu, miệng lẩm bẩm:
- Không thể nào, cha không thể tàn nhẫn với ta như vậy!
- Để cắt đứt khế ước thì chủ nhân cần lấy ra một nửa lượng máu trong tim. Ta sẽ chết!
“Vậy cô nên đi chết đi!” - Con cáo nhe răng về phía Lục Minh Nguyệt, hung ác nói.
Sau đó, hắn ta năm lấy tay Lục Thanh Linh rời đi một cách thản nhiên, mặc kệ Lục Minh Nguyệt đang sững sờ đứng đó như người mất hồn.
Lúc này, A Nặc lại đứng ở phía sau ta.
Hắn có chút bất mãn nhìn Lục Minh Nguyệt đang chặn đường: "Cô ta sẽ ngốc nghếch như thế này đến bao giờ?"
Ta nhìn Lục Minh Nguyệt đang đứng thẳng tắp ở đó, nhưng ta biết nàng ta sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy.
Hận thù sẽ càng khiến nàng ta trở nên ích kỷ và đáng sợ, ta đã từng trải nghiệm điều này ở kiếp trước.
- Có lẽ, tôi sẽ gặp nàng ở cuộc tuyển chọn.
A Nặc kinh ngạc:
- Không phải cô ta đã bỏ cuộc rồi sao?
Ta vỗ đầu A Nặc:
- Nàng ta bỏ cuộc khi nào chứ? Không phải mục tiêu của nàng ta luôn là con cáo hôi hám kia sao?
- Để cướp lại con cáo đó, nàng ta sẽ không từ bỏ.
A Nặc né tránh tay của ta, lỗ tai lại bắt đầu biến thành tai sói.
Lúc này ta mới phát hiện, khi hắn có tai sói thì mặt trở nên đỏ bừng, vết sẹo trên mặt trông cũng bớt hung dữ hơn.
- Con người thật phức tạp, đặc biệt là lòng dạ đàn bà!
Hắn không vui nói, không hiểu sao ta lại thấy có chút đáng yêu.
Dường như hắn vẫn giống kiếp trước, từ trước tới nay chưa từng thay đổi.
Ngay thẳng, lương thiện, một lòng một dạ.
Nhận thấy trái tim lại đập nhanh không bình thường, ta vội vàng quay đi, dắt A Nặc chui vào bụi cỏ bên cạnh.
Hắn thấp giọng lo lắng hét lên:
- Nàng làm gì vậy, ta, ta không phải cái loại dễ dãi …
- Im miệng!
Ta nhìn phía sau, thật may Lục Minh Nguyệt còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình nên không phát hiện ra điều gì.
- Đồ ngốc, ở đây có con đường nhỏ có thể trở về, chẳng nhẽ anh muốn đứng với nàng ta đến bình minh à.