Chương 1

Ta sống lại một lần nữa vào ngày Lục Minh Nguyệt và Lục Thanh Linh trưởng thành.

Lục Minh Nguyệt đang chỉ vào một người thú thuộc loài cáo, hỏi ta:

"Tuyết Liên, tôi có nên chọn hắn không?"

Ta nhìn theo tay nàng ta, đó là một con cáo chưa biến hóa được thành người, trông rất đáng thương.

Quả thực trông hắn rất xinh đẹp, bộ lông trắng muốt kết hợp với cái mũi cao và đôi mắt to ngập nước, đôi tai cáo hơi run rẩy nhìn bông mềm như nhung, khiến người ta phải thương yêu.

Có thể tưởng tượng được khi trưởng thành, vẻ đẹp của hắn sẽ khiến “hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh” như thế nào.

Lục Minh Nguyệt và Lục Thanh Linh hai mắt đều sáng ngời, nhìn con cáo nhỏ không chớp mắt.

Mà con cáo nhỏ thì sao, lúc nhìn Lục Minh Nguyệt, lúc lại quay qua Lục Thanh Linh, nhưng rõ ràng thời gian hắn nhìn Lục Thanh Linh lâu hơn một chút.

Nhưng người đang đắm chìm trong vẻ đẹp của hắn như Lục Minh Nguyệt lại không phát hiện ra, nàng ta còn hưng phấn nắm lấy tay ta:

"Tuyết Liên, cậu nhìn đi, hắn nhìn tôi rất lâu, nhất định hắn muốn tôi chọn hắn."

Ta nhớ rõ, kiếp trước, vào lúc này nàng ta cũng nói với ta như thế, hoàn toàn không nhớ đến lý tưởng từ khi còn nhỏ của mình là được trở thành tộc trưởng

Lục Minh Nguyệt và Lục Thanh Linh là cặp sinh đôi khác trứng, hai người không hề giống nhau.

Lục Thanh Linh lớn lên giống như tên của nàng vậy, xinh đẹp thanh thoát, mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều quyến rũ động lòng người.

Mà Lục Minh Nguyệt lại có khuôn mặt bình thường, tròn trịa tựa như vầng trăng rằm, nhiều nhất chỉ có thể khen là đáng yêu.

Là người thì luôn thích cái đẹp, một cách tự nhiên, mọi người thường yêu chiều Lục Thanh Linh hơn một chút.

Mỗi lần như thế, Lục Minh Nguyệt thường chạy đến chỗ ta khóc lóc kể lể, hỏi ta thế gian vì sao bất công như vậy, vì sao người đời đều trông mặt mà bắt hình dong, vì sao tất cả mọi người lại thích chị gái của nàng ta hơn ?

Ta khuyên nàng ta thoải mái tinh thần, nàng ta là con gái của tộc trưởng, cuộc sống so với người bình thường đã tốt hơn rất nhiều, nàng ta lại có năng lực chiến đấu mạnh hơn Lục Thanh Linh.

Nàng ta không cam tâm, thề muốn trở thành tộc trưởng đời kế tiếp, dẫm Lục Thanh Linh dưới lòng bàn chân, khiến những người từng coi thường nàng ta phải hối hận.

Bởi vậy lúc đó ta đã lắc đầu, khuyên nàng ta không nên chọn con cáo nhỏ này, nếu không sẽ có hại cho việc tranh chức vị tộc trưởng của nàng ta.

Sức mạnh của thú nhân được khế ước sẽ ảnh hưởng đến khả năng chiến đấu của cậu, nếu chọn loài cáo, ngoại trừ có mị công thì bọn họ không có bất kỳ một năng lực nào khác, lực chiến đầu của cậu sẽ giảm mạnh, rất có thể sẽ thua trong trận đấu.

Lục Minh Nguyệt nghe lời ta, miễn cưỡng từ bỏ con cáo nhỏ, thay vào đó lựa chọn người sói hung dữ và mạnh mẽ. Cuối cùng trong trận chiến tranh chức vị tộc trưởng, nàng ta vượt lên tất cả mọi người và được chọn.

Thế nhưng ta không ngờ được rằng, ngày nàng ta trở thành tộc trưởng, nàng ta đã ném ta vào sàn đấu thú, để mặc cho ta bị đám người thú kia xé nát.

Thì ra nàng ta vẫn ôm một nỗi hận với ta ở trong lòng, cảm thấy là ta hại nàng ta bị mất đi một mối tình tốt đẹp.

Nếu năm đó nàng ta không nghe ta, cuộc hôn nhân của nàng ta sẽ vô cùng hạnh phúc, đâu có như bây giờ khi ở bên người sói, chỉ nhìn thôi đã thấy ghét rồi.

Nàng ta lại đã quên, mặc dù nàng ta luôn ghét bỏ A Nặc, đối xử không tốt với A Nặc, A Nặc vẫn toàn tâm toàn ý giúp nàng ta đoạt được chức vị tộc trưởng, dù cho vì thế mà chính hắn bị thương nặng, thiếu chút nữa là mất mạng.

Nghĩ đến đây ta bình tĩnh tránh khỏi tay nàng ta, cười nói:

"Dù sao khả năng chiến đấu của cậu mạnh như vậy, chọn bất cứ người thú nào cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi."

"Cậu thích là được!"