Chương 5-1: Bị ba ba liếʍ huyệt, triều xuy, phun sữa, phóng nướ© ŧıểυ (H nhẹ)

Thời gian Từ Mộng Tuyết ngủ lần này rất lâu, chờ Từ Mộng Tuyết tỉnh dậy người bên cạnh đã không thấy bóng dáng. Cô có chút mệt mỏi ngồi dậy, trên người còn cảm giác dính dấp, hẳn là anh trai đã lau qua cho nàng, nghĩ đến dây, Từ Mộng Tuyết mặt hơi hơi đỏ lên.

Hai ngày, địa phương đó của nàng đi vào hợp với hắn làm sự tình không thể miêu tả, thật giống như nàng tránh cũng không thể tránh. Tuy rằng nội tâm cô muốn chạy trốn nhưng thân thể lại ngược lại ý nghĩ của cô, thậm trí nội tâm cô còn gấp không chờ nổi muốn hắn nhanh chóng tiến vào. Cô không thể tiếp như vậy, tiếp tục hãm sâu cô sợ chính mình thật sự biến thành người dâʍ đãиɠ theo như lời Từ Khải... Từ Mộng Tuyết đem ánh mắt chuyển lên di động, di động không hề có động tĩnh, Từ Mộng Tuyết mở khóa đợi một lúc cũng không có bất kì cửa sổ gì hiện ra, điều này làm cho cô cảm thấy bất lực, cô độc...

Chờ đến buổi tối Từ Khải cùng Từ Khang trở về, trên bàn cơm Từ Khải nói công ty tổ chức đi công tác, phải rời khỏi mấy này, Từ Khang gật gật đầu tỏ vẻ đã biết. Không ai chú ý tới trong mắt hắn xẹt qua chút gì đó. Từ Mộng Tuyết cúi đầu yên lặng không lên tiếng, vẻ mặt không có tinh thần.

Hôm nay là một này Từ Mộng Tuyết thoải mái nhất, buổi tối Từ Khải cũng không có mượn có kiểm tra làm sự tình kỳ quái kia. Từ Mộng Tuyết tuy có chút nghi hoặc trong lòng nhưng nghĩ có lẽ là Từ Khải muốn chuẩn bị đi công tác.

Kỳ thật Từ Khải rất khó chịu, hắn bá chiếm làm Từ Mộng Tuyết với cường độ cao hai ngày, lại nhìn vẻ mặt Tiểu Tuyết mệt mỏi, ỉu xìu có vẻ uể oải trên bàn cơm hôm nay , tuy rằng bản thân rất nhớ nhung tiểu huyệt mất hồn kia cùng vυ" dâʍ đãиɠ, nhưng hắn cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Còn nữa, hắn biết lúc hắn đi công tác mấy ngày, “hắn” nhất định không nhàn rỗi, để cho Tiểu Tuyết nghỉ ngơi một ngày, so với kế hoạch của hắn cũng không sai biệt lắm... trong mắt Từ Khải lộ tinh quang.

Ngày hôm sau Từ Khải ôm Từ Mộng Tuyết hôn thật lâu, lại trên vυ" hung hăng mυ"ŧ vào một hồi mới lưu luyến buông Tiểu Tuyết ra, rời đi. Từ Mộng Tuyết đứng ở cửa mặt đỏ bừng bừng, tuy rằng Từ Khải không tiến vào cô nhưng cũng làm cho hạ thể cô không ngừng chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠. Từ Khang nhìn sắc mặt Từ Mộng Tuyết không bình thường, trong mắt chợt lóe sáng, đối với Từ Khải nói hắn trên đường đi lại cẩn thận.

Chờ Từ Khải đi rồi, Từ Khang ngồi ở trên sô pha trong phòng khách, ngữ khí uy nghiêm, nghiêm khắc đối với Từ Mộng Tuyết nói, “Tiểu Tuyết, lại đây.”

Nội tâm Từ Mộng Tuyết khó kiểu, cô có chút sợ người phụ thân này, nhìn qua thực uy nghiêm, vừa nhìn là biết loại người khó nói chuyện cùng, Từ Mộng Tuyết do dự đi đến trước sô pha, âm thanh có chút nhược nhược kêu một tiếng “Ba...”

Mí mắt Từ Khang run lên, có lẽ là ngày đó nhìn thấy bộ mặt dâʍ đãиɠ của con gái, hắn vậy mà bị một tiếng kêu mềm mại của con gái làm cho cự vật có xu hướng ngẩng cao, trong đầu hắn toàn bộ là cảnh con gái hắn bị chính hắn đè dưới thân hung hăng tiến vào nàng, nàng không chịu nổi mang kêu tiếng khóc nức nở mềm mại kêu ba ba... Ngưng suy nghĩ trong đầu, nhớ lại thời điểm cảnh Từ Khải cùng Từ Mộng Tuyết là chuyện kia, nội tâm hắn vô cùng tức giận, nghiệt tử a! Bọn họ có biết hay không chính mình đang làm cái gì! Nhưng chờ khi hắn nghĩ ra lời trách cứ, lại không đành lòng đánh gãy cảnh mê người kia. Thậm trí đã hai lần hắn ở trong mộng đem nữ nhi thao đủ các loại tư thế, chờ đến khi tỉnh lại nội tâm tràn đầy hư không.

Từ Khang hơi giương mắt nhìn Từ Mộng Tuyết đứng phía trước hắn, mặt không có biểu tình nói, “Đem quần áo cởi”

Từ Mộng Tuyết không thể tin được trợn to mắt, trong mắt hàm chứa khϊếp sợ ngẩng đầu nhìn Từ Khang. “Ba?”

“Như thế nào? Lời nói của ba không có tác dụng sao?”

“Vì cái gì?” Từ Mộng Tuyết nói âm thanh có chút nghẹn.

Từ Khang dừng một chút, sau đó nói, âm thanh bình thường không có nhìn ra cái gì bất thường, “Ba xem ngươi gần đây có cảm giác không giống với trước, nhìn xem có vấn đề gì hay không, cởi ra để ba nhìn xem, có việc gì chúng ta đi bệnh viện.”

Từ Mộng Tuyết do dự một chút, bởi vì Từ Khang nói quá bình đạm rồi, thật giống như người cha bình thường hỏi han, quan tâm, hoàn toàn không nhìn ra hắn có tâm tư khác. Từ Mộng Tuyết không hỏi nghĩ có hay không bản thân suy nghĩ quá nhiều, do Từ Khải làm cho cô chút đen tối, trong đầu toàn bộ đều là loại chuyện kia... bất quá liền bình thường lại, cha giống như người không có việc gì xem xét thân thể nữ nhi có ổn hay không đi.... Chẳng lẽ bởi vì không có mẫu thân trong nhà nên việc ấy trong nhà đều là phụ thân lo như vậy sao?

Từ Mộng Tuyết hoàn toàn nghĩ phụ thân không có hướng tới phương diện kia suy nghĩ đến. Giống như có thứ gì ngăn cản suy nghĩ của cô, rồi lại cảm thấy mọi thứ đều hợp lí.

Từ Mộng Tuyết vẫn giãy giụa một chút, “Ba... thân thể con không có việc gì...”

“Ba không yên tâm, mau cởi, con đang đợi ba tới giúp sao?” Thanh âm chân thật đáng tin của Từ Khang vang lên, trong lời nói nói đều mang ý cưỡng chế.

Từ Mộng Tuyết bị Từ Khang dọa, hơi run run ở trước mặt Từ Khang đem quần áo cởi ra, chỉ thoáng chốc, thân hình trắng nõn phập phồng quyến rũ trần trụi hiện ra trước mặt Từ Khang, một đôi vυ" lớn hơi phiếm hồng, giống như bị lăng nhục đáng thương khiến người phía trước hơi dao động, đầṳ ѵú sưng đỏ nhô ra, chẳng cần nghĩ cũng biết đây ra kiệt tác của Từ Khải trước khi đi, hạ thể trơn bóng không một sợi lông khi kéo qυầи ɭóŧ xuống chất lỏng chảy ra dính trên qυầи ɭóŧ kéo thành sợi quá mức dâʍ đãиɠ. Ánh mắt Từ Khang tối sầm lại, không chớp mắt nhìn chằm chằm Từ Mộng Tuyết.