“Nói dối?” Tề Nhạc Nhân có chút ngây ngốc, vừa rồi cậu nghĩ đến rất nhiều khả năng Sở thẩm phán dạy cậu, nhưng không ngờ Diệu Lị nói lại là nói dối.
Diệu Lị cười đến có chút vi diệu: “Làm sao vậy? Cảm giác không thể tưởng tượng được à?”
“Không, tôi chỉ là… hơi ngạc nhiên.” Tề Nhạc Nhân nói.
Diệu Lị chạm vào ngón tay đeo nhẫn của mình nói nhẹ nhàng: “Tin tôi đi, cậu có thể sử dụng nó ở nhiều nơi, rất nhiều, rất nhiều nơi...”
Không gian nơi sâu thẳm trong giấc mơ, một ngôi sao chổi từ trên trời rơi xuống, đuôi của nó giống như một chiếc lông dài, kéo ra những vòng cung tuyệt đẹp như ngôi sao xẹt qua; giống như một số điềm báo, có lẽ…đây là sự khởi đầu của một giai đoạn mới.
Tề Nhạc Nhân tỉnh.
Ngoài cửa sổ vẫn là ánh hoàng hôn rực rỡ bao trùm căn phòng, cậu từ trên giường chậm rãi đứng dậy; nhìn thoáng qua số ngày sinh tồn 54 giờ 15 phút cậu ngủ khoảng tám tiếng, theo lý thuyết hẳn có đủ năng lượng.
Nhưng hoàn toàn không phải vậy, cậu giống như một người đáng thương bị tra tấn trong giấc ngủ suốt đêm, khi tỉnh dậy đầu cũng choáng váng.
Xem ra phương pháp học tập trong mộng có thể tiết kiệm thời gian nhưng vẫn hao tổn sức lực, không có cách nào làm cho người ta nghỉ ngơi, nhưng xem ra... vẫn đáng giá.
Tề Nhạc Nhân xoa xoa chỗ thái dương bị co rút đau đớn, đứng dậy dùng nước lạnh rửa mặt.
Có tiếng gõ cửa, Tề Nhạc Nhân lau mặt nhanh chóng mở cửa.
Loading...
Bác sĩ Lã đứng ngoài cửa, vừa nhìn thấy cậu liền phấn khởi nói: “Tôi thấy một nhiệm vụ hai người rất hay; giới hạn tân nhân vào Thế Giới Ác Mộng một tháng, độ khó nhiệm vụ là cấp D phần thưởng tối thiểu cũng là 20 ngày sinh tồn! Có muốn tiếp cái này không?”
“Độ khó cấp D, phần thưởng thấp nhất 20 ngày?” Tề Nhạc Nhân kỳ lạ hỏi: “Điều này có phải là bất hợp lý không?”
“Hẳn là đãi ngộ cho người mới, đều nói giới hạn tân nhân; lần trước tôi bị mấy khách hàng hố cha lừa đi làm một nhiệm vụ khó cấp B, toàn đội chết hơn nửa! Phần thưởng nhiệm vụ cũng là 20 ngày, nhưng chỉ hoàn thành nhiệm vụ cấp thấp nhất, không kích phát cốt truyện ẩn giấu và chi nhánh. Tóm lại, tôi không muốn tiếp mức độ khó cấp B nữa.” Bác sĩ Lã lòng còn sợ hãi nói.
Tề Nhạc Nhân suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được rồi, thời điểm tân nhân tích lũy nhiều điểm sinh tồn cũng tốt.”
“Nói cách khác, tôi vẫn cảm thấy mình tích lũy được không ít điểm sinh tồn sau đó đổi lấy kỹ năng tốt; nếu có thể trực tiếp cường hóa dữ liệu như tiểu thuyết thì hay rồi, chính minh rèn luyện thật sự rất vất vả, đối với vυ" em da giòn không tốt tí nào.” Bác sĩ Lã vẻ mặt cá chết nói.
Tề Nhạc Nhân giật giật khóe môi: “Đó là nhiệm vụ gì?”
“Nhiệm vụ này có tên là 《Lâu đài Khủng b0》 bản tóm tắt không chi tiết lắm, đại khái nhiệm vụ là một nhóm NPC đến lâu đài vào ban đêm để tìm đường thoát thân. Nhiệm vụ phó bản này cần tiến hành truyền tống đến phó bản, nếu cậu đồng ý chúng ta liền tiếp, tối đa trong mấy ngày là xong.” Tiến sĩ Lã có điểm gấp, sợ nhiệm vụ sẽ hạ giá.
“Ừ, đợi tôi làm thay quần áo đã.” Sau khi Tề Nhạc Nhân khoác thêm áo khoác ngoài liền theo bác sĩ Lã đến Sở nhiệm vụ.
Trong Sở nhiệm vụ người đến người đi, bác sĩ Lã mang Tề Nhạc Nhân đến chỗ nhiệm vụ 《Lâu đài Khủng b0》 hai người lập tức ký tên nhiệm vụ sau khi ký xong nhiệm vụ biến mất.
Các nhiệm vụ trong Thế Giới Ác Mộng hầu như sẽ không bao giờ xuất hiện lại, chả sợ nội dung loại hình không khác biệt thì cũng sai lệch quá nhiều; nếu không người chơi có thể sử dụng các mẹo tìm kiếm hiện có để tìm hiểu người chơi cùng làm nhiệm vụ để thu thập thông tin và phần thưởng. Nhưng không loại trừ khả năng trình độ nhiệm vụ phó bản cùng số ngày sinh tồn bị giảm xuống.
Nhưng các nhiệm vụ trong Thế Giới Ác Mộng có thể được lặp lại, ví dụ như Tề Nhạc Nhân từng làm nhiệm vụ “Hi sinh Nữ Vu” đó là một nhiệm vụ luân hồi điển hình, mỗi ba năm một lần; trong nhiều trường hợp, nội dung lưu trình gần như giống nhau, dưới trường hợp này, thông tin tình báo rất quan trọng.
“Nhiệm vụ cần phải mở vào trong vòng, trước tiên chúng ta chuẩn bị một chút, sau đó tìm ngày hoàng đạo rồi bắt đầu nhiệm vụ.” Bác sĩ Lã nghiêm túc nói.
“… Phong kiến mê tín là không tốt.” Tề Nhạc Nhân bất đắc dĩ nói.
“Cầu xin để yên tâm thôi.” Bác sĩ Lã thật sự thành khẩn còn bán manh chớp chớp mắt.
“Tùy tiện anh...” Tề Nhạc Nhân bất lực, đồng đội vậy không được rồi..... Đây quả thực là tiết tấu gặp BOSS một mình cậu đánh.
Trong lúc hai người nói chuyện đi về phía Sở nhiệm vụ thì có người gọi.
“Là cậu!”
Tề Nhạc Nhân quay người lại, một người đàn ông cao gầy chỉ vào Tề Nhạc Nhân: “Thật sự là cậu? Lần trước khi xuống phi thuyền, tôi đã nhìn thấy cậu bị Sở thẩm phán bắt đi, hiện tại cậu được thả ra?”
Bác sĩ Lã dùng cùi chỏ chọc vào eo Tề Nhạc Nhân, nhỏ giọng hỏi: “Cậu gặp chuyện gì vậy?”
“Việc này nói sẽ mất nhiều thời gian...” Tề Nhạc Nhân thậm chí còn không có thời gian để nói với bác sĩ Lã về gϊếŧ chóc chi chủng. Mặc dù cậu sẽ không nói chuyện mình bị ký sinh, chứ đừng nói đến việc tiết lộ giao dịch với Sở thẩm phán, nhưng chuyện trên tàu vũ trụ vẫn nói với Tiến sĩ Lã một câu.
Người qua đường nghe được ba chữ Sở thẩm phán liền cố ý hay vô tình liếc mắt nhìn về phía bên này, cảm giác ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm làm Tề Nhạc Nhân không khỏe nhíu mày; đối với người đàn ông gặp trên phi thuyền một lần không nhớ tên, cậu nói: “Chỉ là làm cái ghi chép, coi như thấy việc nghĩa hăng hái làm.”
Người đàn ông cao gầy nhìn cậu bằng đôi mắt tối đen, gật đầu với cậu rồi bước vào Sở nhiệm vụ.
Một người kỳ quái, Tề Nhạc Nhân lẩm bẩm trong lòng một lúc cùng với bác sĩ Lã lần lượt bước ra sở nhiệm vụ.
“Lúc trước xảy ra chuyện gì?” Bác sĩ Lã tò mò hỏi.
“Nửa ngày trước tôi ngồi trên phi thuyền từ đảo Mặt Trời Lặn đến bộ phận Lục địa Hoàng hôn, trên phi thuyền...”
Tề Nhạc Nhân nói hết những chuyện trên tàu vũ trụ, từ người mặc áo choàng ký sinh gϊếŧ chóc chi chủng đến những du khách chết vô tội. Cậu nói bằng giọng điệu bình tĩnh bao gồm cả bản thân cậu tham dự vào thảm kịch này; cậu hiện tại đang học nội dung bài giảng với Diệu Lị bộ phận thẩm phán, thích hợp gia nhập bí văn các bộ phận gϊếŧ chóc chi chủng. Bác sĩ Lã bị thu hút hấp dẫn bởi bí văn nên nghiêm túc lắng nghe, đối với lý do thoái thác của cậu hắn tin tưởng không nghi ngờ.
Mặc dù lừa dối bạn bè lương tâm bất an nhưng cậu luôn có thói quen, nói dối, không ngừng, không ngừng nói dối, cho đến khi tin rằng chính mình đang nói dối.
“Vận may của cậu thật tệ, cậu đã gặp loại chuyện này hai lần trên phi thuyền. Woa, sau này tôi không cần cùng cậu ngồi phi thuyền nữa, cậu đúng là thể chất Conan.” Bác sĩ Lã vẻ mặt khoa trương đem Tề Nhạc Nhân tâm tình nặng nề chọc cười.
“Được nha, từ giờ tôi sẽ đi tàu vũ trụ anh thì bơi lội, để xem ai vào bờ trước.” Tề Nhạc Nhân nói đùa.
Bác sĩ Lã vẻ mặt cá chết: “Dù sao cũng chết, tôi vẫn ngồi trên phi thuyền vậy.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, khu náo nhiệt người đến người đi, đi đến một con hẻm yên tĩnh, hoàng hôn bao phủ Vùng đất Hoàng Hôn nơi nơi sương mù dày đặc.
“Lần trước ở chỗ này tôi gặp vụ gϊếŧ người NPC, nhiệm vụ ‘Hiến Tế Phù Thủy’ đã được kích phát ở đây.” Tề Nhạc Nhân xúc động nói. Vì tò mò, cậu lật xem thi thể NPC, kết quả kích phát nhiệm vụ, sau đó... gặp phải Ninh Chu kích hoạt nhiệm vụ tương tự, cũng không biết gì về nhau.
Trong cuộc đời có rất nhiều sự tình cờ, đan chéo lẫn nhau cuối cùng trở thành thứ mang tên định mệnh.
“Quá xui xẻo, đi đi đi.” Bác sĩ Lã xoa xoa cánh tay, cảm thấy sởn cả tóc gáy, vội vàng chạy tới kéo ống tay áo Tề Nhạc Nhân, bước nhanh đi tới.
“Đừng kêu nữa, tôi cảm thấy có chút kỳ quái.” Tề Nhạc Nhân nói thầm, theo bản năng sờ lên thắt lưng.
Ẩn ẩn, cậu cảm giác được trong sự ngưng đọng này, dường như ẩn chứa điều gì đó khiến người ta không khỏi bất an...
Bước chân Tề Nhạc Nhân dừng lại, bác sĩ Lã cũng dừng bước, vẻ mặt buồn bực: “Có chuyện gì vậy?”
“Tôi nhớ tới một số việc, cho nên tôi sẽ không đi cùng anh tới đó, ngày mai tôi sẽ tới gặp anh.” Tề Nhạc Nhân trấn định nói.
Bác sĩ Lã a một tiếng nói: “Cũng đúng, nhiệm vụ này không gấp, ngày mai chúng ta bàn bạc, tôi về trước.”
Tề Nhạc Nhân gật đầu, nhìn thấy bác sĩ Lã biến mất khỏi con hẻm, sau đó cậu mới bước một bước; sau con hẻm có một bức tường rêu, đối diện với con hẻm trống và nói: “Xuất hiện đi."
Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, mọi thứ đều yên tĩnh, chỉ có gió nhẹ gợi lên dây leo bò trên vách tường mang âm thanh sàn sạt nhẹ nhàng, tựa như đang nói với Tề Nhạc Nhân, mọi thứ chỉ là ảo giác của cậu.
“Ngươi theo ta lâu như vậy, ngươi thật sự cho rằng ta không phát hiện sao?” Tề Nhạc Nhân thưởng thức chủy thủ trong tay, giọng điệu lạnh lùng kiên quyết, có lẽ chỉ có cậu mới biết, lúc này, cậu thật ra một chút nắm chắc cũng không có.
Một tiếng ầm vang thật lớn, bức tường phía sau đột nhiên nổ tung, lực va chạm khiến Tề Nhạc Nhân bay ra ngoài rồi rơi xuống đất, lăn trên mặt đất mấy vòng rồi mới dừng lại. Nội tạng đều đau nhức, khiến người ta gần như có cảm giác nội tạng sắp bị nghiền nát.
Trong lúc đầu váng mắt hoa, Tề Nhạc Nhân nghe thấy một giọng nói giễu cợt: “Diễn cũng tốt đấy, nhưng lần sau nếu muốn nói dối, nhớ che mặt trước nơi người khác ẩn thân nhé.”
Cánh tay bị người áp ra sau lưng, lưỡi kiếm lạnh lẽo đặt ở sau gáy, còn có cách tầng vải dệt mỏng, lưỡi kiếm vẫn toát ra hơi thở băng giá.
“Bây giờ, lấy ra tất cả những thẻ kỹ năng ngươi sở hữu, bắt đầu từ thắt lưng.” Người nọ tham lam nói.
****
- -----oOo------