Chương 41

Anh ta thế nhưng chưa chết?

Tề Nhạc Nhân bị sốc và bối rối, trong một lúc không biết phải làm gì.

Cơn bão tràn vào từ những khối sắt nổ bên ngoài bức tường, không khí trong lành và lạnh lẽo trên trời khiến độ ấm bên trong con tàu giảm xuống nhanh chóng.

Tứ phía người áo choàng gai nhọn lộ ra trên mặt đất, gai nhọn từ từ co rút lại, phần lớn đâm vào thân thể của hắn, dư lại giống như một con mãng xà màu đen, tuần tra di chuyển trên mặt đất.

Bên trong tàu rất yên tĩnh, may mắn vẫn có người kinh ngạc nhìn Tề Nhạc Nhân chết đi sống lại, điều này còn đáng sợ hơn cả hung thủ trong vụ nổ.

Phanh, phanh, phanh, nhịp tim tăng tốc, cơ thể căng cứng, như muốn rút gân, cứng đờ trong không khí lành lạnh.

Cậu chỉ có 30 giây và 30 giây này có thể chết hoặc không bao giờ chết nữa.

Kẻ sát nhân hở ra da thịt bỏng rát, cơ bắp bị cháy rụi vì vụ nổ, hình như đang cười, không có môi che đậy hàm răng màu trắng sâm nhúng vào thịt đỏ thẫm, mười phần đáng sợ. Nở nụ cười gai người, những chiếc gai lao về phía Tề Nhạc Nhân đánh tới như điên. Cậu không nghĩ ngợi mà lăn ngay tại chỗ, bụi gai trước rơi xuống cái sau tiến về phía trước như sóng biển đấm trên mặt đất. Thậm chí có một cái bắt trên cánh tay cậu, lập tức bị cạo một mảng lớn da, máu tươi phun ra.

Lúc này, Tề Nhạc Nhân bất ngờ bình tĩnh lại, kỹ năng đấu vật trong trang bị võ thuật cấp hai đã vượt quá phạm vi sử dụng của người thường, khiến cậu cửu tử nhất sinh né tranh những bụi gai điên cuồng, hướng về phía người áo choàng.

Dư quang khóe mắt nhìn thấy bụi gai bay tới, thấy không thể tránh khỏi một bóng người bay ra, trường côn trong tay nâng bụi gai kia cho Tề Nhạc Nhân nắm lấy cơ hội, Tề Nhạc Nhân còn không kịp quay đầu lại nhìn hắn, dưới chân không ngừng nhằm phía nam nhân áo choàng.

Loading...

Cậu không tránh được bụi gai giống như mũi tên sắc nhọn đâm vào bụng, Tề Nhạc Nhân cách áo choàng không đến nửa mét, nắm chặt quần áo của hắn

—— Bụi gai xẹt qua bụng cậu cũng không thể lay động, cậu cố gắng giữ vững sức lực để không bị hất tung, tay còn kéo áo choàng của người đàn ông.

Hoàng hôn như máu, cơ thể xuyên thủng bức tường bên ngoài tiến vào trong khoang thuyền, Tề Nhạc Nhân không nghĩ ngợi dùng một chút lực kéo hung thủ ra khỏi bức tường nổ ngã ra ngoài.

Miệng vết thương đâm vào bụng không chết người nên kỹ năng SL không bị replay, cậu túm lấy áo choàng của người đàn ông cùng nhau rơi xuống phi thuyền...

Quá cao, quá nhanh quá nhiều gió, Tề Nhạc Nhân hoàn toàn không thể mở mắt, cậu chỉ cảm thấy mình mất thăng bằng và không ngừng rơi xuống.

Ánh hoàng hôn ngập tràn bao trùm phi thuyền bay trên mặt biển, cậu nhắm mắt lại, ánh sáng đỏ vàng vẫn xuyên qua mi mắt mỏng đi vào võng mạc như những mảnh vỡ đỏ như biển lửa; với diện tích rộng lớn như thể từng nhát dao gió cứa vào da thịt của cậu như cắt vào xương, loại đau đớn này đau như thiêu đốt.

Nhất thời, cậu tưởng chính mình rơi vào hồ lửa địa ngục, hoàng hôn vàng rực chính là nơi nghiệp hỏa thiêu đốt trong địa ngục không bao giờ tắt. Người áo choàng bị cậu giữ chặt ra sức giãy giụa dùng gai đâm vào bụng Tề Nhạc Nhân, điên cuồng vặn vẹo lại không thể ngăn được hai người mất kiểm soát rơi xuống.

Đồng quy vu tận.

Tề Nhạc Nhân trở lại điểm lưu trữ, hai chân mềm nhũn suýt chút nữa ngã xuống, người bên cạnh tay mắt nhanh chóng chống đỡ, cậu mồ hôi lạnh lẩm bẩm nói cảm ơn, ngồi xuống ghế sa lon.

Bức tường bên ngoài của cabin đã bị thổi bay bởi một quả bom, hoàng hôn màu đỏ vàng dịu dàng nhìn nhóm người sống sót, họ ngạc nhiên khi thấy Tề Nhạc Nhân hai lần chết liên tiếp sống lại, mà cậu vẫn đắm chìm trong khoảnh khắc tử vong vừa nãy.

Mặc dù không cao như máy bay, nhưng từ độ cao này ngã xuống, đại dương và mặt đất không có khác biệt, kết cục trong nháy mắt từ người sống biến thành đống thịt nát. May mắn tử vong như vậy rất nhanh và trực tiếp, so với các phương pháp mềm dẻo như cắt thịt thì dứt khoát hơn nhiều. Tuy nhiên, khoảnh khắc ngắn ngủi rơi xuống trước khi chết khiến Tề Nhạc Nhân cảm thấy sợ hãi theo bản năng, hoàn toàn mất kiểm soát, không thể ngăn cản, bất lực.

“Quyết tâm xuất sắc, sức mạnh và dũng khí khủng khϊếp, người có thể từ tay kẻ điên gϊếŧ chóc chi chủng sống sót, ít nhiều có thêm cậu.” Vừa rồi nam nhân này đỡ tay cậu, Tề Nhạc Nhân phát hiện hắn vừa mới dùng trường côn giúp cậu chặn một số bụi gai.

Trong cabin vẫn còn người may mắn còn sống cũng vỗ tay liên tiếp, Tề Nhạc Nhân có chút xấu hổ, nhỏ giọng hỏi chuyện với người bên cạnh gϊếŧ chóc chi chủng: “Vừa rồi tôi nghe có người nói gϊếŧ chóc chi chủng thức tỉnh, có nghĩa là gì?”

Nam nhân nhướng mày: "Cậu là tân nhân?"

“… A, chính xác mới vào không lâu.” Tề Nhạc Nhân cười nhẹ.

“Là một tân nhân, cậu đã rất xuất sắc, cậu xem hầu hết những người nhìn thấy trên thuyền đều là những người chơi lâu năm, không có khả năng vẫy vùng gì. Haha, đôi khi may mắn còn quan trọng hơn sức mạnh.” Nam nhân cười nói: “Đúng rồi, tôi tên là La Nhất Sơn, tôi đã ở đây được khoảng nửa năm.”

“Anh khỏe, tôi tên là Tề Nhạc Nhân. Vừa rồi cám ơn anh nếu không phải anh giúp tôi chặn gai, sợ không thể cùng tán gẫu ở đây.” Tề Nhạc Nhân chưa nói đến thời gian mình tiến vào, thuận tiện cảm ơn sự giúp đỡ của La Nhất Sơn.

Thoạt nhìn, La Nhất Sơn là một thanh niên có thân hình cường tráng, võ công cao cường, tính tình ngay thẳng.

“Đừng khách khí, tùy thời có thể giúp đỡ một phen, đáng tiếc….” La Nhất Sơn thở dài liếc mắt nhìn đầy đất hỗn loạn.

Tề Nhạc Nhân cũng nhìn vết thương trên khoang tàu trước mặt, chỗ nào cũng có bụi gai càn quét, trên bàn ghế hơn 10 thi thể nằm la liệt trên mặt đất, may mắn còn người chơi tồn tại; một vài người bạn đứng bên cạnh xác chết ai điếu, một số người phụ nữ trong số họ đang khóc nức nở.

Không cần nói thân trên vách tường bị tổn hại, một lỗ thủng lớn như vậy làm cho bên trong khoang tàu nóng lên, vừa rồi nguy hiểm cậu còn không có cảm giác được, lúc này mới bình tĩnh lại cả người phát run. Cậu tìm kiếm trong hệ thống, cuối cùng vẫn mặc áo khoác Ninh Chu cho.

Chiều muộn, hoàng hôn trên biển liền kề, đưa tới ánh vàng rực rỡ chiếu đến hoa Hải Đường nở nhưng trời vẫn se se lạnh như cũ.

“Tiểu Tề, cậu là người giáo đình sao?” La Nhất Sơn đột nhiên hỏi.

Tề Nhạc Nhân ngây người nhìn hắn: “Hả?”

“Đây không phải là tiêu chuẩn của giáo hội sao?” La Nhất Sơn chỉ vào tiêu chí bên ngoài cổ áo áo sơ mi.

Tề Nhạc Nhân lần lượt cởi bỏ cổ áo sơ mi, mặt trên thêu sợi tơ tằm, hình dáng theo phong cách trừu tượng, phía dưới hình như sừng dê ác ma, trên đầu là vương miện thánh giá: “Đây là tiêu chí giáo đình? Tôi không biết điều này, bộ quần áo này không phải của tôi...”.

“Ồ, tôi tưởng cậu là người giáo đình. Tôi nghe nói đại bản doanh của giáo đình bị Ma tộc xâm nhập, họ đã chuyển đến vùng đất Vĩnh Vô Hương, nơi lạnh đến nỗi có thể đông chết chim cánh cụt.” La Nhất Sơn đột nhiên nói đùa, chính mình cũng cười lên.

“...” Chuyện người này kể không có gì buồn cười, Tề Nhạc Nhân lúng túng cười gượng.

Vĩnh Vô Hương? Giáo đình? Thời điểm cậu chơi “Trò Chơi Ác Mộng” Giáo đình đúng là tồn tại, nhưng cậu không biết nó ở đâu; hiểu biết của cậu về Giáo đình rất hạn chế. Mặc dù nhiệm vụ chính chắc chắn là Giáo đình, thậm chí còn yêu cầu đi tới 20 năm trước Giáo đình bị tấn công bởi Ma tộc.....

“Về gϊếŧ chóc chi chủng……” Tề Nhạc Nhân lại hỏi danh từ nghe được vừa rồi.

La Nhất Sơn nghiêm nghị nhìn cậu, cảnh cáo nói: “Đó không phải là thứ gì tốt, người đi theo loại bàng môn tả đạo này cuối cùng sẽ không có kết cục tốt.”

Cổ của Tề Nhạc Nhân đột nhiên hơi đau nhói, cậu chạm vào chỗ đau, cơn đau buốt như ảo ảnh biến mất.

Vài người chơi ngồi xuống bên cạnh Tề Nhạc Nhân, vừa nói chuyện vừa tìm hiểu kỹ năng của cậu, Tề Nhạc Nhân không kiên nhẫn cau mày, không muốn để ý đến nhóm người này; cuối cùng, La Nhất Sơn yêu cầu để cậu nghỉ ngơi một chút. Tề Nhạc Nhân xác thật cũng rất mệt, nguyên bản cậu chỉ muốn ngủ một lúc, kết quả nhắm mắt liền ngủ.

Phi thuyền đã bắt đầu hạ xuống, thân tàu rung lắc khiến mọi người cảm thấy bất an, hành khách cũng ngồi xuống, đỡ bàn ghế để tránh té ngã.

Khi tiếng còi vang lên, hành khách tốp năm tốp ba đi xuống khoang thuyền.

Tề Nhạc Nhân chào tạm biệt La Nhất Sơn, đỡ tay vịn xuống thuyền.

Tàu hạ cánh, Al mặc chế phục đứng đó ôm cánh tay, vài người chơi đang tụ tập xung quanh hắn nói về một vụ tai nạn trên con tàu; hắn không để ý gật đầu, thời điểm khi Tề Nhạc Nhân đi xuống, hắn lập tức ngẩng đầu đi về phía cậu.

Tề Nhạc Nhân ngơ ngác nhìn hắn: “Làm sao vậy?”

Al liếc nhìn cậu từ trên xuống: “Cậu xử lý đống rác rưởi đó?”

“… Đúng.” Tề Nhạc Nhân nói.

Al thái độ lười biếng tựa hồ đoan chính một chút, hắn quay đầu lại liếc nhìn Tề Nhạc Nhân: “Tốt lắm, đi với tôi.”

“Đi đâu?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

“Sở thẩm phán, chúc mừng, bắt đầu từ hôm nay cậu bị hạn chế hành động.” Al lạnh lùng nói.

****