Hoan Nghênh Đến Nhà Trạch Nam

9/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
[Các bạn có thấy trên bìa có chữ gì không? - Là "hoa cúc nhập khẩu"=))] Thể loại: nhiều coupe Editor:Phúc Vũ & LạcHoa Nơi này có một em ách ba, một bạn béo tròn, một tên cuồng rình trộm, và một “anh”  …
Xem Thêm

Chương 4: Hai tên ngốc
Buổi tối, mọi người lục tục về nhà, vừa thấy hoa tươi chất đầy phòng, trong lòng lập tức hiểu được, tiểu chủ nhà đã bị lừa.

Đến giờ ăn tối, Vệ Đinh nhốt mình trong phòng, ba bạn khách trọ thay phiên gọi hắn ra ăn cơm, hắn đều không để ý tới.

Cố An nóng nảy, đang muốn phá cửa xông vào, A Bố lại ngăn hắn, “Bỏ đi, cứ để hắn được yên tĩnh. Sáng mai chúng ta đem hoa lấy đến thị trường cửa bãi quán, liền bán phí tổn giới, còn có thể giúp hắn vãn hồi một chút tổn thất.”

“Ân!” Cố An gật đầu đồng ý, tiếp theo nói với Quả Cầu: “Hiểu Phong, lấy bằng lái, chúng ta đi tìm cảnh sát ca ca xử lý vấn đề.”

“Hảo hảo!” Sở Hiểu Phong chạy vội lên lầu, thân hình đột nhiên trở nên linh hoạt hẳn, vài bước đã chạy lên lầu, lấy bằng lái, lại vài bước từ thang trên lầu nhảy xuống, vọt tới bên cạnh Cố An ngu ngơ cười: “Chúng ta đi thôi.”

Cố An giật giật khóe miệng: “Ngươi có thể đừng ngố như vậy không!!”

Hai người đi vào cửa hàng thú nuôi, cảnh sát ca ca vẫn chưa trở về.

Sở Hiểu Phong nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ tối, chẳng lẽ cảnh sát ca ca còn chưa tan sở?

Cố An tùy tiện ngồi bên cạnh ông chủ cửa hàng thú nuôi, vui vẻ bắt chuyện: “Tiểu Tha Bả (tha bả nghĩa là giẻ lau ^^), ngươi bình thường có sở thích tiêu khiển gì không?”

Nam nhân bị gọi là Tiểu Tha Bả vẫn vùi đầu vào máy tính, không đếm xỉa hắn.

Cố An nghiêng đầu đến trước mắt hắn, cười hì hì nói: “Tiểu Tha Bả, giúp chút việc gấp đi.”

Tiểu Tha Bả ngẩng đầu, rống giận: “Đừng gọi ta là Tha B ả!!”

Cố An không thèm để ý hắn rít gào, lại nói: “Giúp ta đặt trên mạng một con sεメ doll đi, loại thượng hạng a, mới có thể cảm nhận được cảm xúc tiếp cận một thân thể như người thật, giá cả không thành vấn đề.”

Tiểu Tha Bả tiếp tục rống: “Biếи ŧɦái chết tiệt! Sao ngươi không tự mình đặt đi?!”

Cố An tự nhiên nói: “Ta chưa từng mua qua, không biết loại nào tốt, ngươi cho ta vài đề nghị xem, ta tin vào ngươi!”

Tiểu Tha Bả mặt đỏ cả lên: “Ta cũng chưa từng mua qua! Ta không biết thế nào là loại tốt!!”

“Vậy sao?” Cố An thần bí cười, không nói tiếp.

Tiểu Tha Bả tổng cảm thấy hắn hình như đã biết chuyện gì đó, lắp bắp hỏi: “Biếи ŧɦái chết giẫm, ngươi… ngươi đột nhiên muốn mua sεメ doll làm gì?”

Cố An vẫn tươi cười, làm bộ nghi hoặc: “Ngươi nói cái dạng gì tốt đây? Tóc vàng mắt xanh da trắng mặc đồ thủy thủ có được không?”

Tiểu Tha Bả nghe vậy chấn động, sεメ doll trong nhà mình đúng là tóc vàng mắt xanh da trắng mặc đồ thủy thủ!

“Biếи ŧɦái chết bầm! Ngươi cư nhiên nhìn lén ta?!”

Cố An đập bàn cười ha ha: “Tiểu Tha Bả, sở thích của ngươi thực độc đáo!”

Tiểu Tha Bả siết chặt nắm tay, môi run run tức giận đến nói không ra lời.

Thấy đối phương bộ dáng bị hạ gục, Cố An càng cười đến man rợ.

Tiểu Tha Bả tên là Lương Băng, là đối thủ một mất một còn của Vệ Đinh.

Hai người sống đối diện, một tên mở tiệm bán hoa, một tên mở cửa hàng thú nuôi, không phải đồng hành, cũng không phải oan gia, lúc mới quen biết cũng coi như hòa hợp.

Có điều Lương Băng lòng dạ đặc biệt hẹp hòi, bất kể làm chuyện gì cũng đều thích cùng người khác so cao thấp.

Như chuyện mở cửa tiệm chẳng hạn, hắn không chấp nhận người khác làm ăn tốt hơn hắn.

Cửa hàng bán hoa mỗi ngày khai trương thực dễ dàng, tùy tiện bán vài đóa hoa liền kiếm được một mớ.

Cửa hàng thú nuôi thì không như vậy, không thể mỗi ngày đều có người đến mua thú nuôi, từ sáng đợi cho đến tối, thường xuyên gặp phải tình trạng ngay cả một túi thức ăn cho chó cũng không bán được.

Lương Băng chỉ cần thấy Vệ Đinh làm ăn thuận lợi trong lòng liền khó chịu. Hắn tới giờ chưa từng nghĩ qua, số tiền mà Vệ Đinh bán mấy trăm nhánh hoa cũng không nhiều bằng hắn bán một con thú nuôi.

Vốn dĩ là một mối quan hệ láng giềng hòa thuận, lại bởi vì hắn lòng dạ hẹp hòi mà biến oan gia.

Vệ Đinh mỗi lần bán được một đóa hoa, hắn liền từ cửa hàng thú nuôi lẻn đến tiệm hoa, quái gỡ khen vài câu.

Chẳng hạn, ông chủ Vệ kinh doanh tốt ghê a, ông chủ Vệ lại làm ăn lớn a, ông chủ Vệ sắp phát tài to rồi.

Bla bla bla……

Ban đầu Vệ Đinh cũng không để ý lắm, còn tưởng hắn là hay nói đùa.

Thế nhưng về lâu dài, mỗi ngày đều phải nghe loại giọng điệu quái thanh quái khí này, Vệ Đinh bắt đầu thấy phản cảm, vừa nhìn thấy hắn bước vào cửa hàng bán hoa liền nghĩ muốn lấy chổi quét hắn đi.

Có lần, Lương Băng thấy Vệ Đinh lại bán được một đóa hoa, liền lủi vào cửa hàng, mở miệng nói: “Ông chủ Vệ sinh ý thịnh vượng a, sáng sớm liền khai trương, ta thật sự hảo hâm mộ hảo hâm mộ……”

“Á…” lời còn chưa nói xong, chổi đã phang tới bản mặt hắn.

Ngay sau đó, hắn bị Vệ Đinh đuổi ra khỏi cửa hàng.

Quan hệ hai người từ đó về sau triệt để tan vỡ.

Thật ra sáng hôm đó Vệ Đinh căn bản không bán buôn được gì, mà là đυ.ng phải khách hàng cố ý làm khó, hoa bán vài ngày trước đã muốn héo tàn thế nhưng khách hàng kia lại muốn đổi giống.

Theo tôn chỉ phục vụ “khách hàng là thượng đế”, Vệ Đinh không nghĩ vì một nhánh hoa mà so đo cùng hắn, liền cho hắn đổi lại một cành, nhưng không ngờ Lương Băng lại điên khùng chạy tới.

Vốn đã nổi nóng, Vệ Đinh thật sự nhịn không được nữa, mới lấy chổi quét hắn ra ngoài.

Sau màn ẩu đả kia, Lương Băng khắp nơi đối chọi với Vệ Đinh, đem rác nhà mình xả trước cửa nhà Vệ Đinh, gọi đám thú nuôi của hắn đến cửa hàng bán hoa quấy rối, tận lực đóng vai một tên nhóc làm đủ việc xấu xa thô bỉ.

Vệ Đinh là một hài tử thật thà, gặp phải loại chuyện này chỉ có thể nén giận, hắn không nói được, muốn cùng đối phương đàm phán một chút cũng không được.

Có câu: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Cho đến lúc Cố An gia nhập nhà trạch nam, tháng ngày tươi đẹp của Lương Băng cũng chấm dứt.

Cố An sau khi tìm hiểu ân oán giữa hai người, bắt đầu phục thù Lương Băng.

Con cún cưng của Lương Băng là giống Komondor, toàn thân lông trắng như bị dây thừng dầy quấn lại, nhìn từ xa xa giống như một cái chổi lau.

Bởi vậy Cố An gắn cho Lương Băng biệt danh “Tiểu Tha Bả” này, con cún kia thì bị đặt tên là Lão Tha Bả, còn là trưởng bối so với Lương Băng.

Cố An thường xuyên hành Lão Tha Bả, luôn thích lấy than vẽ búp bê trên người nó.

Lương Băng mỗi ngày đều tắm rửa cho Lão Tha Bả, có điều than lưu lại trên da lông tẩy thế nào cũng không sạch, lông trắng biến thành lông xám, càng giống giẻ lau.

Cố An nhàn rỗi không có việc gì làm hay chạy tới cửa hàng thú nuôi, nhốt chó mèo chung với nhau, cho vẹt ăn thức ăn cho chó, mở l*иg chim xong luôn (cố tình) quên đóng lại, quăng mấy con chuột vào chung hộp với hamster cho vàng thau lẫn lộn.

Chó mèo nhốt chung trong một l*иg sắt đều bị chứng uất ức. Vẹt ăn phải thức ăn cho chó đau bụng hết mấy ngày, chim bay ra rốt cuộc không bay trở về, chuột lẫn lộn bị Lương Băng tưởng nhầm thành hamster bán đi một con, cuối cùng khách hàng đem theo cái l*иg hamster điên tiết đến tìm hắn tính sổ, túm con chuột ném vào mặt hắn, trên mặt lập tức để lại ba đường cào rướm máu, bộ dáng anh tuấn mà trước giờ hắn luôn tự hào đã bị hủy dưới móng vuốt chuột.

Lương Băng vì nỗi bi ai thúc dục, vọt đến cửa hàng bán hoa, trước mặt mọi người khóc rống cầu xin khoan hồng, còn hạ lời thề độc không đối chọi với Vệ Đinh nữa. Sau đó, hắn nhìn thấy Cố An giống như gặp ôn dịch né tránh thật xa. Cho dù như thế, Cố An vẫn không buông tha hắn, còn đem thú vui được xem là lớn nhất trong đời hắn ra mà đùa giỡn.

Lương Băng đã sớm biết Cố An là một tên cuồng xem trộm, nhưng không ngờ chính mình cư nhiên thành con mồi của hắn.

Bí mật bị bật mí, Lương Băng cảm thấy chính mình hiện tại như bị lột sạch quần áo phơi bày trước mặt hắn, xấu hổ không chịu được, không có lấy nửa điểm riêng tư đáng nói.

Lương Băng hung tợn trừng mắt nhìn hắn một cái, xoay người đi vào buồng trong.

Lương Băng vừa vào trong, cảnh sát ca ca liền từ ngoài bước đến.

Cố An nhanh nhẩu xông lên: “Cảnh sát ca ca, ngươi cuối cùng cũng đã về, chúng ta đem bằng lái đến trình ngươi đây.”

Cảnh sát ca ca nhìn hai người trong phòng, ngơ ngác nói: “Các ngươi sao lại ở trong này? Ta luôn chờ các ngươi ở cảnh cục.”

Cố An thiếu điều rớt cằm xuống đất: Giao cảnh này quả nhiên thực ngốc.

Cố An chỉ chỉ cửa hàng bán hoa đối diện: “Chúng ta ở nơi đó, hiện tại mọi người là hàng xóm.”

Cảnh sát ca ca nga một tiếng.

Sở Hiểu Phong cúi đầu đem bằng lái giao tận tay cảnh sát ca ca, thanh âm run đến lợi hại: “Cảnh… sát sát ca ca, đưa… đưa đưa… cho ngươi.”

Cảnh sát ca ca nhận lấy bằng lái, trước sau như một chỉ ân một tiếng, không hề n ói gì thêm.

Cố An một phen lau mồ hôi lạnh, thật cẩn thận hỏi hắn: “Cảnh sát ca ca, chúng ta tông hư bồn hoa có phải còn bị phạt tiền hay không a?”

“Ân, phải phạt.”

“Phạt bao nhiêu?”

Cảnh sát ca ca bày ra bộ dáng tự hỏi.

“Bỏ đi, ngươi công tác ở cảnh cục nào?” Cố An bất đắc dĩ thở dài, “Ta ngày mai đến cảnh cục tìm ngươi.”

“Đội giao cảnh trông chợ.”

“Nga, rất gần khu chợ này a.”

“Ân.”

“Xin hỏi phải xưng hô thế nào với ngươi a?”

“Ta họ Cung, tên Cung Nghị, các ngươi gọi ta là lão Cung được rồi.”

Lão công? (“cung” với “công” trong tiếng Hoa phát âm giống nhau ^^!)

Cố An khóe miệng run rẩy: Ngươi chiếm tiện nghi ta!

Thấy Cố An bộ dáng nghẹn khuất, Cung Nghị tựa hồ hiểu được gì đó, nghiêm trang giải thích: “Đồng sự trong cục đều là gọi ta như vậy.”

……

“Vậy các ngươi gọi ta là Tiểu Cung đi.”

“Bỏ đi, vẫn là gọi ngươi cảnh sát ca ca được rồi.” Cố An vui vẻ, “Hảo thân thiết, hảo êm tai!”

“Ân, cũng được.”

“Vậy không quấy rầy ngươi nữa, chúng ta đi trước.”

“Ân.”

Nói xong nói, Cố An kéo Sở Hiểu Phong đang ở trạng thái si mê ngu muội đi ra ngoài.

Thật không dễ dàng gì mới đi một chuyến, nhưng chỉ nói được một câu với cảnh sát ca ca, Sở Hiểu Phong không muốn ra đi như vậy, tách khỏi tay Cố An, đi đến trước mặt cảnh sát ca ca, ngữ điệu run run nói chuyện.

“Cảnh sát ca… ca… ta… ta……”

Cung Nghị nhìn sinh vật vĩ đại trước mắt, phát biểu một câu thật lòng: “Ngươi mập quá!”

Sở Hiểu Phong bất khả tư nghị mở to hai mắt, tan nát cõi lòng : T_T cảnh sát ca ca cư nhiên ghét bỏ ta.

“Phải giảm béo.”

……

“Béo quá đối với thân thể không tốt.”

Vết thương lòng nháy mắt khép lại, Sở Hiểu Phong cười trộm: Cảnh sát ca ca cũng quan tâm ta a!

“Ân! Ta sẽ giảm béo !” Sở Hiểu Phong liên tục gật đầu, “Từ nay trở đi ta sẽ không ăn cơm !”

“Không ăn cơm không được.” Cung nghị nghĩ nghĩ, “Vận động giảm béo thì được.”

Bạn Sở Hiểu Phong chưa bao giờ vận động của chúng ta liền phối hợp nói theo: “Đúng a, vận động giảm béo là hiệu quả nhất, từ ngày mai ta phải bắt đầu kiên trì vận động.”

Sở Hiểu Phong điên rồi!

Sáng hôm sau chưa đến năm giờ hắn đã rời giường, vệ sinh xong lại đến trường tiểu học bên cạnh khu chợ, dưới chân buộc theo hai bao cát lớn chạy vòng vòng quanh sân vận động.

Từ năm giờ đến sáu giờ, Cung Nghị có thói quen tập thể dục buổi sáng cũng vừa vặn đi tới trường tiểu học, hai người gặp nhau trong sân vận động.

Sở Hiểu Phong hưng phấn chào hỏi hắn: “Cảnh sát ca ca, ngươi tới chạy bộ a?”

Cung nghị vừa chạy vừa đáp: “Ân, đến chạy bộ.”

Sở Hiểu Phong chạy chậm theo sau hắn, nhìn bóng lưng hắn mà ròng ròng chảy nước miếng.

Cung Nghị đột nhiên dừng bước, quay đầu lại hỏi: “Ngươi cũng đến chạy bộ?”

Sở Hiểu Phong mãnh liệt gật đầu: “Đúng a! Đúng a!”

“Nga.”

“Ân.”

……

“Cảnh sát ca ca, chúng ta cùng chạy đi?”

“Hảo, cùng chạy.”

“Nga.”

“Ân.”

……

Chạy xong, Sở Hiểu Phong tuy mệt bở hơi tai, nhưng có thể cùng cảnh sát ca ca sóng vai bên nhau, hắn liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Hai người ra khỏi sân trường, đứng ở cổng trường học vẫy tay tạm biệt.

Sở Hiểu Phong quệt mồ hôi tr ên mặt nói:“Cảnh sát ca ca, ta phải về nhà .”

Cung Nghị gật đầu: “Ân, hẹn gặp lại, ta cũng về nhà .”

“Hảo, hẹn gặp lại.”

Nói xong, hai người đồng thời đi về hướng chợ hoa điểu, suốt dọc đường không nói gì.

Về nhà tắm rửa xong, Sở Hiểu Phong canh đúng giờ ôm họa bản chạy đến ngã tư ngồi xổm bên đường nhìn Cung Nghị chỉ huy giao thông.

Vừa thấy chính là đúng ngọ.

Đến giữa trưa, Sở Hiểu Phong thấy Cung Nghị đổi phiên trực đi xuống, liền giả bộ như tình cờ gặp mặt chạy đến bên hắn chào hỏi: “Cảnh sát ca ca, thì ra ngươi gác ở trong nàya? Bây giờ đã tan sở phải không?”

“Nghỉ giữa trưa.” Cung Nghị nói,“Lát nữa lại trực.”

Sở Hiểu Phong đem nước khoáng hảo chuẩn bị từ sớm đưa tới trước mặt hắn: “Cảnh sát ca ca đứng suốt buổi trưa hẳn là vừa mệt vừa khát lắm phải không? Ta vừa vặn mua một chai nước khoáng, ngươi uống đi.”

“Cám ơn.”

Cung Nghị đón nhận nước khoáng, mở nắp uống một ngụm, đưa ngược lại cho hắn: “Ngươi cũng uống đi, ngồi suốt buổi trưa cũng vừa mệt vừa khát lắm phải không?”

Sở Hiểu Phong nghe vậy đực ra, mặt thoáng chốc đỏ bừng, sợ tâm tư của mình bị phát hiện, cuống cuồng giải thích: “Ta không phải vì nhìn ngươi mới ngồi xổm ven đường, ta là họa… họa… họa sĩ, vẽ xe, vẽ đường……”

Cung Nghị không hiểu cho lắm: “Ta có nói ngươi ngồi nhìn ta đâu.”

Sở Hiểu Phong: ……

Buổi chiều, giờ ăn.

Buồn bực suốt một ngày một đêm, Vệ Đinh cuối cùng cũng ra khỏi phòng.

Bị lừa vẫn không thể để tinh thần sa sút mãi được.

Hắn chuẩn bị cơm nước xong lại đem hoa đến chợ đêm phân phối.

Bán rẻ một chút, thậm chí lỗ vốn cũng không sao. Hắn không muốn trơ mắt nhìn hoa tươi chất đầy trong phòng héo rũ đi.

Để bổ sung thể lực, Vệ Đinh quyết định đêm nay ăn thịt bò.

Khoai tây chiên thịt bò, chẳng những ngon, m à giá trị dinh dưỡng lại cao.

Thịt bò cho vào chảo xong, Vệ Đinh mới sực nhớ trong nhà không có khoai tây.

Sở Hiểu Phong chủ động giành lượt đi chợ.

Mua khoai tây là thứ yếu, đi ngang qua cửa hàng thú nuôi trộm nhìn cảnh sát ca ca mới là trọng điểm.

Bất quá khi hắn đi ngang qua cửa hàng kia, cũng không thấy cảnh sát ca ca.

Sở Hiểu Phong ủ rũ gục đầu đi vào chợ mua khoai tây, vừa quay người lại cặp mắt liền sáng rỡ.

Cảnh sát ca ca mang theo đồ ăn đang đứng trước mặt hắn.

Sở Hiểu Phong cười ngố bước tới, “Cảnh sát ca ca, ngươi đi mua đồ ăn sao?”

Cung Nghị gật đầu, “Ân, đến mua đồ ăn, ngươi cũng đến mua đồ ăn?”

“Đúng a.” Sở Hiểu Phong lại hỏi: “Ngươi mua cái gì a?”

Cung Nghị giơ lên cái túi to đùng trong tay, “Cá.”

Sở Hiểu Phong cũng giơ lên cái túi bự chảng trong tay, “Ta mua khoai tây.”

“Nga.”

Sở Hiểu Phong không biết nên nói tiếp thế nào, lại không muốn tẻ nhạt, chỉ đành phải không nói chuyện tìm nói, “Ta rất thích ăn cá.”

“Vậy sao?” Cung Nghị đem cá nhét vào tay hắn, “Cho ngươi ăn đó.”

Sở Hiểu Phong thụ sủng nhược kinh, vội đem túi khoai tây đưa cho Cung Nghị, “Có qua có lại, khoai tây này cho ngươi ăn.”

“Hảo.” Cung Nghị tiếp nhận túi khoai tây trong tay, khách sáo nói: “Cám ơn.”

Sở Hiểu Phong cũng thực khách khí, quơ quơ cá trong tay, “Ta cũng muốn cám ơn ngươi.”

Cung Nghị nghiêm trang: “Không cần cảm tạ.”

“Nga.”

“Ân.”

……

Tiếp đó hai người về nhà, không ai nói ai, chỉ im lặng bước đi.

Đến cửa nhà, tạm biệt xong, Sở Hiểu Phong nhìn theo bóng lưng Cung Nghị đến xuất thần, cảm giác ngọt ngào nhộn nhạo dâng tràn trong ngực.

Ngây ngốc một hồi, Sở Hiểu Phong hoan hô bước vào trong nhà.

Nghe thấy tiếng hắn, Vệ Đinh từ nhà bếp đi ra, khoa tay nói: Mau đưa khoai tây cho ta, thịt bò muốn nhừ luôn rồi.

Sở Hiểu Phong lượn vài vòng trong phòng, cười ngố đem cái túi to trình ra

Vệ Đinh nhận lấy, mở ra vừa thấy, mặt liền đen lại: Ngươi ngốc cái gì vậy?! Ta muốn ngươi mua khoai tây, ngươi mua một con cá về làm chi?

Sở Hiểu Phong còn đắm chìm trong hạnh phúc vui sướиɠ, vừa nhảy chân sáo vừa nói: “Ta mua khoai tây a, hai khối ngũ nhất cân, ta mua hai cân.”

Vệ Đinh dụi dụi mắt, nhìn lại, trong tay vẫn là cá.

Ngẩng đầu, nhìn Quả Cầu đang phiêu, trong lòng tràn ngập thông cảm.

Tên ngốc này ngay cả khoai tây và cá cũng không phân biệt được……

Cơm tối xong, Vệ Đinh dẫn theo mấy rổ đi tìm chợ đêm thượng bãi quán.

Đi vào chợ đêm, Vệ Đinh tìm một vị trí gần đầu phố, đem hoa đã phân loại bày ra xong, bắt đầu mời chào.

Trên giỏ hoa treo một tấm biển, trên đó viết — mua một tặng một.

Tuy nói là mua một tặng một, nhưng thật ra một nhánh hoa giá tương đương giá vốn của hai nhánh hoa, không lời không lỗ.

Đến nước này rồi, có thể không lời không lỗ cũng là tốt rồi, Vệ Đinh không nghĩ sẽ kiếm lãi.

Vệ Đinh đặc biệt tỉ mỉ, trên đóa hoa phun chút nước, hoa tươi kiều diễm ướŧ áŧ lập tức nở rộ như nụ cười, nở đến viên mãn, hương thơm nức mũi.

Hoa tươi xinh đẹp, hơn nữa hắn bộ dáng vui vẻ cởi mở, rất nhanh liền hấp dẫn rất nhiều khách nhân.

Vệ Đinh vẻ mặt vẫn tươi cười, đối với mọi người lễ phép lại khách khí, trên quầy hàng hoa tươi dần dần vơi đi.

Mắt nhìn mà tâm vui. Có thể bán được hoa, hắn cũng đã thực thỏa mãn .

Bán sạch hoa tươi, Vệ Đinh mang theo lẵng hoa không đi về nhà.

Trong lòng ca hát, trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười.

Mới vừa đi đến chợ hoa điểu, một nam nhân sượt qua vai hắn đi qua.

Vệ Đinh ngẩn người, vội quay đầu lại, nhìn bóng lưng nam nhân, một đoàn lửa giận mãnh liệt bốc lên khắp người.

Vệ Đinh dùng ngữ điệu rít gào trong lòng rống giận: Đồ lừa đảo, ngươi đứng lại đó cho ta!

Giây tiếp theo liền đỏ mắt nhảy lên lưng nam nhân, lấy tay siết cổ hắn cổ, cúi đầu cắn lỗ tai hắn.

Tác giả có lời muốn nói: Chúc mừng năm mới o[≧v≦]o~~

Tiểu Tha Bả là một tiểu tiện thụ =. =

Thêm Bình Luận