Chương 7

“Đàn anh ơi, em tắm xong rồi ạ.” Lau lau tóc, Lý Văn ngồi xuống sofa chuẩn bị sấy khô.

“Ừ, chờ anh chút.” Tân Nhược Thuần cũng rửa bát sắp xong.

Lý Văn sấy tóc, ánh mắt nhìn chằm chằm phòng tắm. Tiếng nước ào ào, hơi nước mông lung, loáng thoáng có thể thấy cơ thể rắn chắc bên trong.

Một lúc sau, tiếng nước dừng lại.

“A Văn ơi.” Anh gọi cách cửa.

“Sao thế đàn anh?”

Lý Văn đang xem thời khóa biểu hôm sau, thực tế đã ngơi ngác 10’, người phía sau đã câu hồn cậu rồi.

“Lấy quần áo hộ anh được không? Anh quên rồi.”

“Vâng… Ơ?!!!” Lý Văn đồng ý, Tân Nhược Thuần ló ra, sau lưng là hơi nước lượn lờ, nửa người trên là bọt nước trượt theo cơ bắp.

Mũi cậu nóng lên, luống cuống tay chân tìm trong đống túi mua sắm.

Bên trong là quần áo anh mới mua: Đồ ngủ cổ trễ màu xám nhạt và hai cái qυầи ɭóŧ màu trắng viền đen.

Cậu ma xui quỷ khiến nhìn một cái.

“To vãi…”

Cậu không cùng đẳng cấp.

“A Văn?” Mãi không thấy gì, Tân Nhược Thuần thúc giục.

“À vâng, em nè!!” Lý Văn mê trai đỏ bừng mặt, má hây hây ôm quần áo qua.

“Đàn anh ơi, anh lấy đi.” Khẽ gõ phòng tắm, cửa mở ra hầm hập hơi nước, sau đó là cơ thể trần trụi hun cho Lý Văn như say tàu xe.

“Cảm ơn A Văn.” Tân Nhược Thuần nhìn chằm chằm Lý Văn cúi đầu, mái tóc nhuộm màu nâu trà xõa tung mềm mại, tai hồng hồng sắp nhỏ máu. Đáy lòng anh vui vẻ nhưng không nỡ trêu cậu thêm, lui về mặc đồ.

Sắp 11h đêm, Lý Văn bị ép ngồi trên sofa nhìn Tân Nhược Thuần kéo vệt nước vừa tắm xong.

“A Văn, anh có thể ngủ cùng em như đêm qua không?” Tân Nhược Thuần mắt lom lom nhìn cậu.

“Không thể!” Lý Văn lập tức từ chối. Cùng một thằng đồng tính mơ ước mình ngủ chung, có khi Tân Nhược Thuần sẽ cảm thấy tởm cả đời. Lý Văn không muốn.

“A Văn… Em ghét anh thế ư?” Tân Nhược Thuần dừng bước. Anh không hiểu, mình đã ám chỉ rõ ràng thế rồi còn bị từ chối, chả lẽ em không thích thật?

“Không ạ, anh nghe em đã… Em ngủ giường xếp vậy.” Lý Văn vội chối bay biến. Trước đó khi anh ngủ lại cũng ngủ giường xếp.

“Em là chủ nhà sao lại ngủ giường xếp, A Văn ghét bỏ anh thì thôi để anh dọn đi, làm phiền em quá.” Tân Nhược Thuần cúi gằm.

“Em không có ý đó mà! Đàn anh…” Lý Văn nghẹn nửa ngày không nói nên lời.

Em không ghét đàn anh, nếu em nói em là gay chắc chắn đàn anh sẽ không muốn chung giường với em, đàn anh sẽ ghét em mất, nhưng vậy là đủ rồi. Lý Văn hạ quyết tâm nhưng mũi lại cay cay.

“Ưm… Em… Là gay đó…” Lý Văn giọng như muỗi kêu, đầu cúi gằm, mắt ươn ướt.

Ngủ chung với đàn anh sẽ cảm thấy tội lỗi, cậu không dám nói ra. Tân Nhược Thuần dịu dàng với cả nam lẫn nữ, đi đâu cũng mỉm cười, chưa từng nghe thấy tiếng xấu nào đồn thổi.

Tân Nhược Thuần chăm sóc mình chắc cũng sẽ chăm sóc người khác như thế thôi.

“Đàn anh à, vậy nên anh không thể…”

“Vậy hả… Em sợ anh động chân động tay với em ư?” Tân Nhược Thuần đánh gãy lời cậu,

“Em tin đàn anh Thuần!” Lý Văn đột nhiên ngẩng lên, đôi mắt hồng hồng khiến Tân Nhược Thuần giật mình, trong lòng hiểu rõ.

“A Văn không thích anh à?” Tân Nhược Thuần chống lên cây lau nhà, sờ cằm làm dáng đẹp trai.

Thích, thích lắm… Đàn anh đừng trêu em nữa, em nhịn không nổi đâu. Lý Văn nhìn Tân Nhược Thuần bày trò, đáy lòng chua xót.

“… Nếu đàn anh muốn thì được ạ.”

Vẫn ngủ chung giường, nhưng lần này là lưng dựa lưng chứ không ôm ấp nhau như đêm qua.

Lý Văn trợn mắt nhìn tủ quần áo bị ánh trăng chiếu vào. Cậu đau chứ, chắc đàn anh ghét mình lắm, mình là con đĩ ti tiện đáng khinh thế cơ mà, nương cơ hội này gần gũi anh, chờ đàn anh tìm được việc chắc không còn nữa đâu.

“A Văn ơi.” Giọng nói Tân Nhược Thuần truyền tới từ phía sau, “Em ngủ chưa?”

“Em chưa.” Lý Văn chớp mắt giấu đi tâm tư, giọng nói lại hơi nghẹn, “Đàn anh Thuần có gì muốn hỏi ạ?”

“A Văn buồn vì tính hướng của mình à?” Sau lưng có người, Lý Văn cảm nhận được cả ánh mắt cháy bỏng đang nhìn gáy mình, y như muốn đốt ra một lỗ.

“Em thích ai, dù là giới tính nào, dù là người nào đi chăng nữa, chịu trả giá thì đều đáng quý hết.” Tân Nhược Thuần không đợi cậu đáp.

Lý Văn nắm chặt mép chăn, không nói gì.

Nhìn cậu tự cuộn mình lại, Tân Nhược Thuần như bị kim đâm vài nhát. Anh chầm chậm dán vào, hai tay vỗ nhẹ lưng Lý Văn.

“Đàn anh ơi… Em có một bí mật…” Không biết đã qua bao lâu, lâu đến mức Tân Nhược Thuần nghĩ cậu đã ngủ lại nghe được giọng nói nhè nhẹ, nhẹ như tiếng gió.

Lý Văn suýt thì bật khóc nức nở. Ham muốn cao về mặt tìиɧ ɖu͙©, livestream 18+ tự sướиɠ, làm streamer 18+ kiếm thêm chút tiền… Nói thế nào đây, mỗi cái vỗ nhẹ nhàng như thúc đẩy cậu tâm sự càng nhiều.

“Ừm, ai cũng có bí mật riêng, trong lòng ai cũng có một con người khác, chỉ mình em biết thôi.” Tân Nhược Thuần tì lên tóc Lý Văn.

“Đàn anh cũng có ạ?” Lý Văn cứng còng như cũ.

“Ừ, thật ra… Anh là một kẻ vô cùng xấu xa.” Tân Nhược Thuần bật cười, rung động truyền tới chỗ Lý Văn.

“Em ứ tin.” Lý Văn xoay người, tay cọ cọ lên eo Tân Nhược Thuần, lại giống như đang ôm thứ gì vô hình.

“Đàn anh có thể… Dù biết em khác biệt thì cũng… Đừng ghét em nhé?” Bên tai là tiếng tim đập, Lý Văn nhắm mắt chờ đợi phán xét.

Duỗi tay ấn đầu Lý Văn vào ngực, bàn tay lớn vuốt ve mái tóc mềm mại.

“Ừ.”

Lý Văn an tâm nhắm mắt, lại nghe Tân Nhược Thuần nói tiếp: “A Văn cũng đừng ghét con người khác của anh nhé.”

“Vâng.” Lý Văn nói giọng mũi, không nghĩ ngời về câu nói của anh.

Hai người ôm nhau ngủ, trong đêm hè hai trái tim hòa nhịp đập.

Một đêm không mộng mị.



Đồng hồ báo thức reo vang, Lý Văn cau mày ngồi dậy, còn hơi mơ màng.

“A Văn tỉnh à? Anh làm bữa sáng rồi.” Giọng Tân Nhược Thuần truyền vào.

“Hả?” Lý Văn nhìn thời gian, đây là thời gian bình thường cậu dậy đi mua bữa sáng, “Sớm quá! Đàn anh Thuần vất vả rồi ạ!”

Nhanh chóng rời giường, Lý Văn ngồi xuống bàn ăn.

Trên bàn là cà phê nóng hổi và bánh sandwich. Trước mặt Tân Nhược Thuần còn có cháo nấu thịt nạc trứng bắc thảo, trứng ốp và sữa chua trộn quả hạch.

“Cảm ơn đàn anh.” Lý Văn lâu rồi chưa ăn sáng ở nhà, đi học toàn ăn cho có ở canteen, không có lớp thì ngủ quá giờ trưa.

“Không có gì, anh phụ trách cơm nước với việc nhà mà.” Tân Nhược Thuần tạp dề chưa có cởi xuống, tạp dề dính thức ăn ngoài ý muốn hợp với đồ mặc ở nhà của anh.

Ăn xong bữa sáng, Lý Văn chuẩn bị rời khỏi nhà. Tân Nhược Thuần tiễn cậu, đứng ở tủ giày nhìn cậu khom lưng.

Sơ mi giặt trong cạp quần ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, tư thế khom lưng làm quần căng lên, cặp mông mẩy đáng yêu vừa vặn chào hỏi mắt anh.

“Khụ…” Tân Nhược Thuần ho khan, nhìn đi chỗ khác.

“Đàn anh ơi, em đi trước nhé. Tối em mới về ạ.” Lý Văn gật đầu với anh.

“Đi cẩn thận, về sớm nhé.” Anh mỉm cười với Lý Văn.

Cuộc trò chuyện nho nhỏ này thật ấm áp biết bao, Lý Văn hi vọng cuộc sống này sẽ kéo dài vĩnh viễn như vậy.