Chương 4

Tân Nhược Thuần siết cốc tự sướиɠ, thông thả đong đưa eo. Ở bên kia, gậy massage trong cơ thể Lý Văn cũng dần rung lên.

“Ah…” Lý Văn trở tay không kịp, rêи ɾỉ quyến rũ.

Đầu nấm của gậy massage cọ qua thịt mềm, như khám phá từng tấc một. Nó cũng mô phỏng gậy thịt chà qua từng điểm mẫn cảm, thọc vào rút ra yêu thương điểm G.

“Ưm… To quá…” Lý Văn ít khi dùng kích cỡ này, miệng nhỏ căng ra hơi sợ. Miệng nhỏ dù được chuẩn bị trước cũng khó khăn phun ra nuốt vào.

Gậy massage không nhanh không chậm, kɧoáı ©ảʍ tới như thủy triều, nhợt nhạt rời khỏi bờ cát ướt nhẹp, miệng nhỏ bị lấp đầy ngứa ngáy.

Lý Văn co bóp miệng nhỏ nhằm gia tăng lực, ai ngờ chỉ ngứa hơn. Quyền trong tay người khác, cậu chỉ có thể cầu xin.

“Nhanh lên… Ưm… Ô…” Lý Văn lắc lắc mông, lưng dựa vào ghế giương đôi mắt ướŧ áŧ nhìn về phía màn hình, đôi môi bị vệt nước làm cho sáng bóng, vết thương bên khóe miệng cũng trở nên quyến rũ.

Lý Văn không biết vẻ ngoài của mình hiện tại đủ để quyến rũ bất kì ai đắm mình trong kɧoáı ©ảʍ, mở miệng yêu cầu gì cũng có.

[Nho Nhã da^ʍ quá vậy???]

[Daddy Tinh Nhược mau đến djt tàn bạo ẻm đi!!!]

[Tôi muốn làm gậy massage của ẻm!!!]

[Quá ư là da^ʍ!!!]

“Ừm, để anh tăng tốc.” Giọng nói Tân Nhược Thuần vang lên, u ám như tiếng than của ác ma.

Tân Nhược Thuần nhanh chóng chuyển động, gậy massage cũng đâm chọc theo. Đầu nấm đè lên điểm nhỏ nhô lên, Lý Văn run rẩy. Gậy massage âm ấm dán vào thịt mềm, cơ thể tự tiết chất lỏng khiến chuyển động càng mượt.

“Ah… Ưm… Nhanh quá… Ah…” Lý Văn chưa từng sướиɠ tới vậy, ngày thường đều là tự bản thân khống chế, chưa bao giờ đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ khó đoán như hôm nay. Gậy thịt phía trước cứng lên, cọ cọ bụng nhỏ.

“Nhanh quá… Tinh Nhược… Ưm…” Lý Văn ngẩng cổ, làn da trên cổ phiếm hồng. Chất lỏng trong suốt trong cơ thể bị gậy massage chặn lại, theo chấn động xoay tròn chảy ra, thấm ướt vải dệt che miệng nhỏ.

“Vậy thì để anh giảm tốc.” Giọng nói trêu đùa của Tân Nhược Thuần truyền ra. Chuyển động thắt lưng giảm lại, nhợt nhạt đâm lên, đầu nấm chôn vào đánh quanh thịt mềm mất hồn.

“Ưm… Đừng cọ… Đừng mà…” Điểm mẫn cảm trong cơ thể bị nghiền nát, lực không nặng không nhẹ ngứa ngáy khó hiểu, còn mang đến sự trống rỗng. Muốn bị chơi mạnh bạo, Lý Văn cong eo cọ cọ ra vệt nước.

“Khó chiều quá, em muốn thế nào phải nói chứ Nho Nhã.” Tân Nhược Thuần cười cười, hướng dẫn cừu con ký vào khế ước bán mình.

“Xin anh… Tinh Nhược…” Kɧoáı ©ảʍ tra tấn Lý Văn, kɧoáı ©ảʍ kéo dài từng đợt từng đợt cọ qua bụng dưới, giống như khế ước đã hoàn thành.

“Tinh Nhược!!! Của anh hết… Ưm a… Đừng cọ nữa… Ah..” Ánh mắt ướŧ áŧ của cậu nhìn trần nhà, dùng sức hóp bụng, tay tự vuốt ve mơn trớn cơ thể.

“Ha, là em nói đấy nhé.” Tân Nhược Thuần nghe xong bắt đầu mạnh mẽ đâm lút cán.

Lý Văn nắm chặt tay, nước da^ʍ ướt đẫm rỉ ra ngoài miệng nhỏ.

[Đỉnh vl, ẻm nhìn y như đang bị djt nát ấy…]

[Tôi cũng muốn djt ẻm!!!!]

[Daddy Tinh Nhược dạy tốt!!!]

Tân Nhược thuần đạt mục đích, tâm trạng vui vẻ nhìn làn đạn, sung sướиɠ đáp: “Thế hả, cảm ơn đã khích lệ.”

Anh bóp bóp ly tự sướиɠ, tay cầm ly nổi gân xanh, đủ thấy bản thân đang dùng sức.

“Ưm… ưm… Ah…” So với sự mạnh bạo ban nãy, gậy massage giờ lại đâm đến chỗ sâu chưa từng tới. Lý Văn run rẩy, ngón chân cuộn lại.

“Ưm… Ô…” Miệng nhỏ thít lại, Tân Nhược Thuần cũng thở dốc theo, lỗ tai đỏ ửng, mồ hôi mỏng trên từng thớ thịt gợi cảm vô cùng.

[Mẹ nó, chắc chắn Tinh Nhược đang tɧẩʍ ɖυ!!!]

[Daddy thở dốc cũng gợi cảm]

[Lỗ tai mang bầu cmnr]

“Ah… Muốn bắn…” Lý Văn vuốt ve gậy thịt nhỏ. Một lúc sau, sữa chua đặc sệt phun ra, đọng trên đùi, đọng trên bụng nhỏ. Cậu ưỡn ngực, hai đầu nhũ nhỏ như ẩn như hiện.

Gậy tịt massage vẫn không dừng lại, kéo dài kɧoáı ©ảʍ chí mạng. Lý Văn đang mơ màng càng thêm mẫn cảm, chân nhũn ra run rẩy.

“Đừng… Tinh Nhược… Ưm ưm…” Lý Văn hờn dỗi, khóe mắt ửng hồng như đánh phấn, mảnh mai diễm lệ.

“Ah… Dừng lại đi…” Lý Văn nức nở, duỗi tay muốn kéo gậy massage ra, muốn thoát tra tấn. Gậy massage bị qυầи ɭóŧ chặn lại, lấy không ra.

Giống như đang bị người khác chơi vậy… Lý Văn thất thần, trong óc chỉ nghĩ được vậy.

Lý Văn muốn kẹp chân nhưng lại bị còng lại, theo động tác rung động đến mức mắt cá chân ửng đỏ, chọc người khác muốn đè ra hôn, để thêm dấu vết.

Qua một lúc lâu, Lý Văn dần quen với kɧoáı ©ảʍ, há mồm thở dốc, nước miếng không kịp nuốt chảy xuống xương quai xanh.

“Tự sờ mình đi Nho Nhã.” Tân Nhược Thuần dỗ dành Lý Văn. Lý Văn không còn khả năng tự hỏi, giọng mũi ừm một tiếng, vâng lời theo bản năng.

Cậu vói tay vào áo vuốt ve đầṳ ѵú, xoa bóp kéo kéo như viên kẹo dẻo, tay phải vuốt ve dọc theo bụng mềm mại xoa xóp trứng, xoa xoa gậy thịt xìu xuống.

“Ngoan quá.” Tân Nhược Thuần khen ngợi, quan sát cậu rồi lại tiếp tục đâm chọc. Tân Nhược Thuần cảm nhận kɧoáı ©ảʍ do cốc tự sướиɠ mang lại, càng thêm hối hận tại sao không thiết kế bộ đồ chơi này, tận hưởng miệng nhỏ ướŧ áŧ của A Văn.

[Nho Nhã ngoan quá]

[Ẻm bị gậy massage djt hỏng rồi hả?]

[Daddyyyyy]

“Ưm… Ưm… Sâu quá…” Lý Văn rêи ɾỉ, gậy massage trong cơ thể vẫn không ngừng chuyển động. Cậu nhắm nghiền mắt, lông mi chớp chớp cảm nhận ánh đèn. Miệng nhỏ tê dại, máy móc đón nhận kɧoáı ©ảʍ.

Chóp mũi ngập tràn hương vị tìиɧ ɖu͙©, mồ hôi và dịch cơ thể dính khắp nơi, bản thân cậu còn thấy thở không nổi. Cậu thè lưỡi thở hổn hển, rêи ɾỉ hỗn loạn, hít vào cũng chả đủ.

“Ah… Lại muốn…” Không lâu sau, Lý Văn lại cong lưng bắn lần nữa. Bắn nhiều lần, “bé cưng” phía trước hơi đau, chỉ còn dịch loãng loãng.

Tân Nhược Thuần thương tiếc ngừng một lúc, Lý Văn thở dốc một hơi.

“Tinh Nhược… Xin anh… Em chịu không nổi… Ưm…” Tân Nhược Thuần lại động, Lý Văn cầu xin anh muốn thoát khỏi kɧoáı ©ảʍ.

“Chút nữa thôi, sắp rồi.” Chóp mũi Tân Nhược Thuần đổ mồ hôi.

Tân Nhược Thuần lại động tiếp như muốn nhét cả hai trứng vào, đi vào nơi sâu nhất của miệng nhỏ.

“Ưm… Bắn bên trong… Đừng mà… Nhiều quá… Trướng…” Lý Văn sợ hãi rên lên, gậy massage trong cơ thể đâm chọc thêm vài cái rồi bắn ra chất lỏng sền sệt vào vách thịt. Trong cơ thể Lý Văn cũng chảy nước, thấm vào đầu nấm món đồ chơi.

Đầu óc Lý Văn nổ pháo hoa, tiếp tục đạt cao trào, gậy thịt nhỏ không bắn được thêm cái gì chỉ có thể tí tách nhỏ giọt.

[Hả? Món đồ chơi này còn có công năng bắn?]

[Chân thật vl]

[Tim đập thình thịch, tiếp đê!]

[Nho Nhã bị djt bắn]

[Quá da^ʍ]

Tân Nhược Thuần bắn ra chưa rút khỏi luôn, ác độc chầm chậm cọ vài cái.

“Đừng… Ưm… Ưm… Muốn…” Gậy massage chọc chọc trong chất lỏng, Lý Văn cảm nhận cơ thể phình ra, đột nhiên muốn đi tiểu.

“Đừng… Ưm…” Bị hung hăng chà đạp, Lý Văn chịu không nổi, gậy thịt bắn ra chất lỏng vàng vàng.

Một khi van đã mở thì nín không nổi, chất lỏng thấp ướt vải dệt và ghế dựa, thậm chí còn đọng lại bụng nhỏ. Cậu bị gậy massage cᏂị©Ꮒ mất khống chế.

Lý Văn hoàn hồn, mùi nướ© ŧıểυ hòa lẫn mùi dâʍ ɭσạи trong căn phòng. Ngẩn người nhận ra chuyện ban nãy, Lý Văn mím môi khóc nấc lên.

“Hức… hức…” Lý Văn nức nở, bụm mặt cúi đầu, nhỏ bé chọc người thương. Mất mặt quá, bị chơi đến bắn nướ© ŧıểυ trước mặt nhiều người. Ý niệm này lấp đầy đầu cậu.

Tân Nhược Thuần nhìn cảnh tượng trước mặt, anh cũng sợ hãi theo, không ngờ Lý Văn cũng có mặt này. Tân Nhược Thuần như được mở ra cánh cửa mới.

Anh không biết nói gì, chỉ muốn dấu Lý Văn đi bắt nạt cậu thêm lần nữa, muốn nhìn cậu có thể bị bắt nạt tới mức độ nào.

Tân Nhược Thuần rút khỏi cốc tự sướиɠ, nghe tiếng Lý Văn nức nở: “Xấu hổ quá…”

Giọng nói khàn khàn không hề có chút hối hận nào, còn mang ý cười.

[Tinh Nhược vừa cười?]

[Vợ yêu xấu hổ phát khóc kìa!]

[Ôm vợ một cái ~]

[Nho Nhã mau “ra” lên mặt anh đi!]

[Mặc quần đi em]

“Không sao đâu, có anh đây rồi.” Tân Nhược Thuần vẫn còn lương tâm, thu hồi tâm tư tà ác, nhẹ giọng an ủi.

Lý Văn khóc một lúc cũng xuôi, ôm mặt không đáp. Cơ thể bị còng chặn nên không cuộn lại được, cả cơ thể bị nhìn không sót chỗ nào, từ trên xuống dưới đỏ ửng. Xấu hổ quả, bị cᏂị©Ꮒ bắn nước, lại còn khóc nhè. Lý Văn muốn bốc hơi trong ổ chăn.

Tân Nhược Thuần chủ động kết thúc buổi live.

“Cảm ơn mọi người, Nho Nhã nhà chúng tôi cần nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ kết thúc lần livestream này.”