Vừa nói cái tên Lian này vừa đẩy vai Y Mai vào trong phòng thay đồ. Nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá một lượt thấy vóc dáng, nước da, màu tóc đều rất hoàn hảo có thể nói là đẹp không tì vết. Cuối cùng hắn chọn cái váy màu trắng xẻ đùi và hở một phần ở lưng cho cô. Hơi ái ngại với chiếc váy Y Mai mở lời:
-Tôi thấy nó khá thiếu vải. Không hợp với tôi cho lắm.
-Này, tôi là người đạt giải Nhà thiết kế xuất sắc nhất trong Paris Fashion Week năm trước đấy nhé. Cô dám nghi ngờ tính thẩm mĩ trang phục tôi chọn cho cô?
Luống cuống giải thích, khuôn mặt Nhược Y Mai biến sắc, cô sợ nhất là bị người khác hiểu lầm:
-A ý tôi không phải thế. Tôi không quen mặc đồ hở hang như vậy. Chứ chẳng có ý chê trách gì đâu.
Vẻ mặt có phần dịu xuống, Lian nhẹ nhàng bảo:
-Cô cũng nên thử một lần đi biết đâu lại thấy hợp. Tuổi trẻ vốn là dùng để trải nghiệm mà, phải tự tin vào bản thân chứ tiểu cô nương.
Thấy anh ta nói cũng không phải không có lí, Y Mai quyết định lấy bộ váy đó. Đi được vài bước, lúc này như sực nhớ ra chuyện gì đó cô hỏi quay lại hỏi nhà thiết kế đạt giải nhất trong tuần lễ thời trang:
-Anh quen Nhϊếp Tần San chứ? Cô ấy cũng tham gia đó.
-Nhϊếp Tần San sao? Có chút ấn tượng, tương lai trong ngành này của cô ấy rất tốt nha! Thiết kế lúc ấy cũng khá nhưng còn non và xanh lắm nên không được ban giám khảo đánh giá cao.
-Cô ấy là bạn tôi. Anh là thần tượng của nhỏ đó, chả trách tôi nghe tên anh quen tai đến vậy. Hôm nào mời anh bữa cơm, tiện thể cho Tiểu San gặp mặt idol. Được chứ?
Suy nghĩ một hồi, tầm 2-3 phút Lian nói:
-Không tệ, coi như kết giao thêm bạn mới. Rồi, bắt đầu thôi. Gia Ái đưa cô ấy đi thay đồ. Thiết kế mới nhất của tôi nó còn chưa xuất hiện trên thị trường nữa, nhớ cẩn thận.
——————
Ngoài phòng chờ, Lãnh Tư Khiêm ngồi trên chiếc ghế sofa với dáng vẻ mất kiên nhẫn, gầm nhẹ lên một tiếng:
-Cô ta ngủ luôn trong đó rồi à? Chuẩn bị cái gì mà lâu như rùa bò. Hừ.
Vừa dứt lời, cánh cửa được mở khoá Y Mai tự tin bước ra làm cho mọi người ở đây đều được phen rửa mắt mà nhìn.
Trong bộ váy màu trắng tinh khôi hở lưng làn da mịn màng của cô lại càng thêm phần đẹp đẽ, toát lên khí chất tao nhã, mái tóc màu bạch kim dài ngang lưng được búi thấp giản đơn trên đó cài thêm vài chiếc kẹp đính đá sáng lấp lánh, khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm nhẹ nhàng cánh môi đỏ mọng thật chọc người, đôi mắt xanh dương long lanh đẹp tựa viên ngọc của biển cả.
Ngẩn người một lúc, Lãnh Tư Khiêm liền quay mặt sang chỗ khác, nói với Y Mai:
-Cô nhanh ra xe đi. Lâu la như vậy cứ như con rùa. (mặt anh nhà có chút đỏ nha nhưng lấy tay che với lại quay mặt đi chỗ khác nên chị không thấy)
-Ha…vâng vâng. Tôi biết rồi thưa quý ngài "gà mặt liệt".
Không đáp lại câu nói của Nhược Y Mai, hắn đưa tấm blackcard tính tiền rồi bước nhanh ra khởi động xe. Cô cũng biết rằng nếu giờ còn đôi co ở đây nhất định buổi ra mắt sản phẩm sẽ bị hoãn lại nên cũng nói lời cảm ơn với Lian và Gia Ái rồi rời đi.
-Gia Ái cô thấy vị Nhược tiểu thư này thế nào? Phẩm vị của tên tổ tông trước giờ rất "đậm đà" liệu hắn có chịu vì tiểu Bạch thỏ này mà "ăn chay" cả đời không đây?
-Cô ấy rất lễ phép, hơi nhút nhát một chút nhưng rất thông minh đôi khi cũng hoạt bát lắm. Ấn tượng đầu tiên của tôi đó. Cũng có thể đây là Lãnh thiếu phu nhân tương lai, trước giờ đâu thấy anh ta đối xử đặc biệt như thế với một người phụ nữ nào như vậy. Ăn chay tốt cho sức khỏe mà nhỉ, hihi.
-Sau hơn hai mươi lăm năm tìm kiếm, cuối cùng người anh em này của tôi cũng "câu" được một cô vợ rồi.
——Nhà hàng Rosane——
-Chỗ này cũng thật đẳng cấp quá rồi. Y Mai không cầm lòng được mà dùng giọng trầm trồ thốt lên.
-Được rồi nhanh lên.
Đột nhiên hắn chìa tay ra tỏ ý muốn Nhược Y Mai khoác vào làm cô có chút sững sờ đến không kịp phản ứng. Thấy Y Mai cứ cứng đờ hắn lại mất kiên nhẫn lần nữa nói:
-Này nghĩ gì đấy? Tôi bảo nhanh lên. Thế đấy, lúc tôi bảo cô là rùa cô còn chối. Khoác tay với tôi!
-À, xin lỗi. Ta đi thôi.
Khi vừa bước xuống xe, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lãnh Tư Khiêm và Nhược Y Mai không ngớt lời khen ngợi. Nhìn hai người hệt như một ác ma cao lãnh sánh đôi cùng thiên thần ấm áp vậy. Hoàn hảo từ đầu chân!
Lúc này người ngoài nhìn vào, họ đúng chỉ cảm thấy ghen tị trông cứ như đây là một cặp vợ chồng son tình cảm mặn nồng ấy. Thân mật như vậy, ngọt ngào đến thế, mặc dù buổi tiệc không thiếu đồ ăn thức uống nhưng Khiêm - Mai vẫn quyết định bán cẩu lương cho mọi người ăn để vui nhà vui cửa.
Trong đầu Lãnh Tư Khiêm thầm nghĩ đến Lian : "Cậu ta đúng thật biến Nhược Y Mai thành tâm điểm của bữa tiệc!" Nhưng sao hắn lại cảm thấy khó chịu, hắn ghét ánh mắt mà mấy tên đực rựa nhìn cô, thật ghê tởm.