Chương 33: NGOẠI TRUYỆN: DAILY LIFE (3)

THỬ.

Tôi không phải là người kén ăn, nhưng Hoàng thì ngược lại. Thằng bé thích thịt, cá, nhưng lại cực ghét rau. Khẩu vị cứ như con nít ấy.

Hôm nay, như thường lệ chúng tôi đi ăn trưa với nhau. Vì học đại học rồi nên giờ giấc không gò bó như cấp ba, có tiết mới đến trường, không thì thôi, chứ chẳng phải kiểu đi đầu buổi về cuối buổi nữa. Hơn hết, làm sinh viên rất dễ hư hỏng. Ví dụ như, bài tập về nhà, lười một chút là không muốn làm. Ví dụ như, hôm nay trời mưa quá, hoặc hôm nay trời nắng quá, hoặc hôm nay tự nhiên mệt quá cũng sẽ không đi học nữa. Ví dụ như, sinh viên có quá nhiều thời gian rảnh, đặc biệt là sinh viên năm nhất, nên sẽ có nhiều thời gian làm phiền người khác hơn.

Từ khi học đại học, Hoàng hư hỏng hơn rất nhiều.

Thôi, quay về vấn đề ăn trưa, chúng tôi vào một quán phở nhỏ, bình dân. Chủ quán là cặp vợ chồng già trông khá hiền lành và phúc hậu. Còn vì sao lại chọn chỗ này thì không phải do đồ ăn ngon đâu, bởi đây là lần đầu chúng tôi đến. Chỉ là do thân phận đặc trưng của tôi thôi. Tôi tin những người cao tuổi không thể biết tôi là ai được.

Ấy thế nhưng mà tôi nhầm. Khi tôi vừa ngồi vào chỗ, gọi đồ ăn, mắt ông bà lão sáng lên, ân cần hỏi han đến mức làm tôi phát ngại. Và, lý do đằng sau đó là do tôi rất giống cô gái trong tấm áp phích treo ở phòng con trai hai người. Họ còn nói, cô gái đó là người con trai họ ngưỡng mộ nhất, yêu nhất.

Tôi thoáng lạnh người, chỉ bởi cái nheo mắt đầy tinh tế của Hoàng vô tình lọt vào mắt tôi.

Không để đôi bên khó xử lâu, tôi lựa lời nói mình đói rồi, gọi hai bát phở, trong đó một bát không hành, thế là hai ông nà lại lật đật chạy vào bếp làm đồ ăn cho tôi. Hít sâu một hơi, cố tỏ ra bình tĩnh nhất, tôi quay lại đối mặt với Hoàng, tự động bỏ qua cái khuôn mặt đang trở nên nham hiểm kia, rút đũa, rút giấy, chăm chú lau. Chợt, Hoàng nói.

- Hay là chị bỏ quách cái nghề vận động viên ấy đi. Chị cứ nổi tiếng, được nhiều người thích như thế thì anh biết làm sao

- Bỏ rồi cạp đất mà ăn à? - Tôi lườm, vứt đôi đũa vừa lau sang cho Hoàng. - Huống hồ, tôi không phải minh tinh.

Chợt nhớ ra điều gì đó, tôi nhếch môi, nói mỉa.

- Mà có nổi tiếng thế nào cũng sao sánh với cậu được? Tôi có cảm giác người săn đuổi cậu còn nhiều hơn so với tôi đấy!

- Chị nói cái gì thế? Anh đâu thu hút người khác được giống chị? - Hoàng đặt đũa sang một bên, chống cằm. - Nhưng anh nói thật đấy, bỏ đi! Bỏ rồi anh nuôi chị. Chứ cứ nhiều đối thủ vậy làm sao anh an tâm học được? Suốt ngày cứ lo sợ có người cướp chị đi... Haizz...



Biết thừa cái tính tự kỉ chuẩn bị trỗi dậy, tôi không buồn mở miệng đôi co, dứt khoát rút điện thoại ra lướt Facebook. Trước tôi không thích dùng lắm, nhưng ứng dụng này cập nhật thông tin rất nhanh, lại có nhiều cái hay ho nên tôi cũng tập tành, riết thành thói quen.

Hai tô phở nóng hổi được mang lên, trông khá ngon mắt. Chỉ có điều hình như hơi nhiều thịt thì phải. Theo thói quen tôi sẽ nói lời cảm ơn, rồi đổi lại là cái gật gù cùng nụ cười không thể vui vẻ hơn được nữa của hai ông bà lão nọ. Tôi lại ngại. Phía đối diện, Hoàng thở dài cái thượt, chán chường. Tôi dám cá thằng bé lại đang làm màu làm mè, nên cũng mặc kệ nốt.

Bữa ăn diễn ra rất tĩnh lặng. Hoàng cúi đầu ăn, không nói gì hết. Hằng ngày nó vẫn mồm mép lắm trò, thế mà bây giờ lại bày đặt giận cơ đấy!!

Tôi nheo mắt nhìn nó hồi lâu, rồi nhớ tới một đoạn video mình vừa xem lúc nãy, không khỏi muốn thử một lần. Nếu là bình thường tôi sẽ không làm đâu, vì Hoàng quá lầy, cho nên nó sẽ a dua mọi trò mà tôi bày ra. Vậy nên bây giờ tôi mới muốn xem xem nó sẽ phản ứng thế nào khi tâm trạng không tốt, thậm chí là không muốn nhìn mặt hay nói chuyện với tôi.

Tôi gắp một cây lá mùi nhỏ trong bát mình đặt sang bát Hoàng. Nó có vẻ không hiểu nhìn tôi, rồi nhìn xuống cọng mùi nhỏ xíu ấy. Tôi kệ, điềm nhiên lấy miếng thịt bò to nhất trong bát thằng bé, còn cố tình bỏ luôn vào miệng để trêu tức.

Hoàng chớp mắt, cúi đầu, tầm mấy giây sau, nó vớt hết thịt lên thìa, vớt sạch, không nói không rằng chuyển sang bát tôi hết, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn, thậm chí cây lá mùi duy nhất trong bát nó cũng cho vào miệng ăn ngon lành, không hé răng nửa lời. Giờ bát nó chỉ còn mỗi sợi phở và nước, trống trải đến đau cả mắt, mà bát tôi thì lại quá đặc sắc muôn màu.

Cuối cùng, tôi không nhịn được nữa mà phì cười, chống tay nhìn nó.

Tôi không rõ, là vì bây giờ không có tâm trạng đôi co đùa giỡn với tôi nên nó mới làm thế, hay là bình thường cũng vậy. Bởi tôi cứ đinh ninh nó sẽ cau có rồi giật lại miếng thịt kia cơ.

Chẳng hiểu sao, tôi thấy Hoàng đáng yêu kinh khủng khϊếp.

...

Một chàng trai có thể trao hết những thứ mà mình thích cho một cô gái, và chấp nhận nhận lấy thứ mà mình ghét, thì đó hẳn là một chàng trai tốt. Nếu không, đến cả một thứ nhỏ nhặt cũng tính toán, vậy những thứ lớn lao hơn thì sẽ ích kỉ đến mức nào?

- HẾT -