Chương 31: NGOẠI TRUYỆN: DAILY LIFE

THÚ NHẬN.

Quản lý báo cho tôi một tin dữ. Hoàng kiên quyết từ chối thi đại học, kết quả bị bố dùng gậy đánh cho bầm người rồi đuổi ra khỏi nhà.

Ồi choáng! Vậy là xong, nhà chỉ có hai đứa con, mà một đứa thì không học cấp ba, một đứa lại không thèm thi đại học. Mà kể cũng lạ, quản lý thì do theo đuổi ước mơ, mà Hoàng thì chắc đã tìm ra con đường của mình rồi. Tóm lại, mỗi người đều đã xác định được hướng sống của bản thân thì đâu có lý do gì phải làm theo ý của người lớn nữa nhỉ? Thà rằng không có ước mơ thì thôi, đằng này... Nhưng quan trọng là, nếu chỉ có thế thôi mà cứ hết đánh đuổi rồi lại đòi từ mặt thì cũng hơi bị quá đáng đấy.

- Tại nhà chị toàn cứ để ý ba cái mặt mũi với chả thể diện. - Quản lý ngán ngẩm thở dài. - Anh chị em họ nhà chị đều cứ sinh viên đại học, rồi thạc sĩ, tiến sĩ, bét lắm cũng cao đẳng. Toàn kẻ học cao học rộng cả mà. Nên bố mẹ chị cũng muốn chị và Hoàng như vậy cho nở mặt nở mày. Cơ mà tính chị bướng từ nhỏ, không nghe, kết quả bị từ mặt mấy năm rồi đấy. Vậy mà giờ lại thêm một thằng ngu kia nữa. Lớn tướng rồi còn không biết xem tình hình, bố đã gia trưởng rồi, lúc nào cũng con trai con trai, thế mà đùng phát tuyên bố không thi đại học, khác nào bảo ông lấy mặt chà đất luôn? Bị bầm còn may, chị nghe nó kể mà chị còn tưởng nó gãy xương sườn rồi cũng không biết chừng. Nghĩ lại năm xưa cho nó theo học boxing với mình cũng có lợi phết.

Tôi im lặng nhìn lại quản lý. Thế tóm lại bà theo phe ai thế, hả?

Nhưng Hoàng cũng kì cục ghê. Nó nói với quản lý, nhưng tuyệt đối không hé răng với tôi nửa lời. Vậy là có ý gì? Kì thị tôi à? Mịa chứ ít ra con này còn tốt nghiệp cấp ba đàng hoàng nhé!!

- Thế giờ Hoàng đâu vậy chị?

- Nó hả? Chắc đang tìm chỗ liếʍ vết thương ấy mà. Chuyện chỉ có thế thôi, vậy mà nó còn dặn chị không được kể với mày. Sao lại phải thế nhở?

Á à... Hóa ra còn dặn không được nói cho tôi biết cơ đấy! Xem tôi là người ngoài rồi cơ đấy!

Chẳng hiểu sao, muốn cáu, muốn băm vằm ai đó một trận!!

- Em ra ngoài chút đây! - Tôi cầm chìa khóa xe lên, bỏ lại cho quản lý một câu rồi rời đi, mà chắc tâm trạng không tốt nên lúc đi ra cũng sập mạnh cửa hơn bình thường.

Có xe riêng rồi nên tôi không bị hạn chế ra đường nữa, ít nhất là khi đi trên đường sẽ chẳng có ai nhận ra được tôi cả. Cho nên, tôi cực cưng con morning này. Còn nhớ, lúc mua quản lý còn không ngừng hỏi tôi vì sao lại chọn loại xe ấy, cứ như lựa chọn của tôi sai lầm lắm vậy. Rõ ràng tôi thấy nó rất được mà. Nhỏ gọn này, tiện nghi này, lại còn tiết kiệm xăng, giá cả vừa túi. Không mua thì làm gì? Chẳng lẽ cứ phải tậu một con đắt tiền mới chịu à?

Mà, tôi cưng thì cưng, ấy vậy mà lúc bực bội cũng chẳng quan tâm bảo bối nữa, cứ phóng vèo vèo, chân ga chân phanh thì phải nói là dùng hết sức để giẫm. Thật, lúc đó tôi cứ như bị điên vậy. Mà càng làm tôi mất bình tĩnh hơn đó là Hoàng không chịu nghe điện thoại của tôi. Cái thằng cha lì lợm này rõ ràng là đang muốn xem xem sự nhẫn nại của tôi cao đến mức nào đây mà.

- Em nghe. - Sau một hồi bấm đi bấm lại một dãy số tưởng chừng như cháy máy đến nơi, cuối cùng bên kia cũng có người bắt máy. Tôi hít sâu một hơi để lấy bình tĩnh, chậm rãi lên tiếng. - Bây giờ cậu đang ở đâu?

Hoàng im lặng một lúc, rồi thở nhẹ, giọng nhẹ tênh.

- Em biết là chị Linh không kín miệng mà. Chị ấy đã nói gì với chị rồi?

- Tôi hỏi, bây-giờ-cậu-đang-ở-đâu? - Không chịu nổi sự dong dài kia, lần này tôi gằn giọng, rít lên từng chữ, tay hơi siết lấy vô lăng. Dường như nhận ra tôi đã thực sự tức giận đến mất cả kiểm soát, Hoàng đành khai ra địa chỉ nơi nó đang ngồi. Ngay lập tức, tôi đánh tay lái, bánh xe cán lên đường tạo thành tiếng "kít" chói tai. Hoàng giật thót, hét.

- Chị lái xe cẩn thận một chút cho em!!!

Không thèm đáp, tôi cúp máy, nhấn chân ga.

Khi đến nơi, tôi vừa mới ngừng xe, tắt máy, cửa bên cạnh đã có người gõ dồn dập. Hoàng mím môi, mặt nhăn nhó, tôi chỉ bấm nút mở cửa cho nó vào. Vừa yên vị, nó đã mắng tôi sang sảng, thậm chí không còn khái niệm trên dưới nữa.

- Sao em gọi chị không nghe? Biết em lo thế nào không? Chị không lái được xe cho cẩn thận thì vứt quách đi, đừng có đi nữa. Vừa phải thôi chứ? Nếu chỉ muốn dọa em chơi thì chị thành công rồi đấy!

Tôi mặc cho Hoàng tự nói một mình, khởi động xe, nhấn ga. Hoàng vẫn không ngừng liếng thoáng, nghe mãi cũng bực, tôi gắt.

- Im lặng đi! Cậu nói tôi, thế còn cậu thì sao?

- Em thì làm gì? - Hoàng cũng gắt lại. Tôi quay sang nhìn nó, trừng mắt. - Làm cái gì thì tự cậu biết!!

- Chị vô lý vừa thôi!!

Nghe đến đó, không chịu được nữa, tôi tạt xe vào lề đường. Tắt máy, tôi tháo dây an toàn ra, quay sang đối mặt với Hoàng. Khuôn mặt nó vẫn lành lặn, bình thường, giống như không có chuyện gì cả. Nhưng...

Tôi mím môi, vươn tay cầm lấy hai bên mép áo nó, dùng sức xé ra. Cúc áo bay tứ tung, rớt bồm bộp xuống ghế. Chiếc sơ mi trắng tội nghiệp bị tôi giật cho tơi tả, lộ ra vòm ngực có chút gầy. Đặc biệt, hai bên vai có vết bầm tím rõ rệt.

Hoàng trợn mắt hất tay tôi ra, cuộn áo lại che kín người, thốt lên không tin nổi.

- Chị muốn làm gì? Chị có ý đồ gì?

Đến bây giờ nó còn bày trò với tôi nữa mới chịu cơ đấy!! Nó không biết đọc hoàn cảnh sao?

Không thèm hùa, tôi nghiêm túc nhìn vào mắt nó, hỏi thẳng.

- Vì sao không thi đại học?

- Chuyện chị biết xem ra nhiều hơn em nghĩ đấy! - Hoàng cười nhạt, vừa cúi đầu sửa lại áo vừa nói.

- Trả lời câu hỏi của tôi đi!

- Vì em không thích học nữa!



- Tôi hỏi cậu, ước mơ của cậu là gì? - Thấy Hoàng có dấu hiệu né tránh, tôi gằn giọng. - Nhìn thẳng vào mắt tôi mà trả lời!!

Hoàng im lặng, cố chấp nhìn thẳng về phía trước. Phải một lúc lâu sau, nó chầm chậm quay sang nhìn tôi, chẳng cười nữa, thay vào đó là chút gì đó khó xử.

- Cho dù ước mơ của em là gì, em cũng sẽ không vào đại học.

- Cậu biết lựa chọn của cậu sẽ mang lại kết quả gì, đúng không?

- Vậy thì em phải làm sao chứ? - Đột nhiên, Hoàng lớn tiếng. Thằng bé cúi xuống, hai tay đưa lên ôm đầu. - Nếu em không làm thế, bố mẹ sẽ không biết họ sai đến mức nào. Nếu em nghe theo họ, làm những gì họ muốn, họ vẫn sẽ nghĩ năm đó chị Linh đã sai. Họ sẽ không hiểu!

- Có nhiều cách để khiến ai đó hiểu mình, cũng có nhiều cách để giúp ai đó biết được hành động và suy nghĩ của họ là đúng hay sai. Việc gì cậu phải tự làm khổ bản thân bằng việc chọn ra cái cách tiêu cực như thế?

Hoàng vẫn cúi đầu im lặng. Tôi đã thấy nó mím môi, tay nắm chặt lại thành nắm đấm. Tôi thở dài, áp tay mình lên tay nó, nhẹ nhàng gỡ từng ngón ra.

- Chí ít cậu cũng nên nghĩ xem quản lý sẽ thấy thế nào chứ? Cậu thực sự cho rằng chị ấy sẽ mong muốn cậu vì chị mà làm như thế sao? Đó là hành động ngu ngốc, cậu hiểu không?

Hoàng không đáp, tay cũng không còn gồng lên nữa. Nó lật tay lại nắm lấy tay tôi, trông có vẻ như đang tủi thân. Tôi lại hạ giọng thêm chút nữa.

- Lúc nãy bị đánh có đau không?

- Đau! - Hoàng lí nhí đáp. Tôi thương cảm vươn tay còn lại ra đặt lên vai nó, xoa nhè nhẹ, dù tôi biết hành động của mình thực chất chỉ là vô nghĩa mà thôi. Nhưng tôi vẫn muốn làm chút gì đó để xoa dịu vết thương ấy. Ban nãy, tôi thấy vết bầm ấy rất đậm, chứng tỏ người đánh không hề nhẹ tay chút nào. Vừa thấy thương Hoàng, tôi vừa giận bố của nó. Thật, có tức ra sao thì đó cũng là con mình, việc gì phải nặng tay đến vậy? Máu mủ của mình cả cơ mà.

- Thôi, giờ về xin lỗi bố mẹ đi.

- Không muốn! - Nói hết nước hết cái như vậy rồi mà Hoàng vẫn bướng bỉnh cự lại tôi, tôi chỉ có thể thở dài. Chợt, nó lại nói tiếp. - Nhưng nếu chị có thể thừa nhận tình cảm của mình thì em sẽ nghe chị.

- Tình cảm gì cơ? - Có chút giật mình vì chột dạ, tuy nhiên tôi vẫn cố làm ngơ như không hiểu. Hoàng không vạch trần tôi, nhưng cũng không có ý định tha cho tôi. Nó sáp người tới, tay hơi siết lấy tay tôi, thì thầm.

- Chính là chuyện chị thích em thế nào ấy.

- Cậu nói cái gì tôi nghe không hiểu. Bớt lảm nhảm và quay về đi. Quản lý đang lo cho cậu lắm đấy! - Tôi hơi ngả người ra sau, mắt nhìn sang nơi khác. Hoàng vẫn nhướn người tới thêm chút nữa, thu hẹp lại khoảng cách mà tôi mới cố tạo ra.

- Vậy còn chị? Chị có lo cho em không?

Không lo cho cậu, vậy tôi phải tất bật chạy khắp nơi như vậy để làm gì, tôi phải gọi cho cậu hết cuộc này đến cuộc khác, chỉ mong cậu bắt máy một lần để làm gì?

Nghĩ thì có gan nghĩ, nhưng nói thì không. Có một số việc, tôi phải thừa nhận tôi chính là con rùa rụt cổ, hèn nhát đến mức chẳng dám nói ra suy nghĩ thật sự của mình.

Tôi tính đẩy Hoàng ra, nhưng vừa chạm vào ngực nó đã bị bàn tay khácnắm lại. Bây giờ cả hai tay tôi đều được nó cầm lấy, ánh nhìn tĩnh lặng chiếu vào tôi. Nhìn đến mức tôi đỏ cả mặt, có cố thế nào cũng chẳng giảm nhiệt nổi. Nhìn đến mức tôi phát ngượng, mắt nhìn ngược nhìn xuôi thế nào cũng không dám nhìn thẳng về phía trước.

Rồi, tôi nghe thấy tiếng thở dài của Hoàng. Và thằng bé lên tiếng, cùng lúc, tay tôi được thả ra, thay vào đó, hai má tôi bị nó giữ lấy, ép tôi có thể nhìn nó một cách trực diện.

- Chị lại trốn rồi!

Không để tôi kịp phản ứng, Hoàng đã cúi xuống hôn vào môi tôi. Một nụ hôn rất sâu, rất dài.

...

Tôi quyết định trở về nói chuyện với quản lý. Hai chúng tôi ngồi đối diện nhau, và rồi, tôi nói hết suy nghĩ của mình cho bà ấy nghe.

Tôi biết hành động Hoàng làm là không đúng, tuy nhiên, mỗi người đều có ước mơ của riêng mình. Tôi không rõ ước mơ của Hoàng là gì, vì thằng bé chưa từng nói cho tôi nghe. Ấy vậy nhưng, tôi vẫn muốn khẳng định, đại học không phải là con đường duy nhất.

Quản lý không đồng ý với tôi. Bà ấy bảo, đại học không phải là con đường duy nhất, nhưng đó là con đường nhanh nhất dẫn tới thành công.

Tôi lại phản bác, đưa ra dẫn chứng thiết thực nhất. Đó là tôi và quản lý. Tôi có học đại học không? Quản lý có học đại học không? Bà ấy thậm chí còn không học cả cấp ba nữa. Nhưng bây giờ cuộc sống của chúng tôi thế nào? Có khổ sở không? Có khó khăn không? Không hề!

Quản lý lại phản đối, nói rằng chính bản thân chị cũng đã rất hối hận đó thôi. Vậy tôi hỏi lại, nếu chị biết tương lai sẽ như thế, chị sẽ thay đổi quyết định ư? Chị sẽ sống một cuộc sống an ổn bình lặng hơn ư? Chị sẽ làm như vậy ư?

Kết quả, quản lý im lặng. Thật may, chị đã không vì nóng giận mà trả lời theo phản xạ. Nếu là người bình thường khác, bị tôi gặn hỏi như thế chắc chắn sẽ bảo, đúng, chị sẽ sống như thế. Nhưng, nếu quản lý cũng nói thế, vậy thì tôi có thể thừa nhận rằng tôi sẽ bị tổn thương ngay.

Trên đời này, việc gì xảy đến cũng đều có nguyên nhân phía trước và kết quả ở phía sau. Tự hỏi, nếu thật sự chị sẽ chọn sống một cuộc đời bình yên, liệu chúng tôi có gặp nhau? Liệu tôi có được như bây giờ?

Đáp án, chắc chắn là không. Cuộc đời của tôi, nếu không có quản lý hẳn là sẽ khác. Và, chắc chắn tôi sẽ không gặp được Hoàng, chắc chắn sẽ không tìm được gia đình thật sự, chắc chắn cho đến khi chết đi vẫn không biết bản thân thật ra là ai.

Có vẻ như quản lý cũng nhìn ra được điều đó. Nên bà ấy mới im lặng. Nhưng, quản lý cũng là một người cực hiếu thắng. Bà ấy không muốn mình thua như thế. Cuối cùng, bà ấy đứng bật dậy, gắt.

- Đó không phải em trai mày, tất nhiên mày không phải quan tâm rồi. Mày dễ dàng nói ra điều đó như thế, vậy mày có biết người trong cuộc là chị sẽ cảm thấy thế nào không?



- Đúng, Hoàng không phải em trai em. - Nói đến đây, tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào quản lý. - Nhưng đó là người em yêu. Chị nghĩ em có thể thờ ơ nói ra một điều vô trách nhiệm như thế với người em yêu sao?

Quản lý đơ ra mấy giây, mắt mở lớn, miệng há hốc. Hồi lâu, rất lâu sau đó, chị mới ngắc ngứ mấp máy môi.

- Mày...nói cái gì??

- Cung phản xạ của chị cũng dài thật đấy. Em nói Hoàng là người em yêu, nên sẽ không có chuyện em không hiểu cảm xúc của chị đâu. Chị cứ nghe em, tương lai của Hoàng cứ để Hoàng định đoạt, giống như năm đó, lúc chị từ bỏ mọi thứ sau lưng để theo đuổi đam mê của mình.

Có vẻ như quản lý đã quá shock rồi nên chẳng đôi co với tôi lâu. Bà ấy quay đít chạy đi luôn, chắc là tìm nơi để làm bản thân bình tĩnh lại. Tôi cũng không giữ.

Nghe tiếng sập cửa, lúc này tôi mới dám buông lỏng bản thân, khi ấy mới phát hiện ra bàn tay mình đã đẫm mồ hôi. Rồi, tôi cúi đầu, áp mặt lên hai tay mình, vật xuống đất lăn lộn.

Đệt! Tôi nói mất rồi! Tôi thật sự nói ra mất rồi!!

...

Buổi tối hôm đó Hoàng hẹn tôi ra ngoài. Và tôi đã phải dày mặt chứng kiến việc cả buổi nó cứ tủm tà tủm tỉm không ngừng, thật, làm tôi phát ngại ra. Tôi dám cá quản lý cũng chẳng giữ mồm giữ miệng gì đâu, tưởng tôi đùa nên chắc đã gọi chất vấn Hoàng một trận rồi. Và cuối cùng, cái sự thật là tôi đã to mồm tuyên bố một chuyện-động-trời-nào-đó tất nhiên sẽ khiến kẻ-nào-đó quá mức thỏa mãn. Nhìn xem, trông cứ như vừa có được thế giới không bằng, thi thoảng còn ngâm nga một đoạn nhạc nữa cơ đấy.

Ghét!!

- Em sẽ về nhà! - Chợt, Hoàng tuyên bố. Mà tôi cũng không bất ngờ gì trước quyết định này. Từ xưa tới nay, dù Hoàng luôn nghĩ đủ trò vớ vẩn nhưng bao giờ nó cũng giữ lời hứa của mình. Hẳn rồi, đó là cái giá của việc khiến tôi mất mặt cơ mà.

- Vậy thì tốt! - Tôi gật đầu, uống một ngụm nước ép.

- Chị không có gì để nói với em sao? - Hoàng chống cằm lên bàn, mắt chớp chớp, môi cong cong. Tôi mém sặc, hơi quay đầu đi ho khan. - Chả có gì hết.

- Chị có thể nói với chị Linh, vậy mà lại không thể nói với em à?

Trước câu chất vấn đó, mặt tôi nóng ran. Cái kí ức đáng xấu hổ đó lại ùa về.

- Đừng nhắc lại chuyện đó nữa. Thật mất mặt!! - Tôi lầm bầm trong cổ họng, ấy vậy mà Hoàng vẫn nghe. Rõ ràng nó đã sững lại trong chốc lát, sau đó hơi nhíu mày.

- Em không hiểu. - Hoàng nhướn người về phía trước, ngón tay hơi lạnh chạm vào má tôi, nhẹ nhàng xoay mặt tôi lại đối diện với nó. - Thừa nhận thích ai đó, với chị là chuyện rất mất mặt sao?

Tôi định gật đầu, cũng toan bảo "Phải", nhưng khi mắt đối mắt với Hoàng, chẳng hiểu sao tôi lại không làm được.

Thằng bé lại đang ép tôi.

Biết tôi chuẩn bị nghiêng đầu tránh, cả hai tay nó ghìm giữ má tôi lại, nghiêm túc ra lệnh.

- Không được tránh!! Chị mà tránh là em hôn chị đấy!

Hữu nghiệm làm sao, tôi chẳng ho he nữa. Hoàng nhìn tôi một lúc rồi thở dài, cười gượng.

- Xem ra để chị nói được điều đó em còn phải mất cả tá thời gian rồi. Mà sao cũng được, dù gì thì bây giờ cả em và chị đều đã đạt được mục đích. Đôi bên cùng có lợi rồi đấy!

Hoàng đã ngồi trở lại chỗ của mình, thong thả và có chút lơ đãng như trước, tôi thầm thở phào, uống một ngụm nước lớn để thông cái họng đã ép cho khỗ cứng của mình.

Rồi, khi tôi vô tình liếc về phía thằng bé, tôi đã thấy môi nó cong lên rất bất thường. Nụ cười đó, quả thật rất giống với một hình ảnh vừa lướt qua trong đầu tôi. Đó là khi tôi mới quay về làm chính mình, và gặp Hoàng bên cạnh chiếc xích đu. Nó nhặt được và trả cho tôi chiếc điện thoại mà tôi vô tình làm rơi gần đó. Khi ấy, lúc mà tôi nhìn về phía nó, tôi đã thấy nó nở một nụ cười, giống y như lúc này vậy.

Đến bây giờ tôi mới thấy, nụ cười đó, quá là bất thường.

- Đừng nói lần này cậu lại gài tôi!! - Tôi tối sầm mặt, nói lên suy nghĩ vừa lướt qua trong đầu mình. Hoàng không hề giật mình chột dạ gì cả, vẫn thản nhiên nhìn lại tôi, cười típ mắt. - Chị nghĩ nhiều rồi!

Tôi vẫn không tin. Hoàng bất đắc dĩ giải thích.

- Em nói đều là sự thật, không phải gài, cũng không phải thách chị. Chị dám thực hiện thì em cũng dám giữ lời hứa, đó là thỏa thuận của chúng ta. Nếu em gài chị, em phải khẳng định được 100% chị sẽ làm theo chứ. Nhưng điều kiện rõ ràng không hề có lợi hơn cho em, đúng không? Em không muốn thi đại học, đó là sự thật. Em cũng không nghĩ chị sẽ dễ dàng đáp ứng em như thế, đó cũng là chuyện đương nhiên. Không phải sao? Nếu em thực sự gài chị, em đã không giữ lời hứa của mình, là sẽ quay trở về nhà rồi. Như thế chẳng phải sẽ hợp ý em hơn sao?

Nghe thì cũng có lý đấy, nhưng mà sao tôi vẫn thấy có gì đó không thỏa đáng lắm nhỉ? Phải chăng vì cái điệu cười kia của Hoàng, cái điệu cười thỏa mãn đến ngứa cả mắt làm tôi không thể không có suy nghĩ thật ra người được lợi trong chuyện này chính là thằng bé, và thật sự nó đa dự đoán trước được tôi sẽ chọn phương án nào.

Ấy vậy nhưng đó chỉ là suy nghĩ, là cảm nhận của riêng tôi. Không hề có bằng chứng cụ thể nào, nên tôi không thể bắt lỗi được.

...

Thật lâu, thật lâu sau này tôi mới biết, khi tôi còn đang còn mải suy đoán, mải lập luận một chuyện bé xíu xìu xiu, thì Hoàng đã vẽ xong cả một tương lai rất dài sau này.

Mà tương lai đó, một nửa chính là tôi.

Tất nhiên, đó là chuyện rất lâu sau này, khi mà tôi đã có thể "thông minh" thêm chút nữa. Chỉ tiếc, lúc tôi ngộ ra, cũng là khi tôi chẳng còn đường để lùi.