Chương 17: CHUYỆN HOANG ĐƯỜNG.

Giờ ra chơi, vừa mờ 3G, tôi nhận được tin nhắn của Hiếu trên Zalo. Nhìn tên người gửi hiện trên màn hình khóa, tôi nghi hoặc lia mắt về phía bàn ở dãy bên kia, nơi chỉ cách mình còn chưa đến năm bước chân.

"Tớ đã suy nghĩ những gì cậu nói. Tuy nhiên, có một số chuyện tớ không đồng ý với cậu, nhưng cũng có vài điều cậu nói đúng. Minh, tớ đã từng nghĩ tớ thích cậu, nhưng cậu lại phủ nhận điều đó, phủ nhận chính cảm xúc của tớ. Đúng vậy! Trong quá khứ, tớ đã không đủ tỉnh táo để nghĩ cho cậu, có thể cảm xúc của tớ chưa mãnh liệt như tớ nghĩ. Tuy nhiên, cậu có thể cho tớ một cơ hội không? Cơ hội để tớ nhìn lại bản thân một lần nữa. Nếu thật sự do tớ nhầm lẫn, thế thì đó cũng là lúc tớ buông tay. Tớ hứa, nếu thật sự có chuyện đó, tớ sẽ không làm phiền cậu, sẽ không làm cậu khó chịu nữa."

Tin nhắn rất dài, và chỉ gửi vỏn vẹn trong một lần.

Tôi đã định bỏ qua nó, nhưng những câu cuối lại làm tôi xao động. Có lẽ, đây là lúc thích hợp để kết thúc chuyện này.

Thế rồi, tôi trả lời, đúng một chữ.

"Được."

Chủ nhật tuần đó, tôi theo hẹn ra ngoài cùng Hiếu. Tôi đã từng rất phân vân không biết có nên nói cho Lan Hạ hay không. Nhưng nghĩ lại, đây vốn không phải là buổi hẹn hò. Nó chỉ là buổi nói chuyện để giải quyết vấn đề giữa đôi bên mà thôi. Tôi không biết Hiếu nghĩ sao, nhưng với tôi thì chính là như thế.

9h sáng, tôi ra khỏi nhà. Bữa nay Mẹ tăng ca nên đã đi làm từ sáng sớm, có thể trưa cũng không về.

Hiếu nói cậu ta sẽ chờ tôi ở tháp đồng hồ ở Quảng Trường. Khi tôi đến đã thấy Hiếu từ xa. Cậu ta đứng lẳng lặng chỗ đó, ngay nơi dễ tìm thấy nhất.

Đây không phải lần đầu tôi thấy Hiếu trong bộ đồ thường, nhưng tôi vẫn phải thừa nhận nhan sắc của thằng bé chẳng phải dạng vừa. Được nhiều phiếu bầu làm hotboy nhất thì lấy đâu ra xoàng được, dù tôi thấy mấy lá phiếu đó thật quá nhảm nhí.

Có lẽ Hiếu đã thấy tôi từ xa, nên lúc tôi đi đến, thằng bé chẳng có gì là ngạc nhiên cả. Nó chỉ mỉm cười, nắm tay tôi sau khi nhẹ nhàng bảo "Chúng mình đi thôi". Tôi thấy dường như hôm nay thằng bé có gì đó khác với ngày thường, có phần trầm tĩnh hơn thì phải. Ánh mắt của nó, đúng rồi, bình thản đến đáng sợ. Tôi chẳng đọc được chút suy nghĩ nào của nó cả.

Tôi có nói với tôi hôm nay không phải là buổi hẹn hò gì, nhưng tôi chưa hề nói rằng Hiếu cũng nghĩ thế, đúng không? Chính xác thì thằng bé đã thật sự xem đây là buổi đi chơi của hai người. Bằng chứng là nó dẫn tôi tới khá nhiều nơi. Công viên, khu giải trí, sở thú, và cuối cùng là một nhà hàng nhỏ ấm cúng. Suốt đoạn đường đi, nó toàn nói những chuyện tận đẩu tận đâu mà dù có nghe mãi tôi vẫn chẳng thể tìm ra được nội dung quan trọng. Thậm chí nó còn ôn lại kha khá kỉ niệm với tôi, như thế đang cố gắng giúp tôi hồi phục trí nhớ vậy. Cho đến trưa, khi bữa ăn bắt đầu, tôi mới bắt được chút ít đầu mối. Đó là nguyên nhân dẫn đến thái độ hằn học mà ban đầu nó đối với tôi.

- Thật ra có chuyện này tớ đã nghĩ không biết có nên nói hay không. - Sau khi gọi món xong, chờ nhân viên bồi bàn rời đi rồi Hiếu mới tần ngần lên tiếng. Giọng có phần nhỏ và nghiêm trọng, khác hẳn hoàn toàn với sáng nay. Tôi bình tĩnh chống cằm, gật đầu lắng nghe nó nói.

- Cậu đã bảo vậy, tức là nghĩ thông suốt rồi đúng không? Tốt thôi, thế cậu muốn nói gì nào?

- Những chuyện này cậu vốn không thể nhớ, cho nên...

- Cứ nói đi. - Tôi cắt ngang, cười nhạt. - Chẳng phải mấy tiếng qua cậu đang cố giúp tôi nhớ lại sao? Kí ức của con người không phải chỉ có mỗi vui vẻ thôi đâu, cậu hiểu, đúng không?

Hiếu hơi nghiêng đầu tránh ánh mắt tôi, nhưng thằng bé đồng ý với những gì tôi nói.

- Thật sự lúc trước, tớ thừa nhận tớ đã rất...coi thường cậu. - Hiếu ngừng chốc lát, hít sâu một hơi như cố khiến bản thân bình tĩnh. Dường như, cậu ta đang nhớ lại cái gì đó khủng khϊếp lắm. - Bởi vì người con gái mà tớ nghĩ là trong sáng, ngây thơ thực chất lại là kiểu con gái tớ xem thường nhất.

- Cậu nói rõ ra đi. - Nghe đến đó, tôi không thể cười tiếp được nữa. Bởi tôi có thể dễ dàng biết được phần phía sau chẳng có gì là lọt tai. Hiếu cúi xuống nhìn hai tay mình, cất giọng đều đều.

- Tớ không biết cậu có tin những gì tớ sắp nói hay không, nhưng tớ chỉ muốn để cậu biết, trên đời này, bất cứ chuyện gì xảy ra đều có nguyên nhân của nó. Cậu không hiểu được đâu. Với tớ, cậu rất đáng yêu, rất thuần khiết, đến mức tớ chẳng nỡ làm gì khiến cậu đau lòng. Tớ sợ cậu tổn thương. Nói chuyện với cậu, tớ thấy bình yên đến lạ. Đó có lẽ là lý do tớ động lòng với cậu. Nhưng rồi đột nhiên một ngày, tớ lại biết, cậu...mãi mãi chẳng thể đáp lại tớ. Mọi người nói cậu là les, mà cậu cũng chẳng biện minh gì cả. Thú thật, tớ đã rất đau lòng. Nhưng tớ chấp nhận được, vì chúng ta vẫn có thể là bạn. Nhưng rồi tớ lại biết thêm một sự thật kinh khủng nữa. Cậu...cậu lại là đứa con gái dễ dãi. Dễ dãi đến mức có là ai cũng được phép chạm vào cậu. Tớ còn biết được cậu đã từng làm...làm chuyện đó, với rất nhiều người. Khả Minh, thật ra tớ không tin, cho đến lúc tớ thấy cậu hôn một chàng trai trường ngoài, rồi lại để nhiều chàng trai khác chạm khắp người cậu. Cậu không biết lúc đó tớ có cảm giác thế nào đâu?

Hiếu đã ngẩng đầu nhìn tôi, mắt có chút đỏ, nhưng không khóc. Chỉ là, đôi mắt ấy, vừa đau đớn, vừa căm hờn. Hiếu nói.

- Cậu biết không, hình ảnh đó, cho đến bây giờ vẫn ám ảnh tớ.

Cô gái mà mình thích, cô gái mà mình nghĩ là sạch sẽ, trước mặt mình lại tình tứ với bao người lạ mặt mà không hề phản kháng. Nó giống như một cái tát đau điếng vào mặt, cũng giống như một cái dẫm đạp nghiệt ngã vào tim.

Hóa ra trong chuyện này, người sai là Khả Minh. Người sai lầm mãi mãi là con bé.

Sự khinh bỉ, sự chế giễu. Hóa ra chẳng có thứ gì là oan uổng cả.

Khả Minh, thật sự, em là con người như thế sao?

Không chỉ Hiếu, đến cả tôi, tôi còn chẳng dám đối mặt. Tôi xấu hổ vô cùng. Lòng tôi chùng xuống, đầu trống rỗng. Tôi chẳng còn nghĩ được cái gì nữa.

Thật và giả, mọi thứ cứ đan xen vào nhau. Những gì Hiếu nói, những gì tôi biết, chẳng có cái nào trùng khớp cả.



Nếu thật sự Khả Minh là đứa trẻ hư hỏng, vậy vì sao trong đoạn video mà tôi nhận, con bé lại đau khổ đến vậy?

Thế, nếu thật sự Khả Minh bị hại, vậy vì sao trong lời kể của Hiếu con bé lại nhơ nhuốc đáng khinh như thế?

Nhưng quan trọng là, cái làm Hiếu trở mặt với Khả Minh không phải vì phát hiện con bé là les, mà là quá mức thất vọng với đạo đức và nhân cách của con bé.

Vậy chẳng phải tôi trách nhầm Hiếu sao?

- Nhưng cậu cũng đừng trách Lan Hạ làm gì. - Chợt, Hiếu lên tiếng kéo tôi về thực tại, đang thắc mắc vì sao đột nhiên lại nhắc tới người khác, Hiếu đã nói tiếp. - Thật ra lúc đó cậu ấy cũng giống tớ, tớ hoàn toàn hiểu được vì sao cậu ấy đối xử với cậu như vậy. Nhưng mà, dù gì mọi chuyện cũng đã qua rồi...

- Ý cậu là sao? - Tôi nhíu mày, cắt ngang. Một ý nghĩ lóe lên, tôi hỏi ngay mà không đợi Hiếu trả lời. - Có phải Lan Hạ là người nói cho cậu biết những lời đồn, dẫn cậu đi xem cảnh tôi hôn người khác không?

- Không phải là tất cả. Lời đồn thì ai cũng nói, nhưng cái đó... - Hiếu mím môi, lại cúi đầu, giọng nhỏ lại. - Quả thật cậu ấy đã dẫn tôi đến. Cậu ấy nói, nhìn cậu như vậy cậu ấy đã rất hoang mang, rất sợ hãi. Cậu ấy không thể nói cho ai khác ngoài tớ. Cậu ấy còn bảo tớ tuyệt đối phải giữ kín chuyện này, chí ít có thể giúp cậu giữ lại một phần trong sạch.

Vì sao nghe đến đây rồi tôi lại thấy có gì đó không đúng?

Chưa kịp định hình ra vấn đề, chợt một giọng nói xa lạ khác xen vào. Giọng nhẹ mà cao vυ"t đặc trưng của phái nữ, bên trong còn ẩn chứa chút kinh ngạc và vui mừng.

- Minh!! Không ngờ gặp cậu ở đây đấy! - Một cô gái xinh xắn đột nhiên chen vào ngồi cạnh tôi, đẩy tôi vào trong một chút. Sau đó, cô bé nhìn Hiếu, chớp chớp mắt rồi bịt miệng cười gian. - Ủa, cả lớp trưởng nữa sao? Không lẽ hai cậu đang hẹn hò hả? Cuối cùng vẫn cặp với nhau rồi à? Thế mà hồi cấp hai cứ ngại ngại ngùng ngùng chối bay chối biến cơ!!

Tôi nhìn cô bé đó một lượt từ trên xuống dưới, sau đó nghi hoặc đánh mắt sang nhìn Hiếu như muốn hỏi đây là ai. Hiếu nhìn lại tôi đầy bối rối, hắng giọng giới thiệu.

- Cậu ấy là Hoa, học chung cấp hai với chúng ta. Hình như còn chung cấp một với cậu nữa đấy!

- Gì thế? Sao cậu phải giới thiệu? - Hoa ngơ ngác hỏi. Con bé quay sang nhìn tôi, thấy khuôn mặt tôi đầy xa cách thì hít sâu một hơi. - Chuyện cậu bị mất trí...là thật?

Tôi chậm chạp gật đầu. Phản ứng tiếp theo của con bé khiến tôi giật mình choáng váng. Nó...thế mà...lại đập đầu xuống bàn, lực không hề nhe. Tôi nghe rõ tiếng "bịch" chát chúa phát ra rất rõ ràng.

- Không thể tin được! Tớ đã nghĩ sẽ có cuộc đoàn viên vui vẻ với cậu khi về nước, thế mà cậu lại không nhớ tớ! Thế mà cậu lại không nhớ tớ là ai! Trời đất thiên địa ơi!! Nhật nguyệt ơi! Chị Hằng Thỏ Ngọc ơi!! Chuyện gì xảy ra thế này???

Hoa làm ầm lên, mặc kệ đang ở chốn đông người, mặc kệ bị bao ánh mắt phóng dao đến, con bé vẫn kiên trì ăn vạ. May có Hiếu giải thích qua loa rằng tôi bị tai nạn nó mới nguôi nguôi chút đỉnh. Sau đó, cầm tay tôi kể bao chuyện hồi bé, rồi nói cái gì mà nếu không phải bắt buộc thì nó đã không ra nước ngoài, rời xa tôi. Hình như con bé này với Khả Minh là bạn thân từ hồi còn mặc tã thì phải.

- Minh, nói tớ nghe. Mấy lời đồn khó chịu về cậu là từ đâu mà ra thế?? - Hoa uống một ngụm nước lớn xong lại bám tôi, chủ đề lần này có phần nhảy vọt. Tôi quả thật chẳng biết nên đáp lại thế nào.

- Không biết tên khốn nào dám đặt điều vớ vẩn. Để đó, tớ mà biết, tớ sẽ nhờ chú xử gã đó cho cậu. Nói mà nghe, tội bôi nhọ danh dự người khác cũng ở chán tù đấy. - Hoa bẻ tay, mắt đăm đăm sát khí. Tôi chỉ biết ngồi cười trừ.

- À đúng rồi, nhắc đến chú. Minh này, hẳn là cậu với chị gặp nhau rồi đúng không? Tớ có nghe tin rồi, thật lòng chia buồn với cậu. Xin lỗi vì không biết sớm hơn, cũng xin lỗi vì không giúp được gì cho cậu. Cũng tại chú tớ, chẳng hiểu sao lại dấu diếm chuyện quan trọng như thế, hại tớ về Việt Nam rồi mới hay...

Nhìn đôi mắt long lanh của Hoa, tôi không nỡ lên tiếng nói câu gì. Vì tôi còn không biết Khả Minh có chị gái cơ mà. Với cả, Mẹ cũng có nhắc đến chuyện này đâu? Đoàn viên à? Chị gái của Khả Minh đi xa sao? Nhưng chia buồn là thế nào?

- À quên nhỉ. Bây giờ cậu đâu có nhớ gì? - Sực tỉnh, Hoa tiu nghỉu gục xuống bàn, cảm xúc lên xuống nhanh đến chóng mặt, cả tôi và Hiếu đều không thể theo được. - Không sao, thế thì để tớ nhắc lại cho. Ít nhiều sẽ khiến cậu ấn tượng.

Rồi, con bé bắt đầu bô bô kể. Tôi nghe, dần dần hiểu ra vấn đề.

Hóa ra chị của Khả Minh bị thất lạc từ nhỏ nên Khả Minh đành nhờ Hoa kiếm giúp. Bởi dù sao quen biết phía cảnh sát thì chỉ có mỗi chú của Hoa mà thôi. Dù ở hai bán cầu nhưng Hoa vẫn tận tình giúp đỡ, cuối cùng đã tìm được người đó. Chỉ đáng tiếc, truyền thông đưa tin người đó đã bị sát hại rồi.

Nghe đến bốn chữ "truyền thông" và "sát hại", chẳng hiểu làm sao tôi lại thấy rùng mình, một dự cảm không lành đột nhiên xuất hiện.

Ngàn vạn lần nên chỉ là trùng hợp. Ngàn vạn lần đừng có mối liên hệ nào. Ngàn vạn lần...

Ấy thế nhưng, mong ước nhỏ nhoi ấy của tôi lại không thành sự thật.

Ngày hôm đó, tôi đã nghe tên mình phát ra từ miệng của một cô gái trẻ, ngay trước mặt tôi. Cô ấy đã nói.

- Lúc cậu báo cậu tìm được chị tớ vui lắm. Lại không ngờ người ấy nổi tiếng trong nước như vậy. Tớ còn lo thay cho cậu, liệu nhút nhát như cậu thì có dám đến gặp hay không, rồi liệu người ta có tin cậu hay không. Nhưng tớ nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi, vì cậu đã rất cố gắng tìm chị ấy mà. Nhưng vậy mà, bây giờ tớ mới ngờ nghệch biết chị của cậu... Minh này, dù hơi trễ nhưng tớ vẫn muốn nói là cậu tuyệt đối đừng đau buồn quá, nhé?

- Người mà cậu nói, là ai?



Hoa mấp máy môi, có lẽ đau lòng thay vì tôi chẳng có chút trí nhớ nào. Rồi cuối cùng, con bé vẫn rủ lòng thương đọc ra một cái tên.

- Chính là Hà Minh Châu, người được gọi là Nữ hoàng boxing đó...

Hà Minh Châu?

Nữ hoàng boxing Hà Minh Châu?

Là tôi ư?

- Kì lạ thật, hình như Hoàng cũng biết mà. Nghe nói hai cậu gặp lại nhau rồi, còn học cùng trường nữa. Cậu ta không nói cho cậu biết sao?

- Hoàng nào?

- Thì Đức Hoàng đó. Trần Đức Hoàng ấy. Cái thằng hay chảy nước mũi hồi mẫu giáo ấy. Nó là thanh mai trúc mã của cậu mà. À quên, cậu đâu có nhớ chuyện này. Nhưng... Ủa? Chưa gặp cậu ta luôn hả? Cùng trường mà chưa đυ.ng mặt nhau á? Cậu có quên thì cậu ta vẫn phải nhớ chứ? Không đến tìm cậu à?

Quả boom này chưa nổ xong, quả boom khác đã ầm ầm kéo đến, dội mạnh lên đầu tôi từng đợt, từng đợt.

Tôi choáng váng, còn chưa xác định được những thông tin vừa nghe được là như thế nào. Mọi thứ như rối bòng bong lên.

Tôi gục xuống ôm đầu, bên tai chẳng nghe được gì nữa, chỉ thấy vo ve vo ve ồn ào khiến đầu tôi đau nhức.

Minh Châu. Hà Minh Châu.

Khả Minh. Hà Khả Minh.

Hà Khả Minh...

Cái tên này, trước đây chẳng có ấn tượng gì với tôi hết. Không hề có.

Vậy mà vì sao đùng một cái, nó lại có mối liên hệ chặt chẽ đến vậy.

Còn cả Hoàng. Cái gì mà mẫu giáo... Nó quen Khả Minh từ khi còn học mẫu giáo? Vậy mà lúc mới gặp, nó tỉnh bơ bảo muốn làm quen, muốn làm bạn.

Nó đùa với tôi sao? Nó cố tình chơi đểu tôi sao?

Nhìn Khả Minh ngu si như vậy, giả vờ quen lại từ đầu như vậy...

Vui lắm sao?

- Minh! Không sao chứ? Cậu bị đau đầu à? - Tiếng vo ve chợt biến mất, bên tai tôi là giọng nói của Hiếu. Thằng bé đã đá Hoa ra khỏi chỗ từ lúc nào, bây giờ người ngồi cạnh tôi là nó. Nó ôm vai tôi, giữ rất chặt. Tôi run rẩy chẳng nói được gì, chỉ mím môi. Mím rất mạnh. Nếu có thể, tôi còn muốn cắn. Tuy nhiên, như biết ý định của tôi, Hiếu đã vươn tay giữ môi tôi lại, nhíu mày nghiêm giọng.

- Không được làm bản thân bị thương!

Xong, thẳng bé kéo tôi đứng dậy, ra khỏi chỗ, sau đó bế xốc tôi lên. Mà lúc này, tôi chẳng còn đủ sức mà phản kháng nữa, chỉ có thể nằm im mặc nó muốn làm gì thì làm.

- Chuyện gì thế? Minh bị làm sao vậy? Tái mét kìa!!

- Để sau hẵng nói. Tạm thời đừng làm phiền cậu ấy. À, khi nào đi thì alo cho tớ. Tớ đưa cậu ấy về trước.

Mặc kệ tiếng í ới của Hoa, Hiếu mang tôi chạy vụt đi. Đầu còn đau, nhưng tôi vẫn biết mình đang ở nơi nào. Tôi không thể để Hiếu bế tôi chạy nhông nhông khắp nơi vậy được. Tôi giữ tay nó, toan mở miệng thì Hiếu đã nói.

- Đừng lo. Tớ gọi taxi.

Bây giờ tôi mới yên tâm thả lỏng người một lúc, rồi không hiểu sao lại ngủ quên luôn. Tôi chẳng rõ, thật sự là tôi mệt quá nên ngủ quên, hay là bị cơn đau hành hạ mà ngất xỉu nữa.