Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoán Mệnh

Chương 15: CẢM GIÁC KÌ LẠ.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhà của Hoàng không lớn như tôi nghĩ, nhưng đó là một căn nhà được trang trí đầy ấm cúng. Người ta nói, tâm tư của một người phụ nữ đều thể hiện qua căn nhà của mình. Càng yêu thương, ngôi nhà sẽ càng có cảm giác "ấm".

Hoàng mở cửa, cẩn thận đỡ tôi vào trong dù tôi nói rằng tôi tự đi được. Nhưng có vẻ vì bị sự kiện tôi ngừng thở dọa nên Hoàng vẫn cố chấp không chịu buông tôi ra dù chỉ một giây. Thằng bé để tôi ngồi lên ghế sofa nơi phòng khách, sau đó chạy vội vào bếp lấy nước ấm để tôi uống thuốc, vì trước đó bác sĩ đã dặn. Tôi chẳng hiểu có vấn đề gì nghiêm trọng ở đây mà Hoàng cứ làm quá lên như thế.

Còn một mình, tôi quan sát căn nhà. Màu sơn sáng, cửa sổ làm từ kính trong suốt khiến ngôi nhà như sáng bừng lên. Phía giữa căn phòng là một tấm ảnh gia đình khổ lớn, xung quanh là những tấm nhỏ hơn. Rất nhiều.

Tôi nheo mắt nhìn bốn người ở trong ảnh, sau đó mở lớn mắt, không kìm được đứng bật dậy đi lại gần. Người con gái trẻ tuổi hơn, khoảng chừng 15, 16 tuổi, nụ cười tươi tắn, khoác tay người phụ nữ trung niên đầy thân thiết. Sẽ không có gì nếu như khuôn mặt của người đó quá mức quen thuộc, ít nhất là đối với tôi.

Nhìn xuống tiếp, đó là tấm ảnh hồi còn nhỏ. Một cô bé con đứng cạnh thằng bé nhỏ xíu ngồi trên xe ô tô mini, phía dưới là dòng chữ in nghiêng.

"Trần Nhật Linh 10 tuổi, Trần Đức Hoàng 2 tuổi. Năm xx, bố mẹ đề tên."

Tôi choáng váng, vì một vài thứ lướt nhanh trong đầu. Một vài kí ức mơ hồ lướt qua đầu tôi khiến nó đau nhói. Tôi ôm đầu, nhưng vẫn cố chấp trừng mắt nhìn từng tấm ảnh. Đều là ảnh hai đứa bé kia qua từng năm, sự trưởng thành đều thể hiện qua đó. Hai tay tôi run rẩy không ngừng.

Tôi chẳng ngờ được quản lý...lại là chị gái của Hoàng.

Tôi chẳng ngờ được, người tôi luôn ngỡ rằng cũng đơn độc như tôi, lại vốn có một mái ấm đầy đủ.

Nếu vậy, vì sao lại chấp nhận rời đi, rồi đến bên cạnh tôi?

Vì thương hại, hay vì điều gì khác?

Đã thế thì thôi, nhưng tại sao đứa bé trai ấy lại khiến tôi thấy quen thuộc?

Tôi dám chắc tôi chưa từng gặp Hoàng. Bộ nhớ của tôi chẳng có chút thông tin gì về thằng bé đó. Nhưng tôi chẳng hiểu, tôi chẳng thể hiểu được vì sao nhìn ảnh Hoàng hồi nhỏ, tôi lại thấy quen thuộc.

Rất quen thuộc. Tựa như đã nhìn thấy ở đâu đó.

À không. Nếu chỉ nhìn thấy, làm sao tôi có thể có ấn tượng được. Tôi có cảm giác không chỉ là lướt qua, mà còn...từng tiếp xúc, từng thân thiết.

Nhưng...tôi vẫn chẳng thể nhớ được.

Quá vô lý! Tôi thấy mọi thứ như bị xáo trộn vậy.

Đúng lúc tôi gần như muốn phát điên thì Hoàng đã đi ra, quay đầu tôi về phía nó, để tôi nhìn thẳng vào mắt nó. Nó nhìn tôi, nói rất nhẹ nhàng, như thể đang dỗ dành vậy.

- Không sao rồi! Không sao đâu! Nhìn tớ đi, Minh. Nhìn tớ, không sao đâu. Hít thở sâu nào! Đúng rồi, chậm thôi.

Tôi làm theo trong vô thức, dần dần thở chậm, thở sâu. Tất cả vẫn rất mơ hồ, hai tai tôi như bị ù đi vậy. Tôi cúi xuống, ôm đầu, nếu không có Hoàng đỡ tôi, hẳn là tôi đã ngã.



Đây chỉ là phản ứng của cơ thể mà thôi, đúng không?

Tôi thấy quen thuộc vì đó là kí ức của Khả Minh mà thôi, đúng không?

Tôi chẳng hiểu nữa. Tôi chẳng hiểu mình bị làm sao nữa. Tôi bị vây quanh bởi những thứ rối rắm chẳng có lấy đáp án chính xác. Rồi bỗng nhiên, tôi chẳng biết giờ mình là ai nữa.

Tôi...rốt cuộc là ai vậy?

- Minh! Minh! Chị! Chị bình tĩnh lại đi! Chị!!!

Tôi không thể! Tôi không bình tĩnh được!

Nước mắt ứa ra, rồi rơi xuống không hề báo trước. Tôi chẳng thể điều khiển được cơ thể này nữa rồi. Nhìn xem, tôi đang khóc. Tôi chẳng hiểu vì sao mình lại khóc nữa. Tôi càng chẳng thể hiểu được vì sao tim tôi lại đau đến vậy.

Khả Minh, là em đau đúng không? Vì chị đang ở trong cơ thể em nên chị mới có cảm giác này, đúng không? Xin em, em đau ở đâu, em hãy nói với chị. Em báo mộng cho chị biết đi, hoặc, em quay về lấy lại cơ thể em đi. Đừng hành hạ chị nữa!

Nỗi đau của em, vì sao lại bắt chị gánh chịu?

Kí ức của em, vì sao bắt chị phải mang nó?

Vì sao lại là chị?

Đúng vậy! Vì sao lại là tôi? Vì sao tôi phải rơi vào tình cảnh này? Vì sao bắt tôi phải sống một cuộc đời mà chính tôi còn không biết rốt cuộc đây là cuộc đời của ai?

Bây giờ, tôi là Khả Minh, hay là Minh Châu?

Tôi là ai?

- CHỊ!!!

Chợt, một tiếng hét lớn vang lên, thành công kéo tôi thoát khỏi mớ bòng bong của mình. Tôi ngẩng phắt lên nhìn Hoàng. Thằng bé tái mặt, hai tay vẫn giữ lấy má tôi không buông, ngón tay di chuyển gạt đi giọt nước mắt vừa rơi ra.

- Đừng khóc mà!

Chẳng hiểu sao, lúc này tôi bình tĩnh trở lại. Mơ hồ nhớ lại, hình như Hoàng có gọi tôi là "chị". Nhưng vì sao lại gọi tôi thế nhỉ?

- Cậu...



- Lại ngồi nghỉ chút đi. - Thấy tôi lên tiếng, chẳng hiểu sao Hoàng lại thở dài, vừa lôi vừa kéo tôi về sofa, nhấn tôi ngồi xuống, sau đó đưa nước đưa thuốc đến trước mặt tôi.

- Còn đau đầu không? Tay chân sao rồi? Xoa thuốc nhé? - Hoàng hỏi một tràng, khuôn mặt đã bình thường trở lại. Tôi nhíu mày, nheo mắt, tính mở miệng hỏi mấy lần nhưng đều bị Hoàng đánh trống lảng, lái sang chuyện khác rất nhanh. Điều đó càng làm tôi nghi hơn. Sao mà tôi cứ thấy hình như thằng bé đang dấu tôi chuyện gì đó thế nhỉ?

- Này! - Tôi giữ cổ tay Hoàng lại, mặt nghiêm trọng, gặn hỏi. - Nếu không nhầm thì lúc nãy tôi có nghe cậu gọi tôi là chị. Vì sao?

- Có sao? - Hoàng chớp mắt ngây thơ, nghiêng đầu như ngẫm nghĩ rồi cười cười. - Nhưng mà tớ không nhớ.

Tôi trợn trừng nhìn nó, rõ ràng là không tin. Mà thằng bé cũng gan lỳ nhìn lại tôi, bằng đôi mắt ngây thơ non nớt như muốn nói ta đây thật thà không sợ ai cả.

Gì thế? Không lẽ tôi nhầm thật? Lúc nãy đầu óc cứ mơ mơ hồ hồ, cho nên tôi mới nghe nhầm?

Đang miên man chìm vào thế giới của mình, chợt tôi thấy trán nóng lên. Lúc này mới phát hiện ra Hoàng đang chạm lên trán tôi, nhìn chăm chú một lúc thì hạ giọng hỏi.

- Nãy mặt cậu tái lắm, nghỉ tý nhé? Tớ đưa cậu lên phòng tớ nằm cho thoải mái.

Aha. Lên phòng thằng bé nằm cho thoải mái à? Ừ ừ, ý kiến hay...

Mới là lạ!!!

Không lẽ trông tôi dễ dãi vậy sao? Hay là nhìn tôi ngu si quá? Hoặc là lời đề nghị của tôi bị hiểu nhầm rồi? Chứ nếu không, vì sao tên này dám cả gan đưa ra loại đề nghị như thế chứ???

Đưa một người con gái vào phòng riêng của một chàng trai, đến cả cái đứa đầu óc không nhanh nhẹn như tôi còn hiểu được, chẳng lẽ thông minh như Đức Hoàng lại không rõ? Vậy thì chỉ có một khả năng thôi, nó cố tình!! Nó đang có ý đồ gì đó bất chính với tôi rồi!!

Nghĩ như thế, nhưng bên ngoài tôi vẫn làm bộ mặt thản nhiên. Gạt tay nó ra, tôi đứng dậy.

- Cảm ơn cậu, giờ tôi ổn rồi.

- Thật? - Hoàng nhanh nhẹn bắt lấy tay tôi, ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt tôi, hỏi. Tôi gật đầu.

- Cậu mới tới nhà tớ có một lúc, vậy mà đỡ rồi? - Hoàng vẫn nghi hoặc hỏi lại, tôi tiếp tục gật đầu. Cứ tưởng thằng bé sẽ kiếm cớ gì đó nữa để ép tôi ở lại, nhưng không, nó đứng dậy, mỉm cười đề nghị. - Vậy được! Thế để tớ đưa cậu về nhà!

Như đoán trước rằng tôi sẽ từ chối, nó bồi thêm một câu nữa.

- Để cậu đi một mình tớ không yên tâm!

Xong, lại kéo tay tôi đi như là điều hiển nhiên vậy.

Còn tôi, tôi thấy đi đi về về thế này phí phạm sức lực không chịu được. Nếu biết trước vết thương nhanh lành đến thế thì tôi đã chịu khó ở lại bệnh viện rồi. Chí ít có thể tránh được tình trạng khó xử như ban nãy. Nghĩ lại, không biết lúc đó tôi nổi điên thành thế nào nữa. Quá kì lạ!!
« Chương TrướcChương Tiếp »