Chương 1: NHẬP XÁC? ĐỪNG ĐÙA MÀ!!!

Ngày hôm đó, bão về không hề báo trước. Gió mạnh đến mức làm thân cây nghiêng ngả, có cành còn bị gãy ra.

Ngày hôm đó, giờ tan trường, đám học sinh nhao nhao tìm chỗ tránh cơn mưa bất chợt.

Và cũng ngày hôm đó, có người nhảy từ tầng 5 xuống...

***

Tôi giật mình bật người dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh một vòng, sau đó thở phào một hơi.

May quá! Quá may luôn! Tôi chưa chết. Nhưng cảm giác bị đâm vẫn đau khϊếp đấy. Tôi còn nhớ rõ lắm đấy nhé! Kí ức cuối cùng trước khi ngất lịm đi đó là khi vừa rời sân vận động, fans vây quanh tôi chúc mừng tôi nhận được huy chương vàng, rồi xô đẩy thế nào không biết, nhưng cũng do tôi không đề phòng nên con dao sắc lẻm đó đã đâm thẳng vào ngực trái tôi. Giờ nhớ lại vẫn vã mồ hôi hột. Còn sống và thấy mình đang nằm trong bệnh viện là được rồi, nếu không, tin tôi bị người ta đâm chết mà truyền ra ngoài hẳn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ mất.

Vừa thoải mái ngả lưng xuống, cửa được kéo ra, một người phụ nữ lạ mặt đi vào, trên tay bà còn cầm một bình hoa nữa. Mà kể cũng quái cơ, đây rõ ràng là phòng riêng, làm gì còn bệnh nhân khác đâu? Không lẽ bà ấy đi nhầm?

- Xin lỗi... - Tôi mở miệng, định tốt bụng nhắc nhở bà ấy chút, nhưng tự nhiên thấy có gì đó không đúng.

Kì cục ghê. Giờ giọng tôi hình như không giống xưa nữa rồi, nghe lạ lắm. Mà lúc tôi lên tiếng, người phụ nữ đó cũng giật mình quay lại nhìn tôi, cứ như lúc bước vào bà ta đã để hồn sẵn trên mây rồi ấy. Thấy chưa, rõ ràng bà ta đi nhầm phòng mà. Nhưng mà tôi vẫn thấy lạ lắm. Người bình thường, nếu thấy nhầm phòng sẽ lập tức bối rối xin lỗi rồi rời đi ngay, mà bà ấy không vậy. Bà sững ra hồi lâu, nhìn tôi bằng đôi mắt khó diễn tả lắm. Sau rồi bà thả bình hoa lên chiếc bàn thấp tiếp khách cạnh đó, chạy nhanh lại phía tôi. Còn chưa kịp để tôi phản ứng thì bà đã ôm chầm lấy tôi rồi. Tôi ngơ luôn.

Bà ta làm cái quái gì thế???



- Cuối cùng con cũng tỉnh rồi!! Con có biết mẹ lo cho con thế nào không? Con có biết mẹ sợ lắm không? Ngốc quá! Có chuyện gì có thể tâm sự với mẹ cơ mà, tại sao lại dại dột thế hả con? Mẹ chỉ có mỗi mình con thôi, con biết không? Tại sao con lại tàn nhẫn như thế? Con không thương mẹ, không nghĩ đến mẹ sao?

Tôi nín. Chính xác thì tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra cả. Trò đùa chăng? Hay là chương trình "Đùa chút thôi"? Nếu không thì chắc là "Camera dấu kín" rồi. Đời nào...

Tôi không muốn kiêu ngạo nên sẽ không nói cả thế giới hay là cả đất nước này đâu, nhưng mà, những ai là fan hoặc là quan tâm đến thể thao thì chắc chắn sẽ biết nữ hoàng boxing Minh Châu tôi vốn là trẻ cơ nhỡ, là đứa mồ côi không cha không mẹ cơ. Làm sao đùng một cái lại có người xưng mẹ với chả gọi con ở đây với tôi được? Muốn đùa cũng tùy chuyên mục tùy đối tượng với chứ? Làm ăn thất đức thế này là tôi cáu đấy! Tôi mà cáu là bay mất mấy cái răng luôn chứ không đùa đâu!

Tôi giữ lấy vai bà ta, toan đẩy ra thì khựng lại một lúc. Mặc kệ người phụ nữ kia đang khóc lóc rồi nói nói gì đó, tôi đưa tay lên nhìn, lật qua, lật lại, rồi tôi nhíu mày.

Chuyện gì nữa đây? Hai bàn tay này là của ai? Do tập luyện nhiều nên tay tôi đầy vết chai sạn, xấu xí như tay đàn ông luôn kìa. Nhưng cái tay vừa trắng mịn vừa nhỏ xinh này là của ai?? Còn nữa, vì sao cổ tay lại quấn một lớp băng dày thế này? Tôi bị đâm cơ mà, lúc đó tay chân còn bình thường chán. Nhưng...sao lại bị quấn vòng cả lên thế nhỉ?

Loạn!! Loạn rồi!! Tên nào ác tâm đang trêu đùa tôi đúng không?

Mà như thấy tôi không phản ứng gì, người phụ nữ kia cuối cùng cũng buông tôi ra, thay vào đó là giữ lấy mặt tôi. Xoa xoa, nắn nắn khó chịu lắm. Khuôn mặt là nơi nhạy cảm nhất, buồn nhất của tôi, tôi ghét người ta chạm vào đó, nhưng lần này tôi ráng nhịn, vì có vài vấn đề phát sinh nên tôi không dám lộng ngôn. Nếu đây thật sự chỉ là một chương trình, nếu như cả quá trình đều bị ghi lại cả, thế thì một phút sơ sảy của tôi sẽ phá vỡ hình tượng của tôi mất. Tôi phải dùng bốn năm liền mới xây dựng được, không nên ngu xuẩn ấu trĩ trong vài tích tắc.

Mà bà ta có vẻ vẫn còn xúc động lắm, nước mắt chảy không ngừng. Diễn cứ như thật ý.

- Khả Minh, con không khỏe chỗ nào sao? Sao con không nói chuyện? Không được! Để mẹ đi gọi bác sĩ! - Nói xong, bà lật đật chạy đi. Nhưng...

Khả Minh? Khả Minh là ai???

Chuyện quái gì nữa đây hả trời?



Tôi cúi xuống nhìn bộ đồ bệnh nhân của mình, mà hình như cúi hơi thấp khiến cho mái tóc dài xõa xuống, buông trước ngực. Ừ, tóc đen nhánh, thẳng tắp, sờ sờ thấy mềm lắm, chắc là tự nhiên rồi.

Ấy khoan! Tóc nhà ai đây? Tôi để tóc ngắn tomboy mấy năm nay rồi, sao đùng một cái mà dài quá ngực được vậy nè? Không lẽ tôi đã ngủ suốt mấy năm liền...?

Nhận ra thấy có gì đó bất ổn ở đây, tôi vội vã lật chăn, xuống giường, chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Rồi khi nhìn vào gương, tôi ngẩn ra.

Ai đây?? Đây là ai vậy?? Gương bị lỗi hay tôi hoa mắt? Hay là tôi bị hủy dung rồi người ta tự tiện thẩm mỹ mặt tôi? Nhìn đi! Khuôn mặt xa lạ, dáng người cũng gầy yếu hơn, mong manh đến mức gió thổi cũng phải lượn mấy vòng, ấy thế mà tôi dơ tay "nó" cũng dơ, tôi quay mặt "nó" cũng quay, tôi ôm má "nó" cũng ôm.

Đứa nào dám đùa ác như vậy?

Mà khoan, khoan đã... Vậy tức là...

Cả người tôi lạnh đi, run lên với chính suy nghĩ vừa xẹt qua trong đầu.

Không có chương trình gì cả. Cũng không có camera gì ở đây hết.

Nhưng...đừng nói với tôi...đừng nói với tôi là tôi nhập xác đó nhé!

Đừng nói là tôi thoát hồn khỏi cơ thể tôi rồi nhập vào xác người khác đó nhé!!!