Chương 3

Hà Nghiên Nghiên nở nụ cười như mong đợi, Lâm Kỳ cũng có vẻ xấu hổ nở nụ cười. Bị mẹ cho rằng là đứa bé chưa lớn cũng không sao, mình vốn là con của cô ấy, trẻ con ở trước mặt cô ấy một chút thì sao chứ?

Hà Nghiên Nghiên vừa ra khỏi cửa, Lâm Kỳ lập tức bước vào phòng cô ấy, nơi chỉ cách phòng mình một bức tường. Mở cửa ra, một mùi thơm phả vào mặt, chân Lâm Kỳ gần như mềm nhũn.

Phòng của mẹ không lớn hơn phòng cô bao nhiêu, chỉ có thêm tủ quần áo, bàn học kiêm làm bàn trang điểm. Ga trải giường màu hồng, chăn và vỏ gối được thêu hoa.

Lâm Kỳ thấy đôi dép trước cửa, vì thế cởi giày thể thao, chỉ mang vớ đi vào.

Trong phòng kéo rèm, Lâm Kỳ quỳ gối ở đầu giường, áp khuôn mặt lên ga giường, ngửi được mùi thơm phức tạp lại ấm áp. Là mùi trên người mẹ.

Tại sao mẹ vẫn chưa ôm cô một cái?

Lâm Kỳ ngồi ở trước bàn làm việc, cầm một cái hộp tinh xảo cùng một cây son môi đặt ở trước mũi ngửi ngửi. Mùi son phấn của phụ nữ trưởng thành lập tức ập vào người cô, cô nhắm mắt lại ngửi mùi vị khiến tinh thần cô kích động. Thật lâu sau mới phát giác mình lại cương cứng.

Lâm Kỳ giật mình, nhưng rất nhanh đã chấp nhận sự khác thường của cô.

Lúc Hà Nghiên Nghiên trở về, Lâm Kỳ đang thủ da^ʍ trong nhà vệ sinh. Tin tức tố tiết ra bay tới chóp mũi, trong lòng Hà Nghiên Nghiên kinh hãi, nhớ lại con của của mình là một Alpha trưởng thành. Hà Nghiên Nghiên chần chờ một hồi, xoay người đi xuống lầu, cô muốn đến tiệm thuốc mua thuốc ức chế cho Lâm Kỳ. Lại nhớ đến việccô ấy cũng không ở bên cạnh Lâm Kỳ khi cô đến thời kỳ phân hóa, không biết Lâm Kỳ có được nhận sự dạy dỗ chính xác hay không...... Đi tới cửa tiệm thuốc lại cảm thấy mình đang làm điều thừa, Lâm Kỳ lớn như vậy, chẳng lẽ ngay cả thuốc ức chế cũng không biết mua? Nhưng mà cuối cùng cô ấy vẫn mua, luôn chuẩn bị trước đề phòng bất trắc.

Sau khi trở về Hà Nghiên Nghiên giả vờ như không biết gì hết, đi vào phòng bếp bận rộn mở cửa.

Lâm Kỳ tắm nước lạnh, lấy ghế nhỏ ra ngồi trước quạt điện,hong gió sấy khô cho mái tóc ướt. Ngay cả tóc cô cũng giống Lâm Toa, rậm rạp cuộn tròn. Lâm Kỳ từng thấy qua một tấm ảnh đen trắng của Lâm Toa, rõ ràng là tướng mạo vênh váo hung hăng lại bị ánh mắt đa tình tỏa ra hào quang ôn nhu hóa thành vẻ đẹp chói mắt. Hà Nghiên Nghiên trái ngược với Lâm Toa, nét mặt dịu dàng luôn bị một luồng khí lạnh lùng bao phủ, ngược lại toát ra một vẻ đẹp cao quý.

Bà ngoại nói Lâm Kỳ và Lâm Toa giống nhau như đúc, từ nhỏ đến lớn, càng lớn càng giống.

Lâm Kỳ ghét nhất là nghe nói như vậy, cho nên để tóc dài - - trong ảnh Lâm Toa là tóc ngắn - - mặc dù cô cảm thấy tóc dài rất là phiền phức.

Trong bếp truyền đến tiếng rửa bát và thái rau, đây sẽ là bữa cơm đầu tiên mẹ cô làm cho cô. Lâm Kỳ cảm thấy giống như nằm mơ.

Ba, so với người đàn ông của nhà cô ấy thì lớn hơn nhiểu, Hà Nghiên Nghiên ngâm rong biển trong thao, chần sườn heo, chuẩn bị hầm canh vào buổi tối. Cô ấy thấy Lâm Kỳ đi vào, chỉ tay vào một cái túi nilon trong suốt, nói: "Đừng có một hơi ăn hết kẹo củ sen nhé, buổi tối ăn không ngon."

Lâm Kỳ đáp một tiếng, cầm túi lên mở ra, xốc kẹo củ sen lên, rút từng cái thẻ tre bên trong ra, hỏi: "Không cắt sao?"

Hà Nghiên Nghiên dừng động tác, cầm kẹo củ sen lên, cắt thành hai khúc, một khúc bỏ vào trong túi. Nói: "Để trong tủ lạnh đi."

"Ồ." Ý của Lâm Kỳ là muốn Hà Nghiên Nghiên cắt thành hai miếng cùng ăn với cô.

Trong tủ lạnh có một ít dưa muối và trứng gà, còn có một dãy nước ngọt. Lâm Kỳ cầm một chai nước ngọt hương cam lên, cầm vào phòng bếp hỏi Hà Nghiên Nghiên: "Con uống được không?"

Hà Nghiên Nghiên nhẹ nhàng cười cười, lấy ly thủy tinh từ trong tủ gỗ ra, nói: "Rót vào trong ly uống, miệng bình bẩn."