Chương 1

Lâm Kỳ gặp được mẹ mình, Hà Nghiên Nghiên, hai người đã xa cách mười hai năm không gặp. Năm nay bà ngoại một mình nuôi lớn cô đã qua đời. Mẹ của Lâm Kỳ chạy về quê nhà từ nơi khác, quỳ gối trước linh đường với cô, không nói chuyện gì với nhau cả.

Mẹ cô làm xong tang lễ rồi lập tức rời đi, Lâm Kỳ cũng trở về trường học.

Lúc sắp nghỉ hè, Hà Nghiên Nghiên đến trường đại học của Lâm Kỳ, bảo cô sau này ở cùng mình. Mẹ cô bỏ cô khi cô chỉ mới một tuổi, lúc cô lên bảy cô ấy có trở về gặp cô một lần, lần đó là ông ngoại qua đời.

Bây giờ cô đã mười chín tuổi và mẹ cô đột nhiên muốn làm tròn nghĩa vụ của mẹ. Lâm Kỳ nói: "Được."

Hà Nghiên Nghiên sửng sốt như bất ngờ, sau đó khẽ cười, đưa điểm tâm trong tay cho Lâm Kỳ, lại hỏi: "Tiền đủ dùng không?"

Nhiều năm như vậy, tuy rằng Hà Nghiên Nghiên vắng mặt, nhưng mỗi tháng đều đúng hạn gửi tiền cho bà ngoại và cô. Lâm Kỳ lắc đầu, nhìn chăm chú vào mẹ của cô.

Người phụ nữ trước mắt không chỉ có vẻ ngoài tú lệ, hơn nữa còn có một khí chất nghiêm nghị không thể xâm phạm. Khi còn nhỏ, cô cảm thấy mẹ mình là một cô tiên. Những người phụ nữ trong thôn bị việc đồng áng cùng việc nhà tàn phá cơ thể và vẻ ngoài, trông rách nát, tiều tụy, mẹ của cô lại tươi đẹp xuất trần, đồng dạng, lạnh lùng giống y như lúc này.

Cái nhìn thoáng qua lúc bảy tuổi khiến Lâm Kỳ hạ quyết tâm sau này lớn lên phải tìm được mẹ của mình, muốn cô ấy trả lại tất cả những gì đã nợ mình.

Không nghĩ tới hiện tại mẹ của cô chủ động tìm tới cô. Hà Nghiên Nghiên thản nhiên tiếp nhận ánh mắt của Lâm Kỳ.

Con của cô ấy đã lớn như vậy rồi, đã là một Alpha trưởng thành. Bộ dáng của cô tựa như cùng một khuôn đúc ra với người mẹ Lâm Toa của cô, mũi cao mắt sâu, đường nét sắc bén.

Chỉ là cặp mắt kia lại chứa vẻ u ám mà người nọ chưa bao giờ có.

Cô ấy hận chính mình.

“Trong túi có điện thoại của mẹ, đến lúc đó mẹ tới đón con." Hà Nghiên Nghiên nói.

“Được." Lâm Kỳ đáp.

Nói tới đây rồi thì cả hai lại không còn điều gì để nói.

Vào giữa tháng 5, thời tiết đã trở nên nóng nực và dữ dội.

Hà Nghiên Nghiên nói: "Trở về đi, mẹ cũng đi đây."

"Ừm." Lâm Kỳ quay đầu đi về phía ký túc xá.

Đi được một đoạn, Lâm Kỳ quay người lại, nhìn theo bóng lưng Hà Nghiên Nghiên đi xa. Mẹ cô đội chiếc mũ chống nắng màu trắng, mặc váy hoa và đi từng bước từng bước tao nhã trên đôi giày cao gót .

Lâm Kỳ rất muốn ôm lấy bóng dáng ấy.

Cái loại khát vọng này tựa như ánh mặt trời chói chang cùng nhau thiêu đốt cô, ép cô cả người đổ đầy mồ hôi. Giữa cơn choáng váng, cô dần dần cảm thấy vui vẻ.

Mẹ sẽ đến đón cô.

Cô đã mong chờ có được cảm giác chờ đợi hân hoan nhảy nhót này trong suốt bao nhiêu năm rồi? Lâm Kỳ cảm giác mình giống như trở lại tuổi thơ.

Cô sẽ không dễ dàng tha thứ cho Hà Nghiên Nghiên, nhưng điều này cũng không cản trở cô thấy mong đợi và hưng phấn.

Cô học hành chăm chỉ hơn bao giờ hết, và nếu mẹ cô có hỏi, cô cũng có thể đưa ra bảng điểm vô cùng ưng ý cho mẹ coi...

Hà Nghiên Nghiên đến đón cô, cùng với một alpha nữ trưởng thành khác.

“Gọi dì Trần." Hà Nghiên Nghiên khẽ mở miệng.

“Dì Trần." Lâm Kỳ ngoan ngoãn gọi.

Trần Phương Mẫn nhiệt tình cười, nhận lấy hành lý trong tay Lâm Kỳ, "Bên ngoài nắng lắm, hai người cứ lên xe đi, hành lý cứ để tôi sắp xếp."

Người lớn ngồi ở phía trước nói chuyện phiếm, Lâm Kỳ ngồi ở phía sau trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc đi ngang qua một cửa hàng nhỏ, Trần Phương Mẫn dừng xe đi mua đồ uống lạnh.