Dì Bạch gật gật đầu, mỉm cười, nói:
"Dì biết rồi, Hạo Vân, nghe dì nói với con này, trong khoảng thời gian một tháng tới, dì có thể tạm thời không liên lạc với con được. Dì cũng không gạt con, lần này chân khí bị hao phí rất nhiều, dì cần phải tới một chỗ để tĩnh dưỡng. Cửa hàng lưu niệm tạm thời cứ đóng cửa đã, dì sẽ đưa đủ thuốc Đông y cho con, con nhất định phải dùng cho đúng hạn, cấm được lười biếng. Về chuyện của Trương Mỹ Kỳ, con phải suy nghĩ cho thật kỹ, cô ấy cũng đã đủ đáng thương rồi, đừng làm cho cô ấy phải chịu thương tổn thêm nữa. Mặt khác về chuyện của Trương Bưu, con cũng phải mau chóng xử lí đi, đừng có để cho hắn cứ nhìn chằm chằm vào con, nếu không con sớm hay muộn cũng sẽ bị lộ dấu vết đó..."
"Dì, cám ơn dì, những điều dì nói, con sẽ nhớ kĩ."
Phương Hạo Vân có hơi cảm động. Kỳ thật hắn cũng biết lần này dì phải trả giá rất đắt, nhưng mà hắn thật sự không muốn ông bố gặp phải chuyện gì không hay.
"Giữa chúng ta với nhau không cần phải khách khí như vậy, con đi đi, đợi sau khi chân khí của dì khôi phục hoàn toàn, dì sẽ lại tới tìm con."
Dì Bạch nghiêm nghị nói.
"Vâng!"
Phương Hạo Vân gật đầu thật mạnh, rồi xoay người rời đi.
" Hạo Vân, đợi đã!"
Ngay vào lúc Phương Hạo Vân vừa mới bước được một bước, dì Bạch cũng đã gọi hắn lại, cắn môi nhìn hắn.
Phương Hạo Vân hơi giật mình, vội vàng dừng bước, xoay người lại, đi về phía dì Bạch. Hắn đoán, phỏng chừng là dì còn có chuyện quan trọng gì đó mà lại quên dặn dò mình.
" Hạo Vân, ôm dì một chút!"
Dì Bạch thấy Phương Hạo Vân đang đi về phía mình, cố lấy dũng khí nói một câu, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong.
"Dì, con..."
Phương Hạo Vân có vẻ như máu lên não hơi chậm, dường như vẫn chưa được rõ lắm ý tứ của dì Bạch, cho nên hơi do dự một chút.
"Tiểu tử ngốc, còn đứng ở đó làm gì, dì cho con ôm dì một chút, là vì một tháng không gặp, dì sẽ rất nhớ con..."
Dì Bạch khẽ gắt một tiếng, chủ động ôm lấy người đàn ông.
Phương Hạo Vân biết cái ôm này của dì, không giống như cái ôm của các đôi tình lữ. Bỏ đi gánh nặng trong lòng, hắn cũng đưa tay ôm chặt lấy dì.
"Được rồi, con đi đi. Dì cũng phải vào rồi... Nhớ kỹ phải chăm sóc chính mình đó, không phải lo lắng cho dì, dì không phải chỉ có một mình..."
Dì Bạch mặc dù còn hơi lưu luyến cái ôm của người đàn ông, nhưng cô vẫn quyết đoán đẩy người đàn ông đó ra, xoay người bỏ đi.
"Đúng rồi, về bệnh đau bụng kinh của cô bé đồng nghiệp ở cùng với con, chắc phải chờ tới khi dì trở về mới có thể trị tận gốc được. Tháng này nếu mà còn đau, con cứ dùng lại phương pháp mà lần trước dì chỉ cho con, dùng chân khí mát xa cho cô ấy."
Lúc bước vào cửa, dì Bạch dường như lại nhớ ra điều gì, nhô đầu ra, nói nốt một câu.
"Vâng, con biết rồi!"
Phương Hạo Vân trong đầu không khỏi hiện lên cái nơi riêng tư đó của chị Mai, trong lòng không ngờ lại cảm thấy hơi may mắn, may mắn vì chính mình vẫn còn cơ hội. (hé hé)
Cảm nhận được tâm tư của mình, Phương Hạo Vân không khỏi âm thầm cười khổ, tâm tính và định lực của mình đúng là càng ngày càng kém, cũng không biết đó là họa hay là phúc nữa?
Mãi tới khi dì Bạch đi vào trong tiệm lưu niệm, Phương Hạo Vân mới thu hồi lại ánh mắt, đi vào xe, quay xe rời đi.
Sau khi về nhà chào một câu với người nhà, Phương Hạo Vân nói qua loa là mình mệt sắp chết rồi, liền trở về phòng của hắn. Lăn ra giường, hắn không khỏi nhớ tới cái ôm của dì, nhớ tới lời căn dặn của dì. Thoáng do dự một chút, hắn đứng dậy bấm số gọi cho Trần Thiên Huy.
" Chú Trần à, đại đội trưởng Trương Bưu ở đội cảnh sát điều tra thành phố đang điều tra cháu, chú có biết không?"
Trần Thiên Huy đêm nào cũng đi nghỉ rất muộn, cho nên lúc chuông điện thoại vang lên, ông vẫn còn đang ở thư phòng suy nghĩ công việc. Khi ông nhìn thấy ở trên điện thoại hiện lên dãy số của Phương Hạo Vân, thì vội vàng nhận điện thoại ngay.
"Ừm, chú biết rồi."
Trần Thiên Huy suy nghĩ một chút rồi nói:
"Chú cũng vừa mới biết chưa lâu. Đúng rồi, cháu hình như có vẻ hơi lo lắng chuyện này, có phải cháu đã phạm phải chuyện gì hay không...? Cháu yên tâm, chỉ cần không phải chuyện gì quá lớn, chú đều có thể giải quyết dùm cháu..."
Trần Thiên Huy ở thành phố Hoa Hải có thể nói là thủ đoạn thông thiên, liên kết với cả hắc bạch. Chỉ cần là chuyện không phải quá lớn, ông chỉ cần hô một tiếng là có kết quả ngay.
" Chú Trần, cháu không phạm tội gì cả."
Phương Hạo Vân uốn nắn lại cái phỏng đoán của Trần Thiên Huy, rồi lập tức hạ giọng nói:
"Cháu mặc kệ là chú dùng phương pháp gì, nhất định phải khiến cho Trương Bưu không chú ý tới cháu nữa..."
"Hạo Vân, tới cùng là cháu đang lo lắng điều gì?"
Trần Thiên Huy ở đầu bên kia điện thoại có hơi tò mò.
" Chú Trần, việc này chú cũng đừng nên hỏi tỉ mỉ làm gì. Tóm lại chú cứ làm theo điều cháu nói là được..."
Phương Hạo Vân có hơi thiếu kiên nhẫn giải thích lại một tiếng.
" Được rồi!"
Trần Thiên Huy là người đã từng trải qua sóng to gió lớn. Ông biết rõ, có đôi khi lòng hiếu kỳ có thể hại chết một con chuột. Ông vội vàng nói:
"Hạo Vân, cháu yên tâm, chốc nữa chú sẽ sử dụng các loại thủ đoạn để gây áp lực lên Trương Bưu, để cho hắn không còn rảnh mà lo nghĩ đến cháu nữa."
" Chú Trần, chuyện này kính nhờ chú vậy, cháu xin cám ơn chú trước."
Phương Hạo Vân nhất thời liền thở ra một hơi. Trương Bưu kẻ đó là một người rất chính trực, một khi đã có khả nghi với mình, sợ là sẽ không dễ dàng dừng tay lại. Nếu đổi lại là người khác, Phương Hạo Vân đã sớm tự mình động thủ, trực tiếp loại trừ hắn ra khỏi thế giới này. Nhưng mà Trương Bưu lại khác, đó là huynh đệ tốt nhất của hắn ở trong quân ngũ. Tuy rằng Phương Hạo Vân sau đó đi làm sát thủ, nhưng mà hắn cũng chưa tới mức máu lạnh, ngược lại, mặc dù ở trong tổ chức một đoạn thời gian, nhưng hắn vẫn duy trì được bản tâm của mình, ngay cả việc gϊếŧ người cũng phải tuân theo nguyên tắc của mình. Người không đáng chết, không gϊếŧ.
" Đúng rồi Hạo Vân, có chuyện chú vốn đang muốn đi tìm cháu nói một tiếng, cháu có biết tập đoàn Tần Phong không?"
Trần Thiên Huy chuyển chủ đề, đột nhiên hỏi.
" Không biết!"
Thành phố Hoa Hải là một đại đô thị hiện đại mở cửa với quốc tế, xí nghiệp tập đoàn quá nhiều, hơn nữa Phương Hạo Vân bình thường cũng không chú ý tới chuyện này, đương nhiên là sẽ không biết rồi.
" Tần Tử Hoa cháu chắc cũng phải nghe nói qua rồi chứ, hội trưởng hội võ thuật các cháu đó."
Trần Thiên Huy chuyển sang một câu hỏi mới:
"Thanh Thanh hẳn là phải từng nói qua với cháu rồi chứ? Vốn là nó đang đi du học ở bang Washington nước Mỹ, phải cuối năm nay mới quay về, nhưng mà bây giờ nó đã trở lại... Cháu có biết là vì sao không?"
"Không phải là vì cháu đó chứ?"
Phương Hạo Vân đã nghe ra được lời nói của Trần Thiên Huy hình như có ý gì khác.
"Không sai, theo như chú được biết, Tần Tử Hoa từ nước Mỹ trở về sớm, chính là vì cháu. Nó đã coi cháu là tình địch rồi..."
Trần Thiên Huy nói ra ngọn ngành trong đó.
Phương Hạo Vân lấy làm kinh hãi:
"Cái gì? Tình địch? Sao hắn lại coi cháu là tình địch được, chưa từng nghe nói rằng hắn có quan hệ gì với Kỳ?"
" Không phải bởi vì Lăng Kỳ."
Trần Thiên Huy không đánh đố Phương Hạo Vân nữa, mà thản nhiên nói:
"Là bởi vì Thanh Thanh nhà chú. Tần Tử Hoa thích Thanh Thanh, gần đây trong trường học truyền ra thông tin cháu cưa đổ được Thanh Thanh, người nhà họ Tần thông báo cho hắn, cho nên hắn mới vội vã trở về..."
Phương Hạo Vân buồn bực một trận, việc này đúng là oan cho mình rồi. Hắn và Trần Thanh Thanh chỉ là quan hệ bạn học thuần khiết, dạo gần đây có vẻ gần gũi hơn một chút, nhưng mà cũng chỉ là bởi chuyện công ty và hội võ thuật mà thôi.
" Chú Trần, chú cũng biết mà, quan hệ giữa cháu và học tỷ không phải là như vậy."
Phương Hạo Vân không ngừng kêu oan:
"Cho dù không phải vì cháu, chú cũng phải vì sự trong sạch của học tỷ mà làm chứng bác bỏ tin đồn đi chứ."
" Hạo Vân!"
Trần Thiên Huy cười trừ, nói:
"Chuyện này chú có ra mặt giải thích cũng vô ích thôi, Tần Tử Hoa cũng đã trở về rồi, phỏng chừng các ngươi cũng sẽ chóng gặp mặt thôi, với tác phong của nhà họ Tần chú nghĩ nó nhất định sẽ tìm cháu gây phiền toái. Đúng rồi, lão già Tần gia Tần Như Phong hành sự luôn luôn tâm ngoan thủ lạt, chú đoán rằng hắn có thể bởi vì chuyện này mà giận cá chém thớt sang người nhà cháu..."
Nghe thấy Trần Thiên Huy nói như vậy, trong lòng Phương Hạo Vân chấn động, trong đôi mắt nhất thời hiện lên một đạo sát khí đáng sợ. Thanh âm của hắn nhất thời liền trở nên lãnh đạm:
"Chú Trần, chú biết những gì về Tần gia và tập đoàn Tần Phong thì nói hết cho cháu đi..."
Hắn có chịu oan thì cũng không nói làm gì, chỉ có điều nếu có ai dám xuống tay với người nhà họ Phương, Phương Hạo Vân sẽ tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho hắn.
Trần Thiên Huy tuy rằng không nhìn thấy được vẻ mặt của Phương Hạo Vân, những mà vẫn có thể từ trong thanh âm lạnh như băng của hắn nghe ra được sát khí gϊếŧ người đậm đặc. Ông hơi hơi sửng sốt một chút, một lúc lâu sau, ông mới mở miệng nói:
"Được rồi, nếu cháu đã có hứng thú với Tần gia như vậy, thì để chú nói một ít cho cháu... Người quản lý gia tộc họ Trần hiện tại là Tần Như Phong từ mười năm trước đã có quan hệ tốt với chú rồi, những năm gần đây vẫn luôn duy trì liên hệ. Thẳng thắn mà nói, Tần gia trước kia cũng là lập nghiệp từ hắc đạo, sau đó mới tẩy trắng... Theo những manh mối mà hiện giờ chú đang nắm giữ, Kim Gia của Kim Tiền bang, dường như cũng chính là một trong những sản nghiệp hắc đạo của nhà họ Tần..."
" Kim Gia là người nhà họ Tần?"
Phương Hạo Vân cảm thấy hơi nghi hoặc, một người họ Kim, một nhà họ Tần có vẻ như không dây dưa gì đến nhau.
"Không sai!"
Trần Thiên Huy nghiêm túc nói:
"Chú cũng vừa mới nhận được tin tức đó, Kim Gia trước kia kỳ thật chính là một trợ thủ đắc lực bên người Tần Như Phong tên là A Kim. Sau khi Tần gia tẩy trắng, Tần Như Phong bí mật đưa A Kim đi thay đổi khuôn mặt, hóa thân thành Kim Gia hiện giờ, ngầm quản lý sản nghiệp trong giới xã hội đen của nhà họ Tần..."
Nghe chú Trần nói xong, Phương Hạo Vân mới hiểu được, hóa ra Tần gia này cũng không phải là thứ gì tốt. Nếu như Kim Gia quả thật là A Kim của nhà họ Tần năm đó, như vậy có thể nói, một loạt sự việc mới xảy ra gần đây hẳn đều là do nhà họ Tần âm thầm phá rối.
Nghĩ đến đó, rất nhiều chuyện đã dần dần trở nên rõ ràng trong đầu Phương Hạo Vân.
Có điều, Phương Hạo Vân còn chưa muốn đi suy xét cái vấn đề này. Điều hắn quan tâm chính là, Tần gia vì một cái tin vịt, rốt cuộc sẽ đối phó với mình như thế nào.
" Chú Trần, chú và Tần Như Phong hiện tại có quan hệ gì? Cháu hy vọng chú có thể báo cho hắn, nếu hắn dám xuống tay với người nhà cháu, cháu nhất định sẽ khiến cho gia tộc họ Tần hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này."
Phương Hạo Vân nghiêm túc nói.
Trần Thiên Huy cảm thấy kinh hãi, đối với khẩu khí của Phương Hạo Vân thì có hơi kinh ngạc. Cho dù là ông có dốc toàn lực cũng không dám nói có thể đối kháng được với gia tộc họ Tần, hắn Phương Hạo Vân rốt cuộc là dựa vào cái gì. Chẳng lẽ chỉ là một thân công phu hoàn mỹ kia? Có vẻ không đúng, công phu cho dù có lợi hại đi nữa, thì ngươi cũng đâu có thể làm đối thủ của vũ khí hiện đại phải không?
Trần Thiên Huy là người đã từng trải qua sóng to gió lớn, ông biết, có một số việc, chỉ dựa vào vũ lực là không thể giải quyết được. Mặc kệ điều Phương Hạo Vân nói là thật hay là giả, Trần Thiên Huy đều cảm thấy rằng mình vẫn cần phải khuyên giải một chút cho Phương Hạo Vân. Ông suy nghĩ một chút, rồi nói:
"Hạo Vân, cháu hãy nghe chú nói, việc này không thể làm lỗ mãng được, Tần gia không đơn giản như cháu tưởng tượng vậy đâu. Như vậy đi, chú có thể đứng ở giữa hòa giải, đồng thời chú cũng đồng ý với cháu, tuyệt đối sẽ không để cho Tần gia có chủ ý gì với người nhà họ Phương..."
Trần Thiên Huy tuy rằng không nói rõ ra quan hệ hiện giờ của ông với nhà họ Phương, nhưng mà việc cùng đi trên một con đường này cũng đã biểu lộ thái độ của ông. Trên thực tế, Trần Thiên Huy hôm nay sở dĩ muốn nói cho Phương Hạo Vân biết chuyện này, kỳ thật là muốn gây áp lực cho hắn, hy vọng hắn có thể suy xét lại về việc làm việc cho ông. Có điều, ông lại quá xem nhẹ sự coi trọng của Phương Hạo Vân đối với người nhà hắn.
Tần gia hiện giờ mặc dù ở mặt ngoài quan hệ với ông cũng không tệ lắm, nhưng trên thực tế, đó cũng chỉ là ở mặt ngoài. Chuyện Tần gia có ý đồ muốn thâu tóm cả Trần gia của ông, trở thành một nhà duy nhất làm lão đại, cũng đã không còn là chuyện mới ngày một ngày hai. Trần Thiên Huy luôn tập trung điều tra mặt sau của Kim Gia, hiện giờ cuối cùng cũng đã đạt được chứng thực. Bạn đang đọc truyện tại Đọc Truyện - www.Truyện FULL
Nếu không có đoán sai, thì vụ bắt cóc nhằm vào nhà họ Hàn, thậm chí cả tai nạn xe cộ lúc trước của Phương Hạo Vân, có lẽ đều là do Tần gia bày ra. Nghe nói tài chính ở hải ngoại của nhà họ Tần, bởi vì lần khủng hoảng tài chính thế giới này mà đã bị ảnh hưởng rất lớn, tổn thất nghiêm trọng. Cho nên, bọn họ rất muốn nhận được công trình hạng mục vịnh Kim Thủy của thành phố Hoa Hải.
Công trình hạng mục vịnh Kim Thủy là hạng mục cơ bản được khởi động để ứng phó với nguy cơ tài chính của quốc gia, mở rộng nhu cầu trong nước. Đầu tư kim ngạch từ cấp trung ương tới địa phương nghe nói phải tới mấy chục tỷ. Hiện giờ, chính phủ đang nghiệm thu tất cả các công ty muốn tham gia xây dựng. Chính vào thời điểm này, gia tộc họ Tần vì muốn thu được lợi ích lớn hơn, cho nên đã sử dụng một số thủ đoạn để khiến cho một vài đối thủ cạnh tranh phải rời khỏi. Những thủ đoạn như vậy, Trần Thiên Huy thật sự là rất quen thuộc, lúc trước khi còn lập nghiệp, ông và Tần Như Phong vốn đã làm không ít chuyện như vậy.
Có điều hiện giờ đã thay đổi, từ khi Trần Thiên Huy biết được thân phận của Kim Gia, thì đã hoàn toàn hiểu ra.
Nói một cách khác, nhà họ Tần cũng đã bắt đầu phát động tiến công tới ông.
Càng buồn cười chính là, Tần gia lại còn muốn gián tiếp biểu lộ tình hữu hảo, hy vọng Trần Tần hai nhà có thể kết làm thông gia. Nói cho dễ nghe, thì đó chính là đám hỏi giữa hai thế lực cực mạnh, mà nói cho không dễ nghe một chút, thì hành động này của Tần gia chính là muốn mưu đoạt gia sản của ông, điều này trong lòng Trần Thiên Huy cũng rất rõ ràng. Ông không có con trai, lại thêm vào tuổi tác đã cao, sinh thêm con nữa là điều không thể. Sau khi ra đi, gia sản của ông cũng chỉ có thể để lại cho con gái và con rể. Tần gia đã nhìn ra điểm này, cho nên mới để cho Tần Tử Hoa không ngừng theo đuổi con gái của ông.
Vốn là Trần Thiên Huy cũng hy vọng con gái của mình có quan hệ tốt với Tần Tử Hoa, nhưng hiện tại đã biết rõ ngọn nguồn trong đó, đương nhiên sẽ càng thêm cẩn thận hơn. Mà thực ra thì con gái ông cũng không có cái ý tứ gì với cái gã Tần Tử Hoa kia.
" Chú Trần, chuyện này đành nhờ chú. Có điều, cháu đã nói lúc trước rồi, nếu Tần gia cứ muốn cố chấp, giữ ý đồ muốn thương tổn người nhà cháu, cháu sẽ sử dụng thủ đoạn của riêng mình để giải quyết chuyện này."
Nói tới đây, Phương Hạo Vân ngừng lại một chút, cười nói:
"Chú Trần, kỳ thật tâm tư của chú cháu biết, có điều cháu vẫn nói lại câu đó, cháu sẽ không đồng ý đâu. Ít nhất, tạm thời cháu còn chưa tính đến chuyện sẽ làm nên nghiệp lớn... nếu... cháu nói là nếu, tương lai cháu có thay đổi chủ ý, thì cháu sẽ nói cho chú đầu tiên."