Chương 33: Thái Độ Của Giám Đốc Lã

"Đừng lắm lời nữa, nếu đợi đến khi tôi đích thân ra tay, thì không chỉ mất một đốt ngón tay thôi đâu." Phương Hạo Vân lạnh lùng nói.

Vương Thế Phi không mảy may nghi ngờ thủ đoạn độc ác của tên đàn ông này, do dự một lúc, hắn đưa ra đôi bàn tay run lẩy bẩy, từ từ nắm lấy con dao gọt trái cây đang ghim trên chân hắn.

"Á…!" một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Vương Thế Phi đã rút con dao dính đầy máu của mình ra. Hắn cắn răng, hắn để bàn tay trái lên chiếc bàn đá, nhắm mắt cắt đi một đốt ngón tay của ngón áp út.

"Không được đến bệnh viện để nối lại, chỉ được cầm máu." Phương Hạo Vân từ từ đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Vương Thế Phi, lạnh nhạt căn dặn: "Nhớ kỹ lời tôi nói. Nếu còn có lần sau, cả nhà anh sẽ chết hết, tôi nói được là làm được."

Lúc này trên người Vương Thế Phi có hai vết thương, đang rất đau đớn, gương mặt vốn dĩ rất thanh tú của hắn đã bắt đầu trở nên khó coi, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng vã ra, thậm chí toàn thân hắn cũng đã ướt đẫm.

"Soái gia, tôi sẽ không để anh thất vọng đâu…!" Vương Thế Phi nói rất chân thành: "Từ nay trở đi, anh chính là tổ tiên của tôi…"

Phương Hạo Vân dường như rất hài lòng đối với biểu hiện của Vương Thế Phi, từ từ đi đến bên chiếc điện thoại, đích thân gọi 120 cấp cứu, lúc gần ra khỏi cửa, hắn cười nói với Vương Thế Phi: "Thật ra con người tôi cũng khá lương thiện đấy."

Đi ra khỏi cửa, Phương Hạo Vân nhìn con sư tử bằng đồng đã được tu sửa lại, liền cười khinh miệt, liền đó trong tay hắn có một vật sáng lạnh, chỉ nghe vài tiếng xoẹt xoẹt, con sư tử đồng lần này đã hoàn toàn nát vụn.

Mắt nhìn phía sau lưng của Phương Hạo Vân, Vương Thế Phi mặt xám xịt như tro, hai chân như nhũn ra, quỳ ngay trên mặt đất, kinh hoảng tự nói: "Ta sai rồi, ta thật đã sai rồi !"

Cũng chẳng biết sức mạnh từ đâu, Vương Thế Phi không màng đến vết thương, lồm cồm bò dậy, gọi điện cho giám đốc Lã, căn dặn hắn phải mau chóng giải quyết việc vay vốn của tập đoàn Thịnh Hâm.

Giám đốc Lã ở đầu bên kia điện thoại buồn bực không vui, sao mà mỗi ngày mỗi khác, tên Vương Thế Phi đáng chết này rốt cuộc đang định làm gì: "Được rồi đại thiếu gia nhà họ Vương, rốt cuộc là có chuyện gì vậy ? Tại sao chứ ?" Giám đốc Lã không phải là tên nô tài của Vương Thế Phi, cho dù muốn gọi vậy thì cũng nên để Vương Trạch gọi, chứ không tới lượt Vương Thế Phi.

"Đừng hỏi gì cả, anh chỉ cần làm theo lời tôi nói là được rồi… nhớ nhé, từ nay trở đi, chúng ta phải chiều theo Phương Tuyết Di như bà cô vậy…" rống vài câu trong điện thoại xong, Vương thế Phi liền dập máy mạnh. Mẹ nó, tại sao à ? Ngón tay của mày mà bị người ta cắt, chân mày bị người ta đâm, để xem mày còn dám hỏi tại sao không ?

Sau khi cúp máy điện thoại, giám đốc Lã do dự một hồi, hay là cứ gọi điện cho Vương Trạch, nói rõ việc này, để xem ý kiến ông ấy thế nào.

Bên phía Vương Trạch cũng vừa mới nghe xong cuộc điện thoại của con, đã biết A Lực thất bại rồi, ông đoán con trai mình đã chọc giận người không nên chọc rồi. Trước mắt, thế lực chính của nhà họ Vương không có ở Hoa Hải, vì sự an toàn của con trai, nên hắn đã quyết định nhượng bộ.

Căn dặn giám đốc Lã, tất cả cứ làm theo ý của Vương Thế Phi, tất cả những khoản vay của tập đoàn Thịnh Hâm sẽ được thông qua hết. Đối với những hợp đồng có nguy hiểm, sẽ do những công ty đầu tư của tập đoàn Vương thị trực tiếp đứng ra bảo lãnh.

"Mẹ nó, ba con nhà họ Vương đang tính chơi trò gì vậy…" buông điện thoại xuống, một tên nho nhã luôn chú trọng đến hình tượng như giám đốc Lã cũng phải mắng một câu bậy.

Trách thì cứ trách, nhưng đối với những lời mà ba con nhà họ Vương, hắn cứ phải làm theo. Đừng thấy giám đốc Lã luôn oai phong ở trước mặt mọi người, nhưng khi ở trước mặt nhà họ Vương hắn không thể không cúi đầu. Tuy hắn và Vương Trạch là anh em kết nghĩa, nhưng trên thực thế là hắn nợ ông Vương một món nợ ân tình. Nói chính xác hơn, giám đốc Lã sở dĩ có thể ngồi vững vàng trên chiếc ghế giám đốc của Kiến Hành, đều hoàn toàn nhờ vào thế lực của nhà họ Vương. Tuy việc đã nhiều năm, những vẫn còn một số chứng cớ nằm trong tay nhà họ Vương, nên với những lời căn dặn của họ, giám đốc Lã luôn đáp ứng đầy đủ.

Hắn đã đích thân gọi điện thoại cho giám đốc tập đoàn Thịnh Hâm là Phương Tuyết Di, nhiều lần tỏ vẻ xin lỗi, sau đó bảo cô đến đây để làm thủ tục.

Phương Tuyết Di lại một lần nữa cảm thấy sao hạnh phúc đến dễ dàng quá vậy.

Vì muốn mọi việc được ổn thỏa, cô thậm chí đã cùng đến với một kế toán cao cấp, và một luật sư, cô e sợ sẽ bị nhà họ Vương và ngân hàng liên kết hại cô.

Sau khi kiểm tra tỉ mỉ những thủ tục có liên quan xong, Phương Tuyết Di cuối cùng cũng thở phảo nhẹ nhõm, việc mà cô lo lắng không hề xảy ra, tất cả các thủ tục đều hợp pháp và hợp lý.

"Giám đốc Lã, lần này thật cám ơn ông, ông xem khi nào rảnh rỗi, tôi muốn đại diện công ty mời ông ăn một bữa cơm…" Phương Tuyết Di rất biết cách đền đáp, vì giám đốc Lã đã mở rộng cửa cho cô, cô đâu thể không có tình người như vậy được, mời ăn một bữa cơm là chuyện nên làm.

Ăn cơm với người đẹp, là sở thích của giám đốc Lã. Đặc biệt là với những nữ cường nhân có thể hô phong hoán vũ trên thương trường này, hắn lại càng thích hơn. Đã có lúc hắn lợi dụng việc cho vay vốn, hắn đã thành công chiếm được vô số nữ cường nhân. Đối với nữ cường nhân cực phẩm như Phương Tuyết Di, có thể nói đến nằm mơ hắn cũng mơ thấy nữa.

Vốn dĩ khi người đẹp chủ động mời ăn, giám đốc Lã vui mừng còn không hết, nhưng hôm nay hắn lại danh chính ngôn thuận mà từ chối: "Giám đốc Phương, việc mời ăn tối này chắc không cần thiết, cô cũng biết là chúng tôi có những quy định riêng. Tôi không thể nhận những lợi lộc từ khách hàng. Vả lại, quý công ty là vay vốn theo đúng quy định, nên những việc này là việc tôi nên làm, tôi đâu dám nhận công lao chứ… sau này có cơ hội, tôi sẽ mời cô dùng tối."

Phương Tuyết Di nghe xong liền ngạc nhiên, sao mấy lần này giám đốc Lã lại khách sáo đến thế nhỉ. Cứ như đã là một người khác vậy.

Ngay cả cô thư ký đang đứng phía sau ông, cũng cảm thấy sao hôm nay giám đốc Lã nghiêm túc thế, theo thân phận của hắn, cũng không cần phải khách sáo với giám đốc một tập đoàn như thế. Nếu là trước đây, e là đã mau chóng tìm cơ hội để lừa người ta lên giường rồi.

"Giám đốc Lã, ông đã quá khách sáo rồi, nếu ông đã bận rộn thế, chúng tôi sẽ không làm phiền nữa, có cơ hội tôi nhất định phải cảm ơn sự ủng hộ của ông." Theo Phương Tuyết Di thì, giám đốc Lã đã không nể mặt cô, nên mới từ chối lời mời. Nhưng chuyện này đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là việc vay vốn đã được thông qua.

Mắt tiễn Phương Tuyết Di và hai người trợ thủ đi vào trong thang máy, giám đốc Lã thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đã chăm cho bà cô này xong rồi.

"Giám đốc, ông nên uống ít trà sâm đi…" Thư ký Tiểu Vân chần chừ một lúc, bèn lên tiếng nhắc nhở. Giám đốc Lã quay đầu lại, đôi mắt hắn nhìn vào ngực của Tiểu Vân, đưa tay vỗ vào mông cô, nói với vẻ gian xảo: "Muốn uống sữa bò không ?"

Trên môi Tiểu Vân lộ ra một nụ cười gian giảo, vội vàng nói: "Muốn, Tiểu Vân muốn uống sữa bò của giám đốc…"

"Ha ha, mông em hình như càng lúc càng tròn ra…" Nhìn xung quanh không có ai, giám đốc Lã liền ôm thư ký Tiểu Vân vào lòng, dẫn cô vào phòng làm việc.

Chút sau, trong phòng làm việc vọng ra tiếng rêи ɾỉ của người nữ và tiếng thở gấp của người nam. Đọc Truyện

……

Sau khi giúp bà chị giải quyết xong chuyện vay vốn, tâm trạng của Phương Hạo Vân rất vui, lại tiếp tục hưởng thụ cuộc sống bình yên đầy tự do này.

Chiều nay vẫn không có tiết học, nên hắn đã đến công ty để điểm danh, sau đó về chung cư Kim Hoa tiếp tục ôn lại những bài tập của mấy ngày gần đây.

Phương Hạo Vân chính là người như vậy, nếu đã làm, thì phải làm cho tốt nhất. nếu ông trời đã cho hắn biến ước mơ thành hiện thực, có cơ hội được hưởng thụ cuộc sống sinh viên, hắn cần phải trận trọng hơn, tuyết đối không để lãng phí tuổi xuân. Thời gian rảnh trong những ngày này, ngoài luyện công, đến công ty điểm danh ra, còn lại đa số đều để ôn tập. Hoặc cũng có thể do mấy năm nay luyện công, mà đầu óc Phương Hạo Vân tốt hơn nhiều, rất nhiều việc hắn chỉ nhìn sơ đã nhớ. Đến ngay cả môn Tiếng Anh Thương Mại đau đầu nhất, cũng chẳng đáng là gì so với hắn.

"Ông xã, là em, nghe điện thoại đi…!" Vừa mở quyển sách ra, chiếc điện thoại liền rung lên, chỉ nghe tiếng chuông này thôi, hắn đã biết là do Bạch Lăng Kỳ gọi đến. Tuần trước, khi Bạch Lăng Kỳ vẫn còn ở Hàng Châu, đã gọi điện bảo hắn phải thiết kế tiếng chuông riêng biệt này cho cô.

Nhắc điện thoại lên, đầu bên kia là tiếng nũng nịu của Bạch Lăng Kỳ: "Đáng ghét, người ta đã về rồi, anh chẳng biết chủ động gọi cho em gì hết, cứ phải chờ em chủ động gọi cho anh."

"Về rồi à, em đang ở Hoa Hải hả? Đúng rồi, em đến báo danh chưa, trường đã bắt đầu vào học được hai tuần rồi đấy, em bỏ nhiều bài vở như vậy giờ phải làm sao đây?" Phương Hạo Vân hỏi liền mấy câu, đã cắt đứt những lời oán trách của Bạch Lăng Kỳ.

Quả nhiên, Bạch Lăng Kỳ đã không tiếp tục trách móc nữa, mà giải thích: "Ừm, thứ ba tuần này em đã đến báo danh rồi, mấy hôm nay em đã mượn vở ghi chép của bạn học, bài tập cũng không thành vấn đề, em sẽ theo kịp mà. Đúng rồi, chiều nay anh không có tiết à, em muốn gặp anh…"

"Lúc nào nè ?" Tuy chỉ mới gặp nhau một lần, nhưng ấn tượng của Phương Hạo Vân với Bạch Lăng Kỳ rất tốt, vả lại từ khi đổi mặt, từ trong tiềm thức hắn đã xem Bạch Lăng Kỳ là bạn gái hắn. Đương nhiên, Phương Hạo Vân không hề nghĩ đến tương lai hai người sẽ như thế nào. Thực tế, hắn đối với Bạch Lăng Kỳ cũng không có cái gọi là yêu. Dù gì, thì hắn cũng không phải tên Phương Hạo Vân trước đây. Cảm giác mà hắn có đối với Bạch Lăng Kỳ chỉ là tán thưởng với trách nhiệm mà thôi.

Tán thưởng một cô gái ưu tú, và trách nhiệm của một người đàn ông.

Khi Bạch Lăng Kỳ chưa rời xa hắn, hắn cảm thấy bản thân phải có trách nhiệm tiếp tục diễn cho tốt vai của mình để mà chăm sóc cho cô, bảo vệ cô.

Chuyện với Bạch Lăng Kỳ, Phương Hạo Vân đã suy nghĩ rất nhiều, hắn thấy hiện giờ cứ phát triển theo tự nhiên trước đã, vừa làm vừa xem xét tình hình. Còn về chuyện sau này sẽ thế nào, hắn không nghĩ đến, mà cũng chẳng muốn nghĩ đến.

Nếu quả thật là ý trời, là duyên phận, hai người có thể đến được với nhau cũng là chuyện có thể xảy ra.

Chuyện năm đó đã qua lâu rồi, Phương Hạo Vân cảm thấy lần này hắn có thể đổi mặt sống lại, thì không nên né trách những trách nhiệm này.

Có những thứ, có những tình cảm cũng đã đến lúc phải buông tay rồi.

Hắn của hôm nay, là một người đã có cuộc sống mới.

Chính vào lúc hắn đang nhập tâm, đầu bên kia điện thoại vọng lại giọng nói của Bạch Lăng Kỳ: "Bây giờ gặp, em đang đứng dưới ký túc xá của anh nè, trong vòng mười phút, anh nhất định phải đến kịp… nếu không, hứ, em sẽ mặc kệ anh luôn." Nói xong câu này, cũng chẳng chờ Phương Hạo Vân có phản ứng gì, thì cô đã cúp điện thoại rồi.

Mười phút ? Phương Hạo Vân người đầy mồ hôi, từ chung cư Kim Hoa mà chạy đến ký túc xá, có chạy bộ cũng mất 20 phút, trong mười phút hình như có chút khó khăn.

Do dự một hồi, Phương Hạo Vân liền vội vàng ngồi dậy, nhìn xung quanh không thấy ai, liền sử dụng bộ pháp thần tốc kinh người, chỉ trong sáu phút, hắn đã xuất hiện tại nơi cách Bạch Lăng Kỳ hơn trăm mét.

Dừng lại, hắn vội vã bước từng bước lớn đến, vừa đi vừa lớn tiếng gọi: "Lăng Kỳ, anh ở đây này…"

Ánh mắt của Bạch Lăng Kỳ nhìn chằm chằm vào đầu cầu thang, chẳng ngờ tiếng của Phương Hạo Vân lại vọng lại từ phía sau lưng cô, cô vội vã quay lại, vừa khéo thấy Phương Hạo Vân đang thở dốc mà chạy tới.

Cuối cùng đã gặp được Phương Hạo Vân, khuôn mặt xinh xắn của Bạch Lăng Kỳ đột nhiên cười tươi như hoa, vội vàng tiến lên đón. Nhưng, rất mau sau đó cô liền nghi ngờ hỏi: "Hạo Vân, anh từ đâu về vậy, xem anh người đầy mồ hôi kìa… đã quá trưa rồi, sao anh không ở trong kí túc xá…"

Phương Hạo Vân cũng không giấu giếm, giải thích: "Là vậy nè, anh đã dọn ra trường rồi."

"Hả ? Anh dọn ra khỏi trường rồi hả ? Dọn đi đâu rồi ? Chẳng phải trong trường có quy định, không cho học sinh trong trường thuê chỗ trọ ở ngoài sao, đúng không… được rồi, em biết rồi, chắc chắn anh ở chung với cô nào rồi ?" Trước lúc cô rời khỏi Hàng Châu, cô đã vô tình nghe người anh con của bà cô nói là, hiện nay việc sống chung của sinh viên là mốt thời thượng.

Nghĩ đến đây, cô liền cảm thấy rất thiệt thòi, chỉ mới đi khỏi có vài ngày thôi, hắn đã có người khác rồi.

"Lăng Kỳ, em nghĩ tới đâu vậy, anh đâu có sống chung với cô sinh viên nào đâu, anh đi ra ngoài thuê phòng trọ, chỉ là muốn tìm một chỗ yên tĩnh mà thôi, để ôn tập cho tốt. Nếu em không tin, hôm nào đó anh sẽ dẫn em đến đó xem thử thì em sẽ biết ngay thôi ?" Phương Hạo Vân giải thích, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, Tạ Mai Nhi đi làm rồi chắc không thể tính là sinh viên.

"Thật không ?" Nghe Phương Hạo Vân giải thích xong, Bạch Lăng Kỳ ngẩn ra, liền cười: "Em đã nói mà, sao anh có thể là loại người đó được…"

"Hạo Vân, anh có nhớ em không ?" Con gái đúng là thay đổi nhanh, nhất là khuôn mặt buồn vui thất thường, lúc nãy vừa buồn bã giận dỗi, nay đã tươi cười hớn hở rồi.

Nhìn nụ cười ấm áp của Bạch Lăng Kỳ, tim Phương Hạo Vân như ấm dần lên, đôi mắt như bay bổng. Hôm nay Bạch Lăng Kỳ mặc một chiếc đầm bằng tơ tằm, cổ áo mở ra rất tự nhiên, bộ ngực đã phát dục tới một quy mô nhất định của cô với tác dụng của chiếc áo ngực, đã tạo được một khe hở đầy mê hoặc.