Thẩm Uyển sau khi nói xong, trong nội tâm không biết là tư vị gì, vốn ly hôn không phải là điều mình tha thiết muốn sao, tuy nhiên lúc này lại không như tưởng tượng vui mừng như vậy…
Tấn Dương nghe Thẩm Uyển đồng ý, trong tâm liền có một tia đau lòng không hiểu được, này không phải là điều nàng muốn sao, như thế nào lại có cảm giác…..
Trầm mặc….Trong phòng hai người sau khi nói xong chuyện này liền trầm mặc dị thường….
Nhìn xem tuyệt mỹ dung nhan tinh xảo, mặc dù sắc mặt có chút tái nhợt nhưng cũng không ảnh hưởng đến dung nhan của nàng ngược lại còn tăng thêm vẻ mỏng manh của nàng, nàng thật sự rất đẹp. A, Tấn Dương ngươi đang suy nghĩ gì đấy, nàng cùng ta chẳng qua chỉ như sinh mệnh khách qua đường, sau này sẽ chẳng còn gì liên quan đến nhau.
“Ha ha cứ quyết định vậy đi, về sau ngươi cùng người yêu song túc song tê, làm đôi thần tiên quyến lữ. Ta đây lại tiếp tục chạy trong bụi hoa” Đúng rồi đây mới chính là điều mình muốn, thân phân cũng không bị lộ ra ánh sáng còn có thể khôi phục tự do. Đừng quan tâm những thứ khác…
“Hảo” Thẩm Uyển đáp nhẹ một tiếng, một năm về sau….khả năng sẽ không còn nhìn thấy hắn xuất hiện….
Ngày dần dần sáng, ánh sáng buổi sớm xuyên qua cửa sổ chiếu rọi lên khuôn mặt tuấn mỹ của Tấn Dương, nhìn nụ cười có chút xấu xa của hắn, về sau liền không nhìn thấy nữa, nghĩ tới đây tâm Thẩm Uyển có chút rung động…
“Hiện tại chúng ta là đồng minh, bắt tay cái đi” Tấn Dương duỗi ra bàn tay thon dài sạch sẽ
Thẩm Uyển khẽ nghiêng đầu, không hiểu ý Tấn Dương
Tấn Dương cũng không giải thích nhiều, có chút bá đạo cầm lấy bàn tay vừa mịn vừa mềm để trong tay mình “Ha ha, hợp tác vui vẻ”
Đối với hành động khó hiểu này, trong nội tâm Thẩm Uyển cười khẽ một tiếng, đôi mắt trong suốt khẽ cong lên, nhẹ nhàng cười học theo Tấn Dương “Hợp tác vui vẻ”
Hai người sau khi mở lòng với nhau, nội tâm liền thấy nhẹ nhàng
Hai ngày kế tiếp Thẩm Uyển ở gian phòng uống thuốc, Tấn Dương có khi sẽ đi gặp nàng, sau đó tiếp tục cuộc sống của con nhà giàu, di thanh lâu, đi sòng bạc, đi đường phố đùa giỡn mỹ nữ
.
.
.
“Tiểu Sở ca”
“Tiểu Tuyết, làm sao vậy?” Tiểu Sở chuẩn bị đi làm việc thì bị tiểu Tuyết ngăn cản
“Tiểu Sở ca, ngươi có phát hiện hay không, kể từ sau khi tiểu thư ngã bệnh, quan hệ tiểu thư cùng cô gia không giống trước kia a”
“Ôi chao, nghe ngươi nói ta cũng cảm thấy như vậy, từ lần trước cô gia ôm tiểu thư hồi phủ, hai người lúc trước gặp nhau luôn khắc khẩu nhưng bây giờ chẳng những không cãi nhau mà còn vừa nói vừa cười”
Lão Lý quét dọn bên cạnh cũng nói ra “Ta cũng cảm thấy vậy a, lần trước ta còn chứng kiến cô gia ra ngoài mua điểm tâm yêu thích của thiếu phu nhân đây”
“Thật sự a?”
“Ta tận mắt nhìn thấy”
“Vậy các ngươi nói có phải hay không tiểu thư cùng cô gia…..”
“Hắc hắc, tiểu thư cùng cô gia chính là dung mạo tuyệt phối đây”
“Mặc dù nói hai người họ rất xứng đôi nhưng là danh tiếng của cô gia….”
“Các ngươi đang nói cái gì vậy?” Tiểu Thanh nhìn thấy một đám người trò chuyện vui vẻ liền đến hỏi một chút
“Không có….Không có gì Tiểu Thanh tỷ tỷ…không có gì” mọi người nhìn thấy Tiểu Thanh đến vội vàng tản đi
Kỳ quái, như thế nào thấy ta đến lại giải tán hết đây…
.
.
Tấn Dương đang định trở về Thẩm phủ, ngay chỗ quẹo lại phát hiện Nghiễn nhi cùng một nam tử đang lôi kéo
“Nghiễn nhi cô nương, ngươi để cho ta vào thăm Uyển nhi đi, ta nghe nói nàng bị bệnh, An mỗ thật sự rất lo lắng” An Thế Hiền thỉnh cầu nói
“An công tử, ngươi đừng như vậy, ta….ta…” Nghiễn nhi có chút khó xử
“Ta hôm qua nghe nói nàng bị bệnh, ta liền ăn không được ngủ không được, ngươi cho ta thấy nàng đi, ta đảm bảo chỉ liếc nhìn nàng một cái sẽ đi”
Loảng xoảng….Tấn Dương nghe xong nội tâm có chút chìm, nàng liền nghĩ tới, lần trước hội thơ hữu đã cảm thấy tên An Thế Hiền kia có chút quen mặt, thì ra hắn chính là người yêu của Thẩm Uyển. Như vậy, ta giúp các ngươi đi…
Tấn Dương tiến lên phía trước nói “Nghiễn nhi…”
Nghiễn nhi nhìn thấy Tấn Dương đến vội vàng lui về sau hai bước, sợ con nhà giàu nhìn ra cái gì sẽ phiền phức cho tiểu thư nhà mình, vội vàng giải thích “Cái kia…..An công tử chỉ ngẫu nhiên đi qua…”
Tấn Dương nghe Nghiễn nhi giải thích có chút buồn cười “Nguyên lai là An công tử a, thật đúng lúc, lần trước tại thơ hữu thơ chưa làm xong ta đã vội đi, lần này có muốn hay không vào phủ ngồi một chút”
An Thế Hiền vốn là rất muốn tiến vào Thẩm phủ nhưng lại sợ Thẩm Phú Quý đem mình đuổi ra ngoài, hiện tại Tấn Dương lại chủ động mời đúng là cầu còn không được. Liền vội vàng gật đầu “Thật tốt, như vậy đa tạ Tấn Thế tử, An mỗ liền không khách khí”
Hai người cùng nhau vào Thẩm phủ. Nghiễn nhi ở phía sau có chút giật mình, này….đi vào thế này….việc này có nên nói cho tiểu thư biết không…..
“Nghiễn nhi” Tiểu Thanh nhìn thấy Nghiễn nhi liền kêu một tiếng
“Tiểu Thanh tỷ tỷ” Nghiễn nhi cao hứng đi tới
“Làm sao vậy? Ngươi giống đang bối rối chuyện gì có phải hay không?” Từ lần trước quan hệ của Tiểu Thanh cùng Nghiễn nhi càng ngày càng tốt. Nghiễn nhi nếu có tâm sự gì Tiểu Thanh đều quan tâm tới
“Ta….” Nghiễn nhi ngập ngừng, lắc đầu, việc này không thể để cho người khác biết sẽ tổn hại đến danh dự của tiểu thư
Tiểu Thanh nhìn thấy Nghiễn nhi không muốn nói, cũng không hỏi tiếp “Hảo, ngươi còn nhỏ tuổi mà trong đầu đầy chuyện, coi chừng cái đầu nhỏ này sẽ nổ tung a” Tiểu Thanh nhẹ gõ vào trán Nghiễn nhi
Nghiễn nhi gặp Tiểu Thanh trêu ghẹo phiền lòng gì cũng không còn nữa, cao hứng kéo tay Tiểu Thanh “Tiểu Thanh tỷ tỷ lần trước ta xem ngươi thêu hà bao thật đẹp a, dạy ta một chút đi”
“Ngươi muốn học a, ta liền sợ ngươi không có kiên nhẫn đây”
“Không có không có, chỉ cần Tiểu Thanh tỷ tỷ nguyện ý giáo….”
“Hảo hảo, đến phòng ta, ta dạy cho ngươi”
.
.
.
“Đến a, mau châm trà cho An công tử” Tấn Dương đưa An Thế Hiền vào đại sảnh
An Thế Hiền không yên lòng nhìn xung quanh, Tấn Dương đương nhiên biết rõ trong lòng An Thế Hiền nghĩ gì, vì vậy mở miệng nói “An công tử, nghe nói ngươi cùng Thẩm Uyển là bạn tốt”
An Thế Hiền nghe Tấn Dương nói thế có chụt chột dạ, nhưng giả vờ như trấn định nói “Không chỉ có ta cùng Thẩm cô nương là bạn tốt mà thiên kim Tri phủ đại nhân cùng Thẩm cô nương cũng là hảo tỷ muội”
“Nha, thì ra là vậy, thế nhưng Thẩm Uyển hai ngày nay bị bệnh, ngươi đi thăm nàng một chút đi”
“Thật sự….” An Thế Hiền nghe được Tấn Dương muốn cho chính mình đi thăm Thẩm Uyển, thiếu chút nữa là bật dậy đi ngay, nhưng cảm thấy vội vả như vậy không ổn liền nói “Thẩm cô nương bị bệnh, ta đây là hảo hữu đương nhiên muốn đi thăm nàng một chút”
“Hảo, ta dẫn ngươi đi” Xem ra hắn thật sự rất quan tâm Thẩm Uyển
.
.
Tấn Dương đẩy cánh cửa gian phòng Thẩm Uyển ra
Thẩm Uyển nhìn thấy Tấn Dương đến, vừa cười vừa nói “Ngươi hôm nay đến trễ chút ít, có phải hay không trên đường nhìn thấy tiểu cô nương xinh đẹp nào a, bất quá điểm tâm yêu thích của ta đâu” Thẩm Uyển đưa tay muốn nhận điểm tâm
Tấn Dương không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Thẩm Uyển…
“Làm sao vậy?” Thẩm Uyển cảm giác Tấn Dương có chút kỳ quái
“Uyển….Thẩm cô nương…” An Thế Hiền từ đằng sau Tấn Dương đi ra
Trong nháy mắt nụ cười tươi trên mặt Thẩm Uyển có chút cứng ngắc, nhìn An Thế Hiền rồi nhìn lại Tấn Dương. Sau đó liền lui vài bước khom người “An công tử”
“Uyển….Thẩm cô nương, nghe nói ngươi bị bệnh, đã khỏe hơn chút nào chưa?” Nếu như không gặp trở ngại Tấn Dương đứng ở chỗ này, An Thế Hiền thật muốn đi lên dìu lấy Thẩm Uyển
“Đa tạ công tử quan tâm, thân thể Thẩm Uyển đã khá hơn nhiều”
Nhìn xem thân thể yếu nhược của Thẩm Uyển, An Thế Hiền liền đau lòng “Thẩm cô nương, ngươi thân mình chưa khỏe hay là mặc nhiều xiêm y thêm một chút”
“Gian phòng bây giờ thật nóng, Thẩm Uyển cảm thấy có chút khó chịu đây”
“Nha….cũng đừng để ngã bệnh nặng…”
Tấn Dương ở bên cạnh nhìn xem hai người tình chàng ý thϊếp, ta làm bóng đèn nơi này làm gì. Chẳng lẽ chờ tỏa sáng a “Khụ khụ, An công tử cùng Thẩm Uyển tự ôn chuyện đi, ta còn có việc, xin phép đi trước, An công tử thỉnh tự tiện”
“Tấn thế tử đi thong thả”
Thẩm Uyển nhìn Tấn Dương đi ra ngoài, đôi môi giật giật, muốn nói gì nhưng cũng không biết mở miệng thế nào
“Bên ngoài gió lớn, ta đóng cửa lại” Tấn Dương lúc đi ra nói
Đợi đến lúc Tấn Dương đi khỏi, An Thế Hiền nhịn không được nữa nắm lấy tay Thẩm Uyển “Uyển nhi….”
Thẩm Uyển liền rút tay ra “An công tử, như vậy không tốt lắm”
“A nha….thực xin lỗi, Uyển nhi, là ta quá kích động” An Thế Hiền cũng thấy mình thất thố
Tấn Dương từ phòng Thẩm Uyển đi ra, có chút buồn bực cùng phiền lòng, ta xem ta là cực phẩm tướng công trên đời, có ai như ta không, chính mình tự đội nón xanh, còn dẫn người tình của nương tử đến cho nàng. Aiz, ta bây giờ phải đi thanh lâu hảo hảo uống rượu….