- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Hoàn Khố Đế Phi
- Chương 40: Quả nhiên vẫn là học không ngoan
Hoàn Khố Đế Phi
Chương 40: Quả nhiên vẫn là học không ngoan
Edit: Clover110
Beta: Quỳnh
Chờ tất cả tân sinh kiểm tra xong hết, Nghiêu Thịnh dẫn bọn họ đến nơi ở của mình. Nơi ở là một mảnh tiểu viện nối với nhau, một tiểu viện có 4 cái phòng, ai đồng ý ở chung một viện với ai thì tự quyết định, hoàn toàn không phân biệt nam nữ.
Viêm Ngự không xem phản đối của Thiên Lan ra gì, ngạnh sinh sinh đem các nàng đến phân viện của mình, còn lời lẽ chính đáng nói, bọn họ dù sao cũng quen biết nhau, so với mấy người không quen biết kia tốt hơn nhiều.
Thiên Lan nghĩ nghĩ cũng cảm thấy có lí, cùng với người khác chung một cái tiểu viện, nàng phải tốn thời gian đi làm quen, trong khi đó Viêm Ngự với Mặc Quân Linh nhìn cũng không giống người xấu cho lắm.
“Chúng ta về sau chính là đồng bọn cùng chung mái hiên, tới tới, Mặc Linh, cười một cái nào!”
Viêm Ngự sau khi tiến vào tiểu viện, bắt đầu ồn ào lên, còn không quên đùa giỡn Mặc Quân Linh bên cạnh.
Mặc Quân Linh im lặng tránh xa móng heo của hắn, tầm mắt quét một vòng xung quanh viện.
Vào cửa chính liền nhìn thấy hai cái phòng, trái một phòng, phải một phòng. Bên cạnh còn có một cái phòng nhỏ, có lẽ là phòng bếp và WC. Mặc Quân Linh trực tiếp chọn phòng bên trái, bỏ qua
Mặc Quân Linh liền vào phòng, đóng cửa phòng lại thật mạnh, chắn Viêm Ngự đang đuổi theo ở phía sau.
Viêm Ngự sờ sờ cái mũi, lấy lại tinh thần nói với Thiên Lan và Vân Ninh Tẩm “Tính tình Mặc Linh là như vậy, các ngươi đừng để ý.”
Vẻ mặt Vân Ninh Tẩm thanh lãnh, bình tĩnh đi qua Viêm Ngự, sau đó chỉ chỉ căn phòng bên phải “Ngươi ở chỗ đó!”
Đối với chỗ ở Viêm Ngự không để ý cho lắm, tùy ý gật gật đầu, sau đó ôm bụng đáng thương hề hề nói với Thiên Lan “Đói quá, các ngươi có đồ gì ăn sao?”
“Không!” Hiện tại đã là buổi trưa, đúng là có chút đói, nhưng trên người các nàng không mang theo đồ ăn.
Đôi mắt Viêm Ngự bỗng sáng ngời, nhìn chằm chằm cái phòng bên cạnh phòng của Mặc Quân Linh, chỉ một lát sau một trận âm thanh từ trong phòng ấy truyền ra.
Thiên Lan cùng Vân Ninh Tẩm nhìn nhau, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, Viêm Ngự đây là đang làm cái gì a.
Cuối cùng Vân Ninh Tẩm trở về phòng sắp xếp đồ vật, Thiên Lan thì đi qua cái phòng kia, tò mò xem Viêm Ngự đang làm gì. Đợi đến khi nàng nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, liền trợn tròn mắt. Trong phòng, Viêm Ngự đang hăng say nấu ăn, mùi hương thoang thoảng xông vào mũi Thiên Lan.
Xem cách làm kia không kém gì các món ở Đại tửu lâu nha, Viêm Ngự tính tình như vậy mà lại biết nấu ăn thật ngoài tưởng tượng của nàng.
Nhưng mà, nguyên liệu nấu ăn là từ đâu mà đến?
“Có phải rất bất ngờ đúng không? Hắc hắc, ta chính là người không gì không làm được.” Viêm Ngự quay đầu nhìn Thiên Lan nhếch miệng cười, còn không quên khen chính mình một phen.
Thiên Lan nhàn nhạt trả lời.
Từng gặp qua Đế Lâm Uyên, một chút tự kỷ này của Viêm Ngự sao mà bằng tên kia, nghĩ đến tên kia… Nàng phải đi đến đâu mới tìm thấy tên nam nhân đáng chết đó đây?
Viêm Ngự tay chân lanh lẹ, món ăn cuối cùng cũng hoàn thành xong, 3 mặn một canh, vừa đủ 4 người ăn. Chờ đến khi đặt đồ ăn lên bàn, Thiên Lan mới phát hiện một điều: cơm đâu?
Hiển nhiên Viêm Ngự hoàn toàn không có phát hiện điều này, hắn vui rạo rực đi gõ cửa phòng Mặc Quân Linh. Đến khi Mặc Quân Linh ra tới, nhìn những món đồ ăn trên bàn, nhíu nhíu mày hỏi “Lại không có cơm?”
Lại… xem ra việc Viêm Ngự quên nấu cơm không phải lần đầu tiên xảy ra.
Viêm Ngự sửng sốt nghe Mặc Quân Linh nói, sau đó vỗ vỗ sau đầu “Ai nha, ta quên mất, thôi không sao, cứ tạm chấp nhận vậy đi.”
Viêm Ngự mời Thiên Lan ngồi xuống, lại đi kêu Vân Ninh Tẩm, bốn người cùng ngồi xuống ăn. Mấy món ăn Viêm Ngự làm ra thật sự ngon hơn ngoài tửu điếm không biết bao nhiêu lần, đối với người mê ăn như Thiên Lan, quả thật là hạnh phúc muốn chết.
Viêm Ngự ăn không nhiều lắm, từ lúc ngồi xuống, miệng hắn cũng chưa ngừng nói, ríu ra ríu rít suốt.
Vân Ninh Tẩm vặn vặn chiếc đũa, có một Thiên Lan nói nhiều nàng đã nhịn đủ, nay lại thêm một người, nếu không phải tính tình nàng tốt, Viêm Ngự đã bị nàng đánh bay ra ngoài!
“Ngươi là nam nhân sao lại nấu ăn ngon như vậy?” Thiên Lan ăn uống no đủ xong quay sang hỏi Viêm Ngự.
Viêm Ngự gãi gãi đầu, liếc Mặc Quân Linh một cái mới nói “Mặc Linh thật kén ăn, mà chúng ta lại thường xuyên hành tẩu trên đại lục, dần dần tay nghề của ta cũng tốt lên, ha ha, phần lớn là do thiên phú bẩm sinh của ta nha.”
Lúc này còn không quên khen bản thân một phen, Thiên Lan im lặng, chẳng lẽ nam nhân làm đồ ăn so với nữ nhân làm thường ngon hơn sao?
Đầu bếp kiếp trước đa phần là nam nhân a.
“Hảo, về sau ngươi đảm nhận nấu ăn cho chúng ta.” Thiên Lan đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Viêm Ngự, đưa ra quyết định.
Hiển nhiên hai người còn lại cũng không phản đối, Vân Ninh Tẩm là không muốn lảm nhảm cùng tên Viêm Ngự nhiều chuyện này, còn Mặc Quân Linh là lười nói chuyện. Vì thế, việc đảm nhiệm thức ăn của tiểu viện liền giao cho Viêm Ngự, Viêm Ngự còn muốn phản đối cái gì, liền nhìn thấy Mặc Quân Linh mắt lạnh quét tới, hắn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Chỉ có thể dưới đáy lòng phun trào, hắn đường đường thân là nam nhi, thế nhưng lại giao cho hắn việc của nữ nhân, sao số hắn khổ vậy a!
“Thiên Lan với Ninh Tẩm đều là tiểu thư Vân gia sao?” Viêm Ngự một khắc cũng không ngừng miệng, con ngươi tràn ngập tò mò hỏi hai người.
Thiên Lan liếc nhìn Viêm Ngự, khóe miệng cong cong “Trên lý thuyết là vậy!”. Thân thể này là Vân Thiên Lan, nàng không cách nào phủ nhận trong thân thể này chảy dòng máu Vân gia, nhưng hiện tại linh hồn thì không phải. Hơn nữa nàng không muốn dính dáng đến Vân gia một chút nào.
“Cái gì mà trên lý thuyết chứ, đúng là đúng, không đúng là không đúng nha.” Viêm Ngự chớp chớp mắt, trên thế giới này làm gì có cách nói chuyện như vậy.
“Xem như không phải đi!”
“Còn Ninh Tẩm thì sao?”
“...”
Đối với Viêm Ngự tinh lực tràn đầy, Thiên Lan có điểm chống đỡ không nổi, trong lòng vô cùng hối hận, sao vừa nãy lại chấp nhận cùng ở một cái tiểu viện với Viêm Ngự a.
Hiện giờ hối hận đã muộn, Thiên Lan chỉ có thế cưỡng bách mình quen với tính lảm nhảm của Viêm Ngự. May mắn Mặc Quân Linh thường xuyên sẽ lạnh mặt nhìn Viêm Ngự, Viêm Ngự liền ngưng bặt, khiến mọi người có thời gian thở phào.
Quan hệ hai người này, Thiên Lan càng nhìn càng cảm thấy nghi ngờ, đặc biệt là thái độ Viêm Ngự đối với Mặc Quân Linh, như là tiểu thụ a!
Hai người này nếu đến với nhau, tuyệt đối khiến đám hủ nữ thét chói tai vì hạnh phúc.
Tân sinh có thời gian 3 ngày để tìm hiểu tình hình xung quanh cũng như chuẩn bị đồ đạc, vật dụng sinh hoạt của mình. Đồ vật của Thiên Lan đã đầy đủ, nhưng Viêm Ngự với Mặc Quân Linh thì không, cần phải đi mua một lần nữa.
Vân Ninh Tẩm không muốn đi cùng với Viêm Ngự, thẳng thắn cự tuyệt, cho nên chỉ có Thiên Lan cùng hai người lên phố mua đồ.
Lúc này đã kết thúc báo danh, một vài người không trúng tuyển đang dọn dẹp trở về, nên Đế Kinh hiện tại rất đông, thật chen chúc. Một thân kim bào của Thiên Lan vốn là rất nổi bật, lại đi cùng hai đại mỹ nam, thật là nổi bật 10 phần.
“Các ngươi muốn mua cái gì nha?” Thiên Lan đỡ trán nhìn Viêm Ngự, hài tử a, ngươi không phải là người bán hàng, bày ra cái tư thế tao bao ấy để làm gì?
“Rất nhiều nha!” Viêm Ngự thu hồi hai tay đang huy động lắc lư không ngừng của mình, có chút buồn rầu nhìn Thiên Lan.
Rất nhiều…là bao nhiêu?
Thiên Lan lập tức liền biết được rất nhiều của Viêm Ngự là bao nhiêu, Viêm Ngự chính là xem vừa mắt cái gì liền mua cái đó. Từ đồ dùng sinh hoạt đến món ăn, đến đồ chơi, đều mua. Mà Mặc Quân Linh chỉ có trách nhiệm trả tiền, nhiều đồ vật như vậy đều bị Viêm Ngự nhét vào bên trong nhẫn.
Ra tay rộng rãi, có cả nhẫn không gian, rốt cuộc hai người này có lai lịch gì…
“Wow, Thiên Lan, Thiên Lan ngươi mau nhìn xem, thanh kiếm này rất hợp với ngươi nha.” Viêm Ngự lao ra từ một cửa hàng, cầm một thanh kiếm trong tay, một gã sai vặt đi phía sau hắn, vẻ mặt rất khẩn trương.
Thấy Viêm Ngự dừng lại bên cạnh Thiên Lan, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, hắn còn tưởng ban ngày ban mặt liền gặp cướp bóc. Bất quá để phòng ngừa vạn nhất, hắn vẫn là triệu tập mọi người trong điếm đến đây.
Trường kiếm trong tay Viêm Ngự uyển chuyển, nhẹ nhàng lại rất mỏng, thân kiếm tản ra linh khí nhàn nhạt, thực thích hợp cho nữ tử sử dụng, dây đeo kiếm cũng thật xinh đẹp. Tuy nhiên Thiên Lan lại không thích, so với kiếm, nàng càng thích sử dụng đao.
“Thích không? Thích ta mua cho ngươi!” Viêm Ngự thấy Thiên Lan nhìn chằm chằm cây kiếm kia không lên tiếng, liền hỏi.
Thiên Lan kéo kéo khóe miệng, nãy giờ dọc đường đi, rõ ràng toàn do Mặc Quân Linh trả tiền, có lần nào hắn trả tiền a. Trước mặt người trả tiền còn nói dõng dạc như thế, cũng chỉ có Viêm Ngự dở hơi này mới làm ra tới.
“Không cần, ta kì thật không sử dụng được.” Nàng hiện tại linh khí còn chưa khống chế tốt, khi được khi không, làm sao mà khống chế vũ khí được nữa!
“Một cái phế vật, đúng là không dùng được.” Một đạo thanh âm không hài hòa từ bên cạnh phiêu tới.
Thiên Lan nghiêng đầu nhìn qua Vân Vũ Nhu đứng cách đó không xa, còn có một nữ tử đứng cạnh nàng, nhìn qua tầm 19 tuổi, một trương trứng ngỗng mặt, da thịt trắng như tuyết, đôi mắt như nước, một bộ váy dài hồng nhạt, giơ tay nhấc chân đều hiện vẻ quý khí. Nữ tử này đứng ở bên người Vân Vũ Nhu, lập tức hạ đi vẻ đẹp tinh xảo của Vân Vũ Nhu.
Theo tính tình của Vân Vũ Nhu, sao có thể chịu đựng mà đứng bên cạnh một nữ nhân như vậy?
Thiên Lan nhìn lướt qua Viêm Ngự và Mặc Quân Linh, ý bảo bọn họ không cần nhúng tay vào, đây là chuyện của nàng với Vân Vũ Nhu, không cần liên lụy bọn họ.
Vân Vũ Nhu khıêυ khí©h nhìn Thiên Lan, nàng ta nhịn Thiên Lan đã lâu, nay phải nói ra cho hả giận. Nhưng lúc tầm mắt nàng ta lướt đến Mặc Quân Linh, trên mặt lại hiện lên một mạt ửng đỏ.
Thiên Lan cười nhạt, lấy trường kiếm trong tay Viêm Ngự, vẫy vẫy trong không khí, bình tĩnh chỉ hướng Vân Vũ Nhu, giương cao đầu “Vân Vũ Nhu, ta đã nói với ngươi không biết bao nhiêu lần, đừng trêu chọc đến ta.”
Vân Vũ Nhu thu hồi tình cảm nhộn nhạo của mình, hừ lạnh “ Ngươi bất quá là phế vật Vân gia, bổn tiểu thư nói chuyện với ngươi chính là phúc phận của ngươi!”
Nàng không rõ đây có phải Vân Thiên Lan hay không, dù cho không phải, chỉ cần nàng chiếm lấy thân thể Vân Thiên Lan, nàng liền phải chết.
Thiên Lan nhìn về phía nữ tử luôn im lặng đứng bên cạnh Vân Vũ Nhu, người này có thân phận gì khiến Vân Vũ Nhu gan lớn khıêυ khí©h đến nàng?
“Quả nhiên vẫn là học chưa ngoan.”
“Ngươi mới là học không ngoan, Vân Thiên Lan, ta nói cho ngươi biết, Đế Kinh này có ngươi không có ta, có ta không có ngươi, ta với ngươi thế bất lưỡng lập!” Sắc mặt Vân Vũ Nhu ửng đỏ, lần này thật tức điên rồi.
Thiên Lan ánh mắt lạnh lẽo tràn ra, một lát lại thu trở về, trên mặt vẫn cười sáng lạn như cũ “Vân Vũ Nhu ngươi khẩu khí không khỏi quá lớn, ta liền nhìn xem ngươi như thế nào cùng ta thế bất lưỡng lập?”
Hiện tại muốn gϊếŧ nàng, đâu có dễ dàng như vậy.
Vân Vũ Nhu cũng cảm nhận được linh lực dao động trên người Thiên Lan, trong lòng giật mình không thôi. Nàng thế nhưng có thể tu luyện, sao có thể như vậy được? Cha không phải đã nói Thiên Lan không có linh căn sao? Chẳng lẽ ở thời điểm nàng không biết, nữ nhân này có cái gì kỳ ngộ?
“Vũ Nhu, chúng ta đi thôi.” Nữ tử bên cạnh giật giật cánh môi, thanh âm dịu dàng giống như dòng nước ấm xẹt qua lòng người, làm người ta nhịn không được trầm mê.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Hoàn Khố Đế Phi
- Chương 40: Quả nhiên vẫn là học không ngoan