Trong lòng Triệu Trường Phong vốn ngưỡng mộ nhà ăn xoay tròn của khách sạn Khải Toàn đã lâu. Chỉ khổ một nỗi là tiền trong túi ít một cách đáng thương, chưa từng có dũng khí tiến vào đó. Lần này rốt cục có cơ hội vào, lại chỉ sợ không có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp. Toàn bộ tinh thần đều phải tập trung suy nghĩ phải làm thế nào để ứng phó với Trình Bí thư.
Đi theo Trương thư ký vào thang máy, thẳng lên tầng ba mươi hai, Trình Bí thư đã sớm chờ ở trên đó. Nói cũng kỳ lạ. Trong lòng Triệu Trường Phong vốn còn lo lắng không yên, nhưng hắn vừa bước ra thang máy trong nháy mắt, cảm giác khẩn trương trong lòng khẩn lại không cánh mà bay. Tâm tình hoàn toàn bình phục.
- Trường Phong lão đệ, hoan nghênh hoan nghênh!
Trình Bí thư đi tới đón, hai tay cầm chặt tay Triệu Trường Phong.
- Tôi không thể tự mình đi tới trường học đón cậu. Trường Phong lão đệ, cậu sẽ không trách tôi chứ?
Triệu Trường Phong nhẹ nhàng nắm một cái vào tay Trình Lục Đồng mang tính tượng trưng, sau đó rút ra:
- Ha hả, hẳn là tôi thấy ngại mới đúng. Lại khiến Trình Bí thư phải tốn kém nhiều như vậy!
- Làm gì có, làm gì có chứ. Trường Phong lão đệ quá khách khí!
Trình Lục Đồng vừa nói vừa vụиɠ ŧяộʍ ra dấu tay với Trương thư ký, Trương thư ký ngầm hiểu, nhìn Triệu Trường Phong nói:
- Ngại quá. Tôi còn có chút việc cần đi xử lý. Không thể cùng cậu và Trình Bí thư cùng nhau ăn cơm.
- Trương thư ký, đã là lúc nào rồi còn muốn đi làm việc? Ăn cơm xong hãy đi không được sao.
Triệu Trường Phong giả vờ như không hiểu những quy củ, nhiệt tình giữ Trương thư ký lại.
- Trường Phong lão đệ, để hắn đi đi. Công tác quan trọng hơn!
Trình Lục Đồng vội vàng nói.
- Đúng, chờ khi nào tôi làm xong xuôi mọi chuyện nhất định sẽ quay về uống với cậu và Trình Bí thư một trận sảng khoái!
Trương thư ký nói một câu, vội vàng đi về phía thang máy, hình như thật sự có chuyện khẩn cấp đang chờ anh ta xử lý.
Trình Lục Đồng thì nhân cơ hội kéo Triệu Trường Phong vào bên trong nhà ăn.
Nhà ăn xoay tròn không có phòng riêng, mà là một loạt băng ghế dài. Cũng may trong ghế dài chừng hai, ba thước lại cái bồn cây cảnh ngăn cách. Nếu nói chuyện nhỏ. Thật ra chỉ có người ngồi gần mới nghe thấy.
Để Triệu Trường Phong ngồi yên vị, Trình Lục Đồng ngồi đối diện Triệu Trường Phong. Ông ta cầm lấy thực đơn đưa cho Triệu Trường Phong:
- Trường Phong lão đệ, cậu xem qua xem gọi món gì?
Triệu Trường Phong đẩy thực đơn trở lại, thản nhiên nói:
- Trình Bí thư tùy tiện gọi vài món thức ăn đi. Sắp tới kỳ thi cuối kỳ. Tôi đang vội, không thể ở lâu cùng với Trình Bí thư.
- Được, được, chúng ta đơn giản một chút!
Trình Lục Đồng liên tục gật đầu, vẫy tay gọi nhân viên tạp vụ đến, muốn một con cá pecca, một cân tôm hùm. Hai con cua và nửa cân sò biển. Cuối cùng là món trai cuộn đậu hủ. tất cả mấy thứ này đều là hải sản. Lúc ấy sự nghiệp hậu cần không phát đạt giống như bây giờ. Ngược lại, thành phố Trung Châu là nằm sâu trong đất liền, hải sản vẫn còn là thức ăn quý hiếm. Sau khi Trình Lục Đồng gọi vài món thức ăn nhìn như đơn giản nhưng lại có giá đắt đỏ.
Tuy rằng loại hải sản này vô cùng đắt, nhưng cách làm lại vô cùng đơn giản. Đơn giản là hấp qua là được. Bởi vì hải sản coi trọng hương vị ban đầu. Hấp không thêm một chút đồ gia vị, là cách chế biến thức ăn duy nhất nhất có thể duy trì hương vị vốn có của hải sản.
Đồ ăn nhanh chóng được đưa lên.
- Nào, Trường Phong lão đệ, thử món cua này một lần đi. Tôi thích nhất là ăn gạch cua bên trong. Mùi vị cực kỳ ngon!
Trình Lục Đồng kẹp một con cua đưa cho Triệu Trường Phong. Tuy rằng trong lòng hắn ta vô cùng sốt ruột muốn biết Triệu Trường Phong đi gặp Triệu Phó tỉnh trưởng kết quả thế nào, nhưng ngoài mặt còn muốn làm bộ như không có việc gì, bộ dạng chuyện trò vui vẻ.
Tất nhiên Triệu Trường Phong biết tâm tình của Trình Lục Đồng. Nhưng Triệu Trường Phong biết lúc này hắn không thể mở miệng. Như vậy có vẻ rất giả. Chỉ có chờ tới thời điểm mấu chốt, hắn mở miệng nói ra mới có thể có vẻ chân thật tự nhiên, đúng mức.
Tách vỏ con cua ra, Triệu Trường Phong thưởng thức một chút gạch cua vàng sẫm bên trong, quả nhiên vô cùng ngon.
- Ừ, không tồi, thực sự ăn rất ngon!
Triệu Trường Phong tán thưởng nói.
Thấy Triệu Trường Phong có tâm trạng thưởng thức như vậy, trong lòng Trình Lục Đồng rất vui mừng, cảm thấy chuyện của mình, hẳn là đã nắm chắc thêm vài phần.
Triệu Trường Phong vừa ăn vừa nhớ lại những chi tiết miêu tả đấu tranh quan trường trong tiểu thuyết hắn đã tìm đọc ở thư viện, suy nghĩ làm thế nào sáng tác lời nói của Triệu phó tỉnh trưởng để nói với Trình Lục Đồng.
Đương nhiên, Triệu Trường Phong tuyệt đối sẽ không nói là Triệu Phó tỉnh trưởng. Hắn chỉ nói chú mình. Về phần Trình Lục Đồng có thể hiểu lầm Triệu Phó tỉnh trưởng thành chú hắn hay không, thì phải xem bản thân Trình Lục Đồng lý giải như thế nào.
Cơm ăn được một nửa, Triệu Trường Phong cảm giác dường như đã đúng lúc. Lúc này hắn mới ngừng lại, dùng khăn lau hai tay một chút.
- Đúng rồi, Trình Bí thư. Ngày hôm qua tôi đã đi gặp chú tôi, đã nói chuyện của ngài với chú tôi.
Bản thân Trình Lục Đồng chờ đến mức không kiên nhẫn được nữa, chuẩn bị mở miệng dò hỏi, thật sự không ngờ được lúc này Triệu Trường Phong lại chủ động nhắc tới chuyện này. Trình Lục Đồng lập tức vừ vui mừng lại vừa bối rối. Ông ta khẩn trương nhìn Triệu Trường Phong, hỏi:
- Trường Phong lão đệ, Triệu, Triệu Phó tỉnh trưởng ông ấy nói thế nào?
Dù Triệu Trường Phong bận vẫn ung dung nâng chén trà lên nhẹ nhàng hớp một chút súc miệng, sau đó nhỏ vào ống nhổ ở bên cạnh. Sau đó, lại cầm lấy khăn ăn nhẹ nhàng lau hai bên khóe miệng, rồi mới lên tiếng:
- Chú tôi mắng tôi đến mức miệng phun máu chó, nói tiểu hài tử tôi xen vào việc của người khác. Chú còn cảnh cáo tôi nói, về sau chuyện như vậy không được nhắc lại trước mặt chú ấy!
- Hả?
Trong lòng Trình Lục Đồng đầy thất vọng, nhưng không dám biểu lộ ra ngoài.
- Trường Phong lão đệ, thật sự, thật sự rất xin lỗi! Đã liên lụy cậu, khiến cậu bị chú mắng.
Triệu Trường Phong khoát tay, bộ dạng không thể nói gì:
- Không có gì. Chú tôi tính tình hơi nóng, mắng tôi là chuyện thường như cơm bữa.
Trình Lục Đồng sửng sốt một hồi lâu, nhưng có chút không cam lòng hỏi:
- Trường Phong lão đệ, cậu sẽ không nói nhầm với chú cậu chứ?
- Tôi, tôi nói Trình Bí thư và Lịch bí thư trong khoa có quan hệ vô cùng tốt. Ngày thường, Lịch bí thư lại thường xuyên chiếu cố đến tôi.
Triệu Trường Phong cười nhạt.
- Còn nữa, Trình Bí thư trong huyện chính là lãnh đạo duy nhất làm việc thực sự. Ở trong huyện có danh tiếng tốt lắm. Không tin có thể phái người xuống điều tra một chút.
Trình Lục Đồng luôn miệng nói:
- Đúng rồi đúng rồi! Chỉ cần chú cậu phái người xuống điều tra một chút, sẽ biết lão Trình là cán bộ như thế nào!
- Đáng tiếc chú tôi không chịu nghe những điều này. Chú ấy lại hung hăng mắng tôi một trận.
Triệu Trường Phong thở dài một hơi, đứng lên:
- Được rồi, Trình Bí thư, tôi phải đi về ôn tập. Thật xin lỗi đã không giúp đỡ được ngài chuyện gì.