Tuy không phải là món quà xa xỉ, nhưng cô ta đã rất cảm động và chạy đến ôm chầm lấy tôi.
Làm thế nào những biểu cảm chân thực đó lại là giả được đây?
Lòng tôi lạnh như tro tàn.
Có lẽ rời khỏi nơi không ai quan tâm đến mình này mới là sự lựa chọn tốt nhất của tôi.
Rẽ vào góc cầu thang, tôi vô tình nghe được tiếng thì thầm của bố mẹ.
“Đã lấy được tóc và móng tay chưa?”
“Được rồi! Đợi sau khi lập đàn t.ế xong, tối ngày mai là có thể tiến hành.”
“Vừa may, trong thời điểm mấu chốt này tôi cũng đã tìm được một trái tim phù hợp.”
“Ai nói không phải chứ? Bởi vì mắc bệnh suy tim, Thẩm Ấu chỉ có thể xem như là lốp dự phòng vô dụng. Hiện tại mọi thứ đều vừa đẹp…”
“Lê Nhĩ cũng nhất định sẽ hài lòng!”
Bố mẹ tôi nhìn nhau cười vui vẻ.
Tiêu Lê Nhĩ, là tên của tôi.
Tôi không quan tâm đến ý nghĩa sâu xa trong lời nói của họ, chỉ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bức ảnh vô tình được lấy ra từ trong ngăn kéo.
Chữ viết tay màu xanh mực dưới bức ảnh là phong cách viết chữ yêu thích nhất của bố.
“15.2, đầy tháng của Lê Nhĩ, ảnh lưu niệm cả nhà.”
Mắt tôi chợt mở to.
Vì trong bức ảnh, bố mẹ đang ôm tôi vô cùng âu yếm.
Rõ ràng là hai khuôn mặt không tồn tại trong kí ức của tôi.
Sau kì thi tuyển sinh đại học, tôi có hẹn hò với nam sinh đứng đầu lớp một khoảng thời gian ngắn.
Cậu ta là hot boy của lớp tôi.
Dựa theo cách nói của Thẩm Ấu, người có thể ở bên những cô gái có diện mạo tầm thường như tôi chính là đang phí phạm của trời.
Nhưng cậu ta không có bất kì thành kiến nào với tôi, thậm chí vào hôm tốt nghiệp còn ngượng ngùng hôn lên mặt tôi ở nơi công cộng.
Bạn học cùng lớp và giáo viên còn trêu ghẹo chúng tôi.
Đó là cũng là kỷ niệm đẹp nhất trong cuộc đời tôi.
Thế nhưng mối quan hệ này đã kết thúc một cách bi thảm vào ngày nhập học của tôi.
Lúc đó, cả lớp đều đến dự tiệc.
Thẩm Ấu thi đậu vào một trường đại học tốt hơn tôi, nhưng cô ta lại không hề tỏ ra một chút tự cao tự đại nào trong bữa tiệc khai giảng của trường.
Cũng không mặc những bộ quần áo thu hút ánh nhìn, bày ra bộ dáng như vô cùng quan tâm đến cảm xúc của tôi.
Cô ta chỉ khoác lên người một chiếc váy màu xanh lá mạ đầy bảo thủ, thậm chí còn không đeo đồ trang sức.
Tôi lặng lẽ nắm chặt tay cô ta dưới gầm bàn với lòng biết ơn.
Chỗ ngồi hôm đó, bên trái là chị em tốt, bên phải là bạn trai.
Cả hai tranh nhau gắp thức ăn cho tôi, thậm chí còn đấu võ mồm, không ai nhường ai.
Tôi vui đến nỗi khóe miệng chưa từng hạ xuống.