Chương 4

16.

Kể từ khi ta ngất xỉu và làm lộ vết thương của mình trước mặt Từ Tử An và lão phu nhân, chiều hướng dư luận trong cung đã thay đổi, ta trở thành kẻ đáng thương, có cả một phe đồng minh.

Suy cho cùng, ta không có phụ thân hay huynh đệ để dựa dẫm, vị hôn phu duy nhất mà ta có thể dựa vào đã làm ta bị thương chỉ vì một con hồ ly, lão phu nhân lại không thích ta, còn hay gây khó dễ cho ta, điều đó còn đáng thương hơn hai người họ, người đứng người quỳ ngoài cung ta rất nhiều.

Trên triều, phe đối địch của Tử An vì chuyện hắn ta không đối xử tốt với con gái của ân nhân, thậm chí còn cầu xin hoàng đế ban thêm sách dạy đạo lý làm người cho hắn ta. Khỏi phải nói, Tử An bị mắng thậm tệ, quầng thâm dưới mắt hắn ta cũng vì vậy mà ngày càng đậm.

Để cầu xin ta quay về phủ, Từ Tử An và lão phu nhân liên tiếp quỳ ngoài điện ba ngày. Ba ngày sau ta cuối cùng cũng đồng ý cùng bọn họ trở về phủ Thừa tướng. Trên xe ngựa về phủ, nhìn đôi mắt thâm đen của Từ Tử An, ta đề nghị đến chùa Tĩnh An xin bùa bình an cho hắn ta. Lão phu nhân cũng vui vẻ đi cùng, nhưng Từ Tử An không đi, hắn muốn về trước, nói rằng muốn đích thân dọn dẹp phòng của ta. Ta mỉm cười lấy lệ, không từ chối.

17.

Khi ta từ chùa Tĩnh An về phủ, ta nhận thấy rõ rằng thái độ của người hầu trong phủ đối với ta đã tôn trọng hơn trước rất nhiều.

Lão phu nhân còn kể mãi về sự tốt đẹp của Từ Tử An cho ta nghe, ta chỉ im lặng nghe, trong lòng không chút gợn sóng. Gương vỡ không thể lành lại được, một khi đã vỡ, dù bề ngoài có đẹp đẽ đến mấy thì bên trong cũng đã tan nát hết rồi.

Ta không để ý đến yêu cầu của lão phu nhân, bà ta muốn ta nói vài lời tử tế về Từ Tử An trước mặt Thái hậu. Ta nắm chặt bùa bình an trong tay, đẩy cánh cửa đóng kín ra. Két một tiếng, căn phòng tối mịt bị ánh sáng tràn vào. Vị hôn phu trẻ tuổi tuấn tú của ta đang nằm trên giường cùng với một con hồ ly trắng trong tay. Hắn nửa mê nửa tỉnh, khuôn mặt đỏ bừng dị thường.

"Âm Âm, Tử An vì con mà mấy ngày nay ngủ không ngon giấc, thỉnh thoảng lại ngủ quên. Các ngươi còn không mau đem con súc sinh trong tay Thừa tướng đi đi, đừng để nó làm ảnh hưởng tâm trạng Âm Âm.”

Tiểu Bạch nghe lão phu nhân gọi nó là súc sinh liền nổi giận, nó chậm rãi đứng dậy trên ngực Tử An, bày ra tư thế tấn công, muốn nhào tới cào nát mặt lão phu nhân.

Ngay lúc này, Từ Tử An tỉnh lại, Tiểu Bạch mới ngưng động tác. Thấy ta đứng ở cửa nhìn chằm chằm hắn ta, Từ Tử An liền vội vàng đứng lên sửa sang lại quần áo của mình, giấu đi sự chốt dạ xuống đáy mắt, tiến về phía ta.

"Âm Âm."

"Ta rất vui, nàng cuối cùng cũng trở về."

Ta kìm nén sự ghê tởm trong lòng, nở nụ cười dịu dàng thường ngày và đeo chiếc bùa bình an trong tay lên cổ hắn ta.

"Đây là bùa bình an mà ta đặc biệt cầu cho huynh. Nó có thể giữ cho huynh được an toàn. Nếu huynh thật lòng với ta thì nhớ phải luôn đeo nó nhé?"

Thấy ta đã trở lại dáng vẻ trước đây thì Từ Tử An vui vẻ gật đầu, hắn ta trân trọng sờ lên tấm bùa bình an ta tặng hắn ta. Hắn bận rộn hàn gắn mối quan hệ với ta đến mức không thèm quan tâm đến Tiểu Bạch đang làm nũng với mình mà cứ vây quanh ta suốt. Ta đứng cạnh Từ Tử An, mỉm cười với con hồ ly nhỏ, trò vui chỉ mới bắt đầu thôi.

18.

Ta và Từ Tử An định ngày cưới vào tháng sau, sớm hơn dự kiến nửa năm. Chuyện này cũng là chủ ý của ta. Vì hôn sự của bọn ta, toàn phủ Thừa tướng bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, Từ Tử An cũng không đoái hoài gì tới tiểu Bạch nữa.

Vào lần thứ một trăm bị Tử An đẩy ra, cuối cùng nó cũng không nhịn nổi nữa mà đi tìm ta.

"Là ngươi giở trò quỷ đúng không?"

Nó đứng bên cửa sổ hung hăng, trợn mắt nhìn ta, mà ta chỉ nhún vai một cái, trả lời.

"Là ta thì sao?"

"Từ lang là của ta, chỉ có ta mới có tư cách làm thê tử của chàng, vì chàng mà sanh con dưỡng cái, cùng chàng bạc đầu giai lão.”

“Dựa vào ngươi? Ngươi chẳng qua chỉ là một con hồ ly, một con hồ ly chưa trưởng thành, ngươi chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng ta yêu nhau, tương thủ cả đời."

"À đúng rồi, ta còn phải nạp cho hắn ta một sân thê thϊếp, để các nàng ấy sinh cho hắn ta đống con cái."

Nghe thấy lời ta, con cáo trắng nổi điên, lắc đầu gừ lớn với ta.

"Không! Từ lang không thích ngươi! Chàng thích ta, chỉ thích một mình ta! Người mỗi đêm cùng chàng cũng chỉ có ta..."

Tiểu Bạch nói đến đây thì ngừng lại, âm trầm nhìn ta.

"Nói đi, sao ngươi không nói tiếp đi? Mỗi đêm thế nào?"

Mỗi đêm nó kéo Tử An vào mộng cảnh, biến thành mỹ nhân xinh đẹp cùng hắn ta linh tu triền miên, hút lấy tinh khí của hắn ta, âm mưu đi đường tắt sớm hóa thành hình người. Tại sao không nói?

Ngày hôm đó Từ Tử An quỳ ở ngoài điện, Phó Minh đã nhìn ra hắn bị yêu hút tinh khí, mà bên người hắn, cũng chỉ có một con Tiểu Bạch là Hồ yêu.

Nó nóng lòng muốn biến thành hình người để ở bên Tử An, nhưng nó không có lựa chọn nào khác ngoài việc hấp thụ tinh khí của hắn ta, nó từ chối tu luyện với những người đàn ông khác nên chỉ có thể hấp thụ từ Tử An.

Nhưng dù nói thế nào đi nữa, Từ Tử An cũng chỉ là một người phàm, mỗi đêm bị nó quấn lấy như thế, ngay cả một kẻ cứng rắn cũng sẽ bị đánh gục.

"Ngươi chờ đó! Từ lang, chàng nhất định phải là của ta!"

Tiểu Bạch biết sau lưng ta có cao nhân che chở, tạm thời không thể làm ta bị thương được, chỉ có thể buông lời độc ác rồi rời đi.

19.

Ngày cưới, ta mặc giá y đỏ thẫm ngồi ngay ngắn trước gương đồng, một nha hoàn đang đứng trang điểm cho ta, trong gương là một mỹ nhân tóc đen mực, đầu đội mũ phượng, trông cực kỳ cao quý và xinh đẹp.

"Phu nhân thật là đẹp! Tướng gia của chúng ta đúng là có phúc!"

Bọn nha hoàn dù bận rộn cũng không quên tán dương ta, dẫu sao thì sau này ta cũng sẽ là Thừa tướng phu nhân, không còn là cô nhi nương nhờ nữa. Thân phận của ta bây giờ đã được nâng lên một tầm cao mới.:>

Trong phủ, mọi người đều vui vẻ, chỉ có tiểu hồ ly là không vui. Nó nhìn thấy người mình yêu cưới người khác, nó cười được mới là lạ. Mọi người đều bận rộn, không ai để ý đến nó, ngay cả Tử An, người luôn yêu thích nó, cũng không thấy bóng dáng đâu.

Màu đỏ chói trong phủ khiến nó càng trở nên nóng nảy, ngay lúc nó đang định đập vỡ lọ hoa để phá hỏng đám cưới hôm nay, Thạch Thục, người đang tìm cách cho nó biến thành hình người, cuối cùng cũng quay lại.

"Công chúa, khụ… khụ…, thuộc hạ đã vì người… khụ… khụ... ăn trộm thành công bí pháp hóa hình cho người.”

Thạch Thục bị thương rất nặng, khóe miệng chảy máu, nhưng Tiểu Bạch không quan tâm, nó vung móng vuốt lên lấy đi bí pháp hóa hình trong tay ả.

"Quá tốt! Cuối cùng cũng có thể biến thành người, được ở bên cạnh Từ lang suốt đời rồi.”

Nó còn tưởng rằng nó chỉ có thể nhìn Từ Tử An kết hôn, nhưng không ngờ rằng lại có cách khác.

"Chờ một chút, công chúa, thuộc hạ đã trộm bí pháp này ở chỗ Đại trưởng lão, không biết có nguy hiểm gì không. Người thân là công chúa của Hồ tộc, toàn bộ Hồ tộc sẽ do người cai quản. Nếu người xảy ra chuyện gì, Hồ tộc phải làm sao đây?"

Thạch Thục lớn lên trong Hồ tộc nên có tình cảm sâu sắc với tộc của mình, ả nhìn thấy công chúa háo hức sử dụng bí pháp thì không khỏi lo lắng nếu có chuyện gì xảy ra, Hồ tộc sẽ không thủ lĩnh. Nhưng Tiểu Bạch đã bị tình yêu làm mờ mắt, nó không quan tâm đến việc Hồ tộc có loạn lạc hay không nếu không có nó, bây giờ nó chỉ muốn ở cùng với Từ Lang của nó.

20.

"Câm miệng! Đừng phá hỏng việc tốt của ta. Ngươi chỉ cần tuân theo mệnh lệnh của ta mà thôi."

Nó cười lạnh một tiếng, cùng Thạch Thục xông vào phòng ta, đánh ngất tất cả nha hoàn trong phòng. Ta bị nó giáng một đòn chỉ có thể đứng yên một chỗ.

"Các ngươi muốn làm gì?"

Ta trợn mắt nhìn Tiểu Bạch nghênh ngang bước vào phòng ta.

"Hôm nay là ngày vui của ta và Tướng gia, nếu ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tướng gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Sau khi nghe ta nói, Tiểu Bạch mỉm cười vui vẻ, nó đi quanh ta hai vòng như thể đang chiêm ngưỡng bộ hỷ phục của ta hôm nay, rồi nó nghiêng đầu nói với ta:

"Ngươi yên tâm, Từ lang sẽ không phát hiện ra cái gì đâu, hôn lễ hôm nay vẫn sẽ diễn ra như thường lệ, nhưng người cưới Từ Lãng sẽ là ta thay vì ngươi."

"Thạch Thục, ngươi hộ pháp cho ta, thừa dịp bái đường, ta sẽ trao đổi thân xác với ả ta."

"Nhưng công chúa, như thế có đáng không?"

Thạch Thục không hiểu, Từ Tử An có gì tốt, hắn ta có gì mà công chúa vì hắn ta mà buông bỏ thân phận cao quý ở Hồ tộc, từ bỏ yêu thuật, tuổi thọ, tình nguyện đánh đổi làm một nữ nhân bình thường.

Tiểu Bạch lòng như lửa đốt, hận không thể ngay lập tức trao đổi thân xác với ta, nghe Thạch Thục hỏi, nó nhếch môi nói.

"Ngươi chưa từng yêu nên ngươi không hiểu cảm giác đó, với ta mà nói, có được Từ lang đồng nghĩa ta đã thắng được thế gian này."

"Hơn nữa, khi ta cùng Từ Lang kết thúc cuộc đời này, ta có thể lại lấy lại cơ thể, tiếp tục làm Công chúa Hồ tộc. Nhưng hiện tại, ta muốn thân xác của ả ta!"

Ta không thể động đậy, chỉ có thể mặc cho Tiểu Bạch đưa móng vuốt về phía ta, mạnh mẽ kéo linh hồn ta ra khỏi cơ thể. Trong phòng bố trí kết giới, không ai nghe được tiếng ta gào thét trong đau khổ.