06.
"Nàng ta đã vi phạm luật lệ giữa hai giới khi tấn công người phàm. Tuy nàng ta không trực tiếp lấy mạng họ nhưng cái chết của họ phần nào cũng là do nàng ta. Vậy nên việc bị giảm đi bốn trăm năm tu vi cũng là hợp lý.”
Nam nhân phía sau buông ta ra, nheo đôi mắt hồ ly lại, giơ hồ lô rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, chậm rãi nói ra hai cái tên. Đó chẳng phải là đối thủ trong triều của Từ Tử An sao! Mười bốn ngày trước, hai người bọn họ say rượu té xuống bậc thang rồi bỏ mạng, ta vốn tưởng rằng chẳng qua là việc hi hữu, nhưng không nghĩ tới…
Dưới ánh trăng sáng, ta quay mặt về phía nam nhân phía sau. Cả người hắn mặc trường sam đỏ thẫm, trên trán có hình một đốm lửa, môi mỏng dính chút rượu, dáng vẻ cực kỳ mê người. Ta chưa từng thấy nam nhân nào đẹp hơn Từ Tử An, nhưng chỉ cần nam nhân này đứng đó là có thể đánh bại vô số người khác.
Nếu Từ Tử An là vầng trăng dịu dàng, thì nam nhân trước mặt chính là ánh dương rực rỡ. Đến cả ta mà còn nhìn đến xuất thần, nói không chừng chính là bị hồ ly quyến rũ. Hắn vô cùng thích thú nhìn vẻ mặt kinh hãi của ta, sau đó nhẹ nhàng đẩy đầu ta ra sau.
“Xem tiếp đi.”
Bên dưới, Tiểu Bạch vẫn đang ép Thạch Thục tìm cách để nó biến thành hình người, nếu không sẽ trục xuất ả khỏi Hồ tộc với tư cách là công chúa của Hồ tộc.
"Ta mặc kệ! Ta muốn ở bên Từ lang! Chín trăm năm sau thì Từ lang đã cưới nữ nhân xấu xí kia, sinh ra rất nhiều hài tử rồi, ta tuyệt đối sẽ không cho phép Từ lang bị những nữ nhân khác làm ô uế!"
Nữ nhân xấu xí?
Cái con hồ ly này dám chê ta xấu xí? Ta, Cố Âm Âm dù sao cũng được coi là một mỹ nhân, vậy mà qua miệng nó lại thành xấu xí là sao. Ta và Từ Tử An đã có hôn ước từ lâu, nó chỉ là một con hồ ly nhúng tay cướp người mà còn dám chê ta? Ta cố nén ý định nhặt một mảnh ngói ném nó, cố gắng kìm nén cơn tức giận.
"Không ai có thể khống chế được nó sao? Nó đã gϊếŧ chết hai người rồi, nếu tiếp tục không khống chế, sớm muộn gì ta cũng là cái xác thứ ba. Ta nghĩ, với tư cách là Đại trưởng lão của Hồ tộc, ngươi sẽ không ngồi yên nhìn.."
Việc có thể đưa ta lên mái nhà mà không bị phát hiện cho thấy phép thuật của hắn mạnh hơn thị nữ của Tiểu Bạch, ngoài ra hắn còn mang theo bầu rượu và nghiện rượu, thân phận không khó để đoán.
"Cũng không quá ngốc."
Nam nhân mặc bộ đồ đỏ thẫm trông như một đứa trẻ dễ dạy, gõ nhẹ vào bầu rượu và nói với ta:
"Trên người nàng ta có vòng bảo vệ do Hồ Vương để lại, ngay cả ta cũng không thể chạm vào. Tuy nhiên, nếu ngươi mua cho ta một hồ lô rượu này, ta có thể cân nhắc việc bảo vệ ngươi."
Được! Không phải chỉ là một hồ lô rượu thôi sao? Vì bảo vệ tánh mạng nhỏ bé này, rượu của cả thành này ta cũng mua cho bằng được.
Cuối cùng ta phải tiêu hết sạch tiền mới có thể mua đầy hồ lô rượu của hắn. Tên hồ ly gian xảo, cái hồ lô của hắn cứ như là bình không đáy vậy. Đáng ra ta nên sớm nghĩ đến hồ lô rượu của Hồ yêu sao có thể đơn giản thế được chứ?
07.
Khi ta trở lại phủ Thừa tướng, Từ Tử An đã mang theo một đống bèo trên người về từ sớm. Tướng gia rơi xuống nước trở về phủ, lão phu nhân sợ đến nỗi thiếu chút nữa ngất đi, phái người đi tìm đại phu, lại tự mình canh bên cạnh, ân cần hỏi han, lo sợ đứa con trai duy nhất sẽ đã xảy ra chuyện gì.
Khi biết tin ta đã về, bà ta vội vàng sai người hầu đưa ta đến phòng Từ Tử An để kiểm tra cơ thể hắn và kê thuốc trị phong hàn. Chỉ là Từ Tử An không cứu được Tiểu Bạch, hắn rất tức giận, thấy ta dám xuất hiện trước mặt hắn, hắn liền đuổi ta ra khỏi sân mà không nói một lời.
Đây là lần đầu tiên hắn làm ta xấu hổ trước mặt mọi người, thái độ của Từ Tử An đối với ta quyết định thái độ của mọi người trong phủ Thừa tướng đối với ta. Thấy hắn ít bênh vực ta, lão phu nhân đưa mắt nhìn ta, cuối cùng cũng không giữ ta lại nữa. Ta vừa trở về phòng, định chữa vết thương ở lòng bàn tay thì lão phu nhân sai người gọi ta vào phòng.
Vừa vào cửa, lão phu nhân đã ngồi thẳng lưng đợi ta. Một ma ma thấy ta tới liền mỉm cười đặt cốc trà nóng vào tay ta.
“Lão phu nhân có hơi mệt mỏi vì chuyện của Tướng gia, lão nô không ở nơi này quấy rầy hai vị chủ tử nói chuyện nữa”
Tách trà nóng đặt vào lòng bàn tay đang bị thương, vết thương vốn là chưa kịp xử lý, bây giờ lại là liên tiếp gặp tai nạn, ta xém tý nữa là ly trà đi.
“Thỉnh an lão phu nhân."
Ta cúi đầu chào, nhưng bà ta im lặng hồi lâu, mặc ta bưng tách trà nóng hổi. Ta biết bà ta đang trút giận cho con trai mình, chỉ cần hỏi những người xung quanh Từ Tử An là có thể biết được chuyện gì xảy ra tối nay.
Từ Tử An là con trai duy nhất của bà, nhờ có hắn mà bà ta có được cuộc sống giàu sang khác hẳn ngày xưa, có thể nói, con trai là tất cả đối với bà ta.
"Ta nghe người hầu của Tử An nói rằng thằng bé đã nhảy xuống nước vì ngươi đã vứt con hồ ly của thằng bé đi phải không?"
Không đợi ta trả lời thì bà ta đã nói tiếp.
“Sau này ngươi cũng sẽ làm chính thê. Phủ Thừa tướng của chúng ta thịnh vượng chắc chắn sẽ nạp thêm nhiều người vào phủ để rải đường cho nó. Từ gia của chúng ta hiện tại ngay cả một đứa con cũng không có thế mà ngươi cũng ghen với một con hồ ly, thế thì sao ta có thể mong đợi ngươi có thể bao dung người khác?"
Ta cố chịu đựng, nhìn vào đôi mắt đυ.c ngầu của bà ta, nói từng chữ một.
“Lão phu nhân, không phải là ta không thể chịu đựng được mà nó vốn không phải là con hồ ly tầm thường."
Lão phu nhân hiển nhiên nghe được hàm ý trong lời của ta, nheo mắt đập bàn, tức giận nói.
"Ngươi thật quá đáng! Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không! Tối kỵ nhất của Đương kim Thánh thượng là nhắc đến quỷ thần, ngươi muốn hại toàn bộ tướng phủ sao?"
"Để trốn tránh lỗi lầm mà ngươi dám nói ra những lời buồn cười như vậy hả Cố Âm Âm! Cố gia các ngươi đúng thật là gia đình có y thuật cao! Từ gia của chúng ta thực sự không xứng! Ta không nên đồng ý cuộc hôn nhân của ngươi với Tử An. Ngay từ đầu đáng ra ta nên nhìn phụ mẫu ngươi thì phải hiểu luôn ngươi!”
“Xoảng”
Tách trà nóng bị ta ném xuống chân lão phu nhân khiến bà ta sợ tới mức co rúm người lại. Ta ngồi dậy vẫy vẫy chỗ tay bị nóng đỏ, cười lạnh nhìn về phía lão phu nhân còn đang sợ sệt.
"Ngươi nói gì ta cũng được, nhưng tuyệt đối không được đυ.ng vào phụ mẫu ta! Từ trước tới nay ta đều kính trọng bà vì bà là mẫu thân của Tử An. Không nghĩ tới bà ngày càng quá đáng hơn, bà cho rằng bà là ai hả bà già?”
"Ta nói cho bà biết, người nào cam lòng để bà kinh khi như vậy thì kêu người đó tới hầu, bổn cô nương không rảnh! Còn nữa, cửa nhà bà bổn cô nương không thèm vào nữa, bà muốn con bà lấy ai thì lấy.”
Trong vòng một ngày, ta bị Từ Tử An chửi, bị lão phu nhân mắng, bị con hồ ly nhắm đến nữa, ngay cả người bình thường cũng không chịu nổi. Ta không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của lão phu nhân, sải bước mở cửa bước ra khỏi phủ Thừa tướng, vừa bước ra khỏi cửa, ta hít một hơi thật sâu, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Ai muốn thì cứ đến tương thân tương ái với họ đi. Cố Âm Âm ta nhường.
08.
“Đùng”
Sáng sớm, ta còn đang ngủ mơ trên giường trong khách điếm, đột nhiên cây xà ngang trong phòng sập xuống, đập thẳng xuống. Khi cây cột trên xà chỉ cách mặt ta một ngón tay, cái vòng tay đeo trên cổ tay nhanh chóng tạo thành một rào chắn vững chắc bật ta sang một bên, lực rất lớn khiến mọi người trong quán trọ thức giấc.
Ông chủ khách điếm vội vàng gõ cửa phòng ta để vào kiểm tra tình hình, vừa nói đây là sơ suất của quán, một bên lại đổi cho ta một gian phòng khách khác. Ta chưa kịp bình tĩnh lại thì được ma ma Thái hậu phái đến đưa ta vào cung đã mời ta lên xe ngựa. Khi đã ngồi vững vàng trên xe ngựa êm ái, ta cố mở to đôi mắt đỏ ngầu, buồn ngủ nhưng không dám lơ
là cảnh giác.
Nhắc mới nhớ, đây đã là tai nạn thứ ba mươi mà ta gặp phải chỉ trong ba ngày kể từ khi rời khỏi Từ gia, ta nghĩ rằng chỉ cần ta rời khỏi Tử An thì Tiểu Bạch sẽ không có lý do gì để hãm hại ta nữa. Nhưng ta đã đánh giá thấp sự thù địch của nó đối với ta, vị hôn thê cũ. Cho dù ta có chủ động cắt đứt quan hệ với Từ gia thì nó cũng sẽ không để yên cho ta đi.
Nếu không phải ta đeo vòng cổ mà Phó Minh đưa, sợ là ta đã sớm chết rồi.
Ta ngồi trên xe ngựa càng nghĩ càng giận, con Hồ yêu kia dám hϊếp người quá đáng! Nhưng Cố Âm Âm ta cũng không phải loại dễ chọc! Chẳng phải nó muốn bên cạnh Từ Tử An suốt đời sao? Nhìn thấy xe ngựa sắp tiến vào cung điện, ta trở nên tàn nhẫn, xé toạc vết thương đã băng bó ngày hôm trước, để máu vấy bẩn lòng bàn tay. Tay ta đau nhưng ta lại cười rất vui vẻ.
09.
Ta đã đến Cung điện của Thái hậu nhiều lần, các cung nữ và thái giám đều lễ phép với ta vì Thái hậu rất tôn trọng ta. Vừa vào điện, Thái hậu vẫy vẫy tay với ta, gọi ta đến bên cạnh bà. Ta cúi chào Thái hậu, nhếch khóe miệng và điều chỉnh nụ cười của mình theo hình vòng cung thích hợp nhất, để ta trông giống con gái của bà, Công chúa Trường Ninh, người đã chết trẻ.
Không sai, trong cung có nhiều thái y giỏi như vậy, nhưng Thái hậu chỉ giao cho ta chăm sóc thân thể cho bà, thứ bà coi trọng không phải là y thuật của ta, mà là khuôn mặt rất giống Công chúa Trường Ninh của ta. Mà ta cười lên có thể giống nàng ấy đến năm phần, quả nhiên, ta đứng cười trước mặt Thái hậu, bà lại ngây người nhìn chằm chằm khuôn mặt ta.
"Âm Âm, sắc mặt con sao lại kém quá vậy? Ta mới vừa nghe hạ nhân nói con rời khỏi Từ gia, đã xảy ra chuyện gì thế? Có phải Từ gia lạnh nhạt, ức hϊếp con không?"
Thái hậu nhìn đôi mắt đỏ ngầu của ta thì cau mày, ta có khuôn mặt giống con gái bà, Thái hậu càng không cho phép Từ gia khi dễ ta, nói xong còn muốn nắm lấy tay ta ngồi xuống, nhưng khi bà chạm vào tay ta.
"Chuyện gì đây? Sao tay con bị chảy máu thế này? Ma ma, còn không mau gọi thái y tới!"
"Thái hậu, con không sao, chẳng qua là, chẳng qua là mấy ngày trước vô tình ngã mà thôi, sáng nay tới gấp quá nên quên thay băng."
Dù muốn mượn tay Thái hậu để dạy cho nhà họ Từ một bài học nhưng ta không thể trực tiếp phàn nàn với bà. Dù sao bà cũng chỉ chiều chuộng ta trong giới hạn thôi, ta không thể kiêu ngạo vì ta biết rất rõ điều đó, ta biết rằng ta chỉ là người thế chỗ cho Công chúa Trường Ninh, chỉ là một công cụ để bà bày tỏ tình yêu với con gái đã chết của mình.
Thái hậu nhìn ta cúi đầu cắn môi liền biết ta không nói thật, bà nổi giận, phái người đi tới Từ gia hỏi tội. Ta biết đây là bà đang nhớ lại lúc con gái Công chúa Trường Ninh của mình bị bắt nạt khi bà không được sủng ái. Lúc đó không thể bảo vệ được con gái mình là nỗi đau lớn nhất đời bà, giờ đến lượt ta, bà đương nhiên sẽ không buông tha cho những ai bắt nạt ta một cách dễ dàng.
"Thái hậu, Tướng gia hắn không cố ý đâu, là do con không đứng vững."
Ta giả vờ không đành lòng bào chữa cho Từ Tử An, nhưng thực ra là đang đổ thêm dầu vào lửa giận của Thái hậu. Khi biết ta vẫn đang bảo vệ Từ Tử An, bà ấy đỡ trán, hận không thể rèn sắt thành thép, thở dài nói:
"Con đó, con đó! Người ta bắt nạt trên đầu trên cổ con rồi mà con còn giải vây cho hắn! Thôi không sao, con và Trường Ninh đều là những đứa trẻ hiểu chuyện, tuy con không có phụ thân hay huynh đệ bảo vệ nhưng ta tuyệt đối không để ai ức hϊếp con. Mấy ngày này con ở lại trong cung bầu bạn với ta đi, còn Từ gia kia, hừ.”
Ta ngoan ngoãn gật đầu lui về phía sau, trong lòng cảm thấy vui mừng, muốn nhìn Từ Tử An và lão phu nhân kia đau khổ như thế nào. Hai người là đáng đời.
10.
"Rượu trong cung này ngon hơn rượu bán ở ngoài nhiều."
Phó Minh ra vào cung như chốn không người, hắn vung tay áo một cái thì đã ôm bầu rượu nằm trên giường của ta, tự nhiên như đang ở nhà. Hắn vốn tuấn mỹ phi phàm, cử chỉ lại tiêu sái như vậy càng khiến cho người ta khó rời mắt được.
Ta thực sự không hiểu tại sao Tiểu Bạch đường đường là công chúa của Hồ tộc, vừa có giang sơn đại nghiệp, tuổi thọ cao hơn nhiều lần so với người phàm. Hơn nữa nó còn có phép thuật, hôn phu là một anh hồ ly mạnh mẽ và đẹp trai như Phó Minh, thế quái nào nó vẫn phải lòng một con người bình thường như Tử An?
Chẳng lẽ đây chính là tình yêu đích thực trong truyền thuyết sao? Đổi lại nếu ta là Hồ yêu, ta nhất định sẽ không yêu người phàm có tuổi thọ ngắn ngủi, ta vừa có nhan sắc, có tiền lại có yêu thuật cao mình, ta đâu cần đàn ông làm gì chứ?
"Đang nghĩ gì đấy?"
Phó Minh thấy ta nhìn hắn đến xuất thần, vung tay lên khống chế kéo ta tới trước mặt hắn.
"Đưa tay ra ta nhìn một chút."
Hắn liếc nhìn bàn tay bị thương của ta, nhưng ta lắc đầu giấu tay ra sau lưng. Từ khi phụ mẫu ra đi, ta đã quen với việc giấu vết thương của mình với người khác, ngoại trừ phụ mẫu ra, không có ai thực sự yêu thương ta, nói ra chỉ là để họ thương hại ta mà thôi.
"Thật không nhìn ra một người nhu nhược như cô lại tàn độc với bản thân mình như vậy.”
Hắn cũng không miễn cưỡng ta, vung tay lên muốn chữa trị vết thương cho ta. Nhìn thấy vậy, ta lập tức ôm chặt bàn tay bị thương của mình và nhảy ra xa ba thước. Ta phải giữ lại vết thương này vì nó còn hữu dụng, sao có thể để nó bình phục nhanh thế được? Ta thậm chí còn không tính băng bó nữa kìa, ta muốn nó phải trở nên nghiêm trọng nhất có thể. Vì chỉ có như vậy mới có thể làm cho Từ Tử An nhớ kỹ hắn ta đã tổn thương ta như nào.
"Vết thương còn hữu dụng, không cần chữa."
Phó Minh bị ta ngăn cản thì buông tay xuống, vẻ mặt quan tâm hỏi.
"Có muốn ta giúp ngươi một tay, làm cho nó nghiêm trọng hơn không? Kiểu như cho cái tay ngươi phế luôn ấy?"
"???"
Ta không thèm nhé! Ta sợ hãi, toàn thân nổi da gà, kiên quyết lắc đầu, dù ta có tàn nhẫn đến đâu thì ta vẫn yêu bản thân mình nha.