Chương 7

19.

La tổng dắt tôi trở về nhà.

Tống tổng giám bởi vì ngoại lệ mà tăng ca thêm một giờ đồng hồ, lái xe đi vào trung tâm thành phố mua một vài bộ quần áo phù hợp với tôi.

Ba tôi ông ấy chân trước vừa đưa đồ mới lên lầu, chân sau liền đem tất cả áo khoác nilon của tôi ném vào thùng rác, mà tôi ngồi trên chiếc giường lớn êm ái nhìn quanh bốn phía, đầy tò mò: “La......ba. Đây là phòng của La Ngọc Đình sao?”

“Không phải, là phòng của mẹ con.”

“Vậy La Ngọc Đình thì sao?”

Người đàn ông trung niên trước mặt hoàn toàn không có dáng vẻ của một ông lớn, ông ấy một bên cầm quần áo mới mua ướm thử lên người tôi, một bên nói liên tục: “ Nó với anh nó y như nhau, cả hai đều không dạy nổi. Hết cách, ta chỉ đành mua cho hai đứa chúng nó căn nhà sát trường.....”

Quá ghê gớm rồi! Vì đi học, trực tiếp mua nhà gần trường?

Không đúng! đây không phải là trọng điểm!

Tôi bây giờ mới phản ứng kịp: “Nói như vậy, ở trên con còn có một anh trai sao?”

“ Đúng vậy, là anh trai ruột của con, lớn hơn con 1 tuổi.”

La tổng cười nói: “Chẳng qua thành tích không tốt, từ nhỏ đã sợ học hành, kém xa so với con!”

“Ồ!”

Tôi gật đầu, xem như đã biết.

Nhìn thấy tôi đối với vấn đề này không mấy hứng thú, La tổng mở ngăn kéo bàn trang điểm ra, từ trong đó lấy ra một khung ảnh.

Khung ảnh mặc dù có chút cũ, nhưng được lau chùi rất sạch sẽ, người phụ nữ trong hình có khuôn mặt trái xoan, mũi cao, dưới hàng lông mày cong mảnh là một đôi mắt sáng ngời và ôn hoà.

Xem ra tính cách rất dịu dàng, cũng xác thực nhìn rất giống tôi.

Ánh mắt La tổng buồn bã di chuyển từ tấm hình qua tôi, miệng không ngừng cảm khái.

“Giống, con và mẹ con con thật sự giống nhau, đến cái tính tình bướng bỉnh cũng giống y như nhau.”

Bướng bỉnh sao?

Không đợi tôi bày tỏ sự nghi ngờ, La tổng đỏ mắt mở tủ đồ ra, từ trong đó lấy ra một chồng áo lông.

Không sai, là một chồng áo.

Theo lời của ông ấy, mẹ ruột của tôi, một người đam mê đan dệt tuyệt đối.

Bởi vì lúc mang thai quá nhàm chán, bà ấy dứt khoát bắt đầu đan áo lông cho bảo bảo trong bụng.

Mà bởi vì mong muốn có con gái, mỗi một cái đều là màu hồng, nào là hồng phấn, hồng sáng, hồng nhạt,.....mỗi một cái đều có mỗi vẻ khác nhau. Đếm một lát, nhỏ to có đủ khoản tầm hơn 10 cái.

Tôi nhìn áo lông xếp đầy một giường, từ tận đấy lòng thật sự rung động.

“Những cái này, đều là La Ngọc Đình đã mặc qua rồi?”

“Không có.”

La tổng cười nói: “Nó cảm thấy khó coi, một bộ cũng không chịu mặc.”

Nói xong, tôi cầm lên cái áo to nhất đưa lên người ướm thử, mấy cái khác đều nhỏ hết rồi, chỉ có cái này vừa nhất.

“Vậy có thể đều tặng hết cho con được không?”

Sau khi tắt đèn đi ngủ.

Trong bóng tối, tôi mở to mắt nằm trên nệm,trên người vẫn mặc chiếc áo lông màu hồng đó.

Nói thật, bị La Ngọc Đình trộm đi mười mấy năm, trong đó có ăn ngon mặc đẹp, hưởng thụ vật chất không giới hạn, trong lòng tôi hiểu rất rõ, nhưng lại không thật sự để tâm đ ến điều đó.

Nhưng, cô ta có rất nhiều sự yêu thương, lại có một người ba yêu thương nuông chiều, có một tuổi thơ tuyệt vời được vây quanh bởi người thân và bạn bè.

Tôi thật sự rất ước ao.

Chẳng trách, cô ta sẽ bởi vì một người con trai không không thích mình mà đòi sống đòi chết. Mà tôi lại chỉ có chiếc áo lông này.

Nhưng vừa nghĩ đến lúc mẹ ruột của tôi đang đan áo, tôi vẫn còn nằm trong bụng của bà ấy, mà áo lông bà ấy đang không phải tặng cho La Ngọc Đình, thật ra là tặng cho tôi, trái tim tổn thương lúc đầu không tự chủ mà nhận được sự an ủi......

Tình yêu thương đến từ mẹ ruột của tôi, thật ấm áp.......

Trong đêm này.....tôi mặc chiếc áo len đó, ngủ rất thoải mái, rất ấm áp.

20.

Tôi đang ở trong một gia đình mới, cuộc sống rất vui vẻ vừa ý.

Người ba mới của tôi sắp xếp tốt mọi thứ cho tôi, từ cơm ăn áo mặc đến chỗ ở,tất cả mọi thứ đều rất chu đáo và tận tâm, điều này cũng khiến tôi sau khi nghỉ ngơi đầy đủ có thể chuyên tâm hơn vào việc học.

Thấy tôi ngủ một mình trong phòng ngủ của người mẹ quá cố của tôi, La tổng hỏi tôi có muốn đến ở cùng cùng anh em La Ngọc Đình không.

Tôi tất nhiên là từ chối rồi.

Bất luận ở trong trường hay ngoài trường, La Ngọc Đình cương quyết biến mất một trận, nghe La tổng nói, cô ta còn giận dỗi bởi cái tát ngày hôm đó, chắc chắn cô ta cầm thẻ tín dụng ra ngoài chơi rồi.

Nghe giọng điệu của ông ấy, dường như đã sớm không còn nhìn thấy lạ.

Kỳ nghỉ đông sắp đến rồi, tôi không muốn quan tâm đ ến những chuyện vặt vãnh của người khác. Toàn tâm toàn ý dốc hết sức mình ôn tập sách vở, cuối cùng thành tích cuối kỳ cũng đã có, tôi rất vui khi lần nữa lại đứng đầu lớp, và lọt vào top 30 của khối.

Chủ nhiệm lớp gọi điện thoại đến báo tin vui, La tổng đáp lời lại vào micro, cười đến nỗi không khép được miệng: “Không nghĩ tới, La gia ta còn có thể xuất hiện một Văn Khúc Chân Tinh*.”

“ Tàm tạm thôi ạ.....”

giải thích: *tiếng trung của từ đó là 文曲星

( Văn Khúc Tinh là tên của một ngôi sao, là ngôi sao thứ tư của sao Bắc Đẩu. Văn Khúc tinh là ngôi sao thống trị vận mệnh văn học. Theo truyền thuyết của Trung Quốc thì những người giỏi văn và được làm quan lớn trong triều đình xưa đều là Văn Khúc Tinh hạ phàm. Ý của ông ba là con gái ông là thần tiên hạ phàm đại loại vậy đó. cái này tham khảo trên baidu nếu có gì sai sót mọi người bỏ qua nhé....”

Tôi được khen đến mức khiến khắp người không được tự nhiên, đang muốn về phòng ôn tập bài vở, bị đối phương vội vàng kéo lại: “Đợi tí! Ngày mai là đại thọ 80 tuổi của bà nội con, con đi cùng với ba nhé!”

“Con?”

“Đúng vậy.”

La tổng cẩn thận quan sát biểu cảm của tôi “Bà ấy nghe nói ba tìm được con rồi, luôn muốn đến nhìn con, ba sợ làm phiền con nên đều từ chối, lần này vừa hay.........”

“Được, con đi.”

Nhìn thấy tôi đồng ý nhanh gọn, ông ấy hiển nhiên rất cao hứng.

Chỉ là, trong bầu không khí vui vẻ đó, tôi đúng lúc bị dội ngay một chậu nước lạnh: “La.....Ba, con vẫn biết, sự việc của ba mẹ nuôi con bên đó, đều đã qua hết rồi sao?”

Tôi đang nhắc nhở ông ấy, cần sớm chút xử lý chuyện này, tránh đêm dài lắm mộng.

Đối phương liền sững sờ: “Con hỏi cái này làm gì?”

“Người mau không nói đi, là bị đòi hỏi bao nhiêu tiền?”

Ông ấy cảm thấy khá kỳ lạ mà liếc nhìn tôi một cái, ngược lại không hề che giấu:

“ À, vài ngày trước mới gọi điện thoại đến, đòi mười triệu.”

Mười triệu? Điên rồi sao? Tôi có thể đáng giá mười triệu sao?

(10 triệu NDT khoảng 34 tỷ VND =))

Thấy mắt tôi suýt chút nữa là rớt ra ngoài, La tổng liếc nhìn tôi một cái, lời nói nghiêm túc: “Tiểu Lạc, đừng xem nhẹ bản thân, càng không thể đánh giá thấp giá trị của cha ruột con được.”

Tôi: “.............”