Chương 5: Triệu linh lam(2)
Vào phòng của Triệu Linh Lam, Lâm Thiên vũ đảo mắt 1 lượt quanh phòng, xem ra bài trí nơi đây cũng không tệ, phòng cũng rộng rãi thoáng mát, “có vẽ là phòng thượng hạng.” Lâm Thiên Vũ suy đoán.
Triệu Linh Lam cùng Lâm Thiên Vũ ngồi xuống bàn, Liên nhi nhanh tay rót trà rồi an phận đứng 1 bên chờ sai sử, dù gì cũng đang ở bên ngoài, nàng ta phải giữ đúng phép tắc, tránh làm mất mặt tiểu thư nhà nàng.
- Thứ cho ta đường đột, không biết việc nhận thân của cô nương đã có kết quả chưa? Lâm thiên Vũ khách sáo nói, nàng đã cố hết sức học tập cách ăn nói của mấy diễn viên trên tivi nàng cố quên đi cảm giác buồn nôn.
Triệu Linh Lam thoáng ngạc nhiên, sau vẽ mặt nhuốm u buồn nói:
- Đại ca đã nói sẽ giúp ta lấy lại cái công đạo, nhưng là đến giờ vẫn chưa có tin tức gì.
- Vậy tại sao cô nương không đích thân cầu kiến Triệu lão gia 1 lần nữa xem sao? Lâm Thiên Vũ nói.
- Đại ca có căn dặn trước khi hắn chưa tìm ra chứng cứ chứng minh Triệu Linh Lam trong Triệu gia kia là giả thì ta không được xuất hiện, tránh đã thảo kinh xà.
- Ồ, cô nương đã chia cắt với gia đình bao lâu, tại sao họ lại không nhận biết ngươi?
- Ta… Triệu Linh Lam thoáng ngập ngừng, nàng ta nhìn Lâm Thiên Vũ, vẽ mặt có chút khó coi, dường như đang tranh đấu nội tâm dữ dội.
Lâm Thiên Vũ tinh ý liền nhận ra ngay, nàng cười hiền lành, nói:
- Nếu đây là chuyện khó nói, vậy xem như ta chưa từng hỏi vậy.
- Không, ta là tin tưởng ngươi sẽ không hại ta, ta tin ngươi sẽ không tiết lộ chuyện này với bất cứ ai, chỉ là ta lo sợ ngươi sẽ vướng vào cái chuyện rắc rối này. Triệu Linh Lam vẽ mặt ngưng trọng nói.
- Sao ngươi lại tin tưởng ta, ngươi và ta chỉ là vô tình tương kiến có 2 lần? Lâm thiên Vũ cười đến vân đạm khinh phong, nói.
- Vì ngươi đã cứu ta, không chỉ 1 lần. Triệu Linh Lam ánh mắt kiên định nhìn Lâm Thiên Vũ.
Thấy ánh mắt này của Triệu Linh Lam, Lâm Thiên Vũ liền ngưng cười, nàng nhìn thẳng vào mắt người đối diện như muốn nhìn ra nàng ta đang nghĩ gì, lát sau lại nói:
- Ta cam đoan sẽ không nói với ai chuyện này 1 khi ngươi đã tin tưởng cho ta biết.
- Ta tin tưởng ngươi. Triệu Linh Lam nói, nàng cũng không biết vì sao lại tin tưởng Lâm Thiên Vũ vô điều kiện như vậy, có lẽ là vì trong đôi mắt to trong veo của nàng ta không hề ẩn chứa 1 chút du͙© vọиɠ, nó trong suốt như tấm gương phản chiếu, không hề chất chứa 1 tia dối trá.
- Vậy có thể cho ta biết về ngươi chứ, ta tự giới thiệu, ta là Lâm Thiên Vũ. Lâm Thiên Vũ vui vẽ nói, nàng rất thích Triệu Linh Lam, đối với thân thế của nàng ta cũng có rất nhiều hiếu kỳ.
- Ta tên là Triệu Linh Lam là trưởng nữ của Triệu gia, lúc ta vừa ra đời, có 1 đạo sỹ nói với song thân của ta rằng, ta sinh ra không hợp ngày, là khắc thân chi nữ, nếu sống cùng thân nhân sẽ gây họa cho toàn gia. Sau khi ta tròn 16 tuổi thì mới có thể phùng hung hóa kiếp sống cùng với gia đình. Vì vậy từ nhỏ ta đã sống xa gia đình, phụ thân đưa ta về quê sinh sống cùng ngoại tổ mẫu, bên cạnh còn có nhũ mẫu của ta là nha hoàn thân cận của mẫu thân, năm ta 8 tuổi thì ngoại tổ qua đời, sau khi ta tròn 16 tuổi thì nhũ mẫu mới kể hết sự tình cho ta biết, sau đó ta nhận được thư tín của phụ thân, người bảo ta hồi gia, vì thế ta cùng nhũ mẫu thu thập lên đường, trên đường đi ta cùng nhũ mẫu trọ tại 1 hắc điếm trá hình, chúng cướp hết hành trang của ta, phong thư phụ thân gữi cho cũng nằm trong tay nải, đã bị cướp mất, may mắn là ngọc bội tổ truyền của mẫu thân ta cất trong người nên không bị cướp mất. Bọn họ còn định bán ta vào thanh lâu. Nói đến đây Triệu Linh Lam hốc mắt hồng hồng, nàng ta hấp háy cái mũi nói: – Ta cương quyết không chịu thì bọn họ nhốt ta cùng nhũ mẫu lại trong phòng không cho ăn, sau ta cùng nhũ mẫu trèo cửa sổ trốn thoát, nhưng bị bọn họ đuỗi theo, nhũ mẫu vì ngăn cản bọn họ đã… Triệu Linh Lam khóc, nàng khóc như lê hoa mang vũ, làm Lâm Thiên Vũ cùng Liên nhi cũng thấy thương tâm.
- Nàng ấy đã chết? Lâm thiên Vũ thương cảm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Triệu Linh Lam.
Triệu Linh Lam không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu, nước mắt vẫn rơi không ngừng. Liên nhi nhanh chóng tiến đến, đưa cho nàng ta cái khăn tay, Triệu Linh Lam cảm kích nhìn Liên nhi. Từ trước đến giờ ngoài ngoại tổ mẫu cùng với nhũ mẫu thì không có ai dối tốt với nàng cả.
- Thế tại sao ngươi lại đến Bách Hoa lâu? Lâm Thiên Vũ hỏi?
- Lúc bọn cướp định bán ta đã có nói qua Bách Hoa lâu, mà phong thư chứng minh thân phận của ta đã bị đám người kia lấy mất, ta nghĩ Bách Hoa lâu chắc là biết đám người đó, ta định đến hỏi xem, không ngờ gặp phải tú bà, may mắn gặp được ngươi, nếu không ta chắc đã thê thảm. Triệu Linh Lam ánh mắt biết ơn nhìn Lâm Thiên Vũ.
- Ai nha, đã nói là vô tình nỗi hứng thôi mà. Lâm Thiên Vũ xua tay.
- Nhưng dù sao ngươi là ân nhân của ta. Triệu Linh Lam cứng rắn nói.
- Bỏ qua chuyện đó đi. Lâm Thiên Vũ nói:- Sau này ngươi có dự định gì không, định đợi cái đại ca vừa mới gặp mặt đấy giúp ngươi chứng minh thân phận à, ta thấy việc này không được khả quan cho lắm à nha.
Lâm Thiên Vũ vừa dứt lời, cửa phòng đột nhiên bị đẫy ra, 2 vị nam nhân tuấn tú bước vào, người chưa vào thanh âm đã đến
- Sao lại không khả quan? Triệu Ngân Phong hỏi.
Lâm Thiên Vũ thoáng sững người, nhưng rất nhanh nói:
- Thì chính là lo sợ chuyện sẽ không dễ dàng như vậy mà kết thúc đó mà.
- Sao cô nương lại nghĩ như vậy? Có thể nói ra đễ tại hạ cùng tham thấu có được không? Triệu Ngân Phong tiêu sái ngồi xuống ghế, phe phẫy chiết phiến nói.
Nghe cách nói chuyện của triệu Ngân Phong mà Lâm Thiên Vũ nỗi cả da gà da vịt lên cả, có cần phải văn phong như vậy không. Nàng mày liễu nhíu lại, nói:
- Cắt, đừng ăn nói màu mè văn vẽ như thế với ta, thực kinh tởm.
Trong phòng 4 người thoáng ngẫn người, trong đó bao gồm Triệu Linh Lam, Triệu Ngân Phong, Liên nhi cùng với Âu Dương Kỳ nãy giờ vẫn chưa lên tiếng.
Tiểu, tiểu, tiểu thư khi nào thì ăn nói thô tục như thế? Liên nhi là người sốc nhất. Nàng mở to mắt ếch ra nhìn Lâm Thiên Vũ như nhìn quái vật.
Sau 1 hồi im lặng như tờ, đột nhiên có 1 tiếng cười như pháo nổ phát ra phá tan bầu không khí tĩnh lặng, mà người phát ra cái âm thanh kia chính là Triệu Ngân Phong, hắn ôm bụng cười sặc sụa, Triệu Linh Lam thì thùy mị lấy khăn tay che miệng cười khúc khích. Đến cả Âu Dương Kỳ trông có vẽ trầm tính hơn hẳn vậy mà khóe môi cũng cong lên, bộ dáng khi hắn cười thật là mê người, Lâm thiên Vũ nhìn Âu Dương Kỳ đến ngẫn người.
Sau khi cười đến chết đi sống lại, Triệu Ngân Phong người run run cố nhịn cười, nói:
- Nàng quả là nữ tữ thú vị, rất thẳng thắn. Nữ nhân đối diện với dung mạo của hắn còn không cố gắng tỏ ra dịu dàng e lệ, tranh thủ lấy lòng hắn hay sao, người dám nói với hắn như vậy, chỉ có nàng.
Lâm Thiên Vũ thì ngây ngốc chả hiểu mình đã nói cái gì khiến họ cười như bị điên như vậy, nhưng nghe qua ngữ khí của Triệu Ngân Phong thì có vẽ cũng chẳng tốt lành gì. Nàng đứng lên, xoay người định rời đi.
- Nàng định đi đâu? Triệu Ngân Phong hỏi.
- Ta đi về, nhìn thấy các ngươi tâm trạng ta đột nhiên không tốt. Lâm Thiên Vũ ăn ngay nói thẳng.
- Nàng không muốn biết ai mới là Triệu Linh Lam thật hay sao? Không muốn biết ngọc bội có thật là của mẫu thân ta hay không sao? Triệu Ngân Phong hỏi, khóe môi treo lên 1 nụ cười nhạt.
- Nàng ấy chính là Triệu Linh Lam. Lâm Thiên Vũ tay ngọc chỉ về hướng Triệu Linh Lam nói.
- Sao nàng lại chắc chắn vậy, nếu không phải thì sao? Triệu Ngân Phong vẫn cười cợt nhã. Mà bộ mặt này lại khiến Lâm Thiên Vũ thấy khó chịu vô cùng, tay ngứa ngáy muốn xông lên tát vào cái mặt tuấn mỹ của hắn mấy phát.
- Nếu nàng ta không phải Triệu Linh Lam ngươi còn đến đây sao? Còn không nhanh báo quan bắt nàng ta vì tội giả danh, cố ý lừa đảo? Lâm Thiên Vũ khinh thường nói.
Nhóm người trong phòng thoáng trầm lặng vì câu nói vừa rồi của Lâm Thiên Vũ, Âu Dương Kỳ, Triệu Ngân Phong trong lòng thầm khen nàng thông minh, Triệu Linh Lam lại dùng ánh mắt biết ơn nhìn Lâm Thiên Vũ, còn Liên nhi thì ái mộ nhìn nàng, “tiểu thư nhà nàng lúc nào lại sâu sắc như thế?”
- Nếu như ta nói là ta nhân từ, muốn tha cho nàng ấy 1 con đường sống, nàng có tin không? Triệu Ngân Phong nhìn Lâm Thiên Vũ, thấy nàng lắc đầu, sau lại nói:- nàng đoán thử xem ta đến đây là đễ đón muội muội về nhà hay là đến vạch mặt nàng ấy đây? Triệu Ngân Phong ngã ngớn nói.
- Ta nghĩ cả 2 đều không phải. Lâm Thiên Vũ nói.
- Sao lại vậy? Liên nhi tò mò xen vào.
- Không có gì, chỉ là trực giác thôi. Lâm Thiên Vũ nhún vai nói.
“Bốp, Bốp, bốp” Triệu Ngân Phong vỗ tay tán thưởng:
- Trực giác của nàng thật chính xác.
- Là ý gì? nữ nhân trong phòng 3 miệng một lời, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Triệu Ngân Phong.
- Ta đã hỏi qua mẫu thân về ngọc bội, người xác định đó là của người, đã tặng cho Lam muội từ lúc nàng ấy còn nhỏ, khi ta hỏi đến vị muội muội tại Triệu gia, nàng ta lại 1 mực nói rằng đã bị trộm mất. Triệu Ngân Phong nói, mắt nhìn thẳng vào Triệu Linh Lam như dò xét.
- Không thể, ta là bị cướp mới đúng, tuy thư tín do phụ thân gữi cho đã bị mất nhưng ngọc bội theo ta cùng lớn lên. Triệu Linh Lam khẳng định.
- Ta tin tưởng muội, có biết cái gì là máu mũ tình thân không, ta đối với vị muội muội kia không hề có 1 chút cảm giác thân tình, nhưng đối với muội lại có 1 cảm xúc kỳ lạ, giống như đã thân thiết từ lâu. Triệu Ngân Phong ánh mắt kiên định nhìn Triệu Linh Lam.
Triệu Linh Lam hốc mắt hồng hồng, cảm kích cùng kính trọng đại ca không thôi.
- Nhưng vấn đề rắc rối bây giờ chính là vị muội muội tại Triệu gia rất được lòng phụ thân và mẫu thân, 2 người tin tưởng tuyệt đối nàng ta chính là Triệu Linh Lam, mẫu thân vì mặc cảm tội lỗi nên cưng chìu nàng ta hết mực, nàng ta nói gì cũng tin tưởng. Muội ngoại trừ ngọc bội lại không có thứ gì có thể làm họ tin tưởng, ta sợ 1 khi công khai sự thật người thiệt thòi chính là muội. Triệu Ngân Phong ánh mắt xót xa nhìn Triệu Linh Lam.
- Như vậy muội phải làm sao đây, thư tín đã đánh mất, ngoại tổ mẫu cùng nhũ mẫu đã qua đời… Triệu Linh Lam nước mắt như mưa nói.
- Có thể nhờ những người sống ở quê đến làm chứng. Lâm Thiên Vũ nói.
- Có thể, chỉ có điều vị muội muội ở Triệu gia kia thật không dễ chơi, nàng ta có thể nói là do chúng ta thuê họ. Triệu Ngân Phong suy tư.
- Cũng đúng. Lâm Thiên Vũ nói, suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra cách gì hay, trong phòng thoáng trở nên tĩnh lặng.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến từng trận âm thanh hỗn độn, nhóm người Lâm Thiên Vũ vì tò mò cùng ra ngoài xem xét thì thấy trong khách điếm có mấy người nam nhân kẻ cầm đao, người cầm kiếm chia thành 2 nhóm, vẽ mặt bọn họ như hung thần, mắt như tóe lửa, sát khí nồng đậm, họ chữi qua, mắng lại vài câu, sau đó 1 tên đại hãn(người to lớn) vác 1 cái đại đao nhanh như chớp lao về 1 người bên nhóm đối diện, lia 1 đao, sau đó trước mắt Lâm Thiên Vũ tối sầm, có 1 bàn tay to lớn che mắt nàng lại, nàng chỉ nghe bên tai có tiếng la hét, rêи ɾỉ, tiếng chân chạy hỗn loạn, âm thanh hỗn độn khiến Lâm Thiên Vũ tò mò, nàng cố đẫy bàn tay to lớn kia ra.
Ngón tay nhỏ dài trắng mịn như ngọc của Lâm Thiên Vũ vừa chạm vào bàn tay to lớn thô ráp của Âu Dương Kỳ liền làm hắn giật mình, bàn tay bị nàng nắm lấy thoáng run rẫy, cảm giác kỳ lạ nhanh chóng xâm chiếm tim hắn. Hắn cũng không hiểu tại sao khi thấy tên đại hãn kia vung đao liền dùng tay che mắt nàng lại, không biết tại sao hắn lại không muốn nàng nhìn thấy cảnh tượng máu me đầm đìa kia…
- Này, ai đang che mắt ta, buông ra ta muốn xem. Lâm Thiên Vũ đẫy mãi mà bàn tay to kia vẫn không xê dịch, nàng nóng lòng nói.
- A… Có án mạng rồi. Vì Lâm Thiên Vũ được Âu Dương Kỳ che mắt, Triệu Linh Lam cũng được Triệu Ngân Phong dùng tay áo to lớn che nốt, chỉ có Liên nhi tận mắt chứng kiến 1 màn gϊếŧ chóc kia, sau khi bất động được 1 lúc nàng ta liền hét lên vì quá sợ hãi.
- Án mạng, án mạng đâu, ai ở phía trước buông tay ra, ta muốn xem. Lâm Thiên Vũ hét lên, nàng sợ tối, ghét nhất là bị che mắt lại còn án mạng nữa, nàng từ trước đến giờ vẫn chưa tận mắt xem hiện trường án mạng ngoài đời bao giờ.
Vừa nói dứt câu Lâm thiên Vũ cảm thấy hình như bản thân đang bị 1 người dìu đi.
Sau khi trở về phòng Âu Dương Kỳ liền thôi không che mắt Lâm Thiên Vũ nữa. Ánh sáng trở lại, Lâm Thiên Vũ chớp chớp mắt hạnh dường như có điểm không kịp thích nghi, đột nhiên Liên nhi lao vào người nàng, ôm chặt lấy nàng, người nàng ta run lên từng đợt. Lâm Thiên Vũ lo lắng ôm lấy nàng ta, hỏi:
- Liên nhi, muội sao thế.
- Đáng sợ, đáng sợ quá, ô ô ô, tiểu thư… Đáng sợ quá. Nhiều máu, có rất nhiều máu, còn có người chết nữa. Nói xong Liên nhi liền khóc òa lên, nàng bị 1 màn gϊếŧ chóc kia dọa sợ.
- Ngoan, đừng khóc, chỉ là xung đột cá nhân thôi… Lâm Thiên Vũ dỗ dành.
- Chắc là người giang hồ thanh toán nhau. Triệu Ngân Phong nói.
- Nhưng cũng ra tay quá độc đi. Âu Dương Kỳ đến tận bây giờ mới lên tiếng.
- Sao lại độc? Lâm Thiên Vũ hỏi
- Hắn ta cố tình nhằm ngay mạch máu của đối phương mà hạ thủ khiến họ xuất huyết đến chết cũng đũ ngoan đi (Ngoan đây là ngoan độc). Triệu Ngân Phong vẫn tiếp tục bình luận.
Tưởng tượng đến cảnh 1 người nằm giãy dụa như con cá mắc cạn đang hấp hối, khắp người toàn là máu. Lâm Thiên Vũ mày nhíu chặt lại, nàng lắc lắc đầu nhỏ, mong muốn xóa đi hình ảnh đáng sợ kia. Hèn gì mà Liên nhi lại sợ đến vậy, Lâm Thiên Vũ cảm thấy may mắn khi bị che mắt, thật cảm tạ người đã che mắt giúp nàng.
Nhìn thấy biểu hiện của Lâm Thiên Vũ, Âu Dương Kỳ biết nàng đang nghĩ gì, hắn thoáng cảm thấy vui mừng vì bản thân đã kịp thời che mắt nàng lại, nếu không người khóc không chỉ có mình nha hoàn của nàng.
Lại nhìn đến Liên nhi đang ôm chặt lấy người, Lâm Thiên Vũ vỗ nhẹ lên vai nàng ta như đang an ủi trẻ nhỏ. Sau dường như đã nghĩ ra việc gì liền đập tay xuống bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn vì hưng phấn mà đỏ ửng một mảng, bộ dáng phi thường kiều diễm.
Mọi người trong phòng vì hành động này của nàng mà thoáng sững người, đến cả Liên nhi cũng quên cả khóc, mọi người nhìn Lâm Thiên Vũ chằm chặp.
Mặc kệ những ánh mắt kia, Lâm Thiên Vũ chỉ vào Triệu Linh Lam hào hứng nói:
- Ta đã nghĩ ra cách chứng minh nàng là Triệu Linh Lam thật sự.
- Thật sự??? Nhóm người trong phòng đều nhìn Lâm Thiên Vũ bằng ánh mắt ngạc nhiên, 4 miệng 1 lời.
- Đúng vậy, tuy cách này không chính xác hoàn toàn nhưng cũng chính xác 50%, có thể dùng được. Lâm Thiên Vũ khẳng định, lại nói:- Bất quá ta cần mọi người giúp đỡ.
- Chuyện gì? Mọi người đồng thanh hỏi.
- Lại đây. Lâm Thiên Vũ vẽ mặt thần bí, ngoắc ngoắc ngón tay bảo mọi người đến gần.
5 cái đầu chụm chung 1 chổ, cùng nhau bày mưu tính kế, chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.
Sau khi nghe xong kế hoạch của Lâm Thiên Vũ, mọi người như 1 đều dùng ánh mắt không thể tin nỗi nhìn nàng ta, chỉ thấy nàng cười thâm ý, ánh mắt kiên định đón nhận những cái nhìn thần tượng kia. (anchan: tỷ tự kỷ quá đi)