Ai tưởng tượng được không?! Giữa thế kỷ 21 —— ở Trung Quốc này?! Một người đàn ông làm trong lĩnh vực khoa học lại giấu một ma pháp trận trong nhà.
Đầu tiên, chuyện này khiến tôi sốc và nghi ngờ —— nó thật sự vượt quá sự hiểu biết của tôi về Cố Diệp Huy.
Điều thứ hai tôi nghĩ đến là: Chuyện này có liên quan gì đến việc bọn tôi bị hoán đổi linh hồn không?!
Cho nên ngày hôm sau —— tôi vọt ngay đến dưới chân tòa nhà công ty tôi.
Nhìn vào công ty quen thuộc mới cách đây không lâu mang đến vinh quang vô hạn cho tôi, giờ lại không thể đi vào, tôi hơi bực bội.
Tôi đứng dưới nhìn đồng hồ mấy lần, chờ đợi.
Thỉnh thoảng có gái xinh đi qua nhìn tôi một cái, tôi liền nhướng mày nháy mắt lại với các cô ấy.
Mấy cô gái che mặt đi qua, để lại những tiếng cười khúc khích.
Cố Diệp Huy đi ra khỏi tòa nhà, đập vào mắt là cảnh tôi đang “trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Hắn đần ra, sau đó bắt đầu thể hiện vẻ mặt bất mãn với hành động của tôi.
Tôi giơ tay vẫy hắn: “Qua đây, qua đây.”
Hắn vừa đi tới, tôi liền quàng tay kẹp cổ hắn (có chiều cao cũng lợi ghê), đưa hắn lên sân thượng tòa nhà.
“Này, cậu có thể để ý đến hình tượng của tôi chút được không, đừng có như mấy tên lưu manh vô lại thế chứ.” Hắn nâng nâng tay tôi lên: “Tôi hơi bị chú ý giữ hình tượng cho cậu ở công ty đấy.”
Tới dưới bóng cây trên sân thượng, tôi buông Cố Diệp Huy ra.
Đứng đối diện nhìn hắn chằm chằm.
Hắn cau mày nhìn tôi, trong mắt trừ bỏ khó chịu còn có chút nghi hoặc.
Tôi: “Nói đi. Ma pháp trận của cậu là thế nào?”
“…… Cái quần què gì cơ?” Mặt hắn nhăn tít lại, trên đầu như xuất hiện vài dấu hỏi.
“Ma pháp trận.” Tôi kề sát mặt hắn, tỏ vẻ bất cần như lão đại xã hội đen: “Chú đừng có mà giả ngu với chị đây?”
“À… thế để lát nữa anh đi tìm Hách Kiến Tân nhé.” Hắn lạnh lùng nhìn lại tôi, đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Hách Kiến Tân là trai thẳng nổi tiếng trong công ty tôi, cũng là người đàn ông bị tất cả nhân viên nữ trong công ty ghét bỏ.
“Cậu làm gì?” Tôi sửng sốt, bối rối vì sự thay đổi chủ đề đột ngột này.
“Sau đó sẽ nói với hắn là tôi thích hắn.” Mặt hắn vẫn lạnh lùng như cũ, hai mắt thản nhiên nhìn tôi chằm chằm.
“Quần què gì?! Điên à?!” Tôi trợn tròn mắt, lộ vẻ hoảng sợ.
“Vậy thì nói chuyện cho đàng hoàng”, hắn từ từ hạ mắt xuống, dịu giọng bảo tôi: “Đầu tiên là khôi phục khoảng cách bình thường trước đã”, hắn để tay giữa ngực tôi và hắn, làm động tác đẩy đẩy ra.