Phố Nam Xuyên...
Cốc...Cốc...Cốc...
- "Mới sáng sớm mà ai đến làm phiền tôi vậy hả?"
Người đàn ông bộ dáng ngáy ngủ bực dọc bước ra mở cửa mà đanh giọng mắng chửi. Ngay khi nhìn thấy hai người trước mặt liền lập tức tỏ ra dè chừng, chấp tay hạ giọng năn nỉ, cười gượng gạo nói:
- "Chị...chị Hàn Uyển, mới sáng sớm rồng đến nhà tôm có gì không ạ?"
Rầm...
Người con gái diện trên người chiếc áo thun trắng, khoác bên ngoài là chiếc áo sơmi kẻ sọc, mái tóc hớt cao tựa hồ như con trai, đội nón lưỡi trai màu trắng dùng chân đạp mạnh cánh cửa nhà, lạnh giọng lên tiếng nói:
- "Trả tiền đi. Tới kì hạn rồi. Tôi đã cho cậu khất hơn một tháng. Sao? Định quỵt đi số tiền ấy tới nỗi dọn đến khu phố này sao?"
Nói rồi, cô quay sang nhìn người đàn ông điển trai đứng cạnh tuổi chừng hai mươi lăm nhưng bị phong ấn bởi hàm râu quai nón khiến gương mặt anh trở nên bặm trợn, già hơn so với tuổi mà trầm giọng nói:
- "Lôi Vũ Uy, em giao hắn cho anh xử lí đấy."
Ngay khi Hàn Uyển dứt lời, liền lập tức, Lôi Vũ Uy vung mạnh cú đấm thẳng vào tên nợ dai như đỉa khiến hắn gãy mất một chiếc răng mà hoảng sợ, nhanh chóng quỳ rạp xuống đất, hạ giọng van xin:
- "Chị Uyển, anh Lôi, em...em biết mình sai khi lẻn trốn đến đây. Xin hãy cho em thêm một cơ hội, em nhất định sẽ đi làm kiếm đủ số tiền để trả cho hai người."
Hàn Uyển dùng mũi giày đạp mạnh lên đôi tay của tên nợ nần khiến hắn bị đau mà la lên thảm thiết. Mãi một lúc sau, cô mạnh chân đá tay hắn, gạt sang một bên, lạnh giọng cảnh cáo:
- "Nể tình cậu cũng là trẻ mồ côi có hoàn cảnh giống tôi cho nên tôi mới cho thêm một cơ hội, cũng như sẽ không tăng thêm phần lãi ban đầu. Đừng để tôi biết, cậu tìm cách bỏ trốn một lần nữa, bằng không, Vũ Uy sẽ đánh cậu đến nhừ tử."
Nghe đến đây, hắn khẽ ngước mắt nhìn về phía Lôi Vũ Uy với cánh tay lực điền, nổi đầy gân guốc đang trong tư thế chuẩn bị đánh đấm mà hoảng sợ, gật đầu liên tục, lắp bắp đáp:
- "Em...em hứa, sẽ mau chóng trả tiền cho anh chị mà."
Thấy hắn ta cũng thành tâm van xin cho nên Hàn Uyển cũng không muốn gây khó dễ liền sau đó liếc mắt nhìn sang người bên cạnh, điều khiển mô tô rời đi. Thoáng chốc, chiếc xe phóng nhanh như bay để lại khói bụi phả vào người còn lại khiến hắn ho sặc sụa.
Hàn Uyển tựa người vào tấm lưng vững chắc của người phía trước đang tập trung lái xe, hai tay ôm chặt lấy eo anh, trầm giọng nói:
- "Vũ Uy, em thực sự rất thích cuộc sống như bây giờ. Tự do phóng túng, khiến ai nấy đều phải khϊếp sợ mình."
Lôi Vũ Uy một tay điều khiển tay lái, tay còn lại khẽ nắm nhẹ lên bàn tay thô ráp của người ngồi sau, trầm giọng lên tiếng hỏi:
- "Uyển Uyển à, chúng ta cũng đã quen nhau tám năm rồi. Em có nghĩ đã đến lúc..."
Anh chưa kịp nói hết câu thì đã bị người ngồi sau dõng dạc cắt ngang:
- "Chẳng phải mối quan hệ của chúng ta bây giờ đang rất tốt sao?"
- "Không phải. Anh chỉ muốn được kết hôn cùng với em và xây dựng một gia đình thực sự mà từ nhỏ chúng ta vẫn hằng ao ước."
- "Kết hôn? Để làm gì chứ? Để ràng buộc đối phương và rồi có ngày cùng nhau ra tòa, vứt bỏ những đứa con lăn lóc trong những thùng rác thối sao?"
Két...
Ngay lập tức, Lôi Vũ Uy dừng xe lại mà tấp vào lề. Anh dõng dạc bước xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn người con gái đang ngồi trên yên sau, trầm giọng nói:
- "Uyển Uyển à, anh thực sự rất mệt mỏi với cuộc sống mỗi ngày đóng làm một kẻ giang hồ chuyên đi đòi nợ. Anh chỉ muốn có một cuộc sống yên bình bên cạnh em, chỉ vậy thôi."
Anh nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay của người con gái liền bị cô tức giận mà hất mạnh ra, lạnh giọng đáp:
- "Vậy ra suốt tám năm nay, anh luôn cảm thấy không thoải mái khi ở cạnh em sao? Phải, em biết bản thân em không được dịu dàng, luôn cố chấp làm những gì mình muốn cho bằng được. Nhưng em không muốn cả đời trở nên yếu đuối, bị người ta khinh thường giống như một kẻ ăn xin. Em muốn được người người nể trọng, dè dặt khi nhìn thấy mình."
- "Chính vì thế mà em vẫn cương quyết tiếp tục theo nghề cho vay nặng lãi này sao?"
- "Đúng. Em thích vậy. Cho dù trời có sập xuống thì cũng không ai có thể xoay chuyển được quyết định này của em đâu."
Dứt lời, cô tức giận ngồi lên phía trước, sau đó nổ máy phóng nhanh mô tô rời khỏi để lại Lôi Vũ Uy đứng lặng chỉ biết thở dài bất lực.