Chương 1

Vũ Phương Anh bị tiếng ồn ào bên cạnh làm cho thức giấc, cô khó khăn nâng đôi mi mắt nặng trịch của mình lên. Khuôn mặt cô xanh xao, nhợt nhạt nhìn lướt xung quanh, một mùi thuốc sát trùng của bệnh viện nồng nặc xông thẳng lên mũi của cô khiến cô khó chịu mà nhăn mặt lại, lòng thầm nghĩ.

- Mình cơ hồ tại sao lại ở trong phòng bệnh loại 3 như thế này, thật quá ồn ào và hỗn tạp mà. Quản gia nhà mình bây giờ lại làm việc ẩu tả đến vậy sao? Thật đáng đuổi.

Cô khẽ động người làm cho ống truyền dịch bên bàn tay phải di chuyển, mũi kim lệch đi, máu theo ống truyền ngược lên, cô vì đau mà nhíu mày.

- A.

Hoàng Oanh vừa làm xong thủ tục nhập viện cho cô xong quay trở về thấy cô đã tỉnh giấc hiện liền đã đứng không ngồi không yên mà động đậy. Chị lắc đầu thở dài, vội chạy lại vuốt chỉnh mũi kim về như hiện trạng ban đầu, máu cũng xuôi theo dòng dịch truyền quay trở lại. Tay vừa làm miệng thì trách móc cô không ngừng, kèm theo đó là một sự đau lòng chua xót.

- Đúng là không có chị là không được mà. Em đó chị đã nói bao nhiêu lần rồi, thức ăn đã quá hạn thì không được ăn phải lập tức vứt đi. Em rốt cuộc muốn ăn gì chị điều là không mua cho em sao, tại sao em lại tiếc rẻ chúng đến nỗi khiến bản thân đau bụng đến ngất xỉu mà nhập viện cơ chú.

Cô ánh mắt đầy đăm chiêu nhìn chị, trong lòng ngập tràn khó hiểu.

- Mình có quen người này sao? Người này phải chăng đã nhầm lẫn mình với ai khác?

Thấy cô vẫn im lặng không hề có phản ứng gì trả lời lại câu hỏi của mình, chị liền lên tiếng gọi tên cô.

- Hoàng Yến, em sao cứ ngơ ngơ ra vậy?

- Hoàng Yến.

Cô nghe chị gọi tên người khác không phải tên của mình thì khẳng định là người này hoàn toàn nhẫm lầm. Miệng cười nhẹ, nhanh chóng rút tay mình ra khỏi tay chị.

- Cảm ơn cô đã chỉnh lại mũi kim cho tôi, nhưng xin lỗi cô đang nhầm tôi với người khác rồi, bệnh nhân mà cô muốn tìm có phải là nằm giường cạnh bên.

- Yến, em nói gì vậy?

Hoàng Oanh cau mày lại nhìn cô, thầm nghĩ có phải lúc bất tỉnh đầu đập vào đâu không bây giờ lại nói ra những điều kỳ lạ như vậy. Chị là nhịn không được liền đưa tay lên kiểm tra thử trên đầu cô có chỗ nào xưng đỏ hay không.

Phương Anh cực kỳ khó chịu vì con người bất lịch sự này, lúc nãy thì tự tiện nắm tay cô nhưng cũng chỉ vì chỉnh lại mũi kim nên cô có thể cho qua không nói gì mà hiện giờ lại còn tự ý sờ lên đầu của cô. Cô trước giờ ghét nhất là người khác đυ.ng chạm vào cơ thể của mình, liền lạnh lùng gạt tay của chị ra.

- Xin cô tự trọng, tôi đã nói là cô nhầm người rồi, tôi không phải Hoàng Yến mà cô muốn tìm.

Mặt cô tuy vì bệnh trông có vẻ nhợt nhạt và mệt mỏi hơn thường ngày nhưng giọng nói đều đều mang theo bao nhiêu là hàn khí khiến người khác không khỏi rùng mình

Chị là đang thập phần lo lắng, cô em gái yêu chiều của mình tại sao chỉ sau một đêm đột ngột thay đổi đến 180 độ như vậy

Đúng lúc này Bác Sĩ cũng đến thăm bệnh chị vội vội vàng vàng nằm lấy tay kéo Bác Sĩ vào trong

- Bác sĩ, kiểm tra dùm cho em gái tôi, trông nó thật sự rất lạ

Anh cầm lên bệnh án ở đầu giường cô lên xem qua một lượt, sau đó dùng chiếc đèn pin nhỏ soi vào mắt cô để kiểm tra độ co giãn của đồng tử. Sau một hồi kiểm tra liền lên tiếng hỏi

- Cô Nguyễn Hoàng Yến, cô có cảm thấy khó chịu ở đâu không?

- Nguyễn Hoàng Yến lại là Nguyễn Hoàng Yến. Là cả đám bọn họ điều thông đồng diễn trò lừa gạt mình sao hay mình giống cô gái tên Nguyễn Hoàng Yến kia đến mức ai cũng nhìn nhầm mình với cô ta.

Cô vẫn là ngồi im không trả lời, cô thật muốn biết rốt cuộc bọn họ là đang diễn trò gì trước mặt cô.

Không hề nghe cô có bất kỳ động tĩnh gì, anh nghĩ cô là vừa tỉnh lại trong người vẫn còn mệt dù sao cũng trải qua xúc ruột hơn cả tiếng đồng hồ, anh giọng dịu nhẹ kiên nhẫn lặp lại câu hỏi một lần nữa.

- Cô Nguyễn Hoàng Yến, cô có cảm thấy khó chịu ở đâu không?

Đáy mắt cô khẽ lay động hướng anh mà nói.

- Tôi hoàn toàn không sao cả, người không bình thường mới chính là hai người. Cuối cùng tôi cùng cô gái tên Nguyễn Hoàng Yến kia há giống nhau đến mức như hai chị em song sinh sao mà một người lại một người điều nhầm tôi với cô ta vậy.

Hoàng Oanh nghe đến đây thì miệng la thất thanh.

- Bác Sĩ, Bác Sĩ anh thấy đó, nó từ khi tỉnh giấc điều luôn miệng bảo tôi nhầm nó với người khác, không nhận mình là Hoàng Yến. Tôi thật sự lo ngại có phải trong lúc bất tỉnh đầu đã đập trúng đâu đó khiến nó mất trí nhớ hay không? Có phải là cần mang nó đi chụp MRI?

Điều này không phải anh chưa từng nghĩ đến dù sao cô cũng là bất tỉnh té từ trên cầu thang té xuống nên cũng sẽ có một số va chạm nào đó ngoài ý muốn ở đầu nên sau khi xúc ruột liền mang cô đi chụp MRI. Anh cũng đã xem qua nó, cô là hoàn toàn không bị sao cả, sao bây giờ có thể lại bị mất trí được cơ chứ. Một đầu rối rắm khuôn mặt đa sắc thái liên tục nhìn cô hoài không thôi.

- Tôi..tôi sẽ cho kiểm tra lại một lần nữa. Tạm biệt.

Bác Sĩ rời đi, Hoàng Oanh gần đến giờ làm cũng tạm biệt cô mà rời khỏi. Tuyết Anh mệt nhọc cầm điện thoại lên định sẽ gọi cho thư ký của cô đổi phòng bệnh khác cho cô, mới chợt phát hiện ra điện thoại này không phải của mình, và khuôn mặt phản chiếu trên đó càng không phải là của cô. Tâm trạng hốt hoảng nói không nên lời, cô rút ống truyền ra khỏi tay mình, đi vào phòng vệ sinh soi mình trước gương..

- Cô là ai? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với mình ở đây vậy?