Người chơi mời bạn giao dịch.
Liễu Liêm nhìn cũng không thèm nhìn liền từ chối.
Người chơi mời bạn giao dịch.
Liễu Liêm tiếp tục từ chối
Người chơi mời bạn giao dịch.
Liễu Liêm: “…”
Liễu Liêm cũng không thể từ chối mãi được, không còn cách nào khác phải đồng ý giao dịch, sau đó anh liền thấy túi thành trang trống rỗng liền hiện ra thêm một đống mana.
[Đội ngũ] Vợ ơi, vào bản đồ.
Liễu Liêm do dự một chút, sau đó đi theo.
Vào bản đồ, rốt cuộc anh cũng hiểu rõ vì sao lại có nhiều người chơi nhân yêu
(nam mà chơi acc nữ), chỉ vì ôm đùi.
Cảm giác khi đi ôm đùi chỉ có hai chữ, đó chính là ‘thoải mái’.
Nhìn quái từng con bị gϊếŧ, trong lòng Liễu Liêm chỉ có thoải mái mà thôi.
Cả bản đồ, Liễu Liêm gần như không làm gì cả, chỉ là thỉnh thoảng đi lung tung bị rớt vài giọt máu.
Vì vậy trong mắt Liễu Liêm, một Cục Vàng ngu ngốc liền nhanh chóng biến thành một cái đùi vàng.
Có đùi để ôm quả nhiên rất thoải mái nha, dưới sự dẫn dắt của Cục Vàng, Liễu Liêm nhanh chóng vượt qua bản đồ.
… Tuy rằng toàn bộ quá trình anh đều ngồi vừa ăn kẹo sầu riêng vừa ngắm phong cảnh.
Suốt đường đi, anh gần như không hề đυ.ng tới mana mà Cục Vàng cho anh. Thế là lúc rời phó bản, anh định trả lại mana cho Cục Vàng, nhưng lại bị cậu cự tuyệt.
[Đội ngũ] Tôi không dùng tới, trả lại cho cậu.
[Đội ngũ] Chồng không cần.
[Đội ngũ] Vô công bất thụ lộc.
[Đội ngũ] Vợ là vợ của chồng, chồng tặng vợ cái này cái kia không phải là chuyện đương nhiên sao?
[Đội ngũ] Cậu không phải là thích con trai chứ?
[Đội ngũ] Thích con trai? Không thể nào! Tôi là trai thẳng!
[Đội ngũ] Vậy sao cậu lại có thể gọi một thằng con trai là vợ thuận miệng đến thế?
[Đội ngũ] Tôi kêu cũng không phải là kêu anh, tôi kêu nam thần của tôi.
[Đội ngũ] … Nam thần của cậu cũng chẳng phải là con trai đó sao?
[Đội ngũ] Hứ, mắc mớ gì tới anh.
[Đội ngũ] …
[Đội ngũ] Tiếp theo chồng sẽ dẫn vợ đi bản đồ cấp bốn mươi.
[Đội ngũ] Không cần, làm như vậy rất phiền phức.
[Đội ngũ] Vợ là vợ của chồng, không có gì là phiền toái hết.
[Đội ngũ] …
Liễu Liêm vốn còn đang nghi ngờ Cục Vàng có phải là Mãn Thiên Tinh hay không, nhưng sau khi nói chuyện vài câu, anh có thể khẳng định cái tên này tuyệt đối không phải là Mãn Thiên Tinh!
Anh lặng lẽ theo dõi Mãn Thiên Tinh lâu đến như vậy, hoàn toàn không cảm thấy Mãn Thiên Tinh là loại người vừa ngạo kiều vừa không được tự nhiên như tên này, xem ra tên này chỉ là fan của Mãn Thiên Tinh mà thôi…
Bất quá Cục Vàng tuy rằng ngạo kiều nhưng khi đã nói thì sẽ làm, nói dẫn anh đi bản đồ liền thực sự dẫn anh đi một vài cái bản đồ khác nhau, càng về sau Liễu Liêm càng nhức đầu.
[Đội ngũ] Tôi muốn đi ăn cơm, đăng xuất trước.
[Đội ngũ] Không cần đăng xuất, treo máy đi, nhấn đi theo tôi.
[Đội ngũ] Cậu cũng có chuyện riêng cần làm, như vậy rất phiền tới cậu.
[Đội ngũ] Phiền cái gì, vợ là vợ của chồng.
Liễu Liêm: “…”
Tuy rằng tên này nói không phải gọi anh là “vợ”, mà là gọi nam thần Sầu Riêng Ngàn Tầng của hắn…
… Thế nhưng Sầu Riêng Ngàn Tầng cũng là anh sao?!
Cho nên rốt cuộc cũng là gọi anh!
Bị một fan nam gọi “vợ”… Loại cảm giác này thật sự quá vi diệu.
Thế nhưng Liễu Liêm lại không thể nói gì được, bởi vì tên này căn bản không biết anh là Sầu Riêng Ngàn Tầng, anh càng không có khả năng tự làm mình bại lộ.
Đương nhiên Liễu Liêm không tin tên này thật sự thích anh… Thích nhiều lắm cũng chỉ là giọng nói của anh mà thôi, hơn nữa anh xem tên này tuổi chắc chắn không lớn lắm, đoán chừng chỉ mới mười mấy tuổi. Con nít khi thích gì đều nhiệt tình như thế, qua một thời gian nữa sẽ “di tình biệt luyến”.
(Thay đổi tình cảm)Ngày thứ hai, Liễu Liêm vừa rời giường liền mở máy tính lên trò chơi.
Anh vừa lên, trò chuyện riêng của anh liền phát sáng.