Chương 11

Anh từ trên giường bò dậy, dùng sức xoa xoa cái đầu đau nhức, sau đó mang cái đầu vừa bù xù vừa chỉa tứ tung xông ra ngoài.

Anh vừa bước ra ngoài liền thấy cửa sắt chống trộm của nhà đối diện mở rộng, mấy người đàn ông mặt quần áo của công ty chuyển nhà đang mang mấy cái thùng đồ trong thang máy đi ra, sau đó mang vào căn nhà đó.

Căn nhà bên cạnh là nhà cho thuê, người thuê gần nhất là một sinh viên đại học, sau khi tốt nghiệp không lâu thì dời đi, sau đó vẫn không có ai thuê. Hôm nay rốt cuộc có người đến ở, nhưng mà động tĩnh thực sự không nhỏ, chỉ kém khua chiêng gõ trống một chút.

Liễu Liêm buồn bực, nhưng mà lúc này cửa thang máy liền mở ra, ngay sau đó một người thanh niên trẻ tuổi từ trong thang máy bước ra.

“Cẩn thận một chút, đừng có đυ.ng bể.”

Mặc dù tiếng nói của thanh niên kia rất dịu dàng êm tai, nhưng Liễu Liêm lại không có ấn tượng tốt gì. Vì vậy anh cố gắng dùng ánh mắt của mình để biệu hiện mình đang rất tức giận, nhưng khi anh quay đầu lại nhìn thanh niên kia thì lại ngây ngẩn cả người.

Người thanh niên ngoại hình đẹp trai, cả gương mặt không thể xoi mói, khí chất cả người càng xuất chúng (hơn người). Cậu mặt một cái áo khoát kaki dài, phía dưới là một cái quần jean đen, ôm sát vào đôi chân thon dài thẳng tắp, phần cuối của ống quần được nhét vào một đôi giày boot Martin.

Thanh niên này không chỉ là một soái ca, mà còn là một soái ca cấp thần. Dáng người không những đẹp, lại còn có khí chất, đã có khí chất lại còn biết cách mặc quần áo, quả thực nhìn như nam người mẫu bước ra từ tạp chí.

Từ ánh mắt đầu tiên Liễu Liêm nhìn thấy người thanh niên này đã bị tướng mạo của cậu ta làm kinh diễm, anh không phải chưa bao giờ thấy soái ca, thế nhưng đẹp trai tới mức này thật sự có chút hiếm thấy… Chờ một chút, gương mặt này giống như anh đã nhìn thấy ở đâu đó rồi? Sao càng nhìn lại càng quen mắt thế này?

Đại não vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo của Liễu Liêm dùng sức suy nghĩ một lúc, rốt cuộc anh cũng nhớ ra đã nhìn thấy gương mặt này ở chỗ nào, sau đó anh lập tức bị dọa tới tỉnh táo lại.

FML (F*ck my life)? Gương mặt này không phải vẫn luôn xuất hiện trên weibo của anh sao?

Người thanh niên kia từ trong thang máy đi ra, liền nhìn thấy Liễu Liêm đang đứng ngơ ngác ở cửa nhà, cậu nhìn thấy bộ dáng bị đánh thức của Liễu Liêm, vội vã hướng Liễu Liêm áy náy cười: “Xin lỗi, tôi ngày hôm nay mới dọn đến, bởi vì đồ đạc hơi nhiều nên chắc sẽ hơi ồn ào.”

Nhìn thanh niên đang mỉm cười xin lỗi, Liễu Liêm nhất thời có chút ngẩn ngơ, anh im lặng một lúc rồi lắc đầu, thô ráp nói: “Quên đi, không có gì, cậu nói mấy người đó chuyển đồ nhẹ ta một chút.” (Thấy trai đẹp là thứ tha hết =)))

“Thực sự rất xin lỗi, tôi dọn dẹp xong nhất định sẽ mời anh ăn cơm.” Thanh niên hướng Liễu Liêm nháy mắt một cái, nở nụ cười đẹp trai sáng chói.

Nếu như đổi thành người khác, khẳng định đã bị nụ cười của người thanh niên này mê hoặc đến không phân biệt được đường đi, cho dù anh không đến nỗi như thế nhưng một bụng tức giận cũng tan thành mây khói, đối phương có là con trai cũng không ngoại lệ, dù sao thì người bình thường ai cũng đặc biệt thiên vị với người đẹp.

Liễu Liêm nhàn nhạt liếc nhìn thanh niên, không có cảm xúc gì nói một câu: “Không cần.”

Sau khi nói xong, anh liền đóng sầm của lại.

Thanh niên mỉm cười nhìn cửa chống trộm đóng chặt trước mặt mình, không khỏi nghi ngờ sờ sờ mũi, chuyện gì thế này? Vì sao chiêu này lại không có hiệu quả? Lẽ nào giá trị nhan sắc của mình bị giảm xuống?

Cậu vội vã lấy điện thoại di động ra, dùng màn hình di động quan sát hết một trăm tám mươi độ mặt của mình, phát hiện ra mặt mình quả nhiên vẫn còn đẹp trai đến như vậy, lúc này mới yên tâm cất điện thoại lại.