Hoàng Dương say sưa ngắm nhìn người anh yêu đang đánh cho bọn chúng tơi tả. Dường như khi Minh Hàn trở lại với thân phận thật thì còn lợi hại đáng sợ gấp nhiều lần. Minh Hàn không chút nao núng, sắc mặt không hề đổi trong khi bọn chúng thở phì phò, chống lại yếu ớt những đòn đánh của Minh Hàn.
Hoàng Khải ngồi trong góc sốc nặng trước người con trai đang một mình đánh cho cả đám đầu gấu được hắn chọn kỹ lưỡng tơi bời. Nếu như lúc trước hắn nghĩ mình là một người đàn ông bị một cô gái đá cho không bò nổi thì thực là nhục nhã, bây giờ hắn biết người đó không phải phụ nữ, xem ra cũng được an ủi đôi chút. Cũng như những người khác, Hoàng Khải chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này, lão cáo già Hoàng Lâm quan sát tình thế có vẻ càng lúc càng bất lợi cho lão. Nếu như lúc đầu bên lão đông đảo, lão nghĩ rằng có thể lấy sức mạnh đám đông, lấy thịt đè người nhưng hiện tại người của lão, kẻ bất tỉnh, kẻ nằm rên, kẻ kêu la còn một số kẻ thì chống cự cho có lệ, không hề có chút sức lực nào. Trong khi đó, Minh Hàn càng lúc càng mạnh mẽ, không có dấu hiệu nào chứng tỏ sẽ bị núng thế.
Hoàng Lâm nghĩ cái cần có bây giờ lão cũng đã lấy được, tờ giấy chuyển nhượng đã nằm trong tay lão thì công ty sớm muộn gì cũng thuộc về lão. Thế nên, lão tính mình cũng đến lúc nên rút lui, nếu như để Minh Hàn xử xong đám kia, quay sang lão thì lão khó bảo toàn tính mạng. Vì vậy, lúc này với Hoàng Lâm mà nói chuồn là thượng sách.
Hoàng Lâm thu dọn vài thứ cần thiết, cho cả hai tờ giấy chuyển nhượng đó vào trong cái cặp của lão và đứng dậy. Tranh thủ lúc Minh Hàn đang bận giải quyết mấy tên thuộc hạ kia, chưa có thời gian chú ý đến lão, Hoàng Lâm cúi người thật thấp và lẻn ra lối cửa ngay sau lưng lão.
Hoàng Dương đang ngắm Minh Hàn không chớp mắt, miệng tủm tỉm cười nhưng chỗ anh dựa lưng lại đối diện với lối cửa phía sau Hoàng Lâm nên ngay khi lão già đó đứng dậy thì anh cũng đã phát hiện. Hoàng Dương biết không thể cho lão chạy thoát, nếu hôm nay Hoàng Lâm có thể yên lành mang tờ giấy đó đi thì rất khó khăn mới có thể lấy lại công ty vì về mặt pháp lý thì lúc này đã ủng hộ lão danh chính ngôn thuận lên làm Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn tài chính Thiên An.
Hoàng Dương muốn ngăn lão lại nhưng không thể được. Sững mắt nhìn lão thu dọn hồ sơ sổ sách, Hoàng Dương chỉ muốn cho lão chết ngay tại chỗ nhưng anh bất lực. Anh nghĩ đến Minh Hàn nhưng Hoàng Dương lại thấy Minh Hàn vẫn đang bị mấy tên còn lại vây, chưa thể có thời gian tóm cổ lão, hơn nữa không nên để cho Minh Hàn phân tâm.
Thời gian càng lúc càng gấp. Hoàng Lâm đã thu dọn xong, Hoàng Dương không thể trơ mắt nhìn cho lão chạy đi thế được, lòng anh nóng như lửa đốt, hậu hoạ sẽ khôn lường nếu anh thả hổ về rừng. Hoàng Dương không còn cách nào khác ngoài việc:
- Minh Hàn! Đừng để cho lão già Hoàng Lâm chạy thoát! Tờ giấy chuyển nhượng đang ở trong tay lão! – Hoàng Dương hét lớn.
Hoàng Lâm oán thầm, tại sao cái thằng cháu đáng nguyền rủa của lão lại kêu lên đúng lúc này nhưng lão nghĩ lão sẽ chẳng sao cả vì còn có một chút nữa thôi là lão đã khuất sau bức tường rồi, Minh Hàn sẽ chẳng thể làm gì được lão nữa.
Minh Hàn đang đánh gãy chân mấy kẻ còn lại thì nghe tiếng hét thất thanh của Hoàng Dương, Minh Hàn lập tức xoay người lại, tư thế vô cùng đẹp mắt. Dù Minh Hàn chẳng hiểu Hoàng Dương vừa nói gì, tờ giấy chuyển nhượng là sao nhưng Minh Hàn cũng đã thấy lão cáo già đang vội vã lẻn đi. Và chắc chắn Minh Hàn sẽ không cho lão thoát dễ dàng thế được.
Ngay lập tức Minh Hàn đoạt lấy một thanh sắt từ tay tên đầu gấu đang đánh về phía mình, nhắm thẳng Hoàng Lâm phi tới.
Lão cáo già Hoàng Lâm đang cười cười gian tà rẽ vào góc khuất thì......
"HỰ!!!"
Lão chỉ kêu được một tiếng đó, rồi trợn mắt khuỵ xuống đất, chết ngay tại chỗ. Tiền tài danh vọng và địa ngục chỉ cách nhau trong gang tấc, ngỡ tưởng lão sẽ đến được với tiền tài nhưng trong cái ranh giới mong manh ấy, Minh Hàn đã đưa lão về với đất mẹ để được lên bàn thờ ngắm gà khoả thân. Thanh sắt từ tay Minh Hàn xé gió lao tới, đâm thẳng vào xương sống của lão khiến nó gãy thành hai đoạn và lão đã ra đi không kịp ngáp lần cuối.
Tuy nhiên, trong lúc Minh Hàn phân tâm để giết chết Hoàng Lâm thì Minh Hàn cũng để sơ hở ở mạng sườn bên trái của mình. Và một tên đã chớp lấy thời cơ này, con dao bén nhọn trong tay hắn nhắm thẳng mạng sườn Minh Hàn đâm tới.
Hoàng Dương ở bên ngoài nhìn rõ nguy hiểm đang đe doạ Minh Hàn:
- Minh Hàn! Cẩn thận! – Hoàng Dương thét lên.
Anh chẳng kịp nghĩ ngợi gì nữa, dốc hết tất cả chút sức tàn còn lại lao về phía Minh Hàn, chắn đúng hướng dao đang đâm tới và......
"PHẬP!!!!"
Tiếng dao bén ngọt cứa da thịt vang lên. Con dao nhọn trong tay hắn đã cắm ngập cán vào bụng Hoàng Dương. Lập tức máu chảy loang đỏ thẫm tấm áo Hoàng Dương đang mặc.
- Hoàng Dương!
Có lẽ đây là câu nói to nhất và chứa đựng cảm xúc duy nhất của Minh Hàn kể từ khi Minh Hàn gặp Hoàng Dương và là lần thứ hai tính từ khi Minh Hàn 6 tuổi đến giờ. Lần trước là khi cậu của Minh Hàn mất, còn lần này thì..... Hoàng Dương đã khuỵ xuống dưới chân Minh Hàn, trên môi anh vẫn đang hé một nụ cười.
Ánh mắt căm hờn, Minh Hàn chiếu thẳng tia nhìn lạnh lẽo vào tên vừa đâm Hoàng Dương. Khuôn mặt đang cười của hắn ngay tức khắc méo xệch và hắn đã phải lè lưỡi trong giây tiếp theo vì Minh Hàn đã bẻ gãy cổ hắn như bẻ gãy cổ một con ngoé.
Những kẻ còn lại bất động, chúng biết lúc này Minh Hàn đang phát điên và khả năng chúng bị như tên kia là rất cao. Vì vậy chúng toát mồ hôi lạnh và chỉ biết phòng thủ thật chắc mà thôi.
Minh Hàn đến bên Hoàng Dương, đỡ Hoàng Dương trên tay mình. Đôi găng tay màu trắng của Minh Hàn lúc này cũng đã đẫm máu của Hoàng Dương. Vừa lay lay người Hoàng Dương, Minh Hàn vừa lấy từ trong túi áo của mình ra một viên thuốc màu đỏ tươi.
Hoàng Dương từ từ mở mắt ra trước những cái day người của Minh Hàn.
- Anh mau nuốt viên thuốc này!
Minh Hàn cho viên thuốc màu đỏ ấy vào miệng Hoàng Dương. Hoàng Dương chẳng biết đó là thuốc gì, trong cơn mê man anh liền nuốt xuống bụng và lại ngất đi nhưng máu trên vết thương của anh cũng chảy chậm dần rồi ngừng hẳn. Thì ra đó là một viên thuốc dùng để cầm máu.
Minh Hàn đặt Hoàng Dương nằm xuống sàn, sau đó đứng dậy, nhãn quang như tia sét quét qua từng tên còn lại trong căn phòng, bất giác cả đám run rẩy và lùi dần về góc phòng. Giọng nói của Minh Hàn lúc này không chỉ băng giá mà dường như nó đang chứa đựng cả sát khí:
- Dương Minh Hàn này đã quá nhẹ tay với các người rồi phải không?
Đâu có kẻ nào dám lên tiếng trả lời. Hai hàm răng của chúng đang đánh vào nhau run cầm cập. Quả thực Minh Hàn lúc này trông quá đáng sợ. Đôi chân của chúng dường như không đứng vững nữa, vô thức lùi xa Minh Hàn.
Minh Hàn tiến thật chậm về phía chúng. Hoàng Khải ngồi trong góc phòng lúc này mặt đã chuyển sang màu xanh, hắn ta chưa bao giờ tưởng tượng ra một khuôn mặt tuấn mỹ nhưng vô cùng ghê người thế này. Hắn chỉ muốn mình có thể tàng hình ngay lập tức hay đôi mắt hắn có thể bị mù cũng tốt để khỏi phải nhìn thấy cảnh và con người trước mắt mình. Khuôn mặt người đó, có thể trong mơ hắn cũng thấy kinh hãi.
Minh Hàn gằn giọng:
- Được! Các ngươi đã muốn Dương Minh Hàn này chết thì Dương Minh Hàn này cũng không cần phải nhân từ với các ngươi phải không?
Im lặng. Chỉ có tiếng thở gấp gáp, rối loạn cùng tiếng vũ khí chạm nhau run rẩy vang lên. Bọn chúng đã dồn thành một đống trong góc phòng như đám chuột con đứng trước con hổ lớn là Minh Hàn.
- Nếu hôm nay Dương Minh Hàn ta không bẻ gãy cổ các ngươi thì chắc chắn không được yên. Xông lên đi!
Và không cần đợi bọn chúng có bất kỳ hành động gì, Minh Hàn nhảy lên đầu kẻ đứng đối diện mình, cổ hắn tự động gập xuống, dùng chân còn lại đá bay kẻ tiếp theo. Bọn chúng lập tức chạy tán loạn nhưng đâu còn kịp nữa. Minh Hàn lúc này đâu còn là một con người mà đã trở thành một hung thần. Đôi tay thấm đẫm máu Hoàng Dương của Minh Hàn như đôi móng vuốt của đại bàng bẽ gãy cổ từng tên. Chúng chỉ như những con gà con trong tay Minh Hàn mà thôi.
Chưa đầy năm phút sau, đám thuộc hạ của Hoàng Lâm chết ngổn ngang trong phòng, một số kẻ thì ngắc ngoải, một số kẻ thì cũng gãy cả hai chân hay tay, không thể lê nổi mm nào nữa. Minh Hàn quắc mắt nhìn bọn chúng một lần nữa:
- Những kẻ còn lại nghe đây, hôm nay Dương Minh Hàn ta tha mạng chó cho các ngươi. Nhưng nếu Hoàng Dương mà có chuyện gì thì các ngươi hãy tự liệu cho thân mình, dừng trách ta tàn bạo. Thế nên, các ngươi hãy khấn nguyện cho Hoàng Dương bình an đi và đừng bao giờ để ta nhìn thấy bản mặt của các ngươi một lần nữa.
Minh Hàn cúi xuống, bế Hoàng Dương lên và xoay người bước đi.
Đám thuộc hạ của Hoàng Lâm đang cố gắng lê dậy, Hoàng Khải cũng đang tìm cách thoát thân thì chợt Minh Hàn ngoái cổ lại làm cho bọn chúng dừng tất cả các hành động của mình, mặt xanh lét nhìn Minh Hàn.
Minh Hàn dừng ánh mắt của mình trước Hoàng Khải:
- Hoàng Khải! Anh còn nhớ lời anh nói sẽ băm Dương Minh Hàn này cho cá ăn không? Bây giờ tôi có nên áp dụng nó cho anh?
Tim Hoàng Khải như rớt ra ngoài khi nghe câu ấy, đúng là sét đánh ngang tai mà. Hắn quỳ gối xuống, có vẻ cũng không vững cho lắm, miệng lắp bắp:
- Đừng....đừng....xin đừng!
Minh Hàn liếc xéo hắn:
- Mau lượm xác tên khốn đó và biến đi!
Hoàng Khải mừng mừng sợ sợ chạy đi nhưng hắn sao chạy được, hắn lê từng chút, từng chút, tiến đến chỗ người chú yêu quý của hắn.
Minh Hàn cũng không thèm để ý đến hắn làm gì nữa. Minh Hàn biết để càng lâu thì Hoàng Dương càng gặp nguy hiểm, viên thuốc đó chỉ có tác dụng cho máu Hoàng Dương ngừng chảy, tạm thời giữ lấy tính mạng cho Hoàng Dương thôi.
Bế Hoàng Dương trên tay, Minh Hàn lao như bay ra khỏi nơi tối tăm đó, tiến đến chiếc xe của Hoàng Dương.
Trong cơn mơ màng, Hoàng Dương chợt tỉnh, trước mắt anh lúc này là người ấy, người anh yêu. Minh Hàn đang ôm anh trong lòng, trán lấm tấm mồ hôi. Hoàng Dương thực muốn lau đi những giọt mồ hôi đó nhưng anh không thể. Dường như nỗi đau thể xác của anh lúc này đã tan biến, thay vào đó là hương vị ngọt ngào của tình yêu thấm sâu trong từng mạch máu của anh, làm cho anh có cảm giác mình đang được đi trên mây.
Hoàng Dương nhắm mắt lại để tận hưởng trọn vẹn nhất những giây phút ngắn ngủi này. Anh sung sướng mỉm cười khi cảm thấy người Minh Hàn lúc này lúc ấm, lúc lạnh chứ không hoàn toàn giá băng như trước.
Minh Hàn đặt Hoàng Dương vào trong xe, đảm bảo thật an toàn cho Hoàng Dương, Minh Hàn nhấn ga, chiếc xe lao đi với tốc độ cao nhất trong đêm, hướng thẳng đến bệnh viện:
- Hoàng Dương! Nhất định anh sẽ không sao! – Minh Hàn nói nhỏ, giọng đã ấm áp hơn.
Trăng đã lên cao và gió thu vẫn thổi xua những đám mây ra xa hơn để ánh trăng ấy càng toả sáng.
Trong căn nhà tối tăm đó, những kẻ đang ngắc ngoải cũng cố gắng tìm cách lết ra ngoài. Cả đời chúng chưa bao giờ gặp một con người lạnh lùng và đáng sợ đến vậy, có lẽ chúng sẽ còn nhiều đêm mất ngủ khi nhớ lại ngày hôm nay, một ngày đánh dấu ấn quá đậm trong lòng mỗi người.
Đứng ngoài hành lang của bệnh viện, một lần nữa, ánh mắt buồn hiện diện trên gương mặt không cảm xúc của Minh Hàn. Nếu như lần trước có thể nói nỗi buồn ấy xuất hiện bởi Minh Hà, người Minh Hàn quan hoài đến duy nhất trên đời này thì lần này chính Minh Hàn cũng không hiểu nó từ đâu đến. Một nỗi buồn vu vơ? Có phải đó là do trong ngày hôm nay Minh Hàn đã giết và đả thương nhiều người? Không đúng! Minh Hàn xưa nay hoàn toàn máu lạnh, sự sống chết của người khác chưa bao giờ để lại được một vết gợn mong manh trong lòng Minh Hàn. Do Hoàng Dương đang phải cấp cứu trong kia? Không phải! Hoàng Dương cũng đâu là gì với Minh Hàn. Có hay chăng là Minh Hàn cảm thấy có lỗi vì đã để Hoàng Dương liên luỵ, giá như Minh Hàn cho tên tài xế chầu trời ngay từ đầu thi đâu có dẫn đến chuyện này. Minh Hàn nghĩ vậy nhưng càng nghĩ Minh Hàn càng khó hiểu hơn. Đơn giản Minh Hàn không chịu thừa nhận khi Hoàng Dương đỡ nhát dao đó cho mình thì Hoàng Dương đã cắm một cột mốc trong lòng Minh Hàn chứ không phải chỉ là phù du như trước.
Đèn phòng cấp cứu tắt, vị bác sĩ đã có tuổi bước ra.
Minh Hàn đi đến gần bác sĩ. Khác với các gia đình bệnh nhân khác vồn vã, hấp tấp hỏi han bác sĩ thì Minh Hàn hoàn toàn im lặng, khuôn mặt không chứa chút cảm xúc nào, nét buồn trên ánh mắt vừa rồi cũng đã được Minh Hàn cho biến mất.
Bao nhiêu năm làm nghề y, người bác sĩ này chưa từng gặp một con người nào lạ lùng như vậy. Khi Minh Hàn đem Hoàng Dương vào bệnh viện đã khiến ông, một người lão luyện, bị sốc nặng. Trước mắt ông là một người con trai mặc trang phục nữ giới trắng toát dính đầy máu, ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ, khuôn mặt thì lạnh đến không thể lạnh hơn được nữa. Sau phút lạnh gáy ban đầu, ông biết nếu như mình không cứu được người đàn ông được bế vô cùng nhẹ nhàng trên tay cậu thanh niên hơi gầy kia thì có lẽ cả cái bệnh viện và bản thân ông sẽ không thể yên ổn.
Minh Hàn nhẹ nhàng hỏi:
- Anh ấy thế nào rồi?
Vị bác sĩ toát mồ hôi lạnh, đối diện với những ca cấp cứu nguy hiểm có lẽ còn dễ chịu và bớt căng thẳng hơn đối diện với cái giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo và lạnh đến rợn người ấy.
Lấy lại bình tĩnh, bác sĩ đáp:
- Cậu ấy đã qua cơn nguy hiểm, sáng mai sẽ tỉnh lại thôi. Vết thương chỉ ở phần mềm và được cầm máu kịp thời nên cũng không nghiêm trọng lắm.
Minh Hàn cũng không hỏi thêm gì nữa, chậm rãi nói:
- Cảm ơn bác sĩ!
Vị bác sĩ lắc đầu quay đi. Ông không thể hiểu nổi tại sao người ta lại có thể có thần sắc lạnh lùng hơn băng tuyết như vậy. Trở lại với thân phận thật của mình, không có chút trang điểm nào càng khiến cho gương mặt của Minh Hàn băng giá hơn. Có lẽ đây là người đầu tiên và cũng là duy nhất trên đời có thể tạo cho ông cái cảm giác nhiệt độ xung quanh ông đột ngột giảm xuống.
Minh Hàn bước vào phòng bệnh của Hoàng Dương. Lúc này Hoàng Dương vẫn còn hôn mê. Minh Hàn ngồi bên anh, không nói gì, ánh mắt khuôn mặt cũng không bộc lộ cảm xúc nào. Trái tim đã đóng băng bao lâu nay của Minh Hàn dường như đã quên cách rung động và gọi tên tình cảm.
Đâu đây trong bệnh viện vang lên tiếng khóc của những người mất người thân, tiếng khóc của những đứa trẻ sơ sinh cùng tiếng cười của cha mẹ, tiếng cười của những gia đình khi thân nhân của họ qua cơn nguy hiểm.
Đối với hầu hết con người trên đời này, bệnh viện luôn truyền đến cho người ta một cảm giác lạnh lẽo với sắc trắng rùng rợn cùng mùi thuốc khó chịu, hay cảm giác ấm áp khi người ta thoát khỏi căn bệnh đeo đẳng mình. Nhưng với Minh Hàn, tất cả chỉ là hư vô. Lòng Minh Hàn phẳng lặng như làn nước mùa thu và lạnh giá như băng sâu ngàn năm.
Xa xa, ở một góc nào đó của thành phố, mặt trời đang dần nhô lên, đem những tia nắng ấm áp của mùa thu gõ cửa từng căn nhà, từng tổ ấm. Những chú chim non trên những vòm cây cổ thụ cũng bắt đầu kêu những tiếng kêu đầu ngày đòi thức ăn từ mẹ chúng. Nữ thần bình minh đã tạo cho những giọt sương mai thành những hạt ngọc của cuộc sống, cho chúng trở nên đẹp nhất trước khi tàn phai.
Hoàng Dương từ từ mở mắt ra. Ánh nắng buổi sớm từ cửa sổ chiếu vào khiến anh hơi chói mắt. Nhưng điều đó cũng chỉ là một giây thoáng qua. Mắt anh ngay lập tức dán vào thân hình hơi gầy đang đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Hoàng Dương hình dung lại những việc hôm trước và nở nụ cười mãn nguyện khi trước mắt anh lúc này là người ấy. Minh Hàn!!! Minh Hàn đang ở bên anh, đang mặc nam trang đứng trước mắt anh. Anh đã yêu người đó ngay từ lần đầu anh nhìn thấy người đó đứng trên cầu ngắm cảnh hoàng hôn, yêu mà không cần biết đến cái tên, nghe đến giọng nói. Yêu đơn giản là yêu thôi, và anh cũng chẳng thể hiểu nổi tại sao mình lại yêu một người con trai ngay từ cái giây đầu tiên anh trông thấy người đó từ đằng xa. Có lẽ ánh mắt buồn cùng khuôn mặt băng giá, vô hồn đã như một vật nhọn sắc khắc sâu vào tim anh khiến anh không thể nào có thể xoá nó đi được. Phải chăng đó là cái người ta gọi là tình yêu sét đánh? Hoàng Dương không biết, không hiểu và anh cũng không muốn truy tìm nguồn gốc của tình yêu. Điều duy nhất anh rõ lúc này đó là người đang đứng trước mắt anh kia đã đánh cắp trái tim anh và anh cũng tình nguyện dâng hiến cả tính mạng này cho "kẻ cắp" đó.
- Anh tỉnh rồi à?
Minh Hàn quay mặt lại và tiến đến bên Hoàng Dương. Anh hơi tiếc, anh muốn được ngắm Minh Hàn như thế lâu hơn nữa, con mắt anh vẫn chưa đủ thoả mãn.
Hoàng Dương cười cười trước khuôn mặt không cảm xúc của Minh Hàn, nụ cười đẹp tựa xuân sơn tươi trẻ:
- Anh vừa mới dậy thôi!
Minh Hàn tiến đến chiếc bàn, đem phần thức ăn mình đã chuẩn bị sẵn đến cho Hoàng Dương:
- Anh mau ăn đi! – Giọng nói đã trở lại hoàn toàn lạnh lùng.
Hoàng Dương nhìn vào phần thức ăn Minh Hàn làm cho mình. Lúc trước nó đã rất ngon, bây giờ đối với Hoàng Dương thì còn hấp dẫn gấp bội vì đó là đồ người anh yêu làm cho anh.
Đỡ Hoàng Dương tựa vào thành giường, Minh Hàn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh chờ anh ăn.
Hoàng Dương rất muốn ăn, vì thực sự thì từ hôm qua đến giờ chưa có gì vào bụng anh cả, hơn nữa, đồ ăn Minh Hàn làm thì vô cùng ngon. Nhưng bản tính trẻ con nổi lên, Hoàng Dương nhìn Minh Hàn nũng nịu:
- Em có thể bón cho anh không?
Dường như đối diện trước vẻ mặt băng tuyết cũng cam bái hạ phong của Minh Hàn thì Hoàng Dương mất hoàn toàn vẻ lãnh đạm, vô tình vốn có của anh.
Minh Hàn bình thản đáp nhẹ:
- Nếu anh không ăn thì tôi dọn đi.
Hoàng Dương nói gấp:
- Có! Anh ăn, nhưng tay của anh bị gãy rồi!
Khuôn mặt cún con đáng thương, Hoàng Dương nhìn Minh Hàn nhưng có lẽ nó chưa đủ để gợn lên nổi một chút dao động nhỏ nhất trong lòng Minh Hàn.
Lạnh lùng, Minh Hàn nói:
- Tôi sẽ đánh gãy tay phải của anh trước khi bón cho anh ăn!
Hoàng Dương vội xua xua tay phải của mình:
- Anh có thể tự ăn!
Hoàng Dương bắt đầu dùng bữa sáng của mình. Vừa ăn anh vừa nhìn Minh Hàn cười nhưng tuyệt đối nụ cười của anh không được đáp lại dù chỉ bằng một cái nhếch môi của Minh Hàn. Anh không rõ con tim Minh Hàn được làm bằng gì nữa, có thể nói ra những lời nói khiến người khác phát run. Đánh gãy tay người khác đối với Minh Hàn đơn giản cứ như người ta bẻ một que củi vậy.
Bữa ăn của Hoàng Dương trôi qua trong im lặng cùng nụ cười chưa một lần dứt trên môi anh. Chẳng mấy chốc, chỗ thức ăn đã không còn lại chút gì. Quá ngon là cảm nhận của Hoàng Dương lúc này. Ở Minh Hàn luôn có những điểm đặc biệt khác hẳn với số đông, ngay cả cách chế biến thức ăn cũng không giống ai. Và các đầu bếp giỏi được ông Hoàng Thiên và bà Ngọc Mai tuyển chọn cũng đã đều chịu thua Minh Hàn ngay từ lần đầu nhìn Minh Hàn vào bếp hay pha trà.
Minh Hàn dọn xong chỗ bát đĩa đó, nhìn Hoàng Dương bằng cái nhìn vô cảm:
- Bây giờ anh đã biết sự thật, tôi cũng đã nên đi!
Không nói thêm câu nào nữa, Minh Hàn quay đầu, hướng ra khỏi phòng.
Hoàng Dương không kịp suy nghĩ gì, lao vội xuống giường. Anh không thể để cho Minh Hàn đi được, người anh yêu và anh cần là Minh Hàn chứ không phải Minh Hà. Nhưng anh đã quên một điều, cơ thể anh còn quá yếu, anh làm sao có thể theo Minh Hàn được. Và kết quả là anh đã ngã xuống đất khi chưa bước được một bước nào:
- Minh Hàn! Đừng đi! – Hoàng Dương chỉ kêu lên được có vậy.
Minh Hàn đã đi đến cửa, nghe tiếng người ngã cùng tiếng gọi của Hoàng Dương, chợt đứng sững lại. Mọi chuyện với Hoàng Dương, theo như suy nghĩ của Minh Hàn thì giữa hai người họ đâu còn quan hệ gì. Dù vậy, Minh Hàn vẫn ngoảnh mặt lại.
Thấy Hoàng Dương ngã xõng xoài dưới đất, Minh Hàn đỡ Hoàng Dương dậy, thần sắc không có gì thay đổi.
Được Minh Hàn đỡ dậy, Hoàng Dương không nghĩ ngợi gì hết, anh ôm chặt lấy Minh Hàn. Chẳng một chút ấm áp nào! Người Minh Hàn rất lạnh, lạnh như vẻ ngoài toát ra vậy, nhưng Hoàng Dương vẫn muốn ôm cơ thể ấy, ôm thật lâu. Và thật kỳ lạ, Minh Hàn là người rất ghét người khác chạm vào mình, thế nhưng Minh Hàn vẫn đứng yên cho Hoàng Dương ôm. Nhiều lúc Minh Hàn cũng thấy mình thật khó hiểu.
- Đừng bỏ anh mà! Xin em đừng đi!
Ánh mắt cầu xin, Hoàng Dương nhìn vào khuôn mặt vô hồn của Minh Hàn nhưng thực sự anh vẫn không thể nào biết được đằng sau vẻ mặt lạnh lùng của Minh Hàn có chút cảm xúc nào hay không nữa.
Im lặng. Minh Hàn không có bất kỳ sự thay đổi nào cả về trạng thái lẫn cảm xúc.
Hoàng Dương nhìn sâu vào đôi mắt trong suốt, bình lặng đến lạnh lẽo của Minh Hàn:
- Anh yêu em!
Không chờ câu trả lời của Minh Hàn, Hoàng Dương hơi cúi đầu mình xuống, chạm môi mình vào môi Minh Hàn.
Lạnh! Lạnh đến mức khiến Hoàng Dương giật mình. Bờ môi thật mềm nhưng nó không khác nào băng tuyết. Nhưng Hoàng Dương vẫn không muốn rời xa nó. Lạnh là thứ quyến rũ riêng mà chỉ ở Minh Hàn anh mới tìm thấy được.
Ôm chặt Minh Hàn, Hoàng Dương muốn làm cho cơ thể đó ấm lên. Thế nhưng, không những nó không ấm lên mà dường như càng lúc nó càng lạnh hơn và có cả chút gì đó run rẩy. Hoàng Dương đâu biết rằng, khi con người ta đã chôn vùi cảm xúc của mình quá lâu, một khi anh đột ngột khơi dậy nó thì không khác nào anh phá đê để cho dòng nước lũ tuôn trào, cuốn phăng mọi thứ. Tuy nhiên, Minh Hàn luôn biết cách tiết chế cảm xúc của mình, Hoàng Dương phá con đê đó thì Minh Hàn lại dựng lên một con đập lớn hơn, vì thế qua thoáng run rẩy ban đầu, người Minh Hàn lập tức trở lại trạng thái cũ.
Minh Hàn đứng yên, bình thản nói:
- Đã đủ chưa?
Hoàng Dương ngây người và buông Minh Hàn ra. Ánh mắt buồn, Hoàng Dương nhìn Minh Hàn:
- Anh thực sự yêu em! Yêu em ngay từ lần đầu anh nhìn thấy em.
Minh Hàn không đáp, đỡ Hoàng Dương trở lại giường, Minh Hàn biết, cơ thể Hoàng Dương rất yếu, không thể đứng lâu thế này được.
Hoàng Dương nhìn Minh Hàn không chớp mắt và tuyệt nhiên anh không thể hiểu được gương mặt ấy ẩn giấu điều gì. Một khuôn mặt thật đẹp và thật lạnh!
Minh Hàn nhìn thẳng vào Hoàng Dương:
- Tại sao anh yêu tôi?
Hoàng Dương chẳng biết trả lời câu hỏi ấy thế nào nữa, anh chưa bao giờ có thể cắt nghĩa và lý giải được tình yêu. Một con người vô tình và lạnh lùng như anh ngẫm tưởng sẽ chẳng bao giờ có thể yêu ai nhưng tại sao? Anh không hiểu!
Minh Hàn cười khẩy:
- Anh không trả lời được sao?
Hoàng Dương nói:
- Đúng! Anh không biết tại sao anh yêu em nhưng anh chắc chắn một điều rằng con tim anh đã thuộc về em.
Minh Hàn hỏi lại:
- Con tim anh thuộc về tôi?
Hoàng Dương tự tin nói:
- Ngay từ lần đầu anh nhìn thấy em thì nó đã không còn là của anh nữa rồi!
Khoé miệng Minh Hàn nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo:
- Nếu đã vậy thì tôi cũng nên moi nó ra và đem đi đúng không?
Hoàng Dương chịu thua với con người băng này nhưng anh vẫn thản nhiên nói:
- Chỉ cần đó là điều em muốn!
Minh Hàn hướng mắt ra cửa sổ. Nắng đã lên, ánh nắng vàng của mùa thu.
Một lát sau, Minh Hàn nói:
- Anh yêu tôi từ khi nào?
Hoàng Dương nhớ lại một chút rồi đáp:
- Trước ngày cưới khoảng một tháng, anh nhìn thấy em đứng trên cầu Long Biên. Kể từ lúc đó, không lúc nào trong đầu anh không có hình ảnh của em.
Minh Hàn không ngờ cái ngày Minh Hàn buồn chán về chuyện của chị thì Minh Hàn đã kéo theo một "con ruồi" yêu và theo đuổi Minh Hàn đến suốt đời không buông.
Vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc, Hoàng Dương nói:
- Dù em tin hay không nhưng anh vẫn yêu em.
Có một chút gì đó gợn lên trong lòng Minh Hàn:
- Anh có biết tôi là ai không?
Thật sự mà nói, Hoàng Dương không biết gì về Minh Hàn cả. Ngay cả cái tên, hôm qua anh cũng mới biết. Chuyện giữa Minh Hàn và Minh Hà, anh hoàn toàn không hay.
- Dương Minh Hàn. – Hoàng Dương đáp.
- Vậy Dương Minh Hàn là ai?
Hoàng Dương cắn môi:
- Anh không biết.
Minh Hàn nhớ lại một điều gì đó, hình như đó là một lời thề, rồi nói:
- Không biết? Anh yêu mà không cần biết người đó là người thế nào?
Hoàng Dương khảng khái đáp:
- Đúng!
- Ngay cả khi người đó lừa dối anh?
- Anh tin tình yêu của anh sẽ khiến người đó không lừa dối anh.
Minh Hàn lắc đầu nhẹ:
- Tôi đã lừa dối anh rồi đó thôi. Tôi đâu phải Minh Hà nhưng anh cũng đâu có biết.
Hoàng Dương cười:
- Nếu như em không lừa dối anh như vậy thì làm sao anh có thể tìm lại em chứ. Đó chẳng phải là sự lừa dối rất có lợi cho anh sao?
Im lặng.
Kim đồng hồ nặng nề quay.
Hoàng Dương chờ đợi để được lắng nghe giọng nói của Minh Hàn.
- Tôi là em trai song sinh của Minh Hà. – Minh Hàn đáp sau một thoáng trầm lặng.
Hoàng Dương ngạc nhiên:
- Anh chưa từng nghe nói Minh Hà có em trai song sinh.
Dường như chẳng có gì khó hiểu về câu vừa rồi của Hoàng Dương, Minh Hàn nhẹ nhàng đáp:
- Ngay từ nhỏ, tôi đã sống cùng cậu. Hai năm trước cậu tôi qua đời, tôi mới trở lại căn nhà đó. Ngoài chị Minh Hà ra thì mọi người trong nhà đều không dám nhìn vào mặt tôi, họ coi tôi là một tảng băng di động và đáng sợ. Thế nên, chẳng có ai ngoại trừ những người trong gia đình biết Minh Hà có em trai song sinh.
Hoàng Dương chăm chú lắng nghe Minh Hàn. Anh có thể cảm nhận thấy sau lời kể ấy là một con người hoàn toàn cô độc. Chẳng trách Minh Hàn lại lạnh lùng đến vậy.
Minh Hàn nói tiếp:
- Cuộc hôn nhân giữa anh và chị Minh Hà khiến chị ấy vô cùng sầu khổ. Chị ấy rất yêu Duy Bảo và tôi thì muốn chị ấy được hạnh phúc nên đã cải trang thành chị ấy. Bây giờ thì anh đã rõ, tôi không phải là Minh Hà, màn kịch này cũng nên khép lại.
Hoàng Dương cười tươi:
- Đúng! Màn kịch ấy nên khép lại. Sự thật là người anh yêu là em và người anh cưới cũng là em nên em chính là vợ của anh.
Minh Hàn lập tức phá tan nụ cười của Hoàng Dương:
- Trên đời này, ai tôi cũng không ghét và ai tôi cũng chẳng yêu. Vì thế sẽ không bao giờ có chuyện tôi làm vợ của anh. Hơn nữa tôi cũng đã thề với cậu tôi rồi, tôi không thể vi phạm lời thề đó.
Hoàng Dương mắt sáng rỡ:
- Em thề điều gì? Em cũng đã đồng ý trước Chúa sẽ yêu anh trọn đời trọn kiếp đó thôi. Em càng không thể vi phạm lời thề đó.
Minh Hàn có thể bẻ gãy lý luận cùn của Hoàng Dương ngay tức khắc:
- Thề trước Chúa? Tôi không theo Thiên Chúa giáo và anh nghe tôi nói Dương Minh Hàn đồng ý làm vợ Hoàng Dương khi nào?
Hoàng Dương cứng lưỡi. Minh Hàn đứng đó nhưng lời thề mang tên Dương Minh Hà chứ không phải Dương Minh Hàn. Nhưng anh quyết không chịu từ bỏ:
- Lời thề với cậu em là gì, chẳng lẽ cậu em không cho phép em yêu ai sao?
Minh Hàn đáp ngay:
- Đúng! Tôi đã thề điều đó.
Hoàng Dương tròn mắt:
- Tại sao?
Minh Hàn bình thản:
- Cậu tôi nói rằng trên đời này không có một ai tốt cả và tình yêu chính là thứ giả dối nhất.
Hoàng Dương phản bác:
- Đó là do cậu em chưa gặp đúng người thôi. Tình yêu thật lòng sẽ không bao giờ tàn phai.
Minh Hàn cười khẩy:
- Yêu thật lòng ư? Bố tôi nói yêu mẹ tôi thật lòng, mẹ tôi là người duy nhất ông yêu. Nhưng sao? Khi mẹ tôi qua đời thì ông ta cũng có người phụ nữ khác. Còn cậu tôi, dành trọn trái tim cho một người để rồi bị người đó phản bội.
Hoàng Dương khẳng định:
- Anh khác họ. Anh sẽ chứng minh cho em thấy anh không bao giờ hết yêu em.
- Đúng, không ai giống ai. Nhưng điều đó không quan trọng. Trước khi cậu tôi mất tôi đã thề với cậu sẽ không bao giờ yêu ai, sẽ không bao giờ rơi lệ và cũng không bao giờ cười. Tôi không thể làm trái di nguyện của cậu.
Thực ra Minh Hàn nói mới chỉ là một nửa của lời thề. Lời thề ấy sẽ bị phá bỏ với một điều kiện và Hoàng Dương đã vượt qua được điều kiện đó.
Hoàng Dương không biết phải làm thế nào, nhưng anh cũng không chịu im lặng:
- Làm gì có chuyện vô lý thế. Em là người chứ đâu phải gỗ đá mà không bao giờ khóc cũng chẳng bao giờ cười.
Minh Hàn nhìn thẳng vào Hoàng Dương:
- Vô lý? Cậu tôi nói rằng cảm xúc luôn làm rối loạn ý chí của con người. Mười lăm năm nay cậu đã dạy tôi cách thế nào để cho tất cả cảm xúc trong con người mình biến mất.
- Tại sao em lại có một người cậu như vậy chứ? – Hoàng Dương thấy con người đó thật kỳ quái.
Minh Hàn dành cho Hoàng Dương một ánh mắt sắc lạnh:
- Anh có tin tôi sẽ cho anh ra đi luôn không? Tôi chưa bao giờ cho phép ai được xúc phạm đến cậu của tôi dù chỉ một lời.
Đúng thế, người Minh Hàn kính trọng nhất trên đời này là người cậu ấy. Chỉ cần có một lời không tốt của người khác về cậu thì Minh Hàn sẵn sàng cho kẻ đó chầu Diêm Vương.
Hoàng Dương không dám ho he tiếng nào khi nhìn khuôn mặt ấy của Minh Hàn. Anh biết Minh Hàn hoàn toàn có thể làm vậy với anh.
- Nhưng chẳng lẽ em cứ sống như vậy đến suốt đời sao?
Minh Hàn thản nhiên:
- Có vấn đề gì sao? Tôi chẳng làm hại ai và cũng chẳng có ai có thể làm hại tôi.
Hoàng Dương ngập ngừng:
- Nhưng...nhưng... không thể thế được! – Anh chẳng biết nói gì nữa.
- Chẳng có gì là không thể cả.
Hoàng Dương chỉ chờ những câu như vậy của Minh Hàn:
- Em nói đúng, chẳng có gì là không thể. Vì vậy, sẽ có ngày em yêu anh.
Minh Hàn thở dài:
- Tại sao anh lại cố chấp như vậy?
Hoàng Dương đáp gọn:
- Vì anh yêu em.
Suy nghĩ một lát, Minh Hàn nói:
- Nếu như anh có thể hơn tôi tất cả các khả năng cậu tôi đã dạy cho tôi thì tôi sẽ làm người yêu của anh.
Một tia hy vọng loé lên trong lòng Hoàng Dương. Nhưng anh cũng đang thầm cầu nguyện cậu Minh Hàn không dạy võ cho Minh Hàn. Nếu vậy thì mãn đời anh cũng không thắng được.
Hoàng Dương nhanh chóng nói:
- Anh nhất định sẽ làm được. Cậu em đã dạy em những khả năng nào?
Minh Hàn không vội:
- Anh chắc chứ?
Hoàng Dương kiên quyết:
- Được yêu em thì không gì anh không làm hết!
Minh Hàn nhẹ nhàng nói tin xấu cho Hoàng Dương:
- Cậu tôi là một người văn võ toàn tài. Ngoại trừ việc kiểm toán là tôi học trên sách vở trường lớp ra, mọi thứ đều do cậu tôi dạy.
Hoàng Dương mở tròn mắt:
- Hả??? – Hy vọng vừa loé lên thì ngay lập tức bị dập tắt. Đánh thắng Minh Hàn....đợi kiếp sau nhé anh!
Minh Hàn cười nhạt:
- Có vậy thôi đã chịu thua rồi sao?
Hoàng Dương hơi khớp nhưng anh vẫn không nao núng:
- Anh sẽ cố gắng và không bao giờ từ bỏ.
Nhìn khắp phòng một lượt rồi dừng trước khuôn mặt Hoàng Dương, Minh Hàn nói:
- Cầm kỳ thi hoạ, anh giỏi thứ nào nhất trong bốn thứ đó, tôi sẽ cho anh lựa chọn.
Hoàng Dương không tin vào tai mình nữa. Chẳng lẽ Minh Hàn giỏi cả những thứ đó sao? Người anh yêu có phải là người nữa không? Trong bốn thứ đó, thực sự Hoàng Dương chẳng biết thứ nào cả. Cầm? Anh không biết chơi bất kỳ loại đàn nào và anh cũng không có khiếu về âm nhạc. Thi? Hoàng Dương có nặn cả đời cũng không nổi một câu thơ. Hoạ? Anh vẽ con gà ra con cuốc. Kỳ? Trò chơi trí tuệ, Hoàng Dương nghĩ dù anh chưa biết chơi nhưng chắc anh sẽ học được thôi. Thế nên Hoàng Dương quyết định:
- Anh chọn đánh cờ!
Minh Hàn bình lặng đáp:
- Được! Bước đầu tiên anh chỉ cần thắng tôi một ván cờ.
Hoàng Dương lại há hốc miệng:
- Đó là bước đầu tiên thôi sao?
- Đúng vậy. Cầm, thi, hoạ tôi sẽ bỏ qua cho anh.
- Thế thì con gì nữa?
Minh Hàn không đổi sắc mặt đáp:
- Nấu ăn tôi cũng bỏ qua cho anh vì anh là đàn ông, việc đấy tương đối khó. Nhưng anh nhận làm chồng tôi đúng không nào?
Hoàng Dương gật đầu lia lịa:
- Đúng! Đúng!
- Đã là chồng thì phải bảo vệ được người mình yêu đúng không?
Không chờ một giây trôi qua, Hoàng Dương tuyên bố hùng hồn:
- Anh nhất định sẽ bảo vệ được em!
Nếu như là người khác thì có lẽ đã ôm bụng cười rụng răng vì câu nói của Hoàng Dương, nhưng Minh Hàn là người hoàn toàn lãnh đạm nên sắc mặt vẫn không thay đổi:
- Anh nhìn lại mình xem! Bảo vệ tôi?
Hoàng Dương thấy hơi xấu hổ vì thực sự mà nói thì với võ hiên tại của Minh Hàn thì mười Hoàng Dương cũng không phải là đối thủ. Nhưng Hoàng Dương không chịu đuối lý:
- Tôi có thể bảo vệ em bằng nhiều cách mà!
- Như lần vừa rồi hả? – Minh Hàn hỏi lại.
Hoàng Dương ngượng ngùng, cúi mặt xuống. Minh Hàn nói tiếp:
- Cậu dạy võ cho tôi từ năm tôi sáu tuổi. Người bình thường tuyệt đối không làm gì được tôi. Tuy nhiên, không ai không gặp nguy hiểm cả. Thế nên, bước thứ hai, đó là anh phải đánh thắng tôi.
Hoàng Dương nghĩ lại sự việc ngày hôm qua, có đến mấy chục tên đầu gấu còn không làm gì được Minh Hàn nữa là anh. Hoàng Dương oán thầm, tại sao người cậu của Minh Hàn lại tài giỏi đến vậy để bây giờ gây khổ cho anh. Tại sao anh lại không nghĩ rằng do anh đã đặt tình yêu vào người quá xuất sắc bởi lẽ nhiều thứ dù cậu là người dạy nhưng Minh Hàn còn giỏi hơn?
Minh Hàn ngồi chờ đợi câu trả lời của Hoàng Dương. Thực ra Minh Hàn làm vậy cốt để Hoàng Dương bỏ ý định đó. Còn việc thắng dường như không thể bởi khi Hoàng Dương học, Minh Hàn đâu có chơi.
- Nếu anh thắng em thì lời thế ấy được phá bỏ!
Minh Hàn hơi ngập ngừng vì điều kiện lời thề được phá bỏ đâu phải vậy:
- Anh cứ làm vậy đi!
Hoàng Dương không chút do dự:
- Anh sẽ làm được.
Minh Hàn gật đầu thể hiện sự chấp thuận rồi đứng lên. Hoàng Dương vội nắm lấy tay của Minh Hàn, một bàn tay mềm mại và lạnh giá:
- Em định đi đâu vậy?
Minh Hàn lắc đầu vì người đàn ông mệnh danh lạnh lùng và độc tài này, chẳng hiểu anh ta thét ra lửa trong công ty kiểu gì chứ trước mặt Minh Hàn hiện tại thì không khác nào một đứa trẻ:
- Tôi uống nước không được sao?
Hoàng Dương cười tươi:
- Vậy thì được. Anh không muốn ở xa em một chút nào hết. Chỉ khi em ở bên anh, anh mới thấy cuộc sống này ý nghĩa thôi!
Minh Hàn không đáp. Những lời đó của Hoàng Dương dù là thật lòng hay không thì lúc này Minh Hàn cũng không quan tâm.
- Anh cũng muốn uống nước!
Hoàng Dương nói nhưng anh đâu khát, anh chỉ muốn nhận được sự chăm sóc của Minh Hàn mà thôi. Sung sướng là cảm giác lúc này của Hoàng Dương. Tuy còn nhiều khó khăn nhưng Hoàng Dương nghĩ chỉ cần Minh Hàn cho anh một cơ hội thì anh quyết không bỏ qua nó. Sẽ có một ngày tình yêu của anh được đáp lại. Lúc đầu Hoàng Dương nghĩ tại sao Minh Hàn không hề để ý gì đến việc anh và Minh Hàn là người cùng giới nhưng anh cũng ngay lập tức hiểu một con người bất cần đời như Minh Hàn thì chuyện đó đâu quan trọng. Cái Minh Hàn cần không phải là tiếng tốt của người đời mà là một tình yêu chân thành, chung thuỷ. Anh nhất định sẽ khiến cho Minh Hàn cảm nhận được điều đó từ anh.
Nhận cốc nước từ tay Minh Hàn, Hoàng Dương biết để phá tan băng giá trên gương mặt và trong con tim của Minh Hàn thì ngọn lửa tình yêu trong anh cần phải lớn hơn rất nhiều. Và anh sẵn sàng đốt cháy trái tim mình để làm được, để Minh Hàn yêu anh.
Có lẽ chưa bao giờ Hoàng Dương cười nhiều như hôm nay và có lẽ chưa bao giờ Minh Hàn chấp nhận cho người khác nhìn vào mình không chớp mắt như vậy.
Mùa thu đang đi qua và đang khởi sắc cho tình yêu của hai người.
☆*・゜゚・*(^O^)/*・゜゚・*☆
Hoàng Dương tỏ tình rồi !! Mọi người thấy sao nè ?
Đừng quên bỏ lại vài lời cảm nhận nhé ( vote nữa hihi )
~^^~Midori~^^~