Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoán Đổi Cô Dâu

Chương 29: Giải quyết dứt điểm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong lúc cả nhà Quỳnh Nga đang đứng ngồi không yên ngoài phòng cấp cứu để chờ đợi và hy vọng câu nói bình an của bác sĩ cho tình hình của ông Lý Khang thì Hoàng Dương và Minh Hàn đi đến nghĩa trang.

Ngày đầu năm, nghĩa trang lác đác bóng người. Lần đầu tiên đặt chân đến mộ của mẹ và cậu Minh Hàn, Hoàng Dương không hiểu sao anh lại cảm thấy hồi hộp. Điều đáng nói là cảm giác ấy không hề có khi anh đối diện với ông Minh Nhật – bố Minh Hàn. Phải chăng là bởi cái lời thề mà cậu Minh Hàn đã đặt ra? Mặc dù Minh Hàn đã nói rằng lời thề ấy đã bị hoá giải và Hoàng Dương cũng không tin vào quỷ thần cho lắm nhưng ám ảnh về lời thề ấy trong anh vẫn không sao xoá đi được.

- Mộ của mẹ và cậu em ở đằng kia! – Minh Hàn chỉ về hướng Nam và nói.

Hoàng Dương gật đầu, cười nhẹ đi theo Minh Hàn.

Chẳng mấy chốc, hai ngôi mộ khá đặc biệt đã hiện ra trước mắt anh. Minh Hàn thắp hương cho hai ngôi mộ ấy rồi chỉ vào ngôi mộ đã lâu năm, bên trên có trồng hoa hướng dương, nói:

- Đây là mộ của mẹ em! Em cũng chưa từng được gặp mẹ bao giờ!

Hoàng Dương nhìn những cây hướng dương đang đung đưa trong gió cùng bức ảnh người phụ nữ vô cùng xinh đẹp trên tấm bia:

- Mẹ em rất thích hoa hướng dương đúng không? Chẳng trách tại sao trong vườn nhà em chỉ trồng hoa hướng dương.

Minh Hàn gật đầu:

- Đúng vậy! Nhưng đó chỉ là một phần thôi. Hoa hướng dương trong vườn là chị Minh Hà cho người trồng, chị ấy giống mẹ về mọi thứ.

Hoàng Dương im lặng, anh ngắm bức ảnh một lần nữa, nghe Minh Hàn nói tiếp:

- Dạo trước, khi chị Minh Hà bị ép phải kết hôn với anh, chị ấy đã tới đây khóc cả đêm và đã làm cho người ta sợ hết hồn vì tưởng rằng đó là mẹ em hiện hình.

Hoàng Dương phì cười nhưng cũng thấy điều đó hoàn toàn dễ hiểu. Nếu không biết rõ thì nhìn bức ảnh kia, không ai không nói rằng đó là ảnh của Minh Hà.

Chỉ vào ngôi mộ bên cạnh với những cây phong lan, Hoàng Dương hỏi:

- Đây là mộ của cậu em phải không?

Minh Hàn cười nhẹ:

- Cậu em không thích hoa nhưng vì cô Thanh Hương thích hoa phong lan nên trước khi mất, cậu em nói hãy trồng hoa phong lan trên mộ của cậu để cậu có cảm giác như cô ấy đang ở bên mình.

Hoàng Dương lặng nhìn bức ảnh người đàn ông trung niên lạnh lùng trên ngôi mộ rồi lại nhìn Minh Hàn. Hai người ấy thực sự không khác nhau là bao, có chăng là Minh Hàn trắng hơn và đôi mắt thì hút hồn người ta hơn mà thôi. Bây giờ thì anh đã hiểu tại sao Đào Thanh Phong khi mới gặp Minh Hàn lại có thái độ như vậy.

Hoàng Dương khấn lạy trước mộ. Anh không quen khấn bái gì nên chỉ nói vài lời từ đáy lòng mình mà thôi.

Thấy khuôn mặt đượm chút ưu tư của Hoàng Dương, Minh Hàn nhìn anh mỉm cười:

- Cậu em rất nghiêm khắc cũng bởi cậu rất thương em. Chỉ cần là em thích thì cậu sẽ vui vẻ đồng ý thôi!

Hoàng Dương nắm lấy tay Minh Hàn, nhìn sâu vào đôi mắt biết cười với một người duy nhất, nói:

- Nhưng cậu em đã mất, liệu cậu còn có thể hiểu cho chúng ta nữa không?

Minh Hàn sửa lại mấy sợi tóc rối trên trán Hoàng Dương, hướng lòng theo từng cơn gió nhẹ, lẳng lặng không nói gì.

- Hơn nữa, cho dù cậu em chấp nhận để em yêu thì cũng chẳng thể vui vẻ khi em yêu một người đàn ông. – Hoàng Dương nói tiếp.

Minh Hàn nghe vậy thì phì cười, cốc nhẹ lên đầu anh:

- Anh ngốc! Sao kinh doanh thì anh giỏi vậy, thế mà.....

Hoàng Dương thấy khó hiểu:

- Em cười gì chứ? Anh nói gì sai hay sao?

Minh Hàn lắc đầu, cười nói:

- Không lẽ anh nói đúng? Anh thấy thái độ của ông với chúng ta thế nào? Ông có để ý gì đến chuyện đồng tính hay không?

Hoàng Dương nói:

- Ý em là cậu cũng giống đại ca sao?

Minh Hàn mỉm cười, chưa trả lời câu hỏi của anh, nói:

- Anh có biết vì sao lần đầu tiên anh nói anh yêu em, một người cùng giới, em không hề có thái độ khác lạ không?

Hoàng Dương nhớ lại biểu hiện lần ấy của Minh Hàn, đáp:

- Có phải là do lúc đó với em mọi thứ đều là hư vô không?

Minh Hàn gật đầu, nhìn vào bức ảnh cậu nói:

- Đó chỉ là một phần thôi. Nguyên nhân chính là do cậu em.

Hoàng Dương càng nghe càng thấy lạ:

- Do cậu em sao?

Minh Hàn khẳng định:

- Phải! Cậu em là con nuôi của ông nên có tư tưởng rất giống ông. Chỉ vì thất bại trong tình trường cậu mới trở nên lãnh đạm như vậy thôi. Cậu hoạt động cả trong lĩnh vực nghệ thuật nên quen không ít người đồng tính, vì vậy, ngay từ nhỏ em đã biết thế nào là tình yêu không ranh giới, không khoảng cách, không phân biệt.

Hoàng Dương buồn buồn nói:

- Thế nên khi nghe anh tỏ tình em cũng chỉ cảm thấy như nghe một người con gái tỏ tình phải không? Mà việc đó thì em đã nghe đến nhàm tai nên không có gì là lạ cả.

Minh Hàn mỉm cười:

- Nhưng kết quả là anh đã hơn tất cả họ đó thôi. Anh còn chưa thoả nguyện sao?

Hoàng Dương cười tươi rồi hai người vái trước mộ một lần nữa trước khi rời đi.

Những cánh hoa phong lan buông mình theo gió như để đưa tiễn hai người.

Hoàng Dương lái xe về nhà ông Minh Nhật vì anh muốn cải thiện mối quan hệ giữa Minh Hàn và bố. Tất nhiên Minh Hàn đi theo anh dẫu chẳng vui vẻ gì.

Sau màn chào hỏi và chúc sức khoẻ đầu năm, hầu như Minh Hàn không nói gì ngoài vài lời với Minh Hà. Minh Hàn không ghét bỏ ông Minh Nhật và người mẹ kế song cũng chẳng ưa gì họ. Ngược lại thì người mẹ kế cũng không thể hào hứng khi nhìn thấy bộ mặt lạnh như băng giá của Minh Hàn, trước khi nói câu nào, bà ta phải cân nhắc rất kĩ càng như thể Minh Hàn sẽ đưa bà ta ra đường bất cứ lúc nào vậy.

- Bà có gì không vui sao mà làm mặt như đưa đám vậy? – Ông Minh Nhật nhìn vợ mình và nói với giọng hơi khó chịu.

Minh Hàn cười khẩy, im lặng nhìn ra ngoài. Hoàng Dương thì thừa hiểu nguyên nhân là từ đâu nhưng anh không muốn nhắc tới chuyện này ngày đầu năm, anh cười trừ:

- Có lẽ đêm qua thức khuya nên dì còn hơi mệt!

Minh Khang nheo mắt nhìn Minh Hàn rồi nhìn mẹ mình, cười tươi nói với ông Minh Nhật:

- Con vẫn thấy mẹ đang rất vui mà bố. Hôm nay nhà mình đông đủ thế này không vui sao được, phải không mẹ?

Mẹ Minh Khang dẫu lòng nghĩ khác song vẫn gượng cười:

- Phải!

Minh Khang thấy vậy, nói tiếp:

- Mẹ con cười tươi vậy mà bố!

Người mẹ kế nghe vậy thì đỏ mặt, nụ cười của bà được gọi là tươi thì chắc không có nụ cười nào "héo" hết. Minh Hà và Hoàng Dương phải phì cười trước câu nói của Minh Khang trong khi ông Minh Nhật thì thở dài, còn Minh Hàn vẫn không có biểu hiện gì.

- Bố mẹ cháu cho phép chuyện của hai đứa rồi à? – Ông Minh Nhật hỏi.

Hoàng Dương gật đầu cười:

- Vâng ạ! Bố con có một điều kiện nhỏ thôi.

Ông Minh Nhật lấy làm thắc mắc:

- Điều kiện gì?

Hoàng Dương nghĩ lại điều đó thấy vui hẳn lên:

- Bí mật! Đến ngày cưới của chúng con, mọi người sẽ biết thôi ạ.

Minh Khang thoáng ngạc nhiên rồi vui vẻ nói:

- Hai anh sẽ cưới thật sao? Anh Hoàng Dương sướng quá ha, đây là lần thứ ba anh được làm chú rể rồi nhé!

Hoàng Dương cười:

- Lần trước đâu có thể tính được hả em?

Ông Minh Nhật thì không vui như Minh Khang, nhìn sâu vào mắt Minh Hàn, nhẹ nhàng nói:

- Con muốn tổ chức lễ cưới thật ư?

Với ông Minh Nhật thì dường như Minh Hàn nói nửa câu đã nhiều, chỉ gật đầu, không đáp.

Hoàng Dương vẫn không ngừng cười, nhưng khuôn mặt trở nên nghiêm túc hơn một chút:

- Hy vọng bố và dì đồng ý cho chúng con!

Minh Hàn nắm tay Hoàng Dương, nhìn anh mỉm cười, cảm giác như mọi thứ xung quanh không hề có ý nghĩa gì, sự chấp thuận của ông Minh Nhật không còn quan trọng nữa.

Ông Minh Nhật nhìn ánh mắt Minh Hàn dành cho Hoàng Dương như lạc vào thế giới của họ, ông cúi đầu, lẳng lặng không nói gì.

Minh Khang không muốn không khí im lặng này cứ tiếp diễn, cậu hướng mọi người sang chuyện khác:

- Bố à, chúng ta thử tính xem nên đi chơi ở đâu trong những ngày sắp tới. Tết năm ngoái đã không vui gì rồi.

Minh Hà ngay lập tức ủng hộ:

- Đúng rồi đó!

Quay sang Minh Hàn, chị nói tiếp:

- Minh Hàn! Em muốn đi đâu?

Thế rồi, mọi người cùng nhau đưa ra những địa điểm lý thú cho ngày đầu năm. Cả nhà nói chuyện vui vẻ hơn, khoảng cách ban đầu được giảm bớt. Dường như ông Minh Nhật cũng đã coi Hoàng Dương như một đứa con trong gia đình.

Tối hôm ấy, sau khi trở về từ nhà ông Minh Nhật, Hoàng Dương và Minh Hàn nắm tay nhau bước chậm rãi trên cây cầu của lịch sử ngắm dòng sông Hồng êm đềm chảy trong ngày đầu năm.

- Trước đây, chẳng bao giờ anh đến cây cầu này. Hay nói đúng hơn là đi ngang qua nhưng anh không thể hiểu vì sao người ta gọi nó là ký ức của Hà Nội. Song từ lần đầu tiên được thấy em thì với anh mọi thứ về cây cầu này hoàn toàn khác. – Hoàng Dương hướng ánh mắt đến phía xa xa và nói.

Minh Hàn mỉm cười nhìn anh rồi giọng trầm lắng hơn:

- Em cũng không biết từ khi nào em thường xuyên lui tới cây cầu này nữa. Chỉ biết rằng nó giúp em cân bằng tâm lý mỗi khi em phải kiềm chế tình cảm của bản thân mình.

Hoàng Dương nghe vậy thấy lòng nhói đau. Nghĩ đến tuổi thơ không một ngày vui của Minh Hàn, anh vừa xót xa vừa càng thêm yêu con người đang đứng trong vòng tay anh và nguyện sẽ làm hết mình để nụ cười mãi mãi hiện hữu trên môi Minh Hàn.

- Từ nay trở đi, em không cần kiềm chế cảm xúc nữa, hãy để cho nó được bộc lộ một cách tự nhiên đi em! – Giọng trầm ấm, Hoàng Dương nói.

Minh Hàn im lặng để cho những cơn gió lạnh vuốt ve khuôn mặt mình. Không phải Minh Hàn không muốn cho cảm xúc được giải phóng mà đơn giản mỗi lần cảm xúc trong Minh Hàn bột phát là một lần sóng gió nổi lên, kẻ mất người còn, kẻ sống người chết. Lần đầu tiên là đám người của Hoàng Lâm; lần thứ hai khi trái tim được đánh thức, Minh Hàn trở thành người yêu của Hoàng Dương khiến anh phải bỏ nhà ra đi và nhập viện hôn mê hai tháng liền sau đó; đến lần thứ ba là lòng thù hận trỗi dậy, Minh Hàn khiến cho cả nhà Quỳnh Nga chao đảo, chưa rõ sẽ tan tành đến mức nào.

Nghĩ tới đó, Minh Hàn liền nói:

- Anh có muốn biết trong những ngày qua em đã làm những gì không?

Hoàng Dương đã muốn biết từ rất lâu, song chỉ vì anh tin tưởng Minh Hàn không bao giờ giấu anh điều gì, khi nào thích hợp Minh Hàn sẽ nói cho anh nên anh không hỏi mà thôi. Lúc này, nghe Minh Hàn hỏi vậy, Hoàng Dương gật đầu.

Đôi mắt trở nên lạnh lẽo hơn, Minh Hàn chậm rãi nói:

- Em biết em không nói thì anh cũng đã đoán ra. Thực sự khi nhìn Quỳnh Nga hành hạ anh và nghe những lời nói lẳng lơ của cô ta tối hôm đó em đã định giết chết cô ta ngay lập tức. Nhưng nghĩ lại thì cũng chỉ vì cô ta yêu anh nên em đã không hạ sát.

Hoàng Dương nhớ lại đêm đó, anh không khỏi cảm thấy hơi rùng mình.

Một thoáng im lặng, Minh Hàn nói tiếp:

- Tuy nhiên tội chết có thể tha, còn tội sống thì không thể. Em chưa bao giờ cho phép và bỏ qua cho kẻ nào dám động chạm dù chỉ một sợi tóc đến người em yêu quý. Và em đã tìm đến Khánh Ly vì điều đó.

Thế rồi, Minh Hàn tiếp tục kể cho Hoàng Dương về mọi thứ. Cuối cùng Minh Hàn nói:

- Cho Đức Thành ngồi bóc lịch cả đời thì em có thể làm được, còn việc hợp thức hoá số tài sản đó nằm ngoài khả năng của em. Thế nhưng, em tin anh có thể làm được.

Hoàng Dương nghĩ rất nhanh, mỉm cười:

- Chuyện đó không khó lắm. Như em nói, hiện tại ông Lý Khang phải nhập viện thì càng dễ hơn, vợ ông ta sẽ không thể làm gì ngoài việc dâng số cổ phần cho chúng ta.

Minh Hàn cười tinh quái:

- Và như vậy anh sẽ yên yên ổn ổn ngồi lên ghế Chủ tịch tập đoàn Khang Thịnh.

Hoàng Dương ngây người trước lời Minh Hàn rồi cười tươi:

- Em đã biết rồi sao? Người anh yêu giỏi quá đi thôi!

Nguyên trong tập đoàn Khang Thịnh thì ông Lý Khang có khoảng 70% số cổ phần. 30% cổ phần còn lại nằm trong tay rất nhiều cổ đông khác. Và sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như phần lớn số cổ đông ấy không phải do Hoàng Dương đứng sau. Tổng số cổ phần anh có ở đó khoảng 20%. Bây giờ, Minh Hàn giúp anh có được thêm 30% cổ phần nữa từ ông Lý Khang thì tất nhiên anh có thể danh chính ngôn thuận trở thành người đứng đầu tập đoàn Khang Thịnh. Còn tại sao Minh Hàn biết Hoàng Dương là người đứng sau đám người kia thì không khó. Khi tập đoàn Thiên An có nguy cơ bị hai tập đoàn kia lấn át, Minh Hàn biết chắc chắn Hoàng Dương sẽ chẳng ngồi yên chờ kẻ địch đến phá nên khi điều tra về tập đoàn Khang Thịnh, Minh Hàn không ngạc nhiên lắm về nguồn thông tin này.

Minh Hàn véo nhẹ vào má anh, cười nói:

- Anh cũng giỏi nịnh quá đi thôi!

Hoàng Dương ôm lấy Minh Hàn, cười:

- Anh tốn bao công sức mới có thể lấy được 20% cổ phần trong khi em chỉ mất một buổi tối đã......

Minh Hàn hôn lên môi để lại câu nói còn dang dở của anh rồi nói:

- Không thể nói như vậy được. Việc anh làm là kinh doanh một cách chân chính, còn em là dùng những tiểu xảo để thắng trong ván bài đỏ đen. Nếu không phải bất đắc dĩ thì em không dùng cách đó đâu.

Hoàng Dương ừm một tiếng, nhẹ nhàng nói:

- Thật ra thương trường cũng không khác một ván bài là bao. Ở đó người ta lừa lọc nhau, gài bẫy nhau, kẻ thắng là người biết nắm lấy điểm yếu của người khác để điều khiển người đó theo ý mình giống như em điều khiển những con bài vậy.

Minh Hàn gật đầu:

- Hy vọng sau lần này Quỳnh Nga sẽ rút ra được một bài học.

Hoàng Dương nói:

- Nếu được như vậy thì không gì bằng nhưng anh nghĩ với bản tính của cô ta thì điều đó dường như là không thể. Có lẽ bây giờ cô ta đang tính xem làm thế nào để trả thù hai chúng ta.

Minh Hàn thản nhiên mỉm cười nói:

- Vậy anh đã sẵn sàng đấu với cô ta chưa?

Hoàng Dương cười tươi:

- Không lẽ có thể chưa hay sao?

Minh Hàn gật đầu hài lòng, dựa vào vai anh rồi cả hai ngắm cảnh Hà Nội về đêm.

Ngược dòng thời gian để trở lại với sáng nay, ông Lý Khang mau chóng được đưa đi cấp cứu.

- ANH BIẾN ĐI ĐÂU RỒI HẢ? BỐ NHẬP VIỆN RỒI ANH BIẾT KHÔNG? – Quỳnh Nga tức giận hét lên trong điện thoại sau khi phải nghe mấy hồi tút tút kéo dài và tắt máy ngay sau đó.

- Đức Tuấn đang ở đâu vậy? Nó sắp tới chưa con? – Mẹ Quỳnh Nga sụt sùi hỏi trong lúc chờ đợi ngoài hành lang bệnh viện.

Quỳnh Nga gắt:

- Con có phải là cái đuôi của anh ta đâu mà biết. Vài ngày không về nhà chắc chắn là vì đi tìm cái mụ vợ nghèo kiết xác ấy rồi.

Người mẹ im lặng, gục mặt xuống cho hai dòng lệ tuôn rơi kèm theo một niềm ân hận khó nói nên lời.

- Haizz!.... – Đức Thành thở dài và đứng dựa lưng vào cánh cửa phòng bệnh.

Quỳnh Nga không muốn thời gian chờ đợi kéo dài như vô tận, cô ta tranh thủ làm rõ những thắc mắc trong đầu mình bằng việc mở lại tờ giấy đã khiến ông Lý Khang ra nông nỗi này để xem rốt cuộc nó là gì mà có sức mạnh ghê gớm đến vậy. Và vừa đọc được vài dòng đầu thì mặt Quỳnh Nga đã biến sắc, cô ta đứng dậy, chậm rãi tiến về phía Đức Thành.

BỐP!!! – Ánh mắt toé lửa và đầy giận dữ, Quỳnh Nga đã tát mạnh vào mặt em trai của mình và để lại trên đó hình bàn tay năm ngón.

- TAO ĐÃ NÓI VỚI MÀY THẾ NÀO? MÀY MUỐN CẢ CÁI NHÀ NÀY RA ĐƯỜNG HẢ?

Đức Thành nín thinh không đáp, đôi tay muốn đưa lên xoa bớt sự bỏng rát trên khuôn mặt nhưng chẳng thể bởi nó đã sớm gãy. Hắn cúi gằm mặt xuống, lòng giận trời oán đất cho cái xui xẻo của hắn.

Mẹ Quỳnh Nga đột nhiên thấy Quỳnh Nga tát Đức Thành và giận đến tím mặt như vậy thì rất đỗi sửng sốt, vội vàng đến bên Đức Thành, hỏi Quỳnh Nga:

- Có chuyện gì không từ từ nói được sao mà con lại đánh nó như vậy?

Quỳnh Nga ném thẳng tờ giấy về phía mẹ mình, nói:

- Mẹ tự xem đi!

Mẹ Quỳnh Nga cúi xuống nhặt tờ giấy đang trên đà rơi xuống đất. Không khác Quỳnh Nga là mấy, khi vừa lướt qua nội dung thì người bà ta đã run lên:

- Thế này....là...thế...nào...hả Đức Thành? Tại sao...con...con....

Đức Thành chưa biết nói gì thì Quỳnh Nga đã đáp thay lời:

- Còn thế nào nữa? Là tại mẹ nuông chiều nó đấy. Mẹ nhìn nó xem có ra hồn người nữa không?

Chỉ tay vào mặt Đức Thành, Quỳnh Nga nói tiếp:

- Mày làm gì mà để bị đánh cho đến mức này? Không lẽ mày chưa biết nó là ai sao mà còn dây dưa với nó?

Đức Thành tiếp tục câm nín cho Quỳnh Nga xả hơi giận nhưng cũng không được bao lâu thì....

- Chị thì sao? Chị nhìn lại mặt mình đi rồi hãy nói tôi! Chị đã tự soi gương cho cái bản thân của chị chưa?

BỐP!!!! – Một cái tát nữa giáng xuống mặt Đức Thành.

- MÀY DÁM CÃI LẠI LỜI TAO THẾ HẢ? CHỈ VÌ CÁI THẰNG PHÁ GIA CHI TỬ NHƯ MÀY MÀ BỐ PHẢI NẰM TRONG KIA MÀY BIẾT KHÔNG? – Mặt Quỳnh Nga đỏ bừng, giận đến cực điểm.

Đức Thành liền một lúc phải hứng chịu hai cái tát rất lấy làm khó chịu:

- Tại tôi hết hay sao? Chị có biết chị đã làm cho cái gia đình này bẽ mặt thế nào không hả? Tôi cùng lắm cũng chỉ nợ tiền người ta, còn chị, chị bôi nhọ danh dự của.....

- HAI ĐỨA CÓ IM HẾT ĐI KHÔNG? CHẲNG LẼ CÒN CHƯA ĐỦ CHUYỆN NHỨC ĐẦU HAY SAO? - Mẹ Quỳnh Nga lên tiếng, ngắt lời Đức Thành.

- BÀ KHÔNG CÓ QUYỀN NÓI!!! – Quỳnh Nga và Đức Thành đồng thanh.

Nhìn Đức Thành một cái thật nhanh, Quỳnh Nga chuyển qua mẹ mình:

- Bà không có tư cách làm mẹ. Uổng công chúng tôi yêu quý, tôn trọng và tin tưởng bà mà bà lại phản bội lại bố và chúng tôi. Nếu không phải vì bà thì cái nhà này đã không.....

BỐP!!! – Cái tát thứ ba trước cửa phòng bệnh của ông Lý Khang nhưng không phải dành cho Đức Thành mà là cho Quỳnh Nga.

- Con...con...con... – Nước mắt lăn dài, mẹ Quỳnh Nga nghẹn ngào không nói nên lời.

Quỳnh Nga một tay xoa bên má đang rát bỏng, một tay chỉ vào mặt mẹ mình:

- Tôi làm sao? Bà có quyền gì mà đánh tôi?

- Bà sinh ra tôi thì sao chứ? Bà thử xem lại tư cách làm mẹ của bà xem.

- Bây giờ bà còn khóc lóc cái nỗi gì? Mèo khóc chuột hả?

- Tôi nói cho bà hay nếu hôm nay bố có mệnh hệ gì thì bà cũng không xong với chúng tôi đâu.

-..........

Lúc này thì Đức Tuấn cũng cuống cuồng chạy tới nơi sau cuộc gọi không đầu không đuôi của Quỳnh Nga.

- Bố đâu rồi? Bố có làm sao không? Tại sao lại như vậy? – Đức Tuấn vội vã hỏi.

Chẳng có một câu trả lời nào đáp lại Đức Tuấn, ba người ngoảnh mặt đi ba hướng khác nhau với ba vẻ mặt không giống nhau. Nếu như mẹ Quỳnh Nga khóc cho sự xấu hổ, cho niềm ân hận, Quỳnh Nga giận đến tím tái mặt mày thì Đức Thành cúi gằm mặt xuống.

Đức Tuấn ngơ ngác nhìn cả ba, không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, vừa rồi anh ở hành lang phía xa còn nghe thấy tiếng tranh cãi rất lớn của ba người mà giờ đây thì tất cả đã nín thinh cứ như đài phát bỗng nhiên bị ngắt điện vậy.

- Có chuyện gì vậy mọi người? Bố sao rồi? – Đức Tuấn lo lắng, tiếp tục hỏi.

Im lặng.

Không ai lên tiếng.

Sắc mặt và trạng thái cũng không hề thay đổi.

- Mẹ! Tại sao mẹ lại khóc vậy? Không lẽ bố..... – Đức Tuấn lay người mẹ anh.

- Đức Thành! Tay em làm sao vậy? Ai đã đánh em ra thế này?

- Nói cho anh biết đi Quỳnh Nga!

-........

Trước sự sốt sắng của Đức Tuấn, cả ba vẫn như những bức tượng vậy làm cho Đức Tuấn vốn đã đứng ngồi không yên, nay lòng nóng như lửa đốt. Dần dần, anh không thể kiềm chế bản thân mình nữa, tức giận gắt:

- Tại sao không ai trả lời tôi hết vậy? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Cho đến lúc này, Quỳnh Nga mới đưa cho anh một ánh mắt đầy chán nản, chỉ vào tờ giấy trên mặt đất:

- Lý do là ở đó, anh xem đi rồi sẽ biết!

Đức Tuấn khó hiểu, anh làm theo lời Quỳnh Nga và tờ giấy ghi nợ một lần nữa được nhặt lên. Chẳng hiểu tờ giấy đó có ma lực thế nào mà ai xem đến nó thì mặt cũng trở nên vô cùng khó coi và tất nhiên Đức Tuấn cũng không ngoại lệ. Anh hướng ánh mắt lạnh lùng, đầy sát khí về phía Đức Thành:

- Em hãy cho anh một lời giải thích!

Đức Thành đánh mắt qua trái, lại đưa mắt qua phải. Sau hai lần bị chất vấn trước, hắn đã trở nên thông minh hơn và chẳng dại gì hắn chịu làm tâm điểm của sự chú ý:

- Thế thì đã sao chứ? – Đức Thành nói cứng – Bố nhập viện cũng đâu phải tại em.

Đức Tuấn nghe câu ấy của em trai thì càng khó chịu hơn:

- Không phải tại em thì tại ai?

Đức Thành hướng ánh mắt của Đức Tuấn qua mẹ:

- Anh đi mà hỏi mẹ ấy!

Đức Tuấn ngạc nhiên vì câu nói ấy của Đức Thành, không lẽ bố anh nhập viện lại có thể là do mẹ anh sao? Anh vẫn biết rằng bố mẹ anh hay xích mích, to tiếng với nhau nhưng rồi thì cũng êm đẹp, trước nay chưa từng có chuyện gì lớn xảy ra. Hơn nữa hôm nay mới là Mồng Một Tết, không lẽ hai người đã cãi nhau rồi sao?

- Mẹ! Mẹ nói cho con biết đi! – Đức Tuấn nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ của mẹ anh và hỏi.

Mẹ anh lắc đầu không đáp, đôi chân dường như đứng không vững nữa, ngồi khuỵ xuống đất.

Thấy vậy Quỳnh Nga cười khẩy:

- Người mẹ "kính yêu" của chúng ta đã cắm sừng bố và chuyện bại lộ nên.....hừ.... – Quỳnh Nga giận quá không nói tiếp nữa.

Tuy nhiên, chỉ thế thôi cũng đủ khiến đầu óc Đức Tuấn quay cuồng, anh không thể tin vào đôi tai mình nữa. Có lẽ có một sự nhầm lẫn nào đó ở đây. Đức Tuấn nghĩ vậy. Dù bố anh hay ghen bóng ghen gió nhưng chưa bao giờ anh nghi ngờ mẹ của mình.

Ngồi xuống cạnh mẹ, đôi mắt Đức Tuấn đã đỏ lên, anh hỏi chậm:

- Mẹ! Lời của Quỳnh Nga không phải là sự thật có phải không? Mẹ nói đi! Đó chỉ là lời.....

Quỳnh Nga nghe Đức Tuấn nói vậy thì cơn giận lại bốc lên:

- Muốn biết thật hay không anh về nhà mà coi. Vật chứng còn đầy đủ ở nhà ấy.

Đức Tuấn không chú ý đến lời Quỳnh Nga, tiếp tục hỏi mẹ bằng giọng nói chân thành nhất nhưng đáp lại anh chỉ là

- Mẹ...mẹ...mẹ.... – Những chữ mẹ kèm với tiếng khóc không thốt nên lời.

Đôi tay Đức Tuấn rời khỏi bờ vai mẹ anh và buông thõng xuống. Tuy mẹ anh chưa bao giờ chấp nhận và luôn ngăn cản anh và Khánh Ly nhưng mẹ vẫn là người mà anh kính trọng, tin tưởng nhất. Vậy mà giờ đây người ấy lại là người phản bội, phá vỡ gia đình anh khiến cho bố anh không rõ sẽ sống chết thế nào. Sự thật này thực quá tàn nhẫn, làm sao anh có thể chấp nhận nó đây? Đôi mắt rưng lệ, Đức Tuấn ngồi phệt xuống đất.

Quỳnh Nga nghe tiếng khóc của hai người thì máu nóng bốc lên, cô ta lấy tay đẩy vào vai Đức Tuấn cho anh ngẩng mặt lên.

- Anh khóc gì chứ? Không lẽ anh mong bố có chuyện sao mà khóc. Người phụ nữ lẳng lơ đó không xứng đáng làm mẹ của chúng ta.

Không thể nào gạt bỏ được sự kính ái đối với mẹ mình trong giây lát như Quỳnh Nga, Đức Tuấn khó có thể chịu nổi khi Quỳnh Nga dùng chữ lẳng lơ cho mẹ:

- Em không được nói mẹ như vậy. Mọi chuyện còn chưa rõ ràng mà.

Quỳnh Nga hừ một tiếng, cau mày nói:

- Sao anh còn u mê như vậy? Người phụ nữ lăng loàn đó.....

Quỳnh Nga chưa nói hết lời thì Đức Tuấn đã đứng bật dậy, bàn tay giơ ngang chừng chuẩn bị tát Quỳnh Nga nhưng đành buông xuống, thất vọng nói:

- Dù có thể nào đi chăng nữa thì mẹ cũng là mẹ của chúng ta. Em đừng nói thế!

Quỳnh Nga thấy Đức Tuấn như vậy thì lấy làm giận lắm song cũng không nói thêm gì nữa, chỉ hừ một tiếng rồi đứng dựa vào tường.

Không lâu sau đó thì đèn phòng cấp cứu cũng tắt.

- Ai là người nhà bệnh nhân? – Bác sĩ bước ra và cất tiếng hỏi.

Ngay lập tức cả bốn người dù đang ở bất kì tư thế nào cũng vội vàng vây quanh bác sĩ:

- Chồng/ bố tôi thế nào rồi? – Cả bốn đồng thanh.

- Bố tôi không sao chứ? – Đức Tuấn nói thêm.

Bác sĩ nhìn qua mọi người rồi nói:

- Ông ấy bị tai biến mạch máu não. Hiện tại đã qua cơn nguy hiểm nhưng....

Quỳnh Nga sốt sắng hỏi:

- Nhưng sao hả bác sĩ? Không lẽ......

Bác sĩ gật đầu:

- Ông ấy đã bị mất đi ý thức và cả đời này sẽ không thể xuống giường được nữa.

Câu trả lời của bác sĩ không khác nào sét đánh ngang tai cả bốn người khiến cho cả bốn chấn động toàn thân.

- Mẹ! Tỉnh lại đi mẹ! Mẹ ơi!...... – Đức Tuấn vừa đỡ vừa gọi mẹ anh bởi bà đã không thể tự chủ được mà ngất đi sau câu nói của bác sĩ.

Bác sĩ ngay tức khắc sơ cứu cho bà ta tỉnh lại rồi nói:

- Gia đình nên giữ gìn sức khoẻ, từ nay trở đi bệnh nhân rất cần sự chăm sóc của mọi người.

Quỳnh Nga nói:

- Nếu được điều trị tốt và chịu khó rèn luyện thì bố tôi có thể.....

Đáp lại hy vọng nhen lên của Quỳnh Nga là cái lắc đầu và thở dài của bác sĩ. Sau đó ông quay đầu bước đi.

Quỳnh Nga thất vọng, ngồi khuỵ xuống, nước mắt cũng bắt đầu lăn trên má cô ta. Tình phụ tử là thứ tình cảm bẩm sinh, không ai có thể nào chối bỏ nó. Hơn nữa, Quỳnh Nga lại được ông Lý Khang chiều chuộng hết mực, làm sao cô ta không yêu thương bố mình hết lòng cho được. Giờ đây nghe lời bác sĩ nói, cô ta cảm tưởng như có những đòn búa đang giáng mạnh vào ngực mình vậy.

Gió thổi nhẹ. Quỳnh Nga đưa tay đỡ lấy những dòng nước mắt đang nhỏ xuống. Tại sao lại có thể như vậy chứ? Mới sáng đây thôi, ông Lý Khang vẫn còn đang rất khoẻ mạnh kia mà. Nhưng giờ thì đã..... Không! Không thể nào như vậy được. Quỳnh Nga không muốn tin vào sự thật này, cô ta phải vào xem ông Lý Khang thế nào rồi, chưa tận mắt nhìn thấy thì cô ta sẽ không bao giờ tin.

Quỳnh Nga đứng bật dậy nhưng cửa phòng thì vẫn đóng. Hiện tại cô ta được chưa phép vào thăm bệnh.

- MỞ CỬA RA! MỞ CỬA RA CHO TÔI!.... – Quỳnh Nga đập cửa và hét lên.

Người y tá mau chóng ngăn Quỳnh Nga lại:

- Cô hãy bình tĩnh đi! Nếu cô cứ làm như vậy có thể tình trạng của bệnh nhân sẽ xấu đi.

Thất vọng, Quỳnh Nga xô người y tá ra và ôm mặt chạy đi.

Đức Tuấn đau lòng gọi với theo:

- Quỳnh Nga! Em đi đâu vậy?

Thế nhưng Quỳnh Nga không ngoảnh mặt lại nữa. Cô ta lao ra ngoài bệnh viện. Nước mắt rơi xuống cho đôi mắt đỏ ngàu, miệng rít lên đầy oán hận: "Dương Minh Hàn! Tất cả là tại mày! Tao sẽ không tha cho mày đâu!"

................................

Những ngày sau đó, mọi thứ cứ tuần tự tiếp diễn. Hoàng Dương và Minh Hàn vui vẻ đi chơi Tết cùng với những người trong gia đình Minh Hàn. Bên cạnh đó anh cũng xúc tiến việc hợp thức hoá số cổ phần kia và dường như tất cả đều rất thuận lợi bởi mẹ Quỳnh Nga một phần thì thương Đức Thành, không muốn hắn chịu khổ, phần khác thì bà ta cũng chẳng có hơi sức nào mà để ý đến chuyện công ty trong khi ông Lý Khang không khác nào người thực vật.

Về phần Quỳnh Nga, cô ta cũng chẳng hề có động tĩnh gì cả, có lẽ nào Quỳnh Nga đã suy nghĩ thông suốt rồi chăng? Điều đó thì chẳng ai có thể biết ngoài cô ta. Ông Lý Khang cũng đã xuất viện về nhà và những ngày này, Quỳnh Nga lấy việc chăm sóc ông Lý Khang là việc quan trọng nhất, những chuyện khác hình như cô ta không để tâm nữa.

Sáng nay, Quỳnh Nga sai người đưa ông Lý Khang ra ngoài hiên tắm nắng. Nắng xuân dịu nhẹ, phảng phất hương hoa cỏ thật dễ làm cho người ta thấy thư thái và dễ chịu. Nắng chiếu trên những tán cây của khu biệt thự rồi hắt xuống người nằm đó, nét mặt đã xanh xao, hình dung tiều tuỵ. Tất nhiên ông ta chẳng thế nào cử động được cũng như không thể suy nghĩ và hiểu bất cứ thứ gì.

- Bố thấy trời hôm nay có đẹp không? – Quỳnh Nga hướng mắt mình ngắm toàn cảnh khu biệt thự rồi nói.

-..............

Đáp lại cô ta là sự lặng im. Cô ta biết điều đó chứ. Thế nhưng trong thâm tâm Quỳnh Nga thì người nằm trước mắt cô ta không phải là cái xác không hồn mà vẫn có tri giác. Cô ta nghĩ thế và tự an ủi mình để cho cuộc trò chuyện bớt tẻ nhạt hơn. Có lẽ có tiếng nói vẫn làm cho người ta thấy thoải mái hơn là sự im lặng triền miên.

- Bố nhìn hạt sương kia kìa, nó đẹp có thua kém nào những viên pha lê đâu. Con vẫn nhớ khi con còn nhỏ, con đã đòi bố lấy những hạt sương ấy để kết thành một sợi dây chuyền. Lúc đó, bố giải thích thế nào con cũng không nghe, bố mua về một chuỗi ngọc trai rất đẹp con cũng không chịu, nhất quyết đòi những hạt sương mong manh ấy. – Quỳnh Nga nhìn những giọt sương mai với đôi mắt của sự hoài niệm.

-.................

Gạt mấy sợi tóc lất phất bay, cô ta cười nói tiếp:

- Bố nhớ không bố, con đã dỗi và bỏ ăn hai ngày liền làm bố luống cuống chân tay. Nếu là ông bố khác, có lẽ đã mắng và đánh cho con một trận vì những chuyện viển vông nhưng bố lại chẳng hề mắng con lấy một câu. Hơn thế, bố còn nghỉ việc, nhịn ăn cùng con. Bố đã bảo: làm bố mà không đáp ứng được nhu cầu của con mình thì không xứng đáng làm bố.

-............

- Con chẳng biết điều đó có đúng không song lúc đó đầu óc non nớt của con nhanh chóng bị bố thu phục. Bố đã giả vờ đói lả chết làm con sợ hết hồn và phải hét lên rằng con không cần dây chuyền bằng sương kia nữa mà chỉ cần bố sống lại thôi.

-.............

- Khi ấy, bố đã bật dậy và ôm lấy con. Còn lúc này thì sao đây hả bố? Những hạt sương vẫn còn đó, ngày ngày đậu trên lá non mà sao bố không cùng con ngắm nhìn chúng như xưa nữa.

-.............

Quỳnh Nga đưa tay lau đi dòng nước mắt đã rơi xuống tự khi nào:

- Bố ơi! Chúng đang nhìn bố kìa! Bố có thấy chúng không?

-.........

- Có đúng không bố! Con là đôi mắt của bố mà, bố hãy nhìn chúng qua mắt của con bố nhé!

-.............

- Bố không nói là bố đồng ý rồi đấy. Chúng ta đi dạo thôi bố!

Nói rồi, Quỳnh Nga đứng lên, cho người đẩy chiếc giường của ông Lý Khang đi chầm chậm trong vườn. Đến đâu, thấy gì, cô ta cũng nói như thể ông Lý Khang đang trò chuyện với cô ta và là một người hoàn toàn bình thường vậy. Thỉnh thoảng cô ta còn reo lên với vẻ mặt thích thú nhưng đằng sau đó là những giọt nước mắt đang chảy ngược vào trong.

Chuông điện thoại reo, không biết ai gọi nữa nhưng khi nghe xong thì sắc mặt Quỳnh Nga đã đổi khác. Nụ cười gượng gạo đã trôi theo nước mắt để lại một khuôn mặt chứa đầy niềm hận thù.

- Bố từng dạy con là con gái họ Lý thì không được yếu đuối, phải luôn luôn mạnh mẽ đúng không? Con sẽ vâng lời bố, con hứa sẽ không rơi nước mắt nữa đâu!

-.............

- Nhà chúng ta đâu phải để cho người muốn làm gì thì làm phải không bố? Từ nhỏ, bố đã luôn bênh vực con, không cho phép kẻ nào dám động đến một sợi tóc của con dù con rất ngang ngược. Và bây giờ, con lớn rồi, con cũng không cho kẻ nào sống yên lành khi làm hại bố đâu.

-.............

- Bố chờ con nhé! Con đi một lát rồi sẽ về ngay!

-.............

Quay sang người giúp việc, Quỳnh Nga lạnh lùng nói:

- Đưa bố tôi vào trong và chăm sóc ông ấy thật cẩn thận!

Người giúp việc vâng dạ, lắc đầu nhìn theo bóng Quỳnh Nga khuất dần về hướng nhà xe.

Khác với tâm trạng thất thường khi khóc khi cười, khi buồn khi hận của Quỳnh Nga, hiện tại Hoàng Dương và Minh Hàn đều rất vui vẻ dù trong lòng không hẳn không tồn tại một nỗi bất an vô hình. Tuy nhiên, hai người đã sớm coi mọi thứ xung quanh là hư vô, chỉ cần họ được ở bên nhau thì dẫu trời có sụp, có lẽ họ vẫn mỉm cười.

- WOW! Lâu lắm rồi mới có một ngày đẹp như hôm nay! – Hoàng Dương vươn vai và nói.

Minh Hàn cười gật đầu cảm nhận cái rét ngọt ngào của buổi sáng mùa xuân với ánh nắng dịu nhẹ.

- Trời đẹp thế này mà đi làm, ngồi trong văn phòng thì thật uổng phí, chúng ta đi đâu chơi em nhé! – Hoàng Dương vòng tay ôm Minh Hàn nói.

Minh Hàn nhìn vào đôi mắt đang háo hức chờ đợi của anh, ừm nhẹ một tiếng. Thực sự nếu không phải Hoàng Dương gợi ý thì Minh Hàn cũng muốn nói điều đó bởi đơn giản việc công ty lúc này cũng đã tạm ổn, hơn nữa trong những ngày đầu năm thế này, không đi du xuân thì đâu còn gì thú vị nữa.

- Anh muốn đi đâu? – Minh Hàn hỏi.

Hoàng Dương không đáp ngay, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ về chuyến đi sắp tới. Minh Hàn thì cũng chẳng vội vàng gì, bèn dựa vào vai anh, ngắm khu vườn đầy thảo mộc dưới nắng mai.

Không gian trở nên tĩnh lặng cho tiếng chim vút cao nhưng chẳng được bao lâu thì Hoàng Dương reo lên:

- A! Anh nhớ ra rồi!

Minh Hàn ngạc nhiên:

- Nhớ ra cái gì? Em đang hỏi anh muốn đi đâu mà!

Hoàng Dương cười, ngâm nga:

- Ba năm hai cái hội chùa

Nào ai có lỡ bỏ bùa cho ai

Già già, trẻ trẻ, gái trai

Đua nhau ăn mặc hán hài đi xem.

Đố em biết đó là nơi nào?

Minh Hàn lắc đầu, thở dài trước vẻ hào hứng của Hoàng Dương:

- Thế hoá ra từ nãy đến giờ anh nghĩ về mấy câu đó hả?

Hoàng Dương cười tươi:

- Ừ! Anh muốn tới đó!

Minh Hàn mỉm cười:

- Có vậy mà nghĩ lâu thế! Đi nào!

Và rồi Minh Hàn cười bước đi để lại Hoàng Dương đứng gãi đầu thắc mắc nhưng anh cũng nhanh chóng lấy lại niềm vui và chạy theo Minh Hàn bởi....

- Hội Lim ai thấy chẳng thèm

Tổ tôm, bài điếm, giò nem thiếu gì

Đồn sắp có dệt cửi thi

Cao lâu trăm thức thiếu gì thức ngon.

Đúng chưa hả anh yêu? – Minh Hàn chậm rãi nói rồi cười tinh quái nhìn Hoàng Dương.

Hoàng Dương cũng cười và lên xe, bỗng nhiên anh thấy mình thật ngốc, anh đem mấy câu ca dao ra đố Minh Hàn đồng nghĩa với việc lấy sở đoản của anh để đấu với sở trường của Minh Hàn thì chẳng khác nào một dòng sông nhỏ dám thách thức biển khơi. Thế nhưng, không vì thế mà anh lấy làm buồn thậm chí còn vui là đằng khác.

- Hôm nay là 13 vừa hay đúng hội, nhất định là sẽ vui lắm đây! – Hoàng Dương nói.

Minh Hàn gật đầu, nói thêm:

- Càng vui bao nhiêu thì sẽ càng đông bấy nhiêu!

Hoàng Dương cười:

- Cùng lắm là chân chúng ta không thể chạm đất. Nếu như thế người ta đi đâu không phải là sẽ đưa chúng ta đến đó sao? Vừa miễn phí, lại không tốn sức di chuyển!

Minh Hàn cười khẩy:

- Phải! Đúng là không tốn sức di chuyển.... có điều là sau đó chúng ta đều trở thành giò chả cả thôi.

Hoàng Dương nghe vậy phì cười, thản nhiên nói:

- Được như vậy thì không gì tốt bằng, ngày mai chúng ta sẽ cúng Bà Chúa Kho luôn.

Minh Hàn mỉm cười, ngả đầu ra ghế, lặng yên cho Hoàng Dương tập trung lái xe. Con đường tới Bắc Ninh tuy không xa nhưng càng tới gần thì càng đông đúc hơn bởi khắp nơi người ta đổ xô về đây. Chỉ riêng Hội Lim đã rất đông rồi, thêm nữa, ngày 14 còn là lễ hội đền Bà Chúa Kho khiến cho nơi này càng tấp nập hơn.

Chẳng mấy chốc thì chiếc xe đã dừng lại trên đất Tiên Du, Hoàng Dương phải gửi xe và đi bộ bởi lượng người quá đông đảo. Hai người đến đúng vào thời điểm lễ rước đang diễn ra. Những người dân trong những bộ lễ phục ngày xưa sặc sỡ sắc màu và vô cùng cầu kì đẹp mắt diễu hành qua trước mắt du khách, rước lễ kinh từ chùa Trũng tới chùa Hồng Ân, sau những nghi thức tế lễ, họ đón nước thiêng từ chùa Hồng Ân trở về chùa Trũng.

Trong những hoàn cảnh thế này, Hoàng Dương mới thấy hết lợi ích của việc có chiều cao hơn người khác. Nhờ vào nó mà anh và Minh Hàn không khó lắm để có thể quan sát được toàn bộ khung cảnh lễ rước cũng như các nghi thức tế lễ.

- Em thấy sao? – Hoàng Dương cười hỏi khi vừa xem xong.

Minh Hàn mỉm cười:

- Rất vui! Cảm giác chen lấn, xô đẩy với người khác cũng không tồi.

Hoàng Dương cười tươi, khoác tay Minh Hàn, chẳng ngại ngần những ánh mắt xung quanh, hướng đến nơi có các trò chơi, nói:

- Chúng ta tới đó đi!

Minh Hàn gật đầu, thấy mình cũng thật lạ, dường như Minh Hàn đã thay đổi rất nhiều. Nếu là ngày trước thì có lẽ Minh Hàn sẽ không bao giờ tới những lễ hội ồn ào thế này. Minh Hàn vốn thuộc về thế giới của sự tĩnh lặng, mỗi khi tới nơi đông đúc, Minh Hàn thấy vô cùng khó chịu. Thế nhưng lúc này Minh Hàn lại thấy hoàn toàn thoải mái, có lẽ với Minh Hàn giờ đây, chỉ cần Hoàng Dương ở đâu thì nơi đó sẽ là thiên đường của Minh Hàn. Chẳng biết tự lúc nào Hoàng Dương đã kéo Minh Hàn ra khỏi thế giới của sự yên ắng và tịch mịch để đến với một thế giới của sự náo nhiệt và vui vẻ.

Ngắm nhìn anh, Minh Hàn không nghĩ nữa bởi tất cả lý do để lý giải cho những thay đổi kia trong Minh Hàn đều tập trung ở một người duy nhất – Hoàng Dương. Và Minh Hàn hài lòng, hạnh phúc trong sự thay đổi không dự tính trước này.

Những trò chơi dân gian hiện ra trước mắt Minh Hàn bằng tất cả sự mới mẻ của nó. Từ nhỏ Minh Hàn đã được nghe đến hầu hết các trò chơi dân gian nhưng tất cả đều chỉ là lý thuyết suông từ cậu hay sách vở, còn thực tế thế nào thì Minh Hàn lại không biết chút gì. Và đây chính là lần đầu tiên Minh Hàn thấy chúng.

Đánh đu, chọi gà, đập niêu, bịt mắt bắt dê,....đều có sức hút riêng với Minh Hàn bởi trước chúng, Minh Hàn cũng không khác nào một đứa trẻ. Có lẽ hôm nay là ngày Minh Hàn cười nhiều nhất và tất nhiên điều đó làm Hoàng Dương rất vui.

Ngang qua trò chơi đấu vật, Hoàng Dương cười nói:

- Nếu em đăng kí tham gia thì chắc chắn không ai trong số những người kia có thể trở thành người chiến thắng.

Minh Hàn lắc đầu cười nói:

- Anh làm như cái gì em cũng giỏi vậy đó. Bình thường thì em có thể thắng họ nhưng trong cuộc thi này thì không được vì em đâu có biết gì về những quy tắc của vật cổ truyền.

Hoàng Dương thấy cũng đúng, cười tươi dẫn Minh Hàn đến chỗ chơi phá cờ thế. Minh Hàn ngạc nhiên:

- Từ khi nào anh thích đánh cờ vậy?

Hoàng Dương cười:

- Từ lúc anh phải học đánh cờ để có được trái tim của em. Bây giờ nhìn mấy bàn cờ thế này làm anh muốn thử xem khả năng của anh tới đâu.

Thế rồi Hoàng Dương bắt đầu chú tâm vào bàn cờ thế trước mặt anh. Minh Hàn cười, nhìn qua vào bàn cờ thì đã tìm ra được cách hoá giải trong khi Hoàng Dương đang phải loay hoay tính toán từng nước đi.

Giỏi chơi cờ từ nhỏ nên chỉ cần Hoàng Dương đi vài nước thì Minh Hàn đã biết phần thắng có thể thuộc về anh. Thế nên, Minh Hàn không quan sát anh đánh cờ nữa mà bắt đầu nhìn ra xung quanh. Thấy phía đối diện có trò chơi giải câu đố, Minh Hàn nói nhỏ với Hoàng Dương rồi sang bên đó xem sao.

Trời lúc này đã về trưa. Ánh nắng nhẹ làm không khí trở nên ấm áp hơn và đồng nghĩa là lượng người đổ về hội Lim càng lúc càng đông. Tiếng cười tiếng nói hoà chung với tiếng reo hò chốc chốc vang lên làm cho người ta thấy thêm yêu mùa xuân và yêu mảnh đất này.

Một lúc sau,

- A! Thắng rồi! Minh Hàn! Anh thắng rồi! – Hoàng Dương nhảy lên cười sung sướng.

Không thấy Minh Hàn đáp lời, Hoàng Dương quay sang bên cạnh thì chẳng thấy Minh Hàn đâu, anh hơi hụt hẫng nhưng mau chóng nhớ ra lời Minh Hàn vừa nói với anh. Anh cười tươi, lách ra khỏi đám đông đang vây quanh anh để đến chỗ Minh Hàn.

- Này! Cậu khoan đi đã! Cậu còn chưa lấy phần thưởng mà! – Ông già ở chỗ mấy bàn cờ thế gọi với theo anh.

Tuy nhiên Hoàng Dương chẳng buồn ngoái đầu lại. Thứ anh quan tâm đâu phải phần thưởng đó mà là cho Minh Hàn biết anh đã thắng cờ như thế nào. Thấy Minh Hàn đang tập trung vào những câu đố gần đó, Hoàng Dương cười hạnh phúc, anh bước nhanh hơn.

Nhưng bất chợt, khuôn mặt anh tái đi...

- MINH HÀN! CẨN THẬN! – Hoàng Dương gọi giật giọng khi nhìn thấy ánh sáng loé lên từ con dao sắc nhọn trong tay một áo đen đang đâm nhanh vào người Minh Hàn trong khi Minh Hàn hoàn toàn không hề hay biết.

Giật mình trước tiếng gọi của Hoàng Dương, Minh Hàn nhảy vọt lên chiếc bàn phía trước, xoay người và đá gãy cổ tay kẻ vừa cầm dao đâm mình. Tuy nhiên, chỉ khoảnh khắc đó thôi cũng đủ để con dao sắc kia rạch một đường dài và sâu, kéo từ đùi Minh Hàn xuống ống chân. Nếu chậm một chút nữa thôi thì có lẽ tính mạng của Minh Hàn đã....

Hoàng Dương đứng tim khi chứng kiến giây phút ngắn ngủi ấy. Với anh mà nói thì mạng sống của bản thân anh không có gì đáng kể song sinh mệnh của Minh Hàn thì là tất cả. Minh Hàn chỉ bị một vết thương nhỏ anh đã rất đau lòng huống chi...Lúc này, nhìn Minh Hàn đã tạm thời thoát hiểm, Hoàng Dương bớt lo phần nào, trên môi anh nở một nụ cười nhẹ. Thế nhưng nụ cười ấy của anh không thể kéo dài lâu bởi từ trong đám đông nhanh chóng ùa ra một bọn trang phục mỗi tên một kiểu song trong tay đều lăm le vũ khí bao vây lấy Minh Hàn. Còn anh muốn đến gần Minh Hàn cũng không thể được bởi người dân thấy cảnh chém giết thì sợ hãi chạy tán loạn, xô anh mỗi lúc một xa Minh Hàn.

Minh Hàn nhìn xuống đùi mình đang nhỏ máu thì tức giận nhìn cả đám người mà Minh Hàn chắc chắn là do Quỳnh Nga sai đến.

- Các người muốn gì? – Minh Hàn quát hỏi.

Một tên trợn mắt đáp:

- Muốn cái mạng chó của mày. Cái thằng pê đê như mày không đáng...

Liệu hắn sẽ nói gì tiếp theo đây? Điều đó không ai có thể biết ngoài hắn bởi chỉ có nói được đến đó thì hắn đã ngã sấp mặt xuống đất, có vài chiếc răng kèm theo máu văng ra phía trước.

- Ai là chó? NÓI! – Minh Hàn giậm chân trên lưng, phía gần cổ hắn và gắt. Hắn đâu biết rằng Minh Hàn tuy chẳng ngại nghe người khác nói Minh Hàn là người đồng tính song chỉ cần nghe thấy chữ "pê đê" đó thì...bộ răng nhai cháo của kẻ phát ngôn sẽ tiêu tán.

Những tên kia sững sờ trước Minh Hàn bởi chúng đang nhìn chằm chằm vào Minh Hàn mà cũng không nhìn rõ Minh Hàn làm thế nào để cho kẻ đó cạp đất nữa. Bất giác chúng lùi lại một bước. Sự hung hăng và kiêu ngạo ban đầu đã giảm bớt đi một phần, chúng trở nên thận trọng hơn.

Cái bị thịt dưới chân Minh Hàn bắt đầu giãy giụa, đất cát chui vào miệng vào mũi hắn khiến hắn khó chịu vô cùng nhưng hắn chẳng thể làm gì khác ngoài việc chịu đựng bởi một chân Minh Hàn không khác nào một ngọn núi nhỏ đang đè lên người hắn.

Minh Hàn đưa mắt nhìn cả đám một lượt làm bọn chúng lạnh gáy nhưng thực chất là Minh Hàn đang quan sát xem Hoàng Dương đang ở nơi nào. Mới đây Minh Hàn còn nhìn thấy anh mà giờ thì chẳng thấy bóng dáng Hoàng Dương đâu. Trước mắt Minh Hàn chỉ là đám đông đang chen lấn xô đẩy, càng lúc càng xa dần.

Một lát sau vẫn không hề thấy Minh Hàn có động tĩnh gì ngoài ánh nhìn đầy sát khí, cả bọn bắt đầu sốt ruột.

- TẤT CẢ XÔNG LÊN! – Một tên trong bọn hô to vì hắn thấy án binh bất động thế này không phải là cách hay. Minh Hàn tuy giỏi võ song phía của hắn đông hơn hẳn thì có gì phải lo chứ. Nói vậy không có nghĩa hắn không sợ bởi theo như hắn dự tính thì kết quả cuối cùng là bọn hắn thắng nhưng sẽ không ít đồng bọn bỏ mạng và tất nhiên hắn hoàn toàn có thể nằm trong số đó.

Đâu chỉ chúng mà Minh Hàn cũng rất nóng lòng. Bây giờ thấy chúng xông lên, Minh Hàn ngay lập tức đá tên dưới chân như một bao cát văng ra xa. Giải quyết hết đám người này với một chân đang chảy máu tuy là khó song không phải là Minh Hàn không làm được. Nhưng chuyện đó không quan trọng, mà vấn đề là ở chỗ Minh Hàn nhìn mãi vẫn không thấy Hoàng Dương nên việc Minh Hàn cần làm lúc này là tìm anh. Nghĩ vậy, Minh Hàn đánh đỡ cho lấy lệ để nhanh chóng thoát khỏi vòng vây. Bọn chúng vốn đã sợ Minh Hàn nên chẳng mấy chốc Minh Hàn đã chạy xa khỏi bọn chúng để hoà nhập vào dòng người đang rút khỏi hội Lim kia, để lại phía sau là tiếng gào thét chửi bới của những tên đâm thuê chém mướn vẫn đang lùng sục tìm Minh Hàn.

Minh Hàn lấy điện thoại gọi cho Hoàng Dương thì giọng nói đều đều mà ai nghe thấy nó cũng bực mình vang lên: "Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau." Có thể nào Hoàng Dương tắt máy vì không muốn những người trong công ty làm phiền và có lẽ lúc này anh đang chờ Minh Hàn ở xe. Minh Hàn nghĩ thế và đi nhanh về hướng hai người gửi xe lúc sáng.

Thế nhưng để đến được bãi đỗ xe thật cũng không dễ chút nào, Minh Hàn phải mất khá nhiều thời gian mới có thể lách người xuyên đám đông dày đặc và chật cứng để đến với chiếc xe của mình.

Chiếc xe vẫn đỗ tại đó, chưa hề có thay đổi gì. Nghĩ đến Hoàng Dương, Minh Hàn vui vẻ hơn và mở cửa xe.

RẦM!!!

Cánh cửa xe bị Minh Hàn đá mạnh và đóng sầm lại khi vừa mở ra bởi từ đó có một viên đạn đang theo đà bay ra. Và lập tức trong xe có tiếng thét lớn bởi viên đạn bay ngược trở lại trúng kẻ vừa bắn rồi ba tên áo đen tay mang súng bước xuống.

- LỤC SOÁT MAU! KHÔNG CHO NÓ THOÁT! – Tên cầm đầu lên tiếng bởi bọn chúng đã không thấy tăm hơi của Minh Hàn – NÓ CHƯA CHẠY ĐƯỢC XA ĐÂU!

Ngay sau đó, ba tên chia nhau ra tìm kiếm. Chúng đi đến đâu thì tiếng kêu, tiếng quát, tiếng hét vang đến đó nhưng rốt cuộc càng tìm thì càng chẳng thấy Minh Hàn đâu. Giữa một biển người và xe thế này để tìm được một người quả là không dễ chút nào. Cả bọn lúc trước bao vây Minh Hàn cùng hợp sức song vẫn chưa tìm ra đầu mối.

Lúc này, Minh Hàn đã hoà lẫn vào dòng người hỗn độn để tiếp tục tìm kiếm Hoàng Dương. Ngay từ khi đến gần chiếc xe, Minh Hàn đã sớm nghi ngờ có kẻ mai phục trong xe nhưng Minh Hàn vẫn mở vì nghĩ rằng có thể Hoàng Dương bị nhốt trong đó. Cho đến khi xác định chính xác không có Hoàng Dương thì Minh Hàn mới yên tâm, nhanh chóng cúi người thấp xuống, luổn sau những chiếc xe lớn và chạy về phía đám đông.

Minh Hàn liên tục gọi cho anh nhưng chẳng hề có một phản hồi nào tích cực cả. Dù tính kiên nhẫn của Minh Hàn rất cao song càng lúc Minh Hàn càng lo lắng hơn, bàn tay Minh Hàn như muốn bóp nát chiếc điện thoại đáng ghét không thể phát huy tác dụng lúc cần thiết. Minh Hàn bắt đầu thấy hối hận, đáng lẽ Minh Hàn không nên xa anh một phút nào thì đã chẳng thể xảy ra chuyện này được. Tuy nhiên bây giờ có tự trách mình thì cũng đâu thể thay đổi được gì, Minh Hàn vốn không phải người hay nghĩ nhiều nên mau chóng xua đi ý nghĩ ấy, tiếp tục tìm kiếm người Minh Hàn yêu duy nhất trên đời.

Ấy vậy mà mãi vẫn chẳng thấy Hoàng Dương đâu trong khi chân trái của Minh Hàn âm ỉ đau, máu vẫn không ngừng chảy ra từ đó. Nếu như không được băng bó thì càng lúc Minh Hàn sẽ càng đuối sức hơn và việc tìm Hoàng Dương là không thể tiếp tục. Thế nên Minh Hàn liền chạy vào một góc khuất xem vết thương thế nào.

Nhát dao ấy đâm khá sâu, máu đã thấm đẫm một bên quần, Minh Hàn mau chóng lấy thuốc trị thương thoa lên đó rồi xé một mảnh vải từ áo của mình để băng lại. Là con nhà võ, hơn nữa, cậu Minh Hàn còn là một thầy thuốc giỏi nên từ nhỏ Minh Hàn đã luôn đem thuốc trị thương bên mình và những lúc như thế này là lúc nó đem lại công hiệu lớn.

Nghỉ ngơi một chút vậy là đủ, Minh Hàn đứng dậy và tiếp tục tìm kiếm anh. Thoát ra khỏi nơi này và đám người kia với Minh Hàn không khó, song Minh Hàn chẳng thể nào bỏ đi khi mà chưa thấy Hoàng Dương.

- NÓ KIA KÌA! BẮT LẤY NÓ! – Một kẻ hét lên.

Minh Hàn lắc đầu ngán ngẩm. Khi vừa bước ra khỏi chỗ nấp vừa rồi, Minh Hàn đã đụng độ ngay bọn chúng. Tuy nhiên, chúng chia lẻ ra để tìm Minh Hàn nên hiện tại cũng chỉ có vài ba tên chạy đến. Nếu như chúng đem súng thì Minh Hàn còn ngán ngại vài phần, chứ thế kia thì...

Minh Hàn liền cúi xuống nhặt mấy đá không lớn cũng không nhỏ và phi mạnh về phía chúng làm cho cả bọn ngả ngửa. Minh Hàn đã học phi tiêu nhưng lúc này không có tiêu thì đành dùng đá. Vậy mà bọn chúng cũng đã không thể chịu nổi, quằn quại rên dưới đất. Minh Hàn cười khẩy trước khi lướt qua bọn chúng chạy đi.

Một lễ hội vốn vui vẻ, náo nhiệt là thế phút chốc bị bọn người từ đâu kéo đến phá tan. Các nghi thức cũng như trò chơi đều chẳng còn nữa. Người ta chen nhau, xô nhau, ngã chồng lên nhau và đôi khi rơi cả xuống hồ, nơi mà vẫn thường diễn ra hội hát. Tiếng la, tiếng gào, tiếng khóc, tiếng kêu cứu từ đó cũng vang lên không ngớt nhưng tất cả đều chỉ vì bảo vệ mạng sống của mình và những người mình thương yêu, đâu có ai thiết tha nghĩ đến người khác nữa.

Trời đã xế chiều. Ánh hoàng hôn phủ một màu vàng cam huyền ảo và lung linh lên toàn cảnh hội lim đã đổ nát. Chạy từ trưa đến chiều nên người cũng đã vãn hết, chỉ còn bọn đầu gấu vẫn đang lùng sục và chất vấn vài người còn lại, tiện tay đánh đập những người mà chúng thấy ngứa mắt cũng như để trút giận. Khung cảnh trở nên ảm đạm và hoang tàn dưới ánh chiều tà.

Minh Hàn bắt đầu thất vọng. Hoàng Dương có thể đi đâu được chứ? Minh Hàn đã tìm cả buổi chiều mà vẫn không thấy anh. Nếu như lúc trước còn có thể nói vì đông người nên Minh Hàn khó có thể nhìn thấy anh thì giờ đây người đã vắng mà Hoàng Dương thì vẫn biệt vô âm tín. Minh Hàn chắc chắn một điều rằng Hoàng Dương sẽ không bao giờ bỏ về khi mà chưa gặp Minh Hàn. Vậy thì anh đang ở nơi nào? Có lẽ nào anh đã bị bọn chúng bắt giữ? Nếu thế thì chỉ có một cách duy nhất tìm được anh đó là truy tìm kẻ đứng sau đám đầu gấu kia. Minh Hàn với bọn chúng vốn không thù không oán, chẳng hơi đâu chúng đi đuổi giết Minh Hàn mà không có kẻ thuê mướn. Và người đó, theo Minh Hàn suy đoán, thì chỉ có Quỳnh Nga mà thôi. Xem ra Minh Hàn không muốn chạm trán cô ta không được nữa rồi. Nhưng trước tiên, Minh Hàn cần thoát khỏi nơi này đã.

Nghĩ vậy, Minh Hàn nhanh chóng rời bỏ vùng đất Kinh Bắc, trở lại Hà Nội. Bọn đầu gấu tất nhiên thất vọng tràn trề bởi với bản lĩnh của chúng chưa đủ để bao vây và bắt Minh Hàn trong một không gian rộng như vậy. Chúng đã bỏ bao công sức để truy lùng suốt buổi chiều nhưng kết quả thì dường như là công cốc.

Chạy khá xa khu vực hội Lim, Minh Hàn gọi cho mình một chiếc taxi, hướng về phía Hà Nội.

Đến cây cầu Long Biên quen thuộc thì trời đã tối, Minh Hàn xuống xe, ngắm nhìn dòng sông tĩnh lặng trước khi bước vào một cuộc chiến mới. Không ít lần Minh Hàn tới đây và dòng sông Hồng thì vẫn vậy nhưng tâm trạng của Minh Hàn thì chưa lần nào lặp lại. Mùa xuân con sông kia êm đềm hơn nhưng ngược lại lòng Minh Hàn thì đang dậy sóng khi nghĩ đến Hoàng Dương và những chuyện Minh Hàn cần làm sắp tới.

Lấy điện thoại ra, Minh Hàn tìm số của Quỳnh Nga. Ở một nơi khác, Quỳnh Nga cũng đang dò số của Minh Hàn. Và chẳng biết ai gọi cho ai nữa, Minh Hàn bắt đầu nghe điện thoại.

- Chào cậu! Lâu rồi chúng ta chưa nói chuyện với nhau nhỉ? – Lần nào cũng vậy, Quỳnh Nga luôn là người lên tiếng trước.

Minh Hàn chẳng buồn để tâm với những lời vòng vo mào đầu của cô ta, lạnh lùng nói:

- Hoàng Dương đang ở chỗ chị phải không?

Quỳnh Nga cười khẩy một tiếng, đáp bằng giọng đểu cáng:

- Không sai! Cậu em thông minh đó!

Minh Hàn nói:

- Chị muốn gì?

Quỳnh Nga cười nhạt:

- Tốt! Cậu đã thẳng thắn như vậy thì tôi cũng không dài dòng.

Và ngay lập tức cô ta đổi giọng:

- TAO MUỐN MÀY PHẢI CHẾT! ĐEM ĐẦU MÀY ĐẾN ĐÂY ĐỂ ĐỔI CHO HOÀNG DƯƠNG. – Quỳnh Nga nghiến răng nói.

Với người khác thì chắc khi nghe xong câu ấy của Quỳnh Nga thì đã phải lạnh gáy hoặc nổi nóng nhưng với Minh Hàn thì chẳng có gì thay đổi cả, bao gồm cả giọng nói:

- Địa điểm? – Minh Hàn thản nhiên hỏi.

Quỳnh Nga thoáng sững sờ trước thái độ Minh Hàn nhưng cô ta sớm quen với con người băng này nên cũng không lạ lắm:

- Mày nhớ nơi mày đánh tao chứ? Ngày hôm nay mày sẽ chôn xác tại đó. Tao nói cho mày hay, chỉ một mình mày tới đó, nếu có thêm người thứ hai thì cả ba chúng ta cùng chết.

Minh Hàn không để ý đến lời đe doạ cô ta, hỏi tiếp:

- Thời gian?

Lúc đầu Quỳnh Nga muốn đùa giỡn, chọc giận Minh Hàn một chút trước khi vào vấn đề chính nhưng với cái giọng điệu này của Minh Hàn thì cô ta bó tay rồi. Không bị Minh Hàn làm cho điên tiết đã là may, nói gì đến điều ngược lại.

- Mười giờ đêm nay! – Quỳnh Nga đáp gọn.

- OK! – Minh Hàn kết thúc cuộc điện thoại và Quỳnh Nga cũng bực mình bỏ điện thoại xuống.

Gió thổi mạnh. Buổi tối mùa xuân trở nên lạnh giá hơn nơi dòng sông lộng gió. Thời gian hẹn còn vài tiếng nữa và Minh Hàn biết chắc cô ta sẽ đổi địa điểm nên Minh Hàn cũng chẳng vội vàng gì. Minh Hàn cần chuẩn bị cho mình tốt nhất để có thể giải thoát cho Hoàng Dương. Và tất nhiên việc đầu tiên là băng bó lại cho cái chân của mình.

- Anh đem xe tới cầu Long Biên cho tôi ngay nhé! Tôi cần gấp! – Minh Hàn gọi cho ai đó.

Một mình đứng trên cầu, Minh Hàn nén lòng xuống cho nỗi lo lắng vơi đi. Gió lạnh bắt đầu vuốt ve mái tóc và khuôn mặt băng giá để xoa dịu cho Minh Hàn như nó vẫn thường làm mỗi khi Minh Hàn tới đây.

Không lâu sau thì một chiếc xe đỗ bên cạnh Minh Hàn, Minh Hàn mau chóng lên xe và nói:

- Đưa tôi đến một hiệu thuốc! – Minh Hàn nói.

Người lái xe đến chính là Hoàng Khải, nghe Minh Hàn nói vậy thì lo lắng hỏi:

- Cậu bị làm sao hả?

Minh Hàn không muốn nói nhưng đành đáp:

- Không sao! Tôi bị thương nhẹ thôi.

Hoàng Khải nghe giọng Minh Hàn thì biết mình không nên hỏi nhiều nữa, anh ta lập tức đưa Minh Hàn đến hiệu thuốc gần đó.

- Cậu cần gì để tôi mua? – Hoàng Khải nói khi xe dừng lại.

Minh Hàn gật đầu cảm ơn rồi nói:

- Anh mua giúp tôi một ít bông và gạc là được!

- Cậu chờ tôi một lát! – Hoàng Khải nói và đi ngay.

Hai phút sau thì Hoàng Khải trở lại xe,

- Bây giờ chúng ta đi đâu? – Hoàng Khải hỏi.

Minh Hàn nhận lấy bông và gạc, đáp:

- Cho tôi về nhà anh được không?

Hoàng Khải gật đầu cười:

- Lúc nào cậu muốn tới cũng được hết.

Thế rồi chiếc xe lăn bánh, chừng mười phút thì đến nơi.

- Cậu vào đi! – Hoàng Khải xuống xe và mở cửa.

Minh Hàn bước vào và điện cũng được Hoàng Khải bật lên. Căn nhà khá bừa bộn và Minh Hàn không lấy làm ngạc nhiên bởi hầu hết đàn ông độc thân đều vậy. Hơn nữa Minh Hàn cũng không hay để ý nhiều và đặc biệt là lúc này thì chẳng có tâm trạng nào mà quan tâm ngoại cảnh nữa.

Minh Hàn thì vậy nhưng Hoàng Khải lại vô cùng ngạc nhiên và sững sờ khi nhìn bộ dạng của Minh Hàn hiện tại. Suốt từ khi ở cầu Long Biên đến giờ, vì trời tối nên Hoàng Khải không thể nhìn rõ, lúc này đèn sáng, anh ta mới giật mình thốt lên:

- Cậu..cậu bị sao thế này? Chuyện gì đã xảy ra?

Từ trước đến nay, người Minh Hàn luôn toát lên vẻ thanh nhã và chưa bao giờ Hoàng Khải thấy quần áo Minh Hàn lấm bụi. Ấy vậy mà bây giờ không chỉ quần áo Minh Hàn rách rưới mà mặt mũi cũng lấm lem, lại thêm một chân hơi tập tễnh thì thử hỏi Hoàng Khải sao không hoảng hốt cho được.

Minh Hàn không trả lời câu hỏi của Hoàng Khải mà nói:

- Anh cho tôi mượn một bộ quần áo!

Hoàng Khải dù đang có thắc mắc to đùng trong đầu nhưng cũng mau chóng làm theo lời Minh Hàn. Trong khi đó, Minh Hàn tháo mảnh vải buộc ở chân ra, kiểm tra vết thương rồi thoa lại thuốc, lấy bông, gạc băng lại cẩn thận. Không có gì nghiêm trọng lắm, Minh Hàn khá quen với việc chịu đau nên thế này cũng không ảnh hưởng gì lớn.

- Kẻ nào đã đâm cậu? – Hoàng Khải đặt quần áo bên cạnh Minh Hàn và hỏi.

Minh Hàn đáp nhẹ:

- Lúc nào có thời gian tôi sẽ nói cho anh nghe!

Chỉ có vậy, Minh Hàn ngừng lời và đi thay đồ, để lại dấu hỏi khổng lồ trên trán Hoàng Khải.

Vài phút sau Minh Hàn đi ra, bộ quần áo rộng so với thân hình hơi gầy của Minh Hàn song Minh Hàn không những không thấy bất tiện mà còn cho rằng nó rất hữu ích cho những gì Minh Hàn làm sắp tới.

Ngồi xuống đối diện với khuôn mặt đang chứa đầy thắc mắc của Hoàng Khải, Minh Hàn cũng không giải thích gì, nói một câu khiến Hoàng Khải đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác:

- Cho tôi mượn súng của anh!

Hoàng Khải tròn mắt, há miệng hỏi:

- Cậu cần súng làm gì? Cậu muốn...? Mà sao cậu biết tôi có súng?

Minh Hàn không đáp, hỏi lại:

- Thế vì sao anh mua súng?

Nghe câu hỏi ấy của Minh Hàn, Hoàng Khải bỗng đỏ mặt. Thì ra sau lần thất bại dưới tay Minh Hàn, Hoàng Khải đã chuẩn bị sẵn súng để tìm cơ hội trả thù Minh Hàn. Nào ngờ, cuối cùng khẩu súng ấy chưa cần dùng đến thì Hoàng Khải đã bị Minh Hàn thu phục rồi. Còn chuyện vì sao Minh Hàn biết Hoàng Khải có súng thì rất đơn giản bởi Minh Hàn đã theo dõi Hoàng Khải trong suốt thời gian Hoàng Dương nằm viện, lẽ dĩ nhiên nhất cử nhất động của Hoàng Khải đều nằm trong lòng bàn tay của Minh Hàn.

- Nhưng...cậu...định dùng nó với ai? – Hoàng Khải ấp úng hỏi.

Minh Hàn cười nhạt:

- Chuyện đó rồi anh sẽ biết. Bây giờ tôi cần anh giúp một số việc, được không?

Hoàng Khải đáp:

- Bất kì việc gì tôi có thể làm được, tôi sẽ làm cho cậu!

Minh Hàn hỏi:

- Vì sao?

Hoàng Khải cười:

- Vì tính mạng tôi là của cậu.

Minh Hàn im lặng, thoáng gật đầu rồi nói:

- Cảm ơn anh.

Và ngay sau đó, hai người bắt tay vào chuẩn bị cho những gì diễn ra sắp tới.

Cho đến khoảng 10h thì Minh Hàn đã có mặt bên bờ biển để chờ đợi tín hiệu tiếp theo đến từ Quỳnh Nga.

Biển lạnh. Từng con sóng vỗ mạnh vào bờ. Màn đêm quánh đặc và sẫm đen cho một ngày u tối.

Minh Hàn không gọi cho cô ta bởi làm vậy chỉ để Quỳnh Nga đắc ý mà thôi. Hơn nữa, Minh Hàn chắc chắn cô ta sẽ chủ động liên lạc với Minh Hàn khi cô ta đã bố trí ổn thoả. Và đúng như vậy, chẳng bao lâu, thì chuông điện thoại của Minh Hàn reo lên.

- Cậu cảm thấy trò chơi của tôi thế nào? Chúng ta bắt đầu được chưa? – Quỳnh Nga cười cợt nói.

Nói chuyện với Quỳnh Nga chưa bao giờ Minh Hàn thay đổi giọng nói, vẫn chỉ là thứ giọng lạnh đến ghê người:

- Hoàng Dương mà mất một sợi tóc nào thì chị cũng đừng mong sống sót.

Quỳnh Nga cười vang:

- Thế sao? Tôi tin cậu được không đây?

Minh Hàn cười khẩy:

- Tuỳ chị. Bắt đầu đi!

Quỳnh Nga hận Minh Hàn đến thấu xương, cô ta chỉ muốn Minh Hàn chết ngay tức thì nên cũng nhanh chóng nói:

- Từ ngôi nhà đó, rẽ phải 10 km là tới!

- OK. Tôi hy vọng lời chị đáng tin cậy như lời thách thức của chị. – Minh Hàn đáp.

Thế rồi, Minh Hàn lên xe và đi theo sự chỉ dẫn của cô ta.

Quỳnh Nga đã chuẩn bị đâu vào đó và cô ta biết với tính cách của Minh Hàn thì Minh Hàn sẽ chẳng đem theo ai tới đây. Thế nên, cô ta chắc chắn rằng ngày hôm nay là ngày chết của Minh Hàn. Vì vậy, để không làm lỡ thời gian cô ta mong chờ nhất thì chỉ 10 phút sau là Minh Hàn đã có thể đến địa điểm cần thiết.

Trước mặt Minh Hàn lúc này là một căn nhà kho rất rộng và tối. Ánh sáng lờ mờ của đêm 13 tháng Giêng không đủ để Minh Hàn quan sát cảnh vật xung quanh cũng như phòng bị cho bản thân mình. Thế nhưng, bên trong kia là Hoàng Dương đang gặp nguy hiểm thì làm sao Minh Hàn có thể phân vân và do dự những chuyện như vậy được nữa.

- Chào mừng cậu đã đến với cánh cổng địa ngục của riêng cậu! – Quỳnh Nga gọi điện cho Minh Hàn và cười nói với vẻ rất đắc ý.

Minh Hàn không đáp, chỉ hừ nhẹ một tiếng làm cho Quỳnh Nga có vẻ mất hứng:

- Hoàng Dương đang ở trong này. Mày hãy tự tìm đường vào đi! – Quỳnh Nga nói tiếp.

Tất nhiên chẳng cần cô ta nói vậy thì Minh Hàn cũng đã đang bắt đầu định hình để vào trong.

Tối tăm. Ẩm thấp. Bụi bặm. Song tất cả đều không thể tạo nên một chút khó chịu nào dù nhỏ nhất đối với Minh Hàn.

Những cánh cửa sắt nặng nề, han gỉ được Minh Hàn lần lượt mở ra cùng những cạm bẫy Quỳnh Nga sắp đặt sẵn. Tiếng cót két của những cánh cửa, tiếng súng, tiếng đạn chốc chốc lại vang lên cùng tiếng la hét của những kẻ thất bại. Không cần biết Quỳnh Nga đã sắp xếp bao nhiêu kẻ mai phục cũng chẳng cần biết đối phương là ai, Minh Hàn cho chúng chầu Diêm Vương ngay từ cái nhìn đầu tiên. Bọn chúng, bao gồm cả Quỳnh Nga, đều không hay rằng bóng tối là một lợi thế của Minh Hàn. Nếu như giữa đèn đuốc sáng trưng, có lẽ Minh Hàn không thể giải quyết chúng dễ dàng đến thế, nhưng trong cái nhà kho rộng lớn và tối tăm này thì ngược lại. Bởi một lẽ rất đơn giản, ngay từ nhỏ Minh Hàn đã thường ngồi một mình trong bóng tối, cậu Minh Hàn lại oán đời hận người nên cũng không mấy khi bật đèn. Vì vậy, căn nhà thường ngập chìm trong màn đêm, cũng từ đó mà Minh Hàn nhìn trong tối tốt hơn người khác rất nhiều.

Bọn chúng thông thuộc địa thế song mắt lại như đui mù giữa màn đêm sẫm đặc nên chẳng thể thấy Minh Hàn đâu ngoài việc lắng tai nghe từng chuyển động của Minh Hàn trong khi Minh Hàn lại có thể thấy rõ nhất cử nhất động của chúng. Nhờ vậy, không chỉ đánh được bọn chúng mà Minh Hàn còn có thể lợi dụng để chúng tự đánh lẫn nhau.

Giữa cảnh đánh giết sặc mùi máu tanh, Minh Hàn thấy lòng mình trùng xuống, dấy lên thứ cảm xúc khó hiểu. Trước kia Minh Hàn có bao giờ rung động chút nào khi chứng kiến cảnh chết chóc, tang thương không? Có lẽ không! Còn giờ này thì sao? Minh Hàn không biết nữa. Lẽ nào lòng trắc ẩn cũng bắt đầu xâm lấn trái tim của Minh Hàn? Hoàng Dương không chỉ đem đến tình yêu mà còn khơi dậy những cảm xúc rất người trong một trái tim băng giá của Minh Hàn?

Lắc đầu, Minh Hàn không nghĩ nữa. Nhớ đến Hoàng Dương, Minh Hàn lướt qua nhanh những kẻ đáng ghét kia để tìm đến nơi giam Hoàng Dương. Minh Hàn không muốn đánh nhau với chúng nữa mà chỉ muốn thật nhanh đến bên anh. Không hiểu sao trong cảnh bạo lực này, Minh Hàn lại muốn gần anh hơn bao giờ hết.

Lục soát từng ngõ ngách của khu nhà kho rộng lớn, cuối cùng Minh Hàn cũng thấy được ánh đèn loé ra từ một căn phòng. Không một chút đắn đo, Minh Hàn lao đến căn phòng ấy, đạp tung cánh cửa gỗ đã cũ.

RẦM!!!

Ngay sau đó, tiếng vỗ tay cùng tràng cười man rợ vang lên:

- Giỏi! Giỏi lắm! Tôi đợi cậu cũng lâu rồi! Quả thật cậu không làm tôi thất vọng!

Nghe cái giọng mỉa mai đó, Minh Hàn cũng không để tâm mà dồn sự chú ý vào một người bị trói đã ngất đi tự khi nào, trên tấm ngực trần in hằn những vết roi. Người đó không ai khác chính là Hoàng Dương.

Không nói một lời nào, Minh Hàn tiến lên một bước nhưng rồi đành dừng lại bởi Quỳnh Nga đã nhắm thẳng súng vào đầu Hoàng Dương và đám thuộc hạ của cô ta cũng chuẩn bị xông vào mục tiêu.

- Vội gì nào! – Quỳnh Nga cười nhạt.

Thế rồi cô ta quay qua một tên thuộc hạ, nói:

- Làm cho anh ta tỉnh lại!

- Dạ! – Tên to béo đáp rõ.

Hắn cười cười đi tới góc phòng xách ra một xô nước lạnh và hắt thẳng vào mặt Hoàng Dương. Nhưng ngay sau đó thì...

A! - Một tiếng kêu ngắn yếu ớt vang lên sau tiếng nổ súng.

Cả thân hình tên to béo đổ sầm xuống sàn. Hắn giãy vài cái trước khi tắt thở.

Mọi ánh mắt sững sờ đổ dồn vào tên to béo trong chốc lát rồi kinh hãi nhìn khẩu súng trong tay Minh Hàn. Minh Hàn sao có thể bỏ qua cho một kẻ dám làm vậy với Hoàng Dương. Khi ở bên ngoài, Minh Hàn còn có ý nghĩ từ tâm nhưng khi nhìn thân thể Hoàng Dương bị chúng hành hạ thế kia thì trong lòng Minh Hàn chỉ còn một ý niệm duy nhất: tất cả chúng đều phải chết.

Quỳnh Nga không thể nào ngờ Minh Hàn lại có thể nhanh đến vậy. Nếu như viên đạn đó không phải nhắm vào tên to béo mà là cô ta thì....? Cô ta rùng mình không dám nghĩ tiếp. Tuy vậy, cô ta biết trong tay cô ta đang nắm giữ mạng sống của Hoàng Dương mà Minh Hàn thì không thể bỏ mặc anh nên cô ta yên tâm phần nào.

Lúc này Hoàng Dương cũng từ từ tỉnh lại. Vật đầu tiên đập vào mắt anh đó là xác chết của tên to béo và tiếp đến là...

- Minh Hàn! Em mau rời khỏi đây đi! Cô ta không dám làm gì anh đâu! – Hoàng Dương lo lắng nói khi nhìn thấy người Minh Hàn lấm bụi và máu.

Minh Hàn không đáp, lắc đầu, nhìn anh cười đầy yêu thương, đối lập hoàn toàn với ánh mắt của Minh Hàn từ lúc bước vào đây tới giờ.

- Em.... – Hoàng Dương định nói tiếp nhưng thấy vẻ mặt đó của Minh Hàn thì anh biết rằng có nói thế nào đi chăng nữa Minh Hàn cũng không bao giờ bỏ mặc anh. Nếu đặt anh vào vị trí của Minh Hàn, anh sao nỡ lòng nào đi được.

Nghĩ vậy, Hoàng Dương bỏ mặc tất cả, mỉm cười:

- Hai chúng ta được chết bên nhau anh cũng thấy hạnh phúc lắm rồi!

Minh Hàn đưa mắt nhìn một vòng rồi trở lại cười với anh:

- Chỉ hai chúng ta thôi sao anh? Như vậy đã đủ chưa? Em nghĩ tất cả bọn chúng sẽ phải tháp tùng xuống âm phủ để chúng ta còn có người hầu hạ!

Quỳnh Nga nghe tới đó giận tím mặt nhưng chưa kịp phát tác thì tên cầm đầu của bọn đầu gấu cười khẩy:

- Mày nghĩ mày đủ bản lĩnh ấy hay sao?

Minh Hàn hướng về phía tiếng nói, dành cho hắn một cái nhìn lạnh lẽo rồi tiếp tục chú mục vào Hoàng Dương, mỉm cười âu yếm.

- Ý em ....

Hoàng Dương đang định nói gì đó thì phải há hốc miệng vì tên cầm đầu đã gục xuống, chết không kịp ngáp. Ai có thể ngờ được trong lúc tưởng chừng như dành mọi sự quan tâm cho Hoàng Dương, Minh Hàn lại có thể hạ sát người ta nhanh đến thế.

Minh Hàn không buồn nhìn kẻ vừa chết dưới tay mình một lần, nói với Hoàng Dương khiến cho những kẻ còn lại ớn lạnh:

- Ý em là nếu chúng ta phải chết thì trước tiên em sẽ giết bọn chúng trước.

Cười khẩy nhìn Quỳnh Nga, Minh Hàn nói tiếp:

- Bao gồm cả bố chị đó!

Quỳnh Nga nghe thế thì thót tim, giật mình nói:

- Mày dám?

Minh Hàn lạnh lùng đáp:

- Chị dám làm vậy với anh ấy thì chị nghĩ tôi có dám làm gì với bố chị không?

Quỳnh Nga bán tin bán nghi. Một tay cô ta dí súng vào đầu Hoàng Dương, tay còn lại thì lấy điện thoại, mắt không rời Minh Hàn.

- Bố tôi thế nào rồi?

- CHỊ NÓI GÌ? KHÔNG BIẾT LÀ SAO? CHỊ CHÁN SỐNG RỒI HẢ?

- .....

Ném chiếc điện thoại trong giận dữ, Quỳnh Nga nghiến răng hỏi Minh Hàn:

- MÀY ĐÃ LÀM GÌ BỐ TAO?

Ngược hoàn toàn với sự gấp gáp của Quỳnh Nga, Minh Hàn thản nhiên nói như chuyện rất bình thường vậy:

- Hiện tại có lẽ ông ấy vẫn an toàn.

- LÀ SAO? – Quỳnh Nga gắt.

Minh Hàn cười nhạt:

- Có vậy mà chị không hiểu sao? Tôi cho ông ta vào trong một chiếc l*иg. Xung quanh là một đàn chó dữ cũng đông như đám người này của chị vậy. Nhưng khác là ở chỗ đàn chó ấy chưa được ăn gì. Và vì chị giục tôi gấp quá nên cái l*иg làm chưa được chắc chắn cho lắm.

Quỳnh Nga nghe đến đây rùng mình:

- Mày...mày....

Minh Hàn nhìn Hoàng Dương rồi lại nhìn Quỳnh Nga:

- Nếu hôm nay tôi về muộn thì chị hãy cầu khấn xin đàn chó tha cho bố chị nhé!

Quỳnh Nga tái cả người đi. Thế nhưng ngay sau đó, mặt cô ta đanh lại, gằn giọng:

- Dù gì thì bây giờ bố tao sống cũng không bằng chết. Đã vậy hôm nay cả hai đứa mày phải chôn xác ở đây tế vong hồn bố tao.

Rồi nhìn đám thuộc hạ, Quỳnh Nga ra lệnh:

- Chúng mày mau giết chết nó cho tao!

Được lệnh của Quỳnh Nga, tất cả lập tức ùa lên. Tên cầm đầu của chúng đã bị Minh Hàn giết nên dù là vì tiền của Quỳnh Nga hay vì báo thù thì chúng cũng đều muốn Minh Hàn chết ngay tức khắc.

Về phía Minh Hàn, lúc này tất cả đã húm vào, khoảng cách gần và đông như vậy thì tác dụng của súng không còn nữa, mặt khác súng của Minh Hàn cũng sắp hết đạn. Vì vậy, Minh Hàn cất súng đi, tay không tiếp bọn chúng.

Cảnh hỗn chiến của Minh Hàn một lần nữa diễn ra trước mắt Hoàng Dương. So với lần trước, nỗi lo lắng của anh lần này tăng lên gấp bội bởi mục tiêu của Hoàng Lâm là tài sản của tập đoàn Thiên An còn mục tiêu của Quỳnh Nga là tính mạng của Minh Hàn. Hơn nữa, ngoài bọn đầu gấu đang vây đánh Minh Hàn một mất một còn thì Quỳnh Nga cũng đang ở phía ngoài chờ cơ hội hạ sát Minh Hàn bất cứ lúc nào có thể. Dù vậy, Hoàng Dương cũng chẳng thể giúp gì Minh Hàn ngoài việc làm con mắt phía sau của Minh Hàn mặc cho Quỳnh Nga vẫn đe doạ và ngọn súng thì vẫn đặt nơi thái dương của anh.

Một lúc lâu sau thì sắc mặt Quỳnh Nga dần tối lại. Cô ta tức giận nhìn những tên thuộc hạ của mình nằm gục trên sàn càng lúc càng nhiều trong khi Minh Hàn có vẻ chẳng hề hấn gì ngoài việc quần áo lấm máu nhưng chẳng phải là máu của Minh Hàn mà của kẻ khác bắn sang.

Nhìn vẻ mặt dần đắc ý của Hoàng Dương, Quỳnh Nga cười khẩy lấy ra một vật nhỏ, đung đưa trước mắt Hoàng Dương và nói nhỏ với anh:

- Anh có muốn tôi ấn nút không?

Vừa thấy vật trên tay của Quỳnh Nga thì Hoàng Dương lập tức lặng người đi, khuôn mặt anh đổi sắc bởi đó chính là... chiếc điều khiển bom nổ chậm từ xa.

- Cô... cô định làm gì? – Hoàng Dương run giọng nói.

Quỳnh Nga cười khẩy:

- Anh nghĩ tôi sẽ làm gì? Nếu tôi tha cho cậu ta thì liệu cậu ta có tha cho tôi không?

Hoàng Dương đáp:

- Chỉ cần cô để chúng tôi ra khỏi đây thì chắc chắn Minh Hàn sẽ không làm gì cô hết!

Quỳnh Nga bĩu môi:

- Tôi tin anh được sao? Lấy gì để đảm bảo một con người giết người không gớm tay như cậu ta tha cho kẻ thù lớn nhất của cậu ta là tôi?

Hoàng Dương quả quyết nói:

- Lấy danh dự và tính mạng của tôi! Minh Hàn không phải là người máu lạnh như cô nghĩ. Tính nhẫn nhịn của Minh Hàn vốn dĩ rất cao, chỉ vì bị dồn vào bước đường cùng, Minh Hàn mới ra tay mà thôi.

Đưa mắt nhìn Minh Hàn đầy oán hận, Quỳnh Nga cười nhạt:

- Bị dồn vào đường cùng sao? Ai mới là người bị dồn vào đường cùng? Cậu ta hay tôi?

Hoàng Dương không đáp, Quỳnh Nga nghiến răng nói tiếp:

- Ai làm cho gia đình tôi nhà tan cửa nát, bố tôi sống mà như chết, mẹ tôi thân tàn ma dại, anh tôi bỏ nhà ra đi, em tôi không dám về nhà, tài sản của gia đình tôi tiêu tán? Nếu là anh thì anh sẽ làm sao?

- Nhưng.... – Hoàng Dương không biết nói gì nữa.

Mắt Quỳnh Nga đỏ ngàu, cô ta nói:

- Bây giờ thì tôi cũng chẳng còn gì để mất. Ngày hôm nay ba chúng ta sẽ chôn xác tại nơi này!

- Thật thế sao? – Giọng nói lạnh lùng của Minh Hàn vang lên tiếp lời Quỳnh Nga, chữ "sao" kết thúc cũng là lúc tên đầu gấu cuối cùng gục ngã dưới chân Minh Hàn.

Đứng thẳng người lên với ánh mắt không rõ buồn vui, giọng nói không lộ cảm xúc, Minh Hàn nói:

- Nếu vậy chúng ta bắt đầu thôi! Ai chết trước đây? Chị hay tôi?

Hoàng Dương và Quỳnh Nga nghe Minh Hàn tỉnh bơ nói chuyện sống chết thì không khỏi có cảm giác lạ lùng. Dẫu biết rằng Minh Hàn coi mọi chuyện là hư vô nhưng để nói được cái chết nhẹ nhàng như vậy thì....

Quỳnh Nga đưa mắt nhìn đám đầu gấu nằm la liệt trên sàn, không một tên sống sót thì cô ta cũng đã xác định số phận của mình hôm nay. Vì vậy, cô ta không màng chuyện gì nữa, trong đầu chỉ còn hai chữ là "thù" và "chết".

Nắm chắc khẩu súng chuẩn bị được bóp cò vẫn nằm sát bên đầu Hoàng Dương, Quỳnh Nga cười nhạt:

- Người chết trước tất nhiên không phải là tao, cũng chẳng thể là mày mà là anh ta. – Quỳnh Nga nghiến răng đẩy mạnh khẩu súng vào đầu Hoàng Dương.

Minh Hàn vội nói:

- Không được!

Quỳnh Nga cười đểu:

- Tại sao?

Minh Hàn đáp:

- Dù gì anh ấy cũng là người chị từng yêu! Giết người mình yêu chị không đau lòng sao?

Quỳnh Nga nghe vậy ngửa mặt lên trời cười lớn rồi rít lên:

- Yêu là gì? Chỉ vì yêu mà tao ra nông nỗi này đây? Còn đau lòng hả? Tao muốn mày biết thế nào là đau lòng khi mày phải giương mắt nhìn người mày yêu nhất trên đời này chết đau đớn trước mặt mày mà mày bất lực.

Minh Hàn cười nhạt:

- Nếu vậy thì chị cũng đâu khác gì tôi? Chị giết anh ấy cũng chính là giết chết bố chị!

Quỳnh Nga gắt:

- Mày nói gì?

Minh Hàn không đáp. Trong đầu Quỳnh Nga chợt hiện lên hình ảnh tuổi thơ vui vẻ nhưng đó chỉ thoáng qua mà thôi, Quỳnh Nga lấy lại vẻ mặt dữ tợn của mình:

- Được! Thế cũng chẳng sao! Chúng ta cùng chết!

Minh Hàn tiến lên một bước:

- KHOAN!

Quỳnh Nga cười khẩy:

- Mày còn gì nói nữa?

Minh Hàn lạnh lùng nói:

- Nếu hôm nay chị giết anh ấy thì chị sẽ không giết được tôi! Mà kẻ thù của chị là tôi chứ không phải anh ấy!

Quỳnh Nga thấy cũng đúng, cô ta đã gài bom sẵn nhưng chẳng lấy gì đảm bảo Minh Hàn không thể chạy được khi bom nổ. Như vậy thì cô ta sẽ xôi hỏng bỏng không sao? Tức giận, Quỳnh Nga nói:

- Ý mày là sao?

Minh Hàn đáp:

- Nếu chị tha cho anh ấy thì tính mạng của tôi sẽ do chị định đoạt!

Vừa nghe vậy, Hoàng Dương liền nói:

- Không! Em không thể chết được!

Trừng mắt nhìn Quỳnh Nga, Hoàng Dương gằn giọng:

- Cô hãy mau nổ súng giết chết tôi đi!

Nói rồi anh mỉm cười nhìn Minh Hàn, coi sự sống chết không còn ý nghĩa nữa.

Quỳnh Nga nhìn Minh Hàn rồi lại nhìn Hoàng Dương thấy họ âu yếm nhìn nhau, dường như không có sự tồn tại của cô ta thì lấy làm tức giận, nghiến răng:

- Cả hai đã muốn chết thì tôi sẽ thành toàn...

Minh Hàn ngắt lời:

- Chị đủ khả năng giết cả hai chúng tôi sao?

Quỳnh Nga cười nhạt:

- Mày nghĩ tao đủ không?

Vừa nói cô ta vừa giơ cao chiếc điều khiển bom nổ chậm, chuẩn bị nhấn nút.

Minh Hàn không chú ý đến chiếc điều khiển mà nhìn thẳng vào mắt cô ta, nhếch môi nói:

- Giết được người khác mà bản thân mình cũng phải chết chung thì khác nào một con hầu chôn theo chủ!

Quỳnh Nga nghe vậy giận lắm nhưng không có cách nào phản bác, tạm thời im lặng. Minh Hàn nói tiếp:

- Chị chọn đi! Tôi hay anh ấy? Nếu anh ấy chết thì chắc chắn xác chị sẽ không được toàn thây; còn nếu tôi chết, anh ấy sống, chị có thể yên ổn rời khỏi đây.

Hoàng Dương càng thấy không ổn chút nào:

- Minh Hàn! Không thể như thế được! Nếu phải chết thì chúng ta sẽ cùng chết!

Minh Hàn nhìn anh bằng ánh mắt đầy quan tâm song giọng nói thì trở nên lạnh băng:

- Tôi không muốn chết cùng anh!

Hoàng Dương đứng hình khi nghe câu nói đó của Minh Hàn nhưng chỉ là trong giây lát bởi anh hiểu tại sao Minh Hàn lại làm vậy. Tất cả là bởi tình yêu Minh Hàn dành cho anh mà thôi. Dù vậy anh cũng không bao giờ chấp nhận quyết định ấy của Minh Hàn.

- Không! Nếu em chết thì anh sống cũng đâu có ý nghĩa gì nữa! – Đôi mắt rưng rưng, Hoàng Dương nói.

Minh Hàn như không để ý đến lời của Hoàng Dương, nói với Quỳnh Nga:

- Tôi nghĩ chị đủ thông minh để đưa ra quyết định.

Sau hồi cân nhắc vừa rồi, Quỳnh Nga đáp:

- Được! Mày đã muốn chết thì tao sẽ cho mày chết!

Thế rồi cô ta chuyển hướng súng để nhắm vào Minh Hàn.

Minh Hàn chỉ Hoàng Dương đang bị trói:

- Chị hãy thả anh ấy trước!

Quỳnh Nga cười khẩy:

- Mày nghĩ tao ngu thế sao? Tao thả anh ta ra rồi thì mày đâu có chịu chết nữa chứ?

Minh Hàn gật đầu:

- OK! Đã vậy chị phải hứa với tôi sẽ bảo toàn tính mạng cho anh ấy!

Quỳnh Nga cười nhạt:

- Tại sao tao phải hứa chứ? Chẳng lẽ tao phải bảo vệ anh ta suốt đời hay sao? Anh ta tự vẫn theo mày thì tao phải là người thất hứa à?

Minh Hàn hỏi lại:

- Ý chị thế nào?

Quỳnh Nga nhìn Hoàng Dương, cười khẩy nói:

- Tao chỉ bảo đảm anh ta ra khỏi đây an toàn thôi!

Minh Hàn gật đầu:

- Được! Tôi tin chị.

Nói rồi đôi mắt phủ một lớp sương mờ của Minh Hàn từ từ nhắm lại mặc cho Hoàng Dương vẫn không ngớt can ngăn. Và khẩu súng trong tay Quỳnh Nga cũng được bóp cò để cho viên đạn theo đà bay đi....

Những sợi tóc trên đỉnh đầu Minh Hàn lay động.

Bức tường phía sau rung nhẹ đủ để viên đạn cắm sâu.

Minh Hàn mở mắt nhìn Quỳnh Nga lạnh lùng hỏi:

- Tại sao? Chị còn chờ gì nữa!

Quỳnh Nga đã đặt khẩu súng trở lại phía đầu Hoàng Dương, mỉa mai nói:

- Tự tay giết mày chỉ làm bẩn tay tao mà thôi! Nếu muốn anh ta sống thì mày hãy tự vẫn đi!

Minh Hàn không nói gì, chỉ gật đầu và chậm rãi lấy ra một viên thuốc đen bóng, hình vuông khác hẳn với những loại thuốc thông thường được làm tròn cho dễ uống.

- Mày làm gì vậy? – Quỳnh Nga nói khi thấy Minh Hàn đưa viên thuốc ấy lên miệng.

Minh Hàn đáp:

- Chẳng phải chị muốn tôi tự vẫn sao?

Quỳnh Nga cười khẩy:

- Tao không phải con ngốc. Mày uống thuốc giả chết ra đó không lẽ tao cũng phải thả anh ta sao?

Minh Hàn cười thầm, cất viên thuốc đi rồi nói:

- Theo chị thì tôi phải chết thế nào?

Quỳnh Nga đáp:

- Cầm súng lên nhắm thẳng tim mày mà bắn để tao xem trái tim bằng đá của mày cứng hay đầu đạn cứng.

Minh Hàn im lặng, nhìn Hoàng Dương tràn ngập yêu thương rồi chĩa mũi súng vào tim mình, ngón tay trỏ được đặt lên cò.

- BẮN! – Quỳnh Nga quát.

- ĐỪNG!.... MINH HÀN!... ĐỪNG LÀM VẬY! – Hoàng Dương hét lên.

Ngọn súng vẫn được giữ nguyên vị trí, Minh Hàn mỉm cười, giọng nói đầy nhu tình và ấm áp:

- Vĩnh biệt anh!

...

Tiếng súng nổ!

...

Tiếng gào thét trong nước mắt của Hoàng Dương

...

Tiếng cười đắc ý và man rợ của Quỳnh Nga.

...

Áo Minh Hàn loang đỏ.

...

Một màu đen sẫm.

...

Minh Hàn nhìn không rõ nữa.

...

Keng! – Chiếc súng rời khỏi tay Minh Hàn.

...

Đôi chân khuỵ xuống.

...

Minh Hàn đã bất tỉnh, trên môi vẫn in nụ cười âu yếm dành cho Hoàng Dương.

- MINH HÀN!.... TẠI SAO?... TẠI SAO EM PHẢI LÀM NHƯ VẬY?.... TẠI SAO EM LẠI BỎ ANH?....TẠI SAOOOOOOO????????????????

Nước mắt lăn dài trên má Hoàng Dương. Anh gào lên trong đau đớn và tuyệt vọng. Mọi thứ xung quanh anh như sụp đổ, tất cả chỉ còn lại một màu đen của màn đêm u tối mà thôi.

Ngược lại với Hoàng Dương, Quỳnh Nga cười lên trong sung sướng, trong sự thoả nguyện. Tiếng cười của cô ta đan xen với tiếng khóc, tiếng gọi của Hoàng Dương tạo thành một hoà âm rùng rợn trong căn phòng ngổn ngang xác chết giữa đêm khuya vắng lặng.

- Cô giết tôi đi!... Nhanh lên!... Cô là một con quỷ cái!... Cô thật là độc ác!... – Hoàng Dương gắt lên trong tiếng nấc nghẹn ngào.

Quỳnh Nga dang rộng hai tay, ngửa mặt lên trời cười lớn:

- Ha ha hi hi hô hô ha ha....Độc ác? Đúng! Tôi độc ác... Giết chết một người là độc ác... Còn giết người hàng loạt thì là gì đây??? Ha ha ha hi hi ha ha....

Hoàng Dương như không nghe thấy những lời cuồng loạn của Quỳnh Nga, trong cổ họng của anh chỉ có tiếng Minh Hàn bật lên dưới dòng lệ tuôn rơi.

- Tổng giám đốc máu lạnh cũng biết khóc hay sao? Ha ha hô hô....Vui quá đi thôi...Bố ơi!... Con đã trả thù được cho bố rồi....Ha ha ha ha... Con thấy con gái bố giỏi không?..... – Quỳnh Nga vừa cười vừa nói.

- Cô câm miệng lại cho tôi!... Cô sẽ không được chết toàn thây đâu!... – Hoàng Dương tức giận nói.

Quỳnh Nga nghe vậy cười lớn hơn:

- Ha ha ha ha ha....Chết!... Ai mà chẳng phải chết...ha ha ha...Chết toàn thây sao?... Ha ha ha...Đúng rồi!... Tôi phải moi tim cậu ta ra xem rốt cuộc trái tim lạnh lùng ấy được làm bằng gì?...Xem ai chết không toàn thây.... Ha ha ha ha.... – Quỳnh Nga nghiến răng rít lên.

Nói đoạn, cô ta tiến về phía thân thể Minh Hàn.

- KHÔNGGGGGGGGGGGGG!.........!!!!!!!!! – Hoàng Dương hét lên.

Thế nhưng đôi chân Quỳnh Nga không dừng lại. Những tiếng ha ha hô hô vang lên theo từng nhịp bước của cô ta.

Cúi xuống nhìn thân thể thấm đẫm máu của Minh Hàn, Quỳnh Nga thấy sung sướng tột cùng. Cô ta cười cười cho chiếc điều khiển bom nổ chậm vào túi và lấy ra một con dao nhọn sắc.

Thổi nhẹ lên lưỡi dao sáng bóng, Quỳnh Nga ngồi xuống, vừa cười vừa chầm chậm đưa chiếc dao hướng về ngực Minh Hàn.

- ĐỪNGGGGGG! ĐỪNG MAAAAÀ..... – Hoàng Dương gào lên.

Quỳnh Nga nghe vậy, quay mặt về phía Hoàng Dương, nhứ nhứ con dao:

- Anh muốn.....

RẦM!!!...HỰ....

Cả thân hình Quỳnh Nga bay lên và đập mạnh vào góc tường trong nháy mắt. Súng và dao cũng đã rời khỏi tay, cô ta hộc ra một ngụm máu tươi....

Hoàng Dương đang kêu khóc đau thương thì lập tức chuyển thành cười rơi nước mắt bởi Minh Hàn không những khoẻ mạnh đứng trước mặt anh mà còn giáng một đòn làm cho Quỳnh Nga không còn khả năng phản kháng.

- Minh Hàn! Em không sao rồi!! – Hoàng Dương reo lên như một đứa trẻ.

Thực ra vừa rồi Minh Hàn giả chết. Trước khi đến đây, Minh Hàn đã biết rằng muốn cứu được Hoàng Dương chỉ có thể dựa vào cách đánh lừa Quỳnh Nga mà thôi. Vì vậy Minh Hàn đã mặc sẵn trong mình chiếc áo giáp chống đạn, trước ngực còn đeo thêm vài túi máu nữa. Và bộ quần áo hơi rộng của Hoàng Khải giữa tiết trời giá lạnh chính là một cái vỏ bọc tuyệt diệu. Cũng nhờ thế mà Minh Hàn mới vượt qua được những cạm bẫy của Quỳnh Nga bởi dù Minh Hàn có giỏi võ đến mấy cũng làm sao chống được súng đạn mà cô ta đã sắp xếp bên ngoài. Cho đến giờ phút này, có thể nói, kế sách ấy của Minh Hàn đã thành công.

Minh Hàn gật đầu, nhìn anh mỉm cười rồi cúi xuống nhặt lấy khẩu súng văng trên mặt đất nhắm thẳng Quỳnh Nga mà bắn.

Lúc này Quỳnh Nga vừa mới có thể mở mắt ra, chỉ kịp thốt lên ba chữ: "Mày...mày...giả..." thì hai viên đạn đã xuyên qua ngực cô ta khiến cô ta không nói thêm được lời nào nữa. Máu một lần nữa ộc ra từ miệng Quỳnh Nga.

Thế rồi, Minh Hàn lấy con dao vừa rồi của Quỳnh Nga nhanh chóng cắt dây trói cho Hoàng Dương, nói gấp:

- Chúng ta mau chóng rời khỏi đây thôi anh! – Vừa nói Minh Hàn vừa khoác chiếc áo của mình lên cho anh.

Hoàng Dương cười sung sướng, nắm chặt tay Minh Hàn chạy đi. Do bị trói lâu nên khi vừa được tháo dây trói, chân anh lảo đảo, phải dựa vào Minh Hàn mà chạy.

Khu nhà kho rộng lớn và hoang tàn với nhiều lối rẽ lắt léo khiến cho hai người tốn khá nhiều công sức để định hình đường ra. Trong khi đó, tại căn phòng có đèn sáng duy nhất, Quỳnh Nga dốc chút hơi sức cuối cùng để lấy chiếc điều khiển bom nổ chậm từ xa trong túi ra.

Quá yếu. Chút sức tàn của cô ta chỉ đủ để chiếc điều khiển chậm chạp đưa lên trước mặt cô ta.

Và rồi trên môi Quỳnh Nga cũng nhếch lên được một nụ cười khó nhọc:

- 30s...nữa...chúng...mày...sẽ...

Nút đã được ấn và Quỳnh Nga gục mặt xuống.

Bên ngoài, sau một hồi chạy vòng quanh, Hoàng Dương cũng có thể cười tươi, chỉ tay về phía về ánh sáng:

- Lối ra kia rồi!

Minh Hàn cũng cười. Thế nhưng nụ cười ấy kéo dài không lâu để nhường chỗ cho vẻ mặt lo lắng đến tột độ bởi tiếng nổ lép bép vang lên mỗi lúc một lớn.

- BOM! CHẠY ĐI ANH! – Minh Hàn hét lên và dùng hết tất cả sức lực của mình lăng Hoàng Dương ra ngoài trước khi đôi chân Minh Hàn kịp cất bước.

BÙMMMM! – Tiếng nổ xé trời vang lên. Ngay sau đó, không gian sáng loà cho ngọn lửa bốc cao.

- MINH HÀN! – Hoàng Dương gọi lớn và bò đến chỗ Minh Hàn ngã sấp xuống cách anh chừng hai mét.

Đỡ Minh Hàn vào lòng, Hoàng Dương phủi đi những hạt cát dính trên mặt người anh yêu:

- Minh Hàn!...Tỉnh lại đi em!... Em đừng làm anh sợ!..Minh Hàn!...- Hoàng Dương vừa khóc vừa lay người Minh Hàn.

Từ từ mở mắt ra, Minh Hàn nhìn anh cười kéo theo nụ cười rạng rỡ trên môi Hoàng Dương song ngay sau đó thì Minh Hàn đã phải ộc ra một ngụm máu tươi, miệng húng hắng ho.

- Minh Hàn! Em không được có chuyện gì! –Hoàng Dương lo lắng nói.

Minh Hàn gượng cười:

- Em...em...không...sao...đâu... - Vừa nói vừa thở hổn hển vài cái, Minh Hàn lại phun ra một ngụm máu – ...anh...đừng...khóc....

Hoàng Dương gật đầu nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy :

- Anh biết rồi! Em đừng nói gì cả!...

Minh Hàn chầm chậm đưa tay gạt đi những giọt nước của người Minh Hàn yêu duy nhất trên đời.

- Khụ....khụ... - Một ngụm máu nữa được Minh Hàn nôn ra, nhuộm đỏ chiếc áo Hoàng Dương đang mặc – Em...em...lạnh...quá...

Hoàng Dương vội vàng ôm chặt Minh Hàn, nước mắt của anh thấm ướt vai áo Minh Hàn:

- Không sao đâu!... Em nhất định sẽ không sao!... – Hoàng Dương nói trong nước mắt.

Thế nhưng đôi mắt Minh Hàn đã nhắm lại.

Ngọn lửa vẫn đang bừng bừng rực cháy và Minh Hàn thì không biết đến sự hiện diện của ngọn lửa ấy nữa.
« Chương TrướcChương Tiếp »