Lúc này, Minh Hàn đã về đến công ty thấy Hoàng Dương đang đứng ngoài cổng đi đi lại lại ngóng mình. Minh Hàn mỉm cười:
- Chúng mình đi ăn thôi anh!
Hoàng Dương gật đầu, hôn Minh Hàn trước khi đi.
- Cuộc họp sáng nay diễn ra thế nào vậy anh? – Minh Hàn hỏi khi hai người đang ở trên xe.
Hoàng Dương thở dài:
- Không tốt lắm nhưng anh có thể xoay sở được.
Minh Hàn mỉm cười, im lặng dựa vào vai anh.
Hoàng Dương vòng tay ôm Minh Hàn vào lòng:
- Thế còn em thì sao? Các chi nhánh làm việc thế nào?
Minh Hàn cười:
- Anh không cần lo lắng gì cả. Có em rồi mà!
Hoàng Dương gật đầu. Anh hiểu câu trả lời của Minh Hàn, lời nói đó đồng nghĩa với việc các chi nhánh làm việc không tốt chút nào. Chỉ vì không muốn làm anh phiền lòng nên Minh Hàn mới nói vậy.
Hai người im lặng cho đến khi chiếc xe dừng lại trước một nhà hàng, Hoàng Dương và Minh Hàn xuống xe.
- Minh Hàn! – Một cô gái gọi và bước nhanh về phía hai người.
Minh Hàn ngoảnh mặt lại và mỉm cười vì đó là người chị gái mà Minh Hàn yêu quý nhất.
- Chị cũng đến đây ăn à? – Minh Hàn hỏi.
Minh Hà cười gật đầu, nói:
- Ừ! Anh Duy Bảo và Minh Khang ở trong đó rồi. Chị có việc nên đến sau, không ngờ gặp hai người ở đây.
Hoàng Dương đã gặp Minh Hà vài lần nhưng đến hôm nay anh mới có dịp nhìn kĩ người chị gái song sinh của Minh Hàn. Minh Hà thực sự là một cô gái rất xinh, so với những cô gái anh từng gặp thì Minh Hà có vẻ đẹp rất riêng. Hai chị em Minh Hàn thật giống nhau nhưng Minh Hà thì tươi tắn hơn, còn Minh Hàn thanh nhã thoát tục hơn; làn da Minh Hà trắng hồng trong khi Minh Hàn thì là trắng xanh nên nhìn Minh Hàn trắng hơn hẳn. Nhìn hai khuôn mặt ngọc ấy, Hoàng Dương tuyệt không thấy một chút tì vết nào.
- Chúng ta vào thôi nào! – Hoàng Dương cười nói.
Chỉ cần một trong ba người đi đến nơi nào thì đã đủ để thu hút hầu hết các ánh mắt ở nơi đó huống chi cả ba người cùng đi với nhau: một cô gái tú mỹ với nụ cười duyên dáng tựa nắng xuân, một người đàn ông mang khuôn mặt đẹp và mạnh mẽ như những bức tượng thần Hy Lạp và người còn lại thì lạnh lùng và thanh tao, không vương chút bụi trần.
Lên tầng hai, Hoàng Dương thấy Duy Bảo và Minh Khang vẫy tay về phía mình, hai người đang ngồi ở một chiếc bàn phía ngoài mà từ nơi đó có thể ngắm cảnh đường phố.
Chờ cho ba người đã ngồi xuống, Minh Khang nói:
- Ba anh chị đi thêm một vòng nữa chắc làm cho mọi người ở đây lác mắt hết cả.
Hoàng Dương và Minh Hà cười còn Minh Hàn lẳng lặng không có phản ứng gì cả. Minh Hà nói:
- Chị có thấy gì đâu?
Minh Khang chỉ về phía sau Minh Hà:
- Chị nhìn thử xem?
Minh Hà theo hướng tay Minh Khang thì thấy mấy người đang nhìn trộm mình vội ngoảnh mặt đi vì bị phát hiện. Minh Hà lắc đầu, cười nói:
- Vài năm nữa thì em đi tới đâu thì các cô gái ở đó cũng để hồn bay theo gió hết.
Minh Khang lắc đầu, nhìn Minh Hàn và nghĩ rằng còn xa lắm cậu mới bằng một phần của Minh Hàn về mọi thứ. Điều này cũng đâu trách cậu được bởi Minh Hàn quá hoàn hảo.
Hoàng Dương đưa thực đơn cho Minh Hàn và nói:
- Em chọn món đi!
Minh Hàn chưa cầm thì Minh Hà đã giật lấy:
- Không được! Anh muốn mọi người chỉ có ăn rau xanh hay sao vậy?
Hoàng Dương cười, thầm nghĩ Minh Hà nói rất đúng. Từ ngày quen với Minh Hàn, nếu không phải anh ép thì Minh Hàn hầu như ăn chay suốt thôi.
Duy Bảo vẫn im lặng, bây giờ mới nhìn Hoàng Dương nói:
- Anh chắc chưa biết hai chị em sinh đôi nhưng sở thích thì rất khác nhau.
Hoàng Dương có vẻ nghi ngờ với câu nói đó nhưng nhìn sang Minh Hàn thì anh thấy Minh Hàn gật nhẹ. Anh thật không thể nào tin được Minh Hà và Minh Hàn hiểu nhau đến vậy mà lại không giống nhau chút nào trừ ngoại hình.
- Để em chọn cho! – Minh Khang nói và cầm lấy thực đơn từ Minh Hà.
Và khi bàn ăn được dọn lên, Minh Hà nhìn Minh Khang nói:
- Em ở cùng với chị gần hai mươi năm mà lại về phe với Minh Hàn là sao?
Minh Khang lè lưỡi vì đúng là cậu có thiên vị cho Minh Hàn hơn.
Trong suốt bữa ăn hầu như chỉ có bốn người nói chuyện còn Minh Hàn vẫn giữ nguyên tắc ăn không nói, ngủ không nói, chỉ trừ những trường hợp bắt buộc thì Minh Hàn cũng rất ít lời.
- Anh Hoàng Dương! Anh định trả công bọn em thế nào đây? – Minh Khang nói.
Minh Hà thêm vào:
- Phải đó! Anh có biết vì hai người mà em bị bố giảng đạo cho suốt hai ngày qua không?
Hoàng Dương chưa trả lời thì Minh Khang nói tiếp:
- Chị bị như vậy có sao đâu, nghe tai này qua tai kia thôi mà. Em bị bố cắt luôn tiền tiêu vặt tháng này rồi.
Minh Hà nhìn Minh Khang bằng ánh mắt thiếu tin tưởng nhất:
- Thế hả? Tối qua ai xin được dì cho gấp đôi ấy nhỉ?
Minh Khang đáp:
- Đó là công em năn nỉ mẹ đến gãy lưỡi luôn. Mà sao chị biết?
Minh Hà cười đắc ý:
- Em làm gì mà có thể qua mắt được chị chứ?
Nghe hai chị em nói, Minh Hàn thì dường như không để ý trong khi Duy Bảo và Hoàng Dương tủm tỉm cười hoài. Hoàng Dương nói:
- Thế hai chị em muốn gì nào?
Minh Khang giả bộ suy nghĩ rồi nói:
- Muốn gì anh cũng đồng ý hả?
Hoàng Dương gật đầu:
- Ừ! Nếu anh có thể làm được.
Minh Hà và Minh Khang đồng thanh:
- Chắc chứ?
Hoàng Dương nói:
- Chắc chắn.
Duy Bảo cười thương thay cho Hoàng Dương còn Minh Hàn ghé vào tai Hoàng Dương nói thầm: "Anh mắc mưu rồi!"
Hoàng Dương chưa kịp tiêu thụ câu nói của Minh Hàn thì Minh Hà nói:
- Muốn anh trả lại Minh Hàn cho em đó được không?
Minh Khang thì nói:
- Em chỉ cần ngày Valentine anh để anh Minh Hàn ở nhà chơi với em là được rồi. Cả nhà chỉ có mỗi em cô đơn thôi à!
Hoàng Dương nghe xong thì á khẩu vô ngôn. Minh Khang nói tiếp:
- Hai điều đó thì không thể là anh không làm được nên chúng ta thống nhất vậy anh nhé!
Hoàng Dương ấp úng:
- Anh....anh... anh....
Nhìn Hoàng Dương như vậy, ba người cười phá lên còn Minh Hàn cũng không nhịn được phải cười nhẹ.
Sau khi đã nín được cười, Minh Hà nói:
- Anh chỉ cần dẫn bọn em đi chơi một ngày là được với điều kiện là trong ngày hôm ấy anh phải làm thế nào cho Minh Hàn cười nhiều chứ không phải như hôm nay.
Hoàng Dương tất nhiên rất vui với điều đó, anh đang định lên tiếng đồng ý thì Minh Hàn đã nhẹ nhàng thầm thì vào tai anh: "Với hai người đó thì anh cứ để em". Thế rồi, không chờ Hoàng Dương phản ứng gì, Minh Hàn đáp:
- Được thôi! Điều kiện của chị và Minh Khang em đều chấp nhận.
Nghe giọng nói của em trai, Minh Hà không thể biết ý nghĩ trong đầu Minh Hàn là gì nhưng câu nói đó làm chị không khỏi băn khoăn. Và không riêng gì Minh Hà, ba người còn lại cũng đang ngơ ngác chờ Minh Hàn nói tiếp.
- Ý em là sao? Chúng ta sẽ đi chơi hay là..... – Minh Hà hỏi.
Minh Hàn nói:
- Không! Chị muốn anh Hoàng Dương trả em lại cho chị đúng không nào?
Bốn người vẫn chưa thể hiểu lời Minh Hàn. Hoàng Dương nói:
- Điều đó chắc chắn không được! Em là của anh mà! Không nhường cho ai hết.
Hoàng Dương vừa nói xong, ba người kia tủm tỉm cười còn Minh Hàn, tuy trong lòng thấy rất ấm áp nhưng ngoài mặt vẫn lạnh tanh:
- Anh khỏi lo! Anh đồng ý xem chị ấy có dám không? Anh Duy Bảo thấy sao nào? Như vậy nhé!
Minh Hà đứng hình khi nghe Minh Hàn nói, còn Duy Bảo vừa nghe câu ấy thì giật mình, cứng họng không nói nên lời. Làm sao anh có thể để vậy được chứ? Minh Hàn suốt ngày bên cạnh Minh Hà thì anh còn cơ hội nào nữa? Anh đang định lên tiếng phản đối thì Minh Hàn đã quay về phía Minh Khang nói:
- Minh Khang! Em thấy cô đơn lắm phải không?
Khi thấy Minh Hàn hỏi ngược lại Minh Hà như vậy Minh Khang biết chắc chắn câu nói của mình cũng không thể yên ổn với Minh Hàn được. Minh Khang hiểu Minh Hàn rất ít nói nhưng một khi đã nói thì không ai phản kháng được lời nào. Và giờ cậu cũng đang ở trong trạng thái ấy.
Minh Hàn cười nhẹ, nói tiếp:
- Valentine anh ở nhà với em cũng tốt thôi nhưng hôm đó nhất định sẽ có nhiều cô gái nhỏ buồn lắm đó. Thời buổi này còn chịu khó viết thư tình thì....
Hoàng Dương tiếp lời:
- Thì người ấy thích em lắm đó. Chẳng phải biết bao người gửi thư cho em qua Minh Khang đó sao?
Hoàng Dương nói câu này giọng buồn buồn, về điểm này thì anh không sao làm được vì anh vốn học kém Văn.
Minh Hàn thấy anh như vậy thì cười, nụ cười tươi hơn ráng sớm:
- Tất cả thư đó là của anh sao Minh Khang?
Minh Khang cười trừ:
- Có một số là của em.
Rồi cậu nói thêm:
- Nhưng phần lớn là của anh mà.
Minh Hàn gật đầu:
- Ừ! Ít nhưng không phải không có đúng không nào? Em không thích họ thì cũng không có gì là lạ cả. Valentine này anh ở nhà với em được chứ cho em bớt cô đơn?
Hoàng Dương chưa biết dụng ý của Minh Hàn ra sao nhưng anh biết chắc chắn Minh Hàn đã có cách thay anh chọc lại hai người kia. Vì thế anh chỉ nhìn Minh Hàn cười thôi.
Minh Khang chưa biết nên nói sao thì Minh Hàn cười một nụ cười quỷ quái, nói tiếp:
- Hôm đó chúng ta tập võ em nhé!
Nghe xong câu này, Minh Khang giật bắn mình, còn hơn cả Duy Bảo:
- Không...không đâu anh.
Quay sang Hoàng Dương, cậu cười xoà:
- Hôm đó anh đưa anh Minh Hàn đi chơi đi nhé! Hai người đi chơi cho tình cảm. Ngày lễ tình yêu mà. Em ở nhà một mình được rồi.
Minh Khang biết rằng tập võ với Minh Hàn không khác nào cậu phải xuống địa ngục, mười ngày nửa tháng cậu vẫn chưa thể hoàn hồn được. Vì vậy cậu không dại gì mà đưa mình sa lưới.
Hoàng Dương thấy vậy thì cười rất tươi. Nếu như Minh Hà và Minh Khang cố tình đưa anh vào bẫy thì Minh Hàn lại khiến chính họ mắc trong cãi bẫy của họ. Anh biết Minh Hàn làm như vậy chỉ vì anh mà thôi bởi trước nay Minh Hàn đâu có quan tâm đến những lời nói thế này, hơn nữa trong bữa ăn thì Minh Hàn càng không nói. Nghĩ vậy anh cảm thấy mình thật hạnh phúc.
Mọi người đang vui vẻ thì Minh Khang bỗng thấy từ cửa tiến vào hai người, một trai một gái.
- Đúng là oan gia ngõ hẹp! Hy vọng là chị ta không lên đây! – Minh Khang nói.
Minh Hà ngạc nhiên:
- Em nói ai vậy? Ai là oan gia?
Minh Khang chỉ tay xuống dưới tầng:
- Chị nhìn xem ai kia? Chị ta không phải oan gia thì là gì nữa?
Bốn người theo sự chỉ dẫn của Minh Khang nhìn xuống thì thấy rằng Quỳnh Nga và em trai cô ta cũng đang vào đây. Ba người cất tiếng thở dài, còn Minh Hàn cũng thấy hơi bất ngờ, không biết hôm nay là ngày gì mà Minh Hàn lại gặp cô ta nhiều đến vậy.
Và điều Minh Khang hy vọng tất nhiên không thành sự thực. Hai chị em Quỳnh Nga chẳng mấy chốc đã đi lên. Nhưng điều đặc biệt là khi đi ngang qua bàn Hoàng Dương, cô ta chỉ nhìn một cái rồi thôi, cũng không nói năng gì. Bốn người thấy ngỡ ngàng bởi một người thích sinh sự như cô ta mà lại sống hoà bình thì thật là mặt trời mọc đằng Tây. Họ đâu biết rằng vừa mới đây thôi, Quỳnh Nga đã chạm trán Minh Hàn và đành chịu lép vế nhất thời.
Chờ cho cô ta đã ra chỗ khác, Duy Bảo nói:
- Hôm trước, anh có thấy cô ta với con trai Chủ tịch tập đoàn Vạn Tường bàn bạc chuyện gì đó có liên quan đến anh Hoàng Dương và Minh Hàn thì phải?
Nghe Duy Bảo nói vậy, Hoàng Dương biết chắn hai người đó đang bàn cách phá mình và Minh Hàn bởi anh biết Tiến Lâm cũng yêu Minh Hàn. Nhưng anh không thể đoán ra họ định làm gì. Và hiện tại Minh Hàn cũng băn khoăn không khác gì anh chỉ có điều Minh Hàn nghĩ không lẽ Tiến Lâm cũng vào hùa với Quỳnh Nga sao? Hai người theo đuổi ý nghĩ của mình thì Minh Hà thấy hỏi:
- Họ nói gì với nhau?
Duy Bảo nói:
- Anh ngồi cách họ một bàn. Hơn nữa, hai người đó nói rất nhỏ nên anh không nghe rõ được. Nhưng chắc chắn không có lợi cho Minh Hàn đâu.
Cả năm người cùng trầm ngâm, không ai nói với ai câu nào bởi họ đều hiểu rằng một con người không đơn giản như Quỳnh Nga thì sẽ không dễ đối phó.
Một lát sau, Minh Khang nói:
- Sáng nay, em xem qua tờ báo bố để trên bàn thì công ty của hai nhà đó chính thức hợp tác với nhau rồi.
Hoàng Dương gật đầu. Điều này anh cũng mới biết và đây là một khó khăn và bất lợi rất lớn cho công ty của anh. Bố Quỳnh Nga và bố Tiến Lâm đã là những con cáo trên thương trường rồi. Trước đây hai tập đoàn này vốn có bất hoà, bây giờ họ hợp lực lại thì chắc chắn là do Quỳnh Nga và Tiến Lâm. Nếu chỉ riêng một người thì anh không ngán ai cả nhưng khi họ liên kết với nhau thì thực là một vấn đề nan giải.
Sự xuất hiện của Quỳnh Nga làm cho không khí giữa năm người trầm lắng hẳn xuống. Từ đó, không ai nói thêm với ai lời nào nữa cho đến kết thúc bữa ăn.
Thời gian cứ thế nặng nề trôi qua. Hôm nay đã là Valentine và cũng chỉ còn ba ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán. Tình hình ở công ty của Hoàng Dương thì càng lúc càng xấu đi và anh vẫn chưa tìm ra giải pháp nào tốt cả. Áp lực đối với anh mỗi lúc một gia tăng, đặc biệt là từ lúc công ty nhà Quỳnh Nga và Tiến Lâm chính thức hợp tác. Minh Hàn cũng không thể giúp gì cho anh ngoài việc ở bên cạnh và động viên anh.
Hoàng Dương muốn nghỉ cả ngày hôm nay để giành cho Minh Hàn nhưng anh không thể, cuối năm công việc quá bận rộn và tình hình tài chính của công ty lại gặp khó khăn nên càng siết chặt quỹ thời gian của anh hơn. Tất nhiên Minh Hàn hiểu cho anh và vui vẻ ủng hộ anh trong công việc.
Buổi chiều, Minh Hàn không đến công ty mà dành thời gian đó chuẩn bị một bữa tối thật hoàn hảo cho hai người. Hoàng Dương không vui vẻ gì với quyết định đó của Minh Hàn bởi anh không muốn xa người anh yêu nhưng cũng đành chấp nhận. Song cũng có một điều làm anh mừng thầm rằng tối nay anh sẽ có một bữa tối thật tuyệt vời.
Khi Hoàng Dương ra khỏi nhà thì Minh Hàn cũng bắt tay ngày vào công việc của mình. Với tay nghề của Minh Hàn thì nấu một bữa ăn ngon không khó, chỉ có điều Minh Hàn muốn nấu những món thật sự công phu nên mất khá nhiều thời gian.
Đến sáu giờ chiều thì bàn ăn đã được Minh Hàn dọn xong xuôi. Đó quả thực là một bàn ăn rất đẹp mắt với đầy đủ các tiêu chuẩn về hương, sắc cũng như cách bày biện. Còn vị thì đang chờ Hoàng Dương thưởng thức.
Ngoài trời, mưa xuân vẫn rơi và lúc này Minh Hàn đang ngắm mưa để đợi Hoàng Dương về. Cái lạnh của mùa xuân không tê tái những ngày đông tháng giá nữa. Trong cái lạnh ấy, người ta thấy cả cái gì đó như sự ngọt ngào của tình yêu vậy. Minh Hàn mỉm cười, đưa tay hứng lấy những giọt mưa nhỏ và nghĩ về Hoàng Dương.
Hiện tại, Hoàng Dương cũng vừa giải quyết xong công việc trong ngày. Anh nhớ đến hình ảnh của Minh Hàn và bất giác môi anh cũng nở một nụ cười hạnh phúc. Ngày trước, anh đâu nghĩ rằng mình lại yêu một người con trai và càng không thể tưởng tượng mình lại yêu nhiều đến vậy.
Hoàng Dương sắp xếp lại chỗ báo cáo trước khi rời phòng. Anh khoác chiếc áo, chuẩn bị ra về thì chuông điện thoại reo.
- Minh Hàn à!
- Anh đang về!
- Anh yêu em!
Hoàng Dương cười thật tươi và đi xuống nhà xe. Vừa mở cửa xe thì sau lưng anh có tiếng gọi rất quen thuộc nhưng lại khiến sắc mặt anh sa sầm xuống.
- Hoàng Dương! Em có chuyện muốn nói với anh! – Quỳnh Nga đứng ngay sau anh và nói.
Hoàng Dương lạnh lùng đáp:
- Tôi và cô không có chuyện gì để nói cả. Cô làm ơn tránh ra, tôi đang có việc bận.
Quỳnh Nga cười nhẹ:
- Anh vội về với Minh Hàn đúng không nào? Em không lấy mất nhiều thời gian của anh đâu.
Hoàng Dương bực dọc đáp:
- Cô nói đi!
Quỳnh Nga nhìn xung quanh rồi nói:
- Ở đây không tiện. Chúng ta đi đến nơi khác được không?
Hoàng Dương nói:
- Không phải đi đâu hết. Cô không nói thì đừng đứng đây cản đường tôi.
Quỳnh Nga cười khẩy nói:
- Anh cũng không cần gấp thế chứ! Em có gì thua kém Minh Hàn chứ?
Hoàng Dương lạnh nhạt nói:
- Vấn đề không phải ai hơn ai kém mà tôi không yêu cô. Chỉ có vậy thôi. Cô nói hết rồi phải không? Chào cô!
Hoàng Dương không để cho Quỳnh Nga trả lời gì, anh cho xe chạy chầm chậm ra ngoài.
Quỳnh Nga rất tức giận, dậm chân nói lớn:
- Anh có muốn công ty của anh bị phá sản không thì bảo?
Nghe câu ấy, Hoàng Dương sững người, chiếc xe dừng lại.
Quỳnh Nga tiến lên nói:
- Nếu không muốn thì bây giờ đi theo em, không lâu đâu.
Thế rồi, cô ta lên xe của mình và cho xe lăn bánh.
Hoàng Dương ngẩn người giây lát rồi cũng đành cho xe chạy theo xe của Quỳnh Nga. Anh biết điều cô ta nói là hoàn toàn có căn cứ và cũng chính cô ta đang gián tiếp nắm trong tay sinh mạng của công ty anh. Vì vậy, tạm thời anh đành nhẫn nhịn xem cô ta muốn sao rồi tính sau vậy.
Ở nhà, Minh Hàn nhìn đồng hồ thì thấy đã bảy giờ rồi nhưng Hoàng Dương vẫn chưa về. Minh Hàn định gọi cho anh nhưng lại nghĩ có thể do anh có việc đột xuất nên thôi. Hơn nữa, Minh Hàn vốn quen với cuộc sống tĩnh lặng nên dù nhớ anh, Minh Hàn cũng vẫn chịu đựng được.
Chuông cổng reo làm Minh Hàn hơi ngạc nhiên bởi nhà cậu Minh Hàn vốn không mấy khi có người đến. Minh Hà thì không thể vì hiện tại Minh Hà còn đang đi chơi với Duy Bảo. Bố và dì Minh Hàn thì không được phép đặt chân tới đây. Hoàng Dương thì cũng không đúng bởi anh vẫn tự mở cổng vào. Mà ngoài những người đó ra thì đâu có ai biết đến nơi này nữa chứ? Minh Hàn tự hỏi và cầm chiếc ô đi ra ngoài kèm theo sự thắc mắc đó.
Ra đến nơi, Minh Hàn thấy một người thanh niên, tay ôm một bó hoa hoa hồng lớn đang đứng đó.
- Anh tìm ai? – Minh Hàn hỏi.
Người thanh niên đáp:
- Cho tôi hỏi đây có phải nhà cậu Minh Hàn không?
Minh Hàn gật đầu:
- Tôi là Minh Hàn. Anh có việc gì vậy?
Người thanh niên đó nói:
- Có người nhờ tôi chuyển bó hoa này cho cậu. Cậu làm ơn kí xác nhận giùm tôi!
Minh Hàn nhận lấy bó hoa, trong đầu không khỏi băn khoăn về người gửi tặng bó hoa đó. Ngày trước, rất nhiều người gửi hoa và quà cho Minh Hàn và đều được Minh Hàn gửi trả lại. Nhiều lần như vậy nên cũng lâu rồi không ai làm cái công việc không có ích đó nữa. Đặc biệt là từ khi yêu Hoàng Dương, Minh Hàn hầu như không tiếp xúc với ai. Và theo suy luận của Minh Hàn hiện tại, tất nhiên bó hoa này được gửi từ Hoàng Dương. Minh Hàn nghĩ do anh về muộn nên vậy.
- Cảm ơn cậu! – Người đưa hoa nói và ra về.
Minh Hàn đem bó hoa vào trong nhà. Đó thực sự là một bó hoa rất đẹp, phải một người rất khéo tay và chọn hoa vô cùng kĩ càng mới có thể tạo nên bó hoa ấy. Điều đáng nói là từ bó hoa ấy toát ra một mùi hương rất riêng, rất quyến rũ làm cho người ta cứ muốn nâng bó hoa ấy lên và ngửi hoài. Minh Hàn không thích hoa lắm nhưng cũng phải thầm khen chủ nhân của bó hoa này.
Lấy từ trong bó hoa ra một tấm thiệp cũng được làm vô cùng khéo léo, Minh Hàn mở ra thì không thấy tên người gửi mà chỉ có một dòng chữ in duy nhất: "HAPPY VALENTINE"S DAY!". Cũng như bó hoa, tấm thiệp ấy toả ra một mùi thơm thật dễ chịu. Nếu như hương thơm của bó hoa là thứ hương thơm nồng đậm và cao sang thì tấm thiệp ấy lại hoàn toàn ngược lại, chỉ nhẹ nhàng, thoang thoảng, thanh nhã và mong manh nhưng không vì thế mà nó bị lẫn đi trong các mùi hương khác.
Minh Hàn đặt bó hoa và tấm thiệp sang một bên. Vì không quen suy nghĩ nhiều nên Minh Hàn cũng không để tâm đến nó nữa, tiếp tục ngắm mưa và chờ Hoàng Dương. Với Minh Hàn lúc này thì Hoàng Dương về là điều hạnh phúc nhất, ngoài ra không có gì có thay thế được.
Trước đây, Minh Hàn nghe người ta nói mùa xuân là mùa của sức sống, của tình yêu thì Minh Hàn chẳng hiểu gì. Cho đến bây giờ Minh Hàn mới nhận ra cái đặc biệt của mùa xuân, cũng như cái đặc biệt kia của tình yêu. Những hạt mưa vẫn lất phất rơi mang dư âm ngọt ngào của đất trời và thổi vào lòng Minh Hàn một sự ấm áp khó tả trong cái lạnh giá của thời tiết.
Đứng ngoài hiên nhưng thỉnh thoảng Minh Hàn vẫn thấy phảng phất hương thơm đặc biệt của bó hoa kia. Và mỗi lần như thế Minh Hàn lại nhớ Hoàng Dương hơn. Song lúc này anh vẫn chưa về.
Thêm một lát nữa thì Minh Hàn cảm thấy rất buồn ngủ. Đôi mắt nặng dần, Minh Hàn chỉ muốn nhắm lại và đi vào một giấc mơ dài.
Đi vào trong nhà, nhìn bó hoa, Minh Hàn lại nâng nó lên một lần nữa. Bình thường, chẳng bao giờ Minh Hàn để ý đến hoa ngoài hoa sen nhưng không hiểu sao bó hoa này có ma lực kì lạ, cuốn hút Minh Hàn vào đó không thôi.
Minh Hàn muốn chờ cho đến khi Hoàng Dương về nên ngồi xuống, mặc dù mắt Minh Hàn đã díu lại. Hương hoa thoang thoảng cùng với mùi thơm của tấm thiệp kia khiến Minh Hàn thấy dễ chịu nhiều. Nhưng Minh Hàn cũng không chờ được lâu thêm nữa, đôi mắt đã nhắm lại rồi, Minh Hàn gục xuống bàn lúc nào không hay.
Chẳng biết qua bao lâu, Minh Hàn cảm thấy có sự đụng chạm. Có một người đã vào nhà và ôm lấy Minh Hàn. Minh Hàn muốn mở mắt ra xem đó là ai nhưng không mở nổi. Đôi mắt Minh Hàn nặng trĩu và phải cố gắng lắm thì Minh Hàn cũng chỉ thấy trước mắt mình mờ mờ mà thôi. Đèn đã tắt thì phải, Minh Hàn cũng không rõ nữa.
Người kia đưa Minh Hàn vào phòng. Đó là một người con trai. Ngửi mùi hương trên người ấy, Minh Hàn nghĩ đó là Hoàng Dương bởi anh vẫn dùng hương nước hoa này và đây cũng loại hương thơm Minh Hàn thích nhất. Hơn nữa, cây cối trong vườn được trông theo lối ngũ hành bát quái, giữa ban ngày người ta cũng chẳng thể vào được nữa là bây giờ đang là buổi tối. Như vậy là chỉ có thể là Hoàng Dương mà thôi.
Minh Hàn nghĩ anh đang giở trò tinh nghịch trêu mình bởi khi anh đi làm về thì Minh Hàn đã ngủ gục trên bàn. Minh Hàn muốn nói nhưng miệng lưỡi Minh Hàn lúc này khó cử động, dường như không tuân theo ý muốn của Minh Hàn nữa. Thêm vào đó, người ấy đang hôn Minh Hàn nên Minh Hàn chẳng thể nói gì được.
Người ấy đặt Minh Hàn lên giường và hôn khắp khuôn mặt của Minh Hàn. Biết rằng đó là Hoàng Dương nên Minh Hàn để anh thoải mái muốn làm gì thì làm mặc dù Minh Hàn cảm thấy rất ngượng ngùng. Minh Hàn nghĩ nếu như nhìn mặt mình trong gương lúc này thì chắc đỏ hơn cả trái cà chua chín mọng.
Thoạt đầu, người đó hôn còn rất rụt rè nhưng càng lúc càng mạnh bạo hơn. Đôi tay người ấy bắt đầu cởi áo Minh Hàn. Mặc dù Minh Hàn chưa muốn làm chuyện đó với anh bây giờ nhưng người Minh Hàn lúc này khó cử động và Minh Hàn cũng không muốn làm anh mất hứng. Thêm nữa, Minh Hàn cũng bị kích thích rất nhiều, người Minh Hàn nóng lên và khó có thể cưỡng lại những nụ hôn càng lúc càng mê hoặc kia.
Minh Hàn nhẹ nhàng nắm lấy tay người đó. Bàn tay ấy thật ấm áp nhưng nó lại làm cho người Minh Hàn đột ngột lạnh toát. Bởi Minh Hàn đã nhận ra một điều....
Nhắc lại hôm Quỳnh Nga gặp Tiến Lâm, sau một hồi lưỡng lự, Tiến Lâm cũng đành theo cô ta đến một quán cà phê và hai người bắt đầu câu chuyện.
Quỳnh Nga nói:
- Cậu định làm gì để có được Minh Hàn?
Câu hỏi của Quỳnh Nga cũng là một câu hỏi lớn trong đầu Tiến Lâm bấy lâu nay nhưng chưa lần nào hắn tìm ra cho mình được một phương án hoàn hảo. Và lúc này, khi Quỳnh Nga nhắc đến, hắn bối rối, không biết trả lời ra sao.
Quỳnh Nga nhếch mép cười, im lặng chờ đợi câu trả lời của Tiến Lâm. Cô ta có vẻ rất bình thản như đó là chuyện không liên quan đến cô ta vậy, cũng có thể là bởi cô ta đã có một sự chuẩn bị tốt cho việc này.
Tiến Lâm nhấp một ngụm cà phê, hắn nói:
- Tôi chưa có chủ ý gì cả. Minh Hàn không yêu tôi. Có lẽ tôi nên từ bỏ. Còn chị?
Quỳnh Nga cười khẩy:
- Minh Hàn không yêu cậu không lẽ cậu không biết giành lại Minh Hàn từ tay Hoàng Dương sao? Tôi thấy cậu đâu thua kém gì anh ta.
Tiến Lâm gật đầu cho lời nói đó của Quỳnh Nga. Hắn chẳng thua Hoàng Dương thứ gì ngoài việc Hoàng Dương có được tình yêu của Minh Hàn còn hắn thì không.
Quỳnh Nga đong đưa chiếc thìa, nói:
- Tôi đã có một cách để cậu có được Minh Hàn, còn tôi thì có được Hoàng Dương. Chỉ cần cậu nghe lời tôi thì mọi việc đều như ý cậu muốn.
Tiến Lâm có vẻ không tin lắm. Nhưng hắn cũng chẳng phản bác cô ta làm gì. Trong thâm tâm hắn vẫn tò mò xem Quỳnh Nga định làm gì. Thế nên, hắn nói:
- Cách gì?
Quỳnh Nga ghé lại gần Tiến Lâm hơn, nói nhỏ điều gì rồi kết luận:
- Cậu thấy sao? Hoàn hảo phải không?
Tiến Lâm hơi e ngại nói:
- Tôi không muốn làm thế với Minh Hàn. Có thể Minh Hàn sẽ hận tôi suốt đời.
Quỳnh Nga cười nhạt nói:
- Khi Minh Hàn đã là của cậu rồi thì hận cậu sao được nữa. Thời gian qua đi, Minh Hàn sẽ quên Hoàng Dương. Chỉ cần cậu chăm sóc cho cậu ta thật tốt thì dần dần sẽ có được trái tim của cậu ta thôi.
Tiến Lâm lắc đầu:
- Không đâu! Minh Hàn không như chị nghĩ đâu!
Quỳnh Nga nói:
- Không thế thì thế nào? Không lẽ cậu muốn giương mắt nhìn Minh Hàn đi cùng người khác?
Tiến Lâm băn khoăn chưa đáp thì Quỳnh Nga nói tiếp:
- Nếu cậu không muốn thì tôi tìm người khác vậy. Tôi biết người yêu Minh Hàn không chỉ có Hoàng Dương và cậu. Còn rất nhiều người muốn làm theo cách của tôi mà không có cơ hội kia. Đến lúc đó cậu đừng hối hận nhé!
Nói xong, cô ta đứng lên ra bộ chuẩn bị đi nhưng thực ra là còn chờ sự quyết định của Tiến Lâm. Mọi thứ Quỳnh Nga đã tính toán sẵn và cô ta chắc chắn Tiến Lâm không thể không nghe lời cô ta.
Quả nhiên, khi Quỳnh Nga vừa quay bước thì Tiến Lâm vội gọi lại.
- Chị khoan đi đã!
Quỳnh Nga ngoảnh mặt cười khẩy:
- Cậu đổi ý rồi phải không?
Tiến Lâm gật đầu thay cho lời đáp nhưng ánh mắt thì vẫn đầy do dự.
Quỳnh Nga mỉm cười nói:
- Thế mới xứng đáng là con trai Chủ tịch tập đoàn Vạn Tường chứ! Tôi cũng không chọn lầm người.
Tiến Lâm nói:
- Tôi đồng ý với chị nhưng chị nhất định không được làm gì Minh Hàn. Nếu không thì tôi không tha cho chị đâu.
Quỳnh Nga nguýt dài:
- Cậu khỏi lo. Tôi thì làm gì được cậu ta chứ. Tôi chưa đủ bản lĩnh ấy. Hơn nữa, khi cậu ta đã là vợ cậu thì tôi còn động chạm tới cậu ta làm gì. Tất cả là do cậu thôi.
Tiến Lâm yên tâm hơn, đáp:
- Được!
Thế rồi, Quỳnh Nga tiếp tục ghé vào tai Tiến Lâm để nói kĩ hơn cho Tiến Lâm rõ về kế hoạch cho cô ta trong thời gian sắp tới. Nghe xong, Tiến Lâm gật đầu còn Quỳnh Nga thì cười đắc ý.
Quay trở lại nhà Minh Hàn lúc này, bàn tay của người đó làm cho Minh Hàn như rơi xuống hố băng bởi trên ngón áp út bàn tay trái của người đó không hề có nhẫn. Từ ngày Hoàng Dương bị bố mẹ ép buộc thành hôn với Minh Hà, anh vẫn luôn đeo nhẫn mà chưa hề bỏ ra một lần nào dù về sau anh biết người mà anh cưới về là Minh Hàn chứ không phải Minh Hà. Hoàng Dương nghĩ rằng người anh yêu là Minh Hàn, chiếc nhẫn này cũng là Minh Hàn đeo vào tay anh nên anh rất nâng niu nó. Có lần Minh Hàn bảo anh bỏ chiếc nhẫn đó đi thì anh nói bao giờ cưới, Minh Hàn đeo cho anh chiếc nhẫn khác, chiếc nhẫn thực sự của hai người thì anh mới bỏ.
Bây giờ đây Minh Hàn đã chắc chắn người này không phải Hoàng Dương, Minh Hàn muốn giết chết hắn ngay tức khắc nhưng làm sao có thể được. Cử động tay với Minh Hàn còn vô cùng khó khăn, hơn nữa bàn tay người đó đang nắm chặt tay Minh Hàn. Minh Hàn muốn nhìn thật rõ xem đó là kẻ nào nhưng do quá tối nên Minh Hàn không sao nhận ra được.
Người ấy vẫn tiếp tục cởi áo và hôn khắp người Minh Hàn làm Minh Hàn nổi da gà và ớn lạnh. Đây là lần đầu tiên trong đời Minh Hàn có cái cảm giác đó. Sức lực của Minh Hàn không biết đã biến đi đâu hết đành để người đó muốn làm gì thì làm, lòng thì hận kẻ đó thấu xương.
Minh Hàn nghĩ đến Hoàng Dương và đau lòng cho chính mình và cho cả anh nữa. Đôi mắt Minh Hàn nhỏ lệ, trái tim thì dường như tan nát. Mỗi nụ hôn của người đó trên người Minh Hàn như một nhát dao cứa vào tim Minh Hàn vậy.
Thế nhưng, Minh Hàn há như những con người tầm thường và yếu đuối khác, ngay từ nhỏ Minh Hàn đã học cách chôn vùi xúc cảm để cho bản thân thật lạnh lùng và tàn nhẫn. Thế nên phút nhói đau của Minh Hàn nhanh chóng qua đi nhường chỗ cho lý trí suy xét và tìm cách giải quyết. Và chỉ một thoáng thì Minh Hàn đã hiểu Minh Hàn bị như vậy là do bó hoa kì lạ đó.
Nguyên cái bó hoa ấy được người ta ướp trong một thứ hương thơm đặc biệt, nó vốn không có độc và không có tác hại gì. Tấm thiệp kia cũng vậy. Nhưng khi hai thứ hương thơm ấy kết hợp với nhau thì nó làm cho người ta mất hết sức lực. Nếu như chỉ một loại hương liệu chứa độc thì Minh Hàn đã phát giác ra bởi cậu Minh Hàn vốn là một thầy thuốc rất giỏi nên ngay từ nhỏ Minh Hàn đã tiếp xúc với các loại thuốc cũng như độc dược. Nhưng lần này thì Minh Hàn không sao phát giác ra được. Bây giờ biết thì đã muộn màng.
Liệu thực sự đã muộn hay chưa? Lúc này người đó đã cởi xong áo của Minh Hàn và tấm thân trên của Minh Hàn đã hiển hiện trước mắt anh ta làm anh ta không sao kiềm chế được nữa. Đôi môi anh ta hôn ngấu nghiến, không bỏ sót một chỗ nào trên cơ thể Minh Hàn. Còn Minh Hàn thì tạm thời không buồn quan tâm đến anh ta nữa, để cho mọi cảm giác của mình đi vào hư vô. Thật chậm, thật chậm, Minh Hàn cố gắng đưa tay với lên chiếc bàn cạnh giường. Lúc này Minh Hàn đã rất yếu nên mất khá nhiều thời gian. Tuy nhiên người đó cũng chẳng phát hiện ra sự chuyển động nhẹ nhàng đó của Minh Hàn bởi anh ta đã bị cơ thể quyến rũ kia hớp hồn.
Sau một hồi cố gắng thì Minh Hàn cũng với tới và mở được lọ thuốc. Nhớ năm nào Minh Hàn bị rắn cắn, cậu Minh Hàn đã vất vả mất bao công tìm tòi để chế ra một viên thuốc có thể giúp Minh Hàn tạm thời ngăn chặn tất cả các loại chất độc, có thể giữ cho Minh Hàn bảy ngày bình an rồi sẽ có thời gian chạy chữa sau. Và lúc này là lúc Minh Hàn đã cần dùng đến nó. Tuy Minh Hàn không biết chắc là viên thuốc này có tác dụng đối với loại hương liệu kia không nhưng Minh Hàn vẫn cần phải thử vì đó là cách duy nhất Minh Hàn có trong hiện tại.
Lấy được thuốc rồi nhưng nuốt được nó xuống cũng không phải dễ với Minh Hàn bởi viên thuốc đó rất khó ngửi và đắng nữa làm cho người ta chỉ muốn oẹ ra. Hơn nữa, miệng lưỡi Minh Hàn lại khô cứng nên cũng khá lâu Minh Hàn mới cho được viên thuốc ấy vào trong bụng mình.
Và cậu Minh Hàn quả đúng là một thiên tài, viên thuốc ấy vừa được Minh Hàn uống không lâu thì Minh Hàn đã có thể hồi phục được phân nửa sức lực.
Người đó đang cởi chiếc quần dài của Minh Hàn ra, nào ngờ đâu con người trúng thuốc mê ấy đã khoẻ trở lại nên anh ta không chút đề phòng. Còn Minh Hàn thì dồn tất cả sức hiện có của mình vào đôi chân và tung một cú trời giáng vào ngực người kia làm anh ta lập tức bay ra khỏi giường và đập mạnh vào bức tường gần đó.
- AAA! – Người kia ôm ngực kêu lên và phải quằn quại dưới đất vì đau đớn.
Nếu như là thường ngày thì với cú đá ấy của Minh Hàn, anh ta sẽ chẳng kịp kêu tiếng nào đã phải vội về trời song hôm nay sức lực của Minh Hàn mới hồi phục được khoảng ba phần nhưng chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến người đó gãy mất ba dẻ xương sườn.
Minh Hàn bật đèn lên và giật mình bởi trước mắt không phải ai xa lạ.
- Tiên Lâm? Sao lại là cậu? – Minh Hàn lạnh lùng nói.
Vì xương sườn đã gãy nên Tiến Lâm thở còn khó, huống chi là nói. Phải mất một lúc hắn mới thốt nên lời:
- Tôi xin..lỗi...Chỉ...vì..tôi...yêu...cậu quá thôi....
Minh Hàn tức giận:
- Yêu tôi mà anh làm cái trò đó ra với tôi hả? Anh có tin tôi sẽ giết chết anh ngay lập tức không?
Tiến Lâm gật đầu.
Minh Hàn hừ nhẹ một tiếng rồi nhanh chóng mặc lại quần áo.
- Nói cho tôi ai bảo anh làm như vậy? Có phải là Quỳnh Nga không? – Minh Hàn nói bằng giọng lạnh băng.
Tiến Lâm nhìn vào đôi mắt đầy sát khí của Minh Hàn, hắn không ngờ rằng có lúc Minh Hàn lại có thể đáng sợ đến như vậy. Hắn toan đáp không nhưng lại không dám chỉ nhè nhẹ lắc đầu.
Minh Hàn đến gần, cúi xuống bóp cổ và xách hắn lên khỏi mặt đất:
- Anh có thể giấu được tôi sao? Anh như thế nào không lẽ tôi lại không biết. Quỳnh Nga với Hoàng Dương hiện tại đang ở đâu? Nói mau!
Mặt Tiến Lâm tím lại, hắn phải há hốc miệng ra để hít lấy không khí thì làm sao nói được chứ. Minh Hàn đành nới tay ra một chút chỉ đủ để cho hắn có thể nói. Cái cổ ấy có thể gãy bất cứ lúc nào nếu như Minh Hàn xoay tay một cái thôi.
Tiến Lâm vừa thở vừa đáp:
- Tôi....không...rõ... Chị ta..bảo..sẽ..dụ Hoàng Dương...đến...một..nơi...rồi cho anh ta..uống...để làm...chuyện..đó... Khi ấy...thì...cậu..sẽ không..thể yêu...Hoàng Dương nữa.....
Minh Hàn nghe tới đó thì giận tái người, quăng mạnh Tiến Lâm vào góc nhà khiến cho cánh tay hắn cũng bị gãy theo.
Minh Hàn không để ý gì đến Tiến Lâm nữa mà chạy ra ngoài và nhấc máy gọi Hoàng Dương. Tuy nhiên đáp lại Minh Hàn chỉ là nhưng tiếng tút tút kéo dài. Minh Hàn đành lên xe phóng đi.
Nhưng biết tìm anh ở đâu đây giữa đất trời rộng lớn này? Quỳnh Nga có thể mang anh đi đâu được chứ? Minh Hàn không tài nào cho câu trả lời được và chút manh mối để suy đoán cũng không. Tuy nhiên, sau một hồi cho xe chạy lòng vòng vô định hướng Minh Hàn chợt nhận ra rằng chiếc điện thoại của anh ở đâu thì Hoàng Dương sẽ ở đó. Và ngay lập tức, không để một giây nào uổng phí, Minh Hàn bắt đầu sử dụng đến hệ thống định vị.