Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoán Đổi Cô Dâu

Chương 12: Tình yêu là gì ?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tỉnh dậy, Hoàng Dương hạnh phúc vì Minh Hàn vẫn đang bên anh, dựa vào vai anh và lúc này cũng vừa mở mắt. Ánh nắng ban mai lên gõ cửa không gian làm bừng dậy sức sống của một khu rừng còn giữ nguyên vẻ ban sơ. Tiếng suối chảy róc rách với những chú cá vẫn ngược nước nô đùa.

Đống lửa đã tàn tự khi nào, Hoàng Dương đứng dậy, vươn vai đón lấy không khí trong lành của ngày mới. Người anh hơi nhức mỏi sau một đêm phải nghỉ lại ngoài trời nhưng đó chẳng là gì so với niềm sung sướng trong lòng anh lúc này.

Nhìn Hoàng Dương, Minh Hàn nói:

- Hang động đó có lẽ bây giờ đã sáng hơn, chúng ta hãy quay lại đó tìm đường ra ngoài thôi.

Hoàng Dương gật đầu:

- Đi nào!

Hai người theo dòng nước trở lại hang động. Ánh sáng lờ mờ trong hang động khiến hai người phải căng mắt ra để định vị phương hướng.

Một lát sau, Hoàng Dương lắng tai:

- Em có nghe thấy tiếng gì không?

Minh Hàn gật nhẹ:

- Tiếng sáo! Ông ấy cũng đang ở trong hang động này.

Minh Hàn vội lấy cây sáo trong người mình ra, đáp lại tiếng sáo của Đào Thanh Phong. Chẳng mấy chốc nữa, hai người sẽ ra khỏi nơi này.

Ở một góc khác của hang động, Đào Thanh Phong cũng đã nghe được tiếng sáo của Minh Hàn:

- Chúng ta đi lối này!!! - Đào Thanh Phong nói.

Suốt đêm hôm qua, khi Hoàng Dương và Minh Hàn vui đùa bắt cá bên dòng suối, hai người không biết rằng cả thung lũng Bách Hoa bừng sáng bởi ánh đèn cùng tiếng huyên náo, điều chưa từng có ở nơi đây. Đào Thanh Phong huy động tất cả người làm cũng như bản thân mình đi tìm Minh Hàn và Hoàng Dương. Cho đến hiện tại thì Đào Thanh Phong mới nhận được dấu hiệu đầu tiên từ hai người.

Khoảng một giờ sau, Hoàng Dương thấy ánh sáng đèn cùng tiếng người, anh vẫy tay nói lớn:

- Chúng tôi ở đây!

Đoàn người của Đào Thanh Phong tiến nhanh lại gần.

Minh Hàn cười nhẹ:

- Cuối cùng chúng ta cũng gặp được ông ấy!

Hoàng Dương đưa mắt nhìn ông già đang lại gần mình. Chẳng phải đó là người anh đã gặp trên núi hôm qua sao? Ông ấy nói ông ấy là....? Tại sao Minh Hàn lại nói ông ta là Đào Thanh Phong thì anh không hiểu.

- Ông già ấy là Đào Thanh Phong sao? - Hoàng Dương ngơ ngác nhìn Minh Hàn.

Tiếng cười lớn vang vọng cả hang động:

- Đúng rồi đó, chàng trai! - Đào Thanh Phong nói, chân vẫn không ngừng bước.

Minh Hàn hướng đến ông già tóc trắng, da dẻ hồng hào:

- Anh nghĩ ngoài ông ấy ra thì ai có được vẻ ngoài đó ở nơi này.

Hoàng Dương gật gù. Phải! Lúc ông ấy nói ông ấy là người làm của Đào Thanh Phong anh cũng thấy không hợp lý cho lắm. Bây giờ thì anh có thể chắc chắn rằng hôm qua, anh đã được gặp Đào Thanh Phong.

Do Hoàng Dương và Minh Hàn đứng trong tối nên đến thật gần Đào Thanh Phong mới thấy rõ. Tiếng cười chợt im bặt, Đào Thanh Phong đứng khựng lại khi ông nhìn vào Minh Hàn:

- Thanh Quang! Con đó sao?

Minh Hàn biết ánh mắt hoài niệm kia của Đào Thanh Phong từ đâu mà có. Ông ấy đã tưởng lầm Minh Hàn là cậu, con nuôi của ông ấy.

Đào Thanh Phong ôm chầm lấy Minh Hàn:

- Cuối cùng con đã về với lão già này rồi?

Hoàng Dương đứng cạnh ngây người, anh chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây nữa. Anh Quân và những người làm đi cùng Đào Thanh Phong vào đây cũng hết sức ngạc nhiên vì lần đầu tiên thấy biểu hiện đó của Đào Thanh Phong.

Minh Hàn để cho Đào Thanh Phong ôm mình, Minh Hàn hiểu tại sao ông ấy lại như vậy.

Mấy phút sau, lấy lại bình tĩnh, Đào Thanh Phong buông Minh Hàn ra, lắc đầu:

- Không đúng!...Thanh Quang đâu? Con là con trai của nó à?

Bao nhiêu năm này trong đầu Đào Thanh Phong, hình ảnh cậu Minh Hàn vẫn là một chàng trai ngoài hai mươi tuổi nhưng hiện giờ ngẫm lại thì ông thấy Minh Hàn giống con của Thanh Quang hơn.

Minh Hàn đáp:

- Không! Thanh Quang là cậu của cháu!

Đào Thanh Phong gật đầu, dắt Minh Hàn đi:

- Ừ!.... Chúng ta ra khỏi nơi này đã!

Theo sự chỉ dẫn của Đào Thanh Phong, họ nhanh chóng ra ngoài. Sau khi thay đồ, ăn sáng xong, Hoàng Dương và Minh Hàn cùng hai ông cháu Đào Thanh Phong cùng nhau trò chuyện bên bờ hồ.

- Con nói Thanh Quang là cậu của con? - Đào Thanh Phong hỏi.

Minh Hàn nhẹ nhàng nói:

- Vâng ạ. Cháu sống với cậu từ nhỏ và rất giống cậu nên ai cũng nói rằng cháu là con trai của cậu.

Đào Thanh Phong tiếp:

- Mẹ con là người chị gái sinh đôi với Thanh Quang đó à?

Một cái gật đầu tiếp theo của Minh Hàn.

- Họ còn khoẻ cả chứ?

- Cả hai đều đã qua đời! - Minh Hàn đáp.

Đào Thanh Phong giật mình:

- Con nói sao? Thanh Quang và mẹ con đã không còn?

Minh Hàn thản nhiên:

- Đúng ạ! Mẹ cháu giống bà ngoại, khi hai chị em cháu cất tiếng khóc chào đời thì mẹ cũng mỉm cười sang thế giới bên kia. Năm tuổi, cháu về sống với cậu và hai năm trước thì cậu cũng mất.

Đào Thanh Phong thở dài. Vài phút sau, ông nói:

- Vậy còn vợ con của Thanh Quang thì sao?

Một lần nữa, Minh Hàn khiến Đào Thanh Phong không dám tin vào tai mình:

- Cậu ấy không lấy vợ! Cả đời cậu chỉ hận và yêu duy nhất một người, đó là con gái ông thôi

Đào Thanh Phong nhìn ra vườn hoa trước mặt:

- Haiz! Tâm nguyện cuối cùng của Thanh Hương cũng chỉ đạt được có một nửa.

Minh Hàn khó hiểu:

- Ông nói vậy là sao?

Đào Thanh Phong đứng dậy:

- Hai con đi theo ta!

Minh Hàn và Hoàng Dương theo Đào Thanh Phong lên ngọn núi có hai ngôi mộ đó.

Đào Thanh Phong chỉ vào hai bức chân dung:

- Hai con có biết hai người đó là ai không?

Hoàng Dương đáp:

- Đó có phải là vợ và con gái ông?

Đào Thanh Phong cười:

- Phải! Một người qua đời cách đây gần năm mươi năm. Hai mươi ba năm sau thì người kia cũng bỏ lão già này lại. Cây hoa mai kia mới chỉ nở hoa duy nhất một lần.

Hoàng Dương và Minh Hàn ngạc nhiên:

- Một lần???

Một cây mai già mà mới chỉ nở hoa một lần thì thật lạ.

Đào Thanh Phong hướng ánh mắt đến cây mai được tạo thế rất đẹp:

- Bà ấy đã trồng nó. Năm bà ấy sinh Thanh Hương là năm đầu tiên cây mai này nở hoa. Tám tháng sau, bà ấy không còn và từ đó cây mai kia cũng không nở hoa nữa.

- Thật kì lạ! - Hoàng Dương thốt lên.

Một khoảng lặng cho bốn người. Đào Thanh Phong chỉ vào bức chân dung Đào Thanh Hương hỏi:

- Con biết bức chân dung kia ai vẽ chứ?

Ngay từ khi mới nhìn thấy nó, Minh Hàn đã biết đó là do cậu vẽ, nét bút trên bức vẽ đó không khác là gì so với những bức tranh trong phòng cậu. Minh Hàn đáp:

- Cậu cháu!

Đào Thanh Phong gật đầu:

- Thanh Quang vẽ rất đẹp nhưng trên đời này nó chỉ vẽ duy nhất có Thanh Hương mà thôi. Hai đứa rất yêu nhau, tất cả chỉ do ông trời khéo trêu người.

Minh Hàn và Hoàng Dương không nói gì. Im lặng một lát, Đào Thanh Phong cười nhạt:

- Cậu con nói Thanh Hương đã phản bội nó đúng không?

Minh Hàn gật đầu.

Đào Thanh Phong nhìn vào khoảng không vô định:

- Cả hai đứa đều ngang ngạnh, tự cao và cứng đầu để rồi cuối cùng một người đau buồn mà chết, người kia ôm hận xuống mồ.

Cười khổ trước bức chân dung Đào Thanh Hương, Đào Thanh Phong nói:

- Thanh Hương à! Thanh Quang đã hận con, hận con thấu xương như con nói. Nhưng hạnh phúc thì đâu có đến với nó.

Năm đó, Đào Thanh Hương biết mình bị bệnh không thể sống được bao lâu nữa, vì muốn cậu Minh Hàn quên mình và đi tìm hạnh phúc mới nên Đào Thanh Hương nói mình có người khác và kiên quyết dứt tình dù cậu Minh Hàn níu kéo đến mức nào. Đào Thanh Phong tất nhiên biết chuyện đó, ông từng khuyên Đào Thanh Hương suy nghĩ lại nhưng ông thừa biết cô con gái này ương bướng đến nhường nào, ông đành chịu, chiều theo quyết định của Đào Thanh Hương.

Đứng ở một góc khuất nhìn theo cậu Minh Hàn xuống núi, Đào Thanh Hương khóc rất nhiều, song vẫn hy vọng người mình yêu sẽ có thể quên mình và tiếp tục sống tốt. Đào Thanh Hương đâu có ngờ, cách làm của cô chỉ khiến cho cậu Minh Hàn hận mình, còn hạnh phúc đâu chẳng thấy. Vài tháng sau thì Đào Thanh Hương chết. Một tình yêu đẹp nhưng kết thúc thì không đẹp chút nào, kẻ đi người ở, kẻ chết người hận. Hai năm trước thì họ đã có thể gặp nhau ở thế giới bên kia.

Gần trưa, bốn người xuống núi, Hoàng Dương chỉ vào Anh Quân hỏi Đào Thanh Phong:

- Câu bé này là....

Lúc đầu Hoàng Dương tưởng đó là con Đào Thanh Hương, cháu ngoại Đào Thanh Phong nhưng bây giờ thì chắc chắn không phải vậy.

Đào Thanh Phong cười:

- Nó là Anh Quân. Mấy năm trước ta ra ngoài thung lũng này thấy nó cô khổ nên đem về nuôi.

Hoàng Dương gật gù:

- Thì ra là vậy.

Và anh không quên nhiệm vụ của anh tới đây, Hoàng Dương hỏi tiếp:

- Ông có thấy những người của cháu tới đây không?

Đào Thanh Phong cười:

- Những người tới đây mấy hôm trước là người của cháu đó à? Cháu là Tổng giám đốc tập đoàn Thiên An?

Hoàng Dương đáp:

- Vâng ạ. Bọn họ đâu cả rồi? Từ hôm tới đây, cháu không hề thấy họ.

Sau một tràng cười sảng khoái, Đào Thanh Phong nói:

- Ha ha ha! Anh Quân! Cháu hãy đem những người nông dân mới học việc của chúng ta tới đây.

Anh Quân lập tức đi ngay. Bấy giờ Hoàng Dương mới yên tâm rằng những người của anh đều vẫn bình yên. Có điều ông ấy vừa nói gì? Những người nông dân mới học việc? Chẳng lẽ những người chuyên làm việc văn phòng, chỉ biết đến sổ sách kinh doanh của anh lại trở thành nông dân được sao? Hoàng Dương không hiểu cho lắm. Chỉ lát nữa đây thôi, anh sẽ gặp lại họ nên cũng không cần gấp.

Ba đoàn người được Hoàng Dương cử tới nơi này bị Đào Thanh Phong cho ở ba nơi khác nhau và tất nhiên họ không được biết đến sự có mặt của nhau. Cái ngày đoàn người của Việt Hùng bắt đầu đi trồng hoa và bón phân là ngày đoàn người thứ hai được Hoàng Dương cho tới nơi này phải cuốc đất thế chỗ. Và đoàn người thứ ba đến thung lũng này cách đây năm ngày cũng không ngoại lệ. Tất cả họ đều phải làm việc như những người nông dân thực thụ. Cho đến hôm nay họ mới được giải thoát.

Lầm lượt từng đoàn người được Anh Quân dẫn đến trước mặt Hoàng Dương, đoàn người sau đông hơn đoàn người trước và hiện tại trông cũng thê thảm hơn vì họ chưa thích ứng được với cuộc sống nơi này. Hoàng Dương nhìn gần ba chục người của anh trong trang phục những người nông dân mà phì cười. Trước đây, quần áo dù một đường nhăn họ cũng không mặc mà hiện tại thì....

Hoàng Dương nhìn tất cả rồi nói:

- Mọi người vất vả rồi. Từ tháng sau mỗi người sẽ được tăng lương tương ứng với số người mọi người phải ở đây. Một ngày là 10%.

Những người của anh không thể không vui bởi ngày hôm nay không những họ được tự do mà khoản tăng lương ấy, một ngày bằng một năm phấn đấu của họ. Tiếng cười vang lên xua hết những vất vả cực nhọc trong những ngày qua.

Từ phía sau, Đào Thanh Phong bước ra:

- Lão già này đói rồi! Chúng ta đi ăn được rồi chứ?

Những người của Hoàng Dương bấy giờ mới được nhìn thấy Đào Thanh Phong. Nghe tiếng nói hào sảng cùng vẻ ngoài thoát tục của ông, tất cả họ đều có cảm tưởng trước mặt mình là một tiên ông. Không hẹn, tất cả cùng nhìn Đào Thanh Phong bằng ánh mắt ngưỡng mộ và thán phục.

Đào Thanh Phong cho người dọn thức ăn lên, từng người chọn cho mình vị trí thích hợp và ngồi xuống. Bữa ăn trôi qua trong tiếng cười vui của mọi người. Hoàng Dương quyết định sẽ ở đây đến sáng mai sẽ về lại Hà Nội bởi những người của anh cần được nghỉ ngơi dưỡng sức một đêm sau những ngày qua.

Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Minh Hàn đã đi tắm, Hoàng Dương ngồi lặng bên bờ hồ. Điều kiện thứ nhất là gặp được Đào Thanh Phong coi như anh đã hoàn thành nhưng còn điều kiện thứ hai thì.... không biết Hoàng Dương phải chờ đến ngày tháng năm nào nữa đây. Biết đến bao giờ anh mới đánh thắng được Minh Hàn. Một thoáng buồn nhẹ vương trên mắt Hoàng Dương.

- Lão già này có giúp được gì cho cậu không? - Đào Thanh Phong ngồi xuống cạnh Hoàng Dương và nói.

Hoàng Dương quay sang thấy Đào Thanh Phong đang nở một nụ cười hiền với anh:

- Cảm ơn ông. Cháu cũng chưa biết phải làm sao nữa?

Đào Thanh Phong nhẹ nhàng nói:

- Có điều gì cậu cứ nói, biết đâu ông già này có thể giúp cho cậu.

Hoàng Dương ném một viên đá nhỏ xuống hồ làm mặt hồ gợn nhẹ đáp:

- Ông đã từng có cảm giác yêu một người và không biết bao giờ tình yêu của ông được đáp trả chưa?

Đào Thanh Phong không trả lời câu hỏi của Hoàng Dương mà hỏi lại anh:

- Cậu chắc chắn người đó không yêu cậu chứ?

Hoàng Dương cũng không rõ Minh Hàn có tình cảm gì với anh hay không nữa. Lắc đầu, Hoàng Dương nói:

- Cháu không biết. Người ấy rất lạnh lùng, với cháu và với bất cứ ai.

Nhìn thẳng vào mắt Hoàng Dương, giọng nói không biểu cảm, Đào Thanh Phong nói:

- Người cậu yêu là Minh Hàn!

Hoàng Dương sững sờ:

- Sao ông biết?

Hoàng Dương ngỡ ngàng bởi anh và Đào Thanh Phong gặp nhau chưa tới một ngày. Hơn nữa anh và Minh Hàn đều là con trai, ít người có thể nghĩ hai người là người yêu.

Đào Thanh Phong cười lớn:

- Như vậy là đúng rồi. Lão già này biết từ lúc cậu trả lời ta Minh Hàn là bạn của cậu sáng hôm qua. Không ai nhắc tới bạn mình lại có biểu hiện như vậy cả. Thêm nữa, hôm nay nhìn ánh mắt cậu dành cho Minh Hàn thì chỉ có thể là ánh mắt dành cho người yêu.

Hoàng Dương không ngờ Đào Thanh Phong lại tinh ý tới vậy. Vẻ ngoài cao ngạo tưởng như không để ý tới gì của ông thì ra lại chưa trong đó một con người rất nhạy cảm.

Im lặng một lát, Hoàng Dương nói:

- Đúng vậy! Cháu yêu Minh Hàn. Ông có khinh bỉ và ghê tởm cháu không?

Đào Thanh Phong cười lớn hơn trước rất nhiều:

- Ha ha ha! Cậu nghĩ tôi là ai?

Hoàng Dương tròn mắt:

- Tại sao ông lại cười. Chẳng phải mọi người trong xã hội này vẫn coi thường và kỳ thị những người đồng tính đó thôi.

Đào Thanh Phong làm mặt giận nói:

- Người ta yêu nhau thì ảnh hưởng đến miếng cơm hay cọng tóc nào của bọn họ hay sao mà coi thường với chẳng kỳ thị. Lão già này chúa ghét mấy cái định kiến xã hội vớ vẩn đó. Cái gì bọn họ phản đối thì lão già này ủng hộ.

Hoàng Dương cười sung sướng, anh không ngờ Đào Thanh Phong lại có suy nghĩ khác người như vậy. Minh Hàn từng nói Đào Thanh Phong ngạo đời thực không sai. Hoàng Dương nói:

- Vậy mà cháu tưởng rằng tất cả những người dị tính trên đời này đều coi khinh bọn cháu.

Đào Thanh Phong nói lớn:

- Kẻ nào coi khinh cậu, nói với lão già này, lão sẽ cho kẻ đó biết tay.

Hoàng Dương cười tươi:

- Cái đó thì không cần bởi ai dám như vậy trước mặt cháu thì cháu sẽ cho cả nhà họ táng gia bại sản.

- Ha ha ha! Được! Cậu hơn lão già này rồi đó.

Tuy nhiên, ngay sau đó, Hoàng Dương lại thở dài. Đào Thanh Phong nhíu mày:

- Còn chuyện gì nữa?

Hoàng Dương nhìn chiếc lá lãng du trên mặt hồ:

- Minh Hàn nói sẽ đồng ý làm người yêu của cháu nếu như cháu làm được hai việc.

- Đó là việc gì? - Đào Thanh Phong hỏi.

Hoàng Dương cũng chẳng giấu:

- Việc thứ nhất là gặp được ông.

Đào Thanh Phong cười:

- Vậy chẳng phải là gặp được rồi sao? Còn việc thứ hai?

- Đánh thắng Minh Hàn - Hoàng Dương đáp gọn.

Đào Thanh Phong bật cười:

- Ha ha ha! Nhìn Minh Hàn ta biết võ của nó không kém gì Thanh Quang, cậu chắc chắn không phải là đối thủ của nó.

Hoàng Dương cúi mặt:

- Có đến mười cháu cũng chẳng đánh lại một mình Minh Hàn..... học võ thêm mười năm nữa cũng chưa chắc thắng.

Đào Thanh Phong bình thản nói:

- Lão già này sẽ giúp cậu!

Hoàng Dương tươi tỉnh hẳn lên:

- Ông giúp cháu thật chứ?

Đào Thanh Phong gật đầu:

- Với một điều kiện!

Hoàng Dương chưa kịp mừng đã bị dội cho một gáo nước lạnh. Một điều kiện của Minh Hàn đổi lấy một điều kiện của Đào Thanh Phong. Anh cũng muốn nghe xem đó là gì. Hoàng Dương nói:

- Ông nói đi, cháu sẽ cố gắng hết sức để làm được!

Đào Thanh Phong xua tay:

- Điều kiện này vô cùng đơn giản. Cậu không cần làm gì cả, chỉ cần gật đầu đồng ý là được, hoàn toàn trong khả năng của cậu.

Hoàng Dương tò mò hơn:

- Thật không ông?

Đào Thanh Phong cười:

- Đúng vậy! Cả đời Đào Thanh Phong này chưa theo bất cứ một nguyên tắc nào. Vì tính cách của cậu có phần giống lão già này, dám chống lại những quy củ của xã hội nên lão sẽ giúp cậu.

Hoàng Dương hồi hộp lắng nghe điều kiện của Đào Thanh Phong. Anh đoán điều kiện đó chắc hẳn cũng sẽ khác người thường. Và suy đoán của anh không hề sai. Đào Thanh Phong tiếp:

- Điều kiện của lão già này chỉ là cậu kết nghĩa anh em với lão!

Đào Thanh Phong vừa nói gì kia? Bất kỳ lão nói câu gì cổ quái cũng không thể kỳ quái bằng câu ấy. Hoàng Dương giật bắn người, nghe xong liền há hốc miệng không ngậm lại được:

- Kết nghĩa anh em????

Đào Thanh Phong thản nhiên xem chuyện đó là rất bình thường, không hề có ý đùa:

- Cậu làm được không?

Hoàng Dương vẫn chưa tin đây là sự thật:

- Cháu là bậc dưới, làm sao có thể vô lễ như vậy được?

Đào Thanh Phong nổi giận:

- Lão già này không đủ bản lĩnh làm đại ca của cậu sao?

Hoàng Dương vội lắc đầu:

- Không! Không phải vậy! Chỉ là....

Thực ra Đào Thanh Phong chỉ muốn xem Hoàng Dương có giống lão, xem nhẹ các lễ giáo hay không, từ đó coi anh có đủ khả năng để cùng Minh Hàn chống đỡ trước điều tiếng người đời, bảo vệ tình yêu của mình mà thôi.

Đào Thanh Phong mỉa mai:

- Kết nghĩa anh em với lão, vượt qua có chút thứ bậc xã hội mà cậu còn không dám thì sao có thể xứng với Minh Hàn được.

Hoàng Dương thừa biết ông ấy khích tướng anh, song anh vẫn không thể nhịn được, nói lớn:

- Ai nói cháu không dám?

Đào Thanh Phong cười khanh khách:

- Vậy là cậu đồng ý rồi nhé. Cậu kết nghĩa anh em với lão già này thì về thứ bậc xã hội cậu là ông của Minh Hàn. Lão muốn xem người ta sẽ nói sao khi ông lấy cháu trai. Ha ha ha!

Hoàng Dương cũng cười:

- Kẻ nào dám nói linh tinh, cháu sẽ bẻ gãy răng kẻ đó.

Đào Thanh Phong nghiêm mặt:

- Vẫn xưng cháu nữa sao?

Hoàng Dương dõng dạc nói:

- Đại ca!

Đào Thanh Phong vỗ tay:

- Được! Được lắm! Khi nào Minh Hàn nhận lời làm người yêu cậu, chúng ta sẽ làm lễ kết nghĩa anh em.

Hoàng Dương đáp:

- Vâng, thưa đại ca.

- Ha ha ha....

Hai người trò chuyện vô cùng hợp ý, thật là "Tửu phùng tri kỉ thiên bôi thiểu, thoại bất đầu cơ bán cú đa." Đào Thanh Phong và Hoàng Dương, một già một trẻ, cùng ngồi uống trà, thao thao bất tuyệt chuyện trên giời dưới biển, lão già thì bất chấp thân phận, chàng trai thì chẳng nể nang gì hết. Bất kể Đào Thanh Phong nói chuyện gì Hoàng Dương cũng có thể thêm vào một vài câu hoặc là tán thưởng hoặc là rất đúng chỗ nói chung là rất hợp ý lão. Đào Thanh Phong suốt đời cô đơn, không ngờ lúc xế bóng gặp Hoàng Dương, hai người cứ như thể bạn cũ lâu ngày, bất giác Đào Thanh Phong coi Hoàng Dương như đệ nhất tri kỉ của mình vậy.

Sau khi đọc một số sách xong, Minh Hàn ra chỗ Đào Thanh Phong và Hoàng Dương, Minh Hàn không thể hiểu hai con người đó có chuyện gì mà có thể cười nói vui vẻ, sảng khoái đến vậy trong khi họ mới gặp nhau lần đầu.

Đào Thanh Phong vẫy tay:

- Minh Hàn! Con đến rồi đó hả? Mau ngồi xuống đây!

Minh Hàn vâng lệnh ngồi xuống cạnh lão.

Hoàng Dương đang muốn xem Đào Thanh Phong dùng cách gì để giúp anh trong khi ngày mai anh phải về lại Hà Nội rồi thì nghe Đào Thanh Phong nói:

- Hoàng Dương ra ngoài kia một lát, ta có chuyện muốn nói với cháu ta.

Hoàng Dương đưa mắt nhìn Minh Hàn trước khi đi. Bây giờ anh cũng chưa biết phải làm sao ngoài việc chờ kết quả từ Đào Thanh Phong.

Ngồi ở một góc khác của bờ hồ, thỉnh thoảng Hoàng Dương đưa mắt về phía Minh Hàn và Đào Thanh Phong nhưng anh không thể biết họ trò chuyện gì, chỉ thấy đôi lúc Đào Thanh Phong có những biểu hiện rất lạ. Thời gian trôi đối với Hoàng Dương lúc này mà nói vô cùng chậm, lòng anh hồi hộp và mong chờ hơn bất cứ lúc nào khác. Đào Thanh Phong nói chắc chắn sẽ giúp được anh càng làm anh sốt ruột hơn. Hoàng Dương đứng ngồi không yên.

Anh Quân từ đâu đi tới, ngồi cạnh Hoàng Dương:

- Ông nói đã có cách thì anh không cần lo đâu!

Hoàng Dương ngạc nhiên vì sao Anh Quân lại biết chuyện này song anh cũng ngay lập tức hiểu cậu bé này vô cùng thông minh và nhạy bén. Anh gật đầu, có lẽ lời nói đó giúp anh yên tâm phần nào.

- Tại sao những người ngoài kia lại sợ ông cậu đến vậy? Họ nói bất kì ai vào đây thì sẽ không bao giờ được ra ngoài. Điều đó có thật không? - Hoàng Dương hỏi, anh muốn nói chuyện gì cho thời gian chóng qua.

Anh Quân nhẹ nhàng nói:

- Những gì họ nói đều đúng cả!

Hoàng Dương sững sờ:

- Sao có thể? Tôi thấy ông ấy tính tình hào sảng, tuy có chút cổ quái nhưng quyết không phải người độc ác.

Anh Quân cười:

- Phải!

Hoàng Dương nghi hoặc nhìn Anh Quân, lời nói của anh và những người kia hoàn toàn trái ngược nhau, cả hai đều đúng là sao?

- Thế là thế nào?

Anh Quân đáp:

- Đúng là những kẻ nào bị ông tôi bắt đem về đây cũng như tuỳ tiện xông vào sẽ không thể thoát nhưng ông ấy không độc ác bởi những kẻ đó đều là những kẻ gian tà, đáng nguyền rủa. Pháp luật không trừng trị bọn chúng thì ông sẽ bắt bọn chúng phải đền tội.

Hoàng Dương à một tiếng, song anh vẫn không hiểu cho lắm:

- Như vậy chẳng phải rất tốt? Tại sao những người dân ngoài kia còn sợ ông ấy?

Anh Quân cười nhạt:

- Do tính của ông, ông hù doạ bọn họ thế thôi chứ ông không bao giờ làm hại người lương thiện. Ông nói phải mang tiếng ác mới trị được kẻ ác. Những người làm trong này trước đây phần lớn là hạng có quyền thế nhưng bất nhân, gia đình họ kẻ nào đến tìm, ông cho đoàn tụ luôn.

Hoàng Dương trò chuyện với Anh Quân thì thấy rằng cậu bé này rất dễ gần, không lãnh đạm như vẻ bề ngoài. Không biết bao lâu sau thì Đào Thanh Phong gọi Hoàng Dương ra và nói:

- Bây giờ hai đứa tỉ võ lão già này coi!

Hoàng Dương mắt chữ o miệng chữ a:

- Tỉ võ???

Đào Thanh Phong bình thản:

- Không sai! Anh em kết nghĩa với Đào Thanh Phong này mà hèn kém thế sao?

Hoàng Dương ngây người thì ra cách của Đào Thanh Phong đây sao? Nếu tỉ võ anh có thể thắng thì cần gì lão giúp. Đang hoang mang chưa biết phải làm sao thì Hoàng Dương nhận được một cái nháy mắt của Đào Thanh Phong.

Nguyên lúc Hoàng Dương ra ngồi chờ thì Đào Thanh Phong đã tác động tâm lý Minh Hàn. Đào Thanh Phong biết Minh Hàn có tình cảm với Hoàng Dương chỉ có điều chính Minh Hàn cũng không hiểu và không chịu thừa nhận thôi. lão sẽ làm cho Minh Hàn hiểu và thừa nhận. Nhưng tại sao Minh Hàn lại lạnh lùng như vậy thì ông chưa rõ cho lắm.

- Con hãy nói cho ông biết tại sao Thanh Quang lại qua đời vậy? - Đào Thanh Phong hỏi, lão bắt đầu cho câu chuyện của mình.

Minh Hàn nhìn mặt hồ phẳng lặng nói:

- Sau một lần bị cảm lạnh, cơ thể suy nhược, cậu luôn gặp cô Thanh Hương trong những giấc mơ. Cháu không rõ cậu thấy gì nhưng cậu nhất định không chịu uống thuốc hay điều trị gì cả, nói rằng mình cần đi gặp cô ấy. Thân hình ngày càng tiều tuỵ, nửa năm sau thì cậu vĩnh biệt thế giới này.

Đào Thanh Phong thở dài:

- Ông trời thật biết cách bỡn cợt con người!

Nhìn thẳng vào mắt Minh Hàn, Đào Thanh Phong tiếp:

- Con có biết vì sao Thanh Quang dù hận Thanh Hương phản bội nhưng cuối cùng vẫn muốn gặp Thanh Hương không?

Minh Hàn đáp nhanh:

- Vì cậu cháu yêu cô ấy.

- Con biết tình yêu là gì không? - Đào Thanh Phong đi vào vấn đề chính.

- Cháu không biết.

Đào Thanh Phong hướng Minh Hàn theo suy nghĩ của lão:

- Con đã từng yêu ai chưa?

Không cần suy nghĩ, Minh Hàn nói luôn:

- Cả đời này cháu sẽ không yêu ai. Cậu nói trên đời này không có một người nào tốt đáng để yêu cả. Trước khi mất cậu cũng không cho phép cháu được yêu bất kì ai và cháu đã thề độc với cậu.

Đào Thanh Phong khó hiểu nhìn Minh Hàn:

- Thanh Quang không cho phép con được yêu?

Minh Hàn từ tốn kể khiến Đào Thanh Phong sửng sốt:

- Cái thằng Thanh Quang này, nó đặt ra cái quy định điên rồ gì thế. Cái gì mà không được khóc, không được cười, không được yêu, không được ghét? Vậy thì còn gì là một con người. Lão già này dạy nó thế khi nào chứ?

Đùng đùng nổi giận, lão đứng dậy nói:

- Đúng là lớn đầu rồi vẫn đáng đánh. Lão già này phải đào mộ nó lên hỏi cho ra lẽ.

Trước sự tức giận của Đào Thanh Phong, Minh Hàn vẫn bình thản:

- Cậu nói cảm xúc chi phối, phá hỏng hành động, không có vẫn tốt hơn. Và cháu cũng quen thế rồi.

Đào Thanh Phong ngồi xuống:

- Thế nên con mới thành người băng thế này!

Minh Hàn không đáp. Đào Thanh Phong nói:

- Haiz! Thanh Quang đúng là hồ đồ thật rồi. Chỉ vì một lần thất tình mà nó trở nên như vậy!

Hai người không nói gì. Một lát sau, Đào Thanh Phong tiếp, giọng đã hạ xuống:

- Con có biết Hoàng Dương yêu con?

Minh Hàn gật đầu.

- Hãy suy nghĩ thật kĩ trước khi trả lời ông: Con có yêu nó không?

- Con không yêu ai cả. - Minh Hàn đáp luôn.

Đào Thanh Phong hỏi:

- Con chắc chắn bây giờ và sau này cũng sẽ không yêu nó chứ? Hoàng Dương mãi mãi không phải là người yêu của con?

Im lặng, Minh Hàn gật nhẹ nhưng trong lòng Minh Hàn cũng thấy gì đó không đúng lắm.

Đào Thanh Phong đứng dậy:

- Được!

Lão liền bỏ đi. Minh Hàn gọi:

- Ông đi đâu vậy?

Đào Thanh Phong cười:

- Thung lũng này ngoài những người trong gia đình ta, bất kì kẻ nào vào đều không thể có tự do. Hoàng Dương đã không phải người yêu của con thì ông phải nhốt nó lại thôi.

Bất giác Minh Hàn nói:

- Ông đừng làm vậy mà!

Đào Thanh Phong quay lại:

- Tại sao?

Minh Hàn cúi mặt vì chính Minh Hàn cũng không biết vì sao mình nói vậy.

Đào Thanh Phong vỗ về Minh Hàn nói:

- Vì con có tình cảm với nó. Con yêu nó.

Minh Hàn vội nói:

- Không! Không phải thế! Con không yêu Hoàng Dương.

Đào Thanh Phong cười hiền:

- Con không cần phủ nhận với ông. Lòng con rõ hơn ai hết!

Minh Hàn lắc đầu, Đào Thanh Phong nhìn sâu vào đáy mắt Minh Hàn:

- Bây giờ con hãy nhắm mắt vào, thật tĩnh tâm, không suy nghĩ gì cả và hãy để cho trái tim con cảm nhận.

Minh Hàn nghe lời Đào Thanh Phong, đôi mắt phủ lớp sương mờ từ từ khép lại, Minh Hàn để tâm hồn mình vào trạng thái vô thức.

- Con hãy tưởng tượng bây giờ một mình con đang ngồi trước biển. Hoàng hôn dần buông xuống, con có nghe thấy tiếng sóng rì rào đang vỗ bờ không?

Minh Hàn gật nhẹ, Đào Thanh Phong nói giọng vô cùng sâu lắng:

- Có một người đến và ngồi xuống bên cạnh con. Con muốn người đó là ai nhất?

Minh Hàn định nói gì đó thì Đào Thanh Phong ngăn:

- Con không cần trả lời ông, hãy giữ nó trong lòng con. Bất chợt biển dậy sóng, giông bão kéo đến, bên người đó con có cảm giác nhẹ lòng và bình yên không?

- Nếu có thể cười, con muốn dành nụ cười đẹp nhất của mình cho ai?

- Tình yêu là vậy! Trái tim con đã gọi tên người nào thì người đó chính là người con yêu.

Minh Hàn mở mắt ra. Minh Hàn đã yêu rồi sao? Minh Hàn không biết nữa, chỉ biết tất cả các câu hỏi của ông đưa Minh Hàn đến một người duy nhất. Tình yêu là gì? Câu hỏi ấy đâu có ai trả lời được và Minh Hàn cũng không thể.

Đào Thanh Phong ân cần:

- Ông biết con đã có câu trả lời. Người đó cũng rất yêu con.

Minh Hàn không rõ mình đang nghe gì. "Yêu chỉ làm cho con đau khổ! Hôm nay người ta yêu con nhưng ngày mai thì chưa biết được. Cậu muốn con hứa với cậu đời này kiếp này con sẽ không yêu ai!" Lời cậu chợt hiện về xen lẫn với lời Đào Thanh Phong làm cho Minh Hàn rất rối loạn. Có phải Minh Hàn đã yêu, đã làm trái lời cậu? Có phải Minh Hàn sẽ gặp đau khổ, phải ôm hận suốt đời? Câu trả lời Minh Hàn không có, trái tim Minh Hàn không cho được lời đáp. Chỉ có lý trí lên tiếng, dùng đủ mọi cách phong toả trái tim:

- Dù thế nào thì cháu cũng đã thề với cậu rồi. - Minh Hàn nói.

Đào Thanh Phong cau mày:

- Lời thề đó hoàn toàn vô lý! Cậu con cũng đã từng yêu và đến chết vẫn yêu đó thôi.

Minh Hàn lạnh giọng trở lại:

- Cháu không thể thất hứa!

Đào Thanh Phong cười:

- Đúng! Không thể thất hứa! Con đã hứa với Hoàng Dương khi nào nó đánh thắng con thì con sẽ yêu nó đúng không?

Minh Hàn đành gật đầu:

- Vâng ạ.

Đào Thanh Phong nói như dao chém đá:

- Được! Anh em kết nghĩa của Đào Thanh Phong lại thua con sao? Hai đứa hãy tỉ thí ngay bây giờ, con chuẩn bị làm người yêu của nó được rồi đấy.

Minh Hàn nghe Đào Thanh Phong nói anh em kết nghĩa chẳng hiểu gì song biết tính lão cổ quái nên cũng không nói gì thêm. Hoàng Dương có thể thắng Minh Hàn sao? Minh Hàn không tin.

Đào Thanh Phong lúc đầu nói giúp Hoàng Dương, lão cũng không chắc chắn sẽ giúp được nhưng sau cuộc trò chuyện với anh thì lão nắm phần thắng trong tay 100%.

Dẫu nhận được cái nháy mắt của Đào Thanh Phong nhưng Hoàng Dương vẫn hết sức lo lắng. Anh chưa chắc đã chịu nổi một cú đá của Minh Hàn nói gì đến đánh thắng. Đầu óc anh trống rỗng, chẳng suy nghĩ được gì, chỉ thấy Đào Thanh Phong cúi xuống vẽ một cái vòng tròn, đường kính khoảng 3m trên mặt đất. Lão nói:

- Để tránh cho hai đứa bị thương, ta vẽ cái vòng tròn này để hai đứa tỉ võ trong đó, không cần biết vì lý do gì, ai khỏi cái vòng tròn này trước dù nửa bước thì đó sẽ là người thua cuộc. Hai đứa đã rõ chưa?

- Dạ rõ! - Cả hai cùng đáp, song giọng của Hoàng Dương rất yếu ớt.

Đào Thanh Phong gật gù:

- Được! Hoàng Dương lại đây ta có điều muốn nói!

Minh Hàn quay ra mặt hồ cho để lão dặn dò Hoàng Dương. Minh Hàn nghĩ dù lão có làm cách nào thì trong chốc lát, Hoàng Dương cũng không thể thắng mình thế nên, Minh Hàn không bận tâm cho lắm, thả hồn theo làn gió lạnh.

Hoàng Dương nhìn vẻ mặt đắc ý của lão:

- Đại ca! Làm sao có thể? Như thế là thế nào?

Đào Thanh Phong cười rất gian tà:

- Yên tâm! Lát nữa ngươi không cần làm gì cả, chỉ cần đứng yên thủ thế cho ta.

Hoàng Dương đưa cho lão cái nhìn khó hiểu. Đào Thanh Phong cười cười:

- Quay lưng lại đây!

Hoàng Dương vâng lời lão. Anh nghe tiếng huýt gió của lão rồi một vật gì đó chui vào lưng áo anh. Anh đang định hỏi lão xem đó là gì thì Đào Thanh Phong ra hiệu yên lặng:

- Để yên đó! Tuyệt đối không được manh động. Nhớ kĩ lời ta đó!

Hoàng Dương lúc này chỉ còn biết tin vào Đào Thanh Phong, anh không biết lão sẽ giở trò gì nữa.

- Xong rồi! Bây giờ hai đứa hãy vào vị trí!

Chờ cho hai người ổn định, lão tiếp:

- Bây giờ ta đếm đến ba thì trận đấu chính thức bắt đầu. Hai đứa đã sẵn sàng chưa?

Nhận được cái gật đầu của cả hai, Đào Thanh Phong dõng dạc đếm:

- Một!

- Hai!

Nhìn vẻ mặt lúng túng của Hoàng Dương, lão cười trấn an. Lão đã cho tiểu bảo bối của lão vào người Hoàng Dương thì không có lý do gì để Hoàng Dương có thể thua cả. Trò chuyện với Hoàng Dương, lão biết điểm yếu của Minh Hàn là gì và bây giờ tiểu bảo bối sẽ khiến Minh Hàn thua tâm phục khẩu phục.

- Ba! - Đào Thanh Phong nói lớn.

Hai người nhìn nhau, trước sự tự tin của Minh Hàn, Hoàng Dương cố gắng tạo cho mình thật bình tĩnh. Nghe lời Đào Thanh Phong, Hoàng Dương chỉ đứng thủ thế, anh đang xem lão sẽ có hành động gì.

Lúc này Đào Thanh Phong đã đưa cây sáo lên môi. Minh Hàn bắt đầu di chuyển thì tiếng sáo của lão cũng bất ngờ vang lên. Đây không phải tiếng sáo lão vẫn thổi ban chiều, nó hoàn toàn khác, cực kì quái dị. Anh Quân nghe thấy tiếng sáo ấy thì đã biết Đào Thanh Phong đem tiểu bảo bối của lão ra.

Hoàng Dương thấy cái vật lão bỏ vào trong người anh nãy giờ nằm im bất ngờ chuyển động. Anh không thể biết đó là gì, dài dài, trơn trượt. Hoàng Dương há hốc miệng, có lẽ nào nó là....Hiện tại vật đó đã đang bò dần lên đầu Hoàng Dương.

Tiến gần lại Hoàng Dương, dường như một góc nào đó trong lòng Minh Hàn cũng hy vọng Hoàng Dương là người thắng cuộc như lời Đào Thanh Phong. Dẫu vậy, lý trí của Minh Hàn luôn giành phần thắng trong những cuộc đấu tranh nội tâm ít ỏi. Minh Hàn định cho Hoàng Dương một cú đá, không nặng, không nhẹ, đủ để khiến Hoàng Dương ra khỏi vòng mà anh không bị thương. Chân Minh Hàn đã giơ lên, khi gần chạm vào người Hoàng Dương thì tiếng sáo của Đào Thanh Phong vút cao. Minh Hàn tái nhợt khi nhìn con vật trên đầu Hoàng Dương. Dưới ánh trăng, con rắn màu vàng lấp lánh ánh kim đang há rộng miệng đỏ lòm, sẵn sàng tấn công Minh Hàn.

- RẮN! .....RẮN....!!!!!

Không kịp suy nghĩ gì hết, Minh Hàn vội thu chân về, chạy thật nhanh xa Hoàng Dương, ôm chặt vào Đào Thanh Phong đang đứng gần đó.

Đào Thanh Phong buông cây sáo xuống, huýt gió. Con rắn trên đầu Hoàng Dương nhảy vọt xuống, chui vào một hốc đá. Lão cất tiếng cười vang, cảm giác như cả nếp nhà sau lưng lão rung chuyển.

Hoàng Dương ngơ ngác nhìn Minh Hàn, rồi ngay lập tức anh hiểu ra. Miệng anh cười tươi vì lúc này Minh Hàn đã ra khỏi vòng tròn trước anh. Và theo điều kiện Đào Thanh Phong đặt ra trước khi tỉ võ, Hoàng Dương đã giành thắng cuộc mà chẳng cần động chân tay.

Đào Thanh Phong vuốt nhẹ vào lưng Minh Hàn:

- Không có gì nguy hiểm hết! Con hãy mở mắt ra nào!

Minh Hàn nghe lão nói, dù vẫn còn rất sợ nhưng cũng từ từ buông lão ra.

Vài phút sau, khi đã định thần trở lại, Minh Hàn mới nhận ra rằng mình đã chạy ra ngoài vòng tròn. Minh Hàn biết mình đã trúng kế của Đào Thanh Phong và thua cuộc một cách quá mau lẹ. Tuy thế trong lòng Minh Hàn không hề có chút nào tức tối hay ấm ức vì thất bại vừa rồi, nhìn nụ cười của Hoàng Dương, dường như ở đâu đó còn hiện lên một niềm vui không tên.

Đào Thanh Phong cười cười:

- Minh Hàn! Con nên giữ lời hứa phải không?

Minh Hàn không đáp, chỉ nhìn Hoàng Dương, không hề có ý định gì phản đối lời của Đào Thanh Phong.

Hoàng Dương reo lên sung sướng, chạy đến ôm lấy Minh Hàn rồi bế Minh Hàn lên xoay một vòng. Minh Hàn cười, tiếng cười ấy hoà lẫn với tiếng cười của Hoàng Dương. Gió thổi như cất lên khúc nhạc cho tình yêu của hai người.

Đào Thanh Phong thấy họ như vậy thì cười sảng khoái, cùng Anh Quân đi vào phía trong, lão biết mình nên giành cho họ khoảng không gian riêng.

♪───O(≧∇≦)O────♪

Các bạn ơi ! Vote nhiệt tình vào nhé !

Cám ơn các bạn ! 😍😍😍

~^^~Midori~^^~
« Chương TrướcChương Tiếp »